Này Chớ Làm Loạn

Chương 5 - Gia Đình Ấm Áp

/65


Buổi tối hôm đó, Cao Ngữ Lam trằn trọc cả đêm. Chuyện năm xưa ùa về trong trí óc cô, lại thêm vụ bị Ôn Sa hãm hại và Doãn Tắc đùa bỡn khiến cô càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng phiền não. Cuối cùng, Cao Ngữ Lam quyết định tỉnh dậy thu dọn hành lý.

Tổ chức khủng bố tinh thần có hỏa lực quá mạnh, quân ta không địch nổi nên đành phải tạm thời rút lui.

Cao Ngữ Lam quyết định không đi tìm việc, cũng không tiếp tục tìm đàn ông. Gần đây chuyện gì cũng không thuận, cô nghĩ tốt nhất nên về với bố mẹ tìm bầu không khí ấm áp của gia đình, có thể giúp đổi vận may cũng nên.

Bố mẹ Cao Ngữ Lam sống ở thành phố C, cách thành phố A nơi cô làm việc chỉ bốn tiếng đồng hồ ngồi xe, việc bắt xe buýt cũng rất tiện lợi. Đây cũng là một trong những lý do khiến bố mẹ Cao Ngữ Lam đồng ý để cô con gái yêu ra ngoài gây dựng sự nghiệp, vì con gái vẫn ở trong phạm vi có thể kiểm soát.

Ngày hôm sau, khi Cao Ngữ Lam tay xách túi hành lý xuất hiện ở cửa nhà, bà Cao giật bắn mình. Cô con gái yêu trở về mà không báo trước, hôm nay có phải ngày lễ tết, có xảy ra vụ tang hỉ gì đâu?

Bà Cao nhìn con gái một lượt từ đầu đến chân.

Bắt gặp ánh mắt vô hồn, vẻ mặt đờ đẫn của con gái, bà Cao lập tức đoán ra con gái xảy ra chuyện gì đó ở bên ngoài. Nhưng dù bà dò hỏi thế nào, Cao Ngữ Lam chỉ đáp “không có chuyện gì”.

Mẹ Cao vội vàng gọi điện thoại cho ông Cao còn đang ở cơ quan. Hai ông bà thỏa thuận với nhau, con gái chắc có chuyện buồn, không thể để con gái buồn thêm. Hai ông bà nhất định sẽ cố nhịn, không ép hỏi con gái, đợi đến khi có cơ hội trò chuyện rồi tính sau. Nhân dịp con gái về nhà, ông bà sẽ thúc tiến việc tìm con rể.

Con rể chỉ cần tìm người có chí tiến thủ, có thể giúp con gái chữa trị vết thương lòng và chăm sóc con gái nửa đời còn lại là được.

Sau khi thương lượng, bà Cao cảm thấy yên lòng hẳn. Để chào đón con gái trở về và tạo bầu không khí vui vẻ, bà Cao ra chợ mua nhiều thức ăn, chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn.

Nào là sườn xào chua ngọt, nào là đậu phụ cay, canh gà hầm, cá sốt cà chua... Sáu đĩa thức ăn một bát canh để đầy bàn ăn, khiến Cao Ngữ Lam mắt tròn mắt dẹt.

“Bố! Nhà mình trúng số à?”

“Không, nhưng vừa rồi suýt nữa bố cũng trúng số đấy”.

“Suýt nữa là sao ạ?”

“À, tuần trước bố đột nhiên có linh cảm, nghĩ ra một dãy số. Đến khi mở thưởng, cả dãy số đều đúng hết, không sai một con số nào”. Ông Cao nói với giọng đầy tự hào.

“Cả dãy số đều đúng, sao bố lại bảo là suýt trúng ạ?” Cao Ngữ Lam không khỏi giật mình. Bố cô cũng có lúc đoán trúng số độc đắc?

Ông Cao thở dài, tỏ ra tiếc rẻ: “Bố nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng đến lúc viết ra, bố cảm thấy có hai con số nên đổi lại. Đến lúc ra ngoài, bố lại sửa thêm hai con số khác. Tới điểm bán vé số, bố đối chiếu với người ta, sửa tiếp mấy số còn lại”.

Ông Cao tỏ ra đau khổ: “Cuối cùng bố chẳng trúng một số nào”.

Cao Ngữ Lam ngây người, thế này gọi là suýt trúng sao? Cô vỗ vai bố lên tiếng an ủi: “Không trúng thì thôi. Bố hãy giữ lấy phong độ”.

Ông Cao nhăn mặt, có vẻ không cam tâm. Ông gắp hai cái chân gà vào bát: “Ăn gì bổ nấy. Bố phải ăn nhiều chân gà, để có thể bắt được tiền”.

(*Từ “chân” và “bắt” cùng âm.)

