Không ngờ lão Đà Gia này lại muốn giết tôi? Cũng phải lần trước tôi giúp Bạch Kiện phá hoại chuyện tốt của hắn, dù chúng tôi chưa bao giờ thực sự đối mặt, nhưng tôi tin đôi bên đều biết rõ sự tồn tại
của đối phương. Chẳng lẽ2lần này hắn về nước là muốn xử lý tôi? Nhưng tôi nghĩ lại lại cảm thấy khả năng này không cao, cùng lắm thì hắn có chuyện gì đó không thể không về nước, tiện đường xử lý chuyện của tôi.
Đinh Nhất vung tay, con dao bạc bay5ra ngoài, vừa vặn đâm vào người tên kia, nhưng hắn dường như không có phản ứng gì. Đinh Nhất thấy dao bạc của mình không có tác dụng thì định đứng dậy lao vào đánh chính diện. Nhưng Đà Gia hành thi lợi hại thế nào, chúng tôi6đã được lĩnh giáo, lần trước có thể tiêu diệt ba bộ hành thi kia là vì chúng tôi đã có chuẩn bị trước. Nhưng bây giờ trong tay chúng tôi chẳng có gì, từ máu chó đen, chu sa, đến cả chú Lê, mấy pháp bảo này đều5không có! Điểm mấu chốt là hắn còn có súng nữa?!
Thế nên tôi kéo Đinh Nhất lại, lắc đầu với anh ta: “Đừng đi vội! Hắn có súng!”
Xem ra Đà Gia đã chuẩn bị kỹ rồi mới đến, có lẽ hắn đã biết việc chúng tôi có cách để3khắc chế việc hành thị của hắn nên hiện giờ mới dùng đến sủng, người lợi hại đến thế nào cũng không thể đao thương bất nhập!
Thật ra Đà Gia đã đánh giá tối quá cao, trong tình huống hiện giờ, cho dù tên kia không có súng, chúng tôi cũng không phải đối thủ của hắn, dù sao đây chính là loại người thực sự có thể “Dùng tay xé xác người khác”. Đúng lúc mấu chốt, tôi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát: “Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!” Lời thoại quen thuộc! Nhưng ở thời điểm này lại cảm thấy rất dễ nghe, tôi cảm động muốn khóc, tôi vội vàng đứng dậy hét lớn: “Anh cảnh sát, trong tay tên kia có...” Tôi còn chưa nói hết câu, cổ hành thi kia đã bắn “đoàng” một phát sáng tới, viên đạn bay vượt qua da đầu tôi rồi gâm vào cành cây phía sau lưng.
Điều đáng mừng chính là khả năng bắn súng của tên này lúc còn sống chả đầu vào đâu, nếu không với phát bắn lúc nãy tôi đã sớm không giữ được cái mạng nhỏ này rồi. Trong tình huống này, cảnh sát cũng không nhiều lời với tên kia, thậm chí ngay cả nổ súng cảnh cáo cũng không làm, bắn trực tiếp vào hắn.
Nếu là người bình thường, chỉ một nhát súng đó cũng đủ khiến hắn không thể đứng vững, nhưng hắn giống như không có việc gì, vẫn đi vòng qua ô tô tìm chúng tôi. Mỗi một cử động của hắn đều khiến tôi sợ muốn tè ra quần, hắn đi vòng qua thì chúng tôi cũng vòng sang bên kia, chúng tôi “Hai người một xác” cứ thể đi vòng quanh chiếc xe ô tô.
Đi vòng mãi, cuối cùng Định Nhất lùi khỏi vòng, nhảy sang bên cạnh nhìn tôi. Lúc này chúng tôi mới phát hiện ra, hóa ra tên này chỉ muốn giết tôi! Hắn coi như không nhìn thấy Đinh Nhất, nhưng đối với tôi thì như sói ngửi thấy mùi máu, kiên quyết không từ bỏ. Đương nhiên, Đinh Nhất lùi ra ngoài không phải để chạy trốn, mà là chạy đến cạnh cảnh sát tuần tra bị dọa đến ngây người kia, hỏi xem anh ta có dây thừng chắc chắn không? Cảnh sát tuần tra nghĩ một lúc, mới chạy đến xe bán tải tìm dây thừng kéo xe: “Cái này được không?” Đinh Nhất nhìn qua: “Chắc là được!”
