Ngực không khỏi buồn bực ngột ngạt, cảm giác khó chịu đến không thể nói lời nào lại bắt đầu cuồn cuộn, buồn nôn muốn ói, Dư Quán Chỉ thấy thế , vội vàng tiến lên, tay chân luống cuống chộp thùng rác, cô không nói lời gì điên cuồng nôn bửa một trận, ói đến trời đất u ám.
Dư Quán Chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, đợi cô chuyển biến tốt một chút rồi, mới dìu cô trở về gối, khi lấy hai tờ giấy lau mặt ra, đã thấy cô từ từ nhắm chặt mắt lại, không ngừng rơi nước mắt, khiến anh cảm thấy có chút hốt hoảng.
Có phải cực kỳ không thoải mái phải hay không? Để tôi đi gọi y tá ——
Không cần......
Bây giờ cô biết mình rất nhếch nhác, nên chỉ có thể nhắm chặt mắt để trốn tránh thực tế.
Cho dù phải gặp nhau, cô cũng muốn mình quang vinh chói lọi, để anh biết rõ sau khi rời khỏi anh cô tốt hơn biết bao nhiêu, chứ không phải loại tình cảnh giống như bây giờ, vô cùng nhếch nhác, lại khó chịu đến nỗi muốn chết!
Cô tuyệt không muốn nhìn thấy anh, càng không muốn bị anh nhìn thấy.
Nhưng mà cô...... Anh biết rõ cá tính của cô gái này rất quật cường, nhưng bây giờ thật không phải lúc lấy cá tính ra đùa giỡn.
Tôi chỉ là —— thấy mắt không thoải mái, kính sát tròng......
Được, cô ráng chịu một chút. Anh vội vàng lấy hai tấm khăn giấy ra lau nước mắt trên mặt cô, sau đó mở mắt cô ra, gở hai kính mắt sát tròng xuống giúp cô.
Có khá hơn một chút nào hay không?
...... Ừ.
Anh gở kính sát tròng xuống bỏ vào trong hộp, sau đó lại bỏ vào túi sách của cô, nhìn thấy bên trong đó có vài dụng cụ tẩy trang đơn giản, vì vậy nói: Để tôi giúp cô tẩy trang, bác sĩ nói cô bị thương ở đầu, tạm thời tay trái cũng không thể cử động được, mà mỹ phẩm hơn trên mặt quá lâu sẽ không tốt cho da......
Đột nhiên nhớ ra cô ghét người khác nhắc đi nhắc lại, nên anh lập tức không nói nữa, chuyên chú lau đi lớp trang điểm trên mặt của cô.
Anh chưa từng giúp ai tẩy trang qua, nên động tác cũng không quá lưu loát, nhưng mà trước kia khi anh ngủ lại ở đó thì thường xuyên thấy cô làm, nên ít nhiều gì cũng biết được trình tự.
Mặc dù làm tới cực kỳ lạnh nhạt, nhưng từng động tác của anh cũng cẩn thận lại tỉ mỉ, rất có tính nhẫn nại mà lau đi lau lại đến khi hết các lớp hóa trang. Sau khi lau sạch lớp trang điểm tinh xảo, chính là gương mặt xinh đẹp tuyệt lệ, thiếu đi một chút cao quý lãnh diểm thường ngày, nhiều hơn vài phần yếu đuối khiến người khác muốn yêu thương.
Trong trí nhớ, cô luôn thẳng tắp lưng, tự tin kiêu ngạo, xinh đẹp đến nỗi khiến người ta không dám lại gần, rất ít khi như lúc này, nằm ở trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt mang theo chút yếu đuối......
Trong nháy mắt hô hấp của anh cứng lại.
Lập tức phát hiện, bất kể là cô thế nào, cũng khiến cho cõi lòng anh chấn động.
Luôn cho rằng, cô xinh đẹp làm anh khó thở, dù đã qua bao nhiêu năm, anh đều không cách nào không động lòng, chỉ khác ở chỗ là——
Hôm nay anh, chắc chắn sẽ không thể vì phút động lòng nhất thời này, mà đánh mất đi lý trí, mù quáng tiệp tục hãm sâu nữa.
Anh dời tầm mắt đi, tỉnh táo mở miệng: Bác sĩ muốn tôi nói với cô, chín giờ sáng ngay mai cô sẽ vào phòng phẫu thuật, cô phải liên lạc với người nhà đến đây, để giúp cô kí thủ tục nằm viện.
Cô như có như không gật đầu một cái, không khí yên tĩnh lại, tình cảnh nhất thời có chút khó xử.
Gặp lại người tình cũ ở bệnh viện nhỏ, dường như nói gì đều không đúng, muốn ôn lại chuyện cũ cũng không đúng, muốn hỏi có khỏe không thì có vẻ càng vớ vẩn hơn, cũng đã bị thương đến như vậy rồi còn khỏe được ở chỗ nào?
