☆Chương 157: Thái Hậu đến, thời gian thấm thoát trôi qua
Sau khi bước vào Ngoại thư phòng, thấy người đẹp áo trắng trước mắt, Chu Tử nhào tới: “Chu Bích!”
Chu Bích nhìn tỷ tỷ, mắt cũng đã ươn ướt.
Hai tỷ muội đều thổn thức không ngừng.
Ở bên cạnh, Triệu Trinh ho khan một tiếng, lúc này Chu Tử mới nhớ tới, muốn hành lễ, liền bị Chu Bích đè lại: “Tỷ muội với nhau, lễ tiết làm gì!”
Thì ra lần này Chu Bích tới là cải trang vi hành, chỉ mang theo Tiền Liễu Đức, Ngọc Hương cùng mấy cung nữ thái giám và thị vệ, chỉ có mấy đại thần ở Nội Các biết hành tung của nàng và Hoàng đế.
Chu Tử vội hỏi: “Sủi Cảo Nhỏ đâu?”
Chu Bích cười kéo tỷ tỷ đến trước cửa sổ, mở cửa sổ cho Chu Tử nhìn ra ngoài.
Chu Tử vừa nhìn, liền thấy trong đình viện nhỏ sau thư phòng, Bánh Bao Nhỏ, Màn Thầu Nhỏ đang cùng Sủi Cảo Nhỏ Triệu Đồng co đôi chân nhỏ chạy đuổi theo nhau, nhóc Bánh Trôi Nhỏ chân ngắn chạy không nhanh, cũng vui vẻ chạy tới chạy lui theo sau ba ca ca. Liễu Liên toàn thân áo bào trắng, mỉm cười ngồi trên một chiếc ghế dài ở hành lang, Hàn Tử Xuyên đứng bên cạnh hắn, hai người đều đang trông chừng mấy đứa bé này!
Liễu Liên chú ý tới động tĩnh bên này, nhìn về phía Chu Tử, xa xa cười cười.
Chu Tử cũng mỉm cười gật đầu.
Lúc này Chu Bích mới nói với tỷ tỷ: “Trong cung chỉ có một mình Sủi Cảo Nhỏ, bé thật sự quá cô độc, muội rất đau lòng. Lần này được tỷ phu đồng ý, muội mới đưa bé tới, chính là muốn để bé và Bánh Bao Nhỏ, Màn Thầu Nhỏ và cả Bánh Trôi Nhỏ chung đụng nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm!”
Chu Tử gật đầu liên tục.
Nàng cũng hiểu được Sủi Cảo Nhỏ rất cô đơn.
Triệu Trinh sắp xếp cho Chu Bích và Tiền Liễu Đức cùng Ngọc Hương mà nàng mang theo vào ở tại Lê Hương viện phía sau Diên Hi cư.
Chu Bích chỉ ở lại bốn năm ngày, liền mang Tiền Liễu Đức cùng Ngọc Hương rời đi, để Sủi Cảo Nhỏ Triệu Đồng ở lại.
Chu Tử thấy bộ dạng Triệu Đồng rất giống mình liền vui mừng, sau khi bẩm báo với Cao Thái phi, liền sai người khiêng chiếc giường La Hán lớn trong phòng khách đối diện phòng ngủ của mình chuyển ra ngoài, đổi thành hai cái giường song song, Bánh Bao Nhỏ cùng Bánh Trôi Nhỏ ngủ ở chiếc giường bên trái, Màn Thầu Nhỏ cùng Sủi Cảo Nhỏ gần tuổi nhau ngủ trên chiếc giường còn lại, buổi tối thì do đại nha đầu Thanh Châu, Thanh Ba và Thanh Thủy, Thanh Tuyền thay phiên hầu hạ.
Đến ban ngày, nàng dẫn theo bốn tiểu tử kia đi thỉnh an Cao Thái phi, sau đó thì để cho Hàn Tử Xuyên và Liễu Liên mang bốn tiểu tử kia đi chơi, có đôi khi là ở trong Vương phủ chơi, có lúc thì chơi trong thành hoặc thậm chí ra ngoài thành đi chơi.
Bốn đứa nhóc: Bánh Bao Nhỏ, Màn Thầu Nhỏ, Sủi Cảo Nhỏ và Bánh Trôi Nhỏ vô cùng vui vẻ, chưa đến một tháng, ngay cả Sủi Cảo Nhỏ trắng nõn cũng phơi nắng thành bộ dạng đen tròn khỏe khoắn như nhóm Bánh Bao Nhỏ.
