Tử Hàm biết, Triển Vân căn bản là không muốn cùng nàng sinh đứa nhỏ, cho nên nàng cho rằng mới vừa rồi Triển Vân bất quá là muốn dọa nàng, tuy rằng trong lòng cho rằng như thế, nhưng lại muốn làm ra phản ánh nên có.
Cho nên, nàng đổ (đặt cược), cho rằng Triển Vân sẽ không dám làm gì nàng, lại không dự đoán được Triển Vân sẽ hôn nàng, nụ hôn kia thật mãnh liệt, làm cho nàng không thở nổi, thiếu chút nữa liền. . . . Về sau vẫn là cẩn thận mới tốt, nhớ rõ Cô Lang từng nói qua với nàng, nam nhân đều là động vật có tính người thích dùng nửa người dưới để suy nghĩ, nàng lẻn vào vương phủ, vạn bất đắc dĩ, nàng không muốn vì ai sinh một đứa nhỏ.
Đầu óc Tử hàm chậm rãi tỉnh táo lại, nhắm mắt lại nằm ở trên giường, cố gắng làm cho chính mình đi vào giấc ngủ. Đột nhiên bên tai nghe được phù một tiếng, có cái gì bắn vào trong phòng.
Tử Hàm vội đứng dậy, dựa vào lỗ tai thính, phi thân một cái, bắt được đồ vật bay tới kia, rồi sau đó quay về đứng vững trên mặt đất, dựa vào ánh nến mở lòng bàn tay ra, thấy được một tờ giấy gấp thành hình mũi tên, Tử Hàm mở tờ giấy ra chỉ thấy trên mặt có hình đầu lâu cùng với bốn chữ: Lại Bộ Thị Lang.
Sau khi Tử Hàm xem xong, sắc mặt biến thành lạnh lùng, không còn sự hoạt bát mềm mại của nhiều ngày nay nữa, đặt tờ giấy kia trên ánh nến, nháy mắt đã hóa thành tro tàn.
Đêm, đêm giết người!
—————
Dưới chòi nghỉ mát trong hoa viên vương phủ, Tử Hàm cùng Vân vương phi ngồi đối diện nhau, sắc mặt Vân vương phi không tốt lắm, ánh mắt sưng đỏ, tựa hồ đêm qua đã khóc.
Mà Tử Hàm thì trầm mặc ngồi ở đó, cứ một ngụm một ngụm uống trà thơm, nha hoàn bên cạnh Vương phi đã được đổi, Hương Thảo tránh ở trong gian phòng kia, vài ngày không thấy, Vương phi cũng không tìm nàng sao?
Không biết Hương Thảo thế nào, cả người nàng đều bị thương, lại không dám cho người biết, không có ăn không có uống, nhất định sống không nổi.
Lúc này Vân Vương phi sâu kín thở dài nói: Ai, gần đây việc lạ đặc biệt nhiều, nghe nói đêm qua Lại Bộ Thị Lang vô duyên vô cớ chết ở trong nhà, triều đình mất đi một vị quan tốt.
Vô duyên vô cớ? Trong mắt Tử Hàm đều là không tiếp cùng nghi hoặc.
Tâm nhi nhíu mày nói: Uh, nghe Vương gia nói, trên người của người chết tìm không thấy vết thương, cách chết kỳ quái này thật ra có chút giống với Chu đại nhân đã chết năm ngoái.
Chu đại nhân? Tử Hàm tựa hồ càng nghi hoặc .
Tâm nhi lại cười nói: Xem ta, ngày tựa hồ rất nhàm chán, cùng ngươi nói việc này, ngươi cũng không hiểu.
Tử Hàm ngượng ngùng cười nói: Ta không hiểu lắm, bất quá sức khoẻ Vương phi ngài không tốt, hẳn là nên nghĩ chuyện vui vẻ không cần nghĩ người chết v.v..., thật đáng sợ. Kỳ thật hết thảy, bọn ta hiểu, trong lòng tiếp tục cười lạnh.
