Diệp Hàm Huyên tỉnh dậy thì đã nằm trên bệnh viện. Cô vừa mở mắt thì đã nghe thấy thanh âm vui mừng của Tần phu nhân, Mau, mau gọi Kinh Dực, Tiểu Huyên của chúng ta tỉnh dậy rồi!
Tần phu nhân.... Diệp Hàm Huyên chau mày khó hiểu nói.
Tiểu Huyên, con nằm yên đừng cử động, kẻo kinh động tới tiểu bảo bối của ta.....
Bảo bối? Diệp Hàm Huyên trợn mắt kinh ngạc nhìn bà, đứa trẻ này sao lại đến lúc này.........Tại sao?
Tần phu nhân vội vã nói, Con đấy! Mang thai tới tháng thứ tư rồi còn không biết! Xem cái đứa nhỏ ngốc nghếch nhà con. May sao khi nãy con ngất đi, Kinh Dực nó kiểm tra cho con, lại phát hiện ra tin mừng thế này!
Không thể nào...... Diệp Hàm Huyên khuôn mặt trắng bệch, vò đầu nói.
Tần phu nhân trông thấy bộ dáng kích động của con gái, chạy tới ôm chạy lấy cô, hốt hoảng nói, Tiểu Huyên, con, con sao thế? Con bình tĩnh lại đi, Tiểu Huyên....
Diệp Hàm Huyên khổ sở ngẩng đầu nhìn bà, đôi mắt đẹp đong đầy bi thương nói, Nhưng, nhưng con và anh ấy sắp li hôn rồi! Đứa trẻ này sinh ra không có tình yêu của cha, chi bằng đừng nên xuất hiện.....
Con đừng nghĩ quẩn. Cha con đã đi tìm thằng nhóc kia nói chuyện rồi! Cha, anh sẽ đòi công bằng cho con. Việc nó đã làm thì phải chịu trách nhiệm!
Diệp Hàm Huyên lắc đầu, Con không cần sự thương hại đó! Anh ấy đã sớm không còn tình cảm với con. Con cũng không cần, chúng con kết thúc rồi!
Diệp ma nữ.... Sở Kinh Dực đã bước vào từ lúc nào, đôi mắt đào hoa phức tạp nhìn về phía Diệp Hàm Huyên, một tia mỉa mai, giễu cợt rất nhanh lướt qua.
Đối mắt với ánh mắt kia từ Sở Kinh Dực, Diệp Hàm Huyên khẽ rùng mình, Sở...Sở thần kinh......
Bác gái, bác ra ngoài trước được không? Con sẽ khuyên em ấy.
Được, được. Tần phu nhân chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.
Cạch.... Chờ khi cánh cửa khép lại, Sở Kinh Dực mới mở miệng nói, Gọi tôi là Sở Kinh Dực!
Diệp Hàm Huyên nặng nề nói, Sở Kinh Dực, giúp tôi bỏ đứa trẻ này đi! Đứa trẻ này tuyệt đối không thể giữ lại....
Đứa trẻ này cô phải giữ!
Nhưng Minh không yêu....
Mọi việc cô phải nghe theo sự sắp xếp của tôi. Nếu không..... Nói tới đây Sở Kinh Dực nở một nụ cười quỷ dị, khuôn mặt u ám tới tột cùng khiến người ta ớn lạnh.
Anh, anh là ma quỷ......
Haha, rất nhanh cô sẽ biết tôi còn đáng sợ hơn ma quỷ! Tốt nhất sớm li hôn với Kính Thiên Minh đi! Thứ tôi muốn chưa bao giờ chưa có được....Đặc biệt tôi lại rất hứng thú với đồ của Kính Thiên Minh!
Mười lăm phút sau.
Cạch...
Sở Kinh Dực vừa cửa bước ra, Tần phu nhân trông thấy vội vã chạy lại hỏi, Kinh Dực, Tiểu Huyên sao rồi.
Sở Kinh Dực ôn hoà cười nói, Bác gái, bác yên tâm đi. Cô ấy đã bình ổn tâm trạng rồi, chỉ là mệt mỏi quá nên ngủ sớm rồi. Bác vào trong đi.
Tần phu nhân xúc động nói, Cảm ơn cháu, cũng may có cháu luôn ở bên con bé. Không biết bao giờ con bé mới hết khổ đây....
Bác gái, bác đừng nói vậy. Cháu với Dật là bạn chí cốt, chưa nói đến từ nhỏ đã quen biết Tiểu Huyên. Quan tâm với em ấy một chút cũng là bình thường.
Tần phu nhân gật đầu nói, Chàng trai tốt! Nếu như Tiểu Huyên.... vế sau rốt cuộc bà cũng không nói ra được. Nếu Tiểu Huyên lấy thằng bé này, còn gì tốt bằng đây....
Bác yên tâm. Dù có chuyện gì chăng nữa cháu sẽ không bao giờ bỏ rơi Tiểu Huyên. Cháu có việc, xin phép bác cháu đi trước.
............
Cùng lúc đó.
