Editor: Linqq
Lúc chạng vạng tối, Trường An đến căn tin bệnh viện mua một phần cháo loãng, chuẩn bị đồ ăn đợi Mao Mao tỉnh dậy.
Kết quả vừa vặn trông thấy Chử Trì Tô cùng một bác sĩ nam khác đang ăn cơm.
Trường An dựa vào nhãn lực tốt của mình, nhìn thoáng qua... Ồ, không ăn thịt.
Sau đó liền thu hồi ánh mắt, hết sức chuyên chú mua cháo cho Mao Mao.
A... Có chút vui vẻ nha, bởi vì cô cũng không thích ăn thịt...
Từ trước đến nay thói quen ăn cơm của Chử Trì Tô rất tốt, không nói một lời nào, cũng không nhìn đông nhìn tây, cho nên đến tận khi ăn xong anh mới nhìn rõ Trường An đang mua cháo ở phía trước cách đó không xa. Nghĩ một lúc, trong ánh mắt kinh ngạc của bạn mình, anh đi lên phía trước, nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cô.
Người đang âm thầm vui vẻ giật mình kêu lên, bỗng nhiên quay đầu, trông thấy là anh, có chút... Ừm... Kinh ngạc.
Ngược lại người kia lại thản nhiên: Đang mua cháo?
Ừm...
Ăn cơm chưa?
Vẫn chưa... Tâm trạng như đang ở trên mây.
Bạn của cô phải một lúc nữa mới ăn được, bây giờ mua đồ về đến lúc đó lại nguội mất, ăn cơm xong rồi mua cũng không muộn.
Được...
Lúc này Chử Trì Tô mới phát hiện rõ ràng cô gái này vẫn đang ở trên mây, không khỏi cảm thấy có chút muốn trêu đùa, đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô: Tỉnh lại đi.
... Hả? Ngược lại Trường An thực sự bị một tiếng gọi này của anh làm cho tỉnh táo lại, sau đó... Xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Ban đầu Chử Trì Tô còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng trông thấy bạn anh đã ăn xong đang xem kịch vui cách đó không xa, anh lựa chọn sáng suốt kết thúc đoạn đối thoại này.
Bạn của tôi đang chờ tôi, tôi đi trước, cô ăn cơm đi.
Ừ, được, hẹn gặp lại. Giọng nói có chút buồn buồn, rõ ràng vẫn còn xấu hổ và giận dữ...
Chử Trì Tô còn chưa tới gần đã nhìn thấy ánh mắt bỉ ổi của bạn, anh quyết định quay người thật nhanh đi ra ngoài.
Này... Bạn anh chạy tới, dùng giọng điệu chế nhạo hỏi anh: Cô gái kia là ai vậy? Lại có thể khiến cậu chủ động tiến lên chào hỏi? Không phải mình nghe nói cậu không gần nữ sắc sao?
Chử Trì Tô yên lặng, rất nghiêm túc mở miệng, không biết là trả lời vấn đề của bạn hay là đang tự nhủ, anh nói: Không biết.
Anh thật sự không biết.
Bạn anh càng kinh ngạc, trong nháy mắt mở to hai mắt ra: Đừng điêu! Cậu không biết mà dám tới bắt chuyện!... Vừa thấy đã yêu sao?
Chử Trì Tô không để ý đến những lời nói linh tinh của cậu ta, vẫn đi thẳng về phía trước.
***
Chờ người kia đi xa, Trường An đưa tay sờ mặt mình, ôi... Thật là nóng.
Dùng sức vỗ vỗ mặt để cho mình tỉnh táo lại, sau đó thật sự nghe lời người kia đi ăn cơm trước, tiếp theo mới mua cháo cho Mao Mao.
Lúc trở lại phòng bệnh, quả nhiên Mao Mao vẫn chưa tỉnh, Trường An đặt bình giữ nhiệt trong tay sang một bên, cầm lấy quyển sách đã đọc được một nửa lúc chiều lên đọc tiếp.
Qua một tiếng sau Mao Mao mới tỉnh, Trường An nhìn thời gian, đã có thể ăn chút gì đó, cô liền đỡ Mao Mao dựa vào đầu giường, đút cháo cho cô ấy ăn.
