Trong lúc du thuyền chậm rãi đến gần hòn đảo, tôi phát hiện mặc dù hòn đảo này có nhiều hòn đá kỳ lạ, nhưng nước biển lại rất trong xanh, cực kỳ xinh đẹp. Nhớ ra đây là một hòn đảo tư nhân, tôi thầm nghĩ, nếu có một ngày mình cũng mua được hòn đảo nhỏ như thế này thì quá tuyệt vời!
Nhưng sau khi chúng tôi lên đảo mới phát hiện ra, dù hòn đảo này rất đẹp, nhưng lại là một đảo2hoang không bóng người.
Tuy trên đảo cũng có bến tàu, nhưng là kiểu cũ, lại còn rất hoang tàn, giống như đã xây dựng vài thập kỷ trước. Đặc biệt bên trên còn có biển quảng cáo, giống tiếng Anh nhưng không phải là tiếng Anh, nếu tôi đoán không nhầm thì đó là tiếng Đức...
Nhìn độ hoang tàn của nơi này, chắc hẳn là mới xây dựng vào khoảng chiến tranh thế giới thứ hai. Đối với lịch sử chiến tranh thế giới thứ hai,5tôi không biết nhiều, nhưng trong ấn tượng của tôi, hình như Đức không động đến mấy nước ở Đông Nam Á, vậy những kiến trúc này là ở đâu?
Mặc dù nghi ngờ, nhưng tôi vẫn im lặng đi theo bọn Hồ Phàm, đến khi trước mặt xuất hiện mấy người mặc đồ giống bọn Hàn Cẩn.
Khi lại gần, người đứng đầu là một gã gầy đét mặt xanh xám. Hắn khách sáo bắt tay với Hồ Phàm, hai người thì thầm gì đó, thỉnh thoảng6lại nhìn về phía tôi. Khi bốn mắt giao nhau với gã đàn ông khô đét kia, tôi lại có cảm giác rùng mình...
Người này chắc chắn không phải hạng người bình thường, nếu như lão Lục trước kia cạnh tôi cả người đều là sát khí, thì người này lại toàn thân có tà khí. Mặc dù tôi chỉ nhìn hắn một cái, nhưng có thể nhận ra hắn nhất định là người trong huyền môn, bản sự cũng không thấp hơn chú Lê.
Sau khi5hai nhóm người hợp lại, có một chiếc xe buýt cũ nát chờ sẵn ở trước, trông có khi còn lớn tuổi hơn cả tối, không biết bọn chúng tìm được ở đâu.
Chờ sau khi tất cả lên xe, xe chạy tới sâu trong núi. Một điều khác khiến tôi giật mình là, dọc theo con đường này, ngoại trừ bến tàu và mấy tòa nhà thì cả đường không còn gì khác.
Nhìn hướng đi, chúng tôi đang đi đến một ngọn núi nhỏ, không biết3trong khu rừng nhiệt đới này sẽ có thứ gì đang chờ mình?
Lúc lên xe, tôi cố ý ngồi cách xa gã khô gầy kia, vì lúc nãy tôi cảm thấy ánh mắt hắn nhìn tôi rất không tốt. Lúc này tôi đang như cá nằm trên thớt, mặc người chém giết... Nếu không cẩn thận, có khi chết thế nào cũng chẳng biết.
Xe buýt đi nhanh theo đường cái vào sâu trong rừng, một công trình u ám xuất hiện. Đó là một tòa nhà sáu tầng màu xám trắng, dù chưa đi đến gần nhưng tôi đã cảm nhận được áp lực không diễn tả được.
Kỳ lạ nhất là, trên đường chúng tôi đến đây, thực vật hai bên đường đều sinh trưởng bừa bãi, nhưng chỉ có ở đây, cứ như ngay cả dây leo cũng không muốn mọc lên...
Bản năng của tôi đối với nơi này có một loại cảm giác e ngại gì đó, dường như nơi này nhiều năm trước đã phát sinh một loại chuyện đáng sợ. Hồ Phàm thấy sắc mặt tôi nghiêm trọng, liền cười hỏi: “Thế nào? Cậu Trương cảm nhận được gì rồi?”