Tôi lúc đó vẫn đau khổ chạy vòng quanh chiếc xe, vừa nhìn thấy Đinh Nhất cầm dây thừng trong tay thì hiểu anh ta định làm gì. Nhưng đó cũng không phải kế lâu dài, muốn áp chế triệt để hành thi này, nhất định phải gọi chú Lê tới mới được.
Thế là tôi vừa tránh họng súng của tên kia, vừa móc điện thoại ra gọi cho chú Lê. Kết quả lão già kia vừa nhận điện thoại đã hét lên: “Không phải cháu nói với chú hôm nay không làm gì à?”
Tôi cũng không để chú ấy có cơ hội tiếp tục càu nhàu, hét lên trong điện thoại: “Chú nhanh đến chỗ cháu đi, cháu đang bị hành thi dùng súng đuổi giết!” Có lẽ chú Lê cũng không ngờ chuyện lại nghiêm trọng như thế, đầu tiên là sửng sốt hai giây, sau đó mới nói một câu: “Đến ngay đây...” rồi cúp điện thoại.
Lúc này Đinh Nhất hét lên với tôi: “Chạy sang đây!”
Tôi nhìn lên, hóa ra anh ta đã chỉ huy bốn cảnh sát tuần tra cùng với anh ta kéo dây thừng thành một cái võng trùm đơn giản, anh ta bảo tôi chạy về hướng đó dẫn dụ hành thi theo.
Với tốc độ và nhân phẩm hiện tại của tôi, nếu như nhân phẩm không tốt thì rất có thể sẽ ăn đạn. May mắn là nhân phẩm của tôi không tệ lắm, hơn nữa khả năng bắn súng của tên kia cũng không tốt, hai phát súng đều trúng vào nền xi măng dưới chân tôi, nhưng tôi cũng bị dọa không nhẹ.
Thi thể này cũng coi như lợi hại, nhưng dù sao hắn cũng không phải là người nên không có tư duy của con người. Lúc tôi chạy đến chỗ bọn Đinh Nhất thì đã giăng sẵn lưới, tôi như một con mèo uốn éo chui ra khỏi lưới.
Nhưng tên kia không được như tôi, nên bị lưới trùm lấy, Đinh Nhất thấy hắn đã sa lưới thì vội kêu mấy cảnh sát kia kéo lưới lại, tạm thời khống chế tên kia, anh ta nhanh chóng lao vào đá bay súng trong tay hắn.
Súng bị mất, nhưng tay hắn vẫn làm động tác như đang cầm súng, không ngừng bóp cò về phía tôi. Tôi nhìn khẩu súng rơi trên đất, cuối cùng cũng nhặt được tim về, cứ thế này chỉ cần tôi đứng xa xa thì tên đó sẽ không làm gì được tôi.
Nhưng thi thể này có sức lực lớn đến kinh người, bốn cảnh sát tuần tra cộng thêm cả Đinh Nhất cũng không thể giữ chặt hắn, giống như đang đánh cờ có tiến có lùi. Đúng lúc này Bạch Kiện đưa thêm người đến, khi anh ta nhìn thấy cái võng đang giữ hành thị kia thì mặt cũng biến sắc. Mấy cảnh sát khác chạy đến giúp kéo chặt lưới, chỉ còn Bạch Kiện nặng nề đứng đó nhìn, tôi có thể cảm nhận được lửa giận đang bùng cháy trong lòng anh ta!
Tôi đi đến bên cạnh anh ta, nhỏ giọng nói: “Anh biết anh ta à?” Bạch Kiện nặng nề gật đầu: “Anh ta chính là tuyến dưới mất tích của tôi... chính anh ta đã cung cấp cho tôi thông tin Đà Gia về nước.”.
Tôi tức giận nói: “Tên Đà Gia này đúng là không có nhân tính, nếu như không diệt trừ hắn, không biết sẽ có bao nhiêu người nữa chết trong tay hắn.”
Vì không dám tiếp cận quá gần, cho nên cảnh sát chỉ có thể dùng cái võng kia khống chế hành thị trong đó, đến lúc chú Lê vội vàng lao từ trên xe taxi xuống... Chú ấy làm giống như lần trước, dùng máu chó đen trộn với chu sa, theo cách giải khống chế thi, mới khiến người đưa tin của Bạch Kiện trở lại làm một thi thể bình thường.