Tính năng của bình giữ nhiệt cũng không tệ, cháo vẫn còn nóng.
Mao Mao vừa ăn vừa hát: Trên đời chỉ có An An là tốt...
Trường An thở dài, vừa thổi cháo cho cô ấy vừa nói: Có thể ăn cái gì thì ăn đi, cháo cũng không chặn nổi cái miệng của cậu mà.
Hì hì. Mao Mao há mồm a một tiếng, nuốt miếng cháo xuống, sau đó lóng ngóng nói: Mình là đang biểu đạt mình rất yêu quý cậu mà!
Trường An lại thở dài, sau đó hung ác không thèm thổi cháo đã đút vào miệng của Mao Mao, Mao Mao không phòng bị oa một tiếng liền ăn hết toàn bộ, kết quả bị nóng, nước mắt cũng chảy ra.
Phụt... Trường An không nhịn được bật cười, a... Thật có lỗi thật có lỗi.
Mấy ngày tiếp theo trôi qua khá... bình yên vô sự.
Chử Trì Tô bề bộn nhiều việc, kiểm tra phòng mười lần thì có bảy lần là để người khác làm thay, cũng may mỗi lần làm thay đều là một người. Hơn nữa nhìn bộ dáng người này hình như có quan hệ rất tốt với Chử Trì Tô.
Bởi vì... Lúc bác sĩ kia lần đầu tiên tới kiểm tra phòng, sau khi trông thấy Trường An, con mắt xoẹt một cái phát sáng lên, đón đầu cũng là một câu: Cô không phải là cô gái mà Chử Trì Tô bắt chuyện hôm đó sao?
Trường An có chút không rõ ràng lắm, nghĩ một lúc, chắc anh ta nói tới lần ở căn tin kia, liền gật nhẹ đầu.
Sau đó liền nhìn thấy người kia chợt đưa ca bệnh trong tay cho y tá ở bên cạnh, hai cánh tay cùng chà xát lại một chỗ, cực kỳ... cung kính chìa tay phải ra trước mặt Trường An, nói: Xin chào, tôi là La Tử Hạo, là bạn tốt của Chử Trì Tô, không phải, cực, kỳ, vinh, hạnh, được quen biết cô. Cô gái này có thể khiến cho người họ Chử nào đó phải lên chào hỏi, có tiền đồ, rất có tiền đồ!
Trường An: ... Khoa trương như vậy... sao?
Nhưng vẫn lễ phép chìa tay ra nắm lấy tay anh ta: Xin chào, tôi là Ô Trường An, cũng rất hân hạnh được quen biết anh, bạn tôi làm phiền anh rồi.
Người kia vui vẻ: Đâu có đâu có.
Trường An: ...
Tôi nói sao cậu ta lại đột nhiên nhận một ca phẫu thuật như vậy, còn bảo tôi chạy tới đây, quả nhiên là có dụng ý xấu! La Tử Hạo vừa kiểm tra cho Mao Mao vừa nhỏ giọng thì thầm.
A?
Không có gì, tôi và cô cùng nói một chút về tình hình của bạn cô đi. Lúc này La Tử Hạo đã kiểm tra xong, thu dụng cụ kiểm tra lại.
Trường An nghe thấy anh ta nói muốn nói về tình hình của Mao Mao, trong nháy mắt nghiêm túc lên, gật gật đầu ra hiệu anh ta nói tiếp.
Cô không cần khẩn trương... Thực ra cũng không có việc gì lớn, mấy ngày nay ở bệnh viện quan sát cũng phục hồi rất tốt, chẳng qua vết thương trên đùi thương tổn đến xương cốt, có khả năng sẽ phải tĩnh dưỡng một thời gian, nhưng các cô cũng không cần lo lắng, xương cốt nối lại rất nhanh, sẽ không để lại di chứng gì cả.
Lúc này Trường An mới thở phào nhẹ nhõm, cười gật đầu với anh ta: Cảm ơn anh.
Ôi... La Tử Hạo híp mắt lại, khó trách cô gái này có thể lay chuyển cả Chử Trì Tô...
***
Cuộc sống ở bệnh viện, dùng lời nói có chút hoa lá mà nói, thì nó giống như là... Hoạt sắc sinh hương(*).
