Tần Gia Dung vốn muốn đẩy cửa bước vào, chỉ là bên trong đã bị chốt, dù cô ta cố gắng chừng nào chăng nữa, cánh cửa vẫn không mảy may động.
Ah, tôi, tôi cũng không mở được. Diệp Hàm Huyên đưa tay lên bịt mũi mình, nghe thế nào cũng khàn khàn giống người cảm lạnh, không nhận ra chất giọng ban đầu.
Cánh cửa này bị kẹt rồi? Cô mau đi lấy chìa khoá dự phòng hoặc gọi người kiểm tra xem. Mau lên, còn có người mắc kẹt trong đó!
Người quản lí ôm một bụng đầy thắc mắc, không phải cánh cửa này lúc trước vẫn bình thường sao? Tại sao vô duyên vô cớ lại hỏng chứ?
Được, tôi đi lấy chìa khoá dự phòng luôn.
Cách một cánh cửa, Diệp Hàm Huyên chống tay đứng đó, không cho nó mở ra. Bây giờ ra ngoài, dù cho cô có đeo khẩu trang, đội mũ kín mít chăng nữa thì vẫn sẽ bị lộ thôi! Khi ngồi trên xe tới đây, Diệp Hàm Huyên đã từng hỏi Sở Kinh Dực về vấn đề chất giọng. Giọng nói của Tần Gia Dung dịu dàng, ngọt ngào, của cô lại thanh lãnh, sao cô ta có thể giả được giọng cô chứ?
Sở Kinh Dực, Anh chưa kiểm tra trực tiếp nhưng có thể phán đoán chắc chắn một điều thanh đới của cô ta khá đặc biệt, có thể tuỳ ý thay đổi độ căng và hình dạng, mở ra và đóng lại nhanh chậm khác nhau, cắt làn hơi thành những sóng âm có tần số khác nhau, tạo thành những âm thanh có cao độ khác nhau.
Đối với vấn đề chuyên môn này, Diệp Hàm Huyên chịu cứng, chỉ là Tần Gia Dung đã giấu con át chủ bài này lâu như thế, lần này tung ra chắc hẳn là hết nước hết cái! Chẳng phải thầy của cô, bất chấp cả việc lộ thân phận của bản thân ở Cục tình báo, tìm mọi cách cứu cô ta vượt ngục! Cô ta đương nhiên phải có tác dụng rồi!
Nếu như ngày đó Kính Thiên Minh và cô rơi xuống vực cùng chết, rồi sau đó Tần Gia Dung dùng thân phận của cô quay về, hậu quả thật không thể lường được!
Chìa khoá đây ạ, liệu chúng ta.....
Dì Hiền trông thấy bộ dáng chần chừ của người quản lí, hùng hổ tiến lên giật lấy chiếc chìa khoá.
Diệp Hàm Huyên mắt thấy ổ khoá khẽ động cùng với đó là tiếng cạch, cạch thì thầm than trong lòng, chẳng lẽ phải chào hỏi cô ta sớm thế sao? Giờ phút này cô cũng không còn đường lui nữa rồi.
Ngay lúc cánh cửa sắp mở ra, thậm chí cô còn trông thấy mép của chiếc váy bầu Tần Gia Dung đang mặc, thì có một đạo thanh âm quen thuộc vang lên, Huyên, em ở đây làm gì thế?
Là anh ấy- Kính Thiên Minh, ngoài anh ấy ra sẽ không có ai sở hữu chất giọng từ tính mà ấm áp đến thế. Theo quán tính Diệp Hàm Huyên suýt nữa bật thành tiếng....Hai người đã hơn ba tháng không gặp!
Không phải anh đã đi rồi sao? Còn quay lại làm gì nữa? Tần Gia Dung đứng quay lưng về phía cửa, lạnh lùng nhìn Kính Thiên Minh nói.
Kính Thiên Minh một thân áo sơ mi trắng, chiếc quần âu được may cắt thủ công ôm trọn lấy đôi chân dài thẳng tắp của anh. Khác với vẻ chững trạc, lịch lãm khi mặc vest, anh lúc này lại mang một phong vị khác, phong vị tươi trẻ phảng phất thanh xuân.
Anh giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong cổ tích, ôn hoà, ưu nhã, khiến người ta không thể không ngước nhìn.
