Xem ra tuy nàng sinh tại hào môn, nhưng bản tính kích động bộp chộp, mỗi câu nói mỗi hành động không muốn biểu hiện ở trên mặt cũng không được, cũng là loại dễ dàng đối phó, nhưng không thể phớt lờ. Có câu nói rất hay, vua không thắng nổi kẻ liều, nói không chừng dưới sự kích động nàng sẽ làm ra chuyện gì đó.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ bên này tất nhiên không ai chú ý, bên kia lại truyền đến tiếng động giày ủng giẫm trên đất cứng của các tướng sĩ. Quảng trường vốn trống rỗng lúc này lại kín mít binh sĩ, thương nhọn dày đặc như vảy cá trong hồ, lóe sáng chói mắt người.
Mặt tròn tướng quân kia đã sớm muốn giao thủ với Ninh Vương, có điều thời gian rất lâu mới có cơ hội thế này nên trên mặt hiển thị rõ vẻ hưng phấn, sớm đã muốn nóng lòng tỷ thí. Y chắp tay lui ra, múa lá cờ hai mặt tung bay lên xuống, binh sĩ trên trận liền tới lui qua lại, dọc ngang trước sau, tạo thế vây kín.
Tiếng trống nổi lên, người Thần Sách Doanh quả nhiên không giống bình thường, trải qua huấn luyện, binh sĩ phối hợp trên trận không chê vào đâu được, thương lại kiếm đi, bất cứ lúc nào cũng hiện lên thế vây bắt Ninh vương. Nhưng rốt cuộc Ninh Vương cũng không phải tầm thường, bóng dáng màu trắng như tia chớp qua lại xen kẽ trong thương kiếm chặt chẽ, tấn công trái phải, nếu như không phải có trận thế tương hỗ và y lại không muốn đả thương người thì đoán chừng chúng tướng sĩ đã người ngã ngựa đổ, ném thương vứt kiếm rồi.
Xem ra lời của ta đã khơi dậy tác dụng, thân hình y rõ ràng chậm lại, có khi lại để mặc cho kiếm thương đâm vào người, lúc này mới dùng nội lực đánh bật ra. Kể từ đó khiến chúng tướng sĩ càng nhiệt liệt hơn nữa, sắc mặt của tướng quân mặt tròn lại càng như trái cà chua, vừa xanh vừa đỏ, đến cuối cùng dứt khoát thu lại cờ vào ngực, tự mình ra sân đốc chiến, trong lúc nhất thời tiếng kêu càng lớn hơn trước.
Đến cuối cùng, Ninh Vương bay lên trời, hai mươi mấy thanh giáo dài cũng chỉa lên, chỉ thấy ánh sáng lạnh văng tứ phía, y lại không né tránh, mặc cho toàn bộ thanh giáo đâm vào người.
Thấy vậy sắc mặt thủ lĩnh thị vệ cũng trắng bệt, đôi môi cấp tốc mấp máy, đoán chừng đang nói: Nếu như khôi giáp không dùng được vậy phải làm sao bây giờ? Làm thế nào mới tốt? Không phải là một lỗ thủng mà là mười mấy lỗ thủng đó!
May là khôi giáp hữu hiệu, tuy có kiếm thương đâm vào người nhưng chỉ bắn ra tia lửa khắp nơi, vẫn lành lặn không đâm rách khôi giáp.
Khiến ta không nghĩ đến chính là vị quận chúa đang yên lành ngồi đây thấy vậy lại cao hứng, cất giọng kêu lên: “Biểu ca, muội cũng đến.”
Không đợi Ninh vương trả lời, nàng liền vọt vào trong sân, tiện tay giành lấy cây thương của một tên binh sĩ, bay lên trời, điểm mũi chân lên đỉnh đầu vài binh sĩ, vọt tới nhắm vào Ninh Vương đang đứng chính giữa, xem ra kinh công của nàng không tệ, thân thể cũng không nặng… Mấy binh sĩ bị điểm mũi chân trên đầu chỉ hơi co rụt lại… Vào được trận lại đạp mấy binh sĩ cản trở ra, hiển nhiên binh sĩ cũng biết thân phận của nàng. Đội ngũ vừa thấy nàng tất nhiên cũng hơi rối loạn, tóm lại nói một câu là nàng đi đến đâu thì binh sĩ cũng loạn lên đến đó.
