Vì nhà bây giờ chỉ còn Bảo Lâm nên khi cưới xong, Quỳnh Hoa theo chồng về sống trong nhà chông. Bà Bích Thu cảm thấy buồn và nhớ con gái vô cùng! Lúc này bà mới thấy quyết định của mình quá tàn nhẫn với con thì nó cũng đã lìa xa bà mất rồi. Bà nhớ con mà không biết làm sao để đi tìm và cũng không hề dám hở môi nói với ai lời nào. Đó là vì sự cao ngạo trong tính cách của bà, bà không muốn cho người khác cười bà - dù là cười thầm -bởi thái độ cứng ngắt của bà với con gái khi trước. Do vậy mà bà lúc nào cũng xa xăm, như đang tím kiếm một hình ảnh nào đó đã khuất xa khỏi tầm tay mình, như đang mong đợi một điều xa xôi lắm vậy! Có lúc bà như người cõi trên, cũng có lúc bà như người từ cung trăn rớt xuống, giật thót mình chỉ vì một tiếng động nhỏ bên tai...
Cưới nhau được chưa tới một năm sau thì Quỳnh Hoa bị sẩy thai lần đầu tiên. Và cứ thế không hiểu sao trong thời gian hơn một năm trời, Quỳnh Hoa bị sẩy thai dễ có đến ba lần liên tiếp mặc dù biết cô có thau, cả nhà đều lo lắng quan tâm đến cô nhiều hơn.
Tròn hai năm sau ngày cưới, một đêm hai vợ chồng Bảo Lâm đang ngồi hóng gió bên hiên nhà thì nghe văng vẳng đâu đây có tiếng khóc nỉ non của một cô gái vang lên, dường như từ phía gốc mai già gần ngoài bờ rào khiến cho Quỳnh hoa chợt điếng người! Tiếng khóc ai oán thê lương cất lên nghe ảo não xoáy vào hồn, như moi hết ruột gan của những ai nghe thấy. Quỳnh Hoa run lên nép sát vào người Bảo Lâm hỏi nhỏ, giọng đứt quãng vì run:
- Anh ... anh có ... có nghe tiếng... tiếng ai khóc... ngoài bờ rào không?...
Đang mơ màng nhớ lại chuyện cũ, Bảo Lân ngạc nhiên khi thấy thái độ lạ lẫm của vợ:
- Em hỏi gì? Tiếng khóc? Tiếng khóc nào? Ở đâu? Ai khóc?....
Quỳnh Hoa rên rĩ trong khi tai vẫn còn nghe tiếng khóc:
- Trời ơi! ... Sao anh lại không nghe... tiếng con gái... khóc ngoài... bờ rào... em sợ lắm...!
Cô dúi đầu vào người Bảo Lâm, bịt chạt hai tai như để khỏi nghe thấy nhưng... tiêng khóc lại vang lên rõ hơn! Bảo Lâm không hiểu gì hết vì anh chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng lá cây chạm vào nhau nghe xào xach. Bỗng nhiên Quỳnh Hoa choẹt ngước mắt nhìn ra bờ rào như có ma lục nào thúc đẩy, và... một bóng trắng lờ mờ hiện ra lơ lững trong không gian dày đặc ngoài kia... tà áo thụng tráng bay phất phơ theo chiều gió... Bóng tráng chợt gia tay lên ngoắc ngoắc như đang gọi Quỳnh Hoa ra ngoài ấy với nó... Á á á á... ! M a a a a a ...! cô thét lên rồi ngất trên tay Bảo Lâm! ... Bảo Lâm ôm vợ nhìn dáo dác, anh không thấy gì ngoài đám lá cây đang lung lay theo cơn gió!...
Gặp lại ngưới xưa
Đêm đó Quỳnh Hoa lên cơn sốt, cô nằm mê man và nói lảm nhảm những điều không ai hiểu nổi. Bảo Lâm không dám nói với mẹ biết chuyện xảy ra với cô con dâu vì sợ ba mẹ lo lắng. Hôm sau và hôm sau nữa cô vẫn còn sốt nhẹ, sang đến ngày thứ tư thì Quỳnh Hoa đã bình thường trở lại. Thế nhưng trời vừa sụp tối tự dưng Quỳnh Hoa rủ chồng:
- Anh! Ra sân ngồi chơi với em đi! Trời nóng quá em không chịu nổi.
Bảo Lâm thấy làm lạ vì anh không thấy nóng trong tiết trời vào thu, nhưng anh lại lặng thinh cùng vợ ra ngồi trên băng đá ngoài hiên nhà mà không nói lời nào. Bỗng dưng anh thấy nhớ Yến Hương một cách kỳ lạ! Cũng trong khung cảnh này ngày ấy, anh và Yến Hương đã trải qua những ngày hạnh phúc, niềm hạnh phúc len lén đi vào hai con tim từng nhiều năm gắn bó qua hết thời ấu thơ một cách âm thầm mà không một ai khác hay biết. Thế mà giờ đây!... Bảo Lâm thở dài, lần đầu tiên kể từ khi xa vắng Yến Hương, Bảo Lâm rơi vào tâm trạng chán chường, tiếc nuối cái hạnh phúc tuyệt vời của ngày xa xưa và... anh thấy nhớ Yến Hương vô cùng!
Quỳnh Hoa nghe Bảo Lâm thở dài và ... trước mạt cô là một gương mặt sầu thảm mà cô chưa từng thấy:
- Anh sao vậy? Em hết bệnh rồi mà anh không vui sao?