Bởi vì anh rất rất nhớ Tiểu Huyên bé bỏng của anh!
Từng lời, từng lời anh nói ôn nhu tới tận xương, khiến tâm can người nghe không tự chủ được mà mềm nhũn. Tần Gia Dung trong lòng vừa ngọt ngào khó tả, vừa tràn ngập sự ganh ghét tận cùng.
Kính Thiên Minh, từ nhỏ đến lớn tại sao đối với em anh đều lãnh đạm, xa cách, còn đối với cô ta lại dịu dàng, sủng nịnh đến thế? Cô ta hận! Chẳng phải thời gian trước, anh ấy còn ghê tởm Diệp Hàm Huyên lắm sao? Còn nói yêu cô ta! Có trời mới biết lúc ấy cô ta đã hạnh phúc, mãn nguyện chừng nào!
Thậm chí anh ấy còn huy động một lực lượng lớn để tìm cô ta....
Rồi còn định ly hôn với Diệp Hàm Huyên nữa! Khi đó, Tần Gia Dung phân vân mãi, cô ta có nên dùng lại thân phận thật của mình xuất hiện trước mặt anh ấy, hay là sống với khuôn mặt của Diệp Hàm Huyên cả đời?
Thật không ngờ hai ngày gần đây, anh ấy lại tạt cho cô một gáo nước lạnh, tới tìm cô ta- với thân phận là Diệp Hàm Huyên! Cái gì mà đòi quay lại với con khốn này chứ!!!!!
Tại sao mọi thứ tốt nhất trên thế gian đều thuộc về Diệp Hàm Huyên, còn cô ta cái gì cũng không có? Từ tình yêu, thân phận, địa vị- đều không bằng Diệp Hàm Huyên! Cô ta không can tâm! Vì thế cô ta phải cướp tất cả mọi thứ của Diệp Hàm Huyên- bằng bất cứ giá nào.
Tiểu Huyên, em có khoẻ không?
Hả? Tần Gia Dung bị sự thâm tình trong đôi mắt đen láy kia xoáy sâu vào tận tâm can, ngớ người hỏi, chẳng phải hai người mới gặp nhau sao? Tại sao anh ấy còn hỏi khoẻ không chứ?
Ah, tôi, tôi cũng không mở được. Diệp Hàm Huyên đưa tay lên bịt mũi mình, nghe thế nào cũng khàn khàn giống người cảm lạnh, không nhận ra chất giọng ban đầu.
Cánh cửa này bị kẹt rồi? Cô mau đi lấy chìa khoá dự phòng hoặc gọi người kiểm tra xem. Mau lên, còn có người mắc kẹt trong đó!
Người quản lí ôm một bụng đầy thắc mắc, không phải cánh cửa này lúc trước vẫn bình thường sao? Tại sao vô duyên vô cớ lại hỏng chứ?
Được, tôi đi lấy chìa khoá dự phòng luôn.
Cách một cánh cửa, Diệp Hàm Huyên chống tay đứng đó, không cho nó mở ra. Bây giờ ra ngoài, dù cho cô có đeo khẩu trang, đội mũ kín mít chăng nữa thì vẫn sẽ bị lộ thôi! Khi ngồi trên xe tới đây, Diệp Hàm Huyên đã từng hỏi Sở Kinh Dực về vấn đề chất giọng. Giọng nói của Tần Gia Dung dịu dàng, ngọt ngào, của cô lại thanh lãnh, sao cô ta có thể giả được giọng cô chứ?
Sở Kinh Dực, Anh chưa kiểm tra trực tiếp nhưng có thể phán đoán chắc chắn một điều thanh đới của cô ta khá đặc biệt, có thể tuỳ ý thay đổi độ căng và hình dạng, mở ra và đóng lại nhanh chậm khác nhau, cắt làn hơi thành những sóng âm có tần số khác nhau, tạo thành những âm thanh có cao độ khác nhau.
Đối với vấn đề chuyên môn này, Diệp Hàm Huyên chịu cứng, chỉ là Tần Gia Dung đã giấu con át chủ bài này lâu như thế, lần này tung ra chắc hẳn là hết nước hết cái! Chẳng phải thầy của cô, bất chấp cả việc lộ thân phận của bản thân ở Cục tình báo, tìm mọi cách cứu cô ta vượt ngục! Cô ta đương nhiên phải có tác dụng rồi!
