Bóng hình xinh đẹp thanh lệ của Tuyết Mạch Viêm lại một lần hiển hiện ra, mắt nàng tràn ngập hồ nghi, tuần tra chung quanh, nhìn xung quanh chốc lát, cuối cùng lại suy sụp rời khỏi.
Sau một hồi.
Dưới tàng cây màn hào quang cởi bỏ, bóng dáng hai người một lần nữa hiển hiện ra, Tống Đình Ngọc lộ một nửa bộ ngực sữa, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy hờn dỗi ngượng ngùng: “May mà ta phản ứng nhanh, bằng không, bằng không...”.
Lửa nóng trong mắt Tần Liệt cũng dần dần thối lui, nhếch miệng cười, nói: “Bằng không như thế nào?”.
“Bằng không đã bị bắt ngay tại trận”. Tống Đình Ngọc cười quyến rũ, đưa tay nhẹ nhàng đem Tần Liệt đẩy ra: “Ngươi tên khốn kiếp này, Vu độc trên người ta mới giải không bao lâu, ngươi đã bắt đầu động ý xấu. May có Tuyết Mạch Viêm trở lại, nếu không ta sợ đã gặp độc thủ của ngươi, ngươi đồ đại sắc côn!”.
Phong tình vạn chủng vuốt vuốt tóc rối, trên mặt nàng lại không có một tia tức giận, vẫn là cười tủm tỉm, hiển nhiên cũng chưa tức giận.
“Đúng rồi, ta vừa rồi còn chưa nói xong, ngươi vì sao không dám gặp mặt nàng? Ta cảm thấy, ngươi nên sớm nói rõ quan hệ giữa ngươi cùng Huyết Lệ với nàng, sớm một chút thành lập đồng minh với Huyễn Ma tông”. Tống Đình Ngọc nhắc tới chính sự.
“Ta đã đáp ứng Huyết Lệ, ở trong Thần Táng tràng nếu gặp được nàng, sẽ tận lực giúp nàng. Nhưng hiện tại, ta tựa như không thể giúp nàng cái gì, nói rõ quan hệ của ta cùng Huyết Lệ, ngược lại sẽ làm nàng cảm thấy, ta đang thông qua quan hệ này cầu nàng cái gì, dù sao, nay, thực lực nàng mạnh hơn chúng ta, bản thân nàng cũng đủ cường thế”. Tần Liệt sờ sờ cằm.
“Ai da?”.
Tống Đình Ngọc ngạc nhiên hẳn lên: “Khi nào trở nên giỏi hiểu ý người như vậy? Ồ, không đúng, ngươi vẫn luôn giỏi hiểu ý người...”. Nàng liếc vạt áo, ý có ám chỉ.
Tần Liệt hắc hắc cười
“Chúng ta lúc mới quen, ngươi cũng không phải là nghĩ vì người khắp nơi, chẳng lẽ vẻn vẹn là vì Huyết Lệ?”. Tống Đình Ngọc không quá tin tưởng.
“Ngươi đừng xem Tuyết Mạch Viêm nay nổi bật mười phần, ài, thật ra tuổi thọ của nàng có hạn chế, lần này thí luyện Thần Táng tràng, nàng nếu không có kỳ ngộ, không thể lấy được thánh dược hiếm lạ, nàng...”.
Tần Liệt lắc lắc đầu: “Nha đầu kia thật ra rất đáng thương, cộng thêm giao tình của Huyết Lệ, ta âm thầm tận lực giúp nàng là được, không muốn trêu chọc quá nhiều phiền toái cho nàng. Ngươi cũng biết, ta người này không chịu ngồi yên, vận khí luôn không tốt lắm, rất dễ nảy sinh sự việc, nếu ta quá sớm nói rõ với nàng quan hệ cùng Huyết Lệ, có thể sẽ làm nàng sớm lâm vào trong phiền toái của ta, mà không có thời gian đi làm việc của bản thân nàng”.
“Ngươi là không muốn quấy rầy bố trí của bản thân nàng?”. Tống Đình Ngọc đã hiểu ra.
Tần Liệt khẽ gật đầu.
“Ong ong ong!”.
