Người Tìm Xác

Chương 937

/1940


Tiếp theo điều tra viên tìm tới Hồ Bình, lúc đầu cô ấy không muốn nói nhiều về chuyện năm đó, cuối cùng vẫn nhờ sự kiên nhẫn khuyên bảo của điều tra viên, cô ấy mới kể lại sự thật chuyện mình đã trải qua năm đó, trong đó cũng bao gồm chân tướng việc Ngô Lệ Nhã tự sát.

Thực tế năm đó2Hồ Bình và Tống Vĩ Dân cũng không phải quan hệ yêu đương gì cả, đây chỉ là vì cô ấy muốn giữ gìn học bạ nên không thể không nói như vậy thôi... Nói thẳng ra, chính Tống Vĩ Dân muốn mượn thân phận giảng viên để nhân cơ hội lợi dụng cô ấy!!

Hồ Bình là một cô gái có vẻ ngoài dịu5dàng ít nói nhưng trong lòng lại có sức bùng nổ rất mạnh, cô ấy thấy mấy lần uyển chuyển cự tuyệt không thành, bèn cố ý trốn tránh Tổng Vĩ Dân. Nhưng hắn lại cho rằng Hồ Bình là mềm yếu dễ bắt nạt, muốn thừa lúc không có ai đã cưỡng ép cô ấy!! Kết quả lại bị một cú đá của6Hồ Bình làm cho vào bệnh viện.

Vì thể chuyện này nhanh chóng lan truyền trong trường học, mọi người đều biết, còn ầm ĩ tới tận phòng giáo vụ, lúc ấy Hồ Bình cho rằng kiểu gì trường học cũng phải xử lý kẻ cặn bã trong đội ngũ giảng viên này. Nhưng điều làm cô ấy không ngờ chính là, trưa hôm đó5cô ấy đã bị mời tới văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng nghiêm mặt đưa ra cho cô ấy hai con đường, muốn đi đường nào thì do chính cô chọn...

Nguyên văn lời hiệu trưởng lúc đó là thế này: “Bạn học Hồ Bình, bây giờ chuyện của em và thầy Tống ầm ĩ quá mức, gây ảnh hưởng rất không tốt! Em nói3thầy ấy có ý định cưỡng hiếp em, nhưng thầy ấy lại nói hai người là quan hệ người yêu bình thường. Chuyện này vốn không nói được rõ ràng lắm nên nhà trường cũng không dễ xác định ai đúng ai sai, tóm lại bây giờ em có hai lựa chọn, nếu em nhất định phải truy cứu chuyện này đến cùng, vậy trường học sẽ phải xử lý sự việc này một cách công bằng, mỗi bên đều đánh một gậy! Chúng tôi sẽ huỷ bỏ hợp đồng với thầy ấy, còn về em, cũng phải bị trường học khai trừ học bạ. Đương nhiên, em vẫn có thể chọn một con đường khác, đó chính là giảm ảnh hưởng của chuyện này xuống nhỏ nhất, tôi sẽ ghi lại một lỗi nhỏ cho hai người, cứ như vậy em cũng có thể tiếp tục đi học, thầy Tống cũng có thể giữ được công việc, thế nào?”

Lúc ấy Hồ Bình nhớ đến cha mẹ ở quê vất vả kiếm tiền chính là để chu cấp cho cô đến lúc tốt nghiệp đại học, nếu bây giờ vì chuyện này mà bị đuổi học... Thật không biết họ sẽ thất vọng biết bao nhiêu đây?

Cuối cùng Hồ Bình lựa chọn thỏa hiệp, bởi vì hiện thực đã dạy cho cô ấy một bài học về đời người, dạy cho cô ấy khi gặp cường quyền thì phải cúi đầu, nếu cứ cứng đầu muốn lấy trứng chọi đá thì cuối cùng cũng chỉ có làm bản thân bị nghiền tan xương nát thịt. Có lẽ là đã biết đến sự lợi hại của Hồ Bình, những ngày tháng sau đó Tống Vĩ Dân cũng không trêu chọc đến cô ấy nữa. Nhưng đến học kỳ sắp tốt nghiệp, trong lúc vô tình cô lại phát hiện Tống Vĩ Dân đặc biệt ân cần với một nữ sinh năm hai tên Ngô Lệ Nhã.

Sự nhạy cảm làm Hồ Bình biết, bệnh cũ của con quỷ háo sắc Tống Vĩ Dân lại tái phát rồi. Vì thế Hồ Bình cố ý tiếp cận Ngô Lệ Nhã, muốn nhắc nhở cô ấy phải cẩn thận với đồ háo sắc Tống Vĩ Dân này.

Nhưng dù sao cũng là vừa mới quen, cho nên có vài lời Hồ Bình cũng không dám nói quá thẳng thừng, tuy rằng cô ấy luôn cố ý vô tình ám chỉ cho Ngô Lệ Nhã, nhưng cô bé ngốc kia lại quá đơn thuần, mãi vẫn không thực sự nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói của đàn chị.

Đến tận khi Hồ Bình gần tốt nghiệp, cô ấy thật sự không muốn nhìn thấy Ngô Lệ Nhã bị hại nữa, vì thế mới nói thẳng là cẩn thận với Tống Vĩ Dân, hắn không có ý tốt với em! Nhưng Ngô Lệ Nhã ngây thơ rất ngạc nhiên, cô không thể tin tưởng thầy Tống bình thường rất chăm lo cho mình lại là một người như vậy.

