Ngoại truyện 4: Anh sẽ là mắt của em
Canada, tuyết vẫn một mực rơi, Ân Tịch lẳng lặng mà nghe tiếng tuyết rơi.
Ánh mắt mê ly ngồi ở phía trước cửa sổ, thành phố F tuyết cũng rơi sao? Có phải hắn đã lập gia đình cùng với Trữ Hạ hay không, có lẽ bọn họ đã muốn có một cục cưng đáng yêu, hắn cũng sẽ thực yêu chiều cô ấy.
Cô cứ như vậy ngẩn người mà nghĩ, nghĩ hắn sẽ hạnh phúc như thế nào, bởi vì cô hy vọng hắn hạnh phúc, không muốn hắn không vui không hạnh phúc, chuyện cũ, cô có thể trầm mê, nhưng cô không hy vọng hắn cũng hãm sâu trong đó.
Hạ Vũ vẫn thường xuyên đến thăm cô, nhưng cô cũng không hỏi về Tử Duệ, mỗi khi Hạ Vũ muốn nói, cô sẽ kịp thời ngăn cản.
Chuông cửa vang , phía sau là ai đây?
Tiểu Ức hẳn là còn chưa có tan học, cũng chỉ có thể là thím Trương, thím ấy thường xuyên thực thiệt tình mà tặng cho hai người thức ăn ngon.
Cô sờ soạng đi tới cửa, quen thuộc mà mở cửa ra, mỉm cười hỏi: “Là thím Trương sao?”
Người ngoài cửa không có lên tiếng, nhưng cô có thể cảm giác được có người đang gắt gao mà nhìn cô.
Không khí im lặng đến kì lạ, nhưng cô có thể nghe được tiếng hít thở, cô có thể cảm nhận được hương vị quen thuộc này, chẳng lẽ là?
Sẽ không đâu, nhất định là do cô quá nhớ hắn, cho nên mới có lỗi giác như vậy.
Cô lại hỏi một lần nữa: “Là thím Trương sao?”
Đối phương vẫn là không nói lời nào, tiếng hít thở lại càng thêm ngưng trọng hơn.
Thân Tử Duệ nhìn thấy khuôn mặt ngày nhớ đêm mong kia, người phụ nữ này sao lại có thể nhẫn tâm như thế? Thế nào có thể lừa hắn, nói cô đã chết chứ?
Hắn không thể tha thứ cho cô, tìm được cô lúc sau, hắn nhất định phải dùng hết cả đời mà “Tra tấn” cô.
Khi hắn đứng ở trước mặt của cô, ánh mắt vẫn là trong suốt như vậy, tươi cười vẫn là ngọt ngào như vậy. . . . . . Hắn dùng toàn bộ khí lực của mình mà chăm chú nhìn cô.
Ân Tịch đã nhận ra khác thường, loại khác thường này làm cho tim cô đập dồn dập. . . . . .
Cô hoàn toàn không thể khống chế mà vươn tay, cô muốn kiểm chứng người trước mắt này, là hắn sao? Thật là hắn sao?
Tay cô chậm rãi mà tìm về phía trước, lại kìm lòng không đậu mà ở trong không khí run rẩy. . . . . .
Thân Tử Duệ nhìn hai mắt của cô, hắn rõ ràng đứng ở trước mặt cô, cô lại không nhìn thấy hắn, lại vẫn là có thể cảm giác được hắn, hốc mắt còn có hai giọt lệ cố nén, rốt cuộc ức chế không được, chậm rãi theo hai má trượt xuống.
Hắn tiến lên một bước, đem mặt mình tựa vào bàn tay cô vươn ra . . . . . .
Ân Tịch vuốt ve đường cong trên khuôn mặt quen thuộc kia, nước mắt sớm đã thành giọt hung hăng mà tuôn trào.
Tử Duệ cầm tay cô, mà cô cứ như vậy ở trên mặt hắn mà vuốt ve.
Hắn vươn một bàn tay, nhẹ nhàng mà lau đi ngững giọt lệ nơi khóe mắt cô, lòng hắn một mảnh kích động, lại không thể nói thành lời.
Nhẹ nhàng lôi kéo, cô đã nằm trong vòng ôm ấp của một đôi cánh tay mạnh mẽ, nơi đó tản ra hơi thở quen thuộc mà cô vẫn nhớ nhung.
Ân Tịch dùng sức ôm chặt lấy thắt lưng hắn, ở trên bờ vai của hắn nhẹ nhàng nức nở.
Hắn gắt gao mà ôm lấy cô, giống như phải đem toàn bộ của cô mà thu tiến vào trong thân thể của chính mình, cô nghĩ muốn có một chút gì đó riêng tư đều không được.
“Ân Tịch. . . . . . Ân Tịch. . . . . .” thanh âm của hắn là từ nơi sâu nhất trong đáy lòng mà phát ra, giống như dùng hết toàn bộ sức lực.