Tháng Mười, sứ giả Ô Thổ quốc tới Kim Kinh, cùng Đại Kim ký kết hiệp ước liên minh, hai nước chính thức kết minh.
Quan hệ của Đại Kim và Ô Thổ dần dần chặt chẽ, buôn bán, văn hóa, quân sự giữa hai nước dần dần thân thiết, quan hệ liên minh càng ngày càng củng cố, mặc dù không phát động chiến tranh nữa, nhưng vẫn vững vàng áp chế Đông Xu quốc.
Cục diện hòa bình khó gặp của Đông Phương đại lục cuối cùng cũng đến.
Sắp đến tháng Chạp, sắp bước sang năm mới, ngày đó mây đen dầy đặc, gió lạnh gào thét, một cơn bão tuyết lại sắp tới.
Chu Tử sắp xếp cho bốn nhóc Bánh Bao Nhỏ vào ở Diên Hi cư, bảo Thanh Thủy trông chừng bọn chúng, còn mình mang theo mấy nha hoàn đến chỗ ở của Hứa Văn Cử, Hầu Lâm Sinh, Liễu Liên và Hàn Tử Xuyên trong ngoại viện Diên Hi cư.
Nơi ở của bốn người bọn họ được bố trí rất thoải mái, Chu Tử lại cảm thấy chưa đủ, chỉ huy nha hoàn giúp bọn họ đổi tất cả chăn nệm, chăn đệm giường đều là loại thật dày, ngay cả gối đầu cũng đổi thành loại thơm mềm.
Trong khoảng thời gian này, Liễu Liên đều ở biệt viện Vân Trạch chỉnh đốn đội quân Tinh Vệ của biệt viện, sau khi chỉnh đốn xong, sắp xếp trách nhiệm công việc xong, buổi tối hôm đó, Liễu Liên cưỡi ngựa từ biệt viện Vân Trạch chạy về Vương phủ.
Đã là hạ tuần tháng Chạp rồi, cho nên rất nhiều quan viên của phủ Nam An vương đều đã hưu mộc, trong Vương phủ chỉ còn lại này những người thường trú tại Vương phủ xem Vương phủ là nhà, ví như hai vị Hứa – Hầu đại phu; ví như người không có nhà để về, nhiều năm qua đã xem Vương phủ là nhà: Liễu thống lĩnh – Liễu Liên.
Phủ Nam An vương vẫn luôn người đến người đi, hiếm khi có chút trống trải và yên tĩnh như bây giờ.
Liễu Liên đến Ngoại thư phòng bái kiến Vương gia rồi trở về chỗ ở của mình.
Vừa vào cửa, hắn liền phát hiện trong phòng mình đã thay đổi.
Tất cả chăn mền đều đổi thì không nói, trong tủ quần áo của hắn còn treo không ít quần áo mới, đều là do Vương phi tự tay may vá: có bốn bộ trung y mới tinh, hai bộ là may từ vải bố trắng, hai bộ may từ vải lụa trắng; bốn bộ áo đông, hai bộ may từ lụa vân trắng, phía trên có hoa văn tối màu làm nổi bật; hai bộ may từ vải gấm màu đen ánh kim, chất vải đen bóng, lại có hoa văn ánh kim lúc ẩn lúc hiện; bốn cái áo bông, đều mỏng nhẹ vừa người, có lẽ Vương phi biết võ công hắn cao, mùa đông mặc quần áo quá dày sẽ rất nóng…
Liễu Liên đứng trước tủ quần áo được mở ra, lặng yên ngắm nhìn.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Thì ra là gã sai vặt hầu hạ hắn hàng ngày đi tới. “Liễu thống lĩnh, Vương phi sai người đưa tới thức ăn khuya cho ngài!” Gã sai vặt đặt hộp đựng thức ăn lên bàn, bắt đầu dọn ra.
Đêm đã khuya.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bông tuyết bên ngoài đã nổi lên. Cuồng phong gào thét, rung chuyển cây cối trong sân, làm lên tục phát âm thanh nhánh cây bị bẻ gẫy “rắc rắc”. Cửa sổ giấy của gian phòng cũng bị gió thổi phát ra tiếng thanh thúy.
Liễu Liên cùng đám người Hàn Tử Xuyên, đều đã đặc biệt dặn dò đừng đặt lò than cạnh vách tường, cho nên nhiệt độ trong phòng có hơi thấp.
