Cố Vãn Tình tựa hẳn vào ghế dựa, thân mình mới không té xuống trên đất. Tuy nói thân thể này của nàng là nữ nhi của Cố lão gia, nhưng linh hồn nhỏ bé của nàng là Hậu Uyển Tâm a! An Quốc Hầu, đó là cha ruột của nàng mà! Gả cho cha ruột của chính mình, nàng có nghĩ cũng không dám nghĩ một phen cảnh tượng như thế nào.
May mắn nàng đã nhiều ngày bị bệnh, thân mình tiều tụy, sắc mặt vẫn tái nhợt, lúc này cũng chỉ thảm hại trắng hơn chút. Cố lão gia dừng một chút, nhìn sắc mặt nữ nhi, ông ta thấy sắc mặt nữ nhi hoàn toàn trắng bệch, cũng không có nhảy dựng lên muốn chết muốn sống, cũng liền tự cho là Cố Vãn Tình cam chịu an bài của mình.
Cố lão gia buông sách trong tay, nói: “Tiểu thư An Quốc Hầu gia mấy ngày trước đây đi, An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia đều đã sắp trở về kinh. Chờ mấy ngày nữa tang sự xong xuôi, phụ thân mời bà mối có uy tín danh dự đi nói hôn sự này cho con, sẽ đem hôn sự này nói thành. Đã nhiều ngày phu nhân đang chuẩn bị đồ cưới cho con. Con yên tâm, phụ thân sẽ không bạc đãi con chắc chắn đem con gả ra ngoài rất có mặt mũi, sẽ không làm cho nhà chồng xem thường nữ nhi Cố gia ta.”
Trong lúc này, Cố Vãn Tình đâu còn nghe thấy lời nói của Cố lão gia, cúi đầu, đã muốn đem trăm ngàn chủ ý ở trong đầu lướt qua một lần.
Phụ thân An Quốc Hầu của nàng, khi cưới mẫu thân của nàng, hai phu thê tình thâm, tuy rằng phụ thân cũng giống như nhân gia hào môn bình thường khác nạp mấy phòng tiểu thiếp, nhưng địa vị của mẫu thân ở trong lòng phụ thân là không có người nào có thể sánh bằng. Năm đó thời điểm mẫu thân bệnh sắp chết, phụ thân từng tại trước giường mẫu thân thề: nếu ngô thê (vợ lúc nghèo khó) mất, cả đời không tái giá!
Mẫu thân qua đời vài năm, phụ thân vẫn tuân thủ hứa hẹn, đối với việc tái giá một chữ cũng không nói. Trong lúc cũng có người muốn nịnh bợ lấy lòng An Quốc Hầu, muốn gả nữ nhi nhà mình vào, đều bị An Quốc Hầu một ngụm từ chối. Liền ngay cả nữ nhi Hậu Uyển Tâm, cũng từng thử qua phụ thân, có tái giá cho nàng một mẹ kế hay không, phụ thân cũng đều xác minh rõ ràng, ái thê đã mất, cuộc đời này sẽ không có thê tử thứ hai. Cho nên sau đó mẫu thân mất, cũng sẽ không có kế mẫu gả tiến vào, Hậu Uyển Tâm mới thuận lý thành chương nắm đại quyền quản gia.
Phụ thân thâm tình trọng lời hứa, ngay cả Hậu Uyển Tâm cũng rất là bội phục.
Cố Vãn Tình chân chính là nữ tử khuê các, kiến thức hạn hẹp, mỗi ngày chỉ thấy được bàn tay là thiên địa, nghĩ đến phụ thân chính mình chính là trời, phụ thân nói gả nàng cho quý nhân, nàng liền nhất định sẽ gả cho quý nhân, đầu óc nóng lên cũng chỉ sẽ nhảy hồ tìm chết, không biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu nhân. Phụ thân chính mình ở nhà uy phong, nhưng ra ngoài cửa, đầu còn phải phục thấp đầu nịnh bợ quý nhân. Cố lão gia muốn gả nữ nhi, quý nhân không hẳn muốn kết hôn đâu.
An Quốc Hầu không cưới, Cố lão gia chính là muốn gả nữ nhi, cũng là không tốt!
Nghĩ thấu đáo mọi đường, chắc chắc An Quốc Hầu sẽ không cưới vợ, Cố Vãn Tình cũng không như mới vừa rồi rối loạn đầu trận tuyến như vậy, nàng bình phục tâm thần, ngẩng đầu lên, sóng mắt bình tĩnh nhìn Cố lão gia, nói: “Phụ thân vì nữ nhi tìm, quả thật là hôn sự tốt. Nữ nhi mặc dù ở khuê phòng, nhưng cũng nghe nói qua uy danh của vị phụ quốc đại tướng quân này. Nghe nói phụ quốc đại tướng quân không chỉ là hán tử thiết huyết trên sa trường, lại trượng phu tình thâm ý trọng. Nữ nhi còn nghe nói, năm đó An Quốc Hầu cùng phu nhân quá cố, phu thê tình thâm, An Quốc Hầu phu nhân qua đời nhiều năm, Hầu gia cũng chưa từng tái giá, ngay cả quản sự trong nhà, đều là đại tiểu thư An Quốc Hầu nắm trong tay. Nếu nữ nhi có thể gả cho trượng phu oai hùng bất phàm như vậy, lại si tình, đó là phúc khí của nữ nhi.” Khen lão cha của mình, Cố Vãn Tình nhưng vẫn nghiêm túc.
