“Kế thúc thúc, ngài nói là, Bạch Tề ở Xuân Mộc giang kia vẫn còn cơ hội hóa rồng sao?”
Long Nữ cực kỳ quan tâm đến chuyện này, chẳng những giọng nói lớn hơn một chút, ngay cả giọng điệu cũng dồn dập hơn. Thực ra cũng không phải do Bạch Tề quan trọng mà việc này liên quan đến bản thân nàng.
Kế Duyên nhìn nàng, có thể hiểu rõ đại khái trong lòng Long Nữ muốn gì. Hắn nói một câu mà sinh linh tu hành ở thế giới này chưa bao giờ được nghe qua.
“Đại đạo có năm mươi, thì thiên ý quyết định bốn chín, còn con người giành giật lấy một phần!”
Dù giọng điệu của hắn bình thản nhưng ý nghĩa trên mặt chữ trong lời này đều lộ rõ sự cao thâm. Thậm chí, nàng còn cảm thấy mình hiểu được một chút, cũng biết rằng đây không phải là “Kế thúc thúc” đang bịa chuyện.
Long Nữ trầm ngâm suy nghĩ một hồi, mơ hồ có chút cảm xúc. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt sáng lại nhìn vào ánh mắt trắng xám vẫn mãi nửa khép nửa mở kia của Kế Duyên.
“Kế thúc thúc, người nói, sau này con có thể hóa rồng thành công không?”
Trong lòng hắn cảm thán một câu, ngươi còn không tin vào bản thân mình thì còn hóa rồng cái gì chứ.
Long Nữ vừa rồi thật dễ nói chuyện, dường như cũng không phải rất quan tâm. Xem ra, hắn vẫn phải xuất ra uy nghiêm của “thúc thúc” rồi.
Ánh mắt hắn mở ra hơn phân nửa nhìn về phía Long Nữ. Đôi mắt hắn giống như màu xám vô thần, khiến cho Long Nữ cảm thấy lúc này hắn không phải đang nhìn nàng, mà đang xem con đường hóa rồng của bản thân nàng.
“Mặc dù lão Bạch Giao đạo hạnh cao, có thể hai lần hóa rồng thất bại làm cho lân giáp rơi hết, nhưng nếu cho lão một cơ hội nữa, ngươi đoán xem lão có dám hóa rồng lần thứ ba không?”
Câu hỏi này của Kế Duyên đúng là làm khó Long Nữ Ứng Nhược Ly rồi. Nàng vô thức nhìn Bạch Tề đang ngồi ở nơi cung điện hẻo lánh uống rượu một mình, tuy rằng cô độc, nhưng lại không nén được vẻ không cam lòng và bất đắc dĩ đi.
“Chỉ e là lão tuyệt đối sẽ thử lần nữa!’
Không riêng đáp án này, Long Nữ còn biết nếu cho lão thêm một cơ hội nữa, hơn nữa nếu lão lại thất bại, thì kết cục của Bạch Giao chắc chắn là cái chết.
“Ha ha, chắc hẳn Giang Thần nương nương đã có câu trả lời của mình. Như vậy Kế mỗ xin nói một câu, ngoài đạo hạnh ra, thì khoảng cách đến hóa rồng của ngươi chỉ kém ở tâm khí. Chỉ cần hai việc này đầy đủ, thì chuyện hóa rồng đã thành hơn phân nửa rồi!”
Trái tim nàng đập thình thịch.
“Vậy còn một nửa kia ở đâu ạ?”
Vấn đề này làm cho hắn có chút dở khóc dở cười. Ngươi còn một người cha là Chân Long đấy. Có ưu thế này thì mấy con Giao Long khác có thể so sánh được sao?
Nhưng đến mức này, Kế Duyên cũng đoán được chuyện tương lai. Vị Long Nữ này chưa chắc đã sợ chết hay lo lắng đạo hạnh suy yếu mới sợ việc hóa rồng như vậy. Rất có thể là do bậc cha chú của nàng uy thế quá mạnh, lại có rất nhiều tài nguyên đổ vào, nên áp lực của nàng quá lớn, cũng kéo dài quá lâu.
