Rời khỏi thành đến chân núi, vẫn phải đi bộ lên núi y như cũ. Đoàn người đi trên đường núi nhỏ hẹp quanh co, cuối cùng đến được Liên Vụ thôn.
Trong thôn, phần lớn nhà cửa đã tắt đèn đi ngủ. Người nông thôn ngủ rất sớm, ngoại trừ nhưng người trợ giúp đám ma ở nhà Hải Đại Sơn, hầu như đã lên giường ngủ cả. Nhà Hải Đại Sơn vẫn còn đèn đuốc kèn trống, nghe đau lòng xót dạ, thỉnh thoảng có tiến khóc truyền lại, trong đêm khuya khiến người ta phát lãnh như có cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
Hải Đại Sơn ngồi trước phòng, vô thần nhìn linh đường đến phát ngốc. Lâm Nhược Phàm toàn thân áo tang trắng hếu, ngồi trên chiếu cỏ trong nhà, dựa sát vào tường, tựa hồ như mất đi hết mọi lực chống đỡ thân thể. Dáng vẻ yếu ớt hiện ra khiến người ta thương xót vô cùng.
Ngoài phòng, Hải lý chánh tự thân mang các dân trang không rời khỏi vị trí chút nào, canh chừng khắp nơi. Đây là nhiệm vụ do hình danh sư gia của huyện nha tự thân phân phái, ông ta tự nhiên biết vị sư gia này còn có gốc lớn hơn cả huyện lão thái gia, làm sao dám lơi lỏng chút nào, mở to mắt cảnh giác khắp nơi, thỉnh thoảng lạnh lùng nhìn Hải đại sơn và Lâm Nhược Phàm trong nhà.
Mạnh Thiên Sở và mọi người đốt đuốc tới, ngay từ xa đã là dấu hiệu nhận biết cho Hải lý chánh và dân tráng, và do họ bận canh giữ nên không dám ra đón, chờ Mạnh Thiên Sở tới nơi rồi mới cười ha ha bước tới cung nghênh.
Mạnh Thiên Sở đáp lễ xong, tiến vào nhà. Lâm Nhược Phàm như mộng chợt tỉnh, ngước đầu nhìn Mạnh Thiên Sở, hoảng loạn đứng dậy nhún người chào. Trong lúc khẩn trương, mũ choàng trắng trên đầu bị rũ xuống, che cả nửa mặt nhưng nàng ta không dám chỉnh sửa, chỉ cúi đầu không nói chuyện.
Mạnh Thiên Sở khẽ thở dài, chậm bước tiến vào nhà bếp ở phía sau, dưới ánh mắt nhìn trừng của thôn dân phụ giúp, bước luôn ra sau nhà, đẩy cửa tiến vào vườn sau.
Nông thôn đất rộng người thưa, thường nhà cửa được xây trên khoảng đất khá rộng, ngoài chỗ ở còn có vườn tược trồng rau trái củ quả, thậm chí còn nuôi mấy con gà con vịt để dành ăn.
Hậu viện của nhà Hải Đại Sơn khá lớn, xung quanh dùng tường rào cao vây lại, dựa sát vách rào là nhà xí, tiếp đó là mấy cái luốn rau, trồng mấy bí ngò cải này nọ. Tiếp đó là tới nhà bếp, ở kế nhà bếp có một cái bồn nước lớn. Bồn nước này khá thấp, độ cao chỉ tới đùi người. Loại bồn nước thấp này ở trong thôn nhà nào cũng có, là thôn dân dùng dự phòng để dập tắt lửa nếu có xảy ra hỏa hoạn, bình thường dùng để tưới rau.
Trong bồn nước này của Hải Đại Sơn trống rỗng, không có nước, bên cạnh bồn nước có cây hoa Quế, hoa lá bắt đầu điêu linh.
Mạnh Thiên Sở đứng bên bồn nước đó, ngẩn đầu nhìn cây hoa quế, gật gật đầu, lấy cái đèn từ tay bộ khoái bên cạnh, cúi người soi vào trong bồn nước. Đáy bồn có ánh sáng lắp lánh, chứng minh có một lượng nước nhỏ tàn lưu.
Mạnh Thiên Sở trả đèn lại cho bộ khoái, bỏ rương pháp y xuống mở ra lấy một ống hút, thò tay vào hút chút nước trong đó để lại rương. Sau đó, hắn mang rương vào một cái phòng, nghiên cứu cả buổi trong đó, khi đi ra vẻ mặt hiện đầy vẻ hưng pháp, nhưng cũng xen lẫn chút bi thương.
