Một hơi nói xong, ba nữ nhân lập tức yên lặng, mặt trắng như tờ giấy, bọn họ đều rơi vào cạm bẫy của Lăng Tuyết Mạn! Nàng sớm biết bọn họ lần lượt trộm bảo bối của nàng, lại cố ý làm bộ như không biết, sau đó đợi bọn họ tăng thêm hành vi phạm tội, mới đi tìm Đại tổng quản đến khiến bọn họ trở tay không kịp!
Đôi mắt Từ An chìm nghỉm, ánh mắt lợi hại bắn tới, "Nô tài to gan! Đồ đạc của chủ tử, các ngươi có mấy cái đầu mà dám lấy? Người đâu! Toàn bộ mang đi, đưa vào điện Dịch Đình!"
"Lăng cung nữ tha mạng a! Đại tổng quản tha mạng a! Nô tì không dám nữa! Không dám! Tha mạng a!" Ba nữ nhân khóc kêu long trời lở đất, ôm lấy chân Lăng Tuyết Mạn, làm sao cũng không chịu nới ra.
Trương chấp sự đứng ở một bên, khép chặt môi không dám phát ra một lời, hắn đã sớm biết như vậy, Lăng Tuyết Mạn là một nữ nhân đặc biệt, không thể chọc, hắn cũng từng nhắc nhở hai ma ma kia, hôm nay, coi như bọn họ gieo gió gặt bão đi.
Trong viện, một đám thái giám cung nữ kinh hãi run lẩy bẩy, không dám phát ra một tiếng vang.
Lăng Tuyết Mạn trong nháy mắt mềm lòng, mà nàng cũng làm như vậy, "An An, thôi, chỉ cần bọn họ hứa sửa đổi, tạm tha bọn họ đi!"
Từ An rùng mình, "Lăng cung nữ, ăn trộm là tội nặng, chúng ta sao có thể khinh xuất tha thứ bọn họ? phải xử trí theo cung quy."
"Nhưng…" Lăng Tuyết Mạn nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói cái gì, mà Từ An cũng không nói cái gì nữa, vung tay lên, thủ hạ áp tải ba người kia đi ra ngoài.
Tiếng khóc kêu không ngừng truyền đến, cho đến khi dần dần biến mất.
Lăng Tuyết Mạn thở dài, nàng nghĩ, đại khái bọn họ sẽ bị đánh không nhẹ đâu.
Nhưng nàng lại không ngờ tới, lần này bởi vì bọn họ ăn trộm, khi dễ nàng, bởi vì nàng thuận miệng khóc kể vài câu với Mạc Kỳ Hàn, lại làm Lý ma ma, Lưu ma ma, Thiệu Tiểu Lan rốt cuộc chưa từng trở về.
Đôi mắt Từ An chìm nghỉm, ánh mắt lợi hại bắn tới, "Nô tài to gan! Đồ đạc của chủ tử, các ngươi có mấy cái đầu mà dám lấy? Người đâu! Toàn bộ mang đi, đưa vào điện Dịch Đình!"
"Lăng cung nữ tha mạng a! Đại tổng quản tha mạng a! Nô tì không dám nữa! Không dám! Tha mạng a!" Ba nữ nhân khóc kêu long trời lở đất, ôm lấy chân Lăng Tuyết Mạn, làm sao cũng không chịu nới ra.
Trương chấp sự đứng ở một bên, khép chặt môi không dám phát ra một lời, hắn đã sớm biết như vậy, Lăng Tuyết Mạn là một nữ nhân đặc biệt, không thể chọc, hắn cũng từng nhắc nhở hai ma ma kia, hôm nay, coi như bọn họ gieo gió gặt bão đi.
Trong viện, một đám thái giám cung nữ kinh hãi run lẩy bẩy, không dám phát ra một tiếng vang.
Lăng Tuyết Mạn trong nháy mắt mềm lòng, mà nàng cũng làm như vậy, "An An, thôi, chỉ cần bọn họ hứa sửa đổi, tạm tha bọn họ đi!"
Từ An rùng mình, "Lăng cung nữ, ăn trộm là tội nặng, chúng ta sao có thể khinh xuất tha thứ bọn họ? phải xử trí theo cung quy."
"Nhưng…" Lăng Tuyết Mạn nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói cái gì, mà Từ An cũng không nói cái gì nữa, vung tay lên, thủ hạ áp tải ba người kia đi ra ngoài.
Tiếng khóc kêu không ngừng truyền đến, cho đến khi dần dần biến mất.
Lăng Tuyết Mạn thở dài, nàng nghĩ, đại khái bọn họ sẽ bị đánh không nhẹ đâu.
Nhưng nàng lại không ngờ tới, lần này bởi vì bọn họ ăn trộm, khi dễ nàng, bởi vì nàng thuận miệng khóc kể vài câu với Mạc Kỳ Hàn, lại làm Lý ma ma, Lưu ma ma, Thiệu Tiểu Lan rốt cuộc chưa từng trở về.
/503
|