Tâm nhi cười, nói sang chuyện khác nói: Đêm qua ngươi cùng Vương gia. . . . . Ta nghĩ đến việc này đêm qua đã thành. Tâm nhi tựa hồ đối với đêm qua không có hoàn thành chuyện kia mà có chút thất vọng cùng tiếc nuối, ánh mắt đều là mất mác.
Tử Hàm có chút xin lỗi nói: Vương phi, Vương gia thực chán ghét Tử Hàm, đừng nói giúp ngài hoàn thành tâm nguyện, chính là không cho hắn vừa thấy mặt liền bóp chết ta, không chết đã là chuyện tốt, xem ra Tử Hàm làm cho ngài thất vọng rồi.
Tâm nhi cầm tay Tử Hàm nói: Không cần gấp, ta không trách ngươi, chuyện này không thể quá mau, từ từ sẽ đến.
Từ từ sẽ đến, tốt, dù sao nàng thật đúng là không vội, Tử Hàm nghĩ trong lòng, gật gật đầu nói: Vì tâm nguyện của Vương phi ngài, Tử Hàm nhất định sẽ cố gắng.
Tâm nhi cao hứng cười nói: Cám ơn ngươi Tử Hàm, thân thể này của ta chưa từng có khả năng vì Vương gia làm cái gì, ta nghĩ mấy ngày sau ngươi quan tâm cuộc sống của Vương gia nhiều một chút, Vương gia thích uống trà Long Tĩnh, thích đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch. . .
Tử Hàm đánh gãy lời nói của Vân Vương phi, nhíu mày nói: Vương phi. . . Ngài nói những việc này, chẳng lẽ là muốn Tử Hàm nghĩ biện pháp đi lấy lòng Vương gia?
Tử hàm. . . . . Tâm nhi còn muốn nói cái gì, Tử Hàm lại liên tục lắc đầu. Không cần. . . Không cần, muốn ta đi lấy lòng Vương gia, còn không bằng để cho ta bị hắn bóp chết.
Tâm nhi vội hỏi: Làm theo ta nói, ngươi trước làm nha hoàn bên người Vương gia, chỉ cần Vương gia chậm rãi quen với ngươi, tiếp nhận ngươi rồi, chuyện này liền thành, đến lúc đó ngươi sinh hạ Lân nhi sớm một chút, cũng có nơi tốt để đi, có phải hay không?
Tử Hàm khó xử nói: Đúng, ta không thể luôn ở nơi này, ta phải sớm sinh đứa nhỏ một chút, sau đó có thể làm một vài chuyện chính mình thích, có lẽ còn có thể tìm một lang quân cho mình, đương nhiên là muốn người ta không chê ta nữa, chính là. . . Ai. . . Quên đi, vậy Tử Hàm hết sức thì tốt rồi. Nhất định làm hết phận sự của nha hoàn.
Tâm nhi cổ vũ nói: Cho nên Tử Hàm phải cố gắng, sau khi sinh xong đứa nhỏ, ta nhất định tìm cho ngươi một gia đình trong sạch, đặt mua thật nhiều đồ cưới cho ngươi, cho ngươi cuộc sống hạnh phúc.
Tử Hàm vẻ mặt thẹn thùng, cúi đầu nói: Này. . . Này về sau nói sau. Lớn như vậy, không triển lộ qua biểu tình ghê tởm như vậy, trong lòng Tử Hàm không khỏi có một trận nôn oẹ.
Tâm nhi nhợt nhạt cười nói: Yêu, Tử Hàm thẹn thùng rồi.
Tử Hàm xấu hổ nói: Vương phi ngài giễu cợt Tử Hàm.
Nô tỳ khấu kiến Vương gia.
Lúc đang nói, chợt nghe truyền đến tiếng hành lễ của nha hoàn cách đó không xa, Tử Hàm cùng Tâm nhi đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triển Vân chậm rãi tiêu sái tiến vào.
Trong đầu Tử Hàm không khỏi nhớ tới nụ hôn nóng bỏng đêm qua, khiến cho nàng thiếu chút nữa hít thở không thông, mặt cũng bắt đầu có chút nóng lên, vội đứng dậy nói: Tử Hàm tham kiến Vương gia.
Mà Triển Vân cũng đã đi tới, tầm mắt dừng ở trên người Tâm nhi, đối Tử Hàm tùy ý phất phất tay nói: Ngươi đi xuống.
