Nhược Băng và Khánh Chi cùng bước vào phòng trước con mắt ngạc nhiên của nhiều người.
Mà cũng không phải ngạc nhiên lắm nha, Bạch Khánh Chi công khai ủng hộ cô ta vụ đạo nhạc mà, không thân mới lạ ý. Cơ mà hai đại mỹ nhân đi với nhau cũng thật chói mắt đi!!
Nhược Băng hôm nay tâm tình rất tốt, cũng không định so đo gì với mấy người này vụ hôm trước. Sự thật chứng mình không phải bạn cứ muốn bình yên là bình yên được đâu! Có những người đã cố quên đi sự xuất hiện của người ta mà người ta cứ thích dây vào. Điển hình là tiểu loli Lạc Doanh Doanh.
“Nhược Băng, chuyện hôm trước cho tôi xin lỗi a. Tôi thật sự không biết, lúc tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau, mọi chuyện được tẩy trắng, tôi không kịp giúp gì cho cô.”
Lạc Doanh Doanh đáng thương, đôi mắt long lanh rớm lệ, cắn chặt hai khóe môi. Kì thực trong lòng cô ta đang dậy sóng “Trường Giang” đấy!
Nếu cô ta biết trước Nhược Băng được tẩy trắng dễ dàng như thế nhất định sẽ công khai ủng hộ cô- còn rầm rộ là đằng khác. Tiện nghi cho con khốn Bạch Khánh Chi kia, chỉ đăng một bài viết “nhỏ nhỏ” mà tăng lên bao nhiêu fan hâm mộ, lại được cái danh tốt.
Sau vụ đó, nhân khí của Nhược Băng bùng nổ, lượng fan cứ thế tăng lên vùn vụt. Bây giờ cần phải lôi kéo cô ta, chụp ảnh các thứ đăng lên mạng, cộng thêm đoạn video ngày hôm nay bản thân giải thích lý do nhất định các fan sẽ “hiểu” vì sao cô không đăng bài ủng hộ Nhược Băng.
Đôi mắt Lạc Doanh Doanh hiện lên tia tính toán- thậm chí cả sự cay nghiệt ác độc trong đó mà cô ta không hề biết- thật không phù hợp với hình tượng ngây thơ, đơn thuần của cô ta! Nhược Băng nhếch môi khẽ nói:
“ A, thật trùng hợp nha! Cô xảy ra chuyện ngay lúc đó làm mọi người hiểu nhầm tôi đẩy ngã cô cơ, thì ra là hiểu nhầm! Lời xin lỗi từ cô tôi không dám nhận. Vả lại chúng ta cũng quen thân gì đâu mà tôi có tư cách nhờ cô nói giúp, thật là tôi tưởng bở, nghĩ thế giới giải trí này đơn giản rồi tự chuốc nhục cho mình.”
Cô tưởng tôi không biết mấy cái suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu cô hả? Muốn lợi dụng tôi hả? Cô đánh giá tôi quá thấp hay bản thân mình quá cao?
Lạc Doanh Doanh không ngờ Nhược Băng không để lại cho mình một chút mặt mũi nào? Nói vậy trước mặt bao người không phải tát vào mặt mình? Lạc Doanh Doanh tiến sát lại, lay lay bàn tay của Nhược Băng.
“ Xin lỗi cô a, tất cả đều là lỗi của tôi, chỉ cần cô hết giận, cô bảo tôi làm gì tôi cũng làm.”
Nhược Băng day day trán, người không động chó, sao chó cứ thích cắn càn thế nhỉ? Ngứa mồm hả?
“ Cô tốt nhất cút xa tôi ra, tôi mệt so đo với cô, không thì đừng trách tôi vô tình.”
Lạc Doanh Doanh ôm mặt khóc rồi chạy đi, đáng thương vô cùng nha! Bạch Khánh CHi bên cạnh trêu đùa:
“ Cậu quả thật không biết thương hoa tiếc ngọc nha!”
“ Tớ không thích mấy bông hoa giả vờ đáng thương ấy.”Mọi người khi nãy tụ tập lại xem kịch vui giờ thấy không còn gì vội tản ra.