Nhưng Liễu Liên ngủ trên giường mà Vương phi đặc biệt chỉ huy người làm sắp xếp lại, vừa dày vừa thơm lại vừa mềm, đắp chăn mới thật dày, đau khổ đổ mồ hôi khắp người.
Lúc nửa đêm, Liễu Liên hạnh phúc rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, đứng dậy lôi tấm chăn mỏm từ trong ngăn tủ ra, ôm cái chăn mới vào trong ngực, phủ cái chăn mỏng lên người, rất nhanh liền ngủ mất.
Ngày hai mươi ba thánh Chạp, là ngày tiễn ông Táo, phủ Nam An vương đang chuẩn bị lễ mừng năm mới, một vị khách không mời lại đến.
Triệu Trinh đứng trên bậc thang, cau mày nhìn Vân đại sứ giả – Vân Noãn một thân quần áo xa hoa, dùng ánh mắt cực kỳ mừng rỡ đánh giá mình, hắn lại không thể động thủ đánh cho Vân Noãn một trận, vì thế trong lòng cực kỳ không thoải mái. Hắn gọi Trần Bình: “Đi đến Diên Hi cư gọi Liễu Liên đến đây!”
Vân Noãn thật vất vả mới thuyết phục được ca ca Vân Hàn, phong mình làm sứ giả phái đến Kim quốc. Sau khi hết việc chính sự ở Kim Kinh, hắn liền mang theo thuộc hạ, chạy như điên hai mươi ngày xông thẳng đến Nhuận Dương, mong gặp được Nam An vương ngày nhớ đêm mong.
Vân Noãn đứng ở dưới bậc thang, nhưng không vội đi vào, mà cười tủm tỉm nhìn ngắm Nam An vương.
Hôm nay Nam An vương đầu đội ngọc quan, mái tóc dài đen bóng xõa tung sau vai, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc là một đôi mắt phượng xinh đẹp như sóng nước mênh mông, đôi môi đỏ tươi khẽ mím, hắn không mặc lễ phục, mà là một thân thường phục bằng gấm màu lam thẫm, thắt lưng bằng ngọc, dáng người cao gầy, đứng trên bậc thang, như cây ngọc đón gió (Ngọc thụ lâm phong), phong thấu nổi bật. Chỉ là đôi mắt căn bản không nhìn mình, không khỏi có chút cảm thấy không hoàn mỹ.
Ngơ ngác nhìn một hồi lâu, Vân Noãn nghĩ rằng: hôm nay Nam An vương tuấn tú như thế, chẳng lẽ là vì nghênh đón ta mà đặc biệt ăn mặc như vậy?
Nghĩ lại một chút, cảm thấy khả năng không lớn.
Cho nên Vân Noãn lo được lo mất, đứng đó không nhúc nhích, đôi mắt xanh như lam ngọc rất giống Vân Hàn kinh ngạc nhìn Nam An vương.
Triệu Trinh bị hắn nhìn đã thấy rất không kiên nhẫn rồi, đôi mày thanh tú nhíu lại, nhìn tới nhìn lui, rốt cục cũng thấy Liễu Liên một thân áo gấm màu đen mang theo Trần Bình đi nhanh tới. Đợi Liễu Liên đến gần, hắn nhìn lướt qua Vân Noãn, nói: “Bổn vương bận rộn công sự, tiếp đãi Vân Vương gia sẽ do thống lĩnh Vương phủ – Liễu đại nhân phụ trách vậy!” Dứt lời, Triệu Trinh giống như đào tẩu, sải bước đến đón Liễu Liên đang đi tới, để Vân Noãn lại.
Lúc lướt qua người Liễu Liên, Triệu Trinh thấp giọng nói: “Liễu Liên, trị gã Vân Thất này một trận cho ta, ta sẽ cho Vương phi nhận ngươi làm đệ đệ!”
Đôi mắt hoa đào của Liễu Liên chợt sáng lên: “Thật sao ạ?”
Triệu Trinh “Hừ” một tiếng, nhanh chân rời đi, để lại Liễu Liên ánh mắt sáng ngời, cả người đầy động lực.
Dù sao Chu Tử vẫn luôn ầm ỹ đòi nhận Liễu Liên làm đệ đệ, hắn không ngăn được Chu Tử, vậy thì sao không thuận nước đẩy thuyền chứ?
Triệu Trinh vừa đi, Vân Noãn liền muốn đuổi theo, vừa nhìn lại, thấy Liễu đại mỹ nhân Liễu Liên đến đây, cũng không thèm đuổi theo Nam An vương nữa, cười khanh khách đón Liễu Liên: “Liễu huynh đệ, đã lâu không gặp!”
