Hai người đều bình tĩnh lại, cúi đầu trầm tư một lúc lâu. Một vị trưởng lão gật đầu đồng ý, nói: "Ta nghĩ có thể làm vậy."
Những người khác nhìn nhau, rốt cuộc tất cả đều gật đầu. Cứ tranh giành như vậy quả thật cũng không có kết quả gi, không bằng làm theo ý kiến của Vương Đức, tranh đoạt bằng bản lãnh.
Thấy bọn họ rốt cuộc cũng đồng ý, Vương Đức mới dám thở phào nhẹ nhõm. Vương Đức là người mới nhậm chức trưởng lão, quyền lực và thế lực trong gia tộc kém xa những người này, vì thế vừa rồi hắn không tham gia tranh đoạt, bởi hắn biết rõ mình có tham gia thì cũng không thể đấu lại những người này, ai sẽ chịu phục một kẻ chưa có chút uy vọng gì như hắn? Không bằng lui một bước, để lại ấn tượng tốt cho những người này, ít nhất cũng có thể chuẩn bị cho lần tranh đoạt vị trí tộc trưởng tiếp theo. Thế nhưng một tin nhắn đã làm cho dã tâm mà hắn nén xuống lại nổi lên, thấy nội dung tin nhắn, trong đầu hắn lập tức hình thành một kế hoạch, vì thế mới có màn đề nghị vừa rồi. Đề nghị của hắn thực ra không phải là vì công bằng mà là vì chính hắn. Đấu với những người này, hắn không thắng được, nhưng hắn vẫn có cơ hội giết được Sở Nguyên, có khi thủ hạ của hắn lại may mắn giết được tên đó, như vậy tộc trưởng tiếp theo của Vương gia chính là hắn.
Lúc này, trưởng lão Vương ngồi ở bên cạnh Vương Đức, người này khi nãy cũng không tham gia tranh đoạt vị trí tộc trưởng, đột nhiên hỏi: "Tên Sở Nguyên này không phải là người của Long Hồn à? Giết hắn liệu có đắc tội với Long Hồn không?"
Những lời này vừa nói ra, một số người vừa rồi động tâm lại có ý lùi bước, Dương gia đã sớm lan truyền việc Mười Một gia nhập Long Hồn, nếu không lần trước Dương gia cũng không vì e ngại thân phận của hắn, chần chừ không động thủ.
Vương Đức thầm chửi trong lòng, nhưng vẻ ngoài thì lại rất đứng đắn, nghiêm túc nói: "Theo ta biết, cách đây không lâu Long Hồn cũng phái người đi bắt hắn nhưng lại để cho hắn trốn mất. Xem ra Long Hồn cũng không hài lòng với những hành động của hắn gần đây, hơn nữa hắn đã giết con trai của Từ Khiêm và con gái của tộc trưởng, đánh bom ở Vương gia làm cho nhiều người thiệt mạng, hôm nay lại còn giết chết tộc trưởng, bất kể cái nào trong đó cũng là tội chết. Long Hồn hùng mạnh thì đã sao? Bọn hắn dám bao che Sở Nguyên không?"
"Hơn nữa..." Vương Đức nở một nụ cười lạnh âm hiểm: "Chúng giúp chính phủ bắt tội phạm, tội phạm chống cự, cuối cùng chết trong khi bị chúng ta truy đuổi. Dù gì chúng ta cũng làm việc vì quốc gia, bọn họ dám nói gì? Hơn nữa một khi chúng ta đã giết hắn, Long Hồn sẽ đắc tội Vương gia chúng ta chỉ vì một người chết sao?"
Mọi người đều sáng mắt lên, trầm tư suy nghĩ một cách kỹ càng.
"Được!" Vương Thiết Dương nói đầu tiên: "Ta đồng ý. Dù sao cứ nhao nhao tranh cãi như vậy cũng không hay, chúng ta không ai phục ai, không bằng dùng tên Sở Nguyên này để giải quyết, ai có thể giết hắn thì sẽ được làm tộc trưởng."
"Được!"
"Không vấn đề!" Những người còn lại nghĩ một chút sau đó đều đồng ý.
"Vương Đức, tên hung thủ Sở Nguyên kia bây giờ đang ở đâu?" Một vị trưởng lão hỏi.
Vương Đức phất tay nói: "Ngay trong khu phố cổ."
