Sau một lúc lâu mới có cung nữ đến mở hộc tủ, tức thì Tiểu Ngưu nhảy chồm ra thở hổn hển mà nói: Nếu còn không được ra thì ta buồn chết mất.
Nương nương để cung nữ ra ngoài rồi nói: Nếu hắn vào bắt lại ngươi, chúng ta đều sẽ không sống nổi. Tiểu Ngưu cười hì hì một tiếng, nói: Nếu hắn phát hiện được ta thì ta sẽ cãi đến cùng. Tiểu Ngưu ta còn lâu mới ngồi lấy cái gì tới lấy?
Nương nương bổ sung: Ngồi chờ chết.
Tiểu Ngưu gật đầu nói: Nương nương đúng là có học vấn. Là ngồi chờ chết. Nương nương thở dài: Đúng như ta đoán, những đại thần kia đều đã gặp phải tai ương. Tiểu Ngưu không khách khí ngồi xuống một cái ghế hỏi: Nương nương, vừa rồi hắn đã nói cái gì? Ta còn tưởng hắn còn định ở lại đây tối nay!
Nương nương cười khổ; Hiện tại hắn chỉ nghĩ đến Đàm Nguyệt Ảnh, làm sao còn muốn ở lại với ta được. Tiếp theo lại nói: Vừa rồi hắn rất cao hứng, hình như là vì thái độ Đàm Nguyệt Ảnh đối với hắn khá hơn, còn chịu nói chuyện với hắn. Nhưng vừa nhắc tới những đại thần quỳ gối ngoài cửa, hắn liền thay đổi sắc mặt. Hắn nói, hắn là đấng cửu ngũ, há có thể bị quản chế bởi những tên ngốc mọt sách này? Hắn còn nói sẽ thu thập bọn họ. Ta hỏi hắn định làm gì, hắn nói mỗi người sáu mươi trượng, sau đó đày ra biên cương.
Tiểu Ngưu ồ một tiếng, nói: Những nơi xa xôi hoang vu như vậy, chỉ sợ kẻ nào đến đó đều phải chết. Nương nương cười nhạt: Chỉ sợ cũng chẳng có mấy người còn mệnh mà đi biên cương. Cái đình trượng kia chắc ngươi không biết, người bình thường chỉ sợ bốn mươi trượng là đã chết, sáu mươi trượng này bao nhiêu người có thể chịu được đây? Nếu như người hành hình có lòng tốt, có lẽ còn có người sống được, bất quá cũng là phế nhân. Vậy mấy người còn sinh mệnh mà đi biên cương đây? Thật là đáng thương!
Tiểu Ngưu bất mãn nói: Những đại thần này là vì hắn mới quỳ xuống khuyên can. Hắn chẳng những không chịu hiểu mà còn tàn nhẫn như vậy với họ, thật đúng là tên hôn quân. Giang sơn này rơi vào tay hắn đúng là xui xẻo của bách tính. Nương nương thở dài: Vậy thì còn có thể như thế nào? Hắn là hoàng thượng, không người nào có thể quản được hắn. Tiểu Ngưu hỏi: Hoàng thái hậu cùng hoàng hậu cũng không khuyên giải hắn sao?
Nương nương trả lời: Thái hậu đã mất lâu rồi, hoàng hậu mấy tháng trước cũng đã mất. Tiểu Ngưu ồ một tiếng: Khó trách hắn càn quấy như vậy. Bất quá họ đều đã chết, chuyện này đối với ngươi cũng là việc tốt! Nương nương trầm mặc một lát, nói: Đừng nhìn hoàng hậu mất mà coi thường, địa vị Thái Tử vẫn không thể nào dao động. Đúng như ngươi nói, nếu Thái Tử chết, nhi tử của ta mới có hi vọng.
Tiểu Ngưu nghi ngờ hỏi: Nếu nhi tử ngươi ưu tú như vậy, tại sao không được chọn vào vị trí Thái Tử chứ? Nương nương thở dài nói: Nhi tử của ta không phải là do chính cung sinh. Hơn nữa khi Hoàng thái hậu mất đã nói lập trường không lập ấu. Lúc Hoàng hậu qua đời cũng nói nếu như nhi tử nàng làm không được Hoàng Đế, nàng chết không nhắm mắt. Tiểu Ngưu cảm khái: Cái ngôi Hoàng Đế này nên giống như thừa kế gia sản vậy, người nào có bản lãnh thì đem cho người đó. Nếu như ột tên bại gia tử, không bao lâu thì cả gia nghiệp sẽ đổ vỡ. Nương nương nói: Ngươi nói đúng, nhưng đó là quy củ do tổ tông định ra, không thể thay đổi được. Tiểu Ngưu an ủi: Ngươi đừng khổ sở, ta sẽ giúp ngươi. Mặc dù ta không phải là người đọc sách, nhưng ta cũng hiểu được thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Ta cũng hi vọng quốc gia chúng ta có thể cường đại lên. Nương nương cũng nói: Ta cũng sẽ cố hết sức giúp ngươi. Thế nhưng năng lực của ta có hạn, ta chỉ có thể chỉ cho ngươi biết Đàm Nguyệt Ảnh nhốt ở đâu, còn chuyện cứu người chỉ có thể dựa vào một mình ngươi. 'Thường Nga cung' trước kia là lãnh cung, nhưng từ khi Đàm Nguyệt Ảnh vào đó đã đổi thành tên hiện nay.