Cố lão gia nhìn ánh mắt nữ nhi, thấy nàng nói tình thâm ý trọng, khi đề cập An Quốc Hầu, thần thái cung kính đó, quả thật là tình thâm ý trọng cũng không làm bộ.
Lúc này nữ nhi nới lỏng miệng đáp ứng chịu gả, nhưng Cố lão gia lại càng khó khăn. Bởi vì mới vừa rồi Cố Vãn Tình nói một phen, làm cho ông ta nhớ tới, từ sau khi phu nhân An Quốc Hầu qua đời, quả thật là đích trưởng nữ quản gia. Nhân gia hào môn bình thường, nữ nhi khi chưa xuất giá là không được nhúng tay, chỉ có thể đi theo chủ mẫu học chút chuyện quản gia thôi, tương lai gả đến nhà chồng mới quản lý tốt bên trong hậu viện. Chỉ người có không có mẹ cả, cũng không có anh trai và chị dâu, những người khác cũng không thích hợp, mới có thể để nữ nhi chưa xuất giá quản gia. An Quốc Hầu đem quyền quản gia giao cho đích trưởng nữ, chẳng lẽ tính không tái giá nữa sao?
Lại nghĩ tới từng có nghe đồn, một năm trước Ngự Sử tiết độ sử đi Nam Cương phụng chỉ tuần tra, thuận tiện thăm An Quốc Hầu, vì nịnh bợ An Quốc Hầu, vị đại nhân đó từng đề xuất đem nữ nhi của mình gả cho An Quốc Hầu, nhưng sau đó không biết như thế nào, thế nhưng bị thị vệ bên người An Quốc Hầu lấy gậy đánh chạy ra ngoài.
Cố lão gia sờ sờ chòm râu, lâm vào trầm tư: như vậy, An Quốc Hầu này đại để là sẽ không tái giá. Nếu nghiền ngẫm sai tâm tư Hầu gia, tùy tiện làm mai, việc hôn nhân này chẳng những bất thành, chính mình giống vị Ngự Sử kia bị đánh chạy ra ngoài, vậy sau này ông ta còn có thể diện gì làm quan tại triều?
Nguyên bản ông ta chính là đầu óc nóng lên, muốn nịnh bợ hồng quý nhân đương triều, sao nghĩ cẩn thận như vậy, nay tinh tế nghĩ lại, trong đó quả thật không quá thỏa đáng.
Cố Vãn Tình nhìn sắc mặt Cố lão gia do dự, trong lòng biết nội tâm Cố lão gia này đang dao động, ông ta cũng sợ vuốt mông ngựa chụp đến vó ngựa bị đá chết, sau khi bị một đá Cố lão gia sẽ quăng không nổi cái mặt già nua này.
Khóe miệng Cố Vãn Tình gợi lên một tia cười, cái này sợ là chặt đứt ý tưởng Cố lão gia gả nàng làm vợ kế cho An Quốc Hầu, lại sợ đầu óc Cố lão gia lại nóng lên, đem nàng nhét vào trong phủ An Quốc Hầu làm thiếp. Cho nên Cố Vãn Tình quyết định tiên phát chế nhân.
Cố Vãn Tình ngẩng đầu, ánh mắt chờ đợi nhìn Cố lão gia, vẻ mặt lấy lòng nói: “Phụ thân, nếu An Quốc Hầu ngại nữ nhi ngu dốt, không xứng thú làm vợ cả, nữ nhi cũng có thể làm thiếp thất… Chỉ cần theo ý phụ thân, cho dù cho nữ nhi làm thiếp, nữ nhi cũng nguyện ý. Nữ nhi không sợ người bàn tán, không sợ người chê cười, chỉ cần là vì phụ thân, vì Cố gia, nữ nhi làm cái gì đều nguyện ý.”
Cố lão gia nhìn thần thái nữ nhi, bỗng nhiên tâm liền có chút mềm mại. Nữ nhi này theo như ông ta biết, từ bé liền nhu nhược lại nhát gan, cũng rất nghe lời và hiếu thuận, trừ bỏ mấy ngày hôm trước nhảy hồ, chưa bao giờ ngỗ nghịch mình, mỗi ngày đều thật cẩn thận lấy lòng phụ thân cùng mẹ cả. Nay nàng thế nhưng vì làm vui lòng phụ thân, ngay cả cam nguyện làm thiếp đều nói ra. Nàng tuy là thứ xuất, nhưng tốt xấu cũng là thiên kim quan gia, tương lai gả đi ra ngoài cũng là làm vợ cả, còn làm thiếp rất ủy khuất.