Tôi lắc đầu: “Tạm thời không có cảm giác gì, có điều... nơi này khiến tôi không thoải mái”
Tôi cẩn thận quan sát tòa nhà này, phát hiện ở một chỗ khuất tầm mắt có treo một hình chữ thập đỏ không rõ màu sắc, chẳng lẽ ở đây từng là bệnh viện?
Tôi biết bọn Hồ Phàm biết chuyện gì đã xảy ra, có điều họ không muốn nói mà thôi, nhưng họ càng không muốn nói thì tôi lại càng muốn biết. Cũng không phải do tính hiếu kỳ nổi lên, mà người bình thường sẽ thấy sợ hãi những chuyện mình không rõ ràng. Bởi vì càng không hiểu rõ thì càng không thể kiểm soát được.
Hồ Phàm thấy tôi nhíu chặt mày thì chỉ về phía khu nhà màu trắng xám nói: “Những năm 30 của thế kỷ trước, đây đã từng là một bệnh viện tâm thần do người Đức xây dựng. Sau khi chiến tranh thế giới thứ hai xảy ra không lâu, bệnh viện tâm thần này xảy ra một vụ thảm án, bệnh nhân đánh bệnh nhân, khiến tất cả bảy mươi lăm bệnh nhân lúc đó và ba mươi sáu nhân viên y tế đều gặp nạn. Từ đó về sau chính phủ phong tỏa nơi này, hòn đảo này cũng trở thành cấm địa với ngư dân quanh đây, vì họ đều tin rằng những bệnh nhân tâm thần chết đi đều biến thành ma quỷ ẩn hiện ở đây... Cho nên, dù gặp phải sóng gió thế nào, ngư dân cũng không dám lên đảo tị nạn, vì họ biết nếu lên đảo, chắc chắn sẽ có đi mà không có về...”
Nghe Hồ Phàm kể xong sự cố kinh hoàng đó, tôi thầm nghĩ không biết chuyện hắn nói có bao nhiêu phần là sự thật. Hắn thấy tôi vẫn không nói gì, thì quay người sang nói với lão Tử và Hàn Cẩn: “Hai người đưa cậu Trường đi quanh đây, chuyện chính đến đêm sẽ xử lý”.
Tôi vừa nghe họ muốn đưa tôi vào trong thì không khỏi run lên, trên mặt cũng lộ ra nét sợ hãi. Đột nhiên, tôi cảm giác như có ánh mắt như có như không nhìn mình chằm chằm, tôi đột ngột ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp một đôi mắt dài nhỏ nhìn mình, trong đó đều là sự trào phúng.
Lại là gã gầy còm kia, tôi sợ thì sao chứ? Tôi cũng không phải nhân vật lợi hại gì, sợ thì có làm sao? Bị hắn nhìn chằm chằm như thế, trên mặt tôi cũng không chịu được! Thế là tôi trùng hắn, sau đó dẫn đầu đi về phía tòa nhà, lão Tứ và Hàn Cẩn thấy tôi đi trước cũng đuổi theo.
Vừa đi vào, nhiệt độ không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống, giống như trong này có điều hòa vậy. Dù sao tôi cũng lăn lộn với chú Lê nhiều năm, nên biết đây là âm khí. Dù cho bên ngoài trời nắng chói chang, nhưng nơi này cứ như là một thế giới khác.
Nhìn những vết nâu đậm trên tường, tưởng tượng năm đấy máu của những người kia bắn tung tóe lên đó. Nếu Hồ Phàm nói thật, thì nơi này có khác gì luyện ngục đầu, nếu không thì sao hơn trăm mạng người lại chết chỉ trong một đêm?
Tôi quay sang hỏi Hàn Cẩn: “Các người có ảnh của Hồ Vũ không? Không có cái gì thì tôi biết tìm thế nào?!”
Kết quả Hàn Cẩn lại lắc đầu nói: “Không có căn cứ theo như tư liệu của cậu, cậu có thể nhìn thấy ký ức của người chết, cho nên có ảnh hay không cũng không quan trọng, chỉ cần cậu có thể tìm thấy thi thể Hồ Vũ thì sẽ biết anh ta là ai? Cô ta nói vậy rồi dừng lại, cười nhạo nói: “Không phải à?”
