MÃNG HOANG KỶ

Chương 98: Gian nhà đá trong mỏ quặng

/1827



Sáu người nhìn nhau.

Sương mù lượn lờ, Kỷ Ninh nhìn năm vị trưởng bối đang đứng xung quanh. Bất kể là tộc trưởng, hay là cha mình, mỗi người đều rất nghiêm túc để đưa ra quyết định ngay lập tức.

"Ta là tộc trưởng." Kỷ Cửu Hỏa từ tốn nói. "Vì tộc nhân của Kỷ tộc, vì uy danh của Kỷ tộc! Ta sẽ đứng ra nghênh chiến với Tuyết Long Sơn!"

Ảnh bà bà cùng nói giọng khàn khàn: "Ta đã sống gần bốn trăm năm rồi. Chẳng lẽ vì sống tạm thêm chút ngày nữa mà Kỷ Ảnh ta bắt tộc nhân lâm vào nguy hiểm sao? Hơn nữa có thể vượt qua sống chết cùng đại ca thì ta thật sự cảm thấy rất hài lòng rồi."

"Chủ nhân ở đâu ta ở đó." Lão bộc A Tỉnh vốn kiệm lời cũng nói ra.

"Theo ba ông bà già chúng ta chứ." Kỷ Cửu Hỏa mỉm cười.

"Tộc trưởng!" Kỷ Lưu Chân mở miệng nói. "Thiên phú của ta ta biết. Trong các thế hệ Tử Phủ tu sĩ thì ta cũng chỉ tính là kẻ bình thường, gần như là không thể thành Vạn Tượng chân nhân được! Trận chiến này...là cuộc chiến quan trọng liên quan tới vận mệnh của Kỷ tộc ta nên ta chắc chắn sẽ không lùi bước!"

Kỷ Nhất Xuyên thì mỉm cười nói: "Tình hình của ta thì tộc trưởng cũng đã biết. Con đường tu tiên của ta vốn đã đứt rồi nên ta cũng chỉ muốn được thanh thản mà chết. Một trận chiến này, ta nhất định phải tham gia."

"Hai người các ngươi..." Kỷ Cửu Hỏa lắc đầu.

Kỷ Ninh nghe thế thì ngẩn ra.

Con đường tu tiên đã đứt?

Không phải phụ thân đã nói muốn một lòng theo đuổi con đường tu tiên sao? Như thế nào lại thay đổi vậy?

"Phụ thân, con đường tu tiên của người đã đứt rồi sao?" Kỷ Ninh mang vẻ khó tin nhìn phụ thân.

Kỷ Nhất Xuyên nhìn con mình, vẻ mặt có chút phức tạp: "Kỳ thật lúc ta lưu lạc ở Bắc Minh Đại Hải đã đột phá thành Tử Phủ tu sĩ. Về sau khi mẫu thân con có bầu thì ta cũng đã là Tử Phủ trung kỳ. Ta muốn mang theo mẫu thân con trở lại Yên Sơn. Bác trai con vì lo lắng nên mới đi theo để hộ tống chúng ta."

Kỷ Ninh cẩn thận nghe.

Hắn biết được họ đã gặp một trường kiếp nạn trên đường về.

"Về sau gặp phải một trường kiếp nạn." Kỷ Nhất Xuyên nói. "Sau khi bị thương, mẫu thân con được Bạch thúc cõng trên lưng chạy trốn về. Còn ta và bác trai con thì thi triển ra cấm thuật để giữ chân kẻ địch! Trong trận chiến ấy, bác trai con chết tại chỗ còn ta cũng trọng thương. Bởi vì thi trhiển cấm thuật với thời gian quá dài nên gây ra thương tổn với Tử Phủ quá lớn. Tử Phủ trong cơ thể càng tàn lụi đi, không thể tiếp tục mở rộng ra nữa. Nói cách khác là ta không cách nào tiến lên nữa, vĩnh viễn chỉ là Tử Phủ trung kỳ."

"Bởi vì Tử Phủ tàn lụi nên ta cũng chỉ có thể điều khiển được một tia nguyên lực trong Tử Phủ mà thôi." Kỷ Nhất Xuyên lắc đầu. "Một tia nguyên lực như vậy thì cũng chẳng khống chế nổi pháp bảo! Cho nên khi ta thi triển kiếm pháp đều dùng một tia nguyên lực này làm phần căn bản để dẫn động lực lượng của trởi đất tạo ra đường kiếm quang."

"Đương nhiên." Kỷ Nhất Xuyên trầm thấp nói. "Ta vẫn còn có thể thi triển được cấm thuật để ép buộc lượng lớn nguyên lực trong Tử Phủ vận chuyển. Nhưng do Tử Phủ hiện giờ đã tàn lụi rồi...nên không thể chịu nổi gánh nặng như vậy nưuã. Một khi thi triển cẩm thuật ra nữa thì sợ rằng chỉ có thể cầm cự được nửa canh giờ là Tử Phủ liền tan tành. Lúc đó ta cũng sẽ trở thành một phế nhân. Nói cách khác...phụ thân của con chỉ có thể tiếp tục một lần làm Tử Phủ tu sĩ mà thôi. Còn sau này sẽ trở thành phế nhân."

Kỷ Ninh như đang mơ ngủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại

/1827

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status