(*) Hoạt sắc sinh hương: nhan sắc của phụ nữ ngày càng trở nên xinh đẹp diễm lệ.
Đầu tiên, bởi vì Mao Mao tổn thương tới xương cốt, nghe nói ăn cái gì bổ cái đó, cho nên mỗi ngày Trường An liền nấu canh xương hầm cho Mao Mao uống, uống nhiều đến mức mặt Mao Mao vốn tròn vo lại càng thêm tròn vo hơn nữa... Vì thế, mỗi ngày Mao Mao đều soi gương biểu thị rất đau buồn.
Trường An quả quyết lựa chọn không chú ý tới.
Tiếp theo... Bác sĩ chủ trì thực sự quá tuấn tú!!! Đương nhiên, bởi vì La Tử Hạo tới còn nhiều lần hơn so với Chử Trì Tô, cho nên Mao Mao vẫn cho là La Tử Hạo là bác sĩ chủ trì của cô ấy...
Thực ra lúc đầu La Tử Hạo bởi vì Chử Trì Tô nên vẫn nguyện ý chạy tới đây, cho đến khi đụng phải một lần Mao Mao đang thức... Liền bị Mao Mao trêu ghẹo 360 độ không góc chết, giống như một trò đùa vậy...
Về sau... Mỗi lần anh ta đến kiểm tra phòng đều sẽ hỏi Trường An từ trước, hỏi xem Mao Mao đang ngủ hay vẫn còn tỉnh...
Thế nhưng mỗi lần đáp án của Trường An đều khiến tâm trạng anh ta trở nên nguội lạnh... Bởi vì từ khi gặp anh ta, về sau mỗi ngày Mao Mao đều cực kỳ có tinh thần chờ bác sĩ đến kiểm tra phòng...
Sau đó mỗi lần Trường An đều nhìn thấy anh ta dùng vẻ mặt coi thường cái chết đi kiểm tra phòng, tiếp theo sẽ bị Mao Mao trêu ghẹo khắp mọi chỗ, cuối cùng lại dùng vẻ mặt đau đến muốn chết đi ra ngoài...
Trường An: ...
Về sau có một lần Chử Trì Tô đến kiểm tra phòng cũng không lay động được Mao Mao, cô ấy ngoại trừ cảm thán chất lượng bác sĩ ở bệnh viện này thật sự rất tốt ra thì cũng không còn phản ứng gì...
Vì thế, Trường An yên lặng cảm thấy tội lỗi ở trong lòng... Cảm ơn bác sĩ La...
Thế nhưng... Từ lúc nào cô lại có suy nghĩ này đối với anh ấy?
Không nên... Người như anh ấy, cô làm sao có thể trèo cao nổi? Động tâm, cuối cùng chỉ sợ là không thể cầu được, lại càng khiến mình khó chịu mà thôi.
Thế nhưng... Luôn có một số người, không phải muốn từ bỏ là có thể làm được.
Chỉ là, Trường An không nghĩ rằng, tâm tư của cô rõ đến mức khiến Mao Mao luôn sao lãng cũng có thể cảm thấy được.
Một lần, Chử Trì Tô đến kiểm tra phòng, cô nhìn thấy liền thuận đường nói với anh mấy câu.
Sau khi anh đi, Trường An vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt nghiên cứu tìm tòi cô của Mao Mao.
Trong lòng Trường An có chút hoảng, sờ lên mặt mình, hỏi: Sao vậy?
Mao Mao nhìn cô, có chút thận trọng mở miệng: An An, có phải cậu vừa miệng vị bác sĩ kia không? Cô ấy hỏi rất hàm súc.
Nhưng trong nháy mắt Trường An liền biết cô ấy muốn nói cái gì.
Thì ra... Đã rõ ràng như vậy sao?
Từ trước đến nay Trường An không thích lừa người, huống chi, Mao Mao là bạn tốt nhất từ nhỏ đến lớn của cô, có một số việc cha mẹ cô không biết, thế nhưng Mao Mao lại biết.
Ngay sau đó, cũng chỉ là một cái gật đầu rất nhẹ.
Ôi trời ơi... Thấy cô thừa nhận, Mao Mao có chút không dám tin: Cậu thực sự thích anh ta?
Trường An không nói gì.
