Dịch:Xiaoxin
Đàm Mặc không thích cũng chẳng ghét chuyện đi học. Sau này bởi vì có Kiều Lam, cho nên Đàm Mặc cảm thấy đi học là một trải nghiệm cũng không tệ.
Đây là lần tiên Đàm Mặc cực kỳ cực kỳ không muốn đến trường, giống như các bạn học sinh khác mong muốn kỳ nghỉ có thể kéo dài đến vô tận.
Hôm khai giảng, Kiều Lam phải ở lại trường, không thể ở bên ngoài được nữa. Thời gian cậu và Kiều Lam ở bên nhau trong nháy mắt chỉ còn chưa đến mười hai giờ đồng hồ thay vì hai mươi bốn tiếng, thậm chí còn không đến tám tiếng. Ai bảo Đàm Mặc vừa không đến lớp tự học buổi sớm mà cũng chẳng cần đến lớp tự học ban tối.
Đối với Đàm Mặc mà nói, mối quan hệ người yêu của hai người vừa xác nhận còn chưa đến hai ngày. Cậu khác với Kiều Lam, cậu không cảm nhận được cảm giác chân thật cũng như an toàn trong mối quan hệ này, cho nên cậu rất sợ hãi khi hai đứa phải tách nhau ra.
Ngay cả khi Kiều Lam đang ở trước mặt, cậu vẫn cảm thấy sự âu lo chứ đừng nói đến lúc Kiều Lam phải quay lại trường học.
Người sáng mắt như bác Trần lần này cũng nhìn không ra được điều gì. Bởi vì lúc bình thường thì hai đứa này đã rất chi là thân mật. Nếu như không phải không biết thì nhìn cách mà hai đứa sống chung dưới một mái nhà thì ai cũng sẽ hiểu lầm rằng đây là một đôi tình nhân.
Cho nên bây giờ Kiều Lam và Đàm Mặc cuối cùng cũng xác định mối quan hệ yêu đương. Mà cho dù hai người không thể hiện tình cảm trước mặt bác Trần thì ngược lại bác ấy cũng chẳng để ý đến.
Ngày mai là bắt đầu nhập học, Đàm Mặc trầm mặc dựa vào khung cửa nhìn Kiều Lam đang sắp xếp balo, vali. Gương mặt với những đường nét sắc nét trong giờ phút này lại hiện ra vẻ vô cảm. Kiều Lam xoay người lại nhìn dáng vẻ này của Đàm Mặc mà giật mình. Ánh mắt này, cứ như thể cô đang thiếu nợ cậu vậy.
Cậu chưng ra khuôn mặt đưa đám, lặng lẽ đưa tay nhận lấy balo trong tay Kiều Lam đi ra cửa.
Kiều Lam: "..."
Bác Trần đi ra từ phòng bếp, nhìn balo trong tay Đàm Mặc, ông theo bản năng nhận lấy nó, nhìn Đàm Mặc mặc áo khác liền hớn hở nói: "Để bác đi là được rồi, bên ngoài lạnh lắm, cháu ở nhà đọc sách đi."
Đàm Mặc: "..."
Nếu như không phải cậu là trẻ vị thành niên nên chưa có bằng lái thì Đàm Mặc không muốn để bác Trần đi.
Bác Trần cuối cùng cũng nhìn thấy được sự cự tuyệt của Đàm Mặc từ vẻ óan giận trên gương mặt cậu, vội phản ứng lại.
Đàm Mặc thích Kiều Lam, theo đuổi Kiều Lam. Bản thân ông rảnh rỗi đi quản nhiều chuyện như thế làm gì, lập tức ho khan hai tiếng.
"Đi thôi, đi thôi. Bác đi lái xe trước đây."
Sau khi chào tạm biệt với dì Trần, hai người đi ra khỏi cửa. Đàm Mặc ma sát chân dưới mặt đất, đi từng bước rất chậm mà chẳng mấy chốc đã đi đến bên cửa xe. Lúc Kiều Lam chuẩn bị mở cửa xe, Đàm Mặc từ phía sau đột nhiên vươn tay đè lên bàn tay Kiều Lam. Đàm Mặc của bây giờ cao hơn Kiều Lam một cái đầu, lúc cậu đứng phía sau Kiều Lam khiến cả cơ thể dựa sát lại gần cô. Cậu thiếu niên một tay cầm balo, một tay ôm lấy Kiều Lam từ phía sau, cằm đặt lên vai Kiều Lam, rầu rĩ mở miệng.
"Hôm nay không được có được không."