"Khu phố cổ?" Lúc này Dương gia vẫn đèn đuốc sang trưng, tộc trưởng Dương gia và các trưởng lão đang họp, bàn bạc về một tin tức quan trọng.
"Các ngươi thấy sao?" Tộc trưởng Dương gia ngồi ở vị trí chủ tọa, hỏi đám trưởng lão ngồi ở phía dưới.
"Giết hắn!" Dương Thiên Hoa mắt lộ ra hung quang, nghiến răng nghiến lợi nói. Đứa cháu gái bà yêu thương nhất bị cưỡng gian rồi giết chết khiến cho hắn vốn ở trong phái chủ trong một đêm đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, trở thành người ủng hộ kiên định của phái chủ chiến.
Dương Quần Dã cũng nói: "Còn có thể làm thế nào nữa? Chúng ta tìm hắn khắp nơi mà không được, hiện tại hắn lại tự mình xuất hiện, cơ hội này rất hiếm có, nếu bỏ lỡ thì không biết hắn sẽ lại trốn đi đâu."
Dương Phương, Dương Tiểu Ba và những trưởng lão khác đều gật đầu đồng ý, những người này đều hận không thể ăn tươi nuốt sống Mười Một.
Tộc trưởng Dương gia nhìn Dương Đại Vĩ, những người này đã bị sự thù hận làm mất tỉnh táo, hiện giờ chỉ còn Dương Đại Vĩ là vẫn còn sáng suốt.
Thấy tộc trưởng nhìn mình, Dương Đại Vĩ liền hiểu ý của hắn, nghĩ ngợi sau đó hỏi: "Tộc trưởng, tin tức này là từ đâu?"
Tộc trưởng Dương gia lắc đầu nói: "Không biết, là tin nặc danh. Có người nhắn vào di động của ta."
Dương Thiên Hoa nói ra: "Ta cũng nhận được, nhưng không hiện tên, cũng không hiện số điện thoại."
Dương Tiểu Ba cũng lập tức nói: "Ta cũng nhận được.... "
Trong mười trưởng lão thì có bốn, năm người nhận được tin nhắn như vậy, hơn nữa tất cả đều được gửi vào di động của bọn họ.
Dương Đại Vĩ cau mày nói: "Tốt nhất trước hết nên nhờ nhà mạng tra xét."
Dương Phương cười lạnh nói: "Ngươi lo có kẻ lừa chúng ta?"
Dương Đại Vĩ lắc đầu nói: "Ta sợ chúng ta bị kẻ khác lợi dụng."
Dương Quần Dã nói với vẻ khinh thường: "Có gì để lợi dụng à? Chúng ta vốn không đội trời chung với hắn, chúng ta còn phải cảm ơn người này đã cũng cấp tin tức cho chúng ta. Tộc trưởng. Không nên chần chừ, chậm trễ nữa thì muộn mất."
Dương Thiên Hoa đứng lên, nói với vẻ kiên quyết: "Tộc trưởng, ta mặc kệ ý ngươi như thế nào, dù ngươi không đồng ý thì ta cũng tự mình hành động." "Đúng! Chính mình hành động!"
"Không đồng ý cũng phải giết hắn!"
Các trưởng lão phía dưới lập tức nhao nhao lên, tộc trưởng Dương gia nhíu mày nói với vẻ không vui: "Thiên Hoa.''
Dương Thiên Hoa nắm chặt tay, mặt đầy sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn đã giết Tiểu Nhụy, cưỡng gian rồi giết chết nàng! Nếu ta không giết hắn để báo thù cho Tiểu Nhụy, ta còn là người sao! ?" Dương Thiên Hoa nói với vẻ kích động, vỗ mạnh tay lên ngực.
Phần lớn những trưởng lão ở đây đều có con cháu bị giết trong những vụ ám sát kia, thậm chí có vài người tuyệt tử tuyệt tôn, nghĩ đến việc này, cả đám đều trở nên kích động, hai mắt đỏ bừng. Việc nối dõi tông đường chính là việc vô cùng quan trọng với những người có tư tưởng cổ hủ như họ, thậm chí còn quanh trọng hơn việc tranh quyền đoạt lợi, dù sao quyền lực và tài sản đều truyền cho con cháu, hiện tại con cháu đã chết hết, bọn họ biết truyền cho ai? Quyền lực có lớn đến đâu, cho dù có làm hoàng đế đi chăng nữa thì cũng để làm gì?
