Edit: Chickenliverpate
Ta không thể rời khỏi cung Hàm Dương.
Mặc dù Dượng đã thả Vương Lang ra ngoài Đông cung để chữa bệnh, nhưng lại giam lỏng ta trong Hàm Dương cung -- đây cũng là lần đầu tiên Dượng phạt ta.
Tư vị bị giam lỏng, đương nhiên không hề dễ chịu, mặc dù Dượng vẫn biểu hiện rất rõ ràng là tương đối thương ta: thời điểm Vương lang bị giam lỏng, cũng chỉ có thể đi lại giữa Tây điện và Tử Quang Các, nhưng hiện tại Dượng chỉ bố trí một ít Cung giám môn bên ngoài Hàm Dương cung, thậm chí còn phái một vài cung nữ ra vào dọn dẹp Hàm Dương cung, để ta có thể cư trú một cách thuận lợi.
Nếu Hoàng Quý phi không cắt trang bị giữ ấm cho Hàm Dương cung, thì Hàm Dương cung thật sự cũng không phải là nơi con người không sống được, ta dọn dẹp chánh điện một chút, chí ít cũng kéo xuống mấy tấm vải bố che phủ vật dụng trong phòng, khôi phục lại hiện trạng ngay thời điểm cô cô phát bệnh, cũng không động đến bài trí trong chánh điện. Rồi trở về Tây điện Hàm Dương cung dành riêng cho ta bắt đầu sinh sống.
Đây là nơi ta lớn lên từ nhỏ, sau khi ta chào đời không bao lâu, Đại bá và Đại bá mẫu chết trận ở Đông Bắc, chết vì tổ quốc còn có Đại đường huynh của ta. Cha mẹ ta vội vàng mặc giáp ra trận, cô cô lập tức mang ta vào trong cung nuôi dưỡng, lúc bấy giờ tuổi Thế Dương cũng đã lớn nên không tiện vào cung, liền bị đưa đến nhà cha vợ tương lai của hắn nhờ nuôi dưỡng. Đến năm ta bảy tám tuổi, thân thể cha ta không cách nào chống đỡ nổi, cũng là lúc chấm dứt giằng co với người Nữ Kim. Ta mới xuất cung trở về, Tây điện Hàm Dương cung trong trí nhớ của ta chính là ngôi nhà đầu tiên, có thể trở lại ở trong Tây điện, đã mang lại cho ta một cảm giác an tâm vô cùng rõ rệt.
Kể từ khi ta mới biết yêu, đã thích Vương Lang cho đến nay, cuộc sống của ta luôn là những bất an không ổn định, lo lắng tràn đầy, yêu cầu mà không được, cùng đủ thứ kịch liệt có thể chôn vùi cảm xúc của con người. Từng ấy năm trôi qua, đây vẫn là lần đầu tiên ta hoàn toàn bình tĩnh như vậy. Ta ở trong Tây điện, cũng không muốn trao đổi tin tức, thăm dò thế cục với người bên ngoài, dù sao cũng đã trở mặt, ngược lại có một chút thản nhiên xem thường sinh tử.
Nói cho cùng, cũng chính là ỷ vào Dượng thương ta thôi.
---Chung quy ông cũng sẽ không thể giết ta. Cũng không có khả năng phế ta. Nếu giết không được ta, phế không được ta, việc Dượng có thể làm cũng chỉ là dọa ta một chút thôi.
Dọa, ông đúng là hù dọa ta không té ngã đấy. Chúng ta cứ dây dưa như vậy, ta nhất quyết sẽ không cúi đầu, để xem ta và Dượng, rốt cuộc người nào không chịu đựng được cúi đầu trước.
Những cung nữ bên cạnh ta đều lạ hoắc, không biết Dượng đã hô biến ở đâu ra, mặc dù không thể nói là mặt mũi cứng nhắc khí chất lẫm liệt, nhưng lại giám thị ta rất nghiêm mật -- ít nhất lúc bắt đầu là như thế. Sau khi bọn họ phát giác, cho dù không giám thị ta...ta cũng không thể làm ra chuyện gì quá giới hạn, thì cũng đều rối rít buông lỏng cảnh giác. Ta bị giam lỏng đến ngày thứ bảy thứ tám, chúng ta đã có thể cùng nhau nói dăm ba câu chuyện cười, ta còn kéo mấy người theo ta đi đánh cờ.
Chớp mắt đã đến ngày hai mươi ba tháng chạp, tân niên năm nay ở trong cung trôi qua thật là thời vận chẳng bình thường, sóng gió không ngừng. Bên ngoài vẫn không hề có một chút tin tức nào, bản thân ta ở tại Tây điện nhỏ bé này, cư nhiên cũng cảm thấy phiền muộn. Mỗi ngày nhìn trời nhìn đất, đi qua đi lại ở trong sân, rồi ra chánh điện ngồi một chút, nhớ lại từng chuyện đã trải qua cùng cô cô, ngày trôi qua quả thật không được quá tiêu dao.