Vì vậy anh lúng túng mở miệng: Vậy...... tôi ở sát vách, có cần gì thì cứ gọi tôi một tiếng.
Anh trở lại bên cạnh vị hôn thê, kéo màng ngăn cách lại, cô cũng không nhúc nhích, không liếc nhìn anh một cái nào.
Người đã rời khỏi, cô tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không nhìn nhiều.
Cô, Dương Ấu Tần, không bao giờ cầu xin bất kỳ kẻ nào nữa.
Sáng sớm hôm sau, Chương Nghi Hằng đã được mẹ cô đến chăm sóc, Dư Quán Chỉ cũng trở về để đi làm, nói là tan làm sẽ đến nữa.
Dương Ấu Tần ở trước phòng phẫu thuật dùng điện thoại gọi cho một dãy số, ở một đầu khác anh họ bắt máy với giọng khàn khàn: Ấu Tần à?
Vâng. Anh họ, em đánh thức anh rồi à? Dương Bá Hàn làm việc và nghỉ ngơi đều theo quy luật, cô còn đặc biệt đợi đến tám giờ mới gọi, cũng không đến nổi quấy rầy đến giấc ngủ của anh mới đúng.
Không có, là cả đêm cũng không ngủ thôi.
Tại sao vậy ạ?
Nhạc Nhạc xảy ra chút chuyện, vừa mới từ phòng giải phẩu ra ngoài, đã chảy thật nhiều máu, anh bị cô ầy hù đến sắp chết rồi.
Tại sao có thể như vậy? Bây giờ chị ấy——
Do xui xẻo gặp một tên biến thái bệnh bị thần kinh, bị chém một đao lên bắm đùi trắng...... Thôi, một lời khó nói hết, dù sao bây giờ cũng không sao rồi. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi lại: Đúng rồi, sao em lại gọi cho anh sớm như vậy?
...... Không có việc gì. Chỉ muốn hỏi xem dạo này anh và chị dâu sao rồi ấy mà, muốn hẹn hẹn chị ấy đi chơi một chút thôi.
Có lẽ thời gian này anh phải đến bệnh viện để chăm sóc cho Nhạc Nhạc rồi, nếu em muốn tìm cô ấy, thì đến bệnh viện Hoài Nhơn.
“ Vâng, để em xem lại đã. Tạm thời cứ như vậy đi, bái bai.
Tiếp, cô lại gọi cho Dương Quý Yến. Toàn thế giới chỉ cô rảnh rỗi nhất ——
Điện thoại reo hật lâu, không ai nhận.
Qua ba phút, đối phương chủ động gọi lại cho cô: Dương Ấu Tần, chị tìm em làm gì?
Tiếng thu âm của đầu khác có chút đứt quãng, cô vô ý thức hỏi: “ Em đang ở đâu vậy? Thu tin thật là tệ.
Cũng tại A Lỗi á..., nói muốn đi nghỉ đông, nên đã lập kế hoạch đi nghỉ phép với em. Bây giờ em đang ở trong phòng ngủ của một nhà dân nhỏ trên núi, mới ngắm mặt trời mộc trở về, rất đẹp đó, để em gửi ảnh chụp qua cho chị xem——
...... Cô xem nhìn trần nhà: Không phải em nói hai người chỉ là anh em thôi sao?
Đúng nha, thì là anh em, cho nên phải có phúc cùng hưởng.
...... Có anh em nào dùng hết ngày nghỉ để ở bên cạnh đối phương, đơn độc hẹn đi nghỉ phép còn qua đêm không? Mua phòng ốc cũng hỏi kiến của đối phương, suy tính xem đối phương có thích hay không? Đại tiểu thư như cô ấy không hề xem trọng tiền tài, còn người ta thì đã sớm xem cô như trách nhiệm của mình mà gánh vách hết lên vai...... Loại anh em này ở nơi nào có? Cảm phiền tìm cho cô xem một ví dụ được không?
Ai yêu, A Lỗi đang gọi em, một lát bọn em còn phải chèo thuyền ngắm cá heo, không rãnh hơn thua với chị, có chuyện gì nói nhanh một chút đi!
...... Không có việc gì, lúc chị đi dạo phố có thấy một chiếc đồng hồ số lượng có hạn rất đẹp mắt, nên muốn hỏi xem em thích màu gì thôi. Có đồng hồ của nam không? Cái đồng hồ trước kia của A Lỗi bị hư rồi, anh ấy thích màu đen.
Em đi chết luôn đi (cv nó ghi một câu là thô tục, nên mình sửa lại chút ạ)! Mua cho người đàn ông của mình còn bắt người khác phải trả tiền! Cô thừa nhận mình là giận chó đánh mèo, suốt ngày mệt mỏi còn bị đứa ngốc này kích thích nữa nên làm cho cảm xúc càng thêm nóng nảy.