Nhất thời không khí trở nên sôi sục, thấy vậy tộc trưởng cũng không khỏi cẩn thận cân nhắc. Hắn nhìn Dương Đại Vĩ vẫn đang im lặng, biết rằng nếu mình không đồng ý chuyện này, những trưởng lão này sẽ làm phản thật sựu, chỉ sợ không đến ngày mai, hắn sẽ bị kéo khỏi vị trí tộc trưởng này.
Tộc trưởng Dương gia cắn răng, rốt cục cũng đưa ra quyết định khó khăn này, nói: "Được, nhưng ta có một điều kiện, nếu như đã động thủ, nhất định bằng mọi cách phải giết được hắn, bằng không khi hắn có cơ hội, Dương gia chúng ta sẽ đi đời."
Dương Tiểu Ba bỗng nhiên đứng lên, nhìn tộc trưởng Dương gia với vẻ kiên định, nói: "Hắn không chết, ta chết."
Dương Thiên Hoa, Dương Phương, Dương Quần Dã, tất cả các trưởng lão đều đứng lên, vẻ mặt kiên định, thể hiện quyết tâm của mình.
Từ gia. Từ Khiêm phảng phất như trong chốc lát đã gìa đi mười tuổi, hai mắt vô thần, già yếu vô lực, ngồi co ro trên như một khúc gỗ mục trên ghế ở thư phòng. Lúc này không thể thấy khí phách và phong thái như lúc hắn mới đến kinh thành.
Thua rồi ! Từ giây phút những người đi bắt Trương Hân Hân gặp thất bại, là hắn biết mình đã hoàn toàn thua cuộc. Nhưng hắn không cam lòng, không cam lòng chịu thua như vậy. Nhưng không cam lòng thì làm được gì? Hắn hết rồi.
Hắn xong rồi, cháu trai hắn sẽ ra sao? Không có hắn bảo vệ, Từ Tử Dương có thể đấu lại Mười Một sao?
Vì sao?
Vì sao!
Từ Khiêm ôm đầu, hắn nghĩ không ra, sao lại như thế này? Sự việc mà hắn vốn nắm chắc, sao lại đi đến nước này?
Sở Nguyên!
Cái tên đã trở thành cơn ác mộng của hắn, một cơn ác mộng làm cho hắn sợ hãi tận sâu trong lòng.
Hắn sợ hãi, sợ hãi sau khi mình bị thất thế Mười Một sẽ không bỏ qua cho Từ Tử Dương. Không, nhất định Mười Một sẽ không bỏ qua, hắn chắc chắn sẽ đến giết Từ Tử Dương.
Hắn không còn, cha mẹ của Tử Dương cũng không còn, ngay cả ông ngoại cũng không còn, trên đời này còn ai có thể bảo vệ được Tử Dương?
Hai tay Từ Khiêm níu chặt bờ vai, hắn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Không cam lòng!
Thế nhưng là không cam lòng thì có thể làm được gì? Sau khi việc những binh sỹ kia bị bại lộ, Từ Khiêm lập tức bị giam lỏng, nhưng trên danh nghĩa thì lại là bảo vệ. Những binh sỹ mà quân bộ phái đến bảo vệ hắn hai ngày trước giờ lại trở thành lao từ vững chắc giam giữ hắn. Tuy bây giờ vẫn còn tự do, nhưng Từ Khiêm tin chắc, trời vừa sáng, chút tự do cuối cùng này của hắn cũng chẳng còn.
Làm sao đây? Làm sao đây? Hắn không thể gặp chuyện, hắn còn phải bảo vệ Tử Dương, bảo vệ đứa cháu duy nhất này, bảo vệ giọt máu cuối cùng của Từ gia.
Từ Khiêm cảm giác mình sắp điên rồi, thật sự sắp điên rồi.
Là Sở Nguyên, tất cả đều là tại hắn!
Giết hắn! Giết hắn! Vẻ mặt Từ Khiêm dữ tợn, hai mắt đỏ bừng, nhắc đi nhắc lại điều này trong lòng.
"Reng reng." Điện thoại đặt trên bàn bỗng kêu lên, nhưng dường như Từ Khiêm không nghe thấy, vẫn tiếp tục đắm chìm trong sự điên cuồng.
