Mùng năm tháng năm, năm Khai Nguyên thứ năm, hoàng đế Thuận Thiên lên ngôi, lập ra thời đại Bình An cực thịnh trong lịch sử Việt Quốc. Đồng thời tân hoàng cũng sách lập hoàng hậu họ Thành lên ngôi mẫu nghi thiên hạ, đại công chúa Bảo Ngọc tuyệt đối trở thành bảo vật của quốc gia.
Trong ngày đầu tiên hoàng hậu lên ngôi, đã cho triệu hết tam cung lục viện vào đông cung triều kiến.
- Ta biết các ngươi cũng là bị gia đình ép buộc tiến cung. – Hoàng hậu ngồi trên ngai cao nhìn xuống. – Khổ thân các ngươi rồi, bởi vì ta nhất quyết sẽ độc sủng hậu cung này.
Lời hoàng hậu nói ra khiến chúng cung tần bên dưới xôn xao.
- Các ngươi chỉ có một cơ hội này để rút chân ra được thôi. Ta hỏi các ngươi, từ hoàng thượng trở xuống, các ngươi thích ai nhất ta sẽ gả cho người đó.
Lần này hoàng hậu nói càng làm cho cung tần xôn xao lớn hơn. Đây là hoàng hậu gì vậy, nói ra toàn những lời nghe thật là giòn tai. Nhưng đột nhiên có một thiếu nữ chạy ra quỳ lạy.
- Hoàng hậu, là Quế Lâm sai rồi. Quế Lâm thật không thích hoàng thượng! – Nàng nước mắt như mưa. – Hoàng thượng không chịu để râu nữa Quế Lâm không thích. Quế Lâm xin hoàng hậu ban hôn cho Hàn Quân hộ vệ.
Lạc Mai gật gù, “Rất có cá tính, giống ta.”
- Được rồi, ban hôn Quế Lâm cho Hàn Quân. – Nàng vui vẻ nói.
Nghe vậy đám mỹ nữ ồ lên hết. Lát sau mới cá một nữ nhân rụt rè lên tiếng.
- Bình Nhi thích Phan An học sĩ.
- Ồ ngươi cũng thật khéo chọn, Phan An là đệ nhất mỹ nam của triều đình ta đó. Được rồi, ban hôn Bình Nhi cho Phan An. – Lạc Mai cười rạng rỡ. – Các ngươi mau nhanh lên, nếu không những người tốt sẽ bị chọn hết đó.
Nghe lời này cả đám mỹ nữ bùng lên như ong vỡ tổ.
- Tiểu nữ thích Quang Trọng uý
- Người đó thật tài giỏi, được.
- Tiểu nữ muốn gả vào nhà Vương Hoành.
- Hào môn danh sĩ, được.
- Tiểu nữ muốn gả cho Hoàng tướng quân.
- Không được, Hoàng Vân Phong đã có chín người vợ rồi. Ngươi vào đó chỉ thêm xào xáo thôi. Chọn những người không có vợ đó.
- Tiểu nữ thích Lâm thị vệ.
- Được
- ...
Như vậy là chỉ trong một ngày, Thành hoàng hậu đã giải tán sạch sẽ hậu cung. Ở Đại đô bùng lên phong trào cưới hỏi do hoàng hậu ban hôn. Trong vòng một tháng mà có hơn năm trăm vụ cưới hỏi xảy ra, khiến nhu cầu hàng hoá tăng vọt. Bách Hoá phường mua gì cũng bán, làm ăn thuận lợi, sinh khí ngày một khấm khá lắm. Quân viễn chinh phương bắc đa số là nam nhân trẻ trung. Đến lúc công được thành, không ngờ cùng lúc thành danh trên quan trường cũng gặp được vận đỏ trên tình trường. Mau chóng thành gia lập thất hết.
Sau này đã thành thông lệ, bất cứ cặp đôi nam nữ nào gặp được hoàng hậu, cũng có thể xin được ban hôn. Cho dù thân phận cách biệt, khoảng cách giàu nghèo hay bất đồng sắc tộc; chỉ cần hai bên thật lòng sẽ được hoàng hậu ban hôn, dân chúng chúc phúc. Mấy đời sau, để nhớ ơn nàng, nên gọi là Hồng Ty hoàng hậu, tạc tượng thờ ở am nguyệt lão. Trở thành vị thần chuyên chúc phúc cho các đôi tình nhân.
^_^
Trong cung từ nay về sau không còn mấy bài thơ ‘cung oán ngâm khúc’ nữa. Kể cả tỳ nữ trong cung cũng đua nhau lấy chồng hết. Làm việc trong cung thật thoải mái, ăn ngon mặt đẹp lại có tiền công. Lấy nhau rồi thì cùng ở trong cung làm việc. Còn độc thân thì hết ngày làm cũng có thể về nhà chơi. Đặc biệt cung quy đổi mới không tuyển thái giám nữa. Hoàng thượng và hoàng hậu cũng vì chuyện này mà cãi nhau một trận, mặc dù phần thắng chắc chắn sẽ nghiêng về một bên.