Từng tiếng vang lạ phút chốc từ trong Không Gian giới chỉ của Tần Liệt truyền đến, ở lúc hắn chưa làm rõ nguyên nhân, tám cái cánh của Bát Dực Ngô Công Vương vậy mà lại lập tức từ trong giới chỉ của hắn bay vọt ra.
Sắc mặt Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc đồng thời biến đổi.
“Vù vù vù!”.
Tám cái cánh vỗ lên, như nỏ mạnh xé gió, phút chốc bắn về phía phương xa, chợt lóe rồi biến mất.
“Nhất định là Dạ Ức Hạo giở trò quỷ!”. Tần Liệt hừ một tiếng.
“Lực triệu hồi thật mạnh, ngươi đã đem tám cái cánh đặt ở Không Gian giới chỉ, mẫu trùng kia lại còn có thể cảm giác được”. Tống Đình Ngọc âm thầm kinh hãi.
“Chỉ sợ Dạ Ức Hạo không bao lâu sẽ có động tác mới”. Tần Liệt đã phát hiện không ổn.
“Ta thông báo bọn Sở Ly một phen?”.
“Ừm”.
Đồng thời, một khối lệnh bài bên hông hắn cũng truyền đến tiếng rít dễ nghe.
Khối lệnh bài đó đến từ Vạn Thú sơn, tiếng rít vang lên, ý nghĩa võ giả Vạn Thú sơn cũng đã phát hiện vị trí của hắn.
Tần Liệt cầm lấy lệnh bài, ngưng thần cảm giác một chút, sắc mặt càng thêm trầm trọng: “Vạn Thú sơn những gã kia tìm tới rồi”.
“Lúc này, bọn hắn còn dám tới, nhất định là có cường viện”. Tống Đình Ngọc nghĩ một chút, khẳng định nói: “Bọn hắn cùng Úc Môn hạt giống hạch tâm của Vạn Thú sơn hội họp, nhất định là như vậy!”.
Tống Đình Ngọc không phán đoán sai!
Ở ngoài trăm dặm, Nừu Thiệu Quân cầm một tấm lệnh bài Vạn Thú sơn, sau khi khóa chặt phương vị Tần Liệt, quay đầu nói với một người bên cạnh: “Tìm được bọn chúng rồi!”.
Đó là một thanh niên cao lớn làn da ngăm đen.
Người này cao gần hai thước, thân khoác da thú, cơ thể như núi, toàn thân cơ bắp vồng lên, một mái tóc dài tùy ý phủ trên vai.
Cả người hắn cho người ta một loại cảm giác đáng sợ tràn ngập dã tính, cực kỳ hiếu chiến hung tàn.
Vài ngày trước, Nữu Thiệu Quân ở lúc đối mặt đám người Tần Liệt, Sở Ly, Lạc Trần, biểu hiện khá cuồng ngạo cứng rắn, ngay cả ở lúc đối mặt Tuyết Mạch Viêm, cũng không có một tia kính ý.
Nhưng ở lúc nhìn hướng người này, trong mắt Nữu Thiệu Quân lại tràn ngập sự kính sợ.
Hắn e ngại người này cực sâu.
Người này tất nhiên chính là Úc Môn, nhân vật lĩnh quân một thế hệ mới của Vạn Thú sơn, tu vi Thông U cảnh đỉnh phong, tinh thông đủ loại linh quyết hiếm lạ của Vạn Thú sơn, từ tiểu có thể cùng linh thú câu thông.
Nghe nói, Úc Môn này từ nhỏ bị trục xuất đến nơi hung thú chiếm cứ sinh sống, giống như dã thú một mình sinh sống rất nhiều năm, đã trải qua đủ loại khảo nghiệm.
Hắn có tâm tính cùng tính dẻo dai như dã thú, ngay cả hiện tại, đồn đại người này vẫn thích ăn thịt tươi, thích uống sảng khoái máu tươi linh thú, có cuộc sống nửa người nửa thú.
Hắn làm rất nhiều nhân vật cùng lứa tuổi của Vạn Thú sơn cảm thấy sợ hãi.