Nhắc đến vụ mua vé số, ông Cao như gãi trúng chỗ ngứa, vừa gặm chân gà vừa kể lể một hồi. Dưới gầm bàn, bà Cao đá chân ông Cao. Ông Cao liền gắp thức ăn cho con gái và bắt đầu dò hỏi con gái lý do về nhà?

Cao Ngữ Lam vừa ăn cơm vừa nghĩ xem nên giải thích với bố mẹ thế nào. Bố mẹ cô không phải ngốc nghếch, cô đột nhiên bỏ về nhà, khó có thể tìm lý do thuận tai. Vì vậy Cao Ngữ Lam khai thẳng cô bị mất việc. Tất nhiên, cô không nhắc đến quá trình cụ thể, mà chỉ bảo công ty có kẻ tiểu nhân, hại cô mất việc, còn bị đồng nghiệp chê cười là không có bạn trai.

Nghe đến đây, bà Cao vỗ đùi đánh đét: “Lam Lam! Chúng ta không thể chịu thua, con phải mau tìm bạn trai, dẫn đến công ty cho bọn họ thấy!”.

“Đúng đấy, Lam Lam, con đừng buồn. Ba quen biết nhiều thanh nhiên trẻ tuổi lắm, ba sẽ giới thiệu cho con, con có thể chọn một người cả làng đều vui”. Ông Cao không bỏ qua cơ hội thêm dầu vào lửa.

Cao Ngữ Lam cúi mặt chăm chú ăn cơm. Còn cả làng đều vui nữa, bố cô vận dụng thành ngữ ngày càng linh hoạt. Cô biết ngay mà, muốn tìm không khí gia đình ấm áp không phải là chuyện dễ dàng, chưa đâu vào đâu mà không khí gia đình cô đã nóng đến mức toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh.

“Bố mẹ! Con vẫn ổn, hai người không cần vội. Chỉ là bỗng dưng có thời gi­an rảnh rỗi, lâu lắm con không gặp bố mẹ nên mới về nhà ở vài ngày. Mấy hôm nữa con sẽ quay lại thành phố A. Còn công việc và bạn trai, quyết tâm là sẽ tìm thấy thôi, không sao đâu ạ”. Cô tần ngần vài giây rồi bổ sung thêm một câu: “Bố mẹ đừng sắp xếp buổi coi mắt ăn cơm đấy nhé. Con nói trước, con sẽ không đi đâu”.

Ông bà Cao nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau và không nhắc đến đến chuyện bạn trai nữa. Buổi tối, hai ông bà lại đóng cửa phòng thương lượng. Con gái rượu ở ngoài chịu khổ cực, bây giờ về nhà, nhất định phải khiến con gái lấy lại tinh thần. Ông bà sẽ cố giữ con gái ở nhà thêm một thời gi­an, sau đó tìm một chàng trai tốt cho con gái. Gặp đúng đối tượng, con gái tự nhiên sẽ không đi nữa. Còn về lời cảnh cáo đừng sắp đặt ăn cơm coi mắt, đó là chuyện vặt dễ giải quyết.

“Ngày mai để em”. Bà Cao vỗ ngực, mặt đầy vẻ tự tin.

Sáng ngày hôm sau, bà Cao lôi con gái ra khỏi giường từ sớm, bắt cô cùng bà đi tập Thái cực quyền. Bà phân tích, thanh niên cần phải thường xuyên vận động, vận động sẽ giúp tâm trạng tốt hơn.

Cao Ngữ Lam thấy mẹ nói cũng có lý. Luyện tập quyền cước có thể gạt bỏ tâm trạng tồi tệ cũng không biết chừng, thế là cô lấy tinh thần, cùng mẹ ra khỏi cửa.

Nào ngờ, môn thái cực quyền của bà Cao là hàng dỏm. Huấn luyện viên là một bà già múa may quay cuồng nhưng tự xưng quyền pháp “xuất quỷ nhập thần”. Một đám các bà trung niên và cao tuổi đứng sau chân tay loạn xị ngậu theo.

Cao Ngữ Lam đứng giữa bọn họ, như ngỗng lẫn vào đàn gà, vô cùng nổi bật. Những người qua lại trong công viên đều đưa mắt nhìn cô, miệng không khép nổi. Các bà già tập rất nhịp nhàng. Chỉ có Cao Ngữ Lam đứng như phỗng, chân tay lóng ngóng vụng về. Cô cũng muốn hòa nhập vào tập thể nhưng không biết múa thái cực quyền hàng dỏm, bảo cô phải làm sao đây?

Ai có thể nói cho cô biết, tại sao những người già tập thái cực quyền trên tivi có thể ung dung tự tại như vậy, còn hoạt động của mẹ cô chân tay vung loạn xạ?