Trên gương mặt tuấn tú của Liễu Liên mang đầy nét cười, mắt hoa đào cong cong, nụ cười rực rỡ, bước lên trước, vươn cánh tay phải khoác vai Vân Noãn, nói: “Vân huynh đệ, ra ngoài uống rượu chứ?”
“Được!” Vân Noãn không ngóng trông Triệu mỹ nhân nữa, nghênh đón Liễu mỹ nhân, được Liễu mỹ nhân ôm, cả người phát sốt trong lòng ngứa ngáy, khoan khoái theo Liễu Liên đi ra ngoài, mơ hồ không biết đây là một tiểu mỹ nhân rắn rết, cũng không biết chuyện chờ đợi hắn sau đó sẽ là kinh nghiệm cả đời khó quên.
Đến buổi tối, Liễu Liên một mình về phủ gặp Triệu Trinh.
Bởi vì thành công “Họa thủy đông dẫn” (*), tâm tình Triệu Trinh rất là khoái trá, mỉm cười hỏi: “Vân Thất Vương gia đâu?”
(* Họa thủy đông dẫn: ý là mối họa đến từ phương đông, vẫn là đem mối họa trả về phương đông. Xuất xứ từ 1 mưu kế trong Tam Quốc, bây giờ có ý nói là đem tai họa dẫn tới trên đầu người khác, không phải có ý giá họa.)
Liễu Liên thực ung dung cúi người hành lễ: “Bẩm Vương gia, Vân Thất Vương gia hiện đang ở tại Vọng Giang lâu ạ!”
Triệu Trinh liếc mắt nhìn Liễu Liên một cái: “Giao cho Triệu Phúc?”
“Dạ.” Liễu Liên cười đến thật vui vẻ.
Triệu Trinh cảm thấy Vân Vương gia Vân Noãn rơi vào trong tay người bạn của nữ nhân (ý chỉ am hiểu phụ nữ) – Triệu Phúc, nói không chừng có thể vì vậy mà đảo ngược, từ nay về sau yêu thích nữ nhân, mình sẽ không bị ánh mắt trần trụi trắng trợn khiến người ta muốn đánh của hắn làm phiền nữa, cho nên trong lòng rất vui mừng.
Sáng sớm ngày hôm sau, cửa thành vừa mở ra, Vân Vương gia Vân Noãn mang theo một đám thị vệ, từ ngoài thành Nhuận Dương chạy như điên quay về, chạy thẳng tới phủ Nam An vương.
Triệu Trinh vẫn chưa rời giường, đã bị người chạy đến Diên Hi cư gọi dậy. Triệu Trinh mang vẻ mặt sương giá nghiêm nghị vừa bước vào Ngoại thư phòng, đã thấy Vân Vương gia đầy mặt đầy cổ đều là vết son môi chật vật không chịu nổi, bất giác mỉm cười.
Từ đó về sau, Vân Vương gia lấy lý do tinh thần sa sút sau khi bị quấy rối ở Vọng Giang lâu, bèn ở lại không đi, ăn dầm nằm dề ở phủ Nam An vương.
Mỗi ngày hắn tản bộ, bước thong thả đến Ngoại thư phòng ngắm nhìn Triệu mỹ nhân Triệu Trinh một chút, lại tản bộ trong Vương phủ, chế tạo cơ duyên gặp gỡ Liễu mỹ nhân Liễu Liên. Mỗi ngày đều có vui vẻ, tâm tình Vân Noãn cực kỳ khoái trá, ca ca của hắn – Ô Thổ vương Vân Hàn gởi đến nhiều phong thư gọi hắn trở về, hắn đều bỏ mặc, không thèm để ý tới.
Chỉ là hai vị mỹ nhân này, Triệu mỹ nhân vừa nhìn thấy hắn, mặt không chút thay đổi nhấc chân bước đi, khó có thể đến gần trò chuyện; Liễu mỹ nhân thì võ công quá cao, hắn vừa tới gần vung quyền đánh tới, hắn luôn bị đánh đến mặt mũi bầm dập, cho nên phần diễm phúc này không khỏi trả giá quá lớn, bất quá Vân Noãn vẫn cố chịu đấm ăn xôi, vui đến quên cả trời đất, muốn vĩnh viễn mãi mãi ở lại phủ Nam An vương.
Búng tay một cái, mười năm bỗng chốc trôi qua.
Thế sự xoay vần, phủ Nam An vương cũng đã xảy ra rất nhiều biến hóa.