Là tự chị hỏi mà còn tức giận, dì cả đến thăm rồi à? Dương Quý Yến lẩm bẩm, giữ hóa đơn lại rồi đưa cho cô không được à!
Dương Ấu Tần há mồm muốn nói tiếp, lại mơ hồ nghe thấy tiếng người đàn ông kia gọi cô (DQY), nên lại nuốt trở vào: Mau cút, mau cút, trở về thế giới hai người của em đi, không nói với em nữa.
Cúp cuộc điện thoại này xong, cô sững sờ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, lòng ngón tay dời về tên của người thứ ba trong danh bạ, nhưng vẫn không đè xuống.
Mỗi người đều có cuộc sống phải qua, dù là trong những buồi tiệc quan trọng, thì cũng chỉ xã giao với bà thôi, đặt nặng người kia ở trong lòng, cuộc sống lập tức có trọng tâm, ai sẽ giống như cô, rảnh rỗi cầm điện thoại lắc lắc, mặt trắng bệch như du hồn lạc xuống nhân gian.
Do dự lại dự nữa, cuối cùng vẫn dời tay đi, không có ấn xuống nút send, không muốn tạo thêm rắc rối cho anh họ nữa. Coi như bọn họ ở lại đến khi cô khá hơn, trong lòng cô cũng rất rõ ràng, mình cũng không phải trách nhiệm của bọn họ.
Lúc gần tối Dư Quán Chỉ đến đây, Dương Ấu Tần đã phẫu thuật xong, vẫn còn đang ngủ mê man.
Xem một chút thấy giường bên không có một bóng người, lại hỏi vị hôn thê: Người nhà cô ấy còn chưa tới sao?
Chương Nghi Hằng muốn nói lại thôi, vẻ mặt rất chột dạ: Em...... Nghe lén cô nói điện thoại di động, hình như người nhà của cô ấy đều có việc gì đó nên không thể tới chăm sóc.
Dư Quán Chỉ không nói gì, nhíu mày suy ngẫm.
Lui tới thì từng nghe cô đề cập tới, cha mẹ đã ly dị, đều đã tái hôn, không tiện để cô ở bên cạnh, lúc còn cô còn vị thành niên thì chú hai là người giám hộ của cô, cô lại là con gái một, không có anh chị em, cũng không có người thân nào ở bên cạnh cả.
Lúc đó anh nghe, trong lòng có chút khó chịu, cô lại nở nụ cười rực rỡ, mặt thờ ơ nói cho anh biết, chú hai rất thương cô, thật ra thì cũng không khác gì con gái ruột cả, anh họ cũng rất tốt với cô, mỗi lần cô đến đều bắt nạt Quý Yến, lúc ở nhà rất ngang ngược, giống như nữ vương vậy.
Từ trước đến giờ cô chỉ nói cho anh biết những chuyện vui vẻ kia, để cho anh thấy cô là người người yêu thích và ngưỡng mộ, một mặt của thiên chi kiêu nữ kia, nhưng thật ra ——
Lúc đó anh cũng không có nghĩ đến, chuyện chân chính đã xảy ra, người có thể để cô chanh chính dựa vào, có ai?
Nhân viên trực ban của bệnh viện đi tới, nói anh biết là sẽ để hai người bệnh nhân này chuyển đến phòng bệnh thường, trước phòng bệnh dành cho một người còn đang thiếu thốn, phải chờ tới ngày mai mới có giường ngủ; phòng hai người thì có hai gian, muốn hỏi ý kiến của bọn họ một chút.
Vậy, tạm thời trước hãy để vị hôn thê của tôi và Dương tiểu thư chung phòng đi, chờ Dương tiểu thư tỉnh lại tôi sẽ hỏi qua cô ấy, nếu như cô ấy không đồng ý có thể đổi. Anh nghiêng đầu hỏi thăm: Nghi Hằng, có thể không?
Chương Nghi Hằng gật đầu: Em cũng nghĩ như vậy. Dương Ấu Tần không có ai ở bên cạnh để chăm sóc, ít nhiều gì thì khi cùng phòng bệnh cũng có thể chăm sóc một chút.
Được, vậy tạm thời như vậy trước đi.
Sau khi hai người dời vào phòng bệnh bình thường, Dương Ấu Tần Nhất ngủ thẳng nửa đêm mới tỉnh lại.
Dư Quán Chỉ nghe được tiếng động nho nhỏ, đứng dậy ngó nhìn.
Ấu Tần, cô muốn cái gì?
Nước...... Cổ họng khô, đau đầu quá, vết thương đau, ngay cả di chuyển cũng thật khó khăn.