Bất quá là một người cha bán nữ cầu vinh, Cố lão gia mới sẽ không bởi vì nội tâm đối nữ nhi một tia áy náy cùng thương tiếc mà buông tha cho lợi ích chính mình. Nhưng lời nói Cố Vãn Tình lại một lần nữa trọc trúng tử huyệt Cố lão gia: Cố Vãn Tình một thứ nữ không quan trọng gì, nàng có thể không sợ người chê cười, nhưng Cố lão gia đường đường hàn lâm học sĩ, ông ta cũng thật sợ bị người chọc cột sống mắng!
Dân chúng tầm thường bị người chọc cột sống mắng, nặng nhất bất quá là vài câu nhàn thoại khó nghe. Nhưng Cố lão gia là chính tam phẩm hàn lâm học sĩ đương triều, người ta chọc cột sống ông ta mắng, bọn người mắng chửi không mang theo chữ thô tục đều có thể đem đại tổ tông mười tám đời của ngươi nhảy ra mắng một lần, mắng mỗi một lần đều đa dạng, lại mắng ngóc đầu không dậy nổi! Nếu ông ta thật sự đem nữ nhi gả đi ra ngoài làm thiếp, như vậy mũ “bán nữ cầu vinh” chắc chắn sẽ bị chụp lên đầu. Nói không chừng còn có thể vì chuyện này bị ngự sử – người cả ngày không có chuyện gì chỉ biết viết tấu chương buộc tội – buộc tội trước mặt thánh thượng. Thì con đường làm quan của ông ta đã có thể hoàn toàn bị hủy!
Nghĩ như vậy, tất cả tính toán mấy ngày nay của Cố lão gia đều ngâm nước nóng. Ông ta thở dài, làm ra một bộ dáng từ phụ, nói: “Nữ nhi, con đây là nói cái gì, phụ thân như thế nào nhẫn tâm ủy khuất con làm thiếp. Con cho tới bây giờ đều là đứa nhỏ nghe lời, phụ thân tự nhiên là nên tính toán tốt cho con. Nay, con cũng mệt mỏi, đi về trước đi, ngày khác phụ thân sẽ tìm con nói chuyện.”
Cố Vãn Tình nhu thuận đứng dậy, nói: “Hết thảy hoàn toàn dựa vào phụ thân làm chủ.” Rồi sau đó liền rời khỏi thư phòng.
Cố Vãn Tình chân trước mới ra thư phòng, ngũ tiểu thư Cố Vãn Ngọc liền vội vàng mang theo năm nha hoàn chào đón. Ngũ tiểu thư đem Cố Vãn Tình cao thấp trái phải đánh giá một phen, sợ tứ tỷ này cùng phụ thân sau khi nói chuyện xong lại luẩn quẩn trong lòng đi tìm chết.
Nay sắc mặt Cố Vãn Tình không giống lúc đầu, khuôn mặt bình thường đầy u sầu, lại như là mây đen đầy trời bị đẩy ra, cuối cùng có chút ánh mặt trời chiếu xuống, ngay cả người nhìn cũng tinh thần hơn. Ngũ tiểu thư vội vàng lôi kéo tay Cố Vãn Tình, nói: “Tứ tỷ, tỷ đã đi ra, muội muội còn lo lắng phụ thân trách phạt tỷ đó!”
Cố Vãn Tình lôi kéo tay ngũ tiểu thư, mỉm cười, nói: “Phụ thân trân trọng nữ nhi như vậy, ngay cả muốn phạt, cũng luyến tiếc. Tỷ nhận sai với phụ thân, còn nói vài lời nói mềm mại, liền đi ra, phụ thân rộng lượng, sẽ không cùng tỷ so đo, muội muội yên tâm đi.”
“À, à, vậy là tốt rồi!” Ngũ tiểu thư sờ sờ ngực, làm ra một bộ dáng yên lòng, ánh mắt lóe lóe, nói: “Vậy hôn sự của tứ tỷ?”
Cố Vãn Tình nhìn vẻ mặt tâm sự của ngũ tiểu thư, lôi kéo tay nàng, chậm rãi nói: “Muội muội, hôn sự của nữ nhi chúng ta, chính mình không thể tự định đoạt, dù sao đều là phụ thân mẫu thân làm chủ. Tâm tư phụ thân, tỷ sao có thể đoán ra. Muội cũng chỉ nên nói ở trước mặt tỷ, chớ để người ở bên ngoài biết, bằng không làm cho người ta nghĩ đến nữ nhi Cố gia chúng ta không biết rụt rè, đều ngóng trông muốn lập gia đình ngay.”
Mặt ngũ tiểu thư đỏ lên, lắc lắc thân mình gắt giọng: “Tứ tỷ, tỷ thật sự là… Muội cũng là quan tâm tỷ thôi!”