Kiều Lam giật mình trước hành động bất ngờ của Đàm Mặc. Hành động này thật sự mờ ám khiến người khác phải liên tưởng, xung quanh còn có nhiều người như vậy. Dái tai Kiều Lam chợt nóng, cô vội vàng nói: "Ngày mai là nhập học rồi, cậu đứng lên đi, có người đó!"
Đàm Mặc quay đầu nhìn thoáng qua, rồi xoay người lại ôm Kiều Lam càng chặt hơn.
"Không sao, không nhìn thấy được."
Kiều Lam: "..."
Đôi khi cậu như thiếu niên e thẹn, đôi khi lại phóng túng cuồng nhiệt. Kiều Lam không thể đoán được những tâm tư cũng như tâm trạng của cậu.
"Sáng mai đi sớm, tối nay ở lại đi."
Đàm Mặc nói nhỏ bên tai Kiều Lam.
"Vậy tối nay cậu muốn làm cái gì."
Kiều Lam tùy tiện đáp lời.
Đợi khi nói xong thì mới phát hiện câu nói này còn mang theo một tầng nghĩa khác. Vì thế mà hai người rơi vào trầm tư.
Kiều Lam đau đầu muốn giải thích ý của mình là ở lại thêm một đêm cũng vô nghĩa thôi. Nhưng cô lại cảm nhận được tai của Đàm Mặc đang kề bên mặt cô nóng quá mức.
Kiều Lam quay đầu lại, trong nháy mắt đối diện với gương mặt đỏ ửng của Đàm Mặc, trong đôi mắt nâu xinh đẹp dần dần tràn ngập vẻ thẹn thùng.
Kiều Lam: "..."
Cô sai rồi, cô không có cố ý mà.
Nhìn xem, bạn trai nhỏ của cô thẹn thùng đến thế kia.
Kiều Lam cảm thấy Đàm Mặc so với cái tuổi của mình vẫn còn khá thuần khiết. Thật tình, cô không thể bởi vì nụ hôn dữ dội của Đàm Mặc vào mấy ngày trước mà hiểu lầm bạn trai nhỏ nhà mình được.
Suy nghĩ thuần khiết như vậy. Bạn trai nhỏ đột nhiên càng dán chặt vào người Kiều Lam, gương mặt vẫn ửng đỏ của cậu bất chợt hôn vào cổ cô. Kiều Lam không biết cổ mình lại nhạy cảm như thế, cả người cô run lên. Nghe Đàm Mặc thì thầm bên tai.
"Nhớ nha."
Kiều Lam: "???!!!"
Mặt thì thẹn thùng, còn miệng lại là lang sói. Ngôn ngữ và hành động trái ngược với nhau. Đàm Mặc đang thực hiện hành vi không phù hợp với trẻ em.
Đàm Mặc hôn cổ cô một cái, lại in dấu hôn lên tai Kiều Lam. Hai chân Kiều Lam mềm nhũn, gấp gáp nói: "Đừng có mà làm càn. Đàm Mặc, cậu còn là trẻ vị thành niên đấy!"
Cậu thiếu niên nào đó bị ba chữ vị thành niên kích thích. Kiều Lam cuối cùng cũng tìm được khe trống, chui ra khỏi vòng tay của cậu. Cô vừa chui ra thì nhìn thì nhìn thấy một bạn nhỏ phía xa đang tò mò nhìn về phía bên này. Kiều Lam một tay đẩy Đàm Mặc ra, một tay mở cửa xe ngồi vào trong. Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt còn chưa kịp thu lại của bác Trần. Không những thế mà gương mặt của bác ấy còn như vừa bừng tỉnh lại cùng với ý vị sâu xa.
Kiều Lam: "..."
Cửa kính thủy tinh của xe nhà Đàm Mặc là một chiều. Kính thực sự rất tốt, bên ngoài nhìn vào không thấy được bên trong. Mà vừa nãy Đàm Mặc đột nhiên sát lại gần khiến Kiều Lam quên mất bác Trần đang ngồi bên trong xe.
Bên ngoài thì không thấy, nhưng bên trong có khi lại thấy hết cả rồi.
Kiều Lam ngồi trên xe chôn đầu xuống đầu gối, cô cảm thấy cả đời này coi như xong, không thể ngẩng đầu lên được nữa.
Sống hơn hai mươi năm, đây là lần tiên cô mất mặt đến như vậy.
Đàm Mặc là "tên mặt dày", cậu vô cùng bình tĩnh khi đối diện với ánh mắt của bác Trần. Sau đó nhìn Kiều Lam cuốn cả người lại, cậu thấy bộ dạng bây giờ của Kiều Lam thật đáng yêu.