Dư Quán Chỉ rót nửa ly nước đút cô: Bữa ăn tối lúc cô còn đang ngủ, tôi đã giữ lại mấy cái bánh bao, nếu cô đói thì ăn một ít trước để lấp bụng đi.
Anh nâng giường bệnh cao lên một chút, mở cái hộp ra sắp xếp mọi thứ lại, để cô ăn dễ dàng hơn.
Thật ra cô cũng không có khẩu vị gì, chỉ nghe anh nói, cô lập tức dựa theo làm, chẳng thèm động não suy tư.
Còn có...... Anh đứng ở cạnh giường, suy ngẫm xong mới mở miệng: Buổi chiều y tá có hỏi qua chuyện phòng bệnh, lúc ấy bên cạnh cô không có người khác, tôi liền tự chủ trương, trước để cô và Nghi Hằng ở chung phòng bệnh, cô——
Anh không cần hiểu lầm! Bạn trai tôi vừa lúc ra nước ngoài công tác, không kịp về, anh ấy đối với tôi vô cùng tốt, cũng rất quan tâm tôi...tôi sợ nói cho anh ấy biết, anh ấy lại về không kịp, ngược lại để cho anh ấy lo lắng hơn, cho nên ——
Anh không có nói tiếp, chỉ là bình tĩnh nhìn cô, thấy phải cô khó hiểu nhẹ giọng hơn.
Thật ra thì anh cũng không nói thêm gì, lại khiến phòng bị càng mạnh mẻ hơn.
May mắn, anh cũng không đảo quanh đề tài này nữa, nhẹ nhàng linh chuyển sang chủ đề khác: “Đã như vậy, tôi sẽ để hai người ở chung phòng, ít nhiều gì cũng có thể giúp đỡ nhau.
Buổi sáng tôi đã hỏi y ta rồi, ngày mai sẽ mời người chăm sóc tới. Cô không phải chỉ có một mình, không người nào chăm sóc.
Cho nên ý tứ của những lời này là? Cô muốn đổi phòng bệnh?
Dương Ấu Tần nâng mắt, nhìn vào đáy mắt bình tĩnh của anh.
Chẳng lẽ anh, không muốn tránh xa cô chút nào sao? Thân phận người yêu cũ này không khỏi cũng quá lúng túng, huống chi lúc ấy lại chia tay trong không vui như vậy, cô cho là đời này anh cũng sẽ không muốn gặp lại cô, tốt nhất tránh càng xa càng tốt, tại sao anh có thể biểu hiện lạnh nhạt như vậy được, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy?
Trưa mai mới có phòng bệnh đơn trống, nên tạm thời phải để cô uất ức ở chung phòng với Nghi Hằng rồi.
Cô không có ý đó......
Cảm giác giống như...... Cô rất ghét bọn họ, cực kỳ không muốn ở chung phòng với bọn họ vậy, thật không phải là như vậy mà.
Hình như đối phương cũng không để ý, chỉ là cười cười, không có nhiều lời nữa: Vậy cô nghỉ ngơi đi, không quấy rầy cô nữa.
Quán Chỉ! Cô bật thốt lên kêu ra tiếng.
Hả? Anh ngoái đầu nhìn lại, âm ấm, giọng điệu ôn hoà, thật giống như chỉ là gặp lại bạn cũ đã lâu không gặp, không có quá nhiều ý định phức tạp, tất cả đều là cô tự mình nghĩ quá nhiều, lo sợ không đâu.
Cái đó...... Thật xin lỗi, hại vị hôn thê của anh bị thương. Cô vẫn nhớ, những lời anh đã nói lúc chạy tới phòng cứu cấp, anh để ý người kia bị thương, còn vì người ngoài như cô, khiến cho anh rất không vui.
Không sao, Nghi Hằng không trách cô, ta cũng không thể nói thêm gì nữa.”
Cô vội vã tỏ rõ: Tiền thuốc thang tôi sẽ phụ trách, còn có ——
Ấu Tần! Anh thản nhiên cắt đứt lời cô: Vấn đề không phải là tiền, chuyện này đến đây chấm dứt, không cần nhắc lại.
Dương Ấu Tần ngẩn ngơ, nhìn anh xoay người tránh ra.
Dĩ nhiên cô biết vấn đề không phải là tiền, bởi vì tấm lòng chân thật là vô giá, nhiều tiền hơn nữa, cũng bù đắp không được sự sợ hãi, cảm giác lo lắng vào lúc đó của anh, cô cũng chỉ là muốn bày tỏ thành ý một chút mà thôi, hơn nữa xin lỗi đã hại người anh yêu bị thương......
Có lẽ trong mắt anh, cô chính là người luôn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, vĩnh viễn chỉ dùng góc độ của mình để nhìn mọi chuyện, càng không hiểu cảm giác của cô gái được anh chân thành chiều chuộng chăm sóc!