“Được rồi được rồi, tỷ biết tiểu ngũ nhà chúng ta tốt với tỷ nhất. Ai, thân mình tỷ tỷ còn không có khoẻ, mới đi ra một hồi liền mệt mỏi, muội không phải nói hầm canh gà nhân sâm cho tỷ sao, tỷ nghĩ canh hầm xong rồi, chúng ta trở về đi.” Có sẵn người cung cấp thức ăn nuôi dưỡng, qua thôn này đã có thể không có điếm này, không thể không ăn chùa nha.
Cố Vãn Tình lôi kéo tay Cố Vãn Ngọc, cùng nàng sóng vai đi về phía tiểu viện của mình, dọc theo đường đi hai tỷ muội cười cười nói nói, ngũ tiểu thư là người ba hoa, nói cái gì đều giấu không được, nói một ít chuyện thú vị của nội viện. Cố Vãn Tình cười tủm tỉm nghe ngũ tiểu thư kể sinh động như thật, nàng liền thích loại người liếc mắt một cái có thể nhìn thấu này, so với tiện nhân tâm cơ sâu đến không thể nắm lấy đó, nàng cảm thấy Cố Vãn Ngọc càng đáng yêu hơn.
Kế tiếp mấy ngày, sóng yên biển lặng, Cố lão gia không còn nhắc tới chuyện đem Cố Vãn Tình gả cho quý nhân làm vợ kế. Phu nhân cũng không đề cập qua, nô bộc phụ trách chọn mua trong phủ cũng lui tới bình thường, không có người đi đặt mua đồ cưới gì, hôn sự của tứ tiểu thư từng làm ầm ĩ nhảy hồ tự sát, nay liền giống như không có việc này. Trong lòng Cố Vãn Tình biết là chuyện gì xảy ra, nàng cũng không nói, cả ngày trừ bỏ ăn uống chính là miễn cưỡng nằm ở trên tháp quý phi* trong sân cầm bản kinh Phật vừa xem vừa phơi nắng.
*Tháp quý phi: ghế nằm có chỗ dựa.
Vương thị mỗi ngày phái người đưa tới đồ ăn như trước, sợ Cố Vãn Tình không cẩn thận một cái bị bệnh chết. Mỗi khi Cố Vãn Tình nhìn đến sắc mặt ân cần của Vương thị, tâm lý thản nhiên nghĩ: tuy là di nương được Cố lão gia sủng ái nhất, nhưng Cố lão gia lại ngay cả chuyện hôn sự hủy bỏ, đều không có để lộ cho vị Vương thị này vài lời. Chỉ do Vương thị mỗi ngày ân cần đưa chút đồ ăn, xem như mượn sức nữ nhi thứ xuất vẫn không được sủng này. Cái gọi là sủng ái của Cố lão gia, cũng không gì hơn cái này, liền ngay cả người bên gối đều tìm cách tính kế cùng phòng bị.
Vương thị đi gần, ngũ tiểu thư càng gần hơn.
Vốn trong phủ tuổi xấp xỉ với ngũ tiểu thư, cũng chỉ có tứ tiểu thư Cố Vãn Tình. Còn có hai muội muội cùng một đệ đệ đều quá nhỏ, không thể cùng chơi. Mỗi ngày ngũ tiểu thư đến líu ríu nói vài chuyện mới trong kinh thành, Cố Vãn Tình nghe cũng cho như là giải buồn.
Hai ngày sau, một sáng tinh mơ ngũ tiểu thư nhiệt tình bát quái chạy đến bát quái động trời —— Hoàng Thượng ngự bút thân thư bốn chữ “nhàn đức hiếu nữ”, ban cho vị đệ nhất tài nữ Hậu Uyển Vân của An Quốc Hầu phủ. Bảng hiệu “nhàn đức hiếu nữ” này được đặt tại phía trên chính sảnh An Quốc Hầu phủ! Không chỉ có như thế, vị hiếu nữ này còn được Thái Hậu tự mình chỉ hôn cho thế tử Bình Thân vương Khương Viêm Châu!
Bình Thân vương Khương thái phó, chính là đứng đầu tam công, quan bái thái phó, là trọng thần nội các, tay cầm quyền cao. Trưởng tử Khương Viêm Châu này, năm qua mới mười bốn, nhậm chức chính tứ phẩm trung thư xá nhân, tập tước phong làm thế tử Bình Thân vương. Khương gia chính là danh môn vọng tộc chân chính, kéo dài trăm năm, có hai vị vương công, bốn vị Thừa tướng, vô số quan viên, sâu xa thâm hậu. Đây thật sự là hào môn trong hào môn, hậu duệ quý tộc trong hậu duệ quý tộc, thật là cao quý không thể nói!
Tâm cơ thủ đoạn của tiện nhân đó, Cố Vãn Tình đã biết đến, ả ta nhất định là lại xuất ra thủ đoạn gì đây, cho nên Cố Vãn Tình đối với chuyện ả ta gả vào nhà cao cửa rộng cũng không giật mình. Nhưng sau đó ngũ tiểu thư kể hành động của Hậu Uyển Vân sinh động như thật, Cố Vãn Tình tức giận, phun ra một ngụm máu tươi!