Nếu như ngày đó Kính Thiên Minh và cô rơi xuống vực cùng chết, rồi sau đó Tần Gia Dung dùng thân phận của cô quay về, hậu quả thật không thể lường được!
Chìa khoá đây ạ, liệu chúng ta.....
Dì Hiền trông thấy bộ dáng chần chừ của người quản lí, hùng hổ tiến lên giật lấy chiếc chìa khoá.
Diệp Hàm Huyên mắt thấy ổ khoá khẽ động cùng với đó là tiếng cạch, cạch thì thầm than trong lòng, chẳng lẽ phải chào hỏi cô ta sớm thế sao? Giờ phút này cô cũng không còn đường lui nữa rồi.
Ngay lúc cánh cửa sắp mở ra, thậm chí cô còn trông thấy mép của chiếc váy bầu Tần Gia Dung đang mặc, thì có một đạo thanh âm quen thuộc vang lên, Huyên, em ở đây làm gì thế?
Là anh ấy- Kính Thiên Minh, ngoài anh ấy ra sẽ không có ai sở hữu chất giọng từ tính mà ấm áp đến thế. Theo quán tính Diệp Hàm Huyên suýt nữa bật thành tiếng....Hai người đã hơn ba tháng không gặp!
Không phải anh đã đi rồi sao? Còn quay lại làm gì nữa? Tần Gia Dung đứng quay lưng về phía cửa, lạnh lùng nhìn Kính Thiên Minh nói.
Kính Thiên Minh một thân áo sơ mi trắng, chiếc quần âu được may cắt thủ công ôm trọn lấy đôi chân dài thẳng tắp của anh. Khác với vẻ chững trạc, lịch lãm khi mặc vest, anh lúc này lại mang một phong vị khác, phong vị tươi trẻ phảng phất thanh xuân.
Anh giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong cổ tích, ôn hoà, ưu nhã, khiến người ta không thể không ngước nhìn.
Bởi vì anh rất rất nhớ Tiểu Huyên bé bỏng của anh!
Từng lời, từng lời anh nói ôn nhu tới tận xương, khiến tâm can người nghe không tự chủ được mà mềm nhũn. Tần Gia Dung trong lòng vừa ngọt ngào khó tả, vừa tràn ngập sự ganh ghét tận cùng.
Kính Thiên Minh, từ nhỏ đến lớn tại sao đối với em anh đều lãnh đạm, xa cách, còn đối với cô ta lại dịu dàng, sủng nịnh đến thế? Cô ta hận! Chẳng phải thời gian trước, anh ấy còn ghê tởm Diệp Hàm Huyên lắm sao? Còn nói yêu cô ta! Có trời mới biết lúc ấy cô ta đã hạnh phúc, mãn nguyện chừng nào!
Thậm chí anh ấy còn huy động một lực lượng lớn để tìm cô ta....
Rồi còn định ly hôn với Diệp Hàm Huyên nữa! Khi đó, Tần Gia Dung phân vân mãi, cô ta có nên dùng lại thân phận thật của mình xuất hiện trước mặt anh ấy, hay là sống với khuôn mặt của Diệp Hàm Huyên cả đời?
Thật không ngờ hai ngày gần đây, anh ấy lại tạt cho cô một gáo nước lạnh, tới tìm cô ta- với thân phận là Diệp Hàm Huyên! Cái gì mà đòi quay lại với con khốn này chứ!!!!!
Tại sao mọi thứ tốt nhất trên thế gian đều thuộc về Diệp Hàm Huyên, còn cô ta cái gì cũng không có? Từ tình yêu, thân phận, địa vị- đều không bằng Diệp Hàm Huyên! Cô ta không can tâm! Vì thế cô ta phải cướp tất cả mọi thứ của Diệp Hàm Huyên- bằng bất cứ giá nào.
Tiểu Huyên, em có khoẻ không?
Hả? Tần Gia Dung bị sự thâm tình trong đôi mắt đen láy kia xoáy sâu vào tận tâm can, ngớ người hỏi, chẳng phải hai người mới gặp nhau sao? Tại sao anh ấy còn hỏi khoẻ không chứ?
/132
|