Cô cứng rắn nuốt những lời này về trong cỗ họng, nhắm mắt lại, không nhìn tới dáng vẻ hờ hững quay người đi của anh.
Dư Quán Chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, đợi cô chuyển biến tốt một chút rồi, mới dìu cô trở về gối, khi lấy hai tờ giấy lau mặt ra, đã thấy cô từ từ nhắm chặt mắt lại, không ngừng rơi nước mắt, khiến anh cảm thấy có chút hốt hoảng.
Có phải cực kỳ không thoải mái phải hay không? Để tôi đi gọi y tá ——
Không cần......
Bây giờ cô biết mình rất nhếch nhác, nên chỉ có thể nhắm chặt mắt để trốn tránh thực tế.
Cho dù phải gặp nhau, cô cũng muốn mình quang vinh chói lọi, để anh biết rõ sau khi rời khỏi anh cô tốt hơn biết bao nhiêu, chứ không phải loại tình cảnh giống như bây giờ, vô cùng nhếch nhác, lại khó chịu đến nỗi muốn chết!
Cô tuyệt không muốn nhìn thấy anh, càng không muốn bị anh nhìn thấy.
Nhưng mà cô...... Anh biết rõ cá tính của cô gái này rất quật cường, nhưng bây giờ thật không phải lúc lấy cá tính ra đùa giỡn.
Tôi chỉ là —— thấy mắt không thoải mái, kính sát tròng......
Được, cô ráng chịu một chút. Anh vội vàng lấy hai tấm khăn giấy ra lau nước mắt trên mặt cô, sau đó mở mắt cô ra, gở hai kính mắt sát tròng xuống giúp cô.
Có khá hơn một chút nào hay không?
...... Ừ.
Anh gở kính sát tròng xuống bỏ vào trong hộp, sau đó lại bỏ vào túi sách của cô, nhìn thấy bên trong đó có vài dụng cụ tẩy trang đơn giản, vì vậy nói: Để tôi giúp cô tẩy trang, bác sĩ nói cô bị thương ở đầu, tạm thời tay trái cũng không thể cử động được, mà mỹ phẩm hơn trên mặt quá lâu sẽ không tốt cho da......
Đột nhiên nhớ ra cô ghét người khác nhắc đi nhắc lại, nên anh lập tức không nói nữa, chuyên chú lau đi lớp trang điểm trên mặt của cô.
Anh chưa từng giúp ai tẩy trang qua, nên động tác cũng không quá lưu loát, nhưng mà trước kia khi anh ngủ lại ở đó thì thường xuyên thấy cô làm, nên ít nhiều gì cũng biết được trình tự.
Mặc dù làm tới cực kỳ lạnh nhạt, nhưng từng động tác của anh cũng cẩn thận lại tỉ mỉ, rất có tính nhẫn nại mà lau đi lau lại đến khi hết các lớp hóa trang. Sau khi lau sạch lớp trang điểm tinh xảo, chính là gương mặt xinh đẹp tuyệt lệ, thiếu đi một chút cao quý lãnh diểm thường ngày, nhiều hơn vài phần yếu đuối khiến người khác muốn yêu thương.
Trong trí nhớ, cô luôn thẳng tắp lưng, tự tin kiêu ngạo, xinh đẹp đến nỗi khiến người ta không dám lại gần, rất ít khi như lúc này, nằm ở trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt mang theo chút yếu đuối......
Trong nháy mắt hô hấp của anh cứng lại.
Lập tức phát hiện, bất kể là cô thế nào, cũng khiến cho cõi lòng anh chấn động.
Luôn cho rằng, cô xinh đẹp làm anh khó thở, dù đã qua bao nhiêu năm, anh đều không cách nào không động lòng, chỉ khác ở chỗ là——
Hôm nay anh, chắc chắn sẽ không thể vì phút động lòng nhất thời này, mà đánh mất đi lý trí, mù quáng tiệp tục hãm sâu nữa.
Anh dời tầm mắt đi, tỉnh táo mở miệng: Bác sĩ muốn tôi nói với cô, chín giờ sáng ngay mai cô sẽ vào phòng phẫu thuật, cô phải liên lạc với người nhà đến đây, để giúp cô kí thủ tục nằm viện.
Cô như có như không gật đầu một cái, không khí yên tĩnh lại, tình cảnh nhất thời có chút khó xử.
Gặp lại người tình cũ ở bệnh viện nhỏ, dường như nói gì đều không đúng, muốn ôn lại chuyện cũ cũng không đúng, muốn hỏi có khỏe không thì có vẻ càng vớ vẩn hơn, cũng đã bị thương đến như vậy rồi còn khỏe được ở chỗ nào?
Vì vậy anh lúng túng mở miệng: Vậy...... tôi ở sát vách, có cần gì thì cứ gọi tôi một tiếng.