Mao Mao nghĩ một lúc, rất nghiêm túc nói: An An, cậu biết không? Từ nhỏ đến lớn nhiều người theo đuổi cậu như vậy, thế nhưng mình vẫn cảm thấy không có người nào xứng với cậu. Cậu cũng chưa từng thích một người nào... Thế nhưng, cậu vừa mới nói thích anh ta, lúc đầu mình cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ một chút liền cảm thấy vô cùng... Bình thường.
... Vô cùng bình thường? Vì sao?
Đúng, giống như là... Anh ta là loại người mà cậu nên thích. Hai người các cậu đứng chung một chỗ cực kỳ xứng đôi.
Cực kỳ xứng đôi? Trường An cười khổ, người như anh ấy, cô lấy gì ra để xứng đôi với anh ấy cơ chứ?
Được rồi. Trông thấy Mao Mao còn điều gì muốn nói, Trường An liền ngăn cản: Mình với anh ấy... Không thể nào, cậu không phải nói lung tung, cẩn thận mình không để ý đến cậu nữa.
Ngược lại Mao Mao thật sự không nói nữa, thế nhưng vẻ mặt vẫn ý tứ sâu xa nhìn cô.
Trường An bị cô ấy nhìn đến mức không được tự nhiên, trừng mắt liếc cô ấy cảnh cáo một cái, lôi máy tính ra bắt đầu gõ chữ.
Nhìn chương giới thiệu trên máy tính, rõ ràng dàn ý đã viết xong, nhưng trong đầu lại trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra được, đành phải ngẩn người trước máy tính.
Thực ra không phải là cô không tự tin, dù sao cô cũng có năng lực kiếm tiền, mặt mũi dáng người học thức theo người khác thì coi như là không tệ, thế nhưng... Cô cũng cảm thấy anh xứng với người tốt hơn, người tốt nhất. Cô cũng không hiểu rõ anh lắm, nhưng cả người khí chất thanh cao như vậy, đã có thể nói rõ quá nhiều thứ.
Từ lần đầu tiên thấy anh cô đã cảm thấy anh rất đặc biệt, là người duy nhất qua nhiều năm như vậy có thể chiếm lấy tâm tư của cô, thế nhưng, chỉ có vậy thôi, nếu thêm một bước nữa thì chính là đòi hỏi quá đáng.
Đến cuối cùng, sự yêu thích này, chẳng qua cũng chỉ là cô vừa thấy đã yêu, cô không dám đòi hỏi quá đáng... Cô xúc động vứt bỏ.
Như vậy cũng tốt.
Sẽ không khiến người khác chán ghét, sẽ không... Đến mức cả đời không qua lại với nhau.
Sẽ không giống như đã từng quen biết.
***
Sau ba ngày, Mao Mao xuất viện, Chử Trì Tô tự mình đến tiễn các cô.
Mùa xuân vừa đến, cũng chính là lúc hoa nở ở phương Nam.
Trường An đứng dưới hơi ấm của ánh mặt trời, mỉm cười chào tạm biệt anh: Hẹn gặp lại.
Chử Trì Tô gật gật đầu, ánh mắt có chút thâm trầm. Yên lặng trong chốc lát, đột nhiên anh mở miệng: Ô Trường An, cô còn nhớ tôi không?
Trong mơ anh vô số lần gọi tên của cô, lúc nhìn thấy cô, cảm giác đã từng quen biết mãnh liệt đến mức khiến anh không thể không tin. Như vậy cô thì sao? Cô còn nhớ anh không?
A? Trường An có chút không phản ứng kịp.
Người kia đã khôi phục lại như ban đầu, thậm chí còn cười yếu ớt: Không có gì, hẹn gặp lại.
Trường An vẫn còn có chút nghi hoặc, lại không hỏi lại, gật gật đầu, đỡ lấy Mao Mao đang có chút buồn bã vì La Tử Hạo không đến, chui vào chiếc taxi đã đợi sẵn.
Nhìn khung cảnh nhanh chóng lướt qua ngoài cửa xe, trong lòng Trường An có chút khó chịu: Gặp lại gặp lại, rốt cuộc... Chưa gặp nhau sao?
Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad. Nếu thấy hay các bạn hãy ấn vote và follow giúp mình nhé!
