Lưu Manh Lão Sư

Chương 367: Anh Là Lão Đại

/1969


Mặc dù tay phải của Trần Thiên Minh còn đau một chút, nhưng mà hiện giờ

hắn phải cố gắng, hắn muốn dùng tất cả chân khí bình sinh mà đánh ra dùng chiêu Tống Phật Tây Thiên này đánh ngã đám Phương Thúy Ngọc và Phong Ma.

Nhất thời, Trần Thiên Minh phát ra chân khí như lốc xoáy giữa trời, hơn nữa bạch quang mãnh liệt lóe lên tập kích Phong Ma và Phương Thúy Ngọc.

Phong Ma và Phương Thúy Ngọc thấy Trần Thiên Minh chủ động công kích, vì thế cũng vội vận công lực chống đỡ. Nhưng mà, hiện giờ làm sao bọn chúng là đối thủ của Trần Thiên Minh được.

“Ầm” một tiếng nổ vang, hai chưởng của Trần Thiên Minh đã đánh lên ngực của Phong Ma và Phương Thúy Ngọc.

Phương Thúy Ngọc không ngờ được Trần Thiên Minh đã trúng độc còn lợi hại như vậy, chưởng phong của Trần Thiên Minh đánh ả bay xa mấy mét, sau đó té ngất trên mặt đất.

Mà Phong Ma bị tay phải của Trần Thiên Minh đánh, cho nên lão cũng không bị thương nặng như là Phương Thúy Ngọc, nhưng mà cũng vẫn bị Trần Thiên Minh đánh bay, sau đó lão ôm ngực, trong miệng thì phun máu tươi. Xem ra, Phong Ma đã bị trọng thương.

Trần Thiên Minh sau khi đả thương Phương Thúy Ngọc và Phong Ma, hắn liền vọt đến trước mặt Ngô Tổ Kiệt. Bởi vì Trần Thiên Minh đã nhìn qua phát hiện Ngô Tổ Kiệt là người khổ cực nhất, một mình hắn đánh ba tên Ma Môn, hơn nữa đã bị thương. Vì thế, Trần Thiên Minh giúp Ngô Tổ Kiệt trước.

“Tiểu Kiệt, anh tới đây, chú lui về giúp Tiểu Ngũ đi.”

Trần Thiên Minh dùng một chiêu Ba Khí Như Lai đánh ra, nhất thời, một cỗ khí lưu cường liệt đánh đến phía ba người Ma Môn. Lúc này, Trần Thiên Minh đã phát hỏa rồi, hắn hạ thủ không chút lưu tình, cho nên, chưởng này dùng toàn thân công lực, một chiêu đã lấy đi ba mạng.

“Thịch thịch thịch” ba tiếng, ba tên Ma Môn đã trúng chiêu, ba tên này võ công kém Trần Thiên Minh quá xa, vì thế trúng chiêu liền bắn xa sáu bảy mét rồi bỏ mình.

Diệp Đại Vĩ thấy Trần Thiên Minh trúng ám khí mà không việc gì, lại còn đả thương Phong Ma và Phương Thúy Ngọc, hiện giờ còn giết chết ba cao thủ Ma Môn, hắn biết kế tiếp sẽ đến phiên hắn.

Vì vậy, Diệp Đại Vĩ liền đánh mạnh một chiêu về phía Tiểu Tô, sau đó lui lại, rồi lập tức xoay người, bay đến phía Phương Thúy Ngọc bị ngất.

Bởi vì hắn biết, nếu đêm nay mình cứu được Phương Thúy Ngọc, Ma Vương sẽ thưởng xứng đáng, mà mình còn có ân cứu mạng với Phương Thúy Ngọc, sau này mình bảo sao ả ta sẽ nghe vậy.

Vì thế Diệp Đại Vĩ lập tức ôm Phương Thúy Ngọc đang hôn mê, kêu lớn với Phong Ma và Vân Ma:

“Sư thúc, đối thủ quá mạnh, chúng ta mau chạy, nếu không là không kịp đâu.”