Quỳnh Hoa là như thế đó, luôn lúc nào cô cũng nghĩ đến mình trước tiên. Bảo Lâm sống bên Quỳnh hoa càng ngày anh càng phát hiện ra những điểm khác biệt giữa hai con người của cô và Yến Hương. Niềm thương nhớ, tiếc nuối len lén từng bước... từng bước đi vào con tim khiến cho Bảo Lâm dần dần đánh mất nụ cười từ lúc nào anh cũng không biết...
Cưới nhau được chưa tới một năm sau thì Quỳnh Hoa bị sẩy thai lần đầu tiên. Và cứ thế không hiểu sao trong thời gian hơn một năm trời, Quỳnh Hoa bị sẩy thai dễ có đến ba lần liên tiếp mặc dù biết cô có thau, cả nhà đều lo lắng quan tâm đến cô nhiều hơn.
Tròn hai năm sau ngày cưới, một đêm hai vợ chồng Bảo Lâm đang ngồi hóng gió bên hiên nhà thì nghe văng vẳng đâu đây có tiếng khóc nỉ non của một cô gái vang lên, dường như từ phía gốc mai già gần ngoài bờ rào khiến cho Quỳnh hoa chợt điếng người! Tiếng khóc ai oán thê lương cất lên nghe ảo não xoáy vào hồn, như moi hết ruột gan của những ai nghe thấy. Quỳnh Hoa run lên nép sát vào người Bảo Lâm hỏi nhỏ, giọng đứt quãng vì run:
- Anh ... anh có ... có nghe tiếng... tiếng ai khóc... ngoài bờ rào không?...
Đang mơ màng nhớ lại chuyện cũ, Bảo Lân ngạc nhiên khi thấy thái độ lạ lẫm của vợ:
- Em hỏi gì? Tiếng khóc? Tiếng khóc nào? Ở đâu? Ai khóc?....
Quỳnh Hoa rên rĩ trong khi tai vẫn còn nghe tiếng khóc:
- Trời ơi! ... Sao anh lại không nghe... tiếng con gái... khóc ngoài... bờ rào... em sợ lắm...!
Cô dúi đầu vào người Bảo Lâm, bịt chạt hai tai như để khỏi nghe thấy nhưng... tiêng khóc lại vang lên rõ hơn! Bảo Lâm không hiểu gì hết vì anh chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng lá cây chạm vào nhau nghe xào xach. Bỗng nhiên Quỳnh Hoa choẹt ngước mắt nhìn ra bờ rào như có ma lục nào thúc đẩy, và... một bóng trắng lờ mờ hiện ra lơ lững trong không gian dày đặc ngoài kia... tà áo thụng tráng bay phất phơ theo chiều gió... Bóng tráng chợt gia tay lên ngoắc ngoắc như đang gọi Quỳnh Hoa ra ngoài ấy với nó... Á á á á... ! M a a a a a ...! cô thét lên rồi ngất trên tay Bảo Lâm! ... Bảo Lâm ôm vợ nhìn dáo dác, anh không thấy gì ngoài đám lá cây đang lung lay theo cơn gió!...
Gặp lại ngưới xưa
Đêm đó Quỳnh Hoa lên cơn sốt, cô nằm mê man và nói lảm nhảm những điều không ai hiểu nổi. Bảo Lâm không dám nói với mẹ biết chuyện xảy ra với cô con dâu vì sợ ba mẹ lo lắng. Hôm sau và hôm sau nữa cô vẫn còn sốt nhẹ, sang đến ngày thứ tư thì Quỳnh Hoa đã bình thường trở lại. Thế nhưng trời vừa sụp tối tự dưng Quỳnh Hoa rủ chồng:
- Anh! Ra sân ngồi chơi với em đi! Trời nóng quá em không chịu nổi.
Bảo Lâm thấy làm lạ vì anh không thấy nóng trong tiết trời vào thu, nhưng anh lại lặng thinh cùng vợ ra ngồi trên băng đá ngoài hiên nhà mà không nói lời nào. Bỗng dưng anh thấy nhớ Yến Hương một cách kỳ lạ! Cũng trong khung cảnh này ngày ấy, anh và Yến Hương đã trải qua những ngày hạnh phúc, niềm hạnh phúc len lén đi vào hai con tim từng nhiều năm gắn bó qua hết thời ấu thơ một cách âm thầm mà không một ai khác hay biết. Thế mà giờ đây!... Bảo Lâm thở dài, lần đầu tiên kể từ khi xa vắng Yến Hương, Bảo Lâm rơi vào tâm trạng chán chường, tiếc nuối cái hạnh phúc tuyệt vời của ngày xa xưa và... anh thấy nhớ Yến Hương vô cùng!
Quỳnh Hoa nghe Bảo Lâm thở dài và ... trước mạt cô là một gương mặt sầu thảm mà cô chưa từng thấy:
- Anh sao vậy? Em hết bệnh rồi mà anh không vui sao?
Quỳnh Hoa là như thế đó, luôn lúc nào cô cũng nghĩ đến mình trước tiên. Bảo Lâm sống bên Quỳnh hoa càng ngày anh càng phát hiện ra những điểm khác biệt giữa hai con người của cô và Yến Hương. Niềm thương nhớ, tiếc nuối len lén từng bước... từng bước đi vào con tim khiến cho Bảo Lâm dần dần đánh mất nụ cười từ lúc nào anh cũng không biết...
/11
|