Nhiếp Chính Vương phủ.
Canh phòng nghiêm ngặt.
Ba bước một tốp, năm bước một trạm canh gác, hơn nữa thị vệ tay cầm bảo kiếm, người mặc khôi giáp, thỉnh thoảng qua lại không ngớt.
Phượng Khuynh Thành đứng ở trên nóc nhà, nhìn thị vệ qua lại ở phía dưới, nhếch môi, xoay người nhảy xuống nóc nhà, nhanh chóng ẩn thân thể vào trong bóng tối.
Đi quanh Nhiếp Chính Vương phủ tầm vài vòng, Phượng Khuynh Thành cũng không thu hoạch được gì.
Cho đến khi nhìn thấy lầu cao trước mặt, trên đó viết ba chữ Tàng Bảo Các thật to, Phượng Khuynh Thành nhẹ nhàng đến gần, lúc đến gần cửa sổ, Phượng Khuynh Thành vươn tay ra đẩy cửa sổ, rụt trở về, nhanh chóng núp vào bụi hoa.
Một nam tử xách theo đèn lồng, đi tới.
Mặc dù không thấy rõ tướng mạo của nam tử đó, nhưng mà, Phượng Khuynh Thành biết, chắc chắn không phải là loại tôm tép yếu ớt, hơn tám phần là một nhân vật hung ác.
Sau khi nam tử kia đi ngang qua, Phượng Khuynh Thành chỉ cảm thấy có một mùi thơm quái dị lan tới, vốn định giơ tay lên bịt mũi, lại sợ phát ra tiếng động, bại lộ hành tung của mình, chỉ đành phải tĩnh khí bình ổn lại, đợi sau khi nam nhân kia đi vào Tàng Bảo Các, Phượng Khuynh Thành nhanh chóng rời đi.
Nhưng mà, thân thể rất không thoải mái.
Cảm giác nóng rực đang lan tỏa khiến Phượng Khuynh Thành nắm chặt quả đấm.
Nam nhân chết tiệt, lại có thể hạ mị dược, trong lúc nhất thời, Phượng Khuynh Thành hận không thể giết, róc xương lóc thịt nam nhân kia.
Nhưng lý trí mách bảo nàng, không thể.
Bước chân có chút yếu ớt, khi Phượng Khuynh Thành chuẩn bị leo tường ra ngoài, bên trong Nhiếp Chính vương phủ, không biết người nào hô lên một tiếng, Có thích khách!
Đám người bắt đầu xuất hiện trong nội viện, ngay cả bên ngoài Nhiếp Chính vương phủ, cũng có tiếng vó ngựa vang lên, dường như bao vây cả Nhiếp Chính Vương phủ lại.
Chân Phượng Khuynh Thành lùi về sau, lần nữa lui vào bên trong Nhiếp Chính vương phủ.
Nếu không bị trúng mị độc, nàng tuyệt đối có thể xông phá trùng vây, nhưng trong mị dược này, không đơn thuần chỉ có mị dược, còn xen lẫn Hóa Công Tán!
Thật sự muốn mắng phụ thân nương tổ tông nhà hắn.
Đi tới một viện tử, thấy không có thị vệ canh giữ, Phượng Khuynh Thành lòng đầy căm phẫn, thân thể chợt lóe, ẩn núp đi vào.
Quân Vũ Nguyệt nhếch miệng ngâm mình ở trong bồn tắm, nhếch miệng lên thành một chút ý cười.
Hắn không tin, với bộ dạng như vậy, thích khách kia còn có thể chạy thoát.
Đứng dậy, vươn tay cầm lấy xiêm áo, chuẩn bị mặc lên người, mũi kiếm băng hàn thấu xương đã chống ở trên lưng.
Đừng động, hoặc ngươi sẽ bị giết!
Giọng nữ đè nén uy hiếp, băng hàn thấu xương, không mang theo một chút tình cảm.
Quân Vũ Nguyệt im lặng, thầm nghĩ, từ lúc nào vương triều Hạo Hãn, có nhân vật lợi hại như thế.
