Những “người” kia trừng hốc mắt trống trơn, nhìn Thuỷ Căn.
Thực ra những “người” này đã không thể gọi là người nữa rồi. Trên cơ thể bọn họ không còn một mẩu da thịt lành lặn nào. Thậm chí cả mặt và tứ chi cũng giống như bị lợi khí (vũ khí sắc bén) lột ra. So với bọn họ, Phùng thịt nướng tuyệt đối đẹp như hoa!
Xem ra những người này trước khi chết đều đã trải qua cực hình lăng trì – hay còn gọi là “Thiên đao vạn quả” mà chết.
Phải nói rằng Thủy Căn bây giờ đã lão luyện lắm rồi. Nhớ lúc mới nhìn thấy giáo sư Lương nửa người dưới bị gặm sạch trơn, cậu còn sợ đến mức phải về nhà uống máu chó mực cho đỡ sợ.
Thế mà hiện giờ thấy một đống người bị lột da thành một khối thịt máu me be bét, cậu chỉ nuốt nước bọt vài cái, gào lên với thần hộ mệnh: “Vương gia, cứu mạng với!”
Lúc này, những nhân trụ (trụ là hình trụ, ở đây chắc chỉ người cứng ngắc như kiểu zombie)đang đờ người bất động kia tự động tách ra làm hai phần. Một phần nhân trụ tiếp tục vây quanh quan tài chứa Phùng cục trưởng khiêng về phía trước.
Và một phần khác chậm rãi kéo ba cái quan tài còn lại xuống, nhào về phía ba người vừa nhỏm dậy kia.
Thiệu thoắt cái nhảy ra khỏi quan tài, mũi chân điểm nhẹ nhảy đến bên Thuỷ Căn còn đang ngớ người ra trong quan tài, ôm lấy Thuỷ Căn, lại xoay chân nhún một cái nhảy lên trên xà nhà.
“A, cứu mạng! Mau đỡ ta ra!” Thuỷ Căn nghe được tiếng hô thất thanh của tiến sĩ Lương, bèn đẩy Thiệu: “Ngươi mau xuống cứu y đi!”
Thiệu làm như không nghe thấy, muốn kéo Thuỷ Căn dọc theo mái nhà chạy về phía trước.
Thuỷ Căn nhịn không được ngoảnh đầu lại nhìn, đám nhân trụ tựa như nước lũ nhấn chìm tiến sĩ Lương đang khóc thiên thưởng địa, dường như còn thê lương hơn cả tiếng hát lúc nãy của những oán linh.
Cậu nhìn xuống quan tài của tiến sĩ Lương ở ngay phía dưới, dùng mắt ước lượng khoảng cách, cắn răng, dứt khoát gạt tay Thiệu ra, nhắm mắt lại bắt đầu rơi tự do.
Kỳ thực xà nhà cũng không quá cao, cùng lắm cũng chỉ ngã gãy tay gãy chân thôi. Nhưng phía dưới lại là một loạt oán quỷ bị lột da nhất tề ngẩng đầu lên như đang chờ đón tú cầu.
Cái cảm giác này, ai là tú cầu thì mới biết được!
Thật ra Thủy Căn cũng chả phải anh hùng gì cả, chẳng qua cậu cảm thấy Thiệu rõ ràng có thể cứu tiến sĩ Lương, nhưng lại tàn nhẫn lờ đi, thật đáng giận vô cùng.
Vì vậy cậu bèn đánh cuộc một phen và nhảy xuống, cho dù ra vẻ quyết tâm sống chết cùng tiến sĩ Lương, kỳ thực cậu tin rằng tới phút cuối cùng Thiệu chắc chắn sẽ kéo cậu lên.
Thế nhưng hy vọng đã tan vỡ, người ta hoàn toàn không thèm để ý tới cậu. “Ầm” một tiếng, tiểu anh hùng Thuỷ Căn ngã cái rầm.
Thao! Mẹ nó, không thèm đỡ ta thật hả!
