Tạ Phương Hoa ngủ một đêm không mơ mộng, hôm sau tinh thần thoải mái vô cùng.
Tần Tranh nửa đầu hôm không có buồn ngủ, đến nửa đêm vì lạ giường nên lăn qua lộn lại đến bình minh mới chợp mắt. Tuy rằng trong phòng không có chuột nhưng hắn vẫn ngủ không ngon. Ngáp ngáp đứng dậy, phía dưới hai mắt đã có quầng thâm.
Tạ Phương Hoa liếc mắt nhìn hắn một cái, ý chào buổi sáng, sau khi thu thập xong hành lý thì lên đường.
Tần Tranh cướp lên xe ngựa trước, nhắm mắt dưỡng thần.
Tạ Phương Hoa cũng chẳng giành với hắn, cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa.
Ra khỏi thành, đi một đoạn đường, phía sau có một con khoái mã đuổi theo, trên ngựa có một người, còn chưa đến vùng phụ cận đã nghe người đó cất giọng gọi to: “Nhị công tử, nhị công tử, ngừng xe.”
Tần Tranh vờ như không nghe thấy nhưng Tạ Phương Hoa đã siết chặt cương ngựa.
Một người một người rất nhanh đã đến trước mặt họ, người ngựa đều thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, nhìn Tần Tranh trên xe ngựa, nói bằng giọng khẩn trương: “Nhị công tử, vương phi bị bệnh, từ khi ngài đi rồi thì sốt cao không ngừng, vương gia sai nô tài đuổi theo mời ngài nhanh chóng hồi kinh.”
Tần Tranh mở mắt, liếc mắt nhìn người đó: “Ta về cũng không thể làm cho bà hạ sốt được, trong kinh chẳng phải có thái y sao?”
“Quan trọng là vương phi không cho mời thái y, người chỉ muốn gặp người thôi.” Người đó nói.
“Nếu như còn có thể ngăn người mời thái y, chứng tỏ nương vẫn chưa bị sốt quá nặng. Ta không cần phải trở về làm gì.” Tần Tranh lắc đầu, phẫy tay như đuổi ruồi: “Ngươi về đi, nói với nương của ta đừng làm rộn nữa, hãy ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, chờ ta đi Mạc Bắc đưa cô nương về hát khúc cho người nghe.”
Nét mặt người đó đau khổ: “Nhị công tử, tiểu nhân mang theo mệnh lệnh tử để mời ngài hồi kinh, nếu như ngài không về thì tiểu nhân cũng không thể trở về.”
“Ngươi không biết tìm một chỗ nào đó, chờ khi ta từ Mạc Bắc trở về thì dẫn ngươi về cùng sao?” Tần Tranh lại nhắm mắt lại.
Vẻ mặt người đó sụp đổ, đợi người từ Mạc Bắc về biết đến năm nào tháng nào?
Tần Tranh đưa tay vuốt cổ ngựa, nói với hắn: “Nói với mẹ ta, bây giờ ta đang ở bên ngoài, không thể tuân theo quân lệnh được, nếu như bà ấy cái gì cũng không chịu thì ta sẽ không về phủ nữa.”
Người đó nghe vậy, thì khuôn mặt trở nên nhăn nhó.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, Tần Tranh chẳng bị ảnh hưởng tí nào, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Tạ Phương Hoa nhìn bộ dạng quyết tâm dẫu mười con bò kéo cũng không sờn của hắn thì thầm nghĩ vậy là bên phía Anh Thân vương phi cũng không làm được gì rồi.
Đến buổi trưa, chiếc xe đi đến một thành nhỏ, Tần Tranh ngủ rất say, Tạ Phương Hoa gọi hắn hoài cũng không tỉnh, Tạ Phương Hoa đang mừng thầm hắn ngủ say như chết, tự mình ngừng lại mua hai cái bánh bao thịt, tiếp tục lên đường.
Tần Tranh sau khi tỉnh ngủ thì mặt trời đã ngã về tây, mở mắt mới phát hiện phía trước phía sau thôn đều không có chỗ nghỉ, hắn vuốt bụng nói với Tạ Phương Hoa: “Ta đói.”