Vâng! Tử Hàm vội cúi người với Vân vương phi nói: Tử Hàm cáo lui trước. Nói xong liền xoay người rời đi.
Tử Hàm không có quay về chỗ ở của mình, mà là đi phòng bếp, xem bốn bề vắng lặng, liền cầm một ít điểm tâm và nước,đi đến gian phòng tạp vật (như nhà kho á) kia.
Sau khi gõ gõ cửa, nàng liền đẩy cửa mà vào, trong ánh sáng mờ mờ, nàng xem thấy Hương Thảo đang cuộn mình ở phía sau cái hốc lớn.
Tử Hàm nhỏ giọng hô: Hương Thảo, đừng sợ là ta. Nàng tốt như vậy là có nguyên nhân, sau mỗi một lần giết người, bọn họ sẽ hết sức đi làm một việc thiện tối thiểu là một chuyện tốt, Hương Thải gặp được nàng xem như may mắn.
Đồng cô nương, ngươi tới nơi này làm cái gì. Hương Thảo nghi hoặc hỏi, thanh âm có chút suy yếu.
Tử Hàm nhẹ giọng nói: Ta mang chút đồ ăn và nước đến cho ngươi.
Vì cái gì. . . . . . Phải giúp ta. Hương Thảo nhìn thức ăn trong tay Tử Hàm, cảm giác đói khát dân lên mãnh liệt.
Tóm lại ta không có ác ý, nơi này có một ít thức ăn và nước uống, còn có chút thuốc trị ngoại thương, ta để lại cho ngươi, ngươi xem rồi giải quyết, ta đi đây. Tử Hàm để xuống những thứ đó, không hề nhiều lời, liền xoay người đi về phía cửa phòng.
Đồng cô nương. . . Cám ơn ngươi. Hương Thảo cảm thụ được, Tử Hàm là không có ác ý.
Không cần cảm tạ. Tử Hàm nói xong, liền đi khỏi phòng, đóng cửa lại. Khi quay về chỗ ở, trong lòng tổng cảm thấy được vương phủ này là lạ, Vân vương phi kia cũng là lạ.
Tử Hàm liên tục lắc đầu.
Cho nên, nàng đổ (đặt cược), cho rằng Triển Vân sẽ không dám làm gì nàng, lại không dự đoán được Triển Vân sẽ hôn nàng, nụ hôn kia thật mãnh liệt, làm cho nàng không thở nổi, thiếu chút nữa liền. . . . Về sau vẫn là cẩn thận mới tốt, nhớ rõ Cô Lang từng nói qua với nàng, nam nhân đều là động vật có tính người thích dùng nửa người dưới để suy nghĩ, nàng lẻn vào vương phủ, vạn bất đắc dĩ, nàng không muốn vì ai sinh một đứa nhỏ.
Đầu óc Tử hàm chậm rãi tỉnh táo lại, nhắm mắt lại nằm ở trên giường, cố gắng làm cho chính mình đi vào giấc ngủ. Đột nhiên bên tai nghe được phù một tiếng, có cái gì bắn vào trong phòng.
Tử Hàm vội đứng dậy, dựa vào lỗ tai thính, phi thân một cái, bắt được đồ vật bay tới kia, rồi sau đó quay về đứng vững trên mặt đất, dựa vào ánh nến mở lòng bàn tay ra, thấy được một tờ giấy gấp thành hình mũi tên, Tử Hàm mở tờ giấy ra chỉ thấy trên mặt có hình đầu lâu cùng với bốn chữ: Lại Bộ Thị Lang.
Sau khi Tử Hàm xem xong, sắc mặt biến thành lạnh lùng, không còn sự hoạt bát mềm mại của nhiều ngày nay nữa, đặt tờ giấy kia trên ánh nến, nháy mắt đã hóa thành tro tàn.
Đêm, đêm giết người!
—————
Dưới chòi nghỉ mát trong hoa viên vương phủ, Tử Hàm cùng Vân vương phi ngồi đối diện nhau, sắc mặt Vân vương phi không tốt lắm, ánh mắt sưng đỏ, tựa hồ đêm qua đã khóc.