Tiểu hài tử rơi ngay chóc quan tài của tiến sĩ Lương, cùng tiến sĩ chen chúc một đống, ngã dập cả cái mông tròn tròn, đau ghê gớm.
Lúc này quan tài đã bị thả xuống đất.
Những nhân trụ vây tròn xung quanh, vốn bị cú ngã của Thuỷ Căn đánh dạt ra, giờ lại xúm vào, vươn cánh tay máu chảy đầm đìa về phía hai người.
Đúng lúc này, Thác Bạt Thiệu rốt cuộc cũng nhảy xuống. Hắn cầm trong tay một cành liễu lớn, hình như vừa mới bẻ ở gần mái hiên.
Ngạn ngữ dân gian nói rất đúng: “Liễu chi đả quỷ, việt đả việt ải.” (Liễu đuổi tà ma, càng đánh càng lui)
Cành liễu to lớn ở trong tay Thiệu lại như trường tiên (roi dài), tiếng vung vang dội. Oán linh bị cành liễu đánh trúng liền phát ra tiếng gào thét the thé.
Thân thể vốn không có lớp da che phủ bắn tung tóe thứ dịch thể đỏ thẫm.
Thừa dịp đám quỷ lùi về phía cửa, Thiệu túm lấy hai người đang nằm bò trong quan tài, vung tay một cái đã ném hai vị lên xà nhà.
Tiến sĩ Lương còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh sau cơn kinh hoàng, nằm bò trên mái hiên mãi vẫn không dậy nổi. Thuỷ Căn thì lập tức xoay người lại, nhìn Thiệu ở phía dưới.
“Ai, nhanh lên đây đi! Đừng ở đó đánh nữa!” Cậu kêu to với người còn ở bên dưới.
Thế nhưng Thiệu dường như không nghe thấy, tiếp tục vung cành liễu trong tay, không ngừng quật lên những nhân trụ xông tới. Thuỷ Căn dễ dàng nhận ra tốc độ vung cành liễu của Thiệu càng ngày càng chậm, dường như sắp chống cự hết nổi rồi.
Cậu khẩn trương nhìn xung quanh. Đột nhiên phát hiện, ngay phía trên mái hiên, nền trời đen kịt dường như bị xé toang một lỗ lớn, tựa như một miếng thủy tinh vô hình bị đập vỡ vậy.
Cậu có thể nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, thậm chí còn có không khí tươi mát ùa vào. Bên cạnh lỗ hổng còn có một gốc cây dương liễu đang rủ xuống, giữa cành lá xum xuê có một chỗ gãy, dường như đã bị bẻ mất một cành.
Cậu hiểu rồi, thảo nào giữa chốn quỷ mị này lại có dương liễu có thể khiến tà ma e sợ! Hoá ra là vật từ bên ngoài.
Nên biết rằng, thôn Bốc Vu không thật sự tồn tại, nó chẳng qua chỉ là ảo ảnh do rất nhiều oán linh tạo thành. Vừa rồi không biết Thiệu đã làm cách nào lại tìm được kết giới ngăn cách ảo ảnh với hiện thực, còn bẻ một cành liễu vào cứu cậu.
Giờ đây, lỗ hổng sứt mẻ này chẳng khác nào mùi gà nướng thơm nức mũi bày ra trước mặt tên ăn mày ba ngày không một hột cơm, khiến cho người ta không thể cưỡng lại được.
Việc Thuỷ Căn cần làm lúc này cực kỳ đơn giản, đó là lựa chọn.
Đi về phía trước một bước, chính là thế giới cậu quen thuộc, có tiếng chim có hương hoa, có ánh mặt trời rực rỡ.
Lùi về phía sau một bước, là đầy rẫy những oán linh bị lột da tróc thịt, cộng thêm một con quỷ đòi nợ ngàn năm đang cầm cành liễu quất như con quay.