Trong thiên hạ này tại sao có lại súc sinh không từ thủ đoạn, không biết liêm sỉ như vậy!
May mắn nàng đã nhiều ngày bị bệnh, thân mình tiều tụy, sắc mặt vẫn tái nhợt, lúc này cũng chỉ thảm hại trắng hơn chút. Cố lão gia dừng một chút, nhìn sắc mặt nữ nhi, ông ta thấy sắc mặt nữ nhi hoàn toàn trắng bệch, cũng không có nhảy dựng lên muốn chết muốn sống, cũng liền tự cho là Cố Vãn Tình cam chịu an bài của mình.
Cố lão gia buông sách trong tay, nói: “Tiểu thư An Quốc Hầu gia mấy ngày trước đây đi, An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia đều đã sắp trở về kinh. Chờ mấy ngày nữa tang sự xong xuôi, phụ thân mời bà mối có uy tín danh dự đi nói hôn sự này cho con, sẽ đem hôn sự này nói thành. Đã nhiều ngày phu nhân đang chuẩn bị đồ cưới cho con. Con yên tâm, phụ thân sẽ không bạc đãi con chắc chắn đem con gả ra ngoài rất có mặt mũi, sẽ không làm cho nhà chồng xem thường nữ nhi Cố gia ta.”
Trong lúc này, Cố Vãn Tình đâu còn nghe thấy lời nói của Cố lão gia, cúi đầu, đã muốn đem trăm ngàn chủ ý ở trong đầu lướt qua một lần.
Phụ thân An Quốc Hầu của nàng, khi cưới mẫu thân của nàng, hai phu thê tình thâm, tuy rằng phụ thân cũng giống như nhân gia hào môn bình thường khác nạp mấy phòng tiểu thiếp, nhưng địa vị của mẫu thân ở trong lòng phụ thân là không có người nào có thể sánh bằng. Năm đó thời điểm mẫu thân bệnh sắp chết, phụ thân từng tại trước giường mẫu thân thề: nếu ngô thê (vợ lúc nghèo khó) mất, cả đời không tái giá!
Mẫu thân qua đời vài năm, phụ thân vẫn tuân thủ hứa hẹn, đối với việc tái giá một chữ cũng không nói. Trong lúc cũng có người muốn nịnh bợ lấy lòng An Quốc Hầu, muốn gả nữ nhi nhà mình vào, đều bị An Quốc Hầu một ngụm từ chối. Liền ngay cả nữ nhi Hậu Uyển Tâm, cũng từng thử qua phụ thân, có tái giá cho nàng một mẹ kế hay không, phụ thân cũng đều xác minh rõ ràng, ái thê đã mất, cuộc đời này sẽ không có thê tử thứ hai. Cho nên sau đó mẫu thân mất, cũng sẽ không có kế mẫu gả tiến vào, Hậu Uyển Tâm mới thuận lý thành chương nắm đại quyền quản gia.
Phụ thân thâm tình trọng lời hứa, ngay cả Hậu Uyển Tâm cũng rất là bội phục.
Cố Vãn Tình chân chính là nữ tử khuê các, kiến thức hạn hẹp, mỗi ngày chỉ thấy được bàn tay là thiên địa, nghĩ đến phụ thân chính mình chính là trời, phụ thân nói gả nàng cho quý nhân, nàng liền nhất định sẽ gả cho quý nhân, đầu óc nóng lên cũng chỉ sẽ nhảy hồ tìm chết, không biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu nhân. Phụ thân chính mình ở nhà uy phong, nhưng ra ngoài cửa, đầu còn phải phục thấp đầu nịnh bợ quý nhân. Cố lão gia muốn gả nữ nhi, quý nhân không hẳn muốn kết hôn đâu.
An Quốc Hầu không cưới, Cố lão gia chính là muốn gả nữ nhi, cũng là không tốt!
Nghĩ thấu đáo mọi đường, chắc chắc An Quốc Hầu sẽ không cưới vợ, Cố Vãn Tình cũng không như mới vừa rồi rối loạn đầu trận tuyến như vậy, nàng bình phục tâm thần, ngẩng đầu lên, sóng mắt bình tĩnh nhìn Cố lão gia, nói: “Phụ thân vì nữ nhi tìm, quả thật là hôn sự tốt. Nữ nhi mặc dù ở khuê phòng, nhưng cũng nghe nói qua uy danh của vị phụ quốc đại tướng quân này. Nghe nói phụ quốc đại tướng quân không chỉ là hán tử thiết huyết trên sa trường, lại trượng phu tình thâm ý trọng. Nữ nhi còn nghe nói, năm đó An Quốc Hầu cùng phu nhân quá cố, phu thê tình thâm, An Quốc Hầu phu nhân qua đời nhiều năm, Hầu gia cũng chưa từng tái giá, ngay cả quản sự trong nhà, đều là đại tiểu thư An Quốc Hầu nắm trong tay. Nếu nữ nhi có thể gả cho trượng phu oai hùng bất phàm như vậy, lại si tình, đó là phúc khí của nữ nhi.” Khen lão cha của mình, Cố Vãn Tình nhưng vẫn nghiêm túc.