Nói xong, Diệp Đại Vĩ cũng chẳng thèm để ý đến Phong Ma và Vân Ma, chỉ biết ôm Phương Thúy Ngọc chạy mất dạng.

Vân Ma sau khi đánh về phía Trương Ngạn Thanh một chưởng, lão lập tức phi thân về phía Phong Ma, sau đó cả hai lão đều chật vật chạy trốn. Bọn chúng cũng biết hiện giờ đánh nhau đối thủ cũng chẳng yếu hơn mình bao nhiêu, nếu có thêm một người nữa xông vào, nhất định là bọn chúng sẽ gặp nạn. Hơn nữa, hiện giờ Trần Thiên Minh chuẩn bị muốn đối phó bọn chúng, bọn chúng còn không đi, vậy khẳng định là kết quả không khác gì đám thủ hạ Ma Môn kia.

Bởi vì có thêm Ngô Tổ Kiệt gia nhập, đám Tiểu Ngũ nhẹ nhàng hơn nhiều, bọn họ đã bị đánh đến cả người đều bị thương, nếu còn không có người đến giúp, có lẽ là bọn họ cũng chẳng giữ được bao lâu. Ngô Tổ Kiệt vốn đang phẫn nộ, vì thế đánh một chưởng công kích tên Ma Môn kia, còn đám Tiểu Ngũ thì đánh phía sau tên này.

Tên kia trúng đòn mấy lần, đầu tiên là dính chưởng của Ngô Tổ Kiệt, sau đó lại bị đám Tiểu Ngũ chém chết. Còn bên phía Dương Quế Nguyệt, nàng vốn đã chiếm thương phong, hơn nữa nàng còn đã đả thương hai tên Ma Môn cao thủ kia luôn.

Trần Thiên Minh sợ còn có người đánh lén, vì thế, hắn xông lên, cho mỗi tên cao thủ Ma Môn một chưởng. Mà Dương Quế Nguyệt cũng chưa dừng tay, nàng cùng lực đánh mỗi tên một chưởng nữa. Vì thế, hai tên này vốn bị

Trần Thiên Minh đánh chết, đến giờ lại trúng chưởng của Dương Quế Nguyệt, thế nên chúng bay về phía Trần Thiên Minh.

“Trời ạ, Dương Quế Nguyệt, cô làm cái quỷ gì thế, đây là tử thi đó, cô ném về phía tôi làm gì?”

Trần Thiên Minh thấy hai cỗ thi thể kia bắn về phía mình, hắn vội vàng né tránh.

“Tôi, tôi tự mình có thể xử lý hai tê đó, anh chạy tới làm gì hả?”

Dương Quế Nguyệt cũng tức giận trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nàng không phục, nói.

“Cô nhìn mình đi, trời cũng sắp sáng rồi còn ở đó mà đánh, tôi không giúp cô vậy cô còn muốn đánh đến ngày kia à!” Trần Thiên Minh cũng trừng mắt nhìn lại.

“Chỉ anh lợi hại sao?” Dương Quế Nguyệt nói.

Trần Thiên Minh cũng không còn công sức mà đi tranh luận với Dương Quế

Nguyệt, hắn muốn xem thương thế đám huynh đệ thế nào. Vì vậy, hắn xoay

người, đi đến bên cạnh Trương Ngạn Thanh, hỏi:

“Ngạn Thanh, các chú thế nào? Có ai bị thương không?”

Trương Ngạn Thanh nói: “Tiểu Ngũ bị thương vì đao, Tiểu Kiệt bị nội thương, những người khác thì không sao.”

Trần Thiên Minh nghe Trương Ngạn Thanh nói như vậy, hắn vội vàng tới bên người Tiểu Ngũ, cẩn thận xem xét vết thương. Hóa ra là tên Ma Môn kia dùng nội lực của mình khiến đao của Tiểu Ngũ bắn ngược lại, thành ra bật lại trên vai Tiểu Ngũ, còn may là không phải bộ phận quan trọng.

Trần Thiên Minh liền vận nội lực điểm huyệt cầm máu cho Tiểu Ngũ, sau đó băng bó vết thương cho các huynh đệ khác.