“Em vì sao phải ngốc như vậy . . . . . . Vì sao. . . . . .”
Ân Tịch dùng sức mà ôm lại hắn, vùi đầu vào ngực hắn, một lời đều nói không được, cô sợ hãi, sợ hãi đây chính là ảo tưởng của cô. Ngay sau đó, lại một lần nữa vùi đầu vào ngực của hắn. . . . . . không biết làm sao. . .
Thật lâu thật lâu sau, cô mới lại một lần nữa xác nhận, dùng hai tay vuốt ve khuôn mặt của hắn.
“Cảm nhận được không? Biết anh là ai không?” Hai tay của hắn bắt lấy hai tay nhỏ bé của cô, hạnh phúc từ đáy lòng tràn ra.
“Tử Duệ, anh vì sao lại tới nơi này? Ai nói cho anh biết?” Ân Tịch rốt cục cũng bình ổn một chút, thanh âm vẫn còn mang theo nghẹn ngào, cảm xúc còn phiêu du.
“Em định giấu anh cả đời sao? Vì sao phải tàn nhẫn như vậy?” Đau đớn của hắn không thể nói thành lời, cô gái này cư nhiên có thể bình tĩnh như vậy mà trải qua hai năm, thật sự một chút cô cũng không nhớ hắn sao? Nếu cô không thương hắn, thế nào lại liều mạng dùng thân thể đi thay hắn đỡ đạn, đứa ngốc này. . . . . .
“Tử Duệ, em. . . . . . em cảm thấy được. . . . . .”
Không có cho phép lời của cô nói tiếp, hắn hung hăng dùng môi chặn lại miệng cô, dùng sức mà ôn nhu nhấm nháp . . . . . .
Ân Tịch ở trong vòng tay của hắn, không bao giờ . . . nữa suy nghĩ những vấn đề chết tiệt kia, hai năm dài tưởng niệm cùng tra tấn, nếu không thể coi nhẹ sự tồn tại của nhau, vậy để cho cô ích kỷ đi, để cho cô cả đời này đều bị lạc trong hơi thở của hắn đi . . . .
“Ân Tịch, bất cứ lúc nào, nơi nào, anh đều là mắt của em, nơi nào có anh, thế giới này sẽ là rộng mở với em!”
Thân Tử Duệ ở trong lòng thề, cả đời này, hắn đều là mắt của cô!
Canada, tuyết vẫn một mực rơi, Ân Tịch lẳng lặng mà nghe tiếng tuyết rơi.
Ánh mắt mê ly ngồi ở phía trước cửa sổ, thành phố F tuyết cũng rơi sao? Có phải hắn đã lập gia đình cùng với Trữ Hạ hay không, có lẽ bọn họ đã muốn có một cục cưng đáng yêu, hắn cũng sẽ thực yêu chiều cô ấy.
Cô cứ như vậy ngẩn người mà nghĩ, nghĩ hắn sẽ hạnh phúc như thế nào, bởi vì cô hy vọng hắn hạnh phúc, không muốn hắn không vui không hạnh phúc, chuyện cũ, cô có thể trầm mê, nhưng cô không hy vọng hắn cũng hãm sâu trong đó.
Hạ Vũ vẫn thường xuyên đến thăm cô, nhưng cô cũng không hỏi về Tử Duệ, mỗi khi Hạ Vũ muốn nói, cô sẽ kịp thời ngăn cản.
Chuông cửa vang , phía sau là ai đây?
Tiểu Ức hẳn là còn chưa có tan học, cũng chỉ có thể là thím Trương, thím ấy thường xuyên thực thiệt tình mà tặng cho hai người thức ăn ngon.
Cô sờ soạng đi tới cửa, quen thuộc mà mở cửa ra, mỉm cười hỏi: “Là thím Trương sao?”
Người ngoài cửa không có lên tiếng, nhưng cô có thể cảm giác được có người đang gắt gao mà nhìn cô.
Không khí im lặng đến kì lạ, nhưng cô có thể nghe được tiếng hít thở, cô có thể cảm nhận được hương vị quen thuộc này, chẳng lẽ là?
Sẽ không đâu, nhất định là do cô quá nhớ hắn, cho nên mới có lỗi giác như vậy.
Cô lại hỏi một lần nữa: “Là thím Trương sao?”
Đối phương vẫn là không nói lời nào, tiếng hít thở lại càng thêm ngưng trọng hơn.
Thân Tử Duệ nhìn thấy khuôn mặt ngày nhớ đêm mong kia, người phụ nữ này sao lại có thể nhẫn tâm như thế? Thế nào có thể lừa hắn, nói cô đã chết chứ?
Hắn không thể tha thứ cho cô, tìm được cô lúc sau, hắn nhất định phải dùng hết cả đời mà “Tra tấn” cô.