Anh trở lại bên cạnh vị hôn thê, kéo màng ngăn cách lại, cô cũng không nhúc nhích, không liếc nhìn anh một cái nào.
Người đã rời khỏi, cô tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không nhìn nhiều.
Cô, Dương Ấu Tần, không bao giờ cầu xin bất kỳ kẻ nào nữa.
Sáng sớm hôm sau, Chương Nghi Hằng đã được mẹ cô đến chăm sóc, Dư Quán Chỉ cũng trở về để đi làm, nói là tan làm sẽ đến nữa.
Dương Ấu Tần ở trước phòng phẫu thuật dùng điện thoại gọi cho một dãy số, ở một đầu khác anh họ bắt máy với giọng khàn khàn: Ấu Tần à?
Vâng. Anh họ, em đánh thức anh rồi à? Dương Bá Hàn làm việc và nghỉ ngơi đều theo quy luật, cô còn đặc biệt đợi đến tám giờ mới gọi, cũng không đến nổi quấy rầy đến giấc ngủ của anh mới đúng.
Không có, là cả đêm cũng không ngủ thôi.
Tại sao vậy ạ?
Nhạc Nhạc xảy ra chút chuyện, vừa mới từ phòng giải phẩu ra ngoài, đã chảy thật nhiều máu, anh bị cô ầy hù đến sắp chết rồi.
Tại sao có thể như vậy? Bây giờ chị ấy——
Do xui xẻo gặp một tên biến thái bệnh bị thần kinh, bị chém một đao lên bắm đùi trắng...... Thôi, một lời khó nói hết, dù sao bây giờ cũng không sao rồi. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi lại: Đúng rồi, sao em lại gọi cho anh sớm như vậy?
...... Không có việc gì. Chỉ muốn hỏi xem dạo này anh và chị dâu sao rồi ấy mà, muốn hẹn hẹn chị ấy đi chơi một chút thôi.
Có lẽ thời gian này anh phải đến bệnh viện để chăm sóc cho Nhạc Nhạc rồi, nếu em muốn tìm cô ấy, thì đến bệnh viện Hoài Nhơn.
“ Vâng, để em xem lại đã. Tạm thời cứ như vậy đi, bái bai.
Tiếp, cô lại gọi cho Dương Quý Yến. Toàn thế giới chỉ cô rảnh rỗi nhất ——
Điện thoại reo hật lâu, không ai nhận.
Qua ba phút, đối phương chủ động gọi lại cho cô: Dương Ấu Tần, chị tìm em làm gì?
Tiếng thu âm của đầu khác có chút đứt quãng, cô vô ý thức hỏi: “ Em đang ở đâu vậy? Thu tin thật là tệ.
Cũng tại A Lỗi á..., nói muốn đi nghỉ đông, nên đã lập kế hoạch đi nghỉ phép với em. Bây giờ em đang ở trong phòng ngủ của một nhà dân nhỏ trên núi, mới ngắm mặt trời mộc trở về, rất đẹp đó, để em gửi ảnh chụp qua cho chị xem——
...... Cô xem nhìn trần nhà: Không phải em nói hai người chỉ là anh em thôi sao?
Đúng nha, thì là anh em, cho nên phải có phúc cùng hưởng.
...... Có anh em nào dùng hết ngày nghỉ để ở bên cạnh đối phương, đơn độc hẹn đi nghỉ phép còn qua đêm không? Mua phòng ốc cũng hỏi kiến của đối phương, suy tính xem đối phương có thích hay không? Đại tiểu thư như cô ấy không hề xem trọng tiền tài, còn người ta thì đã sớm xem cô như trách nhiệm của mình mà gánh vách hết lên vai...... Loại anh em này ở nơi nào có? Cảm phiền tìm cho cô xem một ví dụ được không?
Ai yêu, A Lỗi đang gọi em, một lát bọn em còn phải chèo thuyền ngắm cá heo, không rãnh hơn thua với chị, có chuyện gì nói nhanh một chút đi!
...... Không có việc gì, lúc chị đi dạo phố có thấy một chiếc đồng hồ số lượng có hạn rất đẹp mắt, nên muốn hỏi xem em thích màu gì thôi. Có đồng hồ của nam không? Cái đồng hồ trước kia của A Lỗi bị hư rồi, anh ấy thích màu đen.
Em đi chết luôn đi (cv nó ghi một câu là thô tục, nên mình sửa lại chút ạ)! Mua cho người đàn ông của mình còn bắt người khác phải trả tiền! Cô thừa nhận mình là giận chó đánh mèo, suốt ngày mệt mỏi còn bị đứa ngốc này kích thích nữa nên làm cho cảm xúc càng thêm nóng nảy.
