Chú Lê xòe hai tay ra tỏ ý bất lực: “Vậy chú cũng chẳng còn cách nào khác, có bao nhiêu cách chú nói hết cho cháu rồi, có làm được hay không phải xem khả năng của cháu thôi, dù sao người hiện giờ bị2quỷ nhỏ quấn thân là cháu chứ không phải là chú...”
Tôi lườm chú Lê muốn cháy mặt! Thật ra nếu muốn lấy một ít máu của đứa trẻ kia chắc cũng không khó, nhưng với điều kiện tiên quyết là thi thể của nó chưa bị5xử lý.
Tôi vội gọi điện cho Triệu Tinh Vũ, hỏi anh ta xem có người quen ở đồn công an cầu Tứ Đạo không? Anh ta hỏi có phải tôi đã xảy ra chuyện gì rồi không, có cần anh ta tới đó để làm bảo6lãnh cho tôi không.
Tôi buồn cười quá, đành nói: “Tôi... tôi chẳng xảy ra chuyện gì cả, anh đến bảo lãnh cái gì. Chuyện là thế này...” Tôi nói rõ ràng cho anh ta nghe chuyện mình cần nhờ.
Nghe xong, Triệu Tinh Vũ rút ra một5kết luận: “Ý của cậu bây giờ là muốn đi xem thi thể của đứa bé kia hả?”
Tôi gật đầu: “Đúng thế, chỉ có thấy được thi thể của đứa bé kia, tôi mới có cách tìm được đôi cha mẹ thất đức của nó.”
Dưới sự3trợ giúp của Triệu Tinh Vũ, tôi và Đinh Nhất lại đến đồn công an cầu Tứ Đạo. Triệu Tinh Vũ có một cô em khóa dưới mới được phân đến đồn công an kia, chúng tôi thông qua quan hệ của cô ấy để tìm được thi thể của đứa trẻ.
Đàn em khóa dưới của Triệu Tinh Vũ cũng mới vừa tham gia công tác không bao lâu nên vẫn chưa quen nhìn thi thể, vì thế Triệu Tinh Vũ bảo cô ấy chờ ở ngoài cửa. Cô gái này không vào cũng tốt, dù gì cô ấy cũng không nên nhìn thấy chuyện mà tôi sắp làm.
Khi nhìn thấy thi thể nhỏ bé kia một lần nữa, tôi thấy hai tay của nó đã thả ra, vì vụ án này mới xảy ra gần đây, lại không tìm được cha mẹ ruột của đứa trẻ nên cảnh sát không làm khám nghiệm tử thi. Hơn nữa, chỉ cần có một ít kinh nghiệm pháp y thì nhìn cũng biết đứa trẻ này chết vì bị đông lạnh.
Tôi lấy ra một cái kim tiêm đã chuẩn bị từ trước, cách lấy máu này là do chú Lê nói cho tôi biết. Vì người vừa chết xong, máu trong cơ thể sẽ ngừng hoạt động, đồng thời nhanh chóng đông lại, nên bây giờ khó mà rút máu ra được.
Chủ Lê bảo với tôi là chỉ cần dùng một cây kim có khe hở ở giữa đâm vào trong thi thể là có thể lấy được một ít máu đông bị giữ lại trong phần khe hở đó, chỉ thế thôi cũng đủ cho chú ấy dùng để tìm kiếm cha mẹ của đứa trẻ rồi.
Lúc ấy tôi thật sự không nỡ xuống tay, nhưng nghĩ đến chuyện đứa trẻ này còn phải chờ thêm sáu mươi năm nữa mới được đầu thai, tôi đành cắn răng đâm kim tiêm xuống chân của nó. Động tác của tôi vừa nhanh vừa chuẩn, không để cho Triệu Tinh Vũ nhìn thấy.