Hắn trở lại bên bồn nước, cầm đèn tra xét chung quanh một hồi, thấy xung quanh bồn có gạch xanh lót quanh dùng để đặt chân. Hắn cúi xuống quan sát tử tế, cuối cùng cẩn thận lấy ra một khối gạch, trở lại phòng, lần này nhanh chóng đi ra, quay thẳng lại nhà chính.
Trong nhà chính Lâm Nhược Phàm vẫn ngồi dựa vào tường như ngủ như tỉnh. Sau liên tục mấy ngày thủ bên linh sàn, nàng ta đã mệt mỏi cùng cực, nhưng vẫn còn cảm giác được Mạnh Thiên Sở đang đến, vội ngồi thẳng dậy rồi chống tay đứng lên.
Mạnh Thiên Sở lấy một chung trà trên hương án, móc từ trong lòng ra một cái khăn tay, cẩn thận lau chung trà, sau đó rót ra tách trà xanh bước lại trước mặt Lâm Nhược Phàm, đưa qua: "Hải phu nhân, cực khổ rồi, uống bôi trà đi."
Lâm Nhược Phàm hiển nhiên không ngờ đường đường là Hình Danh sư gia của huyện nha lại rót trà cho một thôn phụ, hoảng loạn lùi hai bước xua tay lia lịa: "Không... đa tạ...., dân phụ không khác.... xin đa tạ..."
Mạnh Thiên Sở bước lên hai bước, cố chấp đưa bôi trà ra trước mặt Lâm Nhược Phàm, hạ giọng nói: 'Mau tíêp lấy, người khác thấy không hay đâu."
Câu này quả hữu dụng, Lâm Nhược Phàm vội đưa tay tiếp lấy, cảm kích nhìn Mạnh Thiên Sở, khóe mắt ẩn ướt có ánh lệ.
"Mau uống đi! Coi chừng thân thể."
Mạnh Thiên Sở dùng lời dịu dàng, ánh mắt ôn hòa đầu sự quan tâm thể thiếp, khiến cho bao nhiêu đau khổ trong lòng Lâm Nhược Phàm như tuôn hết ra, nhịn không được sụt sùi khóc, đưa tay áo che chung trà, uống cạn một hơi.
Mạnh Thiên Sở đưa tay tiếp lấy chung trà, nhìn nàng ta một cái, xong chuyển thân tiến vào gian phòng trống kiểm tra viên gạch lúc nãy.
Qua một lúc, Mạnh Thiên Sở mang khối đá xanh đó ra vườn sau, đặt lại vị trí cũ cạnh bồn nước, sau đó xách đèn đứng bên cây hoa quế ngẩn ngơ một hồi, mới cho đưa Hải Đại Sơn và Lâm Nhược Phàm ra sau vương, rồi cho mọi người đều lui ra hết, bao quát cả người trong nhà bếp.
Vườn sau chỉ còn lại Mạnh Thiên Sở, Hải Đại Sơn và Lâm Nhược Phàm.
Hải Đại Sơn ngồi xuống góc tường, ôm đầu ra vẻ tất cả chịu theo số mệnh. Lâm Nhược Phàm dựa vào cây hoa quế, mũ tang trên đầu đã tuột ra. Nàng ta còn chưa bình tĩnh lại cú sốc do Mạnh Thiên Sở đưa cho chung trà và sự quan tâm lúc nãy, nên cũng không có tâm tình chỉnh lý mũ tang, cầm lại trên tay, mái tóc dài như suối bỏ xỏa xuống vai, quay lưng gương mặt bị che sau ánh đèn, nhìn không rõ thần tình. Tuy nhiên, vóc dáng và gương mặt của nàng vẫn hiện mờ ảo dưới ánh trắng, nhìn nhu hòa và yếu đuối.
Mạnh Thiên Sở giơ đèn lồng lên, không biết mở lời thế nào, dừng lại một lúc lâu, sau đó mới thở dài, hỏi: "Hải Trụ Tử chết ở bồn nước này phải không?"
Cái đầu gục sát của Hải Đại Sơn chợt ngẩn dậy, ánh mắt từ từ nhìn qua bồn nước, rồi quay lại nhìn hắn, không nói một lời.
Mạnh Thiên Sở bước đến bồn, lấy cục đá xanh kiểm nghiệm vừa rồi bước đến trước Lâm Nhược Phàm: "Cô dùng khối đá này này đánh hai cái vào đầu Hải Trụ Tử, rồi hắn té gục vào trong bồn nước bị chết ngộp, đúng không?"