Nàng rất giống mấy đứa con nhà có tiền có thế ở kiếp trước. Rõ ràng bản thân bọn họ thực sự rất ưu tú, thế nhưng mãi mãi vẫn núp dưới bóng ma của ông cha mình.
Trên mặt Kế Duyên lộ ra vẻ lạnh nhạt hơn một chút, lại càng tự nhiên hơn. Khóe miệng cũng mơ hồ mang theo nụ cười vui vẻ. Giọng điệu nói chuyện cũng nhẹ nhàng chậm rãi hơn trước rất nhiều.
“Ứng Nhược Ly, làm con gái của Chân Long không dễ đúng không?
Trải qua thời gian thật dài, có thể Long Nữ cũng không ý thức được điểm ấy. Giờ phút này, nàng bị Kế Duyên bóc trần, sự đồng cảm như đánh thẳng vào tâm hồn. Trong lúc nhất thời, nàng không biết nên trả lời thế nào. Theo bản năng, nàng nhìn về phía cha mình, lại phát hiện dường như lão Long cũng đang để ý bên này.
“Ha ha, thừa nhận áp lực khó tránh khỏi khó chịu …”
Bỗng nhiên hắn nhớ đến một bí quyết của kiếp trước không biết đã thấy ở chỗ nào, không liên quan đến Đạo Đức Kinh, cũng không quan hệ gì với điển tịch.
“Như vậy đi, ngươi gọi ta là “thúc thúc” thì ta cũng không ngại dạy ngươi một vài điểm!”
Với tình huống của Long Nữ, hoàn toàn là do tâm tính có vấn đề. Người quen biết nói một nghìn một vạn lần, có lẽ cũng không dùng được. Hoặc cũng có thể do nàng và người bên cạnh không phát hiện ra vấn đề này, nhưng Kế Duyên lại chú ý đến.
Bên người hắn có Tiên Kiếm, lại được Chân Long tìm kiếm ba năm. Người như vậy giảng dạy cho ngươi một chút chuyện nhỏ thì cũng là chuyện bình thường.
Dĩ nhiên, Kế Duyên cũng không biết lão Long tìm hắn hơn ba năm, cũng không tự nhận xét bản thân ở vị trí rất cao. Chẳng qua, hắn chỉ muốn gợi ý giúp Long Nữ một lần mà thôi.
Thuật ngữ tu hành chính xác có thể hiểu là “Đạo âm vấn tâm”. Mặc dù đạo hạnh của hắn không cao đến mức có thể giúp người khác “vấn tâm” nhưng với Sắc lệnh âm, trên lý thuyết thì hiệu quả càng mạnh hơn nữa.
Lúc này, hắn cảm thấy tâm tư của Long Nữ đang có khí cơ rung chuyển. Tuy chưa từng thử qua, nhưng Kế Duyên cảm thấy bây giờ thời cơ cực kỳ thích hợp.
“Buông bỏ tâm bích, nhắm mắt nhập tĩnh, dọn sạch linh đài!”
(tâm bích: bức tường trong tâm trí)
(linh đài: tâm hồn)
Thanh âm của Kế Duyên mang theo một tia Sắc lệnh âm. Trong tiếng nhạc ầm ĩ phía dưới, không có ai phát hiện ra, nhưng trong tai Long Nữ lại nghe vô cùng rõ ràng. Nàng tự nhiên quét sạch tạp niệm, nhắm mắt. Sau đó linh đài bừng sang một mảng.
Đây cũng là do “thân phận” của Kế Duyên bày ra đó, lại có phụ thân ở bên cạnh, mới có thể để cho Long Nữ có phần tín nhiệm. Nếu không thì khó mà vượt qua được tâm quan.
“Ngươi nhìn về phía trước đi, ruộng lúa, hồ nước, sông lớn, núi cao, thành trì…. Đường thủy đan xem khắp nơi…”
Kế Duyên biết rõ người tu hành minh tưởng ý cảnh cực kỳ nhanh. Với tư cách Giang Thần, Ứng Nhược Ly cũng không kém. Hơn nữa, nhờ có Đạo Âm phụ trợ, trong lòng nàng thấp thoáng hình thành một mảnh sông núi, thậm chí chính nàng cũng trở thành Giao Long đang ẩn nấp ở một đầm nước nào đó.