Nàng tiến lên thần tốc, giao thủ với Ninh vương, cổ tay xoay chuyển, thân hình qua lại như thoi. Ninh Vương lại rảnh rỗi như đi dạo, chỉ thủ chứ không công. Ở trong mắt ta nhìn liền cảm giác có chút kỳ quái: Sao Ninh vương cũng giống như những binh sĩ kia, thương của nàng vung đến đâu mà y lại không tránh kịp à?
Nhìn một lát ta liền hiểu, nàng đối với Ninh Vương vẫn hơi khác với binh sĩ. Nàng đối với binh sĩ không hề lưu tình, còn đối với Ninh vương thì tuy thế kiếm trong tay nàng vung lên rất lớn, nhưng một thì không để tâm còn một thì sơ hở rõ ràng, lại để người ta dùng tay bắt lấy một đầu thương… Ta xem thấy sao lại có cảm giác nàng một lòng một dạ muốn Ninh vương đưa tay lôi kéo thương của nàng để nàng thừa cơ nhào vào long của y vậy?
Đây là trước mặt mọi người, dưới ánh nhìn không chớp của đông đảo quần chúng đó!
Lúc này Oanh Nhi mới dám lén lút tiến lên: “Chủ tử, gió lạnh đã thổi, nô tỳ đi lấy cho người y phục nhé?”
Ta quay đầu lại nhìn nàng một cái, phát hiện ánh mắt nàng hơi tránh né, liền nói: “Không cần…”
Thấy mắt nàng hiện lên vẻ thất vọng, ta liền nói tiếp: “Ta và ngươi cùng đi, thêm một bộ y phục cũng tốt.”
Bọn ta thấy rõ ràng từ trong mắt đối phương cùng một từ: Chuồn thôi.
Lúc đó ta ngồi bên cạnh chiếc bàn dài bày mâm đựng trái cây bằng sứ men xanh chính giữa, điểm tâm năm màu trên bàn tỏa ra mùi hương thoang thoảng, ta thuận tay cầm một miếng bánh cho vào miệng, đương định đứng dậy thì khóe mắt lại thấy có ánh sáng trắng phản xạ lại từ phía xa. Chẳng biết tại sao trong lòng nảy sinh cảnh giác, không kịp suy tư đã trượt xuống ghế, nhân tiện lăn thêm một vòng rồi chui ngay vào dưới bàn dài. Chiếc bàn dài rất thấp, tứ chi của ta dán sát nền đất, tứ thế nhật định bất nhã, nghĩ cũng nghĩ ra được hơi giống với con rùa đang xoạt bốn chân kề sát đất. Chỉ nghe thấy tiếng động vang lên, bàn dài chấn động, ta liền nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Mị Nguyệt và Oanh Nhi.
Chậm rãi quay đầu đi liền thấy một thanh giáo đã cắm vào mặt ghế ta vừa mới ngồi.
Ta nằm dưới bàn không dám nhúc nhích, lại qua hồi lâu mới nghe thấy Mị Nguyệt nói run rẩy: “Chủ tử, người có sao không?”
Ta sợ đi ra ngoài sẽ có đồ vô duyên cớ bay đến, liền nói: “Thắt lưng đau rồi…”
Xem ra các nàng rất rõ ý của ta, để ta nằm bên dưới thêm một chút, cũng không vội đở ta đi ra trước. Ta là nguốn gốc tai vạ, ta an toàn thì các nàng cũng sẽ không bị vô tội gặp họa rồi.