Sau khi bước vào Ngoại thư phòng, thấy người đẹp áo trắng trước mắt, Chu Tử nhào tới: “Chu Bích!”
Chu Bích nhìn tỷ tỷ, mắt cũng đã ươn ướt.
Hai tỷ muội đều thổn thức không ngừng.
Ở bên cạnh, Triệu Trinh ho khan một tiếng, lúc này Chu Tử mới nhớ tới, muốn hành lễ, liền bị Chu Bích đè lại: “Tỷ muội với nhau, lễ tiết làm gì!”
Thì ra lần này Chu Bích tới là cải trang vi hành, chỉ mang theo Tiền Liễu Đức, Ngọc Hương cùng mấy cung nữ thái giám và thị vệ, chỉ có mấy đại thần ở Nội Các biết hành tung của nàng và Hoàng đế.
Chu Tử vội hỏi: “Sủi Cảo Nhỏ đâu?”
Chu Bích cười kéo tỷ tỷ đến trước cửa sổ, mở cửa sổ cho Chu Tử nhìn ra ngoài.
Chu Tử vừa nhìn, liền thấy trong đình viện nhỏ sau thư phòng, Bánh Bao Nhỏ, Màn Thầu Nhỏ đang cùng Sủi Cảo Nhỏ Triệu Đồng co đôi chân nhỏ chạy đuổi theo nhau, nhóc Bánh Trôi Nhỏ chân ngắn chạy không nhanh, cũng vui vẻ chạy tới chạy lui theo sau ba ca ca. Liễu Liên toàn thân áo bào trắng, mỉm cười ngồi trên một chiếc ghế dài ở hành lang, Hàn Tử Xuyên đứng bên cạnh hắn, hai người đều đang trông chừng mấy đứa bé này!
Liễu Liên chú ý tới động tĩnh bên này, nhìn về phía Chu Tử, xa xa cười cười.
Chu Tử cũng mỉm cười gật đầu.
Lúc này Chu Bích mới nói với tỷ tỷ: “Trong cung chỉ có một mình Sủi Cảo Nhỏ, bé thật sự quá cô độc, muội rất đau lòng. Lần này được tỷ phu đồng ý, muội mới đưa bé tới, chính là muốn để bé và Bánh Bao Nhỏ, Màn Thầu Nhỏ và cả Bánh Trôi Nhỏ chung đụng nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm!”
Chu Tử gật đầu liên tục.
Nàng cũng hiểu được Sủi Cảo Nhỏ rất cô đơn.
Triệu Trinh sắp xếp cho Chu Bích và Tiền Liễu Đức cùng Ngọc Hương mà nàng mang theo vào ở tại Lê Hương viện phía sau Diên Hi cư.
Chu Bích chỉ ở lại bốn năm ngày, liền mang Tiền Liễu Đức cùng Ngọc Hương rời đi, để Sủi Cảo Nhỏ Triệu Đồng ở lại.
Chu Tử thấy bộ dạng Triệu Đồng rất giống mình liền vui mừng, sau khi bẩm báo với Cao Thái phi, liền sai người khiêng chiếc giường La Hán lớn trong phòng khách đối diện phòng ngủ của mình chuyển ra ngoài, đổi thành hai cái giường song song, Bánh Bao Nhỏ cùng Bánh Trôi Nhỏ ngủ ở chiếc giường bên trái, Màn Thầu Nhỏ cùng Sủi Cảo Nhỏ gần tuổi nhau ngủ trên chiếc giường còn lại, buổi tối thì do đại nha đầu Thanh Châu, Thanh Ba và Thanh Thủy, Thanh Tuyền thay phiên hầu hạ.
Đến ban ngày, nàng dẫn theo bốn tiểu tử kia đi thỉnh an Cao Thái phi, sau đó thì để cho Hàn Tử Xuyên và Liễu Liên mang bốn tiểu tử kia đi chơi, có đôi khi là ở trong Vương phủ chơi, có lúc thì chơi trong thành hoặc thậm chí ra ngoài thành đi chơi.
Bốn đứa nhóc: Bánh Bao Nhỏ, Màn Thầu Nhỏ, Sủi Cảo Nhỏ và Bánh Trôi Nhỏ vô cùng vui vẻ, chưa đến một tháng, ngay cả Sủi Cảo Nhỏ trắng nõn cũng phơi nắng thành bộ dạng đen tròn khỏe khoắn như nhóm Bánh Bao Nhỏ.