Lúc chạng vạng tối, Trường An đến căn tin bệnh viện mua một phần cháo loãng, chuẩn bị đồ ăn đợi Mao Mao tỉnh dậy.
Kết quả vừa vặn trông thấy Chử Trì Tô cùng một bác sĩ nam khác đang ăn cơm.
Trường An dựa vào nhãn lực tốt của mình, nhìn thoáng qua... Ồ, không ăn thịt.
Sau đó liền thu hồi ánh mắt, hết sức chuyên chú mua cháo cho Mao Mao.
A... Có chút vui vẻ nha, bởi vì cô cũng không thích ăn thịt...
Từ trước đến nay thói quen ăn cơm của Chử Trì Tô rất tốt, không nói một lời nào, cũng không nhìn đông nhìn tây, cho nên đến tận khi ăn xong anh mới nhìn rõ Trường An đang mua cháo ở phía trước cách đó không xa. Nghĩ một lúc, trong ánh mắt kinh ngạc của bạn mình, anh đi lên phía trước, nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cô.
Người đang âm thầm vui vẻ giật mình kêu lên, bỗng nhiên quay đầu, trông thấy là anh, có chút... Ừm... Kinh ngạc.
Ngược lại người kia lại thản nhiên: Đang mua cháo?
Ừm...
Ăn cơm chưa?
Vẫn chưa... Tâm trạng như đang ở trên mây.
Bạn của cô phải một lúc nữa mới ăn được, bây giờ mua đồ về đến lúc đó lại nguội mất, ăn cơm xong rồi mua cũng không muộn.
Được...
Lúc này Chử Trì Tô mới phát hiện rõ ràng cô gái này vẫn đang ở trên mây, không khỏi cảm thấy có chút muốn trêu đùa, đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô: Tỉnh lại đi.
... Hả? Ngược lại Trường An thực sự bị một tiếng gọi này của anh làm cho tỉnh táo lại, sau đó... Xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Ban đầu Chử Trì Tô còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng trông thấy bạn anh đã ăn xong đang xem kịch vui cách đó không xa, anh lựa chọn sáng suốt kết thúc đoạn đối thoại này.
Bạn của tôi đang chờ tôi, tôi đi trước, cô ăn cơm đi.
Ừ, được, hẹn gặp lại. Giọng nói có chút buồn buồn, rõ ràng vẫn còn xấu hổ và giận dữ...
Chử Trì Tô còn chưa tới gần đã nhìn thấy ánh mắt bỉ ổi của bạn, anh quyết định quay người thật nhanh đi ra ngoài.
Này... Bạn anh chạy tới, dùng giọng điệu chế nhạo hỏi anh: Cô gái kia là ai vậy? Lại có thể khiến cậu chủ động tiến lên chào hỏi? Không phải mình nghe nói cậu không gần nữ sắc sao?
Chử Trì Tô yên lặng, rất nghiêm túc mở miệng, không biết là trả lời vấn đề của bạn hay là đang tự nhủ, anh nói: Không biết.
Anh thật sự không biết.
Bạn anh càng kinh ngạc, trong nháy mắt mở to hai mắt ra: Đừng điêu! Cậu không biết mà dám tới bắt chuyện!... Vừa thấy đã yêu sao?
Chử Trì Tô không để ý đến những lời nói linh tinh của cậu ta, vẫn đi thẳng về phía trước.
***
Chờ người kia đi xa, Trường An đưa tay sờ mặt mình, ôi... Thật là nóng.
Dùng sức vỗ vỗ mặt để cho mình tỉnh táo lại, sau đó thật sự nghe lời người kia đi ăn cơm trước, tiếp theo mới mua cháo cho Mao Mao.
Lúc trở lại phòng bệnh, quả nhiên Mao Mao vẫn chưa tỉnh, Trường An đặt bình giữ nhiệt trong tay sang một bên, cầm lấy quyển sách đã đọc được một nửa lúc chiều lên đọc tiếp.
Qua một tiếng sau Mao Mao mới tỉnh, Trường An nhìn thời gian, đã có thể ăn chút gì đó, cô liền đỡ Mao Mao dựa vào đầu giường, đút cháo cho cô ấy ăn.