Dẫu sao người ta cũng là cảnh sát, không thể để chuyện gì cũng bắt người ta phải mạo hiểm vì mình được, nếu không cho anh ta biết chuyện này thì có thể coi như nó chưa từng xảy ra. Hơn nữa, chỉ cần tìm ra cha mẹ của đứa trẻ thì vấn đề sẽ được giải quyết.
Tôi thừa dịp Triệu Tinh Vũ không chú ý tới bèn lén nhét cây kim tiêm kia vào trong túi, sau đó nói với anh ta: “Xong rồi, tôi cũng thấy được hòm hòm, chúng ta đi thôi!”
Ra khỏi đồn công an, anh ta vẫn còn bán tín bán nghi hỏi tôi: “Chỉ như thế này là có thể tìm được bố mẹ của đứa trẻ kia a?”
Tôi vỗ vai anh ta: “Anh cứ chờ tin tốt thôi!”
Quay trở lại nhà chú Lê, tôi đưa cây kim có dính máu của xác đứa trẻ cho chú ấy, chú ấy nhận lấy rồi đưa lên mũi ngửi thử, sau đó gật đầu: “Chắc là không có vấn đề gì đâu”
Tôi tưởng chú Lê sẽ mở đàn cúng, hay làm phép gì đó, nào ngờ chú ấy búng tay một cái, con mèo Tiểu Hắc nhà chú liền lười biếng nhảy từ chỗ máy sưởi xuống, nó duỗi người một cái cho đỡ mỏi lưng rồi uể oải đi đến chân chú Lê, nó đưa cái mũi ra ngửi ngửi kim tiêm của chú ấy.
Đây là hành động gì vậy? Chẳng lẽ cái con Tiểu Hắc thoạt nhìn giống con mèo ăn nhờ ở đậu này mà cũng có khả năng khác thường à? Nếu đúng là như vậy thì trước nay tôi đã quá xem thường nó rồi!
Tiểu Hắc ngửi ngửi cái kim tiêm kia xong thì kêu lên hai tiếng meo meo, Chú Lê ôm nó lên và nói với chúng tôi: “Đi, đi đến chỗ lúc trước hai đứa đã phát hiện ra thi thể của đứa bé kia”
Tôi nhìn sắc trời bên ngoài: “Ngay bây giờ ạ?” Chú Lê nghiêm mặt, gật đầu: “Đúng, ngay bây giờ”
Thể là ba chúng tôi cùng một con mèo lái xe tới chỗ con sông nhỏ đã phát hiện ra thi thể của đứa bé.
Khi đến nơi, sắc trời đã tối đen, xe vừa mới dừng hẳn, chú Lê ôm Tiểu Hắc xuống xe.
Sau khi xuống xe, Tiểu Học nhảy từ trong ngực chú xuống đất... Trong bóng tối, ánh mắt nó hiện lên thứ màu lục u ám sắc lạnh, nếu không phải đã biết nó mấy năm rồi thì chắc bây giờ tôi cũng không nhận ra nó.
Đầu tiên, Tiểu Học nhảy lên mặt bằng dạo quanh một vòng, sau đó nó quay về phía chú Lê kêu meo rồi chạy về phía một cái thôn ở bên kia bờ sông. Chú Lê nói với hai chúng tôi: “Hai đứa đuổi theo đi! Chú tay chân yếu cả rồi không theo kịp tốc độ của nó, chú lên xe chờ hai đứa!”
Tôi và Đinh Nhất vội chạy theo Tiểu Hắc, tốc độ của con mèo này nhanh như gió! May mà tốc độ của Đinh Nhất không chậm, nhưng tôi thì mệt bở hơi tai, thở hổn hển nói với anh ta: “Anh đuổi theo nó trước đi, sau đó gọi điện thoại cho tôi... Tôi, tôi thực sự chạy không nổi nữa rồi...”