“Mấy trăm năm tu hành, đạo hạnh của ngươi đã thành, mưa lớn trên trời rơi xuống đã hơn nửa tháng. Ứng Nhược Ly, lúc này ngươi có cơ hội lội ngược dòng, còn không mau lên đường?”
Ở bên trong tâm cảnh của Ứng Nhược Ly, tất cả đều hiện ra càng chân thực hơn. Bên người nàng, mực nước không ngừng dâng lên. Trên bầu trời, mưa to sấm chớp liên miên.
“Không được! Phía trước có thành trì, ta không thể đến đó!”
Long Nữ theo bản năng thì thào một câu, làm cho hai mắt Kế Duyên sáng lên. Pháp nhãn của hắn hoàn toàn mở ra, một đạo âm chứa “Sắc”, một tia Huyền Hoàng chi khí được thai nghén.
“Ngươi đã biết nên đi con đường nào, còn không mau lên đường?”
Trong tâm cảnh, Long Nữ chỉ cảm thấy tất cả cảnh vật đã hoàn toàn hóa thành chân thực. Thậm chí, nàng có thể cảm nhận được cường độ và độ nóng của mưa gió, lôi điện, cũng có thể nhìn thấy mưa to gió lớn ảnh hưởng đến sinh linh.
Mấy chữ “mau lên đường” của Kế Duyên vang lên cùng lúc với tiếng sấm. So với đường thủy ở sông lớn bên cạnh thành trì, lúc này Ly Giao quả quyết bước tới dãy núi cao ngất ngưỡng bên kia, ở đó cũng có đường thủy.
Dưới sự cảm ứng khí cơ của Kế Duyên, dường như hắn có thể chứng kiến cảnh tượng trong lòng Long Nữ. Ngay cả hắn cũng không nghĩ tới việc minh tưởng ý cảnh lại có hiệu quả như vậy.
Bây giờ, trong ý cảnh của mình, Ly Giao hành động. Kế Duyên miệng nói thì thào. Dãy núi phía trước dường như đại diện cho áp lực trong lòng nàng. Có phụ thân Chân Long uy thế ngất trời, có Long mẫu chưa từng muốn gặp mặt, bản thân lại có đủ loại lo lắng áp lực, khiến cho dãy núi càng nguy nga hơn. Đường thủy trong núi lại càng giống một con suối nhỏ…
Ly Giao mấy lần muốn chùn bước, thậm chí còn muốn thay đổi tuyến đường. Nhưng mỗi lần như vậy, sấm chớp trên bầu trời càng lớn hơn, mưa càng to hơn. Những thành trì bên dưới nay đã ngập nước khắp nơi, vô số sinh linh kêu gào than khóc.
Một khi Giao Long thay đổi tuyến đường, vô số bách tính chết chìm. Tình cảnh vô cùng thê thảm đối lập với khát vọng sống, hình thành một tầng khí oai oán nồng đậm che phủ cả bầu trời, để cho Long Nữ thậm chí có thể đồng cảm.
Đâm đầu vào núi mà đi thì việc hóa rồng chẳng qua sẽ khó khăn hơn một chút. Nay lại như rãnh trời, chỉ tăng thêm điểm ấy mà vô số sinh linh giãy giụa cầu sinh, oán khí dường như đã vượt qua sự sợ hãi của bản thân Long Nữ…
Sự việc có chiều hướng đi chệch khỏi sự khống chế của Kế Duyên. Có lẽ do hôm nay hàn huyên tình cảnh bi thảm của Bạch Giao, nên Long Nữ tự mình thay thế vào tình cảnh của Bạch Tề. Ly Giao vẫn còn đang súc thế để lội ngược dòng, trên thân đã không còn vảy giáp.
Không biết Sắc lệnh âm kết hợp với Huyền Hoàng Chi Khí hiệu quả quá mạnh, hay do bản thân Long Nữ có chấp niệm quá sâu, hoặc là cả hai đều có. Kế Duyên mơ hồ cảm thấy nếu lúc này nàng vượt qua cửa ải tâm cảnh thất bại, chỉ e là phải làm lại từ đầu.
