Wyatt đứng bên mép hố, quan sát mọi người đang tìm kiếm trong bãi rác bên dưới. Anh không ghen tị với nhiệm vụ chuyển đống rác thải, chất bẩn đã hơn một tuần kia.
Theo luật pháp địa phương, các nhân viên tại sở cảnh sát đều có mặt ở hiện trường, và theo báo cáomới nhất, Bo Marker đang bình phục dần theo thờigian. Càng bình phục, hắn càng khai nhiều hơn vàngoan ngoãn nhận tội hai lần tấn công bằng vũ khí giết người, nhưng không có án mạng. Ít nhất là một lần Marker tỏ vẻ vô tội trước những việc kinh tởm ấy, và hoàn toàn mong chờ mọi người hiểu điều đó.
Wyatt biết, dù lời khai từ Marker ủng hộ sự thật rằng mạng sống của Glory gặp nguy hiểm thì đó vẫnchỉ là lời nói của cô - lời nói của một bà đồng - cùng như lý do Carter Foster muốn cô chết. Carter đang bám chặt vào câu chuyện vợ mình bỏ trốn theo người đàn ông khác. Trừ phi tìm thấy cái xác, hắn biết câu chuyện của cô còn lỏng lẻo.
Hôm qua thật tồi tệ... với cả Wyatt và Glory.Nhưng đó là ngày hôm qua. Giờ là hôm nay. Vẻ tuyệt vọng anh nghĩ sẽ thấy trên gương mặt cô lúc thức giấc đã không còn. Thực tế là, Glory chào đón ngày mới đầy háo hức, sẵn sàng để quá khứ ở phía sau. Giá như mình có thể tự tin như thế về việc bỏ lại những bóng ma của mình, Wyatt nghĩ.
Tiếng người hét lên từ hàng xe sau lưng và anh nhận ra Glory không còn ở trong tầm mắt. Chỉ mấyphút trước, cô vẫn bên cạnh anh, nắm chặt tay anhtrước từng cơn lo lắng khi hết đống rác này tới đống rác khác được chuyển đi dưới kia. Nhưng giờ cô đã bỏ đi. Cảm giác hốt hoảng ập đến và rồi biến mất khi anh nhắc nhở mình cô không còn gặp nguy hiểm nào nữa.
Một cơn gió mạnh thổi qua mặt đất, khuấy đảo bầu không khí nhưng chẳng làm nó mát mẻ hơn. Anh rờikhỏi vị trí, định hướng tới hàng xe thì nghe thấy cô gọi tên mình.
“Wyatt!”
Anh quay sang, chạy vội tới bên Glory đang vẫy gọi từ dưới bóng cây.
Cô quan sát anh đến, nhìn như thể lần đầu tiên trông thấy anh, ngạc nhiên về mối liên hệ giữa hai người cũng như về chính bản thân anh.
Trong mắt Glory, anh mạnh mẽ như ngọn đồi nơi cô sinh ra. Anh có màu nâu như mặt đất cô đang đứng và trung thành với lời hứa như một người đàn ông đích thực. Cô tự hỏi liệu sau tất cả chuyện này, có điều gì còn lại giữa họ, hay anh sẽ cân nhắc nó như việc hoàn thành một lời hứa - rồi bỏ đi.
Cô cầu nguyện cho điều đó không tới, bởi Wyattđã nằm sâu trong máu cô, đến nỗi nếu anh bỏ đi thì một phần trong cô cũng sẽ theo cùng. Và làm thế nào một người có thể sống chỉ với nửa trái tim?
Anh nhấc người phụ nữ bé nhỏ này lên, xoay trònvà cười vang.
“Anh để lạc em,” anh nói, dụi mũi vào dưới vành tai cô, nơi chắc chẳn sẽ làm Glory rùng mình.
“Không, Wyatt Hatfield. Anh chưa bao giờ lạc mất em.”
Cô ấn bàn tay lên giữa ngực anh. “Em ở đây. Tất cả việc anh cần làm là nhìn vào. Em sẽ đợi.”
Mọi suy nghĩ biến mất. Tất cả nhận thức về xung quanh dần phai. Nụ cười trượt dần khỏi gương mặt khi anh đắm chìm vào ánh mắt xanh điềm tĩnh.
“Em sẽ làm vậy, phải không?” anh hỏi khẽ.
Nhưng cô chưa kịp trả lời thì có ai đó gọi to. Wyattquay lại, vẫn ôm Glory trong tay.
“Kìa, đó là Lane!” Glory kêu lên, sau đó chú ý tới người phụ nữ cao lớn, xinh đẹp đi đằng sau anh. Chiếc quần jean, áo sơ mi và cả đôi bốt đang mang không thể che giấu vẻ thanh lịch của cô ấy.