Cố lão gia nhìn ánh mắt nữ nhi, thấy nàng nói tình thâm ý trọng, khi đề cập An Quốc Hầu, thần thái cung kính đó, quả thật là tình thâm ý trọng cũng không làm bộ.
Lúc này nữ nhi nới lỏng miệng đáp ứng chịu gả, nhưng Cố lão gia lại càng khó khăn. Bởi vì mới vừa rồi Cố Vãn Tình nói một phen, làm cho ông ta nhớ tới, từ sau khi phu nhân An Quốc Hầu qua đời, quả thật là đích trưởng nữ quản gia. Nhân gia hào môn bình thường, nữ nhi khi chưa xuất giá là không được nhúng tay, chỉ có thể đi theo chủ mẫu học chút chuyện quản gia thôi, tương lai gả đến nhà chồng mới quản lý tốt bên trong hậu viện. Chỉ người có không có mẹ cả, cũng không có anh trai và chị dâu, những người khác cũng không thích hợp, mới có thể để nữ nhi chưa xuất giá quản gia. An Quốc Hầu đem quyền quản gia giao cho đích trưởng nữ, chẳng lẽ tính không tái giá nữa sao?
Lại nghĩ tới từng có nghe đồn, một năm trước Ngự Sử tiết độ sử đi Nam Cương phụng chỉ tuần tra, thuận tiện thăm An Quốc Hầu, vì nịnh bợ An Quốc Hầu, vị đại nhân đó từng đề xuất đem nữ nhi của mình gả cho An Quốc Hầu, nhưng sau đó không biết như thế nào, thế nhưng bị thị vệ bên người An Quốc Hầu lấy gậy đánh chạy ra ngoài.
Cố lão gia sờ sờ chòm râu, lâm vào trầm tư: như vậy, An Quốc Hầu này đại để là sẽ không tái giá. Nếu nghiền ngẫm sai tâm tư Hầu gia, tùy tiện làm mai, việc hôn nhân này chẳng những bất thành, chính mình giống vị Ngự Sử kia bị đánh chạy ra ngoài, vậy sau này ông ta còn có thể diện gì làm quan tại triều?
Nguyên bản ông ta chính là đầu óc nóng lên, muốn nịnh bợ hồng quý nhân đương triều, sao nghĩ cẩn thận như vậy, nay tinh tế nghĩ lại, trong đó quả thật không quá thỏa đáng.
Cố Vãn Tình nhìn sắc mặt Cố lão gia do dự, trong lòng biết nội tâm Cố lão gia này đang dao động, ông ta cũng sợ vuốt mông ngựa chụp đến vó ngựa bị đá chết, sau khi bị một đá Cố lão gia sẽ quăng không nổi cái mặt già nua này.
Khóe miệng Cố Vãn Tình gợi lên một tia cười, cái này sợ là chặt đứt ý tưởng Cố lão gia gả nàng làm vợ kế cho An Quốc Hầu, lại sợ đầu óc Cố lão gia lại nóng lên, đem nàng nhét vào trong phủ An Quốc Hầu làm thiếp. Cho nên Cố Vãn Tình quyết định tiên phát chế nhân.
Cố Vãn Tình ngẩng đầu, ánh mắt chờ đợi nhìn Cố lão gia, vẻ mặt lấy lòng nói: “Phụ thân, nếu An Quốc Hầu ngại nữ nhi ngu dốt, không xứng thú làm vợ cả, nữ nhi cũng có thể làm thiếp thất… Chỉ cần theo ý phụ thân, cho dù cho nữ nhi làm thiếp, nữ nhi cũng nguyện ý. Nữ nhi không sợ người bàn tán, không sợ người chê cười, chỉ cần là vì phụ thân, vì Cố gia, nữ nhi làm cái gì đều nguyện ý.”
Cố lão gia nhìn thần thái nữ nhi, bỗng nhiên tâm liền có chút mềm mại. Nữ nhi này theo như ông ta biết, từ bé liền nhu nhược lại nhát gan, cũng rất nghe lời và hiếu thuận, trừ bỏ mấy ngày hôm trước nhảy hồ, chưa bao giờ ngỗ nghịch mình, mỗi ngày đều thật cẩn thận lấy lòng phụ thân cùng mẹ cả. Nay nàng thế nhưng vì làm vui lòng phụ thân, ngay cả cam nguyện làm thiếp đều nói ra. Nàng tuy là thứ xuất, nhưng tốt xấu cũng là thiên kim quan gia, tương lai gả đi ra ngoài cũng là làm vợ cả, còn làm thiếp rất ủy khuất.