Tạ Phương Hoa quay đầu nhìn hắn một cái, lấy một cái bánh bao thịt từ bên trong túi ném cho hắn.
Tần Tranh nhận lấy bánh bao thịt, há mồm cắn một cái, hít một hơi nói: “Vương Ngân, ngươi muốn cộm rớt răng của ta phải không?”
Tạ Phương Hoa nhún nhún vai, vô tội nói: “Tranh nhị công tử, lúc tiểu nhân gọi ngài, ngài đang ngủ say không muốn ăn cơm, tiểu nhân chỉ có thể mua một cái bánh bao thịt cất lên, hôm nay trời giá rét, đường đi lại xa như vậy, bánh bao thịt bị đông lại cũng không thể trách tiểu nhân.”
Tần Tranh nhìn nàng đăm đăm một hồi, lại nhìn bốn phía hoang vắng, gió lạnh vù vù, ném bánh bao thịt, ngồi thẳng người dậy: “Còn bao lâu nữa mới đến thành trì khác?”
“40 dặm.” Tạ Phương Hoa nói.
“Vậy chẳng phải sẽ đi thêm hai canh giờ sao?” Tần Tranh cao giọng lên.
“Ngài có thể cưỡi ngựa đi.” Tạ Phương Hoa nghĩ kế cho hắn.
Tần Tranh nhìn con ngựa cô đang cưỡi, lại liếc nhìn xe mình một cái, sau đó dứt khoát nói: “Quên đi, ta tiếp tục chịu đựng vậy.”
Tạ Phương Hoa chẳng để ý đến hắn nữa, hôm qua ngủ nửa ngày, hôm nay ngủ một ngày, trời đông giá rét, gió lạnh thổi vù vù, hắn lại không lên cơn sốt, sức khỏe hắn tốt đến mức khiến cho người thần đều phải căm phẫn.
Một lúc sau, trời tối hoàn toàn.
Tần Tranh không ngừng quất ngựa.
Mấy lần như thế, Tạ Phương Hoa nhịn không được nhắc nhở hắn: “Tranh nhị công tử, ngựa này cực khổ suốt một ngày, nếu như ngài tiếp tục quất nữa, nó mệt mỏi nằm xuống, thì không thể đi tiếp được nữa.”
Nàng vừa dứt lời, chân ngựa cũng trợt xuống, nằm xuống đất.
“Miệng ngươi đúng là miệng quạ.” Tần Tranh tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Tạ Phương Hoa nhìn hắn, ngựa cũng gục rồi mông hắn vẫn còn ngồi trên xe ngựa đấy, không biết nói gì nữa.
Tần Tranh xuống ngựa, nắm dây cương lại kéo ngựa.
Hàng hóa trên xe ngựa rất nhiều, ngựa đi suốt một ngày, chưa từng nghỉ ngơi, mặc hắn kéo như thế nào nó cũng không đứng dậy được.
Một lúc sau, Tần Tranh bắt chuyện với Tạ Phương Hoa: “Ngươi xuống ngựa đi, chúng ta cùng kéo.”
Tạ Phương Hoa lắc đầu: “Vô dụng thôi, con ngựa đã thành ra thế này rồi thì cho dù ngài có quất chết nó nó cũng không đứng dậy đâu.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tần Tranh nhìn Tạ Phương Hoa, có hơi tức giận hỏi: “Sao ngươi lại không nhắc nhở ta.”
“Ngài đang cáu, nếu như ta ngăn ngài, dưới cơn tức giận của ngài, ngài cầm roi quất ta thì sao?” Tạ Phương Hoa nhìn hai bên, vô cùng hoang vắng, mùa đông trời lúc nào cũng mau tối hơn mùa hè, cô đề nghị: “Hôm nay có hai biện pháp, một là ngài cưỡi ngựa vào thành trước, tìm người tới giúp ta kéo xe, hai là ta cưỡi ngựa vào thành trước, sau đó tìm người đến kéo xe.”
“Vì sao không ném xe ở đây, chúng ta cùng nhau vào thành?” Tần Tranh nhíu mày.