Nữu Thiệu Quân, tuy tâm tính âm hiểm, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng cũng vẫn sợ hãi hắn.
http://truyencuatui.net/
“Là Sở Ly giết người của chúng ta?” Úc Môn hỏi.
“Ừm, Sở Ly, còn có một gã tên là Tần Liệt, còn có Lạc Trần cùng Đỗ Hướng Dương”. Nữu Thiệu Quân khẳng định nói.
“Những người này hình thành đồng minh rồi?” Úc Môn nhíu mày.
Hắn cau mày, cái trán nếp nhăn dày đặc ở cùng nơi, thế mà hình thành một chữ “Vương” tự nhiên mà vậy, như dấu hiệu của bách thú chi vương.
“Hẳn là không phải đồng minh kiên cố, chỉ là tạm thời mà thôi”. Nữu Thiệu Quân trả lời.
“Sở Ly cùng Lạc Trần đều đã bị thương?”.
“Thương thế còn đều không nhẹ!”.
“Ừm”.
Úc Môn gật gật đầu, thanh âm khàn khàn nói: “Thần Táng tràng không có bằng hữu, bất luận bọn hắn cùng Vạn Thú sơn có thù hay không, nếu có thể đợi được cơ hội đánh chết, đều không cần bỏ qua!”.
Vẻ mặt Nữu Thiệu Quân vui vẻ.
“Không đơn giản là Tịch Diệt tông cùng Thiên Kiếm sơn”, Úc Môn hừ một tiếng: “Phương châm này cũng nhằm vào mọi người!”.
“Rõ!”. Vài tên võ giả Vạn Thú sơn phía sau hắn đồng thanh quát.
***
Một góc hẻo lánh của rừng rậm.
Một cây gỗ sắp già mục, tỏa sáng ra sinh cơ mới, trên thân cây trụi lủi lại xuất hiện chồi.
Một cây cổ thụ này, rễ cây chôn sâu ở sâu dưới lòng đất, cực kỳ to lớn hùng vĩ, lớn như trái tim người, phóng ra sinh cơ nồng đậm.
Ở quanh nó, rất nhiều cây to vốn xanh um tươi tốt, bị hút hết Mộc chi tinh khí đang nhanh chóng chết già, đang từ từ mục.
Nó thì là càng ngày càng dạt dào sinh cơ.
Sau một hồi.
Dưới tàng cây màn hào quang cởi bỏ, bóng dáng hai người một lần nữa hiển hiện ra, Tống Đình Ngọc lộ một nửa bộ ngực sữa, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy hờn dỗi ngượng ngùng: “May mà ta phản ứng nhanh, bằng không, bằng không...”.
Lửa nóng trong mắt Tần Liệt cũng dần dần thối lui, nhếch miệng cười, nói: “Bằng không như thế nào?”.
“Bằng không đã bị bắt ngay tại trận”. Tống Đình Ngọc cười quyến rũ, đưa tay nhẹ nhàng đem Tần Liệt đẩy ra: “Ngươi tên khốn kiếp này, Vu độc trên người ta mới giải không bao lâu, ngươi đã bắt đầu động ý xấu. May có Tuyết Mạch Viêm trở lại, nếu không ta sợ đã gặp độc thủ của ngươi, ngươi đồ đại sắc côn!”.
Phong tình vạn chủng vuốt vuốt tóc rối, trên mặt nàng lại không có một tia tức giận, vẫn là cười tủm tỉm, hiển nhiên cũng chưa tức giận.
“Đúng rồi, ta vừa rồi còn chưa nói xong, ngươi vì sao không dám gặp mặt nàng? Ta cảm thấy, ngươi nên sớm nói rõ quan hệ giữa ngươi cùng Huyết Lệ với nàng, sớm một chút thành lập đồng minh với Huyễn Ma tông”. Tống Đình Ngọc nhắc tới chính sự.
“Ta đã đáp ứng Huyết Lệ, ở trong Thần Táng tràng nếu gặp được nàng, sẽ tận lực giúp nàng. Nhưng hiện tại, ta tựa như không thể giúp nàng cái gì, nói rõ quan hệ của ta cùng Huyết Lệ, ngược lại sẽ làm nàng cảm thấy, ta đang thông qua quan hệ này cầu nàng cái gì, dù sao, nay, thực lực nàng mạnh hơn chúng ta, bản thân nàng cũng đủ cường thế”. Tần Liệt sờ sờ cằm.