Thuỷ Căn cắn răng, cuối cùng run rẩy vươn tay ra, ánh mặt trời chiếu trên cánh tay thật ấm áp, khiến cho người ta không thể không quyến luyến.
Lúc bẻ gãy một nhành liễu, tiểu hài tử thực sự phải tận lực kiềm chế bản thân mới đem cánh tay rút về được.
Thế mà có người còn ngốc hơn Thủy Căn, chính là cái con mọt sách họ Lương kia, vẫn ngớ ngẩn nằm trên xà nhà khóc lóc nỉ non.
Thuỷ Căn bẻ xong cành liễu rồi hỏi y: “Hay là anh mau chui ra đi!” Y cư nhiên sụt sịt hỏi: “Bên kia cũng không có thang, tôi làm sao …”
Thấy lỗ hổng vốn rộng khoảng một thước đã thu lại còn có bằng miệng bát, Thuỷ Căn nổi cáu: “Đi mau, anh đọc sách lắm thế mà không nghiên cứu cách trèo cây à, thật con mẹ nó sầu người!”
Thuỷ Căn tháo dây lưng của mình ra, lại mượn cái của tiến sĩ Lương, buộc hai sợi dây lưng lại, rồi quấn cành liễu lên.
Sau đó Thuỷ Căn cẩn thận di chuyển đến mép mái hiên, thả sợi dây cứu người thô sơ xuống dưới.
Lúc sợi dây thả xuống, vài nhân trụ vươn tay tóm lấy, lại lập tức buông tay thét chói tai, xem ra thực sự không chịu được dương khí mãnh liệt của nhành liễu.
“Ê, ngươi còn sức bắt sợi dây chứ! Mau nắm lấy, ta kéo ngươi lên đây!”
Thiệu dường như có chút bất ngờ, sững sờ nhìn sợi dây lưng được thả xuống, cành liễu trong tay cũng vung chậm lại, liền bị mấy nhân trụ oán linh quấy nhiễu. Hắn dồn hết chút sức lực cuối cùng, nhảy bật lên, khó khăn lắm mới bắt được sợi dây lưng.
Thực ra những “người” này đã không thể gọi là người nữa rồi. Trên cơ thể bọn họ không còn một mẩu da thịt lành lặn nào. Thậm chí cả mặt và tứ chi cũng giống như bị lợi khí (vũ khí sắc bén) lột ra. So với bọn họ, Phùng thịt nướng tuyệt đối đẹp như hoa!
Xem ra những người này trước khi chết đều đã trải qua cực hình lăng trì – hay còn gọi là “Thiên đao vạn quả” mà chết.
Phải nói rằng Thủy Căn bây giờ đã lão luyện lắm rồi. Nhớ lúc mới nhìn thấy giáo sư Lương nửa người dưới bị gặm sạch trơn, cậu còn sợ đến mức phải về nhà uống máu chó mực cho đỡ sợ.
Thế mà hiện giờ thấy một đống người bị lột da thành một khối thịt máu me be bét, cậu chỉ nuốt nước bọt vài cái, gào lên với thần hộ mệnh: “Vương gia, cứu mạng với!”
Lúc này, những nhân trụ (trụ là hình trụ, ở đây chắc chỉ người cứng ngắc như kiểu zombie)đang đờ người bất động kia tự động tách ra làm hai phần. Một phần nhân trụ tiếp tục vây quanh quan tài chứa Phùng cục trưởng khiêng về phía trước.
Và một phần khác chậm rãi kéo ba cái quan tài còn lại xuống, nhào về phía ba người vừa nhỏm dậy kia.
Thiệu thoắt cái nhảy ra khỏi quan tài, mũi chân điểm nhẹ nhảy đến bên Thuỷ Căn còn đang ngớ người ra trong quan tài, ôm lấy Thuỷ Căn, lại xoay chân nhún một cái nhảy lên trên xà nhà.
“A, cứu mạng! Mau đỡ ta ra!” Thuỷ Căn nghe được tiếng hô thất thanh của tiến sĩ Lương, bèn đẩy Thiệu: “Ngươi mau xuống cứu y đi!”