Điện thoại trên bàn không ngừng kêu, Từ Khiêm bỗng ngẩng mặt, cầm điện thoại lên định ném xuống đất, đúng lúc này, hắn thoáng nhìn thấy mấy chữ trên màn hình, trong đó có hai chữ: Sở Nguyên.
Từ Khiêm lập tức dừng tay, mở tin nhắn, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, lẩm bẩm nói: "Khu phố cổ?" "Hừ, ha ha ha ha ha ha ha." Từ Khiêm bỗng nở nụ cười, cười váng lên, cười như điên dại: "Trời giúp ta! Trời giúp ta rồi!"
Tiếng cười bỗng dừng lại, vẻ mặt Từ Khiêm trở nên lo lắng và tràn đầy sát khí cùng với sự điên cuồng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Sở Nguyên!"
Từ Khiêm nhanh chóng bấm một số điện thoại, đó là nước cờ cuối cùng của hắn, vốn nghĩ không có cơ hội dùng đến, không ngờ ông trời lại đứng về phía hắn.
Đầu kia nhanh chóng bắt máy, từ điện thoại vang lên thanh âm trầm thấp: "Tướng quân!"
''Tiểu Hậu." Từ Khiêm bi thương, nói với giọng điệu của kẻ anh hùng mạt lộ: "Chuyện của ta ngươi đã biết chưa?"
Tiểu Hậu trầm mặc một lát sau đó trầm giọng nói ra: "Đã biết, tướng quân."
"Ngươi vẫn muốn giúp ta sao?"
"Dù chết tôi cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ!'' Giọng nói của Tiểu Hậu lộ ra vẻ kiên quyết chưa từng có.
Từ Khiêm nở nụ cười, có thể có được một thủ hạ trung thành và tận tâm thế này, cũng không còn muốn gì hơn.
"Tốt, tốt." Từ Khiêm nói hai tiếng liên tục, sau đó hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Bây giờ Sở Nguyên đang ở khu phố cổ, ta muốn các ngươi giúp ta giết hắn, không từ thủ đoạn, giết hắn bằng bất cứ giá nào."
Từ Khiêm giống như nổi điên, trong mắt hắn chỉ còn sự thù hận với Mười Một, sắc mặt vặn vẹo trông rất dữ tợn, gầm lên từng từ qua kẽ răng bằng tất cả sức lực: "Nhất định phải giết hắn!"
Những người khác nhìn nhau, rốt cuộc tất cả đều gật đầu. Cứ tranh giành như vậy quả thật cũng không có kết quả gi, không bằng làm theo ý kiến của Vương Đức, tranh đoạt bằng bản lãnh.
Thấy bọn họ rốt cuộc cũng đồng ý, Vương Đức mới dám thở phào nhẹ nhõm. Vương Đức là người mới nhậm chức trưởng lão, quyền lực và thế lực trong gia tộc kém xa những người này, vì thế vừa rồi hắn không tham gia tranh đoạt, bởi hắn biết rõ mình có tham gia thì cũng không thể đấu lại những người này, ai sẽ chịu phục một kẻ chưa có chút uy vọng gì như hắn? Không bằng lui một bước, để lại ấn tượng tốt cho những người này, ít nhất cũng có thể chuẩn bị cho lần tranh đoạt vị trí tộc trưởng tiếp theo. Thế nhưng một tin nhắn đã làm cho dã tâm mà hắn nén xuống lại nổi lên, thấy nội dung tin nhắn, trong đầu hắn lập tức hình thành một kế hoạch, vì thế mới có màn đề nghị vừa rồi. Đề nghị của hắn thực ra không phải là vì công bằng mà là vì chính hắn. Đấu với những người này, hắn không thắng được, nhưng hắn vẫn có cơ hội giết được Sở Nguyên, có khi thủ hạ của hắn lại may mắn giết được tên đó, như vậy tộc trưởng tiếp theo của Vương gia chính là hắn.
Lúc này, trưởng lão Vương ngồi ở bên cạnh Vương Đức, người này khi nãy cũng không tham gia tranh đoạt vị trí tộc trưởng, đột nhiên hỏi: "Tên Sở Nguyên này không phải là người của Long Hồn à? Giết hắn liệu có đắc tội với Long Hồn không?"
Những lời này vừa nói ra, một số người vừa rồi động tâm lại có ý lùi bước, Dương gia đã sớm lan truyền việc Mười Một gia nhập Long Hồn, nếu không lần trước Dương gia cũng không vì e ngại thân phận của hắn, chần chừ không động thủ.