Cũng
Canh phòng nghiêm ngặt.
Ba bước một tốp, năm bước một trạm canh gác, hơn nữa thị vệ tay cầm bảo kiếm, người mặc khôi giáp, thỉnh thoảng qua lại không ngớt.
Phượng Khuynh Thành đứng ở trên nóc nhà, nhìn thị vệ qua lại ở phía dưới, nhếch môi, xoay người nhảy xuống nóc nhà, nhanh chóng ẩn thân thể vào trong bóng tối.
Đi quanh Nhiếp Chính Vương phủ tầm vài vòng, Phượng Khuynh Thành cũng không thu hoạch được gì.
Cho đến khi nhìn thấy lầu cao trước mặt, trên đó viết ba chữ Tàng Bảo Các thật to, Phượng Khuynh Thành nhẹ nhàng đến gần, lúc đến gần cửa sổ, Phượng Khuynh Thành vươn tay ra đẩy cửa sổ, rụt trở về, nhanh chóng núp vào bụi hoa.
Một nam tử xách theo đèn lồng, đi tới.
Mặc dù không thấy rõ tướng mạo của nam tử đó, nhưng mà, Phượng Khuynh Thành biết, chắc chắn không phải là loại tôm tép yếu ớt, hơn tám phần là một nhân vật hung ác.
Sau khi nam tử kia đi ngang qua, Phượng Khuynh Thành chỉ cảm thấy có một mùi thơm quái dị lan tới, vốn định giơ tay lên bịt mũi, lại sợ phát ra tiếng động, bại lộ hành tung của mình, chỉ đành phải tĩnh khí bình ổn lại, đợi sau khi nam nhân kia đi vào Tàng Bảo Các, Phượng Khuynh Thành nhanh chóng rời đi.
Nhưng mà, thân thể rất không thoải mái.
Cảm giác nóng rực đang lan tỏa khiến Phượng Khuynh Thành nắm chặt quả đấm.
Nam nhân chết tiệt, lại có thể hạ mị dược, trong lúc nhất thời, Phượng Khuynh Thành hận không thể giết, róc xương lóc thịt nam nhân kia.
Nhưng lý trí mách bảo nàng, không thể.
Bước chân có chút yếu ớt, khi Phượng Khuynh Thành chuẩn bị leo tường ra ngoài, bên trong Nhiếp Chính vương phủ, không biết người nào hô lên một tiếng, Có thích khách!
Đám người bắt đầu xuất hiện trong nội viện, ngay cả bên ngoài Nhiếp Chính vương phủ, cũng có tiếng vó ngựa vang lên, dường như bao vây cả Nhiếp Chính Vương phủ lại.
Chân Phượng Khuynh Thành lùi về sau, lần nữa lui vào bên trong Nhiếp Chính vương phủ.
Nếu không bị trúng mị độc, nàng tuyệt đối có thể xông phá trùng vây, nhưng trong mị dược này, không đơn thuần chỉ có mị dược, còn xen lẫn Hóa Công Tán!
Thật sự muốn mắng phụ thân nương tổ tông nhà hắn.
Đi tới một viện tử, thấy không có thị vệ canh giữ, Phượng Khuynh Thành lòng đầy căm phẫn, thân thể chợt lóe, ẩn núp đi vào.
Quân Vũ Nguyệt nhếch miệng ngâm mình ở trong bồn tắm, nhếch miệng lên thành một chút ý cười.
Hắn không tin, với bộ dạng như vậy, thích khách kia còn có thể chạy thoát.
Đứng dậy, vươn tay cầm lấy xiêm áo, chuẩn bị mặc lên người, mũi kiếm băng hàn thấu xương đã chống ở trên lưng.
Đừng động, hoặc ngươi sẽ bị giết!
Giọng nữ đè nén uy hiếp, băng hàn thấu xương, không mang theo một chút tình cảm.
Quân Vũ Nguyệt im lặng, thầm nghĩ, từ lúc nào vương triều Hạo Hãn, có nhân vật lợi hại như thế.
Cũng
/51
|