Nghiêng đầu trông qua giáo trường, quận chúa kia bổ nhào như hoa bay bướm lượn tấn công về phía Ninh Vương, vòng trận đã sớm tán loạn, một hai binh sĩ không biết sống chết tiến lên hỗ trợ, dưới tình huống luống cuống tay chân lại chen chúc ngăn cách quận chúa và Ninh vương. Võ công của quận chúa thật sự không cao, nhưng vẫn liều mạng xông về phía trước. Cũng không biết làm sao chân của nàng bị vấp phải vũ khí trên mặt đất, hơi ngã về phía sau, vốn đứng thẳng lại là không sao nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra có một tên lính quèn vội vã lập công nên xông lên trước, va phải quận chúa, khiến nàng không để ý đã té nhào. Hơn nữa còn ngã bốn chân chổng lên trời… Tư thế ngã của nàng thật rất đẹp mắt, rất đẹp mắt nhé… Vạt áo trước cũng mở ra, lộ trung y mỏng màu đỏ thêu hoa, còn vô tình lộ ra một mảnh tuyết trắng, giống hệt như hoa mai trong tuyết, khiến người ta không thể không nghĩ đến cảnh kiều diễm … Sao lại không mặc áo yếm cẩm tú lụa là chứ, vậy sẽ đẹp hơn.
Tất nhiên binh sĩ vây quanh nàng có bao xa thì trốn bao xa, để tránh chịu trách nhiệm phiền phức làm bẩn sự trong sạch phải cưới về nhà. Tay chân nàng vội bò loạn xạ đứng dậy, trước tiên che lại vạt áo, sau đó tay chống eo… Không cần đoán ta cũng biết rõ nàng đang lớn tiếng quát mắng: Ai, ai, ai dám va vào ta? Ai, ai, ai dám làm đứt thắt lưng của ta?
Ninh Vương tiến lên, không biết khuyên vài câu gì, nàng mới khôi phục lại tư thế có vài phần nữ nhi.
Không cần nhìn ta cũng biết rõ lúc này nàng tuy tức giận vô cùng, nhưng trước mặt Ninh Vương cũng chỉ là giận dỗi hờn trách, cần cổ trắng cúi xuống, khiến người thương yêu.
Nếu như là một kiểu thế gia, nàng làm như thế tất nhiên sẽ tổn hại khuê dự, sau này ngay cả lập gia đình cũng sẽ khó khăn. Nhưng bởi vì nàng không phải người bình thường, nếu nàng gây họa tất nhiên sẽ có vô số người giúp nàng che giấu, cũng sẽ có người nghĩ trăm phương ngàn kế không để chuyện xấu hổ của nàng truyền ra ngoài. Trước mặt người khác nàng vẫn là quận chúa thanh nhã, cho nên nàng mới có thể không kiêng nể gì thế này.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ bên này tất nhiên không ai chú ý, bên kia lại truyền đến tiếng động giày ủng giẫm trên đất cứng của các tướng sĩ. Quảng trường vốn trống rỗng lúc này lại kín mít binh sĩ, thương nhọn dày đặc như vảy cá trong hồ, lóe sáng chói mắt người.
Mặt tròn tướng quân kia đã sớm muốn giao thủ với Ninh Vương, có điều thời gian rất lâu mới có cơ hội thế này nên trên mặt hiển thị rõ vẻ hưng phấn, sớm đã muốn nóng lòng tỷ thí. Y chắp tay lui ra, múa lá cờ hai mặt tung bay lên xuống, binh sĩ trên trận liền tới lui qua lại, dọc ngang trước sau, tạo thế vây kín.
Tiếng trống nổi lên, người Thần Sách Doanh quả nhiên không giống bình thường, trải qua huấn luyện, binh sĩ phối hợp trên trận không chê vào đâu được, thương lại kiếm đi, bất cứ lúc nào cũng hiện lên thế vây bắt Ninh vương. Nhưng rốt cuộc Ninh Vương cũng không phải tầm thường, bóng dáng màu trắng như tia chớp qua lại xen kẽ trong thương kiếm chặt chẽ, tấn công trái phải, nếu như không phải có trận thế tương hỗ và y lại không muốn đả thương người thì đoán chừng chúng tướng sĩ đã người ngã ngựa đổ, ném thương vứt kiếm rồi.
Xem ra lời của ta đã khơi dậy tác dụng, thân hình y rõ ràng chậm lại, có khi lại để mặc cho kiếm thương đâm vào người, lúc này mới dùng nội lực đánh bật ra. Kể từ đó khiến chúng tướng sĩ càng nhiệt liệt hơn nữa, sắc mặt của tướng quân mặt tròn lại càng như trái cà chua, vừa xanh vừa đỏ, đến cuối cùng dứt khoát thu lại cờ vào ngực, tự mình ra sân đốc chiến, trong lúc nhất thời tiếng kêu càng lớn hơn trước.