Nếu không phải có lực khống chế thân thể rất mạnh, hẳn Kế Duyên giờ đã toát đầy mồ hôi lạnh rồi.
Không nói tới trách nhiệm của mình, chỉ là hắn đang tham gia thọ yến của bằng hữu lại làm sụp đổ tâm cảnh của con gái người ta. Dù là bạn tốt thì khẳng định cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.
Huyền Hoàng Chi Khí được độ thêm càng nhiều, Kế Duyên cũng đã cố gắng hết sức. Ngươi đã thay vào vị trí của Bạch Tề, vậy thì hãy tìm đường sống trong cõi chết đi!
Bên trong ý cảnh, Ly Giao không vảy càng lại gần dãy núi, trong lòng càng cảm thấy sợ hãi.
“Ngươi dám hóa rồng ba lần, trong lòng đã nghĩ tới cái chết, bây giờ lâm trận lại lùi bước như vậy có xứng đáng với mấy trăm năm tu hành của mình không? Xứng đáng với nỗi đau rơi lân rụng vảy không? Thời khắc lựa chọn cửa tử đã qua rồi, tâm khí tín nhiệm như hóa rồng, chỉ có thể tiến không thể lui. Tâm khí lui thì long thân không tiến. Ứng Nhược Ly, ngươi cũng đã không ham sống, cũng không sợ chết, thì phá núi cho ta!”
Ở trong ý cảnh, đôi mắt Ly Giao nổi lên tia sáng trắng. Trong mũi, khí đỏ tràn ngập. Long khí liên tục dâng lên, hồng thủy cũng không ngừng cao thêm, dũng mãnh lao tới ngọn núi phía trước.
“So với nhục nhã ba lần hóa rồng thất bại, chết có gì đáng sợ!”
Phía chân trời, đạo âm giống như tiếng chuông vang vọng, không ngừng quanh quẩn bên tai.
'Chết có gì đáng sợ!'
Đỉnh lũ dâng đột ngột, sấm sét quấn thân, Ly Giao cuốn lấy hồng thủy oanh kích mà đi.
Ầm ầm ~~~
Đỉnh lũ nổ tung không thể phá vỡ ngọn núi đen trong ý cảnh, nhưng mở ra một con đường xuyên qua sông lớn của sơn mạch, Một con Ly Giao điều khiển dòng sông tiến thẳng ra biển rộng.
Mặc dù việc hóa rồng không chỉ đơn giản là Giao Long tiến ra biển như vậy, nhưng ở tâm quan bên trong ý cảnh, dường như Long Nữ đã thành công.
…
"Ngao ~~~~~ "
Một tiếng rồng ngâm rất nhỏ vang lên bên cạnh Kế Duyên. Tuy âm thanh nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy, thế nhưng uy thế Long tộc lại tràn ngập ra, dọa cho mấy Yêu Cơ đang múa và yêu quái đều cứng đờ, thân thể run rẩy.
Ứng Nhược Ly đã tỉnh táo lại, nhìn như không có biến hóa gì, nhưng nàng tin tưởng mình nhất định hóa rồng thành công.
"Kế thúc thúc. . ."
Kế Duyên một tay chống bàn, thoạt nhìn biểu hiện còn rất tốt, nhưng thực ra ngay cả khí lực nói chuyện cũng đã không còn.
Động tĩnh của Long Nữ làm cho cả cung điện đều tĩnh lặng. Dĩ nhiên nàng không thể nào lên cơn được. Các vị khách còn đang suy đoán chuyện gì đã xảy ra, cũng có vài tồn tại cá biệt có cảm thụ rất kỳ lạ mà không nói ra được.
Toàn bộ quá trình này đối với Long Nữ là nói chính là dài đằng đẵng, nhưng thực ra ở bên ngoài, Kế Duyên chỉ nói vài câu. Hắn thậm chí còn không có chủ ý gì hay ho… mãi cho đến khi Long uy tràn ngập.
Lão Long Ứng Hoành trịnh trọng chắp tay với Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, lễ vật này có chút nặng!”
Ở nơi cung điện xa xôi, Giang Thần Xuân Mộc giang vốn dĩ đang chú ý trên người Long Nữ. Giờ phút này gã nghe được lão Long cám ơn, đột nhiên ý thức được điều gì, gã liền nhìn về phía người tu hành bên cạnh.