Thiệu làm như không nghe thấy, muốn kéo Thuỷ Căn dọc theo mái nhà chạy về phía trước.
Thuỷ Căn nhịn không được ngoảnh đầu lại nhìn, đám nhân trụ tựa như nước lũ nhấn chìm tiến sĩ Lương đang khóc thiên thưởng địa, dường như còn thê lương hơn cả tiếng hát lúc nãy của những oán linh.
Cậu nhìn xuống quan tài của tiến sĩ Lương ở ngay phía dưới, dùng mắt ước lượng khoảng cách, cắn răng, dứt khoát gạt tay Thiệu ra, nhắm mắt lại bắt đầu rơi tự do.
Kỳ thực xà nhà cũng không quá cao, cùng lắm cũng chỉ ngã gãy tay gãy chân thôi. Nhưng phía dưới lại là một loạt oán quỷ bị lột da nhất tề ngẩng đầu lên như đang chờ đón tú cầu.
Cái cảm giác này, ai là tú cầu thì mới biết được!
Thật ra Thủy Căn cũng chả phải anh hùng gì cả, chẳng qua cậu cảm thấy Thiệu rõ ràng có thể cứu tiến sĩ Lương, nhưng lại tàn nhẫn lờ đi, thật đáng giận vô cùng.
Vì vậy cậu bèn đánh cuộc một phen và nhảy xuống, cho dù ra vẻ quyết tâm sống chết cùng tiến sĩ Lương, kỳ thực cậu tin rằng tới phút cuối cùng Thiệu chắc chắn sẽ kéo cậu lên.
Thế nhưng hy vọng đã tan vỡ, người ta hoàn toàn không thèm để ý tới cậu. “Ầm” một tiếng, tiểu anh hùng Thuỷ Căn ngã cái rầm.
Thao! Mẹ nó, không thèm đỡ ta thật hả!
Tiểu hài tử rơi ngay chóc quan tài của tiến sĩ Lương, cùng tiến sĩ chen chúc một đống, ngã dập cả cái mông tròn tròn, đau ghê gớm.
Lúc này quan tài đã bị thả xuống đất.
Những nhân trụ vây tròn xung quanh, vốn bị cú ngã của Thuỷ Căn đánh dạt ra, giờ lại xúm vào, vươn cánh tay máu chảy đầm đìa về phía hai người.
Đúng lúc này, Thác Bạt Thiệu rốt cuộc cũng nhảy xuống. Hắn cầm trong tay một cành liễu lớn, hình như vừa mới bẻ ở gần mái hiên.
Ngạn ngữ dân gian nói rất đúng: “Liễu chi đả quỷ, việt đả việt ải.” (Liễu đuổi tà ma, càng đánh càng lui)
Cành liễu to lớn ở trong tay Thiệu lại như trường tiên (roi dài), tiếng vung vang dội. Oán linh bị cành liễu đánh trúng liền phát ra tiếng gào thét the thé.
Thân thể vốn không có lớp da che phủ bắn tung tóe thứ dịch thể đỏ thẫm.
Thừa dịp đám quỷ lùi về phía cửa, Thiệu túm lấy hai người đang nằm bò trong quan tài, vung tay một cái đã ném hai vị lên xà nhà.
Tiến sĩ Lương còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh sau cơn kinh hoàng, nằm bò trên mái hiên mãi vẫn không dậy nổi. Thuỷ Căn thì lập tức xoay người lại, nhìn Thiệu ở phía dưới.
“Ai, nhanh lên đây đi! Đừng ở đó đánh nữa!” Cậu kêu to với người còn ở bên dưới.
Thế nhưng Thiệu dường như không nghe thấy, tiếp tục vung cành liễu trong tay, không ngừng quật lên những nhân trụ xông tới. Thuỷ Căn dễ dàng nhận ra tốc độ vung cành liễu của Thiệu càng ngày càng chậm, dường như sắp chống cự hết nổi rồi.