“Ai da?”.
Tống Đình Ngọc ngạc nhiên hẳn lên: “Khi nào trở nên giỏi hiểu ý người như vậy? Ồ, không đúng, ngươi vẫn luôn giỏi hiểu ý người...”. Nàng liếc vạt áo, ý có ám chỉ.
Tần Liệt hắc hắc cười
“Chúng ta lúc mới quen, ngươi cũng không phải là nghĩ vì người khắp nơi, chẳng lẽ vẻn vẹn là vì Huyết Lệ?”. Tống Đình Ngọc không quá tin tưởng.
“Ngươi đừng xem Tuyết Mạch Viêm nay nổi bật mười phần, ài, thật ra tuổi thọ của nàng có hạn chế, lần này thí luyện Thần Táng tràng, nàng nếu không có kỳ ngộ, không thể lấy được thánh dược hiếm lạ, nàng...”.
Tần Liệt lắc lắc đầu: “Nha đầu kia thật ra rất đáng thương, cộng thêm giao tình của Huyết Lệ, ta âm thầm tận lực giúp nàng là được, không muốn trêu chọc quá nhiều phiền toái cho nàng. Ngươi cũng biết, ta người này không chịu ngồi yên, vận khí luôn không tốt lắm, rất dễ nảy sinh sự việc, nếu ta quá sớm nói rõ với nàng quan hệ cùng Huyết Lệ, có thể sẽ làm nàng sớm lâm vào trong phiền toái của ta, mà không có thời gian đi làm việc của bản thân nàng”.
“Ngươi là không muốn quấy rầy bố trí của bản thân nàng?”. Tống Đình Ngọc đã hiểu ra.
Tần Liệt khẽ gật đầu.
“Ong ong ong!”.
Từng tiếng vang lạ phút chốc từ trong Không Gian giới chỉ của Tần Liệt truyền đến, ở lúc hắn chưa làm rõ nguyên nhân, tám cái cánh của Bát Dực Ngô Công Vương vậy mà lại lập tức từ trong giới chỉ của hắn bay vọt ra.
Sắc mặt Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc đồng thời biến đổi.
“Vù vù vù!”.
Tám cái cánh vỗ lên, như nỏ mạnh xé gió, phút chốc bắn về phía phương xa, chợt lóe rồi biến mất.
“Nhất định là Dạ Ức Hạo giở trò quỷ!”. Tần Liệt hừ một tiếng.
“Lực triệu hồi thật mạnh, ngươi đã đem tám cái cánh đặt ở Không Gian giới chỉ, mẫu trùng kia lại còn có thể cảm giác được”. Tống Đình Ngọc âm thầm kinh hãi.
“Chỉ sợ Dạ Ức Hạo không bao lâu sẽ có động tác mới”. Tần Liệt đã phát hiện không ổn.
“Ta thông báo bọn Sở Ly một phen?”.
“Ừm”.
Đồng thời, một khối lệnh bài bên hông hắn cũng truyền đến tiếng rít dễ nghe.
Khối lệnh bài đó đến từ Vạn Thú sơn, tiếng rít vang lên, ý nghĩa võ giả Vạn Thú sơn cũng đã phát hiện vị trí của hắn.
Tần Liệt cầm lấy lệnh bài, ngưng thần cảm giác một chút, sắc mặt càng thêm trầm trọng: “Vạn Thú sơn những gã kia tìm tới rồi”.
“Lúc này, bọn hắn còn dám tới, nhất định là có cường viện”. Tống Đình Ngọc nghĩ một chút, khẳng định nói: “Bọn hắn cùng Úc Môn hạt giống hạch tâm của Vạn Thú sơn hội họp, nhất định là như vậy!”.
Tống Đình Ngọc không phán đoán sai!
Ở ngoài trăm dặm, Nừu Thiệu Quân cầm một tấm lệnh bài Vạn Thú sơn, sau khi khóa chặt phương vị Tần Liệt, quay đầu nói với một người bên cạnh: “Tìm được bọn chúng rồi!”.