Long Nữ cực kỳ quan tâm đến chuyện này, chẳng những giọng nói lớn hơn một chút, ngay cả giọng điệu cũng dồn dập hơn. Thực ra cũng không phải do Bạch Tề quan trọng mà việc này liên quan đến bản thân nàng.
Kế Duyên nhìn nàng, có thể hiểu rõ đại khái trong lòng Long Nữ muốn gì. Hắn nói một câu mà sinh linh tu hành ở thế giới này chưa bao giờ được nghe qua.
“Đại đạo có năm mươi, thì thiên ý quyết định bốn chín, còn con người giành giật lấy một phần!”
Dù giọng điệu của hắn bình thản nhưng ý nghĩa trên mặt chữ trong lời này đều lộ rõ sự cao thâm. Thậm chí, nàng còn cảm thấy mình hiểu được một chút, cũng biết rằng đây không phải là “Kế thúc thúc” đang bịa chuyện.
Long Nữ trầm ngâm suy nghĩ một hồi, mơ hồ có chút cảm xúc. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt sáng lại nhìn vào ánh mắt trắng xám vẫn mãi nửa khép nửa mở kia của Kế Duyên.
“Kế thúc thúc, người nói, sau này con có thể hóa rồng thành công không?”
Trong lòng hắn cảm thán một câu, ngươi còn không tin vào bản thân mình thì còn hóa rồng cái gì chứ.
Long Nữ vừa rồi thật dễ nói chuyện, dường như cũng không phải rất quan tâm. Xem ra, hắn vẫn phải xuất ra uy nghiêm của “thúc thúc” rồi.
Ánh mắt hắn mở ra hơn phân nửa nhìn về phía Long Nữ. Đôi mắt hắn giống như màu xám vô thần, khiến cho Long Nữ cảm thấy lúc này hắn không phải đang nhìn nàng, mà đang xem con đường hóa rồng của bản thân nàng.
“Mặc dù lão Bạch Giao đạo hạnh cao, có thể hai lần hóa rồng thất bại làm cho lân giáp rơi hết, nhưng nếu cho lão một cơ hội nữa, ngươi đoán xem lão có dám hóa rồng lần thứ ba không?”
Câu hỏi này của Kế Duyên đúng là làm khó Long Nữ Ứng Nhược Ly rồi. Nàng vô thức nhìn Bạch Tề đang ngồi ở nơi cung điện hẻo lánh uống rượu một mình, tuy rằng cô độc, nhưng lại không nén được vẻ không cam lòng và bất đắc dĩ đi.
“Chỉ e là lão tuyệt đối sẽ thử lần nữa!’
Không riêng đáp án này, Long Nữ còn biết nếu cho lão thêm một cơ hội nữa, hơn nữa nếu lão lại thất bại, thì kết cục của Bạch Giao chắc chắn là cái chết.
“Ha ha, chắc hẳn Giang Thần nương nương đã có câu trả lời của mình. Như vậy Kế mỗ xin nói một câu, ngoài đạo hạnh ra, thì khoảng cách đến hóa rồng của ngươi chỉ kém ở tâm khí. Chỉ cần hai việc này đầy đủ, thì chuyện hóa rồng đã thành hơn phân nửa rồi!”
Trái tim nàng đập thình thịch.
“Vậy còn một nửa kia ở đâu ạ?”
Vấn đề này làm cho hắn có chút dở khóc dở cười. Ngươi còn một người cha là Chân Long đấy. Có ưu thế này thì mấy con Giao Long khác có thể so sánh được sao?
Nhưng đến mức này, Kế Duyên cũng đoán được chuyện tương lai. Vị Long Nữ này chưa chắc đã sợ chết hay lo lắng đạo hạnh suy yếu mới sợ việc hóa rồng như vậy. Rất có thể là do bậc cha chú của nàng uy thế quá mạnh, lại có rất nhiều tài nguyên đổ vào, nên áp lực của nàng quá lớn, cũng kéo dài quá lâu.
Nàng rất giống mấy đứa con nhà có tiền có thế ở kiếp trước. Rõ ràng bản thân bọn họ thực sự rất ưu tú, thế nhưng mãi mãi vẫn núp dưới bóng ma của ông cha mình.