“Và chị gái anh,” Wyatt thêm.
Glory có thể thấy sự tương đồng trên gương mặt và sự kiêu hãnh, gần như là vương giả trong dáng đi của hai người. Cả hai có mái tóc màu nâu tối, hợp với màu mắt. Thêm nữa, có một vết lõm bướng bỉnh giống nhau trên cằm họ làm cô mỉm cười.
Toni Hatfield Monday không thể tin vào mắt mình.Lane đã kể rằng Glory Dixon trông nhỏ bé. Nhưng côchưa chuẩn bị tinh thần cho đứa trẻ bơ vơ yếu ớt, có vẻ ngoài như một nàng tiên đang đứng bên cạnh em trai. Và mái tóc cô bé! Một dòng thác bằng vàng bằng bạc giữ lấy ánh mặt trời như tia sáng phản chiếu trên mặt nước.
Tuy nhiên, khi đến gần, quan điểm cái đẹp là vô dụng của cô biến mất. Mặc dù Toni cao gần bằngWyatt, cô vẫn cảm thấy nhỏ bé, khiêm nhường trước ánh mắt bình thản, trong ngần ấy. Vài giây trôi qua, bị khóa chặt trong ánh mắt đó, cô quên mất lý do mình tới. Sau đó, Glory mỉm cười và khoảnh khắc bỡ ngỡ ban đầu kết thúc.
“Vậy là,” Toni lên tiếng. “Chúng ta đã gặp nhau.” Những giọt nước mắt long lanh trên má khi cô nói. “Em có nhớ chị đã nói về điều mình muốn làm khi việc này xảy ra không?”
“Về chuyện ôm một thiên thần phải không ạ?”Glory hỏi.
Toni gật đầu.
“Tuyệt. Hôm nay em rất cần một cái ôm đấy.” Glory đáp, để bản thân được xoa dịu trong vòng tay chào mừng của Toni Monday.
Toni mỉm cười khi thấy Wyatt nhìn lo lắng và quay sang hôn lên má anh.
“Đừng lo, ông tướng. Chị sẽ không tiết lộ bí mật đâu. Chị chỉ đến gặp quý cô của em thôi, gặp trực tiếp”
Wyatt giả vờ thận trọng và nhận cái thơm từ chịnhư một nghĩa vụ.
“Em chẳng có gì để giấu,” anh lè nhè.
Toni cười lớn trước vẻ tỉnh bơ của em trai. “Chúacứu giúp chúng con khỏi các anh chàng đẹp trai nói dối cũng dễ như làm tình này,” cô kêu lên và nháy mắt với chồng, sau đó cầm lấy tay Glory. “Chúng ta đi dạo thôi,” cô nói. “Chị đi một quãng đường dài để nói cảm ơn em.”
Glory nắm giữ niềm vui trong tim, tận hưởng khoảnh khắc này. Nó cho cô trở lại cảm giác thuộc về ai đó.
“Không cần nói lần nữa đâu,” Glory đáp. “Em mới là người biết ơn Wyatt đã liên kết những việc em thấy lại.”
Toni không thể che giấu sự ngạc nhiên. “Chị sẽ không giả bộ là đã hiểu em,” cô nói. “Tuy nhiên chị sẽ không bao giờ nghi ngờ khả năng của em, em có thể tin chắc điều đó.” Rồi cô nhẹ nhàng nắm tay Glory. “Lane kể với chị việc em phải trải qua. Chị rất tiếc về mất mát này nhưng đồng thời cũng thấy biết ơn em vàWyatt đã tìm thấy nhau.”
Glory tận hưởng từng lời và hy vọng chúng là sự thật. Cô cùng Wyatt thật sự tìm thấy nhau hay giờ đây anh sẽ nói câu tạm biệt bởi cô đã an toàn?
“Vậy, khi những việc tồi tệ nhất đã qua, kế hoạch của em là gì?” Toni hỏi.
Glory nhún vai. “Em không có kế hoạch gì, ngoài việc xây dựng lại cuộc đời mình.”
Hơi ngạc nhiên trước lối nói cá nhân trong cách cô bày tỏ kế hoạch của mình, Toni hỏi, “Nghe như thể em định làm một mình ấy.”
Glory tạm dừng, nghĩ xem kiểu nói nào tốt nhất để thể hiện cảm xúc của mình, không ngại ngần thừanhận chúng.
“Em không biết,” cuối cùng cô đáp. “Việc xảy ra giữa bọn em lúc này không phụ thuộc vào em mà làWyatt. Anh ấy biết em cảm thấy thế nào.” Rồi cô khẽ cười. “Thực sự, phần lớn thời gian anh ấy biết điều em nghĩ. Em là một bà đồng, và Wyatt lại đọc được suy nghĩ của em.”