Bất quá là một người cha bán nữ cầu vinh, Cố lão gia mới sẽ không bởi vì nội tâm đối nữ nhi một tia áy náy cùng thương tiếc mà buông tha cho lợi ích chính mình. Nhưng lời nói Cố Vãn Tình lại một lần nữa trọc trúng tử huyệt Cố lão gia: Cố Vãn Tình một thứ nữ không quan trọng gì, nàng có thể không sợ người chê cười, nhưng Cố lão gia đường đường hàn lâm học sĩ, ông ta cũng thật sợ bị người chọc cột sống mắng!
Dân chúng tầm thường bị người chọc cột sống mắng, nặng nhất bất quá là vài câu nhàn thoại khó nghe. Nhưng Cố lão gia là chính tam phẩm hàn lâm học sĩ đương triều, người ta chọc cột sống ông ta mắng, bọn người mắng chửi không mang theo chữ thô tục đều có thể đem đại tổ tông mười tám đời của ngươi nhảy ra mắng một lần, mắng mỗi một lần đều đa dạng, lại mắng ngóc đầu không dậy nổi! Nếu ông ta thật sự đem nữ nhi gả đi ra ngoài làm thiếp, như vậy mũ “bán nữ cầu vinh” chắc chắn sẽ bị chụp lên đầu. Nói không chừng còn có thể vì chuyện này bị ngự sử – người cả ngày không có chuyện gì chỉ biết viết tấu chương buộc tội – buộc tội trước mặt thánh thượng. Thì con đường làm quan của ông ta đã có thể hoàn toàn bị hủy!
Nghĩ như vậy, tất cả tính toán mấy ngày nay của Cố lão gia đều ngâm nước nóng. Ông ta thở dài, làm ra một bộ dáng từ phụ, nói: “Nữ nhi, con đây là nói cái gì, phụ thân như thế nào nhẫn tâm ủy khuất con làm thiếp. Con cho tới bây giờ đều là đứa nhỏ nghe lời, phụ thân tự nhiên là nên tính toán tốt cho con. Nay, con cũng mệt mỏi, đi về trước đi, ngày khác phụ thân sẽ tìm con nói chuyện.”
Cố Vãn Tình nhu thuận đứng dậy, nói: “Hết thảy hoàn toàn dựa vào phụ thân làm chủ.” Rồi sau đó liền rời khỏi thư phòng.
Cố Vãn Tình chân trước mới ra thư phòng, ngũ tiểu thư Cố Vãn Ngọc liền vội vàng mang theo năm nha hoàn chào đón. Ngũ tiểu thư đem Cố Vãn Tình cao thấp trái phải đánh giá một phen, sợ tứ tỷ này cùng phụ thân sau khi nói chuyện xong lại luẩn quẩn trong lòng đi tìm chết.
Nay sắc mặt Cố Vãn Tình không giống lúc đầu, khuôn mặt bình thường đầy u sầu, lại như là mây đen đầy trời bị đẩy ra, cuối cùng có chút ánh mặt trời chiếu xuống, ngay cả người nhìn cũng tinh thần hơn. Ngũ tiểu thư vội vàng lôi kéo tay Cố Vãn Tình, nói: “Tứ tỷ, tỷ đã đi ra, muội muội còn lo lắng phụ thân trách phạt tỷ đó!”
Cố Vãn Tình lôi kéo tay ngũ tiểu thư, mỉm cười, nói: “Phụ thân trân trọng nữ nhi như vậy, ngay cả muốn phạt, cũng luyến tiếc. Tỷ nhận sai với phụ thân, còn nói vài lời nói mềm mại, liền đi ra, phụ thân rộng lượng, sẽ không cùng tỷ so đo, muội muội yên tâm đi.”
“À, à, vậy là tốt rồi!” Ngũ tiểu thư sờ sờ ngực, làm ra một bộ dáng yên lòng, ánh mắt lóe lóe, nói: “Vậy hôn sự của tứ tỷ?”
Cố Vãn Tình nhìn vẻ mặt tâm sự của ngũ tiểu thư, lôi kéo tay nàng, chậm rãi nói: “Muội muội, hôn sự của nữ nhi chúng ta, chính mình không thể tự định đoạt, dù sao đều là phụ thân mẫu thân làm chủ. Tâm tư phụ thân, tỷ sao có thể đoán ra. Muội cũng chỉ nên nói ở trước mặt tỷ, chớ để người ở bên ngoài biết, bằng không làm cho người ta nghĩ đến nữ nhi Cố gia chúng ta không biết rụt rè, đều ngóng trông muốn lập gia đình ngay.”
Mặt ngũ tiểu thư đỏ lên, lắc lắc thân mình gắt giọng: “Tứ tỷ, tỷ thật sự là… Muội cũng là quan tâm tỷ thôi!”
“Được rồi được rồi, tỷ biết tiểu ngũ nhà chúng ta tốt với tỷ nhất. Ai, thân mình tỷ tỷ còn không có khoẻ, mới đi ra một hồi liền mệt mỏi, muội không phải nói hầm canh gà nhân sâm cho tỷ sao, tỷ nghĩ canh hầm xong rồi, chúng ta trở về đi.” Có sẵn người cung cấp thức ăn nuôi dưỡng, qua thôn này đã có thể không có điếm này, không thể không ăn chùa nha.