Vương Đức thầm chửi trong lòng, nhưng vẻ ngoài thì lại rất đứng đắn, nghiêm túc nói: "Theo ta biết, cách đây không lâu Long Hồn cũng phái người đi bắt hắn nhưng lại để cho hắn trốn mất. Xem ra Long Hồn cũng không hài lòng với những hành động của hắn gần đây, hơn nữa hắn đã giết con trai của Từ Khiêm và con gái của tộc trưởng, đánh bom ở Vương gia làm cho nhiều người thiệt mạng, hôm nay lại còn giết chết tộc trưởng, bất kể cái nào trong đó cũng là tội chết. Long Hồn hùng mạnh thì đã sao? Bọn hắn dám bao che Sở Nguyên không?"
"Hơn nữa..." Vương Đức nở một nụ cười lạnh âm hiểm: "Chúng giúp chính phủ bắt tội phạm, tội phạm chống cự, cuối cùng chết trong khi bị chúng ta truy đuổi. Dù gì chúng ta cũng làm việc vì quốc gia, bọn họ dám nói gì? Hơn nữa một khi chúng ta đã giết hắn, Long Hồn sẽ đắc tội Vương gia chúng ta chỉ vì một người chết sao?"
Mọi người đều sáng mắt lên, trầm tư suy nghĩ một cách kỹ càng.
"Được!" Vương Thiết Dương nói đầu tiên: "Ta đồng ý. Dù sao cứ nhao nhao tranh cãi như vậy cũng không hay, chúng ta không ai phục ai, không bằng dùng tên Sở Nguyên này để giải quyết, ai có thể giết hắn thì sẽ được làm tộc trưởng."
"Được!"
"Không vấn đề!" Những người còn lại nghĩ một chút sau đó đều đồng ý.
"Vương Đức, tên hung thủ Sở Nguyên kia bây giờ đang ở đâu?" Một vị trưởng lão hỏi.
Vương Đức phất tay nói: "Ngay trong khu phố cổ."
"Khu phố cổ?" Lúc này Dương gia vẫn đèn đuốc sang trưng, tộc trưởng Dương gia và các trưởng lão đang họp, bàn bạc về một tin tức quan trọng.
"Các ngươi thấy sao?" Tộc trưởng Dương gia ngồi ở vị trí chủ tọa, hỏi đám trưởng lão ngồi ở phía dưới.
"Giết hắn!" Dương Thiên Hoa mắt lộ ra hung quang, nghiến răng nghiến lợi nói. Đứa cháu gái bà yêu thương nhất bị cưỡng gian rồi giết chết khiến cho hắn vốn ở trong phái chủ trong một đêm đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, trở thành người ủng hộ kiên định của phái chủ chiến.
Dương Quần Dã cũng nói: "Còn có thể làm thế nào nữa? Chúng ta tìm hắn khắp nơi mà không được, hiện tại hắn lại tự mình xuất hiện, cơ hội này rất hiếm có, nếu bỏ lỡ thì không biết hắn sẽ lại trốn đi đâu."
Dương Phương, Dương Tiểu Ba và những trưởng lão khác đều gật đầu đồng ý, những người này đều hận không thể ăn tươi nuốt sống Mười Một.
Tộc trưởng Dương gia nhìn Dương Đại Vĩ, những người này đã bị sự thù hận làm mất tỉnh táo, hiện giờ chỉ còn Dương Đại Vĩ là vẫn còn sáng suốt.
Thấy tộc trưởng nhìn mình, Dương Đại Vĩ liền hiểu ý của hắn, nghĩ ngợi sau đó hỏi: "Tộc trưởng, tin tức này là từ đâu?"
Tộc trưởng Dương gia lắc đầu nói: "Không biết, là tin nặc danh. Có người nhắn vào di động của ta."
Dương Thiên Hoa nói ra: "Ta cũng nhận được, nhưng không hiện tên, cũng không hiện số điện thoại."
Dương Tiểu Ba cũng lập tức nói: "Ta cũng nhận được.... "
Trong mười trưởng lão thì có bốn, năm người nhận được tin nhắn như vậy, hơn nữa tất cả đều được gửi vào di động của bọn họ.
Dương Đại Vĩ cau mày nói: "Tốt nhất trước hết nên nhờ nhà mạng tra xét."