Đinh Nhất gật đầu rồi cùng biến mất với Tiểu Hắc ở trong đêm tối... Còn tôi ở lại phía sau thở hổn hển, vừa đi tôi vừa quan sát cái thôn này. Tôi phát hiện đèn đuốc nhà nào trong thôn cũng sáng trưng, nhìn qua thì thấy khá sung túc.
Tôi còn đang nghĩ ngợi thì tiếng điện thoại chợt vang lên, là Đinh Nhất gọi tới. Tôi thầm nghĩ tìm được nhanh thế à? Quả nhiên, anh ta nói với tôi rằng Tiểu Hắc đi đến trước cánh cửa màu xanh lam của một ngôi nhà ở đầu thốn phía Tây, trên cánh cửa còn dán hình hai vị thần giữ cửa.
Căn cứ vào lời miêu tả của Đinh Nhất, tối nhanh chóng đến được chỗ anh ta. Tôi phát hiện, ánh đèn trong căn nhà này tối nhất, trong nhà chỉ có một ngọn đèn nhỏ u ám.
Tôi hỏi: “Tiểu Hắc đi vào bao lâu rồi?”
Đinh Nhất nói: “Khoảng ba phút”
Đúng lúc này, tôi thấy một bóng đen nhảy từ bờ tường của căn nhà ra bên ngoài, nhìn kỹ thì thấy chính là Tiểu Hắc, nhưng trong miệng nó đang ngậm một thứ gì đó.
Con mèo nhỏ này lại còn đi ăn trộm nữa, thế mà sau khi ra ngoài nó chẳng thèm liếc chúng tôi lấy một cái, quay đầu chạy thẳng, hai đứa lớn đầu chúng tôi lại phải chạy theo nó trở về.
Đợi khi chúng tôi... chủ yếu là tôi, thở hổn hển chạy về chỗ dừng xe, Tiểu Hắc đã nhảy vào trong lòng chú Lê từ lúc nào rồi, và chú Lê đang xem xét cẩn thận thứ đồ mà Tiểu Hắc trộm về.
“Tiểu Hắc... Tiểu Hắc ăn trộm thứ gì về thế ạ?” Tôi thở không ra hơi.
Chú Lê cười gian trả: “Về rồi nói sau, mùa đông năm nay lạnh quá đi mất!”
Tôi lườm chú Lê muốn cháy mặt! Thật ra nếu muốn lấy một ít máu của đứa trẻ kia chắc cũng không khó, nhưng với điều kiện tiên quyết là thi thể của nó chưa bị5xử lý.
Tôi vội gọi điện cho Triệu Tinh Vũ, hỏi anh ta xem có người quen ở đồn công an cầu Tứ Đạo không? Anh ta hỏi có phải tôi đã xảy ra chuyện gì rồi không, có cần anh ta tới đó để làm bảo6lãnh cho tôi không.
Tôi buồn cười quá, đành nói: “Tôi... tôi chẳng xảy ra chuyện gì cả, anh đến bảo lãnh cái gì. Chuyện là thế này...” Tôi nói rõ ràng cho anh ta nghe chuyện mình cần nhờ.
Nghe xong, Triệu Tinh Vũ rút ra một5kết luận: “Ý của cậu bây giờ là muốn đi xem thi thể của đứa bé kia hả?”
Tôi gật đầu: “Đúng thế, chỉ có thấy được thi thể của đứa bé kia, tôi mới có cách tìm được đôi cha mẹ thất đức của nó.”
Dưới sự3trợ giúp của Triệu Tinh Vũ, tôi và Đinh Nhất lại đến đồn công an cầu Tứ Đạo. Triệu Tinh Vũ có một cô em khóa dưới mới được phân đến đồn công an kia, chúng tôi thông qua quan hệ của cô ấy để tìm được thi thể của đứa trẻ.
Đàn em khóa dưới của Triệu Tinh Vũ cũng mới vừa tham gia công tác không bao lâu nên vẫn chưa quen nhìn thi thể, vì thế Triệu Tinh Vũ bảo cô ấy chờ ở ngoài cửa. Cô gái này không vào cũng tốt, dù gì cô ấy cũng không nên nhìn thấy chuyện mà tôi sắp làm.