Tiểu Ngưu nhẹ giọng nói: Cũng thật kỳ quái, Đàm Nguyệt Ảnh cũng võ công rất lợi hại, làm sao nàng lại rơi vào tay tên hoàng thượng chứ?
Nương nương đáp: Theo ta được biết, Đàm cô nương này bị ép đưa tới, cũng không phải là người trong cung mang đến mà là do Quỷ Vương làm. Ngươi biết Quỷ Vương không?
Tiểu Ngưu ồ lên, nói: Hóa ra là hắn! Ta đương nhiên biết, hắn là một đại ma đầu của tà phái. Nhưng sao hắn không yên lành tu luyện mà chạy đến hoàng cung làm gì chứ? Nương nương nói: Mấy năm này hoàng thượng tửu sắc triền miên đến nỗi thân thể suy kiệt, phải tìm một người cao nhân hỗ trợ cho thân thể cường tráng trở lại. Lưu thái giám liền đề cử Quỷ Vương, nói người này bản lãnh phi phàm, lại có đạo hạnh. Hắn vừa vào cung liền được phong làm chân nhân, cũng bắt Đàm Nguyệt Ảnh vào trong cung dâng cho hoàng thượng, điều này khiến hoàng thượng mừng rỡ, còn muốn phong hắn làm quốc sư. Tiểu Ngưu nhảy dựng lên mắng: Quỷ Vương khốn kiếp. doc truyen tai . Trước kia ta còn cho rằng hắn là là một nhân vật, không ngờ cũng muốn làm cẩu nô tài.
Nương nương bổ sung: Ngươi muốn cứu Đàm Nguyệt Ảnh, trước tiên phải qua được cửa của Quỷ Vương. Quanh Thường Nga cung có rất nhiều thị vệ, chừng hơn trăm người, Quỷ Vương cũng luôn túc trực đợi lệnh. Thế nên ngươi phải diệt trừ hắn. Tiểu Ngưu gật đầu: Ta sẽ giết chết hắn. Ta nghĩ hắn nhất định đã khống chế Nguyệt Ảnh, nếu không với bản lãnh của nàng thì Hoàng Cung này sao có thể vây được nàng? Ngày mai, ngươi hãy phái người dẫn ta tới Thường Nga cung. Nương nương đồng ý, nói: Ban ngày muốn đi lại trong cung nhất thiết phải chú ý, phải luôn coi chừng Thái Tử hoặc là hoàng thượng, hai người kia không dễ chọc đâu.
Tiểu Ngưu mỉm cười nói: Đa tạ nương nương nhắc nhở, ta sẽ chú ý. Nhìn sắc trời không còn sớm, Tiểu Ngưu hỏi: Nương nương, tối nay ta ngủ ở đâu đây?
Nương nương chỉ ra bên ngoài, nói: Ngươi ngủ ở phòng ngoài, bất cứ lúc nào cũng phải hầu hạ ta, đây là chức trách của thái giám. Tiểu Ngưu nhìn nương nương xinh đẹp như Châu Quang Bảo khí, trong lòng nóng lên, liền đùa giỡn: Nương nương, điều này hình như không thích hợp lắm thì phải? Nương nương thân thể ngàn vàng, lại xinh đẹp như vậy, Tiểu Ngưu là nam nhân bình thường, cũng không phải là thái giám. Vạn nhất có điều gì sơ xuất thì phải làm sao đây? Nương nương đỏ mặt nói: Không nghỉ ở ngoài thì ở đâu chứ? Chẳng lẽ ngươi định ở cùng những hạ nhân sao? Nếu có gì sơ xuất thì ta không thể thu xếp. Hơn nữa ta tin ngươi là một chính nhân quân tử. Nghe thế, Tiểu Ngưu liền không còn lời nào để nói, đành phải thu dọn phòng ngoài để ngủ, cứ như vậy, cả buổi tối hắn chỉ cách nương nương vài chục bước chân, ngay cả cửa cũng không đóng, chỉ cách một tấm rèm mỏng.