Tháng Mười, sứ giả Ô Thổ quốc tới Kim Kinh, cùng Đại Kim ký kết hiệp ước liên minh, hai nước chính thức kết minh.
Quan hệ của Đại Kim và Ô Thổ dần dần chặt chẽ, buôn bán, văn hóa, quân sự giữa hai nước dần dần thân thiết, quan hệ liên minh càng ngày càng củng cố, mặc dù không phát động chiến tranh nữa, nhưng vẫn vững vàng áp chế Đông Xu quốc.
Cục diện hòa bình khó gặp của Đông Phương đại lục cuối cùng cũng đến.
Sắp đến tháng Chạp, sắp bước sang năm mới, ngày đó mây đen dầy đặc, gió lạnh gào thét, một cơn bão tuyết lại sắp tới.
Chu Tử sắp xếp cho bốn nhóc Bánh Bao Nhỏ vào ở Diên Hi cư, bảo Thanh Thủy trông chừng bọn chúng, còn mình mang theo mấy nha hoàn đến chỗ ở của Hứa Văn Cử, Hầu Lâm Sinh, Liễu Liên và Hàn Tử Xuyên trong ngoại viện Diên Hi cư.
Nơi ở của bốn người bọn họ được bố trí rất thoải mái, Chu Tử lại cảm thấy chưa đủ, chỉ huy nha hoàn giúp bọn họ đổi tất cả chăn nệm, chăn đệm giường đều là loại thật dày, ngay cả gối đầu cũng đổi thành loại thơm mềm.
Trong khoảng thời gian này, Liễu Liên đều ở biệt viện Vân Trạch chỉnh đốn đội quân Tinh Vệ của biệt viện, sau khi chỉnh đốn xong, sắp xếp trách nhiệm công việc xong, buổi tối hôm đó, Liễu Liên cưỡi ngựa từ biệt viện Vân Trạch chạy về Vương phủ.
Đã là hạ tuần tháng Chạp rồi, cho nên rất nhiều quan viên của phủ Nam An vương đều đã hưu mộc, trong Vương phủ chỉ còn lại này những người thường trú tại Vương phủ xem Vương phủ là nhà, ví như hai vị Hứa – Hầu đại phu; ví như người không có nhà để về, nhiều năm qua đã xem Vương phủ là nhà: Liễu thống lĩnh – Liễu Liên.
Phủ Nam An vương vẫn luôn người đến người đi, hiếm khi có chút trống trải và yên tĩnh như bây giờ.
Liễu Liên đến Ngoại thư phòng bái kiến Vương gia rồi trở về chỗ ở của mình.
Vừa vào cửa, hắn liền phát hiện trong phòng mình đã thay đổi.
Tất cả chăn mền đều đổi thì không nói, trong tủ quần áo của hắn còn treo không ít quần áo mới, đều là do Vương phi tự tay may vá: có bốn bộ trung y mới tinh, hai bộ là may từ vải bố trắng, hai bộ may từ vải lụa trắng; bốn bộ áo đông, hai bộ may từ lụa vân trắng, phía trên có hoa văn tối màu làm nổi bật; hai bộ may từ vải gấm màu đen ánh kim, chất vải đen bóng, lại có hoa văn ánh kim lúc ẩn lúc hiện; bốn cái áo bông, đều mỏng nhẹ vừa người, có lẽ Vương phi biết võ công hắn cao, mùa đông mặc quần áo quá dày sẽ rất nóng…
Liễu Liên đứng trước tủ quần áo được mở ra, lặng yên ngắm nhìn.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Thì ra là gã sai vặt hầu hạ hắn hàng ngày đi tới. “Liễu thống lĩnh, Vương phi sai người đưa tới thức ăn khuya cho ngài!” Gã sai vặt đặt hộp đựng thức ăn lên bàn, bắt đầu dọn ra.
Đêm đã khuya.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bông tuyết bên ngoài đã nổi lên. Cuồng phong gào thét, rung chuyển cây cối trong sân, làm lên tục phát âm thanh nhánh cây bị bẻ gẫy “rắc rắc”. Cửa sổ giấy của gian phòng cũng bị gió thổi phát ra tiếng thanh thúy.
Liễu Liên cùng đám người Hàn Tử Xuyên, đều đã đặc biệt dặn dò đừng đặt lò than cạnh vách tường, cho nên nhiệt độ trong phòng có hơi thấp.
Nhưng Liễu Liên ngủ trên giường mà Vương phi đặc biệt chỉ huy người làm sắp xếp lại, vừa dày vừa thơm lại vừa mềm, đắp chăn mới thật dày, đau khổ đổ mồ hôi khắp người.