Khi hắn đứng ở trước mặt của cô, ánh mắt vẫn là trong suốt như vậy, tươi cười vẫn là ngọt ngào như vậy. . . . . . Hắn dùng toàn bộ khí lực của mình mà chăm chú nhìn cô.
Ân Tịch đã nhận ra khác thường, loại khác thường này làm cho tim cô đập dồn dập. . . . . .
Cô hoàn toàn không thể khống chế mà vươn tay, cô muốn kiểm chứng người trước mắt này, là hắn sao? Thật là hắn sao?
Tay cô chậm rãi mà tìm về phía trước, lại kìm lòng không đậu mà ở trong không khí run rẩy. . . . . .
Thân Tử Duệ nhìn hai mắt của cô, hắn rõ ràng đứng ở trước mặt cô, cô lại không nhìn thấy hắn, lại vẫn là có thể cảm giác được hắn, hốc mắt còn có hai giọt lệ cố nén, rốt cuộc ức chế không được, chậm rãi theo hai má trượt xuống.
Hắn tiến lên một bước, đem mặt mình tựa vào bàn tay cô vươn ra . . . . . .
Ân Tịch vuốt ve đường cong trên khuôn mặt quen thuộc kia, nước mắt sớm đã thành giọt hung hăng mà tuôn trào.
Tử Duệ cầm tay cô, mà cô cứ như vậy ở trên mặt hắn mà vuốt ve.
Hắn vươn một bàn tay, nhẹ nhàng mà lau đi ngững giọt lệ nơi khóe mắt cô, lòng hắn một mảnh kích động, lại không thể nói thành lời.
Nhẹ nhàng lôi kéo, cô đã nằm trong vòng ôm ấp của một đôi cánh tay mạnh mẽ, nơi đó tản ra hơi thở quen thuộc mà cô vẫn nhớ nhung.
Ân Tịch dùng sức ôm chặt lấy thắt lưng hắn, ở trên bờ vai của hắn nhẹ nhàng nức nở.
Hắn gắt gao mà ôm lấy cô, giống như phải đem toàn bộ của cô mà thu tiến vào trong thân thể của chính mình, cô nghĩ muốn có một chút gì đó riêng tư đều không được.
“Ân Tịch. . . . . . Ân Tịch. . . . . .” thanh âm của hắn là từ nơi sâu nhất trong đáy lòng mà phát ra, giống như dùng hết toàn bộ sức lực.
“Em vì sao phải ngốc như vậy . . . . . . Vì sao. . . . . .”
Ân Tịch dùng sức mà ôm lại hắn, vùi đầu vào ngực hắn, một lời đều nói không được, cô sợ hãi, sợ hãi đây chính là ảo tưởng của cô. Ngay sau đó, lại một lần nữa vùi đầu vào ngực của hắn. . . . . . không biết làm sao. . .
Thật lâu thật lâu sau, cô mới lại một lần nữa xác nhận, dùng hai tay vuốt ve khuôn mặt của hắn.
“Cảm nhận được không? Biết anh là ai không?” Hai tay của hắn bắt lấy hai tay nhỏ bé của cô, hạnh phúc từ đáy lòng tràn ra.
“Tử Duệ, anh vì sao lại tới nơi này? Ai nói cho anh biết?” Ân Tịch rốt cục cũng bình ổn một chút, thanh âm vẫn còn mang theo nghẹn ngào, cảm xúc còn phiêu du.
“Em định giấu anh cả đời sao? Vì sao phải tàn nhẫn như vậy?” Đau đớn của hắn không thể nói thành lời, cô gái này cư nhiên có thể bình tĩnh như vậy mà trải qua hai năm, thật sự một chút cô cũng không nhớ hắn sao? Nếu cô không thương hắn, thế nào lại liều mạng dùng thân thể đi thay hắn đỡ đạn, đứa ngốc này. . . . . .
“Tử Duệ, em. . . . . . em cảm thấy được. . . . . .”
Không có cho phép lời của cô nói tiếp, hắn hung hăng dùng môi chặn lại miệng cô, dùng sức mà ôn nhu nhấm nháp . . . . . .
Ân Tịch ở trong vòng tay của hắn, không bao giờ . . . nữa suy nghĩ những vấn đề chết tiệt kia, hai năm dài tưởng niệm cùng tra tấn, nếu không thể coi nhẹ sự tồn tại của nhau, vậy để cho cô ích kỷ đi, để cho cô cả đời này đều bị lạc trong hơi thở của hắn đi . . . .
“Ân Tịch, bất cứ lúc nào, nơi nào, anh đều là mắt của em, nơi nào có anh, thế giới này sẽ là rộng mở với em!”
Thân Tử Duệ ở trong lòng thề, cả đời này, hắn đều là mắt của cô!
/162
|