Trên chiếc giường xa lạ, đầu óc còn nghĩ đến Nguyệt Ảnh, khiến cả người không thoải mái. Nhớ đến lúc gặp gỡ Nguyệt Ảnh, trong lòng hắn ê ẩm. Ai biết có thể thuận lợi cứu người hay không đây? Lại nhớ đến bên cạnh còn có một đại mỹ nữ kiều mị, trong lòng hắn ngứa râm ran. Hắn tự nhủ: 'Nếu như nơi này không phải là Hoàng Cung, mà là trong nhà khác thì ta có thể làm chuyện tốt hay không đây?' Buổi sáng hôm sau, hơn mười đại thần được Hưởng thụ đình trượng. Ngay tại chỗ đã có tám người chết, mấy người còn lại, một thì về nhà không lâu cũng rụng, lúc lên đường đến biên cương đi chỉ còn có ba người. Mà ba người này cũng thành tàn tật.
Tin tức truyền ra khiến toàn thành chấn động, khắp nơi trong kinh thành đều nghị luận. Ngay cả Tiểu Ngưu cũng nghe thấy, thầm mắng tên Hoàng Đế chó chết. Không nghe lời khuyên bảo thì thôi còn hại cả tính mạng người khác nữa. Ngươi thật là đáng chết. Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ bổ ngươi một đao.
Đến trưa, nương nương liền phái một cung nữ là Kiều Mai đưa Tiểu Ngưu đến Thường Nga cung. Đến nơi, Tiểu Ngưu thấy nơi này không lớn, cũng không hề đồ sộ nhưng khắp nơi đầy thị vệ cung đình, cả đám thẳng người trừng mắt, giống như muốn ăn thịt người.
Tiểu Ngưu không đi về phía trước mà quanh quẩn đánh giá tình hình. Kiều Mai nhắc nhở: Ngưu công tử, chúng ta trở về đi thôi, đây không phải là nơi để đứng đợi. Tiểu Ngưu gật đầu, hai người đang định xoay người đi thì lại thấy một công tử y phục hoa lệ bước ra từ Thường Nga cung, sắc mặt xanh mét. Công tử kia đi thẳng đến chỗ hai người. Khi hắn đến gần, Kiều Mai gấp gáp nháy mắt với Tiểu Ngưu quỳ xuống: Nô tỳ thỉnh an Thái Tử gia.
Tiểu Ngưu thấy người này khuôn mặt hung ác, khuôn mặt bệnh hoạn khiến hắn không có hảo cảm, vì vậy liền do dự có nên quỳ xuống hay không mà quên mất mình là một nô tài. Thái Tử trừng mắt, chỉ tay vào Tiểu Ngưu hỏi: Tên nô tài từ đâu tới? Sao thấy bổn Thái Tử mà chẳng có chút lễ phép nào.
Kiều Mai vội nói: Thưa Thái Tử gia, hắn là thái giám mới tiến cung nên chưa hiểu quy tắc. Tiểu Ngưu chợt tỉnh đành quỳ xuống nói: Nô tài Tiểu Vĩ Tử bái kiến Thái Tử gia. Thái Tử hừ một tiếng, đột nhiên đá Tiểu Ngưu một cước. Tiểu Ngưu không kịp đề phòng, bị đá bay ra.
Thái Tử thấy Tiểu Ngưu chật vật liền trở nên vui vẻ, cười nói: Cẩu nô tài, một cước này là chút giáo huấn cho ngươi để lần sau nhìn thấy bổn Thái Tử tránh phạm phải sai lầm. Nói xong liền nghênh ngang rời đi đúng như một tên tiểu nhân đắc chí. Tiểu Ngưu bò dậy, nhìn bóng lưng càng ngày càng xa thầm mắng: 'Thằng nhóc con, dám đá lão tử. Lão tử nhớ kĩ một cước này, lần sau sẽ đáp lại.' Lúc trước hắn đáp ứng diệt trừ Thái Tử còn có chút do dự, sợ giết lầm người tốt; nhưng bây giờ đã chắc chắn tên này không phải dạng gì tốt đẹp. Nếu không phải vì Nguyệt Ảnh thì hắn đã sớm ra tay.
Kiều Mai hỏi: Ngưu công tử, ngươi không có việc gì chứ?
Tiểu Ngưu vỗ vỗ bụi trên người, nhẹ nói: Không sao, bây giờ thói đời càng ngày càng kém, con đánh cha. Kiều Mai hừ một tiếng, thấp giọng nói: Không được nói lung tung. Chúng ta mau đi thôi! Vừa nói vừa dẫn Tiểu Ngưu rời đi.