Dương Phương cười lạnh nói: "Ngươi lo có kẻ lừa chúng ta?"
Dương Đại Vĩ lắc đầu nói: "Ta sợ chúng ta bị kẻ khác lợi dụng."
Dương Quần Dã nói với vẻ khinh thường: "Có gì để lợi dụng à? Chúng ta vốn không đội trời chung với hắn, chúng ta còn phải cảm ơn người này đã cũng cấp tin tức cho chúng ta. Tộc trưởng. Không nên chần chừ, chậm trễ nữa thì muộn mất."
Dương Thiên Hoa đứng lên, nói với vẻ kiên quyết: "Tộc trưởng, ta mặc kệ ý ngươi như thế nào, dù ngươi không đồng ý thì ta cũng tự mình hành động." "Đúng! Chính mình hành động!"
"Không đồng ý cũng phải giết hắn!"
Các trưởng lão phía dưới lập tức nhao nhao lên, tộc trưởng Dương gia nhíu mày nói với vẻ không vui: "Thiên Hoa.''
Dương Thiên Hoa nắm chặt tay, mặt đầy sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn đã giết Tiểu Nhụy, cưỡng gian rồi giết chết nàng! Nếu ta không giết hắn để báo thù cho Tiểu Nhụy, ta còn là người sao! ?" Dương Thiên Hoa nói với vẻ kích động, vỗ mạnh tay lên ngực.
Phần lớn những trưởng lão ở đây đều có con cháu bị giết trong những vụ ám sát kia, thậm chí có vài người tuyệt tử tuyệt tôn, nghĩ đến việc này, cả đám đều trở nên kích động, hai mắt đỏ bừng. Việc nối dõi tông đường chính là việc vô cùng quan trọng với những người có tư tưởng cổ hủ như họ, thậm chí còn quanh trọng hơn việc tranh quyền đoạt lợi, dù sao quyền lực và tài sản đều truyền cho con cháu, hiện tại con cháu đã chết hết, bọn họ biết truyền cho ai? Quyền lực có lớn đến đâu, cho dù có làm hoàng đế đi chăng nữa thì cũng để làm gì?
Nhất thời không khí trở nên sôi sục, thấy vậy tộc trưởng cũng không khỏi cẩn thận cân nhắc. Hắn nhìn Dương Đại Vĩ vẫn đang im lặng, biết rằng nếu mình không đồng ý chuyện này, những trưởng lão này sẽ làm phản thật sựu, chỉ sợ không đến ngày mai, hắn sẽ bị kéo khỏi vị trí tộc trưởng này.
Tộc trưởng Dương gia cắn răng, rốt cục cũng đưa ra quyết định khó khăn này, nói: "Được, nhưng ta có một điều kiện, nếu như đã động thủ, nhất định bằng mọi cách phải giết được hắn, bằng không khi hắn có cơ hội, Dương gia chúng ta sẽ đi đời."
Dương Tiểu Ba bỗng nhiên đứng lên, nhìn tộc trưởng Dương gia với vẻ kiên định, nói: "Hắn không chết, ta chết."
Dương Thiên Hoa, Dương Phương, Dương Quần Dã, tất cả các trưởng lão đều đứng lên, vẻ mặt kiên định, thể hiện quyết tâm của mình.
Từ gia. Từ Khiêm phảng phất như trong chốc lát đã gìa đi mười tuổi, hai mắt vô thần, già yếu vô lực, ngồi co ro trên như một khúc gỗ mục trên ghế ở thư phòng. Lúc này không thể thấy khí phách và phong thái như lúc hắn mới đến kinh thành.
Thua rồi ! Từ giây phút những người đi bắt Trương Hân Hân gặp thất bại, là hắn biết mình đã hoàn toàn thua cuộc. Nhưng hắn không cam lòng, không cam lòng chịu thua như vậy. Nhưng không cam lòng thì làm được gì? Hắn hết rồi.
Hắn xong rồi, cháu trai hắn sẽ ra sao? Không có hắn bảo vệ, Từ Tử Dương có thể đấu lại Mười Một sao?
Vì sao?
Vì sao!
Từ Khiêm ôm đầu, hắn nghĩ không ra, sao lại như thế này? Sự việc mà hắn vốn nắm chắc, sao lại đi đến nước này?
Sở Nguyên!
Cái tên đã trở thành cơn ác mộng của hắn, một cơn ác mộng làm cho hắn sợ hãi tận sâu trong lòng.
