Lãng Tử Gió

Chương 51

/107


Khí trời sau cơn mưa ẩm ướt đến khó chịu, lại chẳng có cơn gió nào, ngoài chàng “lãng tử gió” đang ngồi phía trước tôi. Di chạy chậm, có thể ko quen đi chiếc xe này, hoặc vì việc chạy chậm là điều cần thiết khi chở 1 người khác phái. Tôi ko biết hắn có lịch sự đến mức đó ko, nhưng trong lòng lại cứ tin như thế.

Chúng tôi ko nói gì với nhau suốt quãng đường trên xe, cả khi dừng lại trước cổng nhà, cả 2 đều bước xuống và đứng tần ngần gần mấy phút.

“Cảm ơn anh…nhiều…” – Giọng tôi thì thào và đứt quãng dù chẳng hề mệt mỏi gì.

“Thôi, vào nhà nghỉ ngơi đi. Tối nhớ nhắn tin cho tôi biết tình hình lưng bụng thế nào, ok?”

“Ừ… mà, khoan, anh đi gì về?” – Tôi chợt kéo tay Di khi hắn định ôm nón đi khỏi.

“Quên hồi tôi còn bị đau ở chân đi bằng gì rồi à?” – Hắn cười, nháy mắt nhanh và đi lùi, tay giơ lên vẫy tạm biệt. Tôi cứ đứng nhìn và Di cứ đi như thế, đến khi mẹ ra mở cửa, tôi vừa chào mẹ xong quay lại thì đã ko còn thấy hắn đâu nữa.



Nằm dài từ chiều đến chập tối thì lưng tôi có vẻ đỡ hơn, ít ra nó cũng ko còn đau nhiều mỗi khi co gập người nữa. Tôi dán thêm 1 miếng dán của Di, cất 2 miếng còn lại vào ngăn kéo có khóa, chỗ tôi vẫn thường giữ những vật giá trị về mặt tinh thần, hoặc những thứ bí mật của riêng mình. Hai miếng dán này của Di, với tôi, chẳng biết là vật có ý nghĩa kỷ niệm hay là 1 bí mật ko nên cho ai biết nữa.

Thật ra tôi định nhắn tin cho Di bảo rằng mình đã bớt đau, như hắn đã căn dặn lúc chia tay trước cửa nhà. Nhưng việc chủ động nhắn tin cho Di luôn khiến tôi cảm thấy mình tệ hại, như thể đang làm điều gì đó cực kỳ tội lỗi…với Khoa. Vì vậy, tốt hơn hết, xem như mọi chuyện đã qua và nếu chúng tôi ko tình cờ (hoặc cố ý) gặp nhau nữa, thì những cảm giác ko bình thường này cũng sẽ dần biến mất.

Thế nhưng thực tế thì lại ko đơn giản được như vậy.

Có lẽ vì ko thấy tôi báo cáo tình hình sức khỏe, Di gọi tôi vào sáng sớm hôm sau, khi tôi vẫn còn ngái ngủ dù đã dậy được 1 lúc.

“Thế nào rồi?”

“À… đỡ nhiều rồi”

“Ừm, có thế chứ. Đang ngủ à? Vậy ngủ tiếp đi!”

“Ko… ngủ gì nữa. Anh dậy sớm thế?”

“Có ngủ đâu mà dậy”

“Hả?” – Tôi trườn ra khỏi chăn -

“Anh ko ngủ được?”

Ko thấy tiếng Di đáp, chỉ nghe rõ tiếng vù vù bên kia đầu dây. Hình như là tiếng quạt. Tôi lên tiếng “alo” để chắc rằng hắn vẫn còn giữ máy.


/107

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status