Đến khi hai người trở về Thúy Vi cung liền thấy nương nương. Nàng nghe xong vội hỏi: Hắn không làm ngươi bị thương chứ?
Tiểu Ngưu lắc đầu nói: Tên Thái Tử này tính tình thật là xấu xa, không dưng lại nổi cơn, người như vậy không thích hợp làm Thái Tử.
Nương nương gật đầu nói: Ngươi hôm nay coi như là may mắn đó. Trước đây có một thái giám liếc hắn một cái liền bị hắn dùng roi đánh cho dở sống dở chết.
Tiểu Ngưu hỏi: Nhi tử ngươi hiện đang ở đâu?
Nương nương trả lời: Đang đi học ở ngoài cung, một tháng chỉ có thể trở về một hai lần. Ta thật đáng thương. Tiểu Ngưu an ủi: Nương nương đừng thương tâm. Chỉ mấy ngày nữa là ngươi có thể lên làm Thái hậu. Nương nương lộ vẻ vui mừng, tiếp theo lại chuyển thành u sầu. Nàng dĩ nhiên không tin rằng Tiểu Ngưu có thay đổi bản lãnh càn khôn.
Hai ngày sau, một thái giám bên cạnh hoàng thượng tiết lộ cho Lý quý phi rằng hoàng thượng hai ngày nay phiền muộn, nên buổi tối đã xuất cung ra ngoài tầm hoan. Ngày đầu tìm kỹ nữ, ngày hai chơi tuấn nam. Sau khi nghe chuyện, Lý nương nương vừa tức vừa giận, ngay cả cơm cũng không thiết ăn. Lúc này, nàng đã hoàn toàn thất vọng với hoàng thượng. Nàng làm sao cũng không ngờ hoàng thượng lại trở nên vô sỉ như vậy, hoàn toàn không biết tự ái. Lý nương nương thầm hận, nếu mình là một nam nhân nhất định sẽ giết hắn, dù phải chết cũng hả dạ.
Tiểu Ngưu không thể làm gì khác hơn là an ủi nàng nói: Hắn vốn là kẻ như vậy thì nàng cần gì phải tức giận! Cứ theo đà này thì chẳng mấy chốc hắn cũng sẽ xuống lỗ thôi.
Nương nương than thở: Nếu hoàng thượng không còn, Thái Tử sẽ lên ngôi. Lúc đó, kẻ đầu tiên gặp xui xẻo chính là hai mẹ con ta. Thái Tử biết nhi tử của ta giỏi hơn hắn trăm lần, nên hắn vẫn canh cánh trong lòng, luôn muốn tìm cơ hội hại chúng ta. Nếu hắn nắm quyền há có thể bỏ qua cho chúng ta?
Tiểu Ngưu khuyên nhủ: Ngươi nhất định phải mạnh mẽ lên, chờ ngươi làm Thái hậu thì mọi việc đều ổn thỏa. Nương nương u sầu hỏi: Khi nào mới có thể như vậy đây? Tiểu Ngưu hàm hồ đáp: Chắc là sẽ nhanh thôi! Lúc ta cứu người chính là thời điểm đó. Nương nương nói: Kể từ khi lập Thái Tử, trong lòng ta luôn lo sợ bất an, bao nhiêu đêm tỉnh lại từ ác mộng, ta mơ thấy nhi tử bị hại. Ta chết thì đành, nhưng nhi tử của ta mới mười một tuổi, nó không đáng phải chịu như vậy! Nói đến đây, nương nương đã khóc nức nở.
Tiểu Ngưu hỏi: Chẳng lẽ ngoài ta ra thì không ai có thể giúp ngươi sao? Nương nương trầm tư nói: Trong triều cũng có một số người ủng hộ nhi tử của ta nhưng dám đứng ra công kích thì chẳng có ai, đa số chỉ là lựa theo chiều gió.
Tiểu Ngưu hỏi: Nghe nói thủ phụ nội các rất có quyền lực, không biết người này có quan hệ như thế nào với nương nương? Nương nương gật đầu nói: Hắn có quan hệ rất tốt với ta, luôn luôn tôn trọng ta. Nhưng cũng không thể hữu dựng, bọn họ đều chỉ trung thành với hoàng thượng.
Tiểu Ngưu lại nói: Nếu Thái Tử chết thì họ sẽ ủng hộ người thôi. Nương nương cũng nói: Đúng vậy, nhưng hắn còn chưa chết. Tiểu Ngưu đảm bảo: Yên tâm, ta sẽ tiễn hắn về nơi cực lạc. Nương nương nhướn đôi mắt đẹp, nói: Nếu ngươi có thể giúp ta làm chuyện này, ta sẽ ghi nhớ công lao của ngươi. Tiểu Ngưu cười vui vẻ. Hắn phảng phất như thấy được đại đế quốc này sẽ do mình thay đổi lịch sử.