Đột nhiên bị cô ta hỏi thế, tôi cũng không biết nên trả lời thế nào, đánh gãi đầu không nói gì. Lúc này ba chúng tôi đi qua đại sảnh tầng một, đến một hành lang dài.
Nhưng sau khi chúng tôi lên đảo mới phát hiện ra, dù hòn đảo này rất đẹp, nhưng lại là một đảo2hoang không bóng người.
Tuy trên đảo cũng có bến tàu, nhưng là kiểu cũ, lại còn rất hoang tàn, giống như đã xây dựng vài thập kỷ trước. Đặc biệt bên trên còn có biển quảng cáo, giống tiếng Anh nhưng không phải là tiếng Anh, nếu tôi đoán không nhầm thì đó là tiếng Đức...
Nhìn độ hoang tàn của nơi này, chắc hẳn là mới xây dựng vào khoảng chiến tranh thế giới thứ hai. Đối với lịch sử chiến tranh thế giới thứ hai,5tôi không biết nhiều, nhưng trong ấn tượng của tôi, hình như Đức không động đến mấy nước ở Đông Nam Á, vậy những kiến trúc này là ở đâu?
Mặc dù nghi ngờ, nhưng tôi vẫn im lặng đi theo bọn Hồ Phàm, đến khi trước mặt xuất hiện mấy người mặc đồ giống bọn Hàn Cẩn.
Khi lại gần, người đứng đầu là một gã gầy đét mặt xanh xám. Hắn khách sáo bắt tay với Hồ Phàm, hai người thì thầm gì đó, thỉnh thoảng6lại nhìn về phía tôi. Khi bốn mắt giao nhau với gã đàn ông khô đét kia, tôi lại có cảm giác rùng mình...
Người này chắc chắn không phải hạng người bình thường, nếu như lão Lục trước kia cạnh tôi cả người đều là sát khí, thì người này lại toàn thân có tà khí. Mặc dù tôi chỉ nhìn hắn một cái, nhưng có thể nhận ra hắn nhất định là người trong huyền môn, bản sự cũng không thấp hơn chú Lê.
Sau khi5hai nhóm người hợp lại, có một chiếc xe buýt cũ nát chờ sẵn ở trước, trông có khi còn lớn tuổi hơn cả tối, không biết bọn chúng tìm được ở đâu.
Chờ sau khi tất cả lên xe, xe chạy tới sâu trong núi. Một điều khác khiến tôi giật mình là, dọc theo con đường này, ngoại trừ bến tàu và mấy tòa nhà thì cả đường không còn gì khác.
Nhìn hướng đi, chúng tôi đang đi đến một ngọn núi nhỏ, không biết3trong khu rừng nhiệt đới này sẽ có thứ gì đang chờ mình?
Lúc lên xe, tôi cố ý ngồi cách xa gã khô gầy kia, vì lúc nãy tôi cảm thấy ánh mắt hắn nhìn tôi rất không tốt. Lúc này tôi đang như cá nằm trên thớt, mặc người chém giết... Nếu không cẩn thận, có khi chết thế nào cũng chẳng biết.
Xe buýt đi nhanh theo đường cái vào sâu trong rừng, một công trình u ám xuất hiện. Đó là một tòa nhà sáu tầng màu xám trắng, dù chưa đi đến gần nhưng tôi đã cảm nhận được áp lực không diễn tả được.
Kỳ lạ nhất là, trên đường chúng tôi đến đây, thực vật hai bên đường đều sinh trưởng bừa bãi, nhưng chỉ có ở đây, cứ như ngay cả dây leo cũng không muốn mọc lên...
Bản năng của tôi đối với nơi này có một loại cảm giác e ngại gì đó, dường như nơi này nhiều năm trước đã phát sinh một loại chuyện đáng sợ. Hồ Phàm thấy sắc mặt tôi nghiêm trọng, liền cười hỏi: “Thế nào? Cậu Trương cảm nhận được gì rồi?”
Tôi lắc đầu: “Tạm thời không có cảm giác gì, có điều... nơi này khiến tôi không thoải mái”
Tôi cẩn thận quan sát tòa nhà này, phát hiện ở một chỗ khuất tầm mắt có treo một hình chữ thập đỏ không rõ màu sắc, chẳng lẽ ở đây từng là bệnh viện?