Khi nhìn thấy thi thể nhỏ bé kia một lần nữa, tôi thấy hai tay của nó đã thả ra, vì vụ án này mới xảy ra gần đây, lại không tìm được cha mẹ ruột của đứa trẻ nên cảnh sát không làm khám nghiệm tử thi. Hơn nữa, chỉ cần có một ít kinh nghiệm pháp y thì nhìn cũng biết đứa trẻ này chết vì bị đông lạnh.
Tôi lấy ra một cái kim tiêm đã chuẩn bị từ trước, cách lấy máu này là do chú Lê nói cho tôi biết. Vì người vừa chết xong, máu trong cơ thể sẽ ngừng hoạt động, đồng thời nhanh chóng đông lại, nên bây giờ khó mà rút máu ra được.
Chủ Lê bảo với tôi là chỉ cần dùng một cây kim có khe hở ở giữa đâm vào trong thi thể là có thể lấy được một ít máu đông bị giữ lại trong phần khe hở đó, chỉ thế thôi cũng đủ cho chú ấy dùng để tìm kiếm cha mẹ của đứa trẻ rồi.
Lúc ấy tôi thật sự không nỡ xuống tay, nhưng nghĩ đến chuyện đứa trẻ này còn phải chờ thêm sáu mươi năm nữa mới được đầu thai, tôi đành cắn răng đâm kim tiêm xuống chân của nó. Động tác của tôi vừa nhanh vừa chuẩn, không để cho Triệu Tinh Vũ nhìn thấy.
Dẫu sao người ta cũng là cảnh sát, không thể để chuyện gì cũng bắt người ta phải mạo hiểm vì mình được, nếu không cho anh ta biết chuyện này thì có thể coi như nó chưa từng xảy ra. Hơn nữa, chỉ cần tìm ra cha mẹ của đứa trẻ thì vấn đề sẽ được giải quyết.
Tôi thừa dịp Triệu Tinh Vũ không chú ý tới bèn lén nhét cây kim tiêm kia vào trong túi, sau đó nói với anh ta: “Xong rồi, tôi cũng thấy được hòm hòm, chúng ta đi thôi!”
Ra khỏi đồn công an, anh ta vẫn còn bán tín bán nghi hỏi tôi: “Chỉ như thế này là có thể tìm được bố mẹ của đứa trẻ kia a?”
Tôi vỗ vai anh ta: “Anh cứ chờ tin tốt thôi!”
Quay trở lại nhà chú Lê, tôi đưa cây kim có dính máu của xác đứa trẻ cho chú ấy, chú ấy nhận lấy rồi đưa lên mũi ngửi thử, sau đó gật đầu: “Chắc là không có vấn đề gì đâu”
Tôi tưởng chú Lê sẽ mở đàn cúng, hay làm phép gì đó, nào ngờ chú ấy búng tay một cái, con mèo Tiểu Hắc nhà chú liền lười biếng nhảy từ chỗ máy sưởi xuống, nó duỗi người một cái cho đỡ mỏi lưng rồi uể oải đi đến chân chú Lê, nó đưa cái mũi ra ngửi ngửi kim tiêm của chú ấy.
Đây là hành động gì vậy? Chẳng lẽ cái con Tiểu Hắc thoạt nhìn giống con mèo ăn nhờ ở đậu này mà cũng có khả năng khác thường à? Nếu đúng là như vậy thì trước nay tôi đã quá xem thường nó rồi!
Tiểu Hắc ngửi ngửi cái kim tiêm kia xong thì kêu lên hai tiếng meo meo, Chú Lê ôm nó lên và nói với chúng tôi: “Đi, đi đến chỗ lúc trước hai đứa đã phát hiện ra thi thể của đứa bé kia”
Tôi nhìn sắc trời bên ngoài: “Ngay bây giờ ạ?” Chú Lê nghiêm mặt, gật đầu: “Đúng, ngay bây giờ”
Thể là ba chúng tôi cùng một con mèo lái xe tới chỗ con sông nhỏ đã phát hiện ra thi thể của đứa bé.