Lông mày Toni cong lên và siết bàn tay Glory hơn như thể lời nói đùa. “Chắc chắn là em đang trêu chị”
“Không, em không trêu.”
Toni giật mình. “Thật sao? Cậu ấy có thể làm vậy?”
Glory nhún vai. “Do vài nguyên nhân, bọn em giờchia sẻ nhiều hơn là một ít máu.”
“Chúa ơi!”
Toni nhìn về phía Lane đang đứng nói chuyện vớiem trai cô, thử hình dung sẽ thế nào nếu sống với người biết mọi suy nghĩ của mình. Rồi một vài ý nghĩ nảy ra, cô mỉm cười.
“Vậy... cậu em trai to xác của chị biết em nghĩ gì à?”
“Chắc chắn vậy.”
Toni chống tay lên hông và mỉm cười ranh mãnh. “Giờ gửi cho cậu ta vài suy nghĩ đi. Cho nó biết... ừm, những suy nghĩ thầm kín nhất ấy, để xem Wyatt có đủ can đảm chấp nhận không.”
Ý tưởng táo bạo giống như Toni vậy. Cô chỉ có thể cười. “Chị rất giống Wyatt, chị biết không?”
“Như thế nào cơ?” Toni hỏi.
“Hai người không lãng phí thời gian vào tiểu tiết mà lao ngay vào vấn đề chính?”
Toni mở miệng cười lớn. “Được đấy, chị không biết mình quá rành mạch như vậy, nhưng nếu em cần câu trả lời thì chị đoán tất cả điều cần làm là quan sátLane Monday. Chị muốn người đàn ông này từ lần cứu anh ấy khỏi một trận lụt.” Rồi cô ngừng, thậm chí cười lớn hơn. “Chị cần thay đổi một chút. Chị muốnanh ấy nhưng chị buộc phải dàn xếp để có em bé với anh ấy trước.”
Glory không thể giấu cú sốc. “Chúa ơi, Wyatt nói đúng.”
“Thế nào cơ?” Toni hỏi.
“Wyatt kể rằng Lane gặp chị một lần, anh ấy không có cơ hội... hay những lời tương tự.”
“Như chị kể,” Toni nhắc nhở. “Nếu em muốn thứ gì mà không cố gắng, em sẽ chỉ biết đổ lỗi cho bản thân thôi.”
“Này, hai người, hết thời gian rồi,” Wyatt hét lên. “Cả hai đã có đủ thời gian để mưu đồ đạp đổ cánh đàn ông đấy.”
“Gần đủ,” Toni thì thầm và nháy mắt với Glory.
Glory rùng mình trong mong đợi rồi mỉm cười.
“Em rất vui vì chị đến,” cô nói khẽ.
Toni choàng tay ôm. “Chị cũng vậy, Glory. Chị cũng vậy.”
Gần đến tối ngày thứ hai của cuộc đào bới thì cái xác được phát hiện. Những con chim bị náo động, không bới thức ăn thối như bình thường mà bay vòng quanh phía trên cái hố đang được chuyển rác. Từng mét một, đất được đào lên rồi đổ đi trong khi họ tiếp tục cuộc tìm kiếm.
Anders Conway đứng bên miệng hố, tự hỏi liệu mình có mắc sai lầm vì lật bài quá sớm bằng việc mời cảnh sát bang đến và băn khoăn không biết sẽ giải thích sai lầm thế nào, thì vài người la hét, còn những người khác chạy tới vẫy ông xuống.
Wyatt đang đứng một mình, quan sát từ khoảng cách xa khi những người đàn ông đổ về địa điểm mới nhất. Mặc dù ở trên cao so với nơi đó hàng trăm mét,Wyatt vẫn có thể thấy họ đã phát hiện ra thứ cần tìm.
Anh hít thật sâu và chậm rãi, khẽ thì thầm lời cầu nguyện và cảm thấy biết ơn vì Glory không ở đây chứng kiến. Thậm chí từ khoảng cách này, anh có thể quan sát thứ mới tìm ra chẳng đẹp đẽ gì. Tấm ga từng có màu trắng bọc lấy cô ta giờ chuyển nâu bẩn, cứng ngắc và phần còn lại của Betty Jo Foster còn tồi tệ hơn. Anh quay đi, không cần nhìn thêm.
“Ơn Chúa, Hatfield, họ đã tìm thấy cô ta!”Conway nói và trèo lên khỏi hố rất nhanh sau đó.
Wyatt gật đầu. “Tôi có thấy”
Conway nhìn quanh, mong tìm thấy Glory Dixon ởnơi nào gần đó với vẻ mặt hài lòng.