Đó là một thanh niên cao lớn làn da ngăm đen.
Người này cao gần hai thước, thân khoác da thú, cơ thể như núi, toàn thân cơ bắp vồng lên, một mái tóc dài tùy ý phủ trên vai.
Cả người hắn cho người ta một loại cảm giác đáng sợ tràn ngập dã tính, cực kỳ hiếu chiến hung tàn.
Vài ngày trước, Nữu Thiệu Quân ở lúc đối mặt đám người Tần Liệt, Sở Ly, Lạc Trần, biểu hiện khá cuồng ngạo cứng rắn, ngay cả ở lúc đối mặt Tuyết Mạch Viêm, cũng không có một tia kính ý.
Nhưng ở lúc nhìn hướng người này, trong mắt Nữu Thiệu Quân lại tràn ngập sự kính sợ.
Hắn e ngại người này cực sâu.
Người này tất nhiên chính là Úc Môn, nhân vật lĩnh quân một thế hệ mới của Vạn Thú sơn, tu vi Thông U cảnh đỉnh phong, tinh thông đủ loại linh quyết hiếm lạ của Vạn Thú sơn, từ tiểu có thể cùng linh thú câu thông.
Nghe nói, Úc Môn này từ nhỏ bị trục xuất đến nơi hung thú chiếm cứ sinh sống, giống như dã thú một mình sinh sống rất nhiều năm, đã trải qua đủ loại khảo nghiệm.
Hắn có tâm tính cùng tính dẻo dai như dã thú, ngay cả hiện tại, đồn đại người này vẫn thích ăn thịt tươi, thích uống sảng khoái máu tươi linh thú, có cuộc sống nửa người nửa thú.
Hắn làm rất nhiều nhân vật cùng lứa tuổi của Vạn Thú sơn cảm thấy sợ hãi.
Nữu Thiệu Quân, tuy tâm tính âm hiểm, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng cũng vẫn sợ hãi hắn.
http://truyencuatui.net/
“Là Sở Ly giết người của chúng ta?” Úc Môn hỏi.
“Ừm, Sở Ly, còn có một gã tên là Tần Liệt, còn có Lạc Trần cùng Đỗ Hướng Dương”. Nữu Thiệu Quân khẳng định nói.
“Những người này hình thành đồng minh rồi?” Úc Môn nhíu mày.
Hắn cau mày, cái trán nếp nhăn dày đặc ở cùng nơi, thế mà hình thành một chữ “Vương” tự nhiên mà vậy, như dấu hiệu của bách thú chi vương.
“Hẳn là không phải đồng minh kiên cố, chỉ là tạm thời mà thôi”. Nữu Thiệu Quân trả lời.
“Sở Ly cùng Lạc Trần đều đã bị thương?”.
“Thương thế còn đều không nhẹ!”.
“Ừm”.
Úc Môn gật gật đầu, thanh âm khàn khàn nói: “Thần Táng tràng không có bằng hữu, bất luận bọn hắn cùng Vạn Thú sơn có thù hay không, nếu có thể đợi được cơ hội đánh chết, đều không cần bỏ qua!”.
Vẻ mặt Nữu Thiệu Quân vui vẻ.
“Không đơn giản là Tịch Diệt tông cùng Thiên Kiếm sơn”, Úc Môn hừ một tiếng: “Phương châm này cũng nhằm vào mọi người!”.
“Rõ!”. Vài tên võ giả Vạn Thú sơn phía sau hắn đồng thanh quát.
***
Một góc hẻo lánh của rừng rậm.
Một cây gỗ sắp già mục, tỏa sáng ra sinh cơ mới, trên thân cây trụi lủi lại xuất hiện chồi.
Một cây cổ thụ này, rễ cây chôn sâu ở sâu dưới lòng đất, cực kỳ to lớn hùng vĩ, lớn như trái tim người, phóng ra sinh cơ nồng đậm.
Ở quanh nó, rất nhiều cây to vốn xanh um tươi tốt, bị hút hết Mộc chi tinh khí đang nhanh chóng chết già, đang từ từ mục.
Nó thì là càng ngày càng dạt dào sinh cơ.
/2116
|