Trên mặt Kế Duyên lộ ra vẻ lạnh nhạt hơn một chút, lại càng tự nhiên hơn. Khóe miệng cũng mơ hồ mang theo nụ cười vui vẻ. Giọng điệu nói chuyện cũng nhẹ nhàng chậm rãi hơn trước rất nhiều.
“Ứng Nhược Ly, làm con gái của Chân Long không dễ đúng không?
Trải qua thời gian thật dài, có thể Long Nữ cũng không ý thức được điểm ấy. Giờ phút này, nàng bị Kế Duyên bóc trần, sự đồng cảm như đánh thẳng vào tâm hồn. Trong lúc nhất thời, nàng không biết nên trả lời thế nào. Theo bản năng, nàng nhìn về phía cha mình, lại phát hiện dường như lão Long cũng đang để ý bên này.
“Ha ha, thừa nhận áp lực khó tránh khỏi khó chịu …”
Bỗng nhiên hắn nhớ đến một bí quyết của kiếp trước không biết đã thấy ở chỗ nào, không liên quan đến Đạo Đức Kinh, cũng không quan hệ gì với điển tịch.
“Như vậy đi, ngươi gọi ta là “thúc thúc” thì ta cũng không ngại dạy ngươi một vài điểm!”
Với tình huống của Long Nữ, hoàn toàn là do tâm tính có vấn đề. Người quen biết nói một nghìn một vạn lần, có lẽ cũng không dùng được. Hoặc cũng có thể do nàng và người bên cạnh không phát hiện ra vấn đề này, nhưng Kế Duyên lại chú ý đến.
Bên người hắn có Tiên Kiếm, lại được Chân Long tìm kiếm ba năm. Người như vậy giảng dạy cho ngươi một chút chuyện nhỏ thì cũng là chuyện bình thường.
Dĩ nhiên, Kế Duyên cũng không biết lão Long tìm hắn hơn ba năm, cũng không tự nhận xét bản thân ở vị trí rất cao. Chẳng qua, hắn chỉ muốn gợi ý giúp Long Nữ một lần mà thôi.
Thuật ngữ tu hành chính xác có thể hiểu là “Đạo âm vấn tâm”. Mặc dù đạo hạnh của hắn không cao đến mức có thể giúp người khác “vấn tâm” nhưng với Sắc lệnh âm, trên lý thuyết thì hiệu quả càng mạnh hơn nữa.
Lúc này, hắn cảm thấy tâm tư của Long Nữ đang có khí cơ rung chuyển. Tuy chưa từng thử qua, nhưng Kế Duyên cảm thấy bây giờ thời cơ cực kỳ thích hợp.
“Buông bỏ tâm bích, nhắm mắt nhập tĩnh, dọn sạch linh đài!”
(tâm bích: bức tường trong tâm trí)
(linh đài: tâm hồn)
Thanh âm của Kế Duyên mang theo một tia Sắc lệnh âm. Trong tiếng nhạc ầm ĩ phía dưới, không có ai phát hiện ra, nhưng trong tai Long Nữ lại nghe vô cùng rõ ràng. Nàng tự nhiên quét sạch tạp niệm, nhắm mắt. Sau đó linh đài bừng sang một mảng.
Đây cũng là do “thân phận” của Kế Duyên bày ra đó, lại có phụ thân ở bên cạnh, mới có thể để cho Long Nữ có phần tín nhiệm. Nếu không thì khó mà vượt qua được tâm quan.
“Ngươi nhìn về phía trước đi, ruộng lúa, hồ nước, sông lớn, núi cao, thành trì…. Đường thủy đan xem khắp nơi…”
Kế Duyên biết rõ người tu hành minh tưởng ý cảnh cực kỳ nhanh. Với tư cách Giang Thần, Ứng Nhược Ly cũng không kém. Hơn nữa, nhờ có Đạo Âm phụ trợ, trong lòng nàng thấp thoáng hình thành một mảnh sông núi, thậm chí chính nàng cũng trở thành Giao Long đang ẩn nấp ở một đầm nước nào đó.