Tính năng của bình giữ nhiệt cũng không tệ, cháo vẫn còn nóng.
Mao Mao vừa ăn vừa hát: Trên đời chỉ có An An là tốt...
Trường An thở dài, vừa thổi cháo cho cô ấy vừa nói: Có thể ăn cái gì thì ăn đi, cháo cũng không chặn nổi cái miệng của cậu mà.
Hì hì. Mao Mao há mồm a một tiếng, nuốt miếng cháo xuống, sau đó lóng ngóng nói: Mình là đang biểu đạt mình rất yêu quý cậu mà!
Trường An lại thở dài, sau đó hung ác không thèm thổi cháo đã đút vào miệng của Mao Mao, Mao Mao không phòng bị oa một tiếng liền ăn hết toàn bộ, kết quả bị nóng, nước mắt cũng chảy ra.
Phụt... Trường An không nhịn được bật cười, a... Thật có lỗi thật có lỗi.
Mấy ngày tiếp theo trôi qua khá... bình yên vô sự.
Chử Trì Tô bề bộn nhiều việc, kiểm tra phòng mười lần thì có bảy lần là để người khác làm thay, cũng may mỗi lần làm thay đều là một người. Hơn nữa nhìn bộ dáng người này hình như có quan hệ rất tốt với Chử Trì Tô.
Bởi vì... Lúc bác sĩ kia lần đầu tiên tới kiểm tra phòng, sau khi trông thấy Trường An, con mắt xoẹt một cái phát sáng lên, đón đầu cũng là một câu: Cô không phải là cô gái mà Chử Trì Tô bắt chuyện hôm đó sao?
Trường An có chút không rõ ràng lắm, nghĩ một lúc, chắc anh ta nói tới lần ở căn tin kia, liền gật nhẹ đầu.
Sau đó liền nhìn thấy người kia chợt đưa ca bệnh trong tay cho y tá ở bên cạnh, hai cánh tay cùng chà xát lại một chỗ, cực kỳ... cung kính chìa tay phải ra trước mặt Trường An, nói: Xin chào, tôi là La Tử Hạo, là bạn tốt của Chử Trì Tô, không phải, cực, kỳ, vinh, hạnh, được quen biết cô. Cô gái này có thể khiến cho người họ Chử nào đó phải lên chào hỏi, có tiền đồ, rất có tiền đồ!
Trường An: ... Khoa trương như vậy... sao?
Nhưng vẫn lễ phép chìa tay ra nắm lấy tay anh ta: Xin chào, tôi là Ô Trường An, cũng rất hân hạnh được quen biết anh, bạn tôi làm phiền anh rồi.
Người kia vui vẻ: Đâu có đâu có.
Trường An: ...
Tôi nói sao cậu ta lại đột nhiên nhận một ca phẫu thuật như vậy, còn bảo tôi chạy tới đây, quả nhiên là có dụng ý xấu! La Tử Hạo vừa kiểm tra cho Mao Mao vừa nhỏ giọng thì thầm.
A?
Không có gì, tôi và cô cùng nói một chút về tình hình của bạn cô đi. Lúc này La Tử Hạo đã kiểm tra xong, thu dụng cụ kiểm tra lại.
Trường An nghe thấy anh ta nói muốn nói về tình hình của Mao Mao, trong nháy mắt nghiêm túc lên, gật gật đầu ra hiệu anh ta nói tiếp.
Cô không cần khẩn trương... Thực ra cũng không có việc gì lớn, mấy ngày nay ở bệnh viện quan sát cũng phục hồi rất tốt, chẳng qua vết thương trên đùi thương tổn đến xương cốt, có khả năng sẽ phải tĩnh dưỡng một thời gian, nhưng các cô cũng không cần lo lắng, xương cốt nối lại rất nhanh, sẽ không để lại di chứng gì cả.
Lúc này Trường An mới thở phào nhẹ nhõm, cười gật đầu với anh ta: Cảm ơn anh.
Ôi... La Tử Hạo híp mắt lại, khó trách cô gái này có thể lay chuyển cả Chử Trì Tô...
***
Cuộc sống ở bệnh viện, dùng lời nói có chút hoa lá mà nói, thì nó giống như là... Hoạt sắc sinh hương(*).