Hắn sợ hãi, sợ hãi sau khi mình bị thất thế Mười Một sẽ không bỏ qua cho Từ Tử Dương. Không, nhất định Mười Một sẽ không bỏ qua, hắn chắc chắn sẽ đến giết Từ Tử Dương.
Hắn không còn, cha mẹ của Tử Dương cũng không còn, ngay cả ông ngoại cũng không còn, trên đời này còn ai có thể bảo vệ được Tử Dương?
Hai tay Từ Khiêm níu chặt bờ vai, hắn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Không cam lòng!
Thế nhưng là không cam lòng thì có thể làm được gì? Sau khi việc những binh sỹ kia bị bại lộ, Từ Khiêm lập tức bị giam lỏng, nhưng trên danh nghĩa thì lại là bảo vệ. Những binh sỹ mà quân bộ phái đến bảo vệ hắn hai ngày trước giờ lại trở thành lao từ vững chắc giam giữ hắn. Tuy bây giờ vẫn còn tự do, nhưng Từ Khiêm tin chắc, trời vừa sáng, chút tự do cuối cùng này của hắn cũng chẳng còn.
Làm sao đây? Làm sao đây? Hắn không thể gặp chuyện, hắn còn phải bảo vệ Tử Dương, bảo vệ đứa cháu duy nhất này, bảo vệ giọt máu cuối cùng của Từ gia.
Từ Khiêm cảm giác mình sắp điên rồi, thật sự sắp điên rồi.
Là Sở Nguyên, tất cả đều là tại hắn!
Giết hắn! Giết hắn! Vẻ mặt Từ Khiêm dữ tợn, hai mắt đỏ bừng, nhắc đi nhắc lại điều này trong lòng.
"Reng reng." Điện thoại đặt trên bàn bỗng kêu lên, nhưng dường như Từ Khiêm không nghe thấy, vẫn tiếp tục đắm chìm trong sự điên cuồng.
Điện thoại trên bàn không ngừng kêu, Từ Khiêm bỗng ngẩng mặt, cầm điện thoại lên định ném xuống đất, đúng lúc này, hắn thoáng nhìn thấy mấy chữ trên màn hình, trong đó có hai chữ: Sở Nguyên.
Từ Khiêm lập tức dừng tay, mở tin nhắn, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, lẩm bẩm nói: "Khu phố cổ?" "Hừ, ha ha ha ha ha ha ha." Từ Khiêm bỗng nở nụ cười, cười váng lên, cười như điên dại: "Trời giúp ta! Trời giúp ta rồi!"
Tiếng cười bỗng dừng lại, vẻ mặt Từ Khiêm trở nên lo lắng và tràn đầy sát khí cùng với sự điên cuồng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Sở Nguyên!"
Từ Khiêm nhanh chóng bấm một số điện thoại, đó là nước cờ cuối cùng của hắn, vốn nghĩ không có cơ hội dùng đến, không ngờ ông trời lại đứng về phía hắn.
Đầu kia nhanh chóng bắt máy, từ điện thoại vang lên thanh âm trầm thấp: "Tướng quân!"
''Tiểu Hậu." Từ Khiêm bi thương, nói với giọng điệu của kẻ anh hùng mạt lộ: "Chuyện của ta ngươi đã biết chưa?"
Tiểu Hậu trầm mặc một lát sau đó trầm giọng nói ra: "Đã biết, tướng quân."
"Ngươi vẫn muốn giúp ta sao?"
"Dù chết tôi cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ!'' Giọng nói của Tiểu Hậu lộ ra vẻ kiên quyết chưa từng có.
Từ Khiêm nở nụ cười, có thể có được một thủ hạ trung thành và tận tâm thế này, cũng không còn muốn gì hơn.
"Tốt, tốt." Từ Khiêm nói hai tiếng liên tục, sau đó hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Bây giờ Sở Nguyên đang ở khu phố cổ, ta muốn các ngươi giúp ta giết hắn, không từ thủ đoạn, giết hắn bằng bất cứ giá nào."
Từ Khiêm giống như nổi điên, trong mắt hắn chỉ còn sự thù hận với Mười Một, sắc mặt vặn vẹo trông rất dữ tợn, gầm lên từng từ qua kẽ răng bằng tất cả sức lực: "Nhất định phải giết hắn!"
/967
|