“Mấy trăm năm tu hành, đạo hạnh của ngươi đã thành, mưa lớn trên trời rơi xuống đã hơn nửa tháng. Ứng Nhược Ly, lúc này ngươi có cơ hội lội ngược dòng, còn không mau lên đường?”
Ở bên trong tâm cảnh của Ứng Nhược Ly, tất cả đều hiện ra càng chân thực hơn. Bên người nàng, mực nước không ngừng dâng lên. Trên bầu trời, mưa to sấm chớp liên miên.
“Không được! Phía trước có thành trì, ta không thể đến đó!”
Long Nữ theo bản năng thì thào một câu, làm cho hai mắt Kế Duyên sáng lên. Pháp nhãn của hắn hoàn toàn mở ra, một đạo âm chứa “Sắc”, một tia Huyền Hoàng chi khí được thai nghén.
“Ngươi đã biết nên đi con đường nào, còn không mau lên đường?”
Trong tâm cảnh, Long Nữ chỉ cảm thấy tất cả cảnh vật đã hoàn toàn hóa thành chân thực. Thậm chí, nàng có thể cảm nhận được cường độ và độ nóng của mưa gió, lôi điện, cũng có thể nhìn thấy mưa to gió lớn ảnh hưởng đến sinh linh.
Mấy chữ “mau lên đường” của Kế Duyên vang lên cùng lúc với tiếng sấm. So với đường thủy ở sông lớn bên cạnh thành trì, lúc này Ly Giao quả quyết bước tới dãy núi cao ngất ngưỡng bên kia, ở đó cũng có đường thủy.
Dưới sự cảm ứng khí cơ của Kế Duyên, dường như hắn có thể chứng kiến cảnh tượng trong lòng Long Nữ. Ngay cả hắn cũng không nghĩ tới việc minh tưởng ý cảnh lại có hiệu quả như vậy.
Bây giờ, trong ý cảnh của mình, Ly Giao hành động. Kế Duyên miệng nói thì thào. Dãy núi phía trước dường như đại diện cho áp lực trong lòng nàng. Có phụ thân Chân Long uy thế ngất trời, có Long mẫu chưa từng muốn gặp mặt, bản thân lại có đủ loại lo lắng áp lực, khiến cho dãy núi càng nguy nga hơn. Đường thủy trong núi lại càng giống một con suối nhỏ…
Ly Giao mấy lần muốn chùn bước, thậm chí còn muốn thay đổi tuyến đường. Nhưng mỗi lần như vậy, sấm chớp trên bầu trời càng lớn hơn, mưa càng to hơn. Những thành trì bên dưới nay đã ngập nước khắp nơi, vô số sinh linh kêu gào than khóc.
Một khi Giao Long thay đổi tuyến đường, vô số bách tính chết chìm. Tình cảnh vô cùng thê thảm đối lập với khát vọng sống, hình thành một tầng khí oai oán nồng đậm che phủ cả bầu trời, để cho Long Nữ thậm chí có thể đồng cảm.
Đâm đầu vào núi mà đi thì việc hóa rồng chẳng qua sẽ khó khăn hơn một chút. Nay lại như rãnh trời, chỉ tăng thêm điểm ấy mà vô số sinh linh giãy giụa cầu sinh, oán khí dường như đã vượt qua sự sợ hãi của bản thân Long Nữ…
Sự việc có chiều hướng đi chệch khỏi sự khống chế của Kế Duyên. Có lẽ do hôm nay hàn huyên tình cảnh bi thảm của Bạch Giao, nên Long Nữ tự mình thay thế vào tình cảnh của Bạch Tề. Ly Giao vẫn còn đang súc thế để lội ngược dòng, trên thân đã không còn vảy giáp.
Không biết Sắc lệnh âm kết hợp với Huyền Hoàng Chi Khí hiệu quả quá mạnh, hay do bản thân Long Nữ có chấp niệm quá sâu, hoặc là cả hai đều có. Kế Duyên mơ hồ cảm thấy nếu lúc này nàng vượt qua cửa ải tâm cảnh thất bại, chỉ e là phải làm lại từ đầu.
Nếu không phải có lực khống chế thân thể rất mạnh, hẳn Kế Duyên giờ đã toát đầy mồ hôi lạnh rồi.
