Chương 156: Đó chỉ là hiểu lầm
Cuộc điện thoại của Vũ Phong Toàn khiến Vũ Linh Đan lo lắng không thôi.
Trong điện thoại, Vũ Phong Toàn bảo thẳng rằng nói một hai câu không rõ ràng được, yêu cầu gặp mặt rồi nói tiếp.
Vũ Linh Đan hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được những lý do của Vũ Phong Toàn, cô cứ tưởng rằng cãi nhau với Nguyễn Kim Thanh rồi, Vũ Phong Toàn sẽ chịu yên phận mấy ngày, nhưng bây giờ xem ra những ngày yên ổn an nhàn của cô sắp kết thúc rồi.
“Bây giờ con không có thời gian, có chuyện gì thì cứ nói luôn đi!”
Vũ Linh Đan nói trong điện thoại.
“Được, Linh Đan, con nói cho bố biết đi, chuyện của con với Trương Thiên Thành rốt cuộc là thế nào, bây giờ con không được lừa bố đâu đấy.”
Giọng điệu Vũ Phong Toàn vô cùng nghiêm túc, rõ ràng vô cùng bất mãn vì là người cuối cùng biết chuyện.
Vũ Linh Đan không biết làm sao: “Bố, thật sự con với Trương Thiên Thành không có gì cả, tất cả đều do báo chí viết lung tung thôi.”
“Viết lung tung?” Mắt Vũ Phong Toàn lập tức trợn lên.
Nguyễn Kim Thanh ở bên cạnh âm thầm đánh giá từng cử chỉ hành động của Vũ Phong Toàn, lại đúng lúc nghe được hai chữ này liền thoáng yên tâm. Bà ta đã nói rồi, sao Trương Thiên Thành có thể chấp nhận một người phụ nữ mà mình đã từng vứt bỏ chứ.
Vũ Phong Toàn tiếp tục rít gào: “Không có lửa thì sao có khói, nếu thật sự không có vấn đề gì thì sao truyền thông có thể viết bừa được chứ?”
“Bố cứ coi họ đang nói bừa đi.”
Vũ Linh Đan lười giải thích liền cúp máy luôn.
Được một lát, Vũ Linh Đan lại bắt đầu lo lắng Vũ Phong Toàn sẽ tìm Trương Thiên Thành, đến lúc đó nếu anh lại nói những lời khinh người thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Vũ Linh Đan chủ động gọi điện qua nhỏ nhẹ nói chuyện với Vũ Phong Toàn: “Bố, chuyện lớn như vậy, nếu thật sự có thì con chắc chắn sẽ nói với bố mà.”
“Hừ, chuyện con giấu bố còn thiếu hay sao?” Vũ Phong Toàn vẫn còn rất tức giận.
Vũ Linh Đan ngượng ngùng cười mấy tiếng, không đồng ý cũng không phủ nhận. Bắt đầu đổi đề tài sang công việc, lúc này Vũ Phong Toàn mới dịu đi một chút, nói với cô: “Chuyện này trong lòng con tự hiểu rõ, bố quan tâm con đâu chỉ vì công việc, không có gì thì đừng liên hệ với người khác.”
“Con hiểu rồi.”
Vũ Linh Đan làm ra vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, không tranh chấp với Vũ Phong Toàn.
“Còn nữa, phải giữ khoảng cách với Trương Đức Phú. Bố nghe nói cậu ta vì con mà tiêu tốn ba trăm năm mươi tỷ để đấu giá Trái Tim Đại Dương.”
Vũ Phong Toàn chuyển đề tài, bắt đầu quản việc riêng tư của Vũ Linh Đan. Cô chưa kịp mở miệng nói gì thì Vũ Phong Toàn đã nói tiếp: “Nhưng như vậy cũng là chuyện tốt, đến giờ Trương Đức Phú cũng chưa đưa ba trăm năm mươi tỷ ra được, bây giờ nếu Trương Thiên Thành muốn gây khó dễ thì đúng là thời điểm tốt. Nếu con có thể nắm bắt được thời cơ thì nói không chừng lại trở thành đại công thần của Trương Thiên Thành đấy.”
Khóe miệng Vũ Linh Đan giật một cái.
Quan hệ phức tạp như vậy mà ông ta cũng có thể tính toán rõ ràng, thật là đã nhọc công vì cô rồi.
Vũ Linh Đan đều biểu hiện là mình đã biết rồi để ông ta không đi tìm Trương Thiên Thành gây phiền phức, sâu trong lòng thì không quan tâm nữa. Cúp điện thoại xong, cô ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, phiền toái như vậy, không biết đến bao giờ mới xong đây.
“Phong Toàn, tôi thấy hay là để Linh Đan về nhà đi! Con gái ở một mình bên ngoài cũng không tiện lắm. Công việc quan trọng nhưng danh tiếng của con gái cũng rất quan trọng mà.”
Nguyễn Kim Thanh ngồi xuống bên cạnh, đưa cho Vũ Phong Toàn một ly trà Thiết Quan Âm, nhỏ nhẹ ân cần nói.
Vũ Phong Toàn liếc mắt nhìn Nguyễn Kim Thanh, từ sau trận cãi nhau lần trước, Nguyễn Kim Thanh cũng biết điều hơn nhiều, phương diện ăn nói cũng xuôi tai hơn so với trước đây.
Không biết lời này của Nguyễn Kim Thanh có thật lòng hay không, nhưng có thể nghĩ được như vậy cũng đã không tệ rồi.