Bác Trần phá vỡ "chuyện tốt" đang vui vẻ lái xe. Sau khi Kiều Lam ngụy trang thành rùa con một hồi lâu mới xoay qua nhìn Đàm Mặc, nhớ đến hành động lưu loát vừa rồi của cậu. Cậu vừa mới thể hiện hành vi không đứng đắn mà bây giờ trên mặt lại thể hiện vẻ không biết gì. Cô nhỏ giọng để bác Trần không thể nghe thấy.
"Cậu học mấy thứ này ở đâu đấy."
Ai đã dạy bạn trai nhỏ đáng yêu thuần khiết của cô thành ra thế này vậy?
Đàm Mặc đè thấp người nhỏ giọng nói: "Không phải cậu dạy tớ sao?"
Kiều Lam: "???"
"Cậu bảo tớ xem phim."
Đàm Mặc thành thật trả lời, nói xong lại bổ sung thêm một câu.
"Tớ toàn xem mấy phim cậu đề cử đấy."
Kiều Lam: "..."
Tớ bảo cậu xem phim để học tập cách diễn đạt cảm xúc, tâm trạng của người khác. Ai bảo cậu học ba cái thứ linh tinh thế này?
Kiều Lam cảm thấy không thể tiếp tục được vấn đề này.
Đàm Mặc vẫn không chịu chết tâm. Mặc dù xe đã đi được hồi lâu nhưng vẫn muốn Kiều Lam quay về ở lại thêm một đêm.
Kiều Lam không biết phải làm sao.
"Có một ngày mà thôi, chiều nay hay sáng mai cũng như nhau."
Đàm Mặc rất nhanh đã tiếp lời.
"Vậy thì ở nhà đi."
Kiều Lam cảm thấy hôm nay Đàm Mặc rất quấn lấy cô, nhưng bản thân Đàm Mặc hình như không phát hiện ra.
Bởi vì trong lòng cậu không cảm thấy an toàn cũng như không tin vào thực tế hiện giờ hai người đã ở bên nhau cho nên Đàm Mặc không phát giác ra được bản thân ngày càng ỷ lại vào Kiều Lam, không muốn rời xa Kiều Lam.
Lúc trước, cậu không dám tin rằng sẽ có một ngày hai đứa đến với nhau. Cho dù bây giờ đã ở bên nhau, nhưng Đàm Mặc không ngừng suy nghĩ lí do vì sao Kiều Lam lại chấp nhận mối quan hệ này cùng cậu. Là bởi vì thích hay vì thương hại. Đàm Mặc biết bản thân nên thỏa mãn với hiện tại, không nên suy nghĩ đến những chuyện không đâu. Nhưng sự mới mẻ này khiến cậu nóng lòng, khiến cậu bất an. Chính vì thế mà mới bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Đến khi đưa Kiều Lam đến trường, bác Trần nhìn Đàm Mặc luôn dán mắt dõi theo bóng dáng Kiều Lam, cười nói: "Ngày mai đi học là được gặp lại rồi."
Đàm Mặc cuối cùng cũng thu lại ánh nhìn, hàng lông mi cụp xuống. Qua một hồi lâu cậu hỏi bác Trần động thái dạo gần đây của người nhà họ Kiều. Bác Trần nói ông bà Kiều vẫn luôn tìm cậu, nhưng căn bản là không có cách tìm ra. Đàm Mặc gật gật đầu, nói vài cậu về chuyện bày rồi tâm tư lại bay đi đâu.
Kiều Lam trở về ký túc xá, đã gần mười ngày mọi người không gặp nhau, đám nữ sinh gặp nhau là nhao nhao cả lên, câu đầu tiên khi nhìn thấy Kiều Lam là, "Lam Lam cậu bị nhiệt rồi."
Kiều Lam: "A?"
Bạn cùng phòng ký túc xá chỉ vào chỗ dưới miệng mình.
"Miệng cậu bị thương rồi kìa."
Bạch Ngọc tùy tiện rêu rao.
"Cậu đúng là không nên nói bậy, không phải là bị nhiệt đâu. Chẳng lẽ không nhìn ra là bị cắn sao?"
Kiều Lam: "..."
Sau khi Bạch Ngọc nói xong, ai ai cũng sửng sốt, xung quanh chợt yên tĩnh, rồi lại nhìn chằm chằm dưới môi Kiều Lam. Bị nhiệt hình như không phải là như thế này.