- Không cho tuyển thái giám thì sau này trong cung chỉ tuyển toàn cung nữ thôi! – Hoàng thượng ra lệnh.
- Không được, có những việc nặng nhọc như bê chậu cây, gánh nước, leo lên sửa mái nhà ... không thể để nữ nhi làm được. – Hoàng hậu chu miệng.
- Vậy phải tuyển thái giám!
- Không cần, những việc trái đạo đức đó đừng làm. Đi ngược lại với tạo hoá sẽ bị trời phạt. Chỉ tuyển nam đinh bình thường là được.
- Sao lại để nam đinh làm việc trong hậu cung được. – Hoàng thượng giãy nãy.
- Sao không được, có nam có nữ, âm dương điều hoà. Nếu bọn họ thích nhau thì muội sẽ gả.
- Ta không nói cung nữ, ta nói hậu cung kìa.
- Hậu cung chẳng phải chỉ có muội và Bảo Ngọc à. Bảo Ngọc mới có năm tuổi, huynh lo gì. Mà Ngọc nhi tính tình giống muội, người nó thích nhất định là nam nhân tốt. Ngọc nhi thích ai thì ta gả cho người đó luôn.
- Không phải, ta nói là muội kìa. Ta không muốn nam nhân khác đến gần muội. – Cuối cùng hắn cũng không kiềm được nói ra nỗi lo của mình.
- Muội thì làm sao. Không lẽ huynh không tự tin với bản thân mình. – Lạc Mai liếc mắt, nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.
- Ai nói ta không tự tin!
Con mồi lại sập bẫy nữa rồi. Suốt bấy nhiêu năm trời chinh chiến, đối mặt với bao nhiêu danh tướng, địch thủ. Vậy mà Y Thần cũng không nhìn ra được một cái kế ‘kích tướng’ này.
Đã phân ra người thua kẻ thắng, cuộc cãi vã kết thúc.
Hoàng thượng thua cuộc đành phải ban chiếu chỉ từ này không tuyển thái giám vào cung, hơn nữa cũng tự do hôn nhân. Hắn đóng dấu vào tờ chiếu chỉ trong lúc nàng ngồi cười hi hi.
Bực mình quá, hoàng thượng đi tìm Hoàng tướng quân luyện võ (trút giận).
“Cái tên Hoàng Vân Phong này, ta vẫn ghi mối nợ cũ, đã có chín người vợ rồi mà còn đi theo quyến rũ độc nhất hoàng hậu của ta!”
P/S: Chương này có đề cập đến chiến hữu Hoàng Vân Phong, Hy vọng đạo hữu thoả mãn với kết cục viên mãn này.:tt1:
Thân,:012:
Người qua đường A
Diễn viên quần chúng.
Trong ngày đầu tiên hoàng hậu lên ngôi, đã cho triệu hết tam cung lục viện vào đông cung triều kiến.
- Ta biết các ngươi cũng là bị gia đình ép buộc tiến cung. – Hoàng hậu ngồi trên ngai cao nhìn xuống. – Khổ thân các ngươi rồi, bởi vì ta nhất quyết sẽ độc sủng hậu cung này.
Lời hoàng hậu nói ra khiến chúng cung tần bên dưới xôn xao.
- Các ngươi chỉ có một cơ hội này để rút chân ra được thôi. Ta hỏi các ngươi, từ hoàng thượng trở xuống, các ngươi thích ai nhất ta sẽ gả cho người đó.
Lần này hoàng hậu nói càng làm cho cung tần xôn xao lớn hơn. Đây là hoàng hậu gì vậy, nói ra toàn những lời nghe thật là giòn tai. Nhưng đột nhiên có một thiếu nữ chạy ra quỳ lạy.
- Hoàng hậu, là Quế Lâm sai rồi. Quế Lâm thật không thích hoàng thượng! – Nàng nước mắt như mưa. – Hoàng thượng không chịu để râu nữa Quế Lâm không thích. Quế Lâm xin hoàng hậu ban hôn cho Hàn Quân hộ vệ.
Lạc Mai gật gù, “Rất có cá tính, giống ta.”
- Được rồi, ban hôn Quế Lâm cho Hàn Quân. – Nàng vui vẻ nói.
Nghe vậy đám mỹ nữ ồ lên hết. Lát sau mới cá một nữ nhân rụt rè lên tiếng.
- Bình Nhi thích Phan An học sĩ.
- Ồ ngươi cũng thật khéo chọn, Phan An là đệ nhất mỹ nam của triều đình ta đó. Được rồi, ban hôn Bình Nhi cho Phan An. – Lạc Mai cười rạng rỡ. – Các ngươi mau nhanh lên, nếu không những người tốt sẽ bị chọn hết đó.
Nghe lời này cả đám mỹ nữ bùng lên như ong vỡ tổ.
- Tiểu nữ thích Quang Trọng uý
- Người đó thật tài giỏi, được.
- Tiểu nữ muốn gả vào nhà Vương Hoành.
- Hào môn danh sĩ, được.