Là tự chị hỏi mà còn tức giận, dì cả đến thăm rồi à? Dương Quý Yến lẩm bẩm, giữ hóa đơn lại rồi đưa cho cô không được à!
Dương Ấu Tần há mồm muốn nói tiếp, lại mơ hồ nghe thấy tiếng người đàn ông kia gọi cô (DQY), nên lại nuốt trở vào: Mau cút, mau cút, trở về thế giới hai người của em đi, không nói với em nữa.
Cúp cuộc điện thoại này xong, cô sững sờ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, lòng ngón tay dời về tên của người thứ ba trong danh bạ, nhưng vẫn không đè xuống.
Mỗi người đều có cuộc sống phải qua, dù là trong những buồi tiệc quan trọng, thì cũng chỉ xã giao với bà thôi, đặt nặng người kia ở trong lòng, cuộc sống lập tức có trọng tâm, ai sẽ giống như cô, rảnh rỗi cầm điện thoại lắc lắc, mặt trắng bệch như du hồn lạc xuống nhân gian.
Do dự lại dự nữa, cuối cùng vẫn dời tay đi, không có ấn xuống nút send, không muốn tạo thêm rắc rối cho anh họ nữa. Coi như bọn họ ở lại đến khi cô khá hơn, trong lòng cô cũng rất rõ ràng, mình cũng không phải trách nhiệm của bọn họ.
Lúc gần tối Dư Quán Chỉ đến đây, Dương Ấu Tần đã phẫu thuật xong, vẫn còn đang ngủ mê man.
Xem một chút thấy giường bên không có một bóng người, lại hỏi vị hôn thê: Người nhà cô ấy còn chưa tới sao?
Chương Nghi Hằng muốn nói lại thôi, vẻ mặt rất chột dạ: Em...... Nghe lén cô nói điện thoại di động, hình như người nhà của cô ấy đều có việc gì đó nên không thể tới chăm sóc.
Dư Quán Chỉ không nói gì, nhíu mày suy ngẫm.
Lui tới thì từng nghe cô đề cập tới, cha mẹ đã ly dị, đều đã tái hôn, không tiện để cô ở bên cạnh, lúc còn cô còn vị thành niên thì chú hai là người giám hộ của cô, cô lại là con gái một, không có anh chị em, cũng không có người thân nào ở bên cạnh cả.
Lúc đó anh nghe, trong lòng có chút khó chịu, cô lại nở nụ cười rực rỡ, mặt thờ ơ nói cho anh biết, chú hai rất thương cô, thật ra thì cũng không khác gì con gái ruột cả, anh họ cũng rất tốt với cô, mỗi lần cô đến đều bắt nạt Quý Yến, lúc ở nhà rất ngang ngược, giống như nữ vương vậy.
Từ trước đến giờ cô chỉ nói cho anh biết những chuyện vui vẻ kia, để cho anh thấy cô là người người yêu thích và ngưỡng mộ, một mặt của thiên chi kiêu nữ kia, nhưng thật ra ——
Lúc đó anh cũng không có nghĩ đến, chuyện chân chính đã xảy ra, người có thể để cô chanh chính dựa vào, có ai?
Nhân viên trực ban của bệnh viện đi tới, nói anh biết là sẽ để hai người bệnh nhân này chuyển đến phòng bệnh thường, trước phòng bệnh dành cho một người còn đang thiếu thốn, phải chờ tới ngày mai mới có giường ngủ; phòng hai người thì có hai gian, muốn hỏi ý kiến của bọn họ một chút.
Vậy, tạm thời trước hãy để vị hôn thê của tôi và Dương tiểu thư chung phòng đi, chờ Dương tiểu thư tỉnh lại tôi sẽ hỏi qua cô ấy, nếu như cô ấy không đồng ý có thể đổi. Anh nghiêng đầu hỏi thăm: Nghi Hằng, có thể không?
Chương Nghi Hằng gật đầu: Em cũng nghĩ như vậy. Dương Ấu Tần không có ai ở bên cạnh để chăm sóc, ít nhiều gì thì khi cùng phòng bệnh cũng có thể chăm sóc một chút.
Được, vậy tạm thời như vậy trước đi.
Sau khi hai người dời vào phòng bệnh bình thường, Dương Ấu Tần Nhất ngủ thẳng nửa đêm mới tỉnh lại.
Dư Quán Chỉ nghe được tiếng động nho nhỏ, đứng dậy ngó nhìn.
Ấu Tần, cô muốn cái gì?
Nước...... Cổ họng khô, đau đầu quá, vết thương đau, ngay cả di chuyển cũng thật khó khăn.
Dư Quán Chỉ rót nửa ly nước đút cô: Bữa ăn tối lúc cô còn đang ngủ, tôi đã giữ lại mấy cái bánh bao, nếu cô đói thì ăn một ít trước để lấp bụng đi.
