Sở Mộc Lan cùng cô bạn thân của mình là Mạnh Vân Phương đi shopping. Sau một hồi lượn vòng quay trái đất, hai cô nàng quay trở lại quán kem gần đó nghỉ ngơi..
- Này...tao bảo nhá! Mày với Dương Minh chia tay đi, tên đó không tốt như mày nghĩ đâu..- Mạnh Vân Phương xúc thìa kem cho vào miệng, ngẩng đầu nói với con bạn thân của mình
- Xùy..mày nghĩ quá nhiều rồi! Anh ấy rất tốt với tao đấy..- Sở Mộc Lan bác bỏ
- Đừng bảo tao không nhắc mày sớm..Hôm kia tao thấy hắn chạy xe đi vào quán bar đấy, bên cạnh là nhỏ Tiêu Di đấy..
- Mày nhìn nhầm rồi...- Sở Mộc Lan vẫn chống đối lại
- Không có...
- Tao đi WC đây, mày ngồi đó nghĩ bậy tiếp đi..- Sở Mộc Lan lườm con bạn rồi đi về phía WC
Nàng và Dương Minh quen nhau đã 3 năm cấp ba. Hắn và nàng sống gần nhau, sớm chiều gần nhau, có lẽ không ai hiểu nàng bằng hắn. Khi nàng buồn, hắn an ủi. Khi nàng vui, hắn cười theo. Nàng ở đâu hắn ở đó dính nhau như sam, hắn là chỗ dựa vững chắc nhất cho nàng mỗi khi nàng gục ngã, là người bạn mà nàng tin yêu nhất. Mấy tháng trước, hắn tỏ tình với nàng hắn bảo yêu nàng từ rất lâu rồi vì thế không muốn quan hệ hai người chỉ dừng lại ở mức tình cảm bạn bè thông thường, vì hắn quan tâm nàng như vậy, yêu chiều nàng như thế nên nàng đồng ý. Hắn làm bạn trai nàng theo đúng nghĩa, hắn luôn tạo không gian thoải mái cho hai người nên nàng cảm thấy hắn thật sự rất tốt..
Mấy ngày trước, hắn muốn quan hệ với nàng nhưng nàng từ chối, nàng muốn những điều tốt đẹp nhất là dành cho đêm tân hôn, hắn không nói gì nhưng nàng cảm thấy sự tức giận dâng trào trong lòng hắn. Nàng cảm thấy hơi hoang mang, chẳng lẽ hắn chỉ muốn thân thể của nàng? Nhưng mấy ngày sau đó hắn lại như bình thường không có gì thay đổi chỉ là ánh mắt hắn nhìn nàng đã không còn như xưa..
Lúc Sở Mộc Lan từ WC ra có thấy một đôi tình nhân đi ngang qua, nàng quay lại nhìn. Hai người họ rất giống Dương Minh và...Tiêu Di-cô bạn học cũ của nàng. Sở Mộc Lan cười cười, chắc nhìn nhầm thôi làm gì có đoạn anh ấy ở đây..nhưng nỗi bất an cứ dâng lên trong lòng
Nàng cùng Mạnh Vân Phương đi tới bến xe bus, đúng lúc đó một tên cướp chạy qua, hắn giật túi xách của một bà lão bên cạnh
- Cướp..cướp..- bà lão chỉ biết hô lên trong hoảng sợ
Nàng đưa túi đồ của mình cho cô bạn rồi đuổi theo tên cướp kia. Hắn chạy ra giữa đường, giơ dao ra dọa
- Con nhỏ này mày không muốn chết thì cút đi..
Nàng liếc hắn một cái rồi phi tới đạp cho hắn một nhát, tên đó lăn ra đất cố gắng lấy con dao nhưng lại bị nàng dẫm chân lên tay khiến hắn kêu oai oái không thôi. Nàng mỉm cười kiêu ngạo xinh đẹp thuần khiết khiến người xung quanh ngẩn hồi lâu. Nhưng nụ cười chưa được bao lâu liền tắt ngúm vì nàng thấy Dương Minh cùng Tiêu Di nắm tay nhau bên kia đường, hắn hình như nhìn về phía nàng, trên môi hiện nụ cười lạnh lẽo hoàn toàn không có vẻ lo sợ khi bị nàng bắt quả tang ngoại tình
Đau..
Nàng có thể nghe thấy tiếng tim mình đau nứt ra từng mảnh, cảm nhận thấy nó đang rỉ máu..