Nương nương để cung nữ ra ngoài rồi nói: Nếu hắn vào bắt lại ngươi, chúng ta đều sẽ không sống nổi. Tiểu Ngưu cười hì hì một tiếng, nói: Nếu hắn phát hiện được ta thì ta sẽ cãi đến cùng. Tiểu Ngưu ta còn lâu mới ngồi lấy cái gì tới lấy?
Nương nương bổ sung: Ngồi chờ chết.
Tiểu Ngưu gật đầu nói: Nương nương đúng là có học vấn. Là ngồi chờ chết. Nương nương thở dài: Đúng như ta đoán, những đại thần kia đều đã gặp phải tai ương. Tiểu Ngưu không khách khí ngồi xuống một cái ghế hỏi: Nương nương, vừa rồi hắn đã nói cái gì? Ta còn tưởng hắn còn định ở lại đây tối nay!
Nương nương cười khổ; Hiện tại hắn chỉ nghĩ đến Đàm Nguyệt Ảnh, làm sao còn muốn ở lại với ta được. Tiếp theo lại nói: Vừa rồi hắn rất cao hứng, hình như là vì thái độ Đàm Nguyệt Ảnh đối với hắn khá hơn, còn chịu nói chuyện với hắn. Nhưng vừa nhắc tới những đại thần quỳ gối ngoài cửa, hắn liền thay đổi sắc mặt. Hắn nói, hắn là đấng cửu ngũ, há có thể bị quản chế bởi những tên ngốc mọt sách này? Hắn còn nói sẽ thu thập bọn họ. Ta hỏi hắn định làm gì, hắn nói mỗi người sáu mươi trượng, sau đó đày ra biên cương.
Tiểu Ngưu ồ một tiếng, nói: Những nơi xa xôi hoang vu như vậy, chỉ sợ kẻ nào đến đó đều phải chết. Nương nương cười nhạt: Chỉ sợ cũng chẳng có mấy người còn mệnh mà đi biên cương. Cái đình trượng kia chắc ngươi không biết, người bình thường chỉ sợ bốn mươi trượng là đã chết, sáu mươi trượng này bao nhiêu người có thể chịu được đây? Nếu như người hành hình có lòng tốt, có lẽ còn có người sống được, bất quá cũng là phế nhân. Vậy mấy người còn sinh mệnh mà đi biên cương đây? Thật là đáng thương!
Tiểu Ngưu bất mãn nói: Những đại thần này là vì hắn mới quỳ xuống khuyên can. Hắn chẳng những không chịu hiểu mà còn tàn nhẫn như vậy với họ, thật đúng là tên hôn quân. Giang sơn này rơi vào tay hắn đúng là xui xẻo của bách tính. Nương nương thở dài: Vậy thì còn có thể như thế nào? Hắn là hoàng thượng, không người nào có thể quản được hắn. Tiểu Ngưu hỏi: Hoàng thái hậu cùng hoàng hậu cũng không khuyên giải hắn sao?
Nương nương trả lời: Thái hậu đã mất lâu rồi, hoàng hậu mấy tháng trước cũng đã mất. Tiểu Ngưu ồ một tiếng: Khó trách hắn càn quấy như vậy. Bất quá họ đều đã chết, chuyện này đối với ngươi cũng là việc tốt! Nương nương trầm mặc một lát, nói: Đừng nhìn hoàng hậu mất mà coi thường, địa vị Thái Tử vẫn không thể nào dao động. Đúng như ngươi nói, nếu Thái Tử chết, nhi tử của ta mới có hi vọng.
Tiểu Ngưu nghi ngờ hỏi: Nếu nhi tử ngươi ưu tú như vậy, tại sao không được chọn vào vị trí Thái Tử chứ? Nương nương thở dài nói: Nhi tử của ta không phải là do chính cung sinh. Hơn nữa khi Hoàng thái hậu mất đã nói lập trường không lập ấu. Lúc Hoàng hậu qua đời cũng nói nếu như nhi tử nàng làm không được Hoàng Đế, nàng chết không nhắm mắt. Tiểu Ngưu cảm khái: Cái ngôi Hoàng Đế này nên giống như thừa kế gia sản vậy, người nào có bản lãnh thì đem cho người đó. Nếu như ột tên bại gia tử, không bao lâu thì cả gia nghiệp sẽ đổ vỡ. Nương nương nói: Ngươi nói đúng, nhưng đó là quy củ do tổ tông định ra, không thể thay đổi được. Tiểu Ngưu an ủi: Ngươi đừng khổ sở, ta sẽ giúp ngươi. Mặc dù ta không phải là người đọc sách, nhưng ta cũng hiểu được thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Ta cũng hi vọng quốc gia chúng ta có thể cường đại lên. Nương nương cũng nói: Ta cũng sẽ cố hết sức giúp ngươi. Thế nhưng năng lực của ta có hạn, ta chỉ có thể chỉ cho ngươi biết Đàm Nguyệt Ảnh nhốt ở đâu, còn chuyện cứu người chỉ có thể dựa vào một mình ngươi. 'Thường Nga cung' trước kia là lãnh cung, nhưng từ khi Đàm Nguyệt Ảnh vào đó đã đổi thành tên hiện nay.