Anh nâng giường bệnh cao lên một chút, mở cái hộp ra sắp xếp mọi thứ lại, để cô ăn dễ dàng hơn.
Thật ra cô cũng không có khẩu vị gì, chỉ nghe anh nói, cô lập tức dựa theo làm, chẳng thèm động não suy tư.
Còn có...... Anh đứng ở cạnh giường, suy ngẫm xong mới mở miệng: Buổi chiều y tá có hỏi qua chuyện phòng bệnh, lúc ấy bên cạnh cô không có người khác, tôi liền tự chủ trương, trước để cô và Nghi Hằng ở chung phòng bệnh, cô——
Anh không cần hiểu lầm! Bạn trai tôi vừa lúc ra nước ngoài công tác, không kịp về, anh ấy đối với tôi vô cùng tốt, cũng rất quan tâm tôi...tôi sợ nói cho anh ấy biết, anh ấy lại về không kịp, ngược lại để cho anh ấy lo lắng hơn, cho nên ——
Anh không có nói tiếp, chỉ là bình tĩnh nhìn cô, thấy phải cô khó hiểu nhẹ giọng hơn.
Thật ra thì anh cũng không nói thêm gì, lại khiến phòng bị càng mạnh mẻ hơn.
May mắn, anh cũng không đảo quanh đề tài này nữa, nhẹ nhàng linh chuyển sang chủ đề khác: “Đã như vậy, tôi sẽ để hai người ở chung phòng, ít nhiều gì cũng có thể giúp đỡ nhau.
Buổi sáng tôi đã hỏi y ta rồi, ngày mai sẽ mời người chăm sóc tới. Cô không phải chỉ có một mình, không người nào chăm sóc.
Cho nên ý tứ của những lời này là? Cô muốn đổi phòng bệnh?
Dương Ấu Tần nâng mắt, nhìn vào đáy mắt bình tĩnh của anh.
Chẳng lẽ anh, không muốn tránh xa cô chút nào sao? Thân phận người yêu cũ này không khỏi cũng quá lúng túng, huống chi lúc ấy lại chia tay trong không vui như vậy, cô cho là đời này anh cũng sẽ không muốn gặp lại cô, tốt nhất tránh càng xa càng tốt, tại sao anh có thể biểu hiện lạnh nhạt như vậy được, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy?
Trưa mai mới có phòng bệnh đơn trống, nên tạm thời phải để cô uất ức ở chung phòng với Nghi Hằng rồi.
Cô không có ý đó......
Cảm giác giống như...... Cô rất ghét bọn họ, cực kỳ không muốn ở chung phòng với bọn họ vậy, thật không phải là như vậy mà.
Hình như đối phương cũng không để ý, chỉ là cười cười, không có nhiều lời nữa: Vậy cô nghỉ ngơi đi, không quấy rầy cô nữa.
Quán Chỉ! Cô bật thốt lên kêu ra tiếng.
Hả? Anh ngoái đầu nhìn lại, âm ấm, giọng điệu ôn hoà, thật giống như chỉ là gặp lại bạn cũ đã lâu không gặp, không có quá nhiều ý định phức tạp, tất cả đều là cô tự mình nghĩ quá nhiều, lo sợ không đâu.
Cái đó...... Thật xin lỗi, hại vị hôn thê của anh bị thương. Cô vẫn nhớ, những lời anh đã nói lúc chạy tới phòng cứu cấp, anh để ý người kia bị thương, còn vì người ngoài như cô, khiến cho anh rất không vui.
Không sao, Nghi Hằng không trách cô, ta cũng không thể nói thêm gì nữa.”
Cô vội vã tỏ rõ: Tiền thuốc thang tôi sẽ phụ trách, còn có ——
Ấu Tần! Anh thản nhiên cắt đứt lời cô: Vấn đề không phải là tiền, chuyện này đến đây chấm dứt, không cần nhắc lại.
Dương Ấu Tần ngẩn ngơ, nhìn anh xoay người tránh ra.
Dĩ nhiên cô biết vấn đề không phải là tiền, bởi vì tấm lòng chân thật là vô giá, nhiều tiền hơn nữa, cũng bù đắp không được sự sợ hãi, cảm giác lo lắng vào lúc đó của anh, cô cũng chỉ là muốn bày tỏ thành ý một chút mà thôi, hơn nữa xin lỗi đã hại người anh yêu bị thương......
Có lẽ trong mắt anh, cô chính là người luôn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, vĩnh viễn chỉ dùng góc độ của mình để nhìn mọi chuyện, càng không hiểu cảm giác của cô gái được anh chân thành chiều chuộng chăm sóc!
Cô cứng rắn nuốt những lời này về trong cỗ họng, nhắm mắt lại, không nhìn tới dáng vẻ hờ hững quay người đi của anh.
/18
|