“Tiểu Kiệt, cậu bị thương ở chỗ nào?”

Trần Thiên Minh đi tới bên người Ngô Tổ Kiệt, quan tâm hỏi thăm.

“Lão đại, em không sao, anh cứ xem thương thế cho mình đi.”

Ngô Tổ Kiệt nhìn thấy vết thương trên tay Trần Thiên Minh còn đang chảy máu, hắn lo lắng nói.

Thập Tự Châm kia có độc, hơn nữa hiện giờ còn găm trong tay Trần Thiên Minh, nếu như không phải nguyên nhân Trần Thiên Minh có máu của Huyết Nghĩ Hoàng trong người, hắn đã sớm ngã rồi.

“Anh không có việc gì, trước tiên xem thương thế cho chú đã.”

Trần Thiên Minh lắc đầu, không nói gì nữa mà bắt mạch cho Ngô Tổ Kiệt, cẩn

thận kiểm tra một hồi.

“Cậu bị thương không nặng, anh giúp cậu trị thương một chút sẽ không có việc gì đâu.” Trần Thiên Minh nói xong, hắn giờ tay mình lên.

Ngô Tổ Kiệt thấy Trần Thiên Minh cũng bị thương, hơn nữa ám khí có độc còn chưa biết thế nào, vì thế hắn sốt ruột lắc đầu, nói:

“Không cần, lão đại, anh cứ xem thương thế mình trước đi, em bị thương là chuyện nhỏ, chậm chút cũng không sao.”

Mà cả đám Trương Ngạn Thanh nghe thấy, cũng đều khuyên can Trần Thiên Minh trị thương cho chính mình trước.

Trần Thiên Minh tức giận, lớn tiếng nói: “Các chú không cần làm ầm, hiện giờ anh là lão đại hay các chú làm lão đại, anh nói các chú còn nghe không? Anh nói, anh bị thương không nặng, các chú không cần quản, nếu còn nhiều lời, anh sẽ giận.”

Nói xong, hắn vận công điểm một chút lên huyệt vị của Ngô Tổ Kiệt, sau đó dùng chân khí giúp Ngô Tổ Kiệt trị thương.

Không bao lâu, Trần Thiên Minh thả tay ra, nhẹ nhàng thở dài, nói với Ngô Tổ Kiệt:

“Tốt lắm, Tiểu Kiệt, cậu đã không còn gì đáng ngại, hiện giờ vận công điều tức đi, ngày mai sẽ hồi phục như trước.”

“Lão đại, anh có cần đi bệnh viện không?”

Trương Ngạn Thanh đi đến bên cạnh Trần Thiên Minh, nhỏ giọng nói.

“Không cần, nếu như anh đi, đạo tặc trở lại thì phải làm sao?” Trần Thiên Minh khoát tay, nói.

Hắn quay đầu lại nói với Dương Quế Nguyệt: “Dương Quế Nguyệt, cảnh sát các cô tới chưa?”

“Tới rồi, bọn họ đang ở cửa.” Dương Quế Nguyệt gật đầu, nói.

“Cô để bọn họ vào đưa mấy cái xác này đi trước. Còn nữa, để bọn họ tra xét bên ngoài một chút, đừng đi vội, tôi vận công trị thương một chút.” Trần Thiên Minh nói.

Dương Quế Nguyệt nhíu mày, nói với Trần Thiên Minh: “Anh không đi bệnh viện xem qua sao?”

Trần Thiên Minh lắc đầu, nói: “Không đi, tôi phải ở đây trông Kính Tây Thi, nếu Kính Tây Thi bị trộm đi, vậy thì phiền lớn. Cô có thể gọi bác sĩ đến đây, giúp tôi cũng mấy huynh đệ băng bó không?”

“Được, bọn họ cũng ở bên ngoài.” Dương Quế Nguyệt nói.

Nàng nói xong, liền rút di động của mình ra, gọi một cuộc, chỉ lát sau, một số cảnh sát đi vào khiêng mấy cái xác của đám Ma Môn ra. Mà bác sĩ cũng giúp đám Tiểu Ngũ khử độc và băng bó lại lần nữa.