“Đợi đã, các người hình như còn nợ Băng Băng nhà tôi một lời xin lỗi nha.”
Là Bạch Khánh Chi lên tiếng. Khốn khiếp, không phải có tin đồn Bạch nữ thần không thích xen vào chuyện người khác sao? Hôm nay tự nhiên lại thích bắt chó đi cày (nghĩa là xen vào chuyện người khác đó:3)? Cơ mà đã đến nước này bọn họ không thể không xin lỗi. Một đống quần chúng cúi người.
“ Nhược Băng hôm trước là chúng tôi không phân rõ trắng đen, mong cô tha thứ.”
“ Được rồi, bỏ qua đi.”
................................
Vì nhóm nhạc mới thành lập nên cần phải ra một bản hit để danh tiếng lan rộng. Lưu Huy chọn tới chọn lui cũng không thấy bài nào phù hợp. Thị trường âm nhạc ngày càng bão hòa, nếu cứ đi theo con đường cũ thì sẽ chẳng thể bật lên được.
Nhược Băng gợi ý:
“ Mọi người nghĩ sao về một ca khúc cổ trang? Các nhóm nhạc mới lập thường đi theo hướng nữ sinh học đường. Tại sao chúng ta không thay đổi? Một ca khúc cổ trang sẽ đem lại nhiều cảm xúc từ thính giả hơn và cả chiều sâu nữa.”
Bạch Khánh Chi gật đầu:
“ Tôi tán thành, chúng ta cần thổi một luồng gió mát vào giới âm nhạc. Chẳng phải hiện giờ phim cổ trang xuyên không đang lên ngôi sao? “
Lâm Huy lắc đầu:
“Một ca khúc cổ trang hay cần rất nhiều thời gian sáng tác, chỉ sợ không kịp cho đợt ra quân tháng tới.”
“ A, Nhược Băng, quên mất còn ca khúc “Hoa lệ” của cô. Cô có thể chỉnh sửa cho nó thành ca khúc hoàn chỉnh hơn được không?”
Nhược Băng gật đầu:“ Tôi sẽ cố gắng hết mình.”
Mà cũng không phải ngạc nhiên lắm nha, Bạch Khánh Chi công khai ủng hộ cô ta vụ đạo nhạc mà, không thân mới lạ ý. Cơ mà hai đại mỹ nhân đi với nhau cũng thật chói mắt đi!!
Nhược Băng hôm nay tâm tình rất tốt, cũng không định so đo gì với mấy người này vụ hôm trước. Sự thật chứng mình không phải bạn cứ muốn bình yên là bình yên được đâu! Có những người đã cố quên đi sự xuất hiện của người ta mà người ta cứ thích dây vào. Điển hình là tiểu loli Lạc Doanh Doanh.
“Nhược Băng, chuyện hôm trước cho tôi xin lỗi a. Tôi thật sự không biết, lúc tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau, mọi chuyện được tẩy trắng, tôi không kịp giúp gì cho cô.”
Lạc Doanh Doanh đáng thương, đôi mắt long lanh rớm lệ, cắn chặt hai khóe môi. Kì thực trong lòng cô ta đang dậy sóng “Trường Giang” đấy!
Nếu cô ta biết trước Nhược Băng được tẩy trắng dễ dàng như thế nhất định sẽ công khai ủng hộ cô- còn rầm rộ là đằng khác. Tiện nghi cho con khốn Bạch Khánh Chi kia, chỉ đăng một bài viết “nhỏ nhỏ” mà tăng lên bao nhiêu fan hâm mộ, lại được cái danh tốt.
Sau vụ đó, nhân khí của Nhược Băng bùng nổ, lượng fan cứ thế tăng lên vùn vụt. Bây giờ cần phải lôi kéo cô ta, chụp ảnh các thứ đăng lên mạng, cộng thêm đoạn video ngày hôm nay bản thân giải thích lý do nhất định các fan sẽ “hiểu” vì sao cô không đăng bài ủng hộ Nhược Băng.
