Chương 88. Tiểu Thỏ tức giận (3)
Editor: Quỳnh Nguyễn
" Đến đến đến, Tiểu Thỏ, kem của con!" May mà lão Trình đúng lúc đi tới, một tay nhét kem mới mua vào trong tay Tiểu Thỏ, lúc này mới ngăn cản Tiểu Thỏ lại bắt đầu khóc một lần nữa.
Tiểu Thỏ nhìn kem trong lòng bàn tay, tâm tình buồn bực rốt cục thay đổi tốt hơn.
Vườn bách thú mùa thu màu sắc sặc sỡ, lá cây vàng óng ánh, từng phiến lá cây từ trên cây rơi xuống giống như một con bướm bay lượn trong không trung.
Những cái lá cây này rơi xuống trên mặt đất giống như là trải một thảm màu vàng cho mặt đất.
Đường nhỏ hai bên, nhiều khóm hoa cúc đang nở rộ, hồng như lửa, trắng như tuyết, màu vàng giống như vàng, cùng với từng đợt gió nhẹ đưa tới mùi thơm ngát.
Trong vườn bách thú đám con nít nắm tay cha mẹ chơi đùa chạy trốn xung quanh, ông cụ và bà cụ nhàn nhã ngồi ở trên ghế vừa nói chuyện phiếm vừa thưởng thức cảnh thu xinh đẹp.
Lão Trình đi theo phía sau Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn, chậm rãi đi vào bên trong vườn bách thú, hai tiểu gia hỏa trước mắt này mặc dù là vai kề vai đi tới, nhưng mà đầu Tiểu Thỏ quay về phía bên trái, đầu Trình Chi Ngôn quay về phía bên phải, nhìn giống như hoàn toàn không có bất luận trao đổi cái gì, cảnh tượng này xem ra..... Hai người bọn họ hình như là chiến tranh lạnh? Ông chỉ đi mua kem một lát, tại sao người nào cũng không để ý người nào rồi?
" Tiểu Thỏ..." Lão Trình kìm nén một hồi lâu cuối cùng nhịn không được mở miệng hướng Tiểu Thỏ hỏi: " Tại sao hôm nay con không nắm tay anh nước chanh của con cùng đi vậy?"
Tiểu Thỏ quay đầu, vừa liếm kem vừa hướng lão Trình nói: " Bởi vì con tức giận, không muốn để ý anh ấy!"
" Tại sao tức giận?"
" Bởi vì con nói không lại anh ấy!"
" Ách..." Lão Trình ngớ ra một chút, xấu hổ cười nói: " Nói không lại nó, có thể dùng bạo lực giải quyết mà, tức giận cái gì."
" Bạo lực giải quyết là cái gì?"
" Đi lên đánh nó!"
" Không được, đánh người là không đúng!" Giọng nói trong trẻo của Tiểu Thỏ sau khi hướng lão Trình nói một câu, liền quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.
Trình Chi Ngôn luôn luôn ở bên cạnh nghe hai người bọn họ nói chuyện, giờ phút này rốt cục cũng chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt yếu ớt nhìn lão Trình hỏi: " Ba, con thật sự là con trai ruột của ba sao?"
Có người cha nào dạy người khác tới đánh con trai mình như vậy sao?
" Con là con ruột của ba thì sao hả? Tìm không ra con dâu, ba cần con trai như vậy có ích lợi gì? Con ngược lại một mình sinh cháu cho ba ôm ấp đi!" Lão Trình trợn mắt nhìn anh, trực tiếp rống anh một câu, lại cười tít mắt đi dỗ Tiểu Thỏ.
....
Con trai của cha mới bao nhiêu tuổi! Còn chưa trưởng thành mà cha bắt đầu muốn ôm cháu rồi?
Hồng nhan họa thủy! Đây là hồng nhan họa thủy!
Trình Chi Ngôn căm giận nhìn chằm chằm cha mình oán hận suy nghĩ như vậy.
Ngày nào đó mãi cho đến khi từ vườn bách thú Thượng Hải trở về trong nhà, Tiểu Thỏ cũng không nói chuyện với Trình Chi Ngôn.
Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đứng ở trong lòng cha, cũng chẳng muốn đi quản bọn họ.
Hừ, không để ý tới anh càng tốt, vừa lúc được yên tĩnh!
Trình Chi Ngôn quay người lại, lập tức lên lầu.
Mấy ngày như vậy trôi qua, ngay cả Chu Linh vẫn bề bộn nhiều việc không rảnh không rảnh quản Tiểu Thỏ cũng phát hiện không bình thường.
" Tiểu Thỏ, con với anh nước chanh của con làm sao vậy?" Mẹ Tiểu Thỏ túm chặt cái gối Tiểu Thỏ đang ôm chuẩn bị đi phòng ngủ của mình, tò mò hỏi.
" Cái gì làm sao vậy?"
" Tại sao mấy ngày nay con đều không đi tìm anh nước chanh của con cùng nhau ngủ?"
/1433
|