Đến cuối cùng, Ninh Vương bay lên trời, hai mươi mấy thanh giáo dài cũng chỉa lên, chỉ thấy ánh sáng lạnh văng tứ phía, y lại không né tránh, mặc cho toàn bộ thanh giáo đâm vào người.
Thấy vậy sắc mặt thủ lĩnh thị vệ cũng trắng bệt, đôi môi cấp tốc mấp máy, đoán chừng đang nói: Nếu như khôi giáp không dùng được vậy phải làm sao bây giờ? Làm thế nào mới tốt? Không phải là một lỗ thủng mà là mười mấy lỗ thủng đó!
May là khôi giáp hữu hiệu, tuy có kiếm thương đâm vào người nhưng chỉ bắn ra tia lửa khắp nơi, vẫn lành lặn không đâm rách khôi giáp.
Khiến ta không nghĩ đến chính là vị quận chúa đang yên lành ngồi đây thấy vậy lại cao hứng, cất giọng kêu lên: “Biểu ca, muội cũng đến.”
Không đợi Ninh vương trả lời, nàng liền vọt vào trong sân, tiện tay giành lấy cây thương của một tên binh sĩ, bay lên trời, điểm mũi chân lên đỉnh đầu vài binh sĩ, vọt tới nhắm vào Ninh Vương đang đứng chính giữa, xem ra kinh công của nàng không tệ, thân thể cũng không nặng… Mấy binh sĩ bị điểm mũi chân trên đầu chỉ hơi co rụt lại… Vào được trận lại đạp mấy binh sĩ cản trở ra, hiển nhiên binh sĩ cũng biết thân phận của nàng. Đội ngũ vừa thấy nàng tất nhiên cũng hơi rối loạn, tóm lại nói một câu là nàng đi đến đâu thì binh sĩ cũng loạn lên đến đó.
Nàng tiến lên thần tốc, giao thủ với Ninh vương, cổ tay xoay chuyển, thân hình qua lại như thoi. Ninh Vương lại rảnh rỗi như đi dạo, chỉ thủ chứ không công. Ở trong mắt ta nhìn liền cảm giác có chút kỳ quái: Sao Ninh vương cũng giống như những binh sĩ kia, thương của nàng vung đến đâu mà y lại không tránh kịp à?
Nhìn một lát ta liền hiểu, nàng đối với Ninh Vương vẫn hơi khác với binh sĩ. Nàng đối với binh sĩ không hề lưu tình, còn đối với Ninh vương thì tuy thế kiếm trong tay nàng vung lên rất lớn, nhưng một thì không để tâm còn một thì sơ hở rõ ràng, lại để người ta dùng tay bắt lấy một đầu thương… Ta xem thấy sao lại có cảm giác nàng một lòng một dạ muốn Ninh vương đưa tay lôi kéo thương của nàng để nàng thừa cơ nhào vào long của y vậy?
Đây là trước mặt mọi người, dưới ánh nhìn không chớp của đông đảo quần chúng đó!
Lúc này Oanh Nhi mới dám lén lút tiến lên: “Chủ tử, gió lạnh đã thổi, nô tỳ đi lấy cho người y phục nhé?”
Ta quay đầu lại nhìn nàng một cái, phát hiện ánh mắt nàng hơi tránh né, liền nói: “Không cần…”
Thấy mắt nàng hiện lên vẻ thất vọng, ta liền nói tiếp: “Ta và ngươi cùng đi, thêm một bộ y phục cũng tốt.”
Bọn ta thấy rõ ràng từ trong mắt đối phương cùng một từ: Chuồn thôi.