Mà Tử Hàm thì trầm mặc ngồi ở đó, cứ một ngụm một ngụm uống trà thơm, nha hoàn bên cạnh Vương phi đã được đổi, Hương Thảo tránh ở trong gian phòng kia, vài ngày không thấy, Vương phi cũng không tìm nàng sao?
Không biết Hương Thảo thế nào, cả người nàng đều bị thương, lại không dám cho người biết, không có ăn không có uống, nhất định sống không nổi.
Lúc này Vân Vương phi sâu kín thở dài nói: Ai, gần đây việc lạ đặc biệt nhiều, nghe nói đêm qua Lại Bộ Thị Lang vô duyên vô cớ chết ở trong nhà, triều đình mất đi một vị quan tốt.
Vô duyên vô cớ? Trong mắt Tử Hàm đều là không tiếp cùng nghi hoặc.
Tâm nhi nhíu mày nói: Uh, nghe Vương gia nói, trên người của người chết tìm không thấy vết thương, cách chết kỳ quái này thật ra có chút giống với Chu đại nhân đã chết năm ngoái.
Chu đại nhân? Tử Hàm tựa hồ càng nghi hoặc .
Tâm nhi lại cười nói: Xem ta, ngày tựa hồ rất nhàm chán, cùng ngươi nói việc này, ngươi cũng không hiểu.
Tử Hàm ngượng ngùng cười nói: Ta không hiểu lắm, bất quá sức khoẻ Vương phi ngài không tốt, hẳn là nên nghĩ chuyện vui vẻ không cần nghĩ người chết v.v..., thật đáng sợ. Kỳ thật hết thảy, bọn ta hiểu, trong lòng tiếp tục cười lạnh.
Tâm nhi cười, nói sang chuyện khác nói: Đêm qua ngươi cùng Vương gia. . . . . Ta nghĩ đến việc này đêm qua đã thành. Tâm nhi tựa hồ đối với đêm qua không có hoàn thành chuyện kia mà có chút thất vọng cùng tiếc nuối, ánh mắt đều là mất mác.
Tử Hàm có chút xin lỗi nói: Vương phi, Vương gia thực chán ghét Tử Hàm, đừng nói giúp ngài hoàn thành tâm nguyện, chính là không cho hắn vừa thấy mặt liền bóp chết ta, không chết đã là chuyện tốt, xem ra Tử Hàm làm cho ngài thất vọng rồi.
Tâm nhi cầm tay Tử Hàm nói: Không cần gấp, ta không trách ngươi, chuyện này không thể quá mau, từ từ sẽ đến.
Từ từ sẽ đến, tốt, dù sao nàng thật đúng là không vội, Tử Hàm nghĩ trong lòng, gật gật đầu nói: Vì tâm nguyện của Vương phi ngài, Tử Hàm nhất định sẽ cố gắng.
Tâm nhi cao hứng cười nói: Cám ơn ngươi Tử Hàm, thân thể này của ta chưa từng có khả năng vì Vương gia làm cái gì, ta nghĩ mấy ngày sau ngươi quan tâm cuộc sống của Vương gia nhiều một chút, Vương gia thích uống trà Long Tĩnh, thích đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch. . .
Tử Hàm đánh gãy lời nói của Vân Vương phi, nhíu mày nói: Vương phi. . . Ngài nói những việc này, chẳng lẽ là muốn Tử Hàm nghĩ biện pháp đi lấy lòng Vương gia?
Tử hàm. . . . . Tâm nhi còn muốn nói cái gì, Tử Hàm lại liên tục lắc đầu. Không cần. . . Không cần, muốn ta đi lấy lòng Vương gia, còn không bằng để cho ta bị hắn bóp chết.
Tâm nhi vội hỏi: Làm theo ta nói, ngươi trước làm nha hoàn bên người Vương gia, chỉ cần Vương gia chậm rãi quen với ngươi, tiếp nhận ngươi rồi, chuyện này liền thành, đến lúc đó ngươi sinh hạ Lân nhi sớm một chút, cũng có nơi tốt để đi, có phải hay không?