(*) Hoạt sắc sinh hương: nhan sắc của phụ nữ ngày càng trở nên xinh đẹp diễm lệ.
Đầu tiên, bởi vì Mao Mao tổn thương tới xương cốt, nghe nói ăn cái gì bổ cái đó, cho nên mỗi ngày Trường An liền nấu canh xương hầm cho Mao Mao uống, uống nhiều đến mức mặt Mao Mao vốn tròn vo lại càng thêm tròn vo hơn nữa... Vì thế, mỗi ngày Mao Mao đều soi gương biểu thị rất đau buồn.
Trường An quả quyết lựa chọn không chú ý tới.
Tiếp theo... Bác sĩ chủ trì thực sự quá tuấn tú!!! Đương nhiên, bởi vì La Tử Hạo tới còn nhiều lần hơn so với Chử Trì Tô, cho nên Mao Mao vẫn cho là La Tử Hạo là bác sĩ chủ trì của cô ấy...
Thực ra lúc đầu La Tử Hạo bởi vì Chử Trì Tô nên vẫn nguyện ý chạy tới đây, cho đến khi đụng phải một lần Mao Mao đang thức... Liền bị Mao Mao trêu ghẹo 360 độ không góc chết, giống như một trò đùa vậy...
Về sau... Mỗi lần anh ta đến kiểm tra phòng đều sẽ hỏi Trường An từ trước, hỏi xem Mao Mao đang ngủ hay vẫn còn tỉnh...
Thế nhưng mỗi lần đáp án của Trường An đều khiến tâm trạng anh ta trở nên nguội lạnh... Bởi vì từ khi gặp anh ta, về sau mỗi ngày Mao Mao đều cực kỳ có tinh thần chờ bác sĩ đến kiểm tra phòng...
Sau đó mỗi lần Trường An đều nhìn thấy anh ta dùng vẻ mặt coi thường cái chết đi kiểm tra phòng, tiếp theo sẽ bị Mao Mao trêu ghẹo khắp mọi chỗ, cuối cùng lại dùng vẻ mặt đau đến muốn chết đi ra ngoài...
Trường An: ...
Về sau có một lần Chử Trì Tô đến kiểm tra phòng cũng không lay động được Mao Mao, cô ấy ngoại trừ cảm thán chất lượng bác sĩ ở bệnh viện này thật sự rất tốt ra thì cũng không còn phản ứng gì...
Vì thế, Trường An yên lặng cảm thấy tội lỗi ở trong lòng... Cảm ơn bác sĩ La...
Thế nhưng... Từ lúc nào cô lại có suy nghĩ này đối với anh ấy?
Không nên... Người như anh ấy, cô làm sao có thể trèo cao nổi? Động tâm, cuối cùng chỉ sợ là không thể cầu được, lại càng khiến mình khó chịu mà thôi.
Thế nhưng... Luôn có một số người, không phải muốn từ bỏ là có thể làm được.
Chỉ là, Trường An không nghĩ rằng, tâm tư của cô rõ đến mức khiến Mao Mao luôn sao lãng cũng có thể cảm thấy được.
Một lần, Chử Trì Tô đến kiểm tra phòng, cô nhìn thấy liền thuận đường nói với anh mấy câu.
Sau khi anh đi, Trường An vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt nghiên cứu tìm tòi cô của Mao Mao.
Trong lòng Trường An có chút hoảng, sờ lên mặt mình, hỏi: Sao vậy?
Mao Mao nhìn cô, có chút thận trọng mở miệng: An An, có phải cậu vừa miệng vị bác sĩ kia không? Cô ấy hỏi rất hàm súc.
Nhưng trong nháy mắt Trường An liền biết cô ấy muốn nói cái gì.
Thì ra... Đã rõ ràng như vậy sao?
Từ trước đến nay Trường An không thích lừa người, huống chi, Mao Mao là bạn tốt nhất từ nhỏ đến lớn của cô, có một số việc cha mẹ cô không biết, thế nhưng Mao Mao lại biết.
Ngay sau đó, cũng chỉ là một cái gật đầu rất nhẹ.
Ôi trời ơi... Thấy cô thừa nhận, Mao Mao có chút không dám tin: Cậu thực sự thích anh ta?
Trường An không nói gì.