Rầm...
Nàng và tên cướp kia bị một chiếc xe không thắng đâm vào khiến cả hai văng ra xa. Màu đỏ rực của máu, màu đen của màn đêm hòa trộn vào nhau khiến nàng trở nên mơ hồ, rồi ngất đi
***********************************
Mùi hương thanh mát dịu nhẹ tỏa ra từ cây băng tuyết đặt trong góc phòng khiến nhiệt độ giảm đi vài phần, xua tan đi cái nóng oi ả của mùa hè. Cửa sổ mở toang khiến gió lùa vào trong, mùi hương thanh dịu của hoa mộc lan lan tỏa khắp căn phòng, mà trên chiếc giường kia một nữ nhân đang say giấc ngủ. Áo lụa màu trắng bay bay theo gió cùng chiếc khăn che mặt mỏng khiến nàng trở nên mơ hồ, huyền ảo tựa như một giấc mộng. Mái tóc đen mượt tùy ý tự do rơi trên chiếc gối gấm tinh xảo, vài gọn tóc vắt ngang qua ngực nàng. Đôi mắt phượng hẹp dài nhắm nghiền lại thi thoảng rung rung khiến đôi lông mày thanh tú trở nên có sức hút hơn cả..
Trong giấc mơ Sở Mộc Lan cảm thấy mình đang ở trong một khoảng không gian tối tăm lạnh lẽo, thi thoảng có vài ngọn gió lạnh đi qua khiến nàng thêm sợ hãi. Nàng nhìn thấy có một luồng ánh sáng xuất hiện, đôi chân vô thức đi về phía đó. Dưới ánh sáng nhàn nhạt nàng nhìn thấy một cô gái mặc đồ cổ trang, khuôn mặt bị che đi bởi một chiếc khăn mỏng nhưng có thể thấy nàng ta xinh đẹp bao phần, dung nhan diễm lệ như nào
- Tuy ngươi cùng ta dường như là một người nhưng mà thân xác này ta chỉ cho ngươi mượn 16 năm mà thôi, 16 năm sau ta sẽ đòi lại..-giọng nói dịu nhẹ mà lưu loát, kiêu ngạo mà âm hiểm vang lên từ miệng nàng ta vang lên khiến nàng rùng mình
- Hả..? - nàng hỏi lại, nàng ta đang nói cái gì vậy?
Thân xác..?
16 năm..?
Mượn...?
Rốt cuộc là chuyện gì..?
Nàng ta chỉ nói một câu đó rồi biến mất trong làn sương mờ ảo nhưng giọng nói đó vẫn vang lên trong không gian
- 16 năm..ta chỉ cho ngươi mượn 16 năm. 16 năm sau ta sẽ đòi lại thân xác của mình, khi đó ngươi sẽ biến mất mãi mãi..
Nàng cảm thấy thật mơ hồ, nàng ta là ai? Sao lại xuất hiện trong giấc mơ của nàng còn nói mấy lời linh tinh nữa? Khoan đã..mơ sao? Nàng không phải đã chết...vậy..
- Áá...- ngay lập tức một lực đạo lớp hút nàng vào một vòng xoáy không gian tăm tối
Khi Sở Mộc Lan tỉnh lại đã cảm thấy mình thật đau đầu còn có hàng loạt hình ảnh hiện lên khiến nàng rối rắm. Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh căn phòng, đây là...?
Sở Mộc Lan bật dậy đi khám phá xung quanh. Căn phòng khá rộng hương mộc lan thoang thoảng khiến người ta dễ chịu, cây băng tuyết đặt góc phòng làm giảm độ oi bức. Màn rèm bằng tơ lụa quý hiếm mềm mại, sàn bằng ngọc trong suốt rất mát. Giữa căn phòng có hồ ao nho nhỏ trồng hoa sen đang nở rộ, tiếng nước róc rách chảy êm tai như ngọc. Từ trên trần nhà trải xuống một bức tranh đẹp diễm lệ, giữa một rừng hoa đào đang nở rộ có một đôi nam nữ đang cùng nhau đánh đàn thổi tiêu. Nữ nhân xinh đẹp kiều diễm, một thân y phục trắng muốt tựa hoa lan, bàn tay trắng ngần điều khiển ngón tay thon dài đang gẩy từng dây đàn, tiếu dung trên môi vui vẻ đầy hạnh phúc. Nam nhân một thân trường bào màu đen, hông đeo ngọc bội khắc hình con rồng vàng đang bay lượn, anh tuấn tiêu sái dung mạo bảy phần tựa Phan An, khí chất uy nghiêm nhưng đôi mắt nhìn nữ nhân kia lại đầy sủng nịnh, dịu dàng không thiếu phần ôn nhu..