Gương mặt của Lâm Nhược Phàm biến thành tái nhợt không còn chút máu, cái mũ tang trong tay bị rơi xuống đất, vội cúi người nhặt lên, nghĩ đến thần tình chấn kinh của mình vừa rồi nhất định dẫn đến sự hoài nghi của hình danh sư gia, càng hoảng hốt hơn. Nàng ta lén nhìn Mạnh Thiên Sở, không ngờ chạm phải ánh mắt hắn, liền hoảng loạn tránh đi, không trả lời.
Mạnh Thiên Sở nói: "Các người nhất định kỳ quái vì sao ta biết phải không? Kỳ thật cây hoa quế này nói cho ta biết. Cây hoa quế đương nhiên không biết nói chuyện, nhưng nó đã dùng phượng thức khác kể lại cho ta nghe chuyện phát sinh dưới chân nó."
Lâm Nhược Phàm không tự chủ ngẩn đầu nhìn lên cây hoa quế. Cái cây ban ngày đầy thi tình họa ý đó giờ phút này như ma thú dữ dằn, giương mắt hổ gườm gườm nhìn nàng, khiến Lâm Nhược Phàm rùng mình, vội vã cúi đầu.
Mạnh Thiên Sở từ từ nói: "Ta giải phẩu thi thể Hải Trụ Tử xong, ở trong nước chứa ở phổi bị hắn hít vào phát hiện được một miếng nhỏ màu vàng, nhưng ta suy nghĩ mãi không ra cái gì. Nhưng mới vừa lúc này đây, khi ta ngồi dưới cây hoa quế, nói chuyện hoa quế rơi xuống đất, bấy giờ đột nhiên mới nhó, cái miếng nhỏ màu vàng kia chính là phấn hoa!"
Mạnh Thiên Sở bước đến bên bồn, dùng cục đá xanh trong tay gõ vào đó: "Trước đó ta kiểm tra xung quanh nhà các người, cộng lấy mẫu nước các nơi để kiểm tra, đã từng đến cái bồn nước này, nhưng lúc đó phát hiện không có nước. Ta nghĩ có thể là các người dùng nước tưới rau hết rồi, nên không để ý. Sau khi phát hiện hoa phấn của cây quế, ta nghĩ lại chuyện này, mới phát hiện bản thân đã phạp phải sai lầm rất tức cười - cái bồn nước này là để các người dùng để tưới diệt lửa khi nhà bếp lỡ xảy ra hỏa hoạn, dù có dùng tưới rau cũng không bao giờ để cho nó cạn. Hơn nữa, xung quanh đây chỉ có bồn nước này, không có nguồn nước nào khác, các người đang trồng rau ở ngoài kia, không có nước làm sao được? Do đó, nước trong cái bồn này nhất định đã bị đổ đi gần đây!"
Lâm Nhược Phàm không tự chủ nhìn lén Hải Đại Sơn, nhưng Hải Đại Sơn lại trầm tĩnh như một tòa núi lớn, vẫn ngồi dựa vào tường, cúi đầu không nói tiếng nào.
Mạnh Thiên Sở không để ý làm gì. Hắn đủ lòng tin để họ mở miệng nói lời thật, cho nên tiếp tục chiếu theo dòng suy nghĩ phân tích của mình nói tiếp: "Sau khi giải quyết vụ nước bị đổ đi, có một vấn đề khác đương nhiên phải giải quyết, nhân vì nguồn nước của cả thôn đều đã được ta tiến hành lấy mẫu kiểm nghiệm, không có chỗ nuớc nào tương đồng với số nước trong phổi mà Hải Trụ Tử hít vào. Nếu như Hải Trụ Tử bị chết ngộp trong bồn nước này, và nước trong phổi hắn là hít từ đây, không thể từ chỗ khác. Hơn nữa nguồn nước này xem ra là nước chứa từ trời mưa, chứ không phải là nước ao!"