Tôi biết bọn Hồ Phàm biết chuyện gì đã xảy ra, có điều họ không muốn nói mà thôi, nhưng họ càng không muốn nói thì tôi lại càng muốn biết. Cũng không phải do tính hiếu kỳ nổi lên, mà người bình thường sẽ thấy sợ hãi những chuyện mình không rõ ràng. Bởi vì càng không hiểu rõ thì càng không thể kiểm soát được.
Hồ Phàm thấy tôi nhíu chặt mày thì chỉ về phía khu nhà màu trắng xám nói: “Những năm 30 của thế kỷ trước, đây đã từng là một bệnh viện tâm thần do người Đức xây dựng. Sau khi chiến tranh thế giới thứ hai xảy ra không lâu, bệnh viện tâm thần này xảy ra một vụ thảm án, bệnh nhân đánh bệnh nhân, khiến tất cả bảy mươi lăm bệnh nhân lúc đó và ba mươi sáu nhân viên y tế đều gặp nạn. Từ đó về sau chính phủ phong tỏa nơi này, hòn đảo này cũng trở thành cấm địa với ngư dân quanh đây, vì họ đều tin rằng những bệnh nhân tâm thần chết đi đều biến thành ma quỷ ẩn hiện ở đây... Cho nên, dù gặp phải sóng gió thế nào, ngư dân cũng không dám lên đảo tị nạn, vì họ biết nếu lên đảo, chắc chắn sẽ có đi mà không có về...”
Nghe Hồ Phàm kể xong sự cố kinh hoàng đó, tôi thầm nghĩ không biết chuyện hắn nói có bao nhiêu phần là sự thật. Hắn thấy tôi vẫn không nói gì, thì quay người sang nói với lão Tử và Hàn Cẩn: “Hai người đưa cậu Trường đi quanh đây, chuyện chính đến đêm sẽ xử lý”.
Tôi vừa nghe họ muốn đưa tôi vào trong thì không khỏi run lên, trên mặt cũng lộ ra nét sợ hãi. Đột nhiên, tôi cảm giác như có ánh mắt như có như không nhìn mình chằm chằm, tôi đột ngột ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp một đôi mắt dài nhỏ nhìn mình, trong đó đều là sự trào phúng.
Lại là gã gầy còm kia, tôi sợ thì sao chứ? Tôi cũng không phải nhân vật lợi hại gì, sợ thì có làm sao? Bị hắn nhìn chằm chằm như thế, trên mặt tôi cũng không chịu được! Thế là tôi trùng hắn, sau đó dẫn đầu đi về phía tòa nhà, lão Tứ và Hàn Cẩn thấy tôi đi trước cũng đuổi theo.
Vừa đi vào, nhiệt độ không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống, giống như trong này có điều hòa vậy. Dù sao tôi cũng lăn lộn với chú Lê nhiều năm, nên biết đây là âm khí. Dù cho bên ngoài trời nắng chói chang, nhưng nơi này cứ như là một thế giới khác.
Nhìn những vết nâu đậm trên tường, tưởng tượng năm đấy máu của những người kia bắn tung tóe lên đó. Nếu Hồ Phàm nói thật, thì nơi này có khác gì luyện ngục đầu, nếu không thì sao hơn trăm mạng người lại chết chỉ trong một đêm?
Tôi quay sang hỏi Hàn Cẩn: “Các người có ảnh của Hồ Vũ không? Không có cái gì thì tôi biết tìm thế nào?!”
Kết quả Hàn Cẩn lại lắc đầu nói: “Không có căn cứ theo như tư liệu của cậu, cậu có thể nhìn thấy ký ức của người chết, cho nên có ảnh hay không cũng không quan trọng, chỉ cần cậu có thể tìm thấy thi thể Hồ Vũ thì sẽ biết anh ta là ai? Cô ta nói vậy rồi dừng lại, cười nhạo nói: “Không phải à?”
Đột nhiên bị cô ta hỏi thế, tôi cũng không biết nên trả lời thế nào, đánh gãi đầu không nói gì. Lúc này ba chúng tôi đi qua đại sảnh tầng một, đến một hành lang dài.
/1940
|