Không nói tới trách nhiệm của mình, chỉ là hắn đang tham gia thọ yến của bằng hữu lại làm sụp đổ tâm cảnh của con gái người ta. Dù là bạn tốt thì khẳng định cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.
Huyền Hoàng Chi Khí được độ thêm càng nhiều, Kế Duyên cũng đã cố gắng hết sức. Ngươi đã thay vào vị trí của Bạch Tề, vậy thì hãy tìm đường sống trong cõi chết đi!
Bên trong ý cảnh, Ly Giao không vảy càng lại gần dãy núi, trong lòng càng cảm thấy sợ hãi.
“Ngươi dám hóa rồng ba lần, trong lòng đã nghĩ tới cái chết, bây giờ lâm trận lại lùi bước như vậy có xứng đáng với mấy trăm năm tu hành của mình không? Xứng đáng với nỗi đau rơi lân rụng vảy không? Thời khắc lựa chọn cửa tử đã qua rồi, tâm khí tín nhiệm như hóa rồng, chỉ có thể tiến không thể lui. Tâm khí lui thì long thân không tiến. Ứng Nhược Ly, ngươi cũng đã không ham sống, cũng không sợ chết, thì phá núi cho ta!”
Ở trong ý cảnh, đôi mắt Ly Giao nổi lên tia sáng trắng. Trong mũi, khí đỏ tràn ngập. Long khí liên tục dâng lên, hồng thủy cũng không ngừng cao thêm, dũng mãnh lao tới ngọn núi phía trước.
“So với nhục nhã ba lần hóa rồng thất bại, chết có gì đáng sợ!”
Phía chân trời, đạo âm giống như tiếng chuông vang vọng, không ngừng quanh quẩn bên tai.
'Chết có gì đáng sợ!'
Đỉnh lũ dâng đột ngột, sấm sét quấn thân, Ly Giao cuốn lấy hồng thủy oanh kích mà đi.
Ầm ầm ~~~
Đỉnh lũ nổ tung không thể phá vỡ ngọn núi đen trong ý cảnh, nhưng mở ra một con đường xuyên qua sông lớn của sơn mạch, Một con Ly Giao điều khiển dòng sông tiến thẳng ra biển rộng.
Mặc dù việc hóa rồng không chỉ đơn giản là Giao Long tiến ra biển như vậy, nhưng ở tâm quan bên trong ý cảnh, dường như Long Nữ đã thành công.
…
"Ngao ~~~~~ "
Một tiếng rồng ngâm rất nhỏ vang lên bên cạnh Kế Duyên. Tuy âm thanh nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy, thế nhưng uy thế Long tộc lại tràn ngập ra, dọa cho mấy Yêu Cơ đang múa và yêu quái đều cứng đờ, thân thể run rẩy.
Ứng Nhược Ly đã tỉnh táo lại, nhìn như không có biến hóa gì, nhưng nàng tin tưởng mình nhất định hóa rồng thành công.
"Kế thúc thúc. . ."
Kế Duyên một tay chống bàn, thoạt nhìn biểu hiện còn rất tốt, nhưng thực ra ngay cả khí lực nói chuyện cũng đã không còn.
Động tĩnh của Long Nữ làm cho cả cung điện đều tĩnh lặng. Dĩ nhiên nàng không thể nào lên cơn được. Các vị khách còn đang suy đoán chuyện gì đã xảy ra, cũng có vài tồn tại cá biệt có cảm thụ rất kỳ lạ mà không nói ra được.
Toàn bộ quá trình này đối với Long Nữ là nói chính là dài đằng đẵng, nhưng thực ra ở bên ngoài, Kế Duyên chỉ nói vài câu. Hắn thậm chí còn không có chủ ý gì hay ho… mãi cho đến khi Long uy tràn ngập.
Lão Long Ứng Hoành trịnh trọng chắp tay với Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, lễ vật này có chút nặng!”
Ở nơi cung điện xa xôi, Giang Thần Xuân Mộc giang vốn dĩ đang chú ý trên người Long Nữ. Giờ phút này gã nghe được lão Long cám ơn, đột nhiên ý thức được điều gì, gã liền nhìn về phía người tu hành bên cạnh.
/669
|