Không muốn trở thành tâm điểm, Cao Ngữ Lam định kéo mẹ cô đi về. Nào ngờ khi đến gần, Cao Ngữ Lam nghe thấy mẹ cô nói chuyện với hai bà thím ở bên cạnh: “Sớm quá các cậu ấy không chịu thức dậy sao? Cũng phải thôi, thanh niên thường thích ngủ nướng. Chúng ta tìm cơ hội khác vậy”.

Nghe câu này, Cao Ngữ Lam thấy hơi kỳ lạ. Lại thêm hai bà thím đưa mắt nhìn cô, khiến Cao Ngữ Lam càng cảm có cảm giác bất an.

Cao Ngữ Lam nhanh chóng kéo bà Cao ra về. Cô thầm nhủ ngày mai sẽ không tập tành gì nữa.

Bước đầu tiên thất bại nhưng bà Cao không nhụt chí. Bà lại đưa Cao Ngữ Lam đi chợ mua thức ăn.

Cao Ngữ Lam một tay xách túi rau, một tay xách túi cá, cùng bà Cao đi một vòng. Cuối cùng, họ dừng lại trước một quần thịt lợn. Cao Ngữ Lam cảm thấy khó hiểu khi mẹ cô cứ lật đi lật lại từng miếng thịt lợn mà không chịu mua miếng nào. Ngay sau đó có một bà thím mập mạp tóc uốn xoăn tít đi tới. Bà thím tươi cười nhìn bà Cao, quay sang đánh giá Cao Ngữ Lam rồi gật đầu hài lòng.

Mẹ Cao nói với vẻ mừng rỡ: “Chị Yến cũng đi mua thức ăn à, trùng hợp thật đấy. Đây là Lam Lam, con gái em. Lam Lam, chào dì Yến đi con”.

Cao Ngữ Lam lên tiếng chào hỏi. Khi thấy mẹ cô ngó nhìn về phía sau dì Yến, Cao Ngữ Lam hiểu ra mẹ cô đang chơi trò gì.

Quả nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi cao cao gầy gầy đi tới. Anh chàng này ngoại hình tương đối ổn, nhưng mặt anh ta nhăn nhó, thể hiện rõ thái độ không hài lòng với môi trường ở chợ.

“Mẹ, mẹ mua xong chưa. Mau đi thôi, ở đây bẩn kinh lên được”. Người đàn ông vừa tiến lại gần vừa lên tiếng ca cẩm với dì Yến.

Dì Yến kéo anh ta ra phía trước: “Đây là Cường nhà tôi. Hôm nay cháu nó tự nguyện đưa tôi đi chợ mua thức ăn”. Bà Cao liền nói khách sáo vài câu, nào là khen Cường trẻ tuổi tài cao, nào là khen cường hiếu thảo với mẹ...

Người đàn ông tên Cường gật đầu với mẹ con Cao Ngữ Lam, rồi lại giục mẹ anh ta mua nhanh còn về. Dì Yến vội lên tiếng: “Thanh niên các con đều không thích đi chợ. Vậy con và Lam Lam hãy đợi ở đây, mẹ và mẹ Lam Lam đi mua ít thức ăn, lát nữa quay về đón hai đứa”.

Cao Ngữ Lam tối sầm mặt, không phải đấy chứ?

Vì cô nói sẽ không tham gia những cuộc ăn cơm coi mắt nên mẹ cô hẹn đi chợ coi mắt? Mẫu thân đại nhân của cô quả là tài giỏi, việc coi mắt cũng có thể biến tướng đến tận cửa hàng thịt lợn.

Hai bà mẹ vui vẻ dắt tay nhau đi mất, để lại Cao Ngữ Lam và người đàn ông tên Cường mặt đối mặt.

Sau đó, anh chàng tên Cường cười nhạt: “Tôi biết ngay mà, mẹ tôi hôm nay tự nhiên kêu chân đau, bắt tôi đưa đi chợ. Hóa ra là trò này”. Anh liếc Cao Ngữ Lam, nói giọng coi thường: “Nghề nghiệp của cô không dễ kiếm đối tượng? Hẹn gặp ở nơi khác không xong nên phải bày trò ở chợ?”.

Ngữ khí châm biếm của anh ta khiến Cao Ngữ Lam hết sức phản cảm. Việc anh ta tự đề cao bản thân khiến cô càng ghét anh ta hơn. Cô cũng bị lừa đi coi mắt, anh ta dựa vào cái gì mà dám nói cô như vậy.

Cao Ngữ Lam ngẩng đầu nhìn qua anh ta rồi lại cúi xuống quần thịt trước mặt: “Anh sai rồi. Hẹn gặp ở đây không phải do nghề nghiệp của tôi không tốt, mà là tôi cố ý đến đây để so sánh... ”.