Đôi mắt Lạc Doanh Doanh hiện lên tia tính toán- thậm chí cả sự cay nghiệt ác độc trong đó mà cô ta không hề biết- thật không phù hợp với hình tượng ngây thơ, đơn thuần của cô ta! Nhược Băng nhếch môi khẽ nói:
“ A, thật trùng hợp nha! Cô xảy ra chuyện ngay lúc đó làm mọi người hiểu nhầm tôi đẩy ngã cô cơ, thì ra là hiểu nhầm! Lời xin lỗi từ cô tôi không dám nhận. Vả lại chúng ta cũng quen thân gì đâu mà tôi có tư cách nhờ cô nói giúp, thật là tôi tưởng bở, nghĩ thế giới giải trí này đơn giản rồi tự chuốc nhục cho mình.”
Cô tưởng tôi không biết mấy cái suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu cô hả? Muốn lợi dụng tôi hả? Cô đánh giá tôi quá thấp hay bản thân mình quá cao?
Lạc Doanh Doanh không ngờ Nhược Băng không để lại cho mình một chút mặt mũi nào? Nói vậy trước mặt bao người không phải tát vào mặt mình? Lạc Doanh Doanh tiến sát lại, lay lay bàn tay của Nhược Băng.
“ Xin lỗi cô a, tất cả đều là lỗi của tôi, chỉ cần cô hết giận, cô bảo tôi làm gì tôi cũng làm.”
Nhược Băng day day trán, người không động chó, sao chó cứ thích cắn càn thế nhỉ? Ngứa mồm hả?
“ Cô tốt nhất cút xa tôi ra, tôi mệt so đo với cô, không thì đừng trách tôi vô tình.”
Lạc Doanh Doanh ôm mặt khóc rồi chạy đi, đáng thương vô cùng nha! Bạch Khánh CHi bên cạnh trêu đùa:
“ Cậu quả thật không biết thương hoa tiếc ngọc nha!”
“ Tớ không thích mấy bông hoa giả vờ đáng thương ấy.”Mọi người khi nãy tụ tập lại xem kịch vui giờ thấy không còn gì vội tản ra.
“Đợi đã, các người hình như còn nợ Băng Băng nhà tôi một lời xin lỗi nha.”
Là Bạch Khánh Chi lên tiếng. Khốn khiếp, không phải có tin đồn Bạch nữ thần không thích xen vào chuyện người khác sao? Hôm nay tự nhiên lại thích bắt chó đi cày (nghĩa là xen vào chuyện người khác đó:3)? Cơ mà đã đến nước này bọn họ không thể không xin lỗi. Một đống quần chúng cúi người.
“ Nhược Băng hôm trước là chúng tôi không phân rõ trắng đen, mong cô tha thứ.”
“ Được rồi, bỏ qua đi.”
................................
Vì nhóm nhạc mới thành lập nên cần phải ra một bản hit để danh tiếng lan rộng. Lưu Huy chọn tới chọn lui cũng không thấy bài nào phù hợp. Thị trường âm nhạc ngày càng bão hòa, nếu cứ đi theo con đường cũ thì sẽ chẳng thể bật lên được.
Nhược Băng gợi ý:
“ Mọi người nghĩ sao về một ca khúc cổ trang? Các nhóm nhạc mới lập thường đi theo hướng nữ sinh học đường. Tại sao chúng ta không thay đổi? Một ca khúc cổ trang sẽ đem lại nhiều cảm xúc từ thính giả hơn và cả chiều sâu nữa.”
Bạch Khánh Chi gật đầu:
“ Tôi tán thành, chúng ta cần thổi một luồng gió mát vào giới âm nhạc. Chẳng phải hiện giờ phim cổ trang xuyên không đang lên ngôi sao? “
Lâm Huy lắc đầu:
“Một ca khúc cổ trang hay cần rất nhiều thời gian sáng tác, chỉ sợ không kịp cho đợt ra quân tháng tới.”
“ A, Nhược Băng, quên mất còn ca khúc “Hoa lệ” của cô. Cô có thể chỉnh sửa cho nó thành ca khúc hoàn chỉnh hơn được không?”
Nhược Băng gật đầu:“ Tôi sẽ cố gắng hết mình.”
/115
|