Lúc đó ta ngồi bên cạnh chiếc bàn dài bày mâm đựng trái cây bằng sứ men xanh chính giữa, điểm tâm năm màu trên bàn tỏa ra mùi hương thoang thoảng, ta thuận tay cầm một miếng bánh cho vào miệng, đương định đứng dậy thì khóe mắt lại thấy có ánh sáng trắng phản xạ lại từ phía xa. Chẳng biết tại sao trong lòng nảy sinh cảnh giác, không kịp suy tư đã trượt xuống ghế, nhân tiện lăn thêm một vòng rồi chui ngay vào dưới bàn dài. Chiếc bàn dài rất thấp, tứ chi của ta dán sát nền đất, tứ thế nhật định bất nhã, nghĩ cũng nghĩ ra được hơi giống với con rùa đang xoạt bốn chân kề sát đất. Chỉ nghe thấy tiếng động vang lên, bàn dài chấn động, ta liền nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Mị Nguyệt và Oanh Nhi.
Chậm rãi quay đầu đi liền thấy một thanh giáo đã cắm vào mặt ghế ta vừa mới ngồi.
Ta nằm dưới bàn không dám nhúc nhích, lại qua hồi lâu mới nghe thấy Mị Nguyệt nói run rẩy: “Chủ tử, người có sao không?”
Ta sợ đi ra ngoài sẽ có đồ vô duyên cớ bay đến, liền nói: “Thắt lưng đau rồi…”
Xem ra các nàng rất rõ ý của ta, để ta nằm bên dưới thêm một chút, cũng không vội đở ta đi ra trước. Ta là nguốn gốc tai vạ, ta an toàn thì các nàng cũng sẽ không bị vô tội gặp họa rồi.
Nghiêng đầu trông qua giáo trường, quận chúa kia bổ nhào như hoa bay bướm lượn tấn công về phía Ninh Vương, vòng trận đã sớm tán loạn, một hai binh sĩ không biết sống chết tiến lên hỗ trợ, dưới tình huống luống cuống tay chân lại chen chúc ngăn cách quận chúa và Ninh vương. Võ công của quận chúa thật sự không cao, nhưng vẫn liều mạng xông về phía trước. Cũng không biết làm sao chân của nàng bị vấp phải vũ khí trên mặt đất, hơi ngã về phía sau, vốn đứng thẳng lại là không sao nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra có một tên lính quèn vội vã lập công nên xông lên trước, va phải quận chúa, khiến nàng không để ý đã té nhào. Hơn nữa còn ngã bốn chân chổng lên trời… Tư thế ngã của nàng thật rất đẹp mắt, rất đẹp mắt nhé… Vạt áo trước cũng mở ra, lộ trung y mỏng màu đỏ thêu hoa, còn vô tình lộ ra một mảnh tuyết trắng, giống hệt như hoa mai trong tuyết, khiến người ta không thể không nghĩ đến cảnh kiều diễm … Sao lại không mặc áo yếm cẩm tú lụa là chứ, vậy sẽ đẹp hơn.
Tất nhiên binh sĩ vây quanh nàng có bao xa thì trốn bao xa, để tránh chịu trách nhiệm phiền phức làm bẩn sự trong sạch phải cưới về nhà. Tay chân nàng vội bò loạn xạ đứng dậy, trước tiên che lại vạt áo, sau đó tay chống eo… Không cần đoán ta cũng biết rõ nàng đang lớn tiếng quát mắng: Ai, ai, ai dám va vào ta? Ai, ai, ai dám làm đứt thắt lưng của ta?
Ninh Vương tiến lên, không biết khuyên vài câu gì, nàng mới khôi phục lại tư thế có vài phần nữ nhi.
Không cần nhìn ta cũng biết rõ lúc này nàng tuy tức giận vô cùng, nhưng trước mặt Ninh Vương cũng chỉ là giận dỗi hờn trách, cần cổ trắng cúi xuống, khiến người thương yêu.
Nếu như là một kiểu thế gia, nàng làm như thế tất nhiên sẽ tổn hại khuê dự, sau này ngay cả lập gia đình cũng sẽ khó khăn. Nhưng bởi vì nàng không phải người bình thường, nếu nàng gây họa tất nhiên sẽ có vô số người giúp nàng che giấu, cũng sẽ có người nghĩ trăm phương ngàn kế không để chuyện xấu hổ của nàng truyền ra ngoài. Trước mặt người khác nàng vẫn là quận chúa thanh nhã, cho nên nàng mới có thể không kiêng nể gì thế này.
/205
|