Bạch Ngọc cuối cùng cũng phản ứng lại, rõ ràng là mình đào hố chôn Kiều Lam mà. Lúc này mới vội vàng nói: "Các cậu đúng là đám ô thần! Ý của tớ là tự cắn ấy, các cậu nghĩ đi đâu thế?"
"Chúng tớ cũng nghĩ như vậy, cậu nghĩ đi đâu thế?"
Kiều Lam, nhân vật trung tâm của câu chuyện nhân cơ hội mọi người tranh cãi đã nhanh chóng rút lui.
Cô gửi tin nhắn bảo mình đến nơi rồi cho Đàm Mặc. Bạch Ngọc gọi cô đi siêu thị của ký túc xá mua đồ, Kiều Lam để điện thoại xuống rồi đi cùng cô ấy. Sau khi mua đồ ăn xong hai người đi đến lớp học, sau đó ngồi ăn cơm tối cùng nhau.
Khi hai người quay về đã đến 9g tối.
Đàm Mặc nhìn tin nhắn mới của bạn gái, chỉ gửi một câu "tớ đến rồi", tin nhắn đang soạn biến mất, sau đó là biến mất hoàn toàn. Buổi tối lúc tập kickboxing lực đạo trên tay lớn hơn bình thường không ít.
Buổi tối khi trở về nhà, cuối cùng cậu cũng nhận được tin nhắn Wechat của Kiều Lam.
Kiều Lam gửi một tệp tin âm thanh rất dài.
Giọng nói của người con gái nhẹ nhàng, tựa như những lúc nói chuyện bình thường. Cô kể tỉ mỉ từng chuyện từng chuyện đã làm cho cậu nghe, sau đó nhè nhẹ kết thúc bằng câu nói "chúc cậu ngủ ngon."
Sau khi nghe đi nghe lại giọng nói của cô ba lần, tâm trạng buồn bực cả tối trong nháy mắt đã giãn ra.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Ngọc đứng trước gương, nhìn Kiều Lam sửa soạn tóc tai đã được ba phút.
"Sao hôm nay cậu chải tóc lâu thế?"
Kiều Lam nhìn Bạch Ngọc trong gương, quay đầu lại hỏi cô ấy.
"Cột cao hay cột thấp đẹp hơn nhỉ?"
Bạch Ngọc: "..."
"Với nhan sắc của ngài thì có để đầu trọc vẫn đẹp."
"Ồ."
Kiều Lam quay lại nhìn mình trong gương, hồi lâu lại lên tiếng: "Cho nên cột thấp đẹp hơn sao?"
Bạch Ngọc: "Cậu trúng tà à?"
Người nào đó mỗi ngày gương cũng chẳng thèm soi, chỉ dùng hai ngón tay cào cào tóc. Vậy mà hôm nay soi gương hơn cả nửa ngày.
Kiều Lam cuối cùng cũng chọn cột tóc cao cho ra vẻ học sinh, như vậy khi đứng chung với Đàm Mặc cũng phù hợp với lứa tuổi của cậu ấy.
Sau đó cô cầm lấy điện thoại di động gửi tin nhắn chào buổi sáng với cậu.
Buổi sáng Đàm Mặc cũng nhanh nhanh trở về.
Mỗi ngày Kiều Lam cứ đúng giờ sẽ gửi tin nhắn đánh thức Đàm Mặc, vừa hay lúc Đàm Mặc thức dậy. Sau khi ăn sáng thì đến trường, đúng lúc đến kịp lớp tự học buổi sáng.
"Tớ phải đến lớp rồi." Kiều Lam nói.
"Lát nữa gặp nha."
"Đợi một chút."
Ngay tại giờ phút này, Đàm Mặc thay vì ở nhà đã ngồi ở lớp học, không màng đến ánh mắt của các bạn học xung quanh, mở miệng nói.
Sau đó, khi Kiều Lam bước vào lớp học liền nhìn thấy cậu bạn trai mới mà cô vừa nói lát nữa gặp.
Kiều Lam và Bạch Ngọc sửng sốt. Kiều Lam hai ba bước chạy lại, nhìn chằm chằm Đàm Mặc hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Sao cậu lại đến sớm thế?"
"Học tập chăm chỉ." Đàm Mặc nghiêm mặt nói.
Kiều Lam: "..."
Càng ngày càng tiếng bộ nhỉ, còn biết nói đùa rồi cơ đấy. Kiều Lam nghĩ thầm, xoay người đang tính nói với cậu ấy, nhưng bên tai lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của cậu thiếu niên.
"Mới một đêm không gặp." Đàm Mặc nói.
"Cho nên muốn đến sớm một chút gặp cậu."
/127
|