Vừa rồi lúc bọn Bạch Kiện đến, đã thực hiện sơ tán người dân tập trung xem náo nhiệt xung quanh, nên vụ án này cuối cùng được định thành: Bệnh nhân tâm thần dùng súng gây thương tích, cuối cùng bị cảnh sát bắn hạ tại chỗ.
của đối phương. Chẳng lẽ2lần này hắn về nước là muốn xử lý tôi? Nhưng tôi nghĩ lại lại cảm thấy khả năng này không cao, cùng lắm thì hắn có chuyện gì đó không thể không về nước, tiện đường xử lý chuyện của tôi.
Đinh Nhất vung tay, con dao bạc bay5ra ngoài, vừa vặn đâm vào người tên kia, nhưng hắn dường như không có phản ứng gì. Đinh Nhất thấy dao bạc của mình không có tác dụng thì định đứng dậy lao vào đánh chính diện. Nhưng Đà Gia hành thi lợi hại thế nào, chúng tôi6đã được lĩnh giáo, lần trước có thể tiêu diệt ba bộ hành thi kia là vì chúng tôi đã có chuẩn bị trước. Nhưng bây giờ trong tay chúng tôi chẳng có gì, từ máu chó đen, chu sa, đến cả chú Lê, mấy pháp bảo này đều5không có! Điểm mấu chốt là hắn còn có súng nữa?!
Thế nên tôi kéo Đinh Nhất lại, lắc đầu với anh ta: “Đừng đi vội! Hắn có súng!”
Xem ra Đà Gia đã chuẩn bị kỹ rồi mới đến, có lẽ hắn đã biết việc chúng tôi có cách để3khắc chế việc hành thị của hắn nên hiện giờ mới dùng đến sủng, người lợi hại đến thế nào cũng không thể đao thương bất nhập!
Thật ra Đà Gia đã đánh giá tối quá cao, trong tình huống hiện giờ, cho dù tên kia không có súng, chúng tôi cũng không phải đối thủ của hắn, dù sao đây chính là loại người thực sự có thể “Dùng tay xé xác người khác”. Đúng lúc mấu chốt, tôi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát: “Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!” Lời thoại quen thuộc! Nhưng ở thời điểm này lại cảm thấy rất dễ nghe, tôi cảm động muốn khóc, tôi vội vàng đứng dậy hét lớn: “Anh cảnh sát, trong tay tên kia có...” Tôi còn chưa nói hết câu, cổ hành thi kia đã bắn “đoàng” một phát sáng tới, viên đạn bay vượt qua da đầu tôi rồi gâm vào cành cây phía sau lưng.
Điều đáng mừng chính là khả năng bắn súng của tên này lúc còn sống chả đầu vào đâu, nếu không với phát bắn lúc nãy tôi đã sớm không giữ được cái mạng nhỏ này rồi. Trong tình huống này, cảnh sát cũng không nhiều lời với tên kia, thậm chí ngay cả nổ súng cảnh cáo cũng không làm, bắn trực tiếp vào hắn.
Nếu là người bình thường, chỉ một nhát súng đó cũng đủ khiến hắn không thể đứng vững, nhưng hắn giống như không có việc gì, vẫn đi vòng qua ô tô tìm chúng tôi. Mỗi một cử động của hắn đều khiến tôi sợ muốn tè ra quần, hắn đi vòng qua thì chúng tôi cũng vòng sang bên kia, chúng tôi “Hai người một xác” cứ thể đi vòng quanh chiếc xe ô tô.
Đi vòng mãi, cuối cùng Định Nhất lùi khỏi vòng, nhảy sang bên cạnh nhìn tôi. Lúc này chúng tôi mới phát hiện ra, hóa ra tên này chỉ muốn giết tôi! Hắn coi như không nhìn thấy Đinh Nhất, nhưng đối với tôi thì như sói ngửi thấy mùi máu, kiên quyết không từ bỏ. Đương nhiên, Đinh Nhất lùi ra ngoài không phải để chạy trốn, mà là chạy đến cạnh cảnh sát tuần tra bị dọa đến ngây người kia, hỏi xem anh ta có dây thừng chắc chắn không? Cảnh sát tuần tra nghĩ một lúc, mới chạy đến xe bán tải tìm dây thừng kéo xe: “Cái này được không?” Đinh Nhất nhìn qua: “Chắc là được!”
Tôi lúc đó vẫn đau khổ chạy vòng quanh chiếc xe, vừa nhìn thấy Đinh Nhất cầm dây thừng trong tay thì hiểu anh ta định làm gì. Nhưng đó cũng không phải kế lâu dài, muốn áp chế triệt để hành thi này, nhất định phải gọi chú Lê tới mới được.