Không biết Vương Lang thế nào rồi, bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu hiện tại Hoàng thượng đã buông tha ý tưởng gõ Vương Lang khiến cho người Nữ Kim không an phận, như vậy đương nhiên hắn cũng sẽ không sao. Cái này giống như sau khi Chu Du đánh xong Hoàng Cái, mặc dù trong lòng đôi bên đều biết rõ đây chỉ là một tuồng kịch, nhưng cho Hoàng Cái một chút mặt mũi để về nhà ăn tết cũng là một đạo lý.
Mặc dù việc canh giữ bên cạnh ta ngày càng lỏng lẻo, nhưng không biết cung giám môn bên ngoài Hàm Dương cung hành sự như thế nào, cho đến nay vẫn không thấy Vương Lang đưa tin tức vào. Cũng không biết là hắn đưa vào không được, hay là không quan tâm để ý đến ta.
Ta thật không ngờ người đầu tiên lén lút đến thăm ta lại là Vương Lung.
#
Đó là buổi chiều ngày hai mươi bốn tháng chạp, thời tiết vẫn còn rất tốt, thậm chí không hề lạnh. Ta bắt chước cô cô, mang một cái ghế ra sân ngồi hưởng thụ không khí ấm áp hiếm có.
Tuổi càng lớn, càng có thể hiểu được cách làm của trưởng bối tự nhiên là có đạo lý. Không gì có thể so sánh với việc hưởng thụ một chút ấm áp trong mùa đông khắc nghiệt, cũng có thể giúp cho người ta quên đi tất cả phiền não từ trong tận đáy lòng. Khó trách trước đây, mỗi khi mùa đông đến, cô cô cứ giống như một con mèo nhỏ, chỉ muốn lim dim dưới ánh mặt trời. Hiện tại, quả thật ta cũng được sưởi ấm đến híp mắt lại.
Ngay lúc này, Vương Lung thoải mái đi vào cung Hàm Dương.
Thậm chí hắn cũng không chọn một ngày sắc trời u ám, hoặc là vào buổi tối này, bình minh này, những thời điểm như vậy rất ít người tới đây. Hắn cứ như vậy đẩy cửa bước vào, thậm chí còn cười
Ta không thể rời khỏi cung Hàm Dương.
Mặc dù Dượng đã thả Vương Lang ra ngoài Đông cung để chữa bệnh, nhưng lại giam lỏng ta trong Hàm Dương cung -- đây cũng là lần đầu tiên Dượng phạt ta.
Tư vị bị giam lỏng, đương nhiên không hề dễ chịu, mặc dù Dượng vẫn biểu hiện rất rõ ràng là tương đối thương ta: thời điểm Vương lang bị giam lỏng, cũng chỉ có thể đi lại giữa Tây điện và Tử Quang Các, nhưng hiện tại Dượng chỉ bố trí một ít Cung giám môn bên ngoài Hàm Dương cung, thậm chí còn phái một vài cung nữ ra vào dọn dẹp Hàm Dương cung, để ta có thể cư trú một cách thuận lợi.
Nếu Hoàng Quý phi không cắt trang bị giữ ấm cho Hàm Dương cung, thì Hàm Dương cung thật sự cũng không phải là nơi con người không sống được, ta dọn dẹp chánh điện một chút, chí ít cũng kéo xuống mấy tấm vải bố che phủ vật dụng trong phòng, khôi phục lại hiện trạng ngay thời điểm cô cô phát bệnh, cũng không động đến bài trí trong chánh điện. Rồi trở về Tây điện Hàm Dương cung dành riêng cho ta bắt đầu sinh sống.
Đây là nơi ta lớn lên từ nhỏ, sau khi ta chào đời không bao lâu, Đại bá và Đại bá mẫu chết trận ở Đông Bắc, chết vì tổ quốc còn có Đại đường huynh của ta. Cha mẹ ta vội vàng mặc giáp ra trận, cô cô lập tức mang ta vào trong cung nuôi dưỡng, lúc bấy giờ tuổi Thế Dương cũng đã lớn nên không tiện vào cung, liền bị đưa đến nhà cha vợ tương lai của hắn nhờ nuôi dưỡng. Đến năm ta bảy tám tuổi, thân thể cha ta không cách nào chống đỡ nổi, cũng là lúc chấm dứt giằng co với người Nữ Kim. Ta mới xuất cung trở về, Tây điện Hàm Dương cung trong trí nhớ của ta chính là ngôi nhà đầu tiên, có thể trở lại ở trong Tây điện, đã mang lại cho ta một cảm giác an tâm vô cùng rõ rệt.