Tạ Phương Hoa lắc đầu: “Không được, trên xe ngựa đều là quà đáp lễ mà thế tử Trung Dũng Hầu tặng cho phủ Võ Vệ tướng quân, đều là những món đồ rất quý trọng, ngộ nhỡ ném xe ở chỗ này mà mất xe, tiểu nhân có mười cái đầu cũng không thường nổi.”
“Ta bồi thường cho ngươi.” Tần Tranh khinh thường nói.
“Ngài bồi thường được ngân lượng nhưng không bồi thường nổi tấm lòng.” Tạ Phương Hoa ngồi ngay ngắn ở trên ngựa, thúc giục: “Nhị công tử mau chóng quyết định. Nếu không trời sẽ càng ngày càng tối, cũng càng ngày càng lạnh.”
Tần Tranh bị nghẹn một hơi ở ngực, nhìn Tạ Phương Hoa chằm chằm trong giây lát, tròng mắt giật giật nói: “Còn có một biện pháp, ngươi xuống ngựa, để con ngựa kia của ta kéo xe, con ngựa này được thoải mái, dĩ nhiên có thể đứng dậy đi.”
Tạ Phương Hoa nháy mắt một cái, gật đầu, tung người xuống ngựa.
Động tác hai người lưu loát tháo xe ngựa ra, giải thoát cho con ngựa đó, rồi lại cột vào con ngựa của Tần Tranh.
Xe ngựa có thể vận chuyển, Tần Tranh ngồi ở trên xe ngựa dương dương đắc ý: “Thế nào? Gia thông minh chứ?”
Tạ Phương Hoa hiếm khi cười cười với hắn: “Ngài quả thực rất thông minh.”
“Đem con ngựa cột ở sau xe, gia tặng cho ngươi một chỗ, ngươi cũng lên đây ngồi đi.” Tần Tranh rộng rãi nói.
Tạ Phương Hoa cũng không do dự, lên xe ngồi ở bên cạnh hắn.
Tần Tranh không dám cầm roi da quất ngựa nữa, chỉ để ngựa kéo xe đi từ từ, dường như cái bụng cũng không đói, mà nhãn nhã tìm chuyện để nói: “ Từ Mạc Bắc đến kinh thành, chẳng nhẽ ngươi cũng giả bộ vội vàng đánh một xe đầy hàng hóa như thế này sao? Cho dù mạng ngươi không gặp giặc cướp thì cũng có chỗ gặp khó khăn, ngươi đã đi như thế nào?”
Tạ Phương Hoa liếc nhìn hắn một cái: Đương nhiên ta chẳng vội vàng đi xe, ngài chưa nghe nói có tiêu cục hành nghề này sao? Từ Mạc Bắc đến kinh đô, băng qua quan ải, có ổ huyệt thổ phỉ không là đã có hơn 500 rồi. Nếu như đi như thế này, tiền và người đã sớm bị cướp sạch rồi.
Hôm nay ngài không đi theo tiểu nhân nữa sao? Ngài là công tử của phủ Anh Thân Vương, ai dám cướp của ngài? Phí tiêu cục rất đắt, có thể tiết kiệm một chút. Trong nhà tiểu nhân chỉ có một mình, cho nên phải để dành tiền để cưới vợ. Tạ Phương Hoa nói.
Tần Tranh bị tức giận đến máu vọt lên tận đầu, giận quá hóa cười: Không ngờ ngươi làm hộ vệ cho gia như thế?
Tạ Phương Hoa ôn hòa cười nói: Ngài cũng không có mất mát gì, không có tiểu nhân dẫn đường, ngài cũng không thể đến Mạc Bắc.
Tần Tranh không thể nhịn được nữa, kéo cô xuống xe ngựa, tức giận nói: “Tự ngươi bước theo đi.”
Tạ Phương Hoa rất biết nghe lời, thoải mái bước chân theo phía sau xe ngựa, hàng hóa thật cao chặn tầm mắt của người phía trước, nàng híp mắt. Vương Ngân chân chính sẽ đợi trong một thành nhỏ, tối nay, nàng phải giải quyết tên Tần Tranh phiền toái này.