Tiểu Ngưu nhẹ giọng nói: Cũng thật kỳ quái, Đàm Nguyệt Ảnh cũng võ công rất lợi hại, làm sao nàng lại rơi vào tay tên hoàng thượng chứ?
Nương nương đáp: Theo ta được biết, Đàm cô nương này bị ép đưa tới, cũng không phải là người trong cung mang đến mà là do Quỷ Vương làm. Ngươi biết Quỷ Vương không?
Tiểu Ngưu ồ lên, nói: Hóa ra là hắn! Ta đương nhiên biết, hắn là một đại ma đầu của tà phái. Nhưng sao hắn không yên lành tu luyện mà chạy đến hoàng cung làm gì chứ? Nương nương nói: Mấy năm này hoàng thượng tửu sắc triền miên đến nỗi thân thể suy kiệt, phải tìm một người cao nhân hỗ trợ cho thân thể cường tráng trở lại. Lưu thái giám liền đề cử Quỷ Vương, nói người này bản lãnh phi phàm, lại có đạo hạnh. Hắn vừa vào cung liền được phong làm chân nhân, cũng bắt Đàm Nguyệt Ảnh vào trong cung dâng cho hoàng thượng, điều này khiến hoàng thượng mừng rỡ, còn muốn phong hắn làm quốc sư. Tiểu Ngưu nhảy dựng lên mắng: Quỷ Vương khốn kiếp. doc truyen tai . Trước kia ta còn cho rằng hắn là là một nhân vật, không ngờ cũng muốn làm cẩu nô tài.
Nương nương bổ sung: Ngươi muốn cứu Đàm Nguyệt Ảnh, trước tiên phải qua được cửa của Quỷ Vương. Quanh Thường Nga cung có rất nhiều thị vệ, chừng hơn trăm người, Quỷ Vương cũng luôn túc trực đợi lệnh. Thế nên ngươi phải diệt trừ hắn. Tiểu Ngưu gật đầu: Ta sẽ giết chết hắn. Ta nghĩ hắn nhất định đã khống chế Nguyệt Ảnh, nếu không với bản lãnh của nàng thì Hoàng Cung này sao có thể vây được nàng? Ngày mai, ngươi hãy phái người dẫn ta tới Thường Nga cung. Nương nương đồng ý, nói: Ban ngày muốn đi lại trong cung nhất thiết phải chú ý, phải luôn coi chừng Thái Tử hoặc là hoàng thượng, hai người kia không dễ chọc đâu.
Tiểu Ngưu mỉm cười nói: Đa tạ nương nương nhắc nhở, ta sẽ chú ý. Nhìn sắc trời không còn sớm, Tiểu Ngưu hỏi: Nương nương, tối nay ta ngủ ở đâu đây?
Nương nương chỉ ra bên ngoài, nói: Ngươi ngủ ở phòng ngoài, bất cứ lúc nào cũng phải hầu hạ ta, đây là chức trách của thái giám. Tiểu Ngưu nhìn nương nương xinh đẹp như Châu Quang Bảo khí, trong lòng nóng lên, liền đùa giỡn: Nương nương, điều này hình như không thích hợp lắm thì phải? Nương nương thân thể ngàn vàng, lại xinh đẹp như vậy, Tiểu Ngưu là nam nhân bình thường, cũng không phải là thái giám. Vạn nhất có điều gì sơ xuất thì phải làm sao đây? Nương nương đỏ mặt nói: Không nghỉ ở ngoài thì ở đâu chứ? Chẳng lẽ ngươi định ở cùng những hạ nhân sao? Nếu có gì sơ xuất thì ta không thể thu xếp. Hơn nữa ta tin ngươi là một chính nhân quân tử. Nghe thế, Tiểu Ngưu liền không còn lời nào để nói, đành phải thu dọn phòng ngoài để ngủ, cứ như vậy, cả buổi tối hắn chỉ cách nương nương vài chục bước chân, ngay cả cửa cũng không đóng, chỉ cách một tấm rèm mỏng.