Tại phòng bệnh của Kính Thiên Minh.
Tiểu Huyên đã có em bé rồi!
Kính Thiên Minh bộ dáng lơ đãng cầm quả nho đỏ mọng đưa lên miệng, ngạc nhiên, Ah? Ý bác là sao?
Tần lão gia hừ mũi, Trước nay người của Kính gia luôn ưu tú, dám làm dám chịu, lại chung tình. Tôi thật không hiểu nổi đến đời này thế hệ trẻ của Kính gia tệ bạc đến thế!
Kính Thiên Minh đương nhiên biết Tần lão gia là đang chỉ cây dâu để mắng cây hoè, nhưng anh cũng không để tâm, tiếp tục ném thêm một quả nho vào miệng.
Thấy thái độ hừng hỡ của Kính Thiên Minh, Tần lão gia thật muốn sôi máu, con gái của ông vì mang thai con của tên khốn này đến nỗi ngất xỉu, vậy mà nó ngồi đây ăn nho thoải mái như thế!
Xem ra trước kia ông đích thực là nhìn nhầm người rồi!
Cậu nên có trách nhiệm của một người bố!
Kính Thiên Minh lúc này mới nghiêm túc nhìn Tần lão gia, đưa ngón trỏ xoay tròn nói, No no, bác trai à, ngủ với cô ta cháu còn chưa từng, chạm vào cô ta cháu còn thấy ghê tởm- thì lấy đâu ra em bé? Hay là cô ta chửa hoang con của thằng nào rồi đổ oan cho cháu?
Mày!!!!! Đến lúc này Tần lão gia đã không chịu nổi kích động, huyết áp nháy mắt tăng cao khiến ông choáng váng.
Thiên Ngọc, cậu mau đưa bác trai về dưỡng sức cho khoẻ đi.
Thiên Ngọc ra tư thế mời, nói, Tần lão gia, mời ngài.
Mặt Tần lão gia ngày càng biến sắc, áp lực lạnh lẽo dần tỏa ra khắp phòng, không khí cũng muốn đóng băng. Vài phút sau Tần lão gia không nói gì thêm, chỉ nhìn Kính Thiên Minh một ánh mắt cảnh cáo rồi phất tay rời đi.
Lão đại, có cần tiếp tục tìm Tần Gia Dung.....
Đương nhiên rồi! Không những thế phải tăng thêm người, bằng mọi giá phải tìm được em ấy....
________
Truyện sắp full roài >~< đăng chap này rồi đi ngủ chiều thi đã =.= mong sao chiều nay thần Văn nhập vào tui TT
Đấy:v trước ai ném đá tui thì giờ có yêu tui đến chết chưa
Tần phu nhân.... Diệp Hàm Huyên chau mày khó hiểu nói.
Tiểu Huyên, con nằm yên đừng cử động, kẻo kinh động tới tiểu bảo bối của ta.....
Bảo bối? Diệp Hàm Huyên trợn mắt kinh ngạc nhìn bà, đứa trẻ này sao lại đến lúc này.........Tại sao?
Tần phu nhân vội vã nói, Con đấy! Mang thai tới tháng thứ tư rồi còn không biết! Xem cái đứa nhỏ ngốc nghếch nhà con. May sao khi nãy con ngất đi, Kinh Dực nó kiểm tra cho con, lại phát hiện ra tin mừng thế này!
Không thể nào...... Diệp Hàm Huyên khuôn mặt trắng bệch, vò đầu nói.
Tần phu nhân trông thấy bộ dáng kích động của con gái, chạy tới ôm chạy lấy cô, hốt hoảng nói, Tiểu Huyên, con, con sao thế? Con bình tĩnh lại đi, Tiểu Huyên....
Diệp Hàm Huyên khổ sở ngẩng đầu nhìn bà, đôi mắt đẹp đong đầy bi thương nói, Nhưng, nhưng con và anh ấy sắp li hôn rồi! Đứa trẻ này sinh ra không có tình yêu của cha, chi bằng đừng nên xuất hiện.....
Con đừng nghĩ quẩn. Cha con đã đi tìm thằng nhóc kia nói chuyện rồi! Cha, anh sẽ đòi công bằng cho con. Việc nó đã làm thì phải chịu trách nhiệm!
Diệp Hàm Huyên lắc đầu, Con không cần sự thương hại đó! Anh ấy đã sớm không còn tình cảm với con. Con cũng không cần, chúng con kết thúc rồi!
Diệp ma nữ.... Sở Kinh Dực đã bước vào từ lúc nào, đôi mắt đào hoa phức tạp nhìn về phía Diệp Hàm Huyên, một tia mỉa mai, giễu cợt rất nhanh lướt qua.
Đối mắt với ánh mắt kia từ Sở Kinh Dực, Diệp Hàm Huyên khẽ rùng mình, Sở...Sở thần kinh......
Bác gái, bác ra ngoài trước được không? Con sẽ khuyên em ấy.
Được, được. Tần phu nhân chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.