- Tiểu nữ muốn gả cho Hoàng tướng quân.
- Không được, Hoàng Vân Phong đã có chín người vợ rồi. Ngươi vào đó chỉ thêm xào xáo thôi. Chọn những người không có vợ đó.
- Tiểu nữ thích Lâm thị vệ.
- Được
- ...
Như vậy là chỉ trong một ngày, Thành hoàng hậu đã giải tán sạch sẽ hậu cung. Ở Đại đô bùng lên phong trào cưới hỏi do hoàng hậu ban hôn. Trong vòng một tháng mà có hơn năm trăm vụ cưới hỏi xảy ra, khiến nhu cầu hàng hoá tăng vọt. Bách Hoá phường mua gì cũng bán, làm ăn thuận lợi, sinh khí ngày một khấm khá lắm. Quân viễn chinh phương bắc đa số là nam nhân trẻ trung. Đến lúc công được thành, không ngờ cùng lúc thành danh trên quan trường cũng gặp được vận đỏ trên tình trường. Mau chóng thành gia lập thất hết.
Sau này đã thành thông lệ, bất cứ cặp đôi nam nữ nào gặp được hoàng hậu, cũng có thể xin được ban hôn. Cho dù thân phận cách biệt, khoảng cách giàu nghèo hay bất đồng sắc tộc; chỉ cần hai bên thật lòng sẽ được hoàng hậu ban hôn, dân chúng chúc phúc. Mấy đời sau, để nhớ ơn nàng, nên gọi là Hồng Ty hoàng hậu, tạc tượng thờ ở am nguyệt lão. Trở thành vị thần chuyên chúc phúc cho các đôi tình nhân.
^_^
Trong cung từ nay về sau không còn mấy bài thơ ‘cung oán ngâm khúc’ nữa. Kể cả tỳ nữ trong cung cũng đua nhau lấy chồng hết. Làm việc trong cung thật thoải mái, ăn ngon mặt đẹp lại có tiền công. Lấy nhau rồi thì cùng ở trong cung làm việc. Còn độc thân thì hết ngày làm cũng có thể về nhà chơi. Đặc biệt cung quy đổi mới không tuyển thái giám nữa. Hoàng thượng và hoàng hậu cũng vì chuyện này mà cãi nhau một trận, mặc dù phần thắng chắc chắn sẽ nghiêng về một bên.
- Không cho tuyển thái giám thì sau này trong cung chỉ tuyển toàn cung nữ thôi! – Hoàng thượng ra lệnh.
- Không được, có những việc nặng nhọc như bê chậu cây, gánh nước, leo lên sửa mái nhà ... không thể để nữ nhi làm được. – Hoàng hậu chu miệng.
- Vậy phải tuyển thái giám!
- Không cần, những việc trái đạo đức đó đừng làm. Đi ngược lại với tạo hoá sẽ bị trời phạt. Chỉ tuyển nam đinh bình thường là được.
- Sao lại để nam đinh làm việc trong hậu cung được. – Hoàng thượng giãy nãy.
- Sao không được, có nam có nữ, âm dương điều hoà. Nếu bọn họ thích nhau thì muội sẽ gả.
- Ta không nói cung nữ, ta nói hậu cung kìa.
- Hậu cung chẳng phải chỉ có muội và Bảo Ngọc à. Bảo Ngọc mới có năm tuổi, huynh lo gì. Mà Ngọc nhi tính tình giống muội, người nó thích nhất định là nam nhân tốt. Ngọc nhi thích ai thì ta gả cho người đó luôn.
- Không phải, ta nói là muội kìa. Ta không muốn nam nhân khác đến gần muội. – Cuối cùng hắn cũng không kiềm được nói ra nỗi lo của mình.
- Muội thì làm sao. Không lẽ huynh không tự tin với bản thân mình. – Lạc Mai liếc mắt, nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.
- Ai nói ta không tự tin!
Con mồi lại sập bẫy nữa rồi. Suốt bấy nhiêu năm trời chinh chiến, đối mặt với bao nhiêu danh tướng, địch thủ. Vậy mà Y Thần cũng không nhìn ra được một cái kế ‘kích tướng’ này.
Đã phân ra người thua kẻ thắng, cuộc cãi vã kết thúc.
Hoàng thượng thua cuộc đành phải ban chiếu chỉ từ này không tuyển thái giám vào cung, hơn nữa cũng tự do hôn nhân. Hắn đóng dấu vào tờ chiếu chỉ trong lúc nàng ngồi cười hi hi.
Bực mình quá, hoàng thượng đi tìm Hoàng tướng quân luyện võ (trút giận).
“Cái tên Hoàng Vân Phong này, ta vẫn ghi mối nợ cũ, đã có chín người vợ rồi mà còn đi theo quyến rũ độc nhất hoàng hậu của ta!”
P/S: Chương này có đề cập đến chiến hữu Hoàng Vân Phong, Hy vọng đạo hữu thoả mãn với kết cục viên mãn này.:tt1:
Thân,:012:
Người qua đường A
Diễn viên quần chúng.
/25
|