Kể từ khi ta mới biết yêu, đã thích Vương Lang cho đến nay, cuộc sống của ta luôn là những bất an không ổn định, lo lắng tràn đầy, yêu cầu mà không được, cùng đủ thứ kịch liệt có thể chôn vùi cảm xúc của con người. Từng ấy năm trôi qua, đây vẫn là lần đầu tiên ta hoàn toàn bình tĩnh như vậy. Ta ở trong Tây điện, cũng không muốn trao đổi tin tức, thăm dò thế cục với người bên ngoài, dù sao cũng đã trở mặt, ngược lại có một chút thản nhiên xem thường sinh tử.
Nói cho cùng, cũng chính là ỷ vào Dượng thương ta thôi.
---Chung quy ông cũng sẽ không thể giết ta. Cũng không có khả năng phế ta. Nếu giết không được ta, phế không được ta, việc Dượng có thể làm cũng chỉ là dọa ta một chút thôi.
Dọa, ông đúng là hù dọa ta không té ngã đấy. Chúng ta cứ dây dưa như vậy, ta nhất quyết sẽ không cúi đầu, để xem ta và Dượng, rốt cuộc người nào không chịu đựng được cúi đầu trước.
Những cung nữ bên cạnh ta đều lạ hoắc, không biết Dượng đã hô biến ở đâu ra, mặc dù không thể nói là mặt mũi cứng nhắc khí chất lẫm liệt, nhưng lại giám thị ta rất nghiêm mật -- ít nhất lúc bắt đầu là như thế. Sau khi bọn họ phát giác, cho dù không giám thị ta...ta cũng không thể làm ra chuyện gì quá giới hạn, thì cũng đều rối rít buông lỏng cảnh giác. Ta bị giam lỏng đến ngày thứ bảy thứ tám, chúng ta đã có thể cùng nhau nói dăm ba câu chuyện cười, ta còn kéo mấy người theo ta đi đánh cờ.
Chớp mắt đã đến ngày hai mươi ba tháng chạp, tân niên năm nay ở trong cung trôi qua thật là thời vận chẳng bình thường, sóng gió không ngừng. Bên ngoài vẫn không hề có một chút tin tức nào, bản thân ta ở tại Tây điện nhỏ bé này, cư nhiên cũng cảm thấy phiền muộn. Mỗi ngày nhìn trời nhìn đất, đi qua đi lại ở trong sân, rồi ra chánh điện ngồi một chút, nhớ lại từng chuyện đã trải qua cùng cô cô, ngày trôi qua quả thật không được quá tiêu dao.
Không biết Vương Lang thế nào rồi, bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu hiện tại Hoàng thượng đã buông tha ý tưởng gõ Vương Lang khiến cho người Nữ Kim không an phận, như vậy đương nhiên hắn cũng sẽ không sao. Cái này giống như sau khi Chu Du đánh xong Hoàng Cái, mặc dù trong lòng đôi bên đều biết rõ đây chỉ là một tuồng kịch, nhưng cho Hoàng Cái một chút mặt mũi để về nhà ăn tết cũng là một đạo lý.
Mặc dù việc canh giữ bên cạnh ta ngày càng lỏng lẻo, nhưng không biết cung giám môn bên ngoài Hàm Dương cung hành sự như thế nào, cho đến nay vẫn không thấy Vương Lang đưa tin tức vào. Cũng không biết là hắn đưa vào không được, hay là không quan tâm để ý đến ta.
Ta thật không ngờ người đầu tiên lén lút đến thăm ta lại là Vương Lung.
#
Đó là buổi chiều ngày hai mươi bốn tháng chạp, thời tiết vẫn còn rất tốt, thậm chí không hề lạnh. Ta bắt chước cô cô, mang một cái ghế ra sân ngồi hưởng thụ không khí ấm áp hiếm có.
Tuổi càng lớn, càng có thể hiểu được cách làm của trưởng bối tự nhiên là có đạo lý. Không gì có thể so sánh với việc hưởng thụ một chút ấm áp trong mùa đông khắc nghiệt, cũng có thể giúp cho người ta quên đi tất cả phiền não từ trong tận đáy lòng. Khó trách trước đây, mỗi khi mùa đông đến, cô cô cứ giống như một con mèo nhỏ, chỉ muốn lim dim dưới ánh mặt trời. Hiện tại, quả thật ta cũng được sưởi ấm đến híp mắt lại.
Ngay lúc này, Vương Lung thoải mái đi vào cung Hàm Dương.
Thậm chí hắn cũng không chọn một ngày sắc trời u ám, hoặc là vào buổi tối này, bình minh này, những thời điểm như vậy rất ít người tới đây. Hắn cứ như vậy đẩy cửa bước vào, thậm chí còn cười
/218
|