Tần Tranh nửa đầu hôm không có buồn ngủ, đến nửa đêm vì lạ giường nên lăn qua lộn lại đến bình minh mới chợp mắt. Tuy rằng trong phòng không có chuột nhưng hắn vẫn ngủ không ngon. Ngáp ngáp đứng dậy, phía dưới hai mắt đã có quầng thâm.
Tạ Phương Hoa liếc mắt nhìn hắn một cái, ý chào buổi sáng, sau khi thu thập xong hành lý thì lên đường.
Tần Tranh cướp lên xe ngựa trước, nhắm mắt dưỡng thần.
Tạ Phương Hoa cũng chẳng giành với hắn, cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa.
Ra khỏi thành, đi một đoạn đường, phía sau có một con khoái mã đuổi theo, trên ngựa có một người, còn chưa đến vùng phụ cận đã nghe người đó cất giọng gọi to: “Nhị công tử, nhị công tử, ngừng xe.”
Tần Tranh vờ như không nghe thấy nhưng Tạ Phương Hoa đã siết chặt cương ngựa.
Một người một người rất nhanh đã đến trước mặt họ, người ngựa đều thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, nhìn Tần Tranh trên xe ngựa, nói bằng giọng khẩn trương: “Nhị công tử, vương phi bị bệnh, từ khi ngài đi rồi thì sốt cao không ngừng, vương gia sai nô tài đuổi theo mời ngài nhanh chóng hồi kinh.”
Tần Tranh mở mắt, liếc mắt nhìn người đó: “Ta về cũng không thể làm cho bà hạ sốt được, trong kinh chẳng phải có thái y sao?”
“Quan trọng là vương phi không cho mời thái y, người chỉ muốn gặp người thôi.” Người đó nói.
“Nếu như còn có thể ngăn người mời thái y, chứng tỏ nương vẫn chưa bị sốt quá nặng. Ta không cần phải trở về làm gì.” Tần Tranh lắc đầu, phẫy tay như đuổi ruồi: “Ngươi về đi, nói với nương của ta đừng làm rộn nữa, hãy ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, chờ ta đi Mạc Bắc đưa cô nương về hát khúc cho người nghe.”
Nét mặt người đó đau khổ: “Nhị công tử, tiểu nhân mang theo mệnh lệnh tử để mời ngài hồi kinh, nếu như ngài không về thì tiểu nhân cũng không thể trở về.”
“Ngươi không biết tìm một chỗ nào đó, chờ khi ta từ Mạc Bắc trở về thì dẫn ngươi về cùng sao?” Tần Tranh lại nhắm mắt lại.
Vẻ mặt người đó sụp đổ, đợi người từ Mạc Bắc về biết đến năm nào tháng nào?
Tần Tranh đưa tay vuốt cổ ngựa, nói với hắn: “Nói với mẹ ta, bây giờ ta đang ở bên ngoài, không thể tuân theo quân lệnh được, nếu như bà ấy cái gì cũng không chịu thì ta sẽ không về phủ nữa.”
Người đó nghe vậy, thì khuôn mặt trở nên nhăn nhó.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, Tần Tranh chẳng bị ảnh hưởng tí nào, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Tạ Phương Hoa nhìn bộ dạng quyết tâm dẫu mười con bò kéo cũng không sờn của hắn thì thầm nghĩ vậy là bên phía Anh Thân vương phi cũng không làm được gì rồi.
Đến buổi trưa, chiếc xe đi đến một thành nhỏ, Tần Tranh ngủ rất say, Tạ Phương Hoa gọi hắn hoài cũng không tỉnh, Tạ Phương Hoa đang mừng thầm hắn ngủ say như chết, tự mình ngừng lại mua hai cái bánh bao thịt, tiếp tục lên đường.
Tần Tranh sau khi tỉnh ngủ thì mặt trời đã ngã về tây, mở mắt mới phát hiện phía trước phía sau thôn đều không có chỗ nghỉ, hắn vuốt bụng nói với Tạ Phương Hoa: “Ta đói.”