Lúc nửa đêm, Liễu Liên hạnh phúc rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, đứng dậy lôi tấm chăn mỏm từ trong ngăn tủ ra, ôm cái chăn mới vào trong ngực, phủ cái chăn mỏng lên người, rất nhanh liền ngủ mất.
Ngày hai mươi ba thánh Chạp, là ngày tiễn ông Táo, phủ Nam An vương đang chuẩn bị lễ mừng năm mới, một vị khách không mời lại đến.
Triệu Trinh đứng trên bậc thang, cau mày nhìn Vân đại sứ giả – Vân Noãn một thân quần áo xa hoa, dùng ánh mắt cực kỳ mừng rỡ đánh giá mình, hắn lại không thể động thủ đánh cho Vân Noãn một trận, vì thế trong lòng cực kỳ không thoải mái. Hắn gọi Trần Bình: “Đi đến Diên Hi cư gọi Liễu Liên đến đây!”
Vân Noãn thật vất vả mới thuyết phục được ca ca Vân Hàn, phong mình làm sứ giả phái đến Kim quốc. Sau khi hết việc chính sự ở Kim Kinh, hắn liền mang theo thuộc hạ, chạy như điên hai mươi ngày xông thẳng đến Nhuận Dương, mong gặp được Nam An vương ngày nhớ đêm mong.
Vân Noãn đứng ở dưới bậc thang, nhưng không vội đi vào, mà cười tủm tỉm nhìn ngắm Nam An vương.
Hôm nay Nam An vương đầu đội ngọc quan, mái tóc dài đen bóng xõa tung sau vai, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc là một đôi mắt phượng xinh đẹp như sóng nước mênh mông, đôi môi đỏ tươi khẽ mím, hắn không mặc lễ phục, mà là một thân thường phục bằng gấm màu lam thẫm, thắt lưng bằng ngọc, dáng người cao gầy, đứng trên bậc thang, như cây ngọc đón gió (Ngọc thụ lâm phong), phong thấu nổi bật. Chỉ là đôi mắt căn bản không nhìn mình, không khỏi có chút cảm thấy không hoàn mỹ.
Ngơ ngác nhìn một hồi lâu, Vân Noãn nghĩ rằng: hôm nay Nam An vương tuấn tú như thế, chẳng lẽ là vì nghênh đón ta mà đặc biệt ăn mặc như vậy?
Nghĩ lại một chút, cảm thấy khả năng không lớn.
Cho nên Vân Noãn lo được lo mất, đứng đó không nhúc nhích, đôi mắt xanh như lam ngọc rất giống Vân Hàn kinh ngạc nhìn Nam An vương.
Triệu Trinh bị hắn nhìn đã thấy rất không kiên nhẫn rồi, đôi mày thanh tú nhíu lại, nhìn tới nhìn lui, rốt cục cũng thấy Liễu Liên một thân áo gấm màu đen mang theo Trần Bình đi nhanh tới. Đợi Liễu Liên đến gần, hắn nhìn lướt qua Vân Noãn, nói: “Bổn vương bận rộn công sự, tiếp đãi Vân Vương gia sẽ do thống lĩnh Vương phủ – Liễu đại nhân phụ trách vậy!” Dứt lời, Triệu Trinh giống như đào tẩu, sải bước đến đón Liễu Liên đang đi tới, để Vân Noãn lại.
Lúc lướt qua người Liễu Liên, Triệu Trinh thấp giọng nói: “Liễu Liên, trị gã Vân Thất này một trận cho ta, ta sẽ cho Vương phi nhận ngươi làm đệ đệ!”
Đôi mắt hoa đào của Liễu Liên chợt sáng lên: “Thật sao ạ?”
Triệu Trinh “Hừ” một tiếng, nhanh chân rời đi, để lại Liễu Liên ánh mắt sáng ngời, cả người đầy động lực.
Dù sao Chu Tử vẫn luôn ầm ỹ đòi nhận Liễu Liên làm đệ đệ, hắn không ngăn được Chu Tử, vậy thì sao không thuận nước đẩy thuyền chứ?
Triệu Trinh vừa đi, Vân Noãn liền muốn đuổi theo, vừa nhìn lại, thấy Liễu đại mỹ nhân Liễu Liên đến đây, cũng không thèm đuổi theo Nam An vương nữa, cười khanh khách đón Liễu Liên: “Liễu huynh đệ, đã lâu không gặp!”