Khi đến nơi, sắc trời đã tối đen, xe vừa mới dừng hẳn, chú Lê ôm Tiểu Hắc xuống xe.
Sau khi xuống xe, Tiểu Học nhảy từ trong ngực chú xuống đất... Trong bóng tối, ánh mắt nó hiện lên thứ màu lục u ám sắc lạnh, nếu không phải đã biết nó mấy năm rồi thì chắc bây giờ tôi cũng không nhận ra nó.
Đầu tiên, Tiểu Học nhảy lên mặt bằng dạo quanh một vòng, sau đó nó quay về phía chú Lê kêu meo rồi chạy về phía một cái thôn ở bên kia bờ sông. Chú Lê nói với hai chúng tôi: “Hai đứa đuổi theo đi! Chú tay chân yếu cả rồi không theo kịp tốc độ của nó, chú lên xe chờ hai đứa!”
Tôi và Đinh Nhất vội chạy theo Tiểu Hắc, tốc độ của con mèo này nhanh như gió! May mà tốc độ của Đinh Nhất không chậm, nhưng tôi thì mệt bở hơi tai, thở hổn hển nói với anh ta: “Anh đuổi theo nó trước đi, sau đó gọi điện thoại cho tôi... Tôi, tôi thực sự chạy không nổi nữa rồi...”
Đinh Nhất gật đầu rồi cùng biến mất với Tiểu Hắc ở trong đêm tối... Còn tôi ở lại phía sau thở hổn hển, vừa đi tôi vừa quan sát cái thôn này. Tôi phát hiện đèn đuốc nhà nào trong thôn cũng sáng trưng, nhìn qua thì thấy khá sung túc.
Tôi còn đang nghĩ ngợi thì tiếng điện thoại chợt vang lên, là Đinh Nhất gọi tới. Tôi thầm nghĩ tìm được nhanh thế à? Quả nhiên, anh ta nói với tôi rằng Tiểu Hắc đi đến trước cánh cửa màu xanh lam của một ngôi nhà ở đầu thốn phía Tây, trên cánh cửa còn dán hình hai vị thần giữ cửa.
Căn cứ vào lời miêu tả của Đinh Nhất, tối nhanh chóng đến được chỗ anh ta. Tôi phát hiện, ánh đèn trong căn nhà này tối nhất, trong nhà chỉ có một ngọn đèn nhỏ u ám.
Tôi hỏi: “Tiểu Hắc đi vào bao lâu rồi?”
Đinh Nhất nói: “Khoảng ba phút”
Đúng lúc này, tôi thấy một bóng đen nhảy từ bờ tường của căn nhà ra bên ngoài, nhìn kỹ thì thấy chính là Tiểu Hắc, nhưng trong miệng nó đang ngậm một thứ gì đó.
Con mèo nhỏ này lại còn đi ăn trộm nữa, thế mà sau khi ra ngoài nó chẳng thèm liếc chúng tôi lấy một cái, quay đầu chạy thẳng, hai đứa lớn đầu chúng tôi lại phải chạy theo nó trở về.
Đợi khi chúng tôi... chủ yếu là tôi, thở hổn hển chạy về chỗ dừng xe, Tiểu Hắc đã nhảy vào trong lòng chú Lê từ lúc nào rồi, và chú Lê đang xem xét cẩn thận thứ đồ mà Tiểu Hắc trộm về.
“Tiểu Hắc... Tiểu Hắc ăn trộm thứ gì về thế ạ?” Tôi thở không ra hơi.
Chú Lê cười gian trả: “Về rồi nói sau, mùa đông năm nay lạnh quá đi mất!”
/1940
|