“Cô ấy không đến cùng anh hôm nay?”
“Không,” Wyatt đáp. “Chúng tôi thức khuya đêmqua vì Lane và chị gái tôi tới thăm. Họ mới đi sáng sớm nay. Glory muốn ngủ thêm.”
Conway gật gù. “Tôi đoán đó là điều tốt nhưng tôi đã nghĩ cô ấy sẽ ở đây... đợi để biết cái xác có nằm ởdưới kia không.”
“Ông vẫn chưa tin, phải không?” Wyatt đáp. “Cô ấy không cần đến vì điều này. Việc làm ông đủ tin tưởng để tìm kiếm cái xác mới quan trọng. Khi mọi người bắt đầu đào bới, thì cô ấy cũng hết lo lắng. Việc ông tìm thấy thứ mà Glory đã biết có ở đây, chắc chắn sẽ xảy ra.”
“Anh đến,” Cornvay nói. “Nghĩa là anh không tin cô ấy sao?”
Wyatt mỉm cười nhưng ánh mắt thì không. “Ồ không. Tôi đến để chắc chắn ông không dừng phía trên cái xác”.
Conway đỏ mặt. “Tôi đoán là mình có nghĩ tới chuyện ấy.”
Tôi sẽ đi bây giờ, Wyatt đáp. “Có vẻ ông điều khiển được mọi việc.”
“Cỏ vẻ vậy” cảnh sát trưởng đáp. Nhưng Wyattvừa dợm bước. Ông ta lại gọi anh.
“Này, Wyatt!”
Anh dừng và quay lại.
“Tôi không biết cô ấy làm thế nào,” Conway lẩm bẩm.
Lần này, nụ cười Wyatt bớt chút giận dữ. “Cả cô ấy cũng không biết, cảnh sát trưởng ạ. Cô ấy cũng không biết đâu.”
Khi họ bọc Betty Jo Foster trong túi và đưa ra khỏi hố, Wyatt đã rời khỏi nơi này.
***
Glory đi xuống nhánh sông bên dưới căn nhà gỗ, lội qua dòng nước sâu đến mắt cá chân, với quần jeanxắn tới đầu gối và đôi giày cầm trên tay. Luồng gió dịu nhẹ đến cùng buổi sáng hôm nay không thổi xuống đây. Những chiếc lá im lặng rũ xuống trên các cành cây nặng trĩu. Một con chuồn chuồn hiếm hoi lao tới và trầm mình cách mặt nước vài phân. Cô di chuyển vô định, thỏa mãn với cảm giác dòng nước mát mẻ, liên tục luồn qua các ngón chân và cảm giác thanh thản vì biết mình thuộc về nơi này.
Một con sóc kêu đâu đó trong vòm cây phía trên đầu, cô nhắm mắt, thở chậm và sâu, hòa bản thân vàothế giới nơi mình sinh ra. Một lần nữa, Glory cảm thấy an toàn và thanh thản khi được bao quanh bởi những triền sông đầy đá.
Phải mất nhiều thời gian hơn để cơn giận qua đi, và thậm chí phải lâu hơn nữa trước khi cô học được cách sống cùng nỗi đau mất mát, nhưng cảm giác tội lỗi từng giữ cô làm con tin giờ đã biến mất.
Có thứ gì đó cọ vào mắt cá chân. Glory mở mắt, nhìn xuống rồi mỉm cười ngắm đàn nòng nọc ngọ nguậy bơi qua. Và thứ khác, ngay bên dưới mặt nước, lôi cuốn ánh mắt. Khi cô khom người nhìn, bím tóc rơi qua vai, đuôi tóc chạm xuống dòng chảy mát lành của Kentucky.
Trái tim đập trong hưng phấn khi cô nhặt một đầu mũi tên hoàn hảo từ dưới lòng sông.
“Ôi, kỳ chưa này! J.C. sẽ thích...”
Nhận thức ập tới. Choáng váng bởi nỗi đau, đôi môi run rẩy, cô siết chặt nó trong tầm tay. Thời gian đến rồi đi để thêm vào bộ sưu tập yêu thích của anh trai. Glory giữ vật này giữa các ngón tay, nhìn chăm chú xuống mảnh xám lạnh có hình tam giác hoàn hảo.
Một ngày nào đó, sẽ có cậu bé khác cũng bị quyếnrũ bởi quá khứ như anh trai cô. Đầu mũi tên nên ởđây, chờ đợi cậu tìm thấy. Cô nín thở, thả nó trôi đi rồi quay lại ngồi lên mấy tảng đá.
Glory nghe thấy ai đó gọi tên mình và ngước nhìnWyatt đang