Mạnh Thiên Sở phân tích xong, đột nhiên phát giác Hải Đại Sơn đã ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt hơi nghi hoặc và có phần kính úy, giống như đang nhìn một thần nhân. Còn Lâm Nhược Phàm bên kia đầy vẻ nghi ngờ nhìn hắn, bấy giờ hắn mới biết đối với người cổ đại hay người bình thường thời hiện đại, ngoại trừ độ trong đục, mặn ngọt lợ khác nhau ra, nước không có gì là khác nhau, càng không phân biệt ra được chỗ nước nào xuất phát từ ở đâu. Mạnh Thiên Sở nói như vậy đối với họ nếu là thật thì chẳng khác gì đang làm phép thuật của thần tiên. Còn nếu là nói xạo, thì họ không hiểu dụng ý Mạnh Thiên Sở huênh hoang như vậy là gì, đương nhiên chỉ có thể dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
Mạnh Thiên Sở cười cười, nói: "Không cần dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta không phải là yêu quái, cũng không phải khoác lác. Ta chỉ là biết cách phân biệt các nguồn nước khác nhau mà thôi. Không cần quản đến chuyện đó nữa, tiếp tục nói chuyện vừa rồi - Nước trong bồn là nước mưa, cây hoa quế rụng phấn hoa xuống bồn, Hải Trụ Tử bị đánh ngất chúi đầu vào trong bồn ngộp chết. Do ta trước đó hoài nghi hiện trường gây án là ở chỗ nhà của các người, và so sánh nước này và nước trong phổi giống nhau cho thấy chỗ gây án thực sự là ở dưới cây hoa quế này. Thực ra, vừa rồi ta đã lấy chút nước còn lại trong bồn này đi tiến hành so sánh với nước trong phổi của Hải Trụ Tử, hơn nữa mảnh vụn màu vàng đó chính là phấn hoa, chứng minh Hải Trụ Tử đích xác chết ở đây, chứ không phải ở ao bên cạnh làng!"
Lâm Nhược Phàm và Hải Đại Sơn dường như biết không thể nào giấu được sư gia trẻ tuổi này, sắc mặt đều tái ngắt nhìn Mạnh Thiên Sở, chờ đợi mệnh vận giáng xuống.
Mạnh Thiên Sở thảy thảy cục đá trong tay, bước đến trước mặt Lâm Nhược Phàm: "Cô rất phiền muộn là vì sao ta biết cô dùng khối đá xanh đánh chết chồng cô đúng không? Công công (cha chồng) của cô tự nhận giết chết chồng cô, kỳ thật ta đã biết rõ là ông ta chỉ muốn giúp cô, nhân vì ông ta cảm thấy áy náy và thương xót cho tuổi thanh xuân của cô bị vùi lấp vào đứa con không ra gì, mê cờ bạc và ác ôn của ông ta. Rất tiếc ông ta căn bản không biết Hải Trụ Tử vì sao mà chết, bị sát thương ở chỗ nào, thậm chí không biết Hải Trụ Tử chết vào canh mấy, cho nên ông ta không giúp gì được cho cô! Hơn nữa, đêm Hải Trụ Tử chết đó là đêm thừ hai trong kỳ hạn ba ngày mà Hoàng Sư Hổ cấp cho hắn. Nếu như hắn không thể không thể thuyết phục cô đồng ý gán nợ, thì hắn sẽ bị bọn Hoàng Sư Hổ xử cho chết. Do đó, đêm đó đối với cô mà nói, nhất định phải là thời khắc đầy khổ nạn!"
Mắt Lâm Nhược Phàm hiện lên vẻ kinh khủng rất khó ức chế. Mạnh Thiên Sở chụp lấy thoáng biểu hiện này, tiến thêm bước nữa xác định suy đoán của mình, nói: "Ta sở dĩ biết khối đá cô dùng đánh ngất Hải Trụ Tử này là vì khi cô đem trả nó về chỗ củ, cô đã vô tình lật ngược lại. Cô nhất định kỳ quái đá xanh mà sao có thuận nghịch đúng không? Dĩ nhiên là có. Số đá xanh này dùng lót xung quanh bồn nước, dính liền với đất hoặc là bị nước mưa và bùn đất bám với độ đậm nhạt khác nhau, trình độ mày mòn cũng khác nhau. Do đó, mặt hướng lên thường sạch và bị mài mòn nhiều hơn. Khi án phát sinh đã là canh ba, cô nhìn không rõ nên nhất định hoảng loạn, bấy giờ mới đặt ngược lại. Kỳ thật, chỉ cần cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, hoặc là cô có lòng gian, quay lại đây vào ban ngày sau khi phát án, sửa chữa xóa tan mọi dấu vết thì sẽ chẳng bị phát hiện."
Mạnh Thiên Sở đem khối đá đó rọi dưới ánh đèn, hỏi; "Chú ý kỹ chưa? Phần cô đánh trúng vào đầu của Hải Trụ Tử có chút da sượt, dùng mắt thường không thể thấy, cần phải dùng một số công cụ hỗ trợ để nhìn thấy. Khí tài gì thì các người không cần phải biết, chỉ biết khi ta dùng nó kiểm nghiệm phát hiện ra những vết da trầy này, biết là của phu quân cô! Và trên khối đá này còn lưu lại dấu tay khi cô cầm nó! Cho nên phu quân cô không phải là trượt chân lở té vào ao nước chết, mà là do cô dùng đá xanh đập vào đầu, chúi mũi vào bồn nước này chết ngộp!"