Sau đó Ngô Lệ Nhã mới nghe Tiểu Thu ở cùng ký túc xá kể lại chuyện trước đây của Hồ Bình và thầy Tống, đáng tiếc lời đồn đãi thường khác xa sự thật. Bởi vì lúc trước Hồ Bình đã lựa chọn im lặng để giữ lại học bạ, cho nên bây giờ phiên bản câu chuyện được lưu truyền giữa sinh viên đã biến thành “Hồ Bình vì yêu nên sinh hận, hãm hại thầy Tống”.

Tuy Ngô Lệ Nhã không có kinh nghiệm vào đời nên không phân biệt được rõ ràng rốt cuộc lời Hồ Bình nói là sự thật, hay là lời đồn đãi trong miệng các bạn học là sự thật, nhưng cô vẫn cố ý vô tình bắt đầu lảng tránh Tống Vĩ Dân, bởi vì cô ấy không muốn lẫn lộn vào với những gút mắt này. Hơn nữa lúc ấy Diệp Phi đang liều mạng theo đuổi cô, quấy rầy đến mức khiến cô thấy phiền không thôi, cho nên tạm thời có khá nhạy cảm đối với việc nam nữ. Hồ Bình thấy dưới sự khuyên bảo của mình, Ngô Lệ Nhã rốt cuộc đã biết nên đề phòng Tổng Vĩ Dân một chút, vì thế cô ấy cũng yên lòng, không lo lắng thêm về chuyện này nữa.

Ai ngờ vào buổi tối ngày 18 tháng 5 năm 2002, Ngô Lệ Nhã đột nhiên tới tìm Hồ Bình với vẻ mặt kinh hoàng. Hồ Bình thấy sắc mặt của cô bất thường, vội đưa cô về ký túc xá của mình. Lúc ấy bạn học cùng một ký túc xá với Hồ Bình đa phần đều có công ăn việc làm ở bên ngoài, cho nên đêm hôm đó cô ấy để Ngô Lệ Nhã ngủ ở ký túc xá của mình.

Được Hồ Bình kiên nhẫn khuyên bảo, Ngô Lệ Nhã mới khóc lóc nói ra chuyện đáng sợ mình vừa mới trải qua...

Bởi vì hôm đó đúng vào thứ bảy, nên phần lớn bạn học ở ký túc xá đều về rất muộn. Nhưng mấy ngày nay, bởi vì sự theo đuổi đau khổ của Diệp Phi, cho nên Ngô Lệ Nhã vốn chẳng có lòng dạ nào ra ngoài, sợ sẽ gặp phải Diệp Phi ở ngoài thì gã lại dây dưa với mình không dứt.

Tuy nhiên vào lúc này, cô đột nhiên nhận được tin nhắn của Tống Vĩ Dân, nội dung là gọi các bạn học trong lớp đang ở ký túc xá tức tốc đến giảng đường tập hợp. Tuy lúc ấy trong lòng Ngô Lệ Nhã ít nhiều nghi ngờ, nhưng cô thấy nội dung tin nhắn thể hiện là tin nhắn gửi cho tập thể, vì thế cũng không suy nghĩ nhiều.

Nhưng sau khi tới nơi rồi mới biết, tin nhắn kia vốn không phải tin nhắn gửi cho tập thể gì cả, mà là Tống Vị Dân chỉ gửi cho mình cô thôi! Cô lập tức nghĩ đến lời đàn chị Hồ Bình nói với mình, sau đó muốn rời đi ngay.

Ai ngờ Tống Vĩ Dân lại đột nhiên nhào tới Ngô Lệ Nhã như sói đói, tuy rằng cô cố gắng phản kháng, nhưng lúc này trong giảng đường của trường học không có một bóng người nào, vốn không có ai cứu cô được.

Đối với Ngô Lệ Nhã mà nói, tất cả việc này chính là một cơn ác mộng, cô hy vọng biết bao sau khi tỉnh mộng sẽ phát hiện hết thảy đều chưa từng xảy ra! Nhưng hiện thực lại luôn tàn khốc, Ngô Lệ Nhã chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ bị giảng viên đại học cưỡng hiếp... Sau khi mọi chuyện kết thúc, Tống Vĩ Dân lại còn không hề sợ hãi nói với Ngô Lệ Nhã: “Sau này thầy sẽ đối xử tốt với em, chỉ cần một ngày thầy còn ở trường thì sẽ không ai dám bắt nạt em, càng không có ai dám dây dưa với em nữa...”

Vào ngày hôm đó, Ngô Lệ Nhã chạy ra khỏi giảng đường của trường như điên, nhưng khi cô bước ra lại nhìn thấy Diệp Phi có vẻ mặt kỳ quái đứng ở ngoài. Ngô Lệ Nhã vốn tưởng rằng cô có thể xin Diệp Phi giúp đỡ, kết quả Diệp Phi lại lạnh lùng nói một câu: “Không ngờ cô lại để tiện như vậy, ở trước mặt tôi giả bộ thanh cao, nhưng sau lưng lại đi quyến rũ thầy Tống!”

Sau khi Diệp Phi nói xong thì cũng bỏ đi luôn, để lại Ngô Lệ Nhã với vẻ mặt tuyệt vọng đứng trong gió lạnh...

Người đàn ông trước đó còn thề thốt nói yêu cô như thế nào, ấy thế mà khi cô bị người ta bắt nạt, hỏi cũng không hỏi mà đã đưa ra kết luận, chẳng lẽ đây là cái gọi là yêu trong miệng gã ta ư?

/1940

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status