Dưới một vùng hoa đào, từng cánh hoa đẹp đẽ bay theo gió rơi trên mái tóc người con gái, khung cảnh đầy hạnh phúc nhưng sao Sở Mộc Lan cảm thấy buồn, tim chợt đau như bị ai bóp nát...Sở Mộc Lan đứng ngẩn nhìn bức tranh hồi lâu, mãi khi một nha hoàn đi vào nàng mới chợt tỉnh
- Công..công chúa! Người tỉnh rồi sao? Người làm em lo lắng quá! - một cô bé tầm 15 tuổi mặc y phục nha hoàn, thấy nàng thì lao tới hỏi thăm
- Ngươi..nói gì vậy? Công chúa..? - Sở Mộc Lan ngạc nhiên
- Công chúa..người đừng dọa em..- cô bé kia hoảng hốt
- Được rồi..từ từ, em bình tĩnh đã...- Sở Mộc Lan vội an ủi cô bé rồi kéo cô ngồi xuống ghế hỏi han - Ta hiện tại chưa nhớ rõ mọi chuyện lắm, em kể cho ta nghe được không?
Cô bé kia gật đầu, luyên thuyên một lúc khiến Sở Mộc Lan đau đầu chỉ nhớ vài chi tiết quan trọng. Sở Mộc Lan hiện tại là xuyên không nhập vào một thân xác của cô gái cùng tên mà cô ta là tam công chúa được sủng ái nhất ở Nam Sở quốc này. Vị công chúa này tuy không phải con của hoàng hậu sinh ra nhưng hoàng hậu lại đặc biệt yêu thích còn quý hơn cả con gái mình là đại công chúa - Sở Mộc Di. Năm 10 tuổi cùng mẫu phi của mình là Nghi phi đi ra ngoài thì gặp cướp, mẫu phi nàng bị giết hại còn nàng thì may mắn sống sót tuy vậy nhưng khuôn mặt xinh đẹp của nàng bị một nhát đao sượt qua để lại sẹo vì thế nàng luôn mang khăn che mặt..
Ngoài ra nàng còn có một người huynh trưởng là Sở Dĩ Mạch là thái tử, người mà nhiều năm cùng hoàng đế chinh chiến xa trường lập nhiều công trạng. Sáng hôm qua, Sở Mộc Lan vì leo trèo mà ngã từ cầu thang xuống, đầu đập vào tường nên bị ngất mà trong khi ấy cô nàng của chúng ta cũng vì bắt cướp rồi gặp bạn trai nắm tay với người khác nên bị xe đâm rồi xuyên không nhập vào thân xác này...
Mãi mới tiêu hóa hết chỗ thông tin rắc rối đó, Sở Mộc Lan nằm xuống giường thở dài
Xuyên không sao..?
Nàng hiện tại chưa chấp nhận nổi vì nó quá phi thực tế. Nhưng mà...cũng tốt, nàng có thể bắt đầu một cuộc sống mới..
- Em tên gì? - nàng nhìn cô bé kia hỏi, cô bé xinh xắn giống con mèo nhỏ nhà nàng a..
- Thủy Trúc ạ..
- Ừmm..thật ra ta mới tỉnh lại nên không nhớ nhiều điều vì vậy trong khoảng thời gian này em hãy giúp ta nha..
- Được ạ..
- Em có thể mang cái gì đó..ăn được vào đây không? Ta hơi đói..- nàng cười cười
- Dạ...- cô bé nhanh nhẹn chạy đi
Một mình trước gương, Sở Mộc Lan kéo tấm khăn che mặt xuống. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn thanh tú, đôi mắt nâu tựa mắt phượng hẹp dài, mênh mông như làn sương mờ ảo, đôi lông mày thanh tú. cái mũi cân xứng giữa khuôn mặt. Nếu không có vết sẹo dài từ trên trán xuống thì đây quả thực là một mĩ nữ khuynh thành khuynh quốc, hoa nhường nguyệt thẹn. Sở Mộc Lan thở dài, thực tiếc..