Cao Ngữ Lam kéo dài giọng nói, khiến tên Cường cảm thấy rất hiếu kỳ về câu nói tiếp theo của cô. Cao Ngữ Lam liền chỉ tay vào cái đầu lợn, nói lớn tiếng: “Để so sánh xem, nếu người con trai tôi gặp không bằng cái thủ lợn kia, thì tôi thà mua cái thủ lợn còn hơn”.

Nói xong, Cao Ngữ Lam hét với bà chủ hàng thịt: “Bà chủ, tôi mua cái thủ lợn này”.

Buổi tối, cả nhà mở tiệc đầu lợn. Ăn cơm xong, ông bà Cao lại kéo nhau vào phòng thầm thầm thì thì. Kế hoạch ngày hôm nay coi như thất bại. Buổi coi mắt đầu tiên ở sân tập thể dục đối tượng không xuất hiện, buổi coi mắt thứ hai ở chợ kết thúc trong không khí không mấy vui vẻ, xem ra việc tìm con rể không dễ dàng. Hai ông bà than thở xong liền động viên nhau.

Ông Cao vỗ ngực: “Ngày mai để anh”.

Ngày hôm sau, Cao Ngữ Lam nhất định không ra khỏi cửa. Cô ở nhà hết ngủ lại ăn, hết ăn lại ngủ. Bà Cao ngoài việc đi chợ mua rau, thời gi­an còn lại ở nhà cùng con gái.

Cao Ngữ Lam cảm thấy yên tâm. Cô trốn ở trong nhà, chắc sẽ không xảy ra sự cố nguy hiểm gì.

Đến bữa tối, ông Cao vẫn chưa về. Bà Cao gọi con gái xuống bếp ăn cơm, nói hôm nay ông Cao đi uống rượu không về nhà dùng bữa. Ăn cơm xong, Cao Ngữ Lam xem tivi một lúc rồi cầm quyển tạp chí đi vào nhà vệ sinh.

Ngồi xuống bồn cầu, Cao Ngữ Lam đột nhiên nghĩ đến Ôn Sa. Cô ta nói có người hãm hại cô ta nên cô ta mới kéo cô xuống bùn. Như vậy là có người chụp trộm tấm ảnh đó, với mục đích gây ra tin đồn không hay cho Ôn Sa. Nhưng tại sao Ôn Sa lại nói cô là bạn gái của cô ta?

Lẽ nào Ôn Sa sợ vụ này ảnh hưởng không tốt, công ty sẽ đuổi việc cô ta nên tìm một tấm đệm thay thế? Nếu cả hai người phạm lỗi, công ty sẽ chỉ đuổi việc một người, còn một người chỉ bị cảnh cáo răn đe. Cao Ngữ Lam cô đối với công ty không có cũng không sao, người ở lại tất nhiên là Ôn Sa.

Cao Ngữ Lam càng nghĩ càng thấy tức giận.

Đúng lúc này, Cao Ngữ Lam nghe thấy tiếng cửa nhà lạch cạch mở ra và tiếng bố cô vọng vào: “Lam Lam! Lam Lam ơi, con mau ra đây đi... ”.

“Con không ra được, con đang ở trong nhà vệ sinh”. Cao Ngữ Lam cao giọng trả lời. Cô nghĩ thầm, bố cô lại say rượu rồi. Mỗi lần say rượu là ông Cao hay la hét ầm ĩ cả nhà.

Quả nhiên ông Cao lại hét lớn: “Mau ra ngoài đi, con ở trong nhà vệ sinh làm gì?”

Ở trong nhà vệ sinh còn có thể làm gì? Cao Ngữ Lam đáp lại không một chút khách khí: “Con đi ỉa!”.

“À à... thế thì con cứ đi đi”. Ông Cao lại cất cao giọng nói: “Con gái chú đang đi ỉa, cháu đợi một lát nhé. Mình ơi xem này, Tiểu Quách là đối tượng tôi dẫn về coi mắt Lam Lam đấy”.

Cao Ngữ Lam toàn thân run lẩy bẩy, suýt nữa đổ người xuống hố xí.

Chuyện gì đang xảy ra? Đối tượng gì chứ?

Cô vừa hét vọng ra cô đang đi đại tiện, là cô nói đúng không? Sau đó, ông bố sáng suốt của cô nhấn mạnh, con gái chú đang đi ỉa cháu đợi một lát đúng không? đúng không?

Cao Ngữ Lam cảm thấy mây đen kéo đến che phủ trên đầu cô.

Ông trời quả nhiên muốn cô chết trong nhà vệ sinh mà. Cô còn có thể thò mặt ra gặp thiên hạ hay không?

Quan hệ nguy hiểm- Khiêu nhược hỏa diễm

/65

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status