Trên gương mặt tuấn tú của Liễu Liên mang đầy nét cười, mắt hoa đào cong cong, nụ cười rực rỡ, bước lên trước, vươn cánh tay phải khoác vai Vân Noãn, nói: “Vân huynh đệ, ra ngoài uống rượu chứ?”
“Được!” Vân Noãn không ngóng trông Triệu mỹ nhân nữa, nghênh đón Liễu mỹ nhân, được Liễu mỹ nhân ôm, cả người phát sốt trong lòng ngứa ngáy, khoan khoái theo Liễu Liên đi ra ngoài, mơ hồ không biết đây là một tiểu mỹ nhân rắn rết, cũng không biết chuyện chờ đợi hắn sau đó sẽ là kinh nghiệm cả đời khó quên.
Đến buổi tối, Liễu Liên một mình về phủ gặp Triệu Trinh.
Bởi vì thành công “Họa thủy đông dẫn” (*), tâm tình Triệu Trinh rất là khoái trá, mỉm cười hỏi: “Vân Thất Vương gia đâu?”
(* Họa thủy đông dẫn: ý là mối họa đến từ phương đông, vẫn là đem mối họa trả về phương đông. Xuất xứ từ 1 mưu kế trong Tam Quốc, bây giờ có ý nói là đem tai họa dẫn tới trên đầu người khác, không phải có ý giá họa.)
Liễu Liên thực ung dung cúi người hành lễ: “Bẩm Vương gia, Vân Thất Vương gia hiện đang ở tại Vọng Giang lâu ạ!”
Triệu Trinh liếc mắt nhìn Liễu Liên một cái: “Giao cho Triệu Phúc?”
“Dạ.” Liễu Liên cười đến thật vui vẻ.
Triệu Trinh cảm thấy Vân Vương gia Vân Noãn rơi vào trong tay người bạn của nữ nhân (ý chỉ am hiểu phụ nữ) – Triệu Phúc, nói không chừng có thể vì vậy mà đảo ngược, từ nay về sau yêu thích nữ nhân, mình sẽ không bị ánh mắt trần trụi trắng trợn khiến người ta muốn đánh của hắn làm phiền nữa, cho nên trong lòng rất vui mừng.
Sáng sớm ngày hôm sau, cửa thành vừa mở ra, Vân Vương gia Vân Noãn mang theo một đám thị vệ, từ ngoài thành Nhuận Dương chạy như điên quay về, chạy thẳng tới phủ Nam An vương.
Triệu Trinh vẫn chưa rời giường, đã bị người chạy đến Diên Hi cư gọi dậy. Triệu Trinh mang vẻ mặt sương giá nghiêm nghị vừa bước vào Ngoại thư phòng, đã thấy Vân Vương gia đầy mặt đầy cổ đều là vết son môi chật vật không chịu nổi, bất giác mỉm cười.
Từ đó về sau, Vân Vương gia lấy lý do tinh thần sa sút sau khi bị quấy rối ở Vọng Giang lâu, bèn ở lại không đi, ăn dầm nằm dề ở phủ Nam An vương.
Mỗi ngày hắn tản bộ, bước thong thả đến Ngoại thư phòng ngắm nhìn Triệu mỹ nhân Triệu Trinh một chút, lại tản bộ trong Vương phủ, chế tạo cơ duyên gặp gỡ Liễu mỹ nhân Liễu Liên. Mỗi ngày đều có vui vẻ, tâm tình Vân Noãn cực kỳ khoái trá, ca ca của hắn – Ô Thổ vương Vân Hàn gởi đến nhiều phong thư gọi hắn trở về, hắn đều bỏ mặc, không thèm để ý tới.
Chỉ là hai vị mỹ nhân này, Triệu mỹ nhân vừa nhìn thấy hắn, mặt không chút thay đổi nhấc chân bước đi, khó có thể đến gần trò chuyện; Liễu mỹ nhân thì võ công quá cao, hắn vừa tới gần vung quyền đánh tới, hắn luôn bị đánh đến mặt mũi bầm dập, cho nên phần diễm phúc này không khỏi trả giá quá lớn, bất quá Vân Noãn vẫn cố chịu đấm ăn xôi, vui đến quên cả trời đất, muốn vĩnh viễn mãi mãi ở lại phủ Nam An vương.
Búng tay một cái, mười năm bỗng chốc trôi qua.
Thế sự xoay vần, phủ Nam An vương cũng đã xảy ra rất nhiều biến hóa.
/158
|