Cố Vãn Tình lôi kéo tay Cố Vãn Ngọc, cùng nàng sóng vai đi về phía tiểu viện của mình, dọc theo đường đi hai tỷ muội cười cười nói nói, ngũ tiểu thư là người ba hoa, nói cái gì đều giấu không được, nói một ít chuyện thú vị của nội viện. Cố Vãn Tình cười tủm tỉm nghe ngũ tiểu thư kể sinh động như thật, nàng liền thích loại người liếc mắt một cái có thể nhìn thấu này, so với tiện nhân tâm cơ sâu đến không thể nắm lấy đó, nàng cảm thấy Cố Vãn Ngọc càng đáng yêu hơn.
Kế tiếp mấy ngày, sóng yên biển lặng, Cố lão gia không còn nhắc tới chuyện đem Cố Vãn Tình gả cho quý nhân làm vợ kế. Phu nhân cũng không đề cập qua, nô bộc phụ trách chọn mua trong phủ cũng lui tới bình thường, không có người đi đặt mua đồ cưới gì, hôn sự của tứ tiểu thư từng làm ầm ĩ nhảy hồ tự sát, nay liền giống như không có việc này. Trong lòng Cố Vãn Tình biết là chuyện gì xảy ra, nàng cũng không nói, cả ngày trừ bỏ ăn uống chính là miễn cưỡng nằm ở trên tháp quý phi* trong sân cầm bản kinh Phật vừa xem vừa phơi nắng.
*Tháp quý phi: ghế nằm có chỗ dựa.
Vương thị mỗi ngày phái người đưa tới đồ ăn như trước, sợ Cố Vãn Tình không cẩn thận một cái bị bệnh chết. Mỗi khi Cố Vãn Tình nhìn đến sắc mặt ân cần của Vương thị, tâm lý thản nhiên nghĩ: tuy là di nương được Cố lão gia sủng ái nhất, nhưng Cố lão gia lại ngay cả chuyện hôn sự hủy bỏ, đều không có để lộ cho vị Vương thị này vài lời. Chỉ do Vương thị mỗi ngày ân cần đưa chút đồ ăn, xem như mượn sức nữ nhi thứ xuất vẫn không được sủng này. Cái gọi là sủng ái của Cố lão gia, cũng không gì hơn cái này, liền ngay cả người bên gối đều tìm cách tính kế cùng phòng bị.
Vương thị đi gần, ngũ tiểu thư càng gần hơn.
Vốn trong phủ tuổi xấp xỉ với ngũ tiểu thư, cũng chỉ có tứ tiểu thư Cố Vãn Tình. Còn có hai muội muội cùng một đệ đệ đều quá nhỏ, không thể cùng chơi. Mỗi ngày ngũ tiểu thư đến líu ríu nói vài chuyện mới trong kinh thành, Cố Vãn Tình nghe cũng cho như là giải buồn.
Hai ngày sau, một sáng tinh mơ ngũ tiểu thư nhiệt tình bát quái chạy đến bát quái động trời —— Hoàng Thượng ngự bút thân thư bốn chữ “nhàn đức hiếu nữ”, ban cho vị đệ nhất tài nữ Hậu Uyển Vân của An Quốc Hầu phủ. Bảng hiệu “nhàn đức hiếu nữ” này được đặt tại phía trên chính sảnh An Quốc Hầu phủ! Không chỉ có như thế, vị hiếu nữ này còn được Thái Hậu tự mình chỉ hôn cho thế tử Bình Thân vương Khương Viêm Châu!
Bình Thân vương Khương thái phó, chính là đứng đầu tam công, quan bái thái phó, là trọng thần nội các, tay cầm quyền cao. Trưởng tử Khương Viêm Châu này, năm qua mới mười bốn, nhậm chức chính tứ phẩm trung thư xá nhân, tập tước phong làm thế tử Bình Thân vương. Khương gia chính là danh môn vọng tộc chân chính, kéo dài trăm năm, có hai vị vương công, bốn vị Thừa tướng, vô số quan viên, sâu xa thâm hậu. Đây thật sự là hào môn trong hào môn, hậu duệ quý tộc trong hậu duệ quý tộc, thật là cao quý không thể nói!
Tâm cơ thủ đoạn của tiện nhân đó, Cố Vãn Tình đã biết đến, ả ta nhất định là lại xuất ra thủ đoạn gì đây, cho nên Cố Vãn Tình đối với chuyện ả ta gả vào nhà cao cửa rộng cũng không giật mình. Nhưng sau đó ngũ tiểu thư kể hành động của Hậu Uyển Vân sinh động như thật, Cố Vãn Tình tức giận, phun ra một ngụm máu tươi!
Trong thiên hạ này tại sao có lại súc sinh không từ thủ đoạn, không biết liêm sỉ như vậy!
/77
|