Vũ Phong Toàn cũng không phải dạng xét nét người khác, huống hồ sau khi bình tĩnh suy nghĩ cũng biết mấy năm nay Nguyễn Kim Thanh cũng không dễ dàng gì, liền nắm tay bà ta, nhẹ nhàng nói: “Chuyện của Linh Đan, bà không cần bận tâm, nếu con bé không muốn về thì cứ để nó dốc sức vì công ty nhiều một chút.”
“Phong Toàn, có phải ông cảm thấy tôi đang giả vờ đúng không?” Nguyễn Kim Thanh ngẩng đầu, vẻ mặt tủi thân hỏi.
Vũ Phong Toàn đương nhiên sẽ không thừa nhận, Nguyễn Kim Thanh chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, tủi thân nói: “Tôi biết trước đây có chỗ tôi làm chưa tốt khiến ông hiểu lầm, nhưng hiện tại tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi, dù sao Linh Đan cũng là con gái ông, tôi cũng có trách nhiệm chăm sóc nó.”
“Bà có thể suy nghĩ như vậy thật sự rất tốt.”
Vũ Phong Toàn trầm ngâm vài giây, cánh mũi hơi run run, mãi đến lúc tâm tình không thể khống chế được mới nặng nề gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
“Vậy là ông đồng ý cho Linh Đan trở về sao?”
Nguyễn Kim Thanh kích động.
Đáy mắt Vũ Phong Toàn xẹt qua một tia bối rối: “Để tôi suy nghĩ cẩn thận lại một chút đã.”
Trước đây không khí ngột ngạt, thời điểm náo loạn thật sự khắc sâu trong trí nhớ, hiện tại không dễ dàng gì bình tĩnh được lại nên Vũ Phong Toàn cũng không muốn tự tìm phiền toái cho mình.
“Còn suy nghĩ gì nữa chứ, Linh Đan là con gái ông, con bé nhất định sẽ nghe lời ông. Bên ngoài tốt đến mấy cũng không thể so sánh với sự thuận tiện như ở nhà được.” Nguyễn Kim Thanh tiếp tục nói.
Được Nguyễn Kim Thanh khuyên nhủ, rốt cuộc Vũ Phong Toàn cũng gật đầu đồng ý, đáy lòng cũng thư thái hơn nhiều. Tiếp theo dưới sự giám sát của Nguyễn Kim Thanh, Vũ Phong Toàn gọi điện thoại cho Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan vừa nhìn thấy là số Vũ Phong Toàn gọi đến liền có chút sợ hãi, nhưng lúc này không nhận không được. Vừa nghe Vũ Phong Toàn gọi mình về nhà ở, huyết áp Vũ Linh Đan cũng tăng lên.
“Con ở bên ngoài rất tốt, với cả cũng thuận tiện cho công việc.” Vũ Linh Đan nói.
“Bố cũng nghĩ như vậy, nhưng lời dì của con nói không sai, con thân là con gái, một mình bên ngoài nói chung cũng có chỗ bất tiện, bố thấy tốt hơn là con nên về nhà đi.”
Vũ Phong Toàn cố ý nhắc đến Nguyễn Kim Thanh, hy vọng Vũ Linh Đan có thể cho mình chút mặt mũi, dù sao thì con người cũng đều muốn trải qua những ngày tốt đẹp.
Vũ Linh Đan đương nhiên nghe thấy rõ ràng, khóe miệng nhếch lên.
Nguyễn Kim Thanh mời cô về? Sao bà ta có thể tốt bụng đến vậy chứ, chẳng lẽ mặt trời mọc từ hướng tây sao?
“Con không về đâu.”
Thái độ của Vũ Linh Đan kiên quyết, hoàn toàn không có cơ hội thương lượng.
“Con xem con đi, bố biết con còn có chút khúc mắc với bố, nhưng giờ dì con cũng đã lên tiếng rồi, sau này người một nhà chắc chắn sẽ chung sống hòa thuận.” Vũ Phong Toàn nói.
“Bố cảm ơn dì giúp con nhé, trong thời gian này công việc khá bề bộn, nếu có thời gian con sẽ về thăm bố.”
Ngoài miệng Vũ Linh Đan nói cảm ơn nhưng đáy lòng thì lại cười lạnh một tiếng. Nếu lương tâm bà ta thật sự tỉnh ngộ thì cũng chẳng phải đợi đến hai mươi năm như vậy.
Nguyễn Kim Thanh gấp gáp muốn mình trở về như vậy, nhất định là trong lòng bà ta có dụng ý gì đó. Vũ Linh Đan không có thời gian lãng phí lên người Nguyễn Kim Thanh, chỉ có thể không trêu vào thôi.
Bên kia Vũ Phong Toàn cúp điện thoại xong, Nguyễn Kim Thanh nghe nói Vũ Linh Đan không trở lại thì vẻ mặt thất vọng, rất không vui.
Vũ Phong Toàn thấy bà ta như vậy thì lúc nãy chỉ tin tám phần, giờ đã hoàn toàn tin tưởng bà ta thay đổi rồi, ngay lập tức trở nên vui vẻ, đồng thời cũng có thêm mấy phần thương tiếc, kéo người bà ta lại, khẽ an ủi: “Nếu con bé không muốn về thì chúng ta có thể sống cuộc sống của hai người rồi, bà nói xem có đúng không?”
/255
|