Trên chiếc giường xa lạ, đầu óc còn nghĩ đến Nguyệt Ảnh, khiến cả người không thoải mái. Nhớ đến lúc gặp gỡ Nguyệt Ảnh, trong lòng hắn ê ẩm. Ai biết có thể thuận lợi cứu người hay không đây? Lại nhớ đến bên cạnh còn có một đại mỹ nữ kiều mị, trong lòng hắn ngứa râm ran. Hắn tự nhủ: 'Nếu như nơi này không phải là Hoàng Cung, mà là trong nhà khác thì ta có thể làm chuyện tốt hay không đây?' Buổi sáng hôm sau, hơn mười đại thần được Hưởng thụ đình trượng. Ngay tại chỗ đã có tám người chết, mấy người còn lại, một thì về nhà không lâu cũng rụng, lúc lên đường đến biên cương đi chỉ còn có ba người. Mà ba người này cũng thành tàn tật.
Tin tức truyền ra khiến toàn thành chấn động, khắp nơi trong kinh thành đều nghị luận. Ngay cả Tiểu Ngưu cũng nghe thấy, thầm mắng tên Hoàng Đế chó chết. Không nghe lời khuyên bảo thì thôi còn hại cả tính mạng người khác nữa. Ngươi thật là đáng chết. Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ bổ ngươi một đao.
Đến trưa, nương nương liền phái một cung nữ là Kiều Mai đưa Tiểu Ngưu đến Thường Nga cung. Đến nơi, Tiểu Ngưu thấy nơi này không lớn, cũng không hề đồ sộ nhưng khắp nơi đầy thị vệ cung đình, cả đám thẳng người trừng mắt, giống như muốn ăn thịt người.
Tiểu Ngưu không đi về phía trước mà quanh quẩn đánh giá tình hình. Kiều Mai nhắc nhở: Ngưu công tử, chúng ta trở về đi thôi, đây không phải là nơi để đứng đợi. Tiểu Ngưu gật đầu, hai người đang định xoay người đi thì lại thấy một công tử y phục hoa lệ bước ra từ Thường Nga cung, sắc mặt xanh mét. Công tử kia đi thẳng đến chỗ hai người. Khi hắn đến gần, Kiều Mai gấp gáp nháy mắt với Tiểu Ngưu quỳ xuống: Nô tỳ thỉnh an Thái Tử gia.
Tiểu Ngưu thấy người này khuôn mặt hung ác, khuôn mặt bệnh hoạn khiến hắn không có hảo cảm, vì vậy liền do dự có nên quỳ xuống hay không mà quên mất mình là một nô tài. Thái Tử trừng mắt, chỉ tay vào Tiểu Ngưu hỏi: Tên nô tài từ đâu tới? Sao thấy bổn Thái Tử mà chẳng có chút lễ phép nào.
Kiều Mai vội nói: Thưa Thái Tử gia, hắn là thái giám mới tiến cung nên chưa hiểu quy tắc. Tiểu Ngưu chợt tỉnh đành quỳ xuống nói: Nô tài Tiểu Vĩ Tử bái kiến Thái Tử gia. Thái Tử hừ một tiếng, đột nhiên đá Tiểu Ngưu một cước. Tiểu Ngưu không kịp đề phòng, bị đá bay ra.
Thái Tử thấy Tiểu Ngưu chật vật liền trở nên vui vẻ, cười nói: Cẩu nô tài, một cước này là chút giáo huấn cho ngươi để lần sau nhìn thấy bổn Thái Tử tránh phạm phải sai lầm. Nói xong liền nghênh ngang rời đi đúng như một tên tiểu nhân đắc chí. Tiểu Ngưu bò dậy, nhìn bóng lưng càng ngày càng xa thầm mắng: 'Thằng nhóc con, dám đá lão tử. Lão tử nhớ kĩ một cước này, lần sau sẽ đáp lại.' Lúc trước hắn đáp ứng diệt trừ Thái Tử còn có chút do dự, sợ giết lầm người tốt; nhưng bây giờ đã chắc chắn tên này không phải dạng gì tốt đẹp. Nếu không phải vì Nguyệt Ảnh thì hắn đã sớm ra tay.
Kiều Mai hỏi: Ngưu công tử, ngươi không có việc gì chứ?
Tiểu Ngưu vỗ vỗ bụi trên người, nhẹ nói: Không sao, bây giờ thói đời càng ngày càng kém, con đánh cha. Kiều Mai hừ một tiếng, thấp giọng nói: Không được nói lung tung. Chúng ta mau đi thôi! Vừa nói vừa dẫn Tiểu Ngưu rời đi.
Đến khi hai người trở về Thúy Vi cung liền thấy nương nương. Nàng nghe xong vội hỏi: Hắn không làm ngươi bị thương chứ?