Tay nàng chạm phải vết sẹo khiến cho lớp sẹo bong ra, nàng giật mình cả kinh..
Đây là...
- Này...tao bảo nhá! Mày với Dương Minh chia tay đi, tên đó không tốt như mày nghĩ đâu..- Mạnh Vân Phương xúc thìa kem cho vào miệng, ngẩng đầu nói với con bạn thân của mình
- Xùy..mày nghĩ quá nhiều rồi! Anh ấy rất tốt với tao đấy..- Sở Mộc Lan bác bỏ
- Đừng bảo tao không nhắc mày sớm..Hôm kia tao thấy hắn chạy xe đi vào quán bar đấy, bên cạnh là nhỏ Tiêu Di đấy..
- Mày nhìn nhầm rồi...- Sở Mộc Lan vẫn chống đối lại
- Không có...
- Tao đi WC đây, mày ngồi đó nghĩ bậy tiếp đi..- Sở Mộc Lan lườm con bạn rồi đi về phía WC
Nàng và Dương Minh quen nhau đã 3 năm cấp ba. Hắn và nàng sống gần nhau, sớm chiều gần nhau, có lẽ không ai hiểu nàng bằng hắn. Khi nàng buồn, hắn an ủi. Khi nàng vui, hắn cười theo. Nàng ở đâu hắn ở đó dính nhau như sam, hắn là chỗ dựa vững chắc nhất cho nàng mỗi khi nàng gục ngã, là người bạn mà nàng tin yêu nhất. Mấy tháng trước, hắn tỏ tình với nàng hắn bảo yêu nàng từ rất lâu rồi vì thế không muốn quan hệ hai người chỉ dừng lại ở mức tình cảm bạn bè thông thường, vì hắn quan tâm nàng như vậy, yêu chiều nàng như thế nên nàng đồng ý. Hắn làm bạn trai nàng theo đúng nghĩa, hắn luôn tạo không gian thoải mái cho hai người nên nàng cảm thấy hắn thật sự rất tốt..
Mấy ngày trước, hắn muốn quan hệ với nàng nhưng nàng từ chối, nàng muốn những điều tốt đẹp nhất là dành cho đêm tân hôn, hắn không nói gì nhưng nàng cảm thấy sự tức giận dâng trào trong lòng hắn. Nàng cảm thấy hơi hoang mang, chẳng lẽ hắn chỉ muốn thân thể của nàng? Nhưng mấy ngày sau đó hắn lại như bình thường không có gì thay đổi chỉ là ánh mắt hắn nhìn nàng đã không còn như xưa..
Lúc Sở Mộc Lan từ WC ra có thấy một đôi tình nhân đi ngang qua, nàng quay lại nhìn. Hai người họ rất giống Dương Minh và...Tiêu Di-cô bạn học cũ của nàng. Sở Mộc Lan cười cười, chắc nhìn nhầm thôi làm gì có đoạn anh ấy ở đây..nhưng nỗi bất an cứ dâng lên trong lòng
Nàng cùng Mạnh Vân Phương đi tới bến xe bus, đúng lúc đó một tên cướp chạy qua, hắn giật túi xách của một bà lão bên cạnh
- Cướp..cướp..- bà lão chỉ biết hô lên trong hoảng sợ
Nàng đưa túi đồ của mình cho cô bạn rồi đuổi theo tên cướp kia. Hắn chạy ra giữa đường, giơ dao ra dọa
- Con nhỏ này mày không muốn chết thì cút đi..
Nàng liếc hắn một cái rồi phi tới đạp cho hắn một nhát, tên đó lăn ra đất cố gắng lấy con dao nhưng lại bị nàng dẫm chân lên tay khiến hắn kêu oai oái không thôi. Nàng mỉm cười kiêu ngạo xinh đẹp thuần khiết khiến người xung quanh ngẩn hồi lâu. Nhưng nụ cười chưa được bao lâu liền tắt ngúm vì nàng thấy Dương Minh cùng Tiêu Di nắm tay nhau bên kia đường, hắn hình như nhìn về phía nàng, trên môi hiện nụ cười lạnh lẽo hoàn toàn không có vẻ lo sợ khi bị nàng bắt quả tang ngoại tình
Đau..
Nàng có thể nghe thấy tiếng tim mình đau nứt ra từng mảnh, cảm nhận thấy nó đang rỉ máu..
Rầm...