Tạ Phương Hoa quay đầu nhìn hắn một cái, lấy một cái bánh bao thịt từ bên trong túi ném cho hắn.
Tần Tranh nhận lấy bánh bao thịt, há mồm cắn một cái, hít một hơi nói: “Vương Ngân, ngươi muốn cộm rớt răng của ta phải không?”
Tạ Phương Hoa nhún nhún vai, vô tội nói: “Tranh nhị công tử, lúc tiểu nhân gọi ngài, ngài đang ngủ say không muốn ăn cơm, tiểu nhân chỉ có thể mua một cái bánh bao thịt cất lên, hôm nay trời giá rét, đường đi lại xa như vậy, bánh bao thịt bị đông lại cũng không thể trách tiểu nhân.”
Tần Tranh nhìn nàng đăm đăm một hồi, lại nhìn bốn phía hoang vắng, gió lạnh vù vù, ném bánh bao thịt, ngồi thẳng người dậy: “Còn bao lâu nữa mới đến thành trì khác?”
“40 dặm.” Tạ Phương Hoa nói.
“Vậy chẳng phải sẽ đi thêm hai canh giờ sao?” Tần Tranh cao giọng lên.
“Ngài có thể cưỡi ngựa đi.” Tạ Phương Hoa nghĩ kế cho hắn.
Tần Tranh nhìn con ngựa cô đang cưỡi, lại liếc nhìn xe mình một cái, sau đó dứt khoát nói: “Quên đi, ta tiếp tục chịu đựng vậy.”
Tạ Phương Hoa chẳng để ý đến hắn nữa, hôm qua ngủ nửa ngày, hôm nay ngủ một ngày, trời đông giá rét, gió lạnh thổi vù vù, hắn lại không lên cơn sốt, sức khỏe hắn tốt đến mức khiến cho người thần đều phải căm phẫn.
Một lúc sau, trời tối hoàn toàn.
Tần Tranh không ngừng quất ngựa.
Mấy lần như thế, Tạ Phương Hoa nhịn không được nhắc nhở hắn: “Tranh nhị công tử, ngựa này cực khổ suốt một ngày, nếu như ngài tiếp tục quất nữa, nó mệt mỏi nằm xuống, thì không thể đi tiếp được nữa.”
Nàng vừa dứt lời, chân ngựa cũng trợt xuống, nằm xuống đất.
“Miệng ngươi đúng là miệng quạ.” Tần Tranh tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Tạ Phương Hoa nhìn hắn, ngựa cũng gục rồi mông hắn vẫn còn ngồi trên xe ngựa đấy, không biết nói gì nữa.
Tần Tranh xuống ngựa, nắm dây cương lại kéo ngựa.
Hàng hóa trên xe ngựa rất nhiều, ngựa đi suốt một ngày, chưa từng nghỉ ngơi, mặc hắn kéo như thế nào nó cũng không đứng dậy được.
Một lúc sau, Tần Tranh bắt chuyện với Tạ Phương Hoa: “Ngươi xuống ngựa đi, chúng ta cùng kéo.”
Tạ Phương Hoa lắc đầu: “Vô dụng thôi, con ngựa đã thành ra thế này rồi thì cho dù ngài có quất chết nó nó cũng không đứng dậy đâu.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tần Tranh nhìn Tạ Phương Hoa, có hơi tức giận hỏi: “Sao ngươi lại không nhắc nhở ta.”
“Ngài đang cáu, nếu như ta ngăn ngài, dưới cơn tức giận của ngài, ngài cầm roi quất ta thì sao?” Tạ Phương Hoa nhìn hai bên, vô cùng hoang vắng, mùa đông trời lúc nào cũng mau tối hơn mùa hè, cô đề nghị: “Hôm nay có hai biện pháp, một là ngài cưỡi ngựa vào thành trước, tìm người tới giúp ta kéo xe, hai là ta cưỡi ngựa vào thành trước, sau đó tìm người đến kéo xe.”
“Vì sao không ném xe ở đây, chúng ta cùng nhau vào thành?” Tần Tranh nhíu mày.