Mao Mao nghĩ một lúc, rất nghiêm túc nói: An An, cậu biết không? Từ nhỏ đến lớn nhiều người theo đuổi cậu như vậy, thế nhưng mình vẫn cảm thấy không có người nào xứng với cậu. Cậu cũng chưa từng thích một người nào... Thế nhưng, cậu vừa mới nói thích anh ta, lúc đầu mình cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ một chút liền cảm thấy vô cùng... Bình thường.
... Vô cùng bình thường? Vì sao?
Đúng, giống như là... Anh ta là loại người mà cậu nên thích. Hai người các cậu đứng chung một chỗ cực kỳ xứng đôi.
Cực kỳ xứng đôi? Trường An cười khổ, người như anh ấy, cô lấy gì ra để xứng đôi với anh ấy cơ chứ?
Được rồi. Trông thấy Mao Mao còn điều gì muốn nói, Trường An liền ngăn cản: Mình với anh ấy... Không thể nào, cậu không phải nói lung tung, cẩn thận mình không để ý đến cậu nữa.
Ngược lại Mao Mao thật sự không nói nữa, thế nhưng vẻ mặt vẫn ý tứ sâu xa nhìn cô.
Trường An bị cô ấy nhìn đến mức không được tự nhiên, trừng mắt liếc cô ấy cảnh cáo một cái, lôi máy tính ra bắt đầu gõ chữ.
Nhìn chương giới thiệu trên máy tính, rõ ràng dàn ý đã viết xong, nhưng trong đầu lại trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra được, đành phải ngẩn người trước máy tính.
Thực ra không phải là cô không tự tin, dù sao cô cũng có năng lực kiếm tiền, mặt mũi dáng người học thức theo người khác thì coi như là không tệ, thế nhưng... Cô cũng cảm thấy anh xứng với người tốt hơn, người tốt nhất. Cô cũng không hiểu rõ anh lắm, nhưng cả người khí chất thanh cao như vậy, đã có thể nói rõ quá nhiều thứ.
Từ lần đầu tiên thấy anh cô đã cảm thấy anh rất đặc biệt, là người duy nhất qua nhiều năm như vậy có thể chiếm lấy tâm tư của cô, thế nhưng, chỉ có vậy thôi, nếu thêm một bước nữa thì chính là đòi hỏi quá đáng.
Đến cuối cùng, sự yêu thích này, chẳng qua cũng chỉ là cô vừa thấy đã yêu, cô không dám đòi hỏi quá đáng... Cô xúc động vứt bỏ.
Như vậy cũng tốt.
Sẽ không khiến người khác chán ghét, sẽ không... Đến mức cả đời không qua lại với nhau.
Sẽ không giống như đã từng quen biết.
***
Sau ba ngày, Mao Mao xuất viện, Chử Trì Tô tự mình đến tiễn các cô.
Mùa xuân vừa đến, cũng chính là lúc hoa nở ở phương Nam.
Trường An đứng dưới hơi ấm của ánh mặt trời, mỉm cười chào tạm biệt anh: Hẹn gặp lại.
Chử Trì Tô gật gật đầu, ánh mắt có chút thâm trầm. Yên lặng trong chốc lát, đột nhiên anh mở miệng: Ô Trường An, cô còn nhớ tôi không?
Trong mơ anh vô số lần gọi tên của cô, lúc nhìn thấy cô, cảm giác đã từng quen biết mãnh liệt đến mức khiến anh không thể không tin. Như vậy cô thì sao? Cô còn nhớ anh không?
A? Trường An có chút không phản ứng kịp.
Người kia đã khôi phục lại như ban đầu, thậm chí còn cười yếu ớt: Không có gì, hẹn gặp lại.
Trường An vẫn còn có chút nghi hoặc, lại không hỏi lại, gật gật đầu, đỡ lấy Mao Mao đang có chút buồn bã vì La Tử Hạo không đến, chui vào chiếc taxi đã đợi sẵn.
Nhìn khung cảnh nhanh chóng lướt qua ngoài cửa xe, trong lòng Trường An có chút khó chịu: Gặp lại gặp lại, rốt cuộc... Chưa gặp nhau sao?
Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad. Nếu thấy hay các bạn hãy ấn vote và follow giúp mình nhé!
/58
|