Nàng và tên cướp kia bị một chiếc xe không thắng đâm vào khiến cả hai văng ra xa. Màu đỏ rực của máu, màu đen của màn đêm hòa trộn vào nhau khiến nàng trở nên mơ hồ, rồi ngất đi
***********************************
Mùi hương thanh mát dịu nhẹ tỏa ra từ cây băng tuyết đặt trong góc phòng khiến nhiệt độ giảm đi vài phần, xua tan đi cái nóng oi ả của mùa hè. Cửa sổ mở toang khiến gió lùa vào trong, mùi hương thanh dịu của hoa mộc lan lan tỏa khắp căn phòng, mà trên chiếc giường kia một nữ nhân đang say giấc ngủ. Áo lụa màu trắng bay bay theo gió cùng chiếc khăn che mặt mỏng khiến nàng trở nên mơ hồ, huyền ảo tựa như một giấc mộng. Mái tóc đen mượt tùy ý tự do rơi trên chiếc gối gấm tinh xảo, vài gọn tóc vắt ngang qua ngực nàng. Đôi mắt phượng hẹp dài nhắm nghiền lại thi thoảng rung rung khiến đôi lông mày thanh tú trở nên có sức hút hơn cả..
Trong giấc mơ Sở Mộc Lan cảm thấy mình đang ở trong một khoảng không gian tối tăm lạnh lẽo, thi thoảng có vài ngọn gió lạnh đi qua khiến nàng thêm sợ hãi. Nàng nhìn thấy có một luồng ánh sáng xuất hiện, đôi chân vô thức đi về phía đó. Dưới ánh sáng nhàn nhạt nàng nhìn thấy một cô gái mặc đồ cổ trang, khuôn mặt bị che đi bởi một chiếc khăn mỏng nhưng có thể thấy nàng ta xinh đẹp bao phần, dung nhan diễm lệ như nào
- Tuy ngươi cùng ta dường như là một người nhưng mà thân xác này ta chỉ cho ngươi mượn 16 năm mà thôi, 16 năm sau ta sẽ đòi lại..-giọng nói dịu nhẹ mà lưu loát, kiêu ngạo mà âm hiểm vang lên từ miệng nàng ta vang lên khiến nàng rùng mình
- Hả..? - nàng hỏi lại, nàng ta đang nói cái gì vậy?
Thân xác..?
16 năm..?
Mượn...?
Rốt cuộc là chuyện gì..?
Nàng ta chỉ nói một câu đó rồi biến mất trong làn sương mờ ảo nhưng giọng nói đó vẫn vang lên trong không gian
- 16 năm..ta chỉ cho ngươi mượn 16 năm. 16 năm sau ta sẽ đòi lại thân xác của mình, khi đó ngươi sẽ biến mất mãi mãi..
Nàng cảm thấy thật mơ hồ, nàng ta là ai? Sao lại xuất hiện trong giấc mơ của nàng còn nói mấy lời linh tinh nữa? Khoan đã..mơ sao? Nàng không phải đã chết...vậy..
- Áá...- ngay lập tức một lực đạo lớp hút nàng vào một vòng xoáy không gian tăm tối
Khi Sở Mộc Lan tỉnh lại đã cảm thấy mình thật đau đầu còn có hàng loạt hình ảnh hiện lên khiến nàng rối rắm. Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh căn phòng, đây là...?
Sở Mộc Lan bật dậy đi khám phá xung quanh. Căn phòng khá rộng hương mộc lan thoang thoảng khiến người ta dễ chịu, cây băng tuyết đặt góc phòng làm giảm độ oi bức. Màn rèm bằng tơ lụa quý hiếm mềm mại, sàn bằng ngọc trong suốt rất mát. Giữa căn phòng có hồ ao nho nhỏ trồng hoa sen đang nở rộ, tiếng nước róc rách chảy êm tai như ngọc. Từ trên trần nhà trải xuống một bức tranh đẹp diễm lệ, giữa một rừng hoa đào đang nở rộ có một đôi nam nữ đang cùng nhau đánh đàn thổi tiêu. Nữ nhân xinh đẹp kiều diễm, một thân y phục trắng muốt tựa hoa lan, bàn tay trắng ngần điều khiển ngón tay thon dài đang gẩy từng dây đàn, tiếu dung trên môi vui vẻ đầy hạnh phúc. Nam nhân một thân trường bào màu đen, hông đeo ngọc bội khắc hình con rồng vàng đang bay lượn, anh tuấn tiêu sái dung mạo bảy phần tựa Phan An, khí chất uy nghiêm nhưng đôi mắt nhìn nữ nhân kia lại đầy sủng nịnh, dịu dàng không thiếu phần ôn nhu..