Cạch.... Chờ khi cánh cửa khép lại, Sở Kinh Dực mới mở miệng nói, Gọi tôi là Sở Kinh Dực!
Diệp Hàm Huyên nặng nề nói, Sở Kinh Dực, giúp tôi bỏ đứa trẻ này đi! Đứa trẻ này tuyệt đối không thể giữ lại....
Đứa trẻ này cô phải giữ!
Nhưng Minh không yêu....
Mọi việc cô phải nghe theo sự sắp xếp của tôi. Nếu không..... Nói tới đây Sở Kinh Dực nở một nụ cười quỷ dị, khuôn mặt u ám tới tột cùng khiến người ta ớn lạnh.
Anh, anh là ma quỷ......
Haha, rất nhanh cô sẽ biết tôi còn đáng sợ hơn ma quỷ! Tốt nhất sớm li hôn với Kính Thiên Minh đi! Thứ tôi muốn chưa bao giờ chưa có được....Đặc biệt tôi lại rất hứng thú với đồ của Kính Thiên Minh!
Mười lăm phút sau.
Cạch...
Sở Kinh Dực vừa cửa bước ra, Tần phu nhân trông thấy vội vã chạy lại hỏi, Kinh Dực, Tiểu Huyên sao rồi.
Sở Kinh Dực ôn hoà cười nói, Bác gái, bác yên tâm đi. Cô ấy đã bình ổn tâm trạng rồi, chỉ là mệt mỏi quá nên ngủ sớm rồi. Bác vào trong đi.
Tần phu nhân xúc động nói, Cảm ơn cháu, cũng may có cháu luôn ở bên con bé. Không biết bao giờ con bé mới hết khổ đây....
Bác gái, bác đừng nói vậy. Cháu với Dật là bạn chí cốt, chưa nói đến từ nhỏ đã quen biết Tiểu Huyên. Quan tâm với em ấy một chút cũng là bình thường.
Tần phu nhân gật đầu nói, Chàng trai tốt! Nếu như Tiểu Huyên.... vế sau rốt cuộc bà cũng không nói ra được. Nếu Tiểu Huyên lấy thằng bé này, còn gì tốt bằng đây....
Bác yên tâm. Dù có chuyện gì chăng nữa cháu sẽ không bao giờ bỏ rơi Tiểu Huyên. Cháu có việc, xin phép bác cháu đi trước.
............
Cùng lúc đó.
Tại phòng bệnh của Kính Thiên Minh.
Tiểu Huyên đã có em bé rồi!
Kính Thiên Minh bộ dáng lơ đãng cầm quả nho đỏ mọng đưa lên miệng, ngạc nhiên, Ah? Ý bác là sao?
Tần lão gia hừ mũi, Trước nay người của Kính gia luôn ưu tú, dám làm dám chịu, lại chung tình. Tôi thật không hiểu nổi đến đời này thế hệ trẻ của Kính gia tệ bạc đến thế!
Kính Thiên Minh đương nhiên biết Tần lão gia là đang chỉ cây dâu để mắng cây hoè, nhưng anh cũng không để tâm, tiếp tục ném thêm một quả nho vào miệng.
Thấy thái độ hừng hỡ của Kính Thiên Minh, Tần lão gia thật muốn sôi máu, con gái của ông vì mang thai con của tên khốn này đến nỗi ngất xỉu, vậy mà nó ngồi đây ăn nho thoải mái như thế!
Xem ra trước kia ông đích thực là nhìn nhầm người rồi!
Cậu nên có trách nhiệm của một người bố!
Kính Thiên Minh lúc này mới nghiêm túc nhìn Tần lão gia, đưa ngón trỏ xoay tròn nói, No no, bác trai à, ngủ với cô ta cháu còn chưa từng, chạm vào cô ta cháu còn thấy ghê tởm- thì lấy đâu ra em bé? Hay là cô ta chửa hoang con của thằng nào rồi đổ oan cho cháu?
Mày!!!!! Đến lúc này Tần lão gia đã không chịu nổi kích động, huyết áp nháy mắt tăng cao khiến ông choáng váng.
Thiên Ngọc, cậu mau đưa bác trai về dưỡng sức cho khoẻ đi.
Thiên Ngọc ra tư thế mời, nói, Tần lão gia, mời ngài.
Mặt Tần lão gia ngày càng biến sắc, áp lực lạnh lẽo dần tỏa ra khắp phòng, không khí cũng muốn đóng băng. Vài phút sau Tần lão gia không nói gì thêm, chỉ nhìn Kính Thiên Minh một ánh mắt cảnh cáo rồi phất tay rời đi.
Lão đại, có cần tiếp tục tìm Tần Gia Dung.....
Đương nhiên rồi! Không những thế phải tăng thêm người, bằng mọi giá phải tìm được em ấy....
________
Truyện sắp full roài >~< đăng chap này rồi đi ngủ chiều thi đã =.= mong sao chiều nay thần Văn nhập vào tui TT
Đấy:v trước ai ném đá tui thì giờ có yêu tui đến chết chưa
/132
|