Tạ Phương Hoa lắc đầu: “Không được, trên xe ngựa đều là quà đáp lễ mà thế tử Trung Dũng Hầu tặng cho phủ Võ Vệ tướng quân, đều là những món đồ rất quý trọng, ngộ nhỡ ném xe ở chỗ này mà mất xe, tiểu nhân có mười cái đầu cũng không thường nổi.”
“Ta bồi thường cho ngươi.” Tần Tranh khinh thường nói.
“Ngài bồi thường được ngân lượng nhưng không bồi thường nổi tấm lòng.” Tạ Phương Hoa ngồi ngay ngắn ở trên ngựa, thúc giục: “Nhị công tử mau chóng quyết định. Nếu không trời sẽ càng ngày càng tối, cũng càng ngày càng lạnh.”
Tần Tranh bị nghẹn một hơi ở ngực, nhìn Tạ Phương Hoa chằm chằm trong giây lát, tròng mắt giật giật nói: “Còn có một biện pháp, ngươi xuống ngựa, để con ngựa kia của ta kéo xe, con ngựa này được thoải mái, dĩ nhiên có thể đứng dậy đi.”
Tạ Phương Hoa nháy mắt một cái, gật đầu, tung người xuống ngựa.
Động tác hai người lưu loát tháo xe ngựa ra, giải thoát cho con ngựa đó, rồi lại cột vào con ngựa của Tần Tranh.
Xe ngựa có thể vận chuyển, Tần Tranh ngồi ở trên xe ngựa dương dương đắc ý: “Thế nào? Gia thông minh chứ?”
Tạ Phương Hoa hiếm khi cười cười với hắn: “Ngài quả thực rất thông minh.”
“Đem con ngựa cột ở sau xe, gia tặng cho ngươi một chỗ, ngươi cũng lên đây ngồi đi.” Tần Tranh rộng rãi nói.
Tạ Phương Hoa cũng không do dự, lên xe ngồi ở bên cạnh hắn.
Tần Tranh không dám cầm roi da quất ngựa nữa, chỉ để ngựa kéo xe đi từ từ, dường như cái bụng cũng không đói, mà nhãn nhã tìm chuyện để nói: “ Từ Mạc Bắc đến kinh thành, chẳng nhẽ ngươi cũng giả bộ vội vàng đánh một xe đầy hàng hóa như thế này sao? Cho dù mạng ngươi không gặp giặc cướp thì cũng có chỗ gặp khó khăn, ngươi đã đi như thế nào?”
Tạ Phương Hoa liếc nhìn hắn một cái: Đương nhiên ta chẳng vội vàng đi xe, ngài chưa nghe nói có tiêu cục hành nghề này sao? Từ Mạc Bắc đến kinh đô, băng qua quan ải, có ổ huyệt thổ phỉ không là đã có hơn 500 rồi. Nếu như đi như thế này, tiền và người đã sớm bị cướp sạch rồi.
Hôm nay ngài không đi theo tiểu nhân nữa sao? Ngài là công tử của phủ Anh Thân Vương, ai dám cướp của ngài? Phí tiêu cục rất đắt, có thể tiết kiệm một chút. Trong nhà tiểu nhân chỉ có một mình, cho nên phải để dành tiền để cưới vợ. Tạ Phương Hoa nói.
Tần Tranh bị tức giận đến máu vọt lên tận đầu, giận quá hóa cười: Không ngờ ngươi làm hộ vệ cho gia như thế?
Tạ Phương Hoa ôn hòa cười nói: Ngài cũng không có mất mát gì, không có tiểu nhân dẫn đường, ngài cũng không thể đến Mạc Bắc.
Tần Tranh không thể nhịn được nữa, kéo cô xuống xe ngựa, tức giận nói: “Tự ngươi bước theo đi.”
Tạ Phương Hoa rất biết nghe lời, thoải mái bước chân theo phía sau xe ngựa, hàng hóa thật cao chặn tầm mắt của người phía trước, nàng híp mắt. Vương Ngân chân chính sẽ đợi trong một thành nhỏ, tối nay, nàng phải giải quyết tên Tần Tranh phiền toái này.
/11
|