Dưới một vùng hoa đào, từng cánh hoa đẹp đẽ bay theo gió rơi trên mái tóc người con gái, khung cảnh đầy hạnh phúc nhưng sao Sở Mộc Lan cảm thấy buồn, tim chợt đau như bị ai bóp nát...Sở Mộc Lan đứng ngẩn nhìn bức tranh hồi lâu, mãi khi một nha hoàn đi vào nàng mới chợt tỉnh
- Công..công chúa! Người tỉnh rồi sao? Người làm em lo lắng quá! - một cô bé tầm 15 tuổi mặc y phục nha hoàn, thấy nàng thì lao tới hỏi thăm
- Ngươi..nói gì vậy? Công chúa..? - Sở Mộc Lan ngạc nhiên
- Công chúa..người đừng dọa em..- cô bé kia hoảng hốt
- Được rồi..từ từ, em bình tĩnh đã...- Sở Mộc Lan vội an ủi cô bé rồi kéo cô ngồi xuống ghế hỏi han - Ta hiện tại chưa nhớ rõ mọi chuyện lắm, em kể cho ta nghe được không?
Cô bé kia gật đầu, luyên thuyên một lúc khiến Sở Mộc Lan đau đầu chỉ nhớ vài chi tiết quan trọng. Sở Mộc Lan hiện tại là xuyên không nhập vào một thân xác của cô gái cùng tên mà cô ta là tam công chúa được sủng ái nhất ở Nam Sở quốc này. Vị công chúa này tuy không phải con của hoàng hậu sinh ra nhưng hoàng hậu lại đặc biệt yêu thích còn quý hơn cả con gái mình là đại công chúa - Sở Mộc Di. Năm 10 tuổi cùng mẫu phi của mình là Nghi phi đi ra ngoài thì gặp cướp, mẫu phi nàng bị giết hại còn nàng thì may mắn sống sót tuy vậy nhưng khuôn mặt xinh đẹp của nàng bị một nhát đao sượt qua để lại sẹo vì thế nàng luôn mang khăn che mặt..
Ngoài ra nàng còn có một người huynh trưởng là Sở Dĩ Mạch là thái tử, người mà nhiều năm cùng hoàng đế chinh chiến xa trường lập nhiều công trạng. Sáng hôm qua, Sở Mộc Lan vì leo trèo mà ngã từ cầu thang xuống, đầu đập vào tường nên bị ngất mà trong khi ấy cô nàng của chúng ta cũng vì bắt cướp rồi gặp bạn trai nắm tay với người khác nên bị xe đâm rồi xuyên không nhập vào thân xác này...
Mãi mới tiêu hóa hết chỗ thông tin rắc rối đó, Sở Mộc Lan nằm xuống giường thở dài
Xuyên không sao..?
Nàng hiện tại chưa chấp nhận nổi vì nó quá phi thực tế. Nhưng mà...cũng tốt, nàng có thể bắt đầu một cuộc sống mới..
- Em tên gì? - nàng nhìn cô bé kia hỏi, cô bé xinh xắn giống con mèo nhỏ nhà nàng a..
- Thủy Trúc ạ..
- Ừmm..thật ra ta mới tỉnh lại nên không nhớ nhiều điều vì vậy trong khoảng thời gian này em hãy giúp ta nha..
- Được ạ..
- Em có thể mang cái gì đó..ăn được vào đây không? Ta hơi đói..- nàng cười cười
- Dạ...- cô bé nhanh nhẹn chạy đi
Một mình trước gương, Sở Mộc Lan kéo tấm khăn che mặt xuống. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn thanh tú, đôi mắt nâu tựa mắt phượng hẹp dài, mênh mông như làn sương mờ ảo, đôi lông mày thanh tú. cái mũi cân xứng giữa khuôn mặt. Nếu không có vết sẹo dài từ trên trán xuống thì đây quả thực là một mĩ nữ khuynh thành khuynh quốc, hoa nhường nguyệt thẹn. Sở Mộc Lan thở dài, thực tiếc..
Tay nàng chạm phải vết sẹo khiến cho lớp sẹo bong ra, nàng giật mình cả kinh..
Đây là...
/45
|