Thế là tôi vừa tránh họng súng của tên kia, vừa móc điện thoại ra gọi cho chú Lê. Kết quả lão già kia vừa nhận điện thoại đã hét lên: “Không phải cháu nói với chú hôm nay không làm gì à?”
Tôi cũng không để chú ấy có cơ hội tiếp tục càu nhàu, hét lên trong điện thoại: “Chú nhanh đến chỗ cháu đi, cháu đang bị hành thi dùng súng đuổi giết!” Có lẽ chú Lê cũng không ngờ chuyện lại nghiêm trọng như thế, đầu tiên là sửng sốt hai giây, sau đó mới nói một câu: “Đến ngay đây...” rồi cúp điện thoại.
Lúc này Đinh Nhất hét lên với tôi: “Chạy sang đây!”
Tôi nhìn lên, hóa ra anh ta đã chỉ huy bốn cảnh sát tuần tra cùng với anh ta kéo dây thừng thành một cái võng trùm đơn giản, anh ta bảo tôi chạy về hướng đó dẫn dụ hành thi theo.
Với tốc độ và nhân phẩm hiện tại của tôi, nếu như nhân phẩm không tốt thì rất có thể sẽ ăn đạn. May mắn là nhân phẩm của tôi không tệ lắm, hơn nữa khả năng bắn súng của tên kia cũng không tốt, hai phát súng đều trúng vào nền xi măng dưới chân tôi, nhưng tôi cũng bị dọa không nhẹ.
Thi thể này cũng coi như lợi hại, nhưng dù sao hắn cũng không phải là người nên không có tư duy của con người. Lúc tôi chạy đến chỗ bọn Đinh Nhất thì đã giăng sẵn lưới, tôi như một con mèo uốn éo chui ra khỏi lưới.
Nhưng tên kia không được như tôi, nên bị lưới trùm lấy, Đinh Nhất thấy hắn đã sa lưới thì vội kêu mấy cảnh sát kia kéo lưới lại, tạm thời khống chế tên kia, anh ta nhanh chóng lao vào đá bay súng trong tay hắn.
Súng bị mất, nhưng tay hắn vẫn làm động tác như đang cầm súng, không ngừng bóp cò về phía tôi. Tôi nhìn khẩu súng rơi trên đất, cuối cùng cũng nhặt được tim về, cứ thế này chỉ cần tôi đứng xa xa thì tên đó sẽ không làm gì được tôi.
Nhưng thi thể này có sức lực lớn đến kinh người, bốn cảnh sát tuần tra cộng thêm cả Đinh Nhất cũng không thể giữ chặt hắn, giống như đang đánh cờ có tiến có lùi. Đúng lúc này Bạch Kiện đưa thêm người đến, khi anh ta nhìn thấy cái võng đang giữ hành thị kia thì mặt cũng biến sắc. Mấy cảnh sát khác chạy đến giúp kéo chặt lưới, chỉ còn Bạch Kiện nặng nề đứng đó nhìn, tôi có thể cảm nhận được lửa giận đang bùng cháy trong lòng anh ta!
Tôi đi đến bên cạnh anh ta, nhỏ giọng nói: “Anh biết anh ta à?” Bạch Kiện nặng nề gật đầu: “Anh ta chính là tuyến dưới mất tích của tôi... chính anh ta đã cung cấp cho tôi thông tin Đà Gia về nước.”.
Tôi tức giận nói: “Tên Đà Gia này đúng là không có nhân tính, nếu như không diệt trừ hắn, không biết sẽ có bao nhiêu người nữa chết trong tay hắn.”
Vì không dám tiếp cận quá gần, cho nên cảnh sát chỉ có thể dùng cái võng kia khống chế hành thị trong đó, đến lúc chú Lê vội vàng lao từ trên xe taxi xuống... Chú ấy làm giống như lần trước, dùng máu chó đen trộn với chu sa, theo cách giải khống chế thi, mới khiến người đưa tin của Bạch Kiện trở lại làm một thi thể bình thường.
Vừa rồi lúc bọn Bạch Kiện đến, đã thực hiện sơ tán người dân tập trung xem náo nhiệt xung quanh, nên vụ án này cuối cùng được định thành: Bệnh nhân tâm thần dùng súng gây thương tích, cuối cùng bị cảnh sát bắn hạ tại chỗ.
/1940
|