Cậu khẩn trương nhìn xung quanh. Đột nhiên phát hiện, ngay phía trên mái hiên, nền trời đen kịt dường như bị xé toang một lỗ lớn, tựa như một miếng thủy tinh vô hình bị đập vỡ vậy.
Cậu có thể nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, thậm chí còn có không khí tươi mát ùa vào. Bên cạnh lỗ hổng còn có một gốc cây dương liễu đang rủ xuống, giữa cành lá xum xuê có một chỗ gãy, dường như đã bị bẻ mất một cành.
Cậu hiểu rồi, thảo nào giữa chốn quỷ mị này lại có dương liễu có thể khiến tà ma e sợ! Hoá ra là vật từ bên ngoài.
Nên biết rằng, thôn Bốc Vu không thật sự tồn tại, nó chẳng qua chỉ là ảo ảnh do rất nhiều oán linh tạo thành. Vừa rồi không biết Thiệu đã làm cách nào lại tìm được kết giới ngăn cách ảo ảnh với hiện thực, còn bẻ một cành liễu vào cứu cậu.
Giờ đây, lỗ hổng sứt mẻ này chẳng khác nào mùi gà nướng thơm nức mũi bày ra trước mặt tên ăn mày ba ngày không một hột cơm, khiến cho người ta không thể cưỡng lại được.
Việc Thuỷ Căn cần làm lúc này cực kỳ đơn giản, đó là lựa chọn.
Đi về phía trước một bước, chính là thế giới cậu quen thuộc, có tiếng chim có hương hoa, có ánh mặt trời rực rỡ.
Lùi về phía sau một bước, là đầy rẫy những oán linh bị lột da tróc thịt, cộng thêm một con quỷ đòi nợ ngàn năm đang cầm cành liễu quất như con quay.
Thuỷ Căn cắn răng, cuối cùng run rẩy vươn tay ra, ánh mặt trời chiếu trên cánh tay thật ấm áp, khiến cho người ta không thể không quyến luyến.
Lúc bẻ gãy một nhành liễu, tiểu hài tử thực sự phải tận lực kiềm chế bản thân mới đem cánh tay rút về được.
Thế mà có người còn ngốc hơn Thủy Căn, chính là cái con mọt sách họ Lương kia, vẫn ngớ ngẩn nằm trên xà nhà khóc lóc nỉ non.
Thuỷ Căn bẻ xong cành liễu rồi hỏi y: “Hay là anh mau chui ra đi!” Y cư nhiên sụt sịt hỏi: “Bên kia cũng không có thang, tôi làm sao …”
Thấy lỗ hổng vốn rộng khoảng một thước đã thu lại còn có bằng miệng bát, Thuỷ Căn nổi cáu: “Đi mau, anh đọc sách lắm thế mà không nghiên cứu cách trèo cây à, thật con mẹ nó sầu người!”
Thuỷ Căn tháo dây lưng của mình ra, lại mượn cái của tiến sĩ Lương, buộc hai sợi dây lưng lại, rồi quấn cành liễu lên.
Sau đó Thuỷ Căn cẩn thận di chuyển đến mép mái hiên, thả sợi dây cứu người thô sơ xuống dưới.
Lúc sợi dây thả xuống, vài nhân trụ vươn tay tóm lấy, lại lập tức buông tay thét chói tai, xem ra thực sự không chịu được dương khí mãnh liệt của nhành liễu.
“Ê, ngươi còn sức bắt sợi dây chứ! Mau nắm lấy, ta kéo ngươi lên đây!”
Thiệu dường như có chút bất ngờ, sững sờ nhìn sợi dây lưng được thả xuống, cành liễu trong tay cũng vung chậm lại, liền bị mấy nhân trụ oán linh quấy nhiễu. Hắn dồn hết chút sức lực cuối cùng, nhảy bật lên, khó khăn lắm mới bắt được sợi dây lưng.
/85
|