Tiểu Ngưu lắc đầu nói: Tên Thái Tử này tính tình thật là xấu xa, không dưng lại nổi cơn, người như vậy không thích hợp làm Thái Tử.
Nương nương gật đầu nói: Ngươi hôm nay coi như là may mắn đó. Trước đây có một thái giám liếc hắn một cái liền bị hắn dùng roi đánh cho dở sống dở chết.
Tiểu Ngưu hỏi: Nhi tử ngươi hiện đang ở đâu?
Nương nương trả lời: Đang đi học ở ngoài cung, một tháng chỉ có thể trở về một hai lần. Ta thật đáng thương. Tiểu Ngưu an ủi: Nương nương đừng thương tâm. Chỉ mấy ngày nữa là ngươi có thể lên làm Thái hậu. Nương nương lộ vẻ vui mừng, tiếp theo lại chuyển thành u sầu. Nàng dĩ nhiên không tin rằng Tiểu Ngưu có thay đổi bản lãnh càn khôn.
Hai ngày sau, một thái giám bên cạnh hoàng thượng tiết lộ cho Lý quý phi rằng hoàng thượng hai ngày nay phiền muộn, nên buổi tối đã xuất cung ra ngoài tầm hoan. Ngày đầu tìm kỹ nữ, ngày hai chơi tuấn nam. Sau khi nghe chuyện, Lý nương nương vừa tức vừa giận, ngay cả cơm cũng không thiết ăn. Lúc này, nàng đã hoàn toàn thất vọng với hoàng thượng. Nàng làm sao cũng không ngờ hoàng thượng lại trở nên vô sỉ như vậy, hoàn toàn không biết tự ái. Lý nương nương thầm hận, nếu mình là một nam nhân nhất định sẽ giết hắn, dù phải chết cũng hả dạ.
Tiểu Ngưu không thể làm gì khác hơn là an ủi nàng nói: Hắn vốn là kẻ như vậy thì nàng cần gì phải tức giận! Cứ theo đà này thì chẳng mấy chốc hắn cũng sẽ xuống lỗ thôi.
Nương nương than thở: Nếu hoàng thượng không còn, Thái Tử sẽ lên ngôi. Lúc đó, kẻ đầu tiên gặp xui xẻo chính là hai mẹ con ta. Thái Tử biết nhi tử của ta giỏi hơn hắn trăm lần, nên hắn vẫn canh cánh trong lòng, luôn muốn tìm cơ hội hại chúng ta. Nếu hắn nắm quyền há có thể bỏ qua cho chúng ta?
Tiểu Ngưu khuyên nhủ: Ngươi nhất định phải mạnh mẽ lên, chờ ngươi làm Thái hậu thì mọi việc đều ổn thỏa. Nương nương u sầu hỏi: Khi nào mới có thể như vậy đây? Tiểu Ngưu hàm hồ đáp: Chắc là sẽ nhanh thôi! Lúc ta cứu người chính là thời điểm đó. Nương nương nói: Kể từ khi lập Thái Tử, trong lòng ta luôn lo sợ bất an, bao nhiêu đêm tỉnh lại từ ác mộng, ta mơ thấy nhi tử bị hại. Ta chết thì đành, nhưng nhi tử của ta mới mười một tuổi, nó không đáng phải chịu như vậy! Nói đến đây, nương nương đã khóc nức nở.
Tiểu Ngưu hỏi: Chẳng lẽ ngoài ta ra thì không ai có thể giúp ngươi sao? Nương nương trầm tư nói: Trong triều cũng có một số người ủng hộ nhi tử của ta nhưng dám đứng ra công kích thì chẳng có ai, đa số chỉ là lựa theo chiều gió.
Tiểu Ngưu hỏi: Nghe nói thủ phụ nội các rất có quyền lực, không biết người này có quan hệ như thế nào với nương nương? Nương nương gật đầu nói: Hắn có quan hệ rất tốt với ta, luôn luôn tôn trọng ta. Nhưng cũng không thể hữu dựng, bọn họ đều chỉ trung thành với hoàng thượng.
Tiểu Ngưu lại nói: Nếu Thái Tử chết thì họ sẽ ủng hộ người thôi. Nương nương cũng nói: Đúng vậy, nhưng hắn còn chưa chết. Tiểu Ngưu đảm bảo: Yên tâm, ta sẽ tiễn hắn về nơi cực lạc. Nương nương nhướn đôi mắt đẹp, nói: Nếu ngươi có thể giúp ta làm chuyện này, ta sẽ ghi nhớ công lao của ngươi. Tiểu Ngưu cười vui vẻ. Hắn phảng phất như thấy được đại đế quốc này sẽ do mình thay đổi lịch sử.
/145
|