Tử Hàm khó xử nói: Đúng, ta không thể luôn ở nơi này, ta phải sớm sinh đứa nhỏ một chút, sau đó có thể làm một vài chuyện chính mình thích, có lẽ còn có thể tìm một lang quân cho mình, đương nhiên là muốn người ta không chê ta nữa, chính là. . . Ai. . . Quên đi, vậy Tử Hàm hết sức thì tốt rồi. Nhất định làm hết phận sự của nha hoàn.
Tâm nhi cổ vũ nói: Cho nên Tử Hàm phải cố gắng, sau khi sinh xong đứa nhỏ, ta nhất định tìm cho ngươi một gia đình trong sạch, đặt mua thật nhiều đồ cưới cho ngươi, cho ngươi cuộc sống hạnh phúc.
Tử Hàm vẻ mặt thẹn thùng, cúi đầu nói: Này. . . Này về sau nói sau. Lớn như vậy, không triển lộ qua biểu tình ghê tởm như vậy, trong lòng Tử Hàm không khỏi có một trận nôn oẹ.
Tâm nhi nhợt nhạt cười nói: Yêu, Tử Hàm thẹn thùng rồi.
Tử Hàm xấu hổ nói: Vương phi ngài giễu cợt Tử Hàm.
Nô tỳ khấu kiến Vương gia.
Lúc đang nói, chợt nghe truyền đến tiếng hành lễ của nha hoàn cách đó không xa, Tử Hàm cùng Tâm nhi đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triển Vân chậm rãi tiêu sái tiến vào.
Trong đầu Tử Hàm không khỏi nhớ tới nụ hôn nóng bỏng đêm qua, khiến cho nàng thiếu chút nữa hít thở không thông, mặt cũng bắt đầu có chút nóng lên, vội đứng dậy nói: Tử Hàm tham kiến Vương gia.
Mà Triển Vân cũng đã đi tới, tầm mắt dừng ở trên người Tâm nhi, đối Tử Hàm tùy ý phất phất tay nói: Ngươi đi xuống.
Vâng! Tử Hàm vội cúi người với Vân vương phi nói: Tử Hàm cáo lui trước. Nói xong liền xoay người rời đi.
Tử Hàm không có quay về chỗ ở của mình, mà là đi phòng bếp, xem bốn bề vắng lặng, liền cầm một ít điểm tâm và nước,đi đến gian phòng tạp vật (như nhà kho á) kia.
Sau khi gõ gõ cửa, nàng liền đẩy cửa mà vào, trong ánh sáng mờ mờ, nàng xem thấy Hương Thảo đang cuộn mình ở phía sau cái hốc lớn.
Tử Hàm nhỏ giọng hô: Hương Thảo, đừng sợ là ta. Nàng tốt như vậy là có nguyên nhân, sau mỗi một lần giết người, bọn họ sẽ hết sức đi làm một việc thiện tối thiểu là một chuyện tốt, Hương Thải gặp được nàng xem như may mắn.
Đồng cô nương, ngươi tới nơi này làm cái gì. Hương Thảo nghi hoặc hỏi, thanh âm có chút suy yếu.
Tử Hàm nhẹ giọng nói: Ta mang chút đồ ăn và nước đến cho ngươi.
Vì cái gì. . . . . . Phải giúp ta. Hương Thảo nhìn thức ăn trong tay Tử Hàm, cảm giác đói khát dân lên mãnh liệt.
Tóm lại ta không có ác ý, nơi này có một ít thức ăn và nước uống, còn có chút thuốc trị ngoại thương, ta để lại cho ngươi, ngươi xem rồi giải quyết, ta đi đây. Tử Hàm để xuống những thứ đó, không hề nhiều lời, liền xoay người đi về phía cửa phòng.
Đồng cô nương. . . Cám ơn ngươi. Hương Thảo cảm thụ được, Tử Hàm là không có ác ý.
Không cần cảm tạ. Tử Hàm nói xong, liền đi khỏi phòng, đóng cửa lại. Khi quay về chỗ ở, trong lòng tổng cảm thấy được vương phủ này là lạ, Vân vương phi kia cũng là lạ.
Tử Hàm liên tục lắc đầu.
/74
|