“Bác sĩ, anh đến đây một chút.” Trần Thiên Minh gọi nam bác sĩ kia.

“Tôi có thể giúp anh cái gì?” Nam bác sĩ kia hỏi Trần Thiên Minh.

“Trong cánh tay phải của tôi có một cái ám khí có độc, anh có thể dùng dao gạt nó ra giúp tôi, vật này có độc, anh tuyệt đối không nên đụng trực tiếp vào.” Trần Thiên Minh dặn bác sĩ.

Nam bác sĩ kia có chút khó khăn, nói: “Hiện ở đây chúng tôi không có dược vật gì, đến cả thuốc tê cũng không mang, anh hay là theo chúng tôi về bệnh viện?”

“Vậy anh có dao ở đây không?” Trần Thiên Minh hỏi

“Có, tôi có mang đến.” Nam bác sĩ nói.

“Vậy giờ anh giúp tôi gạt nó ra là được, tôi không cần thuốc tê, anh cứ giúp tôi lấy ra, sau đó băng bó cho tôi là được.” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

Hình như là không phải nói nam bác sĩ kia móc từ trong tay mình, mà là tay của người khác vậy.

“Không được, tôi sợ máu sẽ không ngừng chảy, mà nơi này lại không có công cụ và dược phẩm, tôi không làm được.” Nam bác sĩ liều mạng lắc đầu, không chịu đáp ứng Trần Thiên Minh.

Nếu như anh ta giúp Trần Thiên Minh mà lại xuất hiện vấn đề gì, anh ta sẽ không biết nói gì trước mặt quan tòa, cho nên nam bác sĩ này không dám đáp ứng.

“Vậy anh cho tôi mượn dao là được.” Trần thiên Minh bất đắc dĩ đành cười khổ. Xem ra đành phải tự mình làm.

Vốn nam bác sĩ kia còn muốn nói cái gì đó, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Trần Thiên Minh, anh ta chẳng còn cách nào đánh lấy dao

phẫu thuật của mình đưa cho Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh cởi áo ra, sau đó nói với nam bác sĩ:

“Anh không cần sợ, tôi tự mình làm tê mình, còn có thể tự cầm máu.”

Nói xong, hắn dùng ngón tay trái điểm vào ma huyệt ở tay phải, nhất thời, tay phải của hắn không còn cảm giác nữa.

Trần Thiên Minh một bên thì dùng đao rạch chỗ vết thương trên tay, một mặt nói với bác sĩ:

“Tôi đã điểm ma huyệt của mình, hiện giờ tay phải không còn cảm giác nữa, cho dù giờ anh có chặt tay phải tôi xuống, tôi cũng không đau.”

Hắn vừa nói vừa tiếp tục rạch trên tay phải, muốn tìm ám khí kia, nhưng bởi vì góc độ tầm mắt, thế nên Trần Thiên Minh có tìm được, cũng không lấy ra được.

Hóa ra Thập Tự Châm đang ghim vào trong thịt của Trần Thiên Minh, muốn

dùng dao lấy ra là không dễ dàng gì. Nam bác sĩ thấy tay Trần Thiên Minh cứ chảy máu, anh ta cắn răng, lấy từ trong hộp cấp cứu ra một cái kìm sắt, sau đó nói với Trần Thiên Minh:

“Tôi đến giúp anh.”

Nói xong anh ta cầm lấy dao phẫu thuật trên tay Trần Thiên Minh, sau đó dùng đao đẩy chỗ thịt trúng ám khí ở tay Trần Thiên Minh, rồi dùng kìm sắt rút Thập Tự Châm ra.

Trần Thiên Minh thấy Thập Tự Châm đã được lấy ra, vì thế, hắn vội vàng điểm lên tay mình một chút, làm máu ngừng chảy, sau đó thì mỉm cười nói

với nam bác sĩ kia:

“Bác sĩ, phiền anh giúp tôi băng bó vết thương lại một chút!”


/1969

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status