Trong thôn, phần lớn nhà cửa đã tắt đèn đi ngủ. Người nông thôn ngủ rất sớm, ngoại trừ nhưng người trợ giúp đám ma ở nhà Hải Đại Sơn, hầu như đã lên giường ngủ cả. Nhà Hải Đại Sơn vẫn còn đèn đuốc kèn trống, nghe đau lòng xót dạ, thỉnh thoảng có tiến khóc truyền lại, trong đêm khuya khiến người ta phát lãnh như có cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
Hải Đại Sơn ngồi trước phòng, vô thần nhìn linh đường đến phát ngốc. Lâm Nhược Phàm toàn thân áo tang trắng hếu, ngồi trên chiếu cỏ trong nhà, dựa sát vào tường, tựa hồ như mất đi hết mọi lực chống đỡ thân thể. Dáng vẻ yếu ớt hiện ra khiến người ta thương xót vô cùng.
Ngoài phòng, Hải lý chánh tự thân mang các dân trang không rời khỏi vị trí chút nào, canh chừng khắp nơi. Đây là nhiệm vụ do hình danh sư gia của huyện nha tự thân phân phái, ông ta tự nhiên biết vị sư gia này còn có gốc lớn hơn cả huyện lão thái gia, làm sao dám lơi lỏng chút nào, mở to mắt cảnh giác khắp nơi, thỉnh thoảng lạnh lùng nhìn Hải đại sơn và Lâm Nhược Phàm trong nhà.
Mạnh Thiên Sở và mọi người đốt đuốc tới, ngay từ xa đã là dấu hiệu nhận biết cho Hải lý chánh và dân tráng, và do họ bận canh giữ nên không dám ra đón, chờ Mạnh Thiên Sở tới nơi rồi mới cười ha ha bước tới cung nghênh.
Mạnh Thiên Sở đáp lễ xong, tiến vào nhà. Lâm Nhược Phàm như mộng chợt tỉnh, ngước đầu nhìn Mạnh Thiên Sở, hoảng loạn đứng dậy nhún người chào. Trong lúc khẩn trương, mũ choàng trắng trên đầu bị rũ xuống, che cả nửa mặt nhưng nàng ta không dám chỉnh sửa, chỉ cúi đầu không nói chuyện.
Mạnh Thiên Sở khẽ thở dài, chậm bước tiến vào nhà bếp ở phía sau, dưới ánh mắt nhìn trừng của thôn dân phụ giúp, bước luôn ra sau nhà, đẩy cửa tiến vào vườn sau.
Nông thôn đất rộng người thưa, thường nhà cửa được xây trên khoảng đất khá rộng, ngoài chỗ ở còn có vườn tược trồng rau trái củ quả, thậm chí còn nuôi mấy con gà con vịt để dành ăn.
Hậu viện của nhà Hải Đại Sơn khá lớn, xung quanh dùng tường rào cao vây lại, dựa sát vách rào là nhà xí, tiếp đó là mấy cái luốn rau, trồng mấy bí ngò cải này nọ. Tiếp đó là tới nhà bếp, ở kế nhà bếp có một cái bồn nước lớn. Bồn nước này khá thấp, độ cao chỉ tới đùi người. Loại bồn nước thấp này ở trong thôn nhà nào cũng có, là thôn dân dùng dự phòng để dập tắt lửa nếu có xảy ra hỏa hoạn, bình thường dùng để tưới rau.
Trong bồn nước này của Hải Đại Sơn trống rỗng, không có nước, bên cạnh bồn nước có cây hoa Quế, hoa lá bắt đầu điêu linh.
Mạnh Thiên Sở đứng bên bồn nước đó, ngẩn đầu nhìn cây hoa quế, gật gật đầu, lấy cái đèn từ tay bộ khoái bên cạnh, cúi người soi vào trong bồn nước. Đáy bồn có ánh sáng lắp lánh, chứng minh có một lượng nước nhỏ tàn lưu.
Mạnh Thiên Sở trả đèn lại cho bộ khoái, bỏ rương pháp y xuống mở ra lấy một ống hút, thò tay vào hút chút nước trong đó để lại rương. Sau đó, hắn mang rương vào một cái phòng, nghiên cứu cả buổi trong đó, khi đi ra vẻ mặt hiện đầy vẻ hưng pháp, nhưng cũng xen lẫn chút bi thương.
Hắn trở lại bên bồn nước, cầm đèn tra xét chung quanh một hồi, thấy xung quanh bồn có gạch xanh lót quanh dùng để đặt chân. Hắn cúi xuống quan sát tử tế, cuối cùng cẩn thận lấy ra một khối gạch, trở lại phòng, lần này nhanh chóng đi ra, quay thẳng lại nhà chính.
Trong nhà chính Lâm Nhược Phàm vẫn ngồi dựa vào tường như ngủ như tỉnh. Sau liên tục mấy ngày thủ bên linh sàn, nàng ta đã mệt mỏi cùng cực, nhưng vẫn còn cảm giác được Mạnh Thiên Sở đang đến, vội ngồi thẳng dậy rồi chống tay đứng lên.
Mạnh Thiên Sở lấy một chung trà trên hương án, móc từ trong lòng ra một cái khăn tay, cẩn thận lau chung trà, sau đó rót ra tách trà xanh bước lại trước mặt Lâm Nhược Phàm, đưa qua: "Hải phu nhân, cực khổ rồi, uống bôi trà đi."
Lâm Nhược Phàm hiển nhiên không ngờ đường đường là Hình Danh sư gia của huyện nha lại rót trà cho một thôn phụ, hoảng loạn lùi hai bước xua tay lia lịa: "Không... đa tạ...., dân phụ không khác.... xin đa tạ..."
Mạnh Thiên Sở bước lên hai bước, cố chấp đưa bôi trà ra trước mặt Lâm Nhược Phàm, hạ giọng nói: 'Mau tíêp lấy, người khác thấy không hay đâu."
Câu này quả hữu dụng, Lâm Nhược Phàm vội đưa tay tiếp lấy, cảm kích nhìn Mạnh Thiên Sở, khóe mắt ẩn ướt có ánh lệ.
"Mau uống đi! Coi chừng thân thể."
Mạnh Thiên Sở dùng lời dịu dàng, ánh mắt ôn hòa đầu sự quan tâm thể thiếp, khiến cho bao nhiêu đau khổ trong lòng Lâm Nhược Phàm như tuôn hết ra, nhịn không được sụt sùi khóc, đưa tay áo che chung trà, uống cạn một hơi.
Mạnh Thiên Sở đưa tay tiếp lấy chung trà, nhìn nàng ta một cái, xong chuyển thân tiến vào gian phòng trống kiểm tra viên gạch lúc nãy.
Qua một lúc, Mạnh Thiên Sở mang khối đá xanh đó ra vườn sau, đặt lại vị trí cũ cạnh bồn nước, sau đó xách đèn đứng bên cây hoa quế ngẩn ngơ một hồi, mới cho đưa Hải Đại Sơn và Lâm Nhược Phàm ra sau vương, rồi cho mọi người đều lui ra hết, bao quát cả người trong nhà bếp.
Vườn sau chỉ còn lại Mạnh Thiên Sở, Hải Đại Sơn và Lâm Nhược Phàm.
Hải Đại Sơn ngồi xuống góc tường, ôm đầu ra vẻ tất cả chịu theo số mệnh. Lâm Nhược Phàm dựa vào cây hoa quế, mũ tang trên đầu đã tuột ra. Nàng ta còn chưa bình tĩnh lại cú sốc do Mạnh Thiên Sở đưa cho chung trà và sự quan tâm lúc nãy, nên cũng không có tâm tình chỉnh lý mũ tang, cầm lại trên tay, mái tóc dài như suối bỏ xỏa xuống vai, quay lưng gương mặt bị che sau ánh đèn, nhìn không rõ thần tình. Tuy nhiên, vóc dáng và gương mặt của nàng vẫn hiện mờ ảo dưới ánh trắng, nhìn nhu hòa và yếu đuối.
Mạnh Thiên Sở giơ đèn lồng lên, không biết mở lời thế nào, dừng lại một lúc lâu, sau đó mới thở dài, hỏi: "Hải Trụ Tử chết ở bồn nước này phải không?"
Cái đầu gục sát của Hải Đại Sơn chợt ngẩn dậy, ánh mắt từ từ nhìn qua bồn nước, rồi quay lại nhìn hắn, không nói một lời.
Mạnh Thiên Sở bước đến bồn, lấy cục đá xanh kiểm nghiệm vừa rồi bước đến trước Lâm Nhược Phàm: "Cô dùng khối đá này này đánh hai cái vào đầu Hải Trụ Tử, rồi hắn té gục vào trong bồn nước bị chết ngộp, đúng không?"
Gương mặt của Lâm Nhược Phàm biến thành tái nhợt không còn chút máu, cái mũ tang trong tay bị rơi xuống đất, vội cúi người nhặt lên, nghĩ đến thần tình chấn kinh của mình vừa rồi nhất định dẫn đến sự hoài nghi của hình danh sư gia, càng hoảng hốt hơn. Nàng ta lén nhìn Mạnh Thiên Sở, không ngờ chạm phải ánh mắt hắn, liền hoảng loạn tránh đi, không trả lời.
Mạnh Thiên Sở nói: "Các người nhất định kỳ quái vì sao ta biết phải không? Kỳ thật cây hoa quế này nói cho ta biết. Cây hoa quế đương nhiên không biết nói chuyện, nhưng nó đã dùng phượng thức khác kể lại cho ta nghe chuyện phát sinh dưới chân nó."
Lâm Nhược Phàm không tự chủ ngẩn đầu nhìn lên cây hoa quế. Cái cây ban ngày đầy thi tình họa ý đó giờ phút này như ma thú dữ dằn, giương mắt hổ gườm gườm nhìn nàng, khiến Lâm Nhược Phàm rùng mình, vội vã cúi đầu.
Mạnh Thiên Sở từ từ nói: "Ta giải phẩu thi thể Hải Trụ Tử xong, ở trong nước chứa ở phổi bị hắn hít vào phát hiện được một miếng nhỏ màu vàng, nhưng ta suy nghĩ mãi không ra cái gì. Nhưng mới vừa lúc này đây, khi ta ngồi dưới cây hoa quế, nói chuyện hoa quế rơi xuống đất, bấy giờ đột nhiên mới nhó, cái miếng nhỏ màu vàng kia chính là phấn hoa!"
Mạnh Thiên Sở bước đến bên bồn, dùng cục đá xanh trong tay gõ vào đó: "Trước đó ta kiểm tra xung quanh nhà các người, cộng lấy mẫu nước các nơi để kiểm tra, đã từng đến cái bồn nước này, nhưng lúc đó phát hiện không có nước. Ta nghĩ có thể là các người dùng nước tưới rau hết rồi, nên không để ý. Sau khi phát hiện hoa phấn của cây quế, ta nghĩ lại chuyện này, mới phát hiện bản thân đã phạp phải sai lầm rất tức cười - cái bồn nước này là để các người dùng để tưới diệt lửa khi nhà bếp lỡ xảy ra hỏa hoạn, dù có dùng tưới rau cũng không bao giờ để cho nó cạn. Hơn nữa, xung quanh đây chỉ có bồn nước này, không có nguồn nước nào khác, các người đang trồng rau ở ngoài kia, không có nước làm sao được? Do đó, nước trong cái bồn này nhất định đã bị đổ đi gần đây!"
Lâm Nhược Phàm không tự chủ nhìn lén Hải Đại Sơn, nhưng Hải Đại Sơn lại trầm tĩnh như một tòa núi lớn, vẫn ngồi dựa vào tường, cúi đầu không nói tiếng nào.
Mạnh Thiên Sở không để ý làm gì. Hắn đủ lòng tin để họ mở miệng nói lời thật, cho nên tiếp tục chiếu theo dòng suy nghĩ phân tích của mình nói tiếp: "Sau khi giải quyết vụ nước bị đổ đi, có một vấn đề khác đương nhiên phải giải quyết, nhân vì nguồn nước của cả thôn đều đã được ta tiến hành lấy mẫu kiểm nghiệm, không có chỗ nuớc nào tương đồng với số nước trong phổi mà Hải Trụ Tử hít vào. Nếu như Hải Trụ Tử bị chết ngộp trong bồn nước này, và nước trong phổi hắn là hít từ đây, không thể từ chỗ khác. Hơn nữa nguồn nước này xem ra là nước chứa từ trời mưa, chứ không phải là nước ao!"
Mạnh Thiên Sở phân tích xong, đột nhiên phát giác Hải Đại Sơn đã ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt hơi nghi hoặc và có phần kính úy, giống như đang nhìn một thần nhân. Còn Lâm Nhược Phàm bên kia đầy vẻ nghi ngờ nhìn hắn, bấy giờ hắn mới biết đối với người cổ đại hay người bình thường thời hiện đại, ngoại trừ độ trong đục, mặn ngọt lợ khác nhau ra, nước không có gì là khác nhau, càng không phân biệt ra được chỗ nước nào xuất phát từ ở đâu. Mạnh Thiên Sở nói như vậy đối với họ nếu là thật thì chẳng khác gì đang làm phép thuật của thần tiên. Còn nếu là nói xạo, thì họ không hiểu dụng ý Mạnh Thiên Sở huênh hoang như vậy là gì, đương nhiên chỉ có thể dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
Mạnh Thiên Sở cười cười, nói: "Không cần dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta không phải là yêu quái, cũng không phải khoác lác. Ta chỉ là biết cách phân biệt các nguồn nước khác nhau mà thôi. Không cần quản đến chuyện đó nữa, tiếp tục nói chuyện vừa rồi - Nước trong bồn là nước mưa, cây hoa quế rụng phấn hoa xuống bồn, Hải Trụ Tử bị đánh ngất chúi đầu vào trong bồn ngộp chết. Do ta trước đó hoài nghi hiện trường gây án là ở chỗ nhà của các người, và so sánh nước này và nước trong phổi giống nhau cho thấy chỗ gây án thực sự là ở dưới cây hoa quế này. Thực ra, vừa rồi ta đã lấy chút nước còn lại trong bồn này đi tiến hành so sánh với nước trong phổi của Hải Trụ Tử, hơn nữa mảnh vụn màu vàng đó chính là phấn hoa, chứng minh Hải Trụ Tử đích xác chết ở đây, chứ không phải ở ao bên cạnh làng!"
Lâm Nhược Phàm và Hải Đại Sơn dường như biết không thể nào giấu được sư gia trẻ tuổi này, sắc mặt đều tái ngắt nhìn Mạnh Thiên Sở, chờ đợi mệnh vận giáng xuống.
Mạnh Thiên Sở thảy thảy cục đá trong tay, bước đến trước mặt Lâm Nhược Phàm: "Cô rất phiền muộn là vì sao ta biết cô dùng khối đá xanh đánh chết chồng cô đúng không? Công công (cha chồng) của cô tự nhận giết chết chồng cô, kỳ thật ta đã biết rõ là ông ta chỉ muốn giúp cô, nhân vì ông ta cảm thấy áy náy và thương xót cho tuổi thanh xuân của cô bị vùi lấp vào đứa con không ra gì, mê cờ bạc và ác ôn của ông ta. Rất tiếc ông ta căn bản không biết Hải Trụ Tử vì sao mà chết, bị sát thương ở chỗ nào, thậm chí không biết Hải Trụ Tử chết vào canh mấy, cho nên ông ta không giúp gì được cho cô! Hơn nữa, đêm Hải Trụ Tử chết đó là đêm thừ hai trong kỳ hạn ba ngày mà Hoàng Sư Hổ cấp cho hắn. Nếu như hắn không thể không thể thuyết phục cô đồng ý gán nợ, thì hắn sẽ bị bọn Hoàng Sư Hổ xử cho chết. Do đó, đêm đó đối với cô mà nói, nhất định phải là thời khắc đầy khổ nạn!"
Mắt Lâm Nhược Phàm hiện lên vẻ kinh khủng rất khó ức chế. Mạnh Thiên Sở chụp lấy thoáng biểu hiện này, tiến thêm bước nữa xác định suy đoán của mình, nói: "Ta sở dĩ biết khối đá cô dùng đánh ngất Hải Trụ Tử này là vì khi cô đem trả nó về chỗ củ, cô đã vô tình lật ngược lại. Cô nhất định kỳ quái đá xanh mà sao có thuận nghịch đúng không? Dĩ nhiên là có. Số đá xanh này dùng lót xung quanh bồn nước, dính liền với đất hoặc là bị nước mưa và bùn đất bám với độ đậm nhạt khác nhau, trình độ mày mòn cũng khác nhau. Do đó, mặt hướng lên thường sạch và bị mài mòn nhiều hơn. Khi án phát sinh đã là canh ba, cô nhìn không rõ nên nhất định hoảng loạn, bấy giờ mới đặt ngược lại. Kỳ thật, chỉ cần cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, hoặc là cô có lòng gian, quay lại đây vào ban ngày sau khi phát án, sửa chữa xóa tan mọi dấu vết thì sẽ chẳng bị phát hiện."
Mạnh Thiên Sở đem khối đá đó rọi dưới ánh đèn, hỏi; "Chú ý kỹ chưa? Phần cô đánh trúng vào đầu của Hải Trụ Tử có chút da sượt, dùng mắt thường không thể thấy, cần phải dùng một số công cụ hỗ trợ để nhìn thấy. Khí tài gì thì các người không cần phải biết, chỉ biết khi ta dùng nó kiểm nghiệm phát hiện ra những vết da trầy này, biết là của phu quân cô! Và trên khối đá này còn lưu lại dấu tay khi cô cầm nó! Cho nên phu quân cô không phải là trượt chân lở té vào ao nước chết, mà là do cô dùng đá xanh đập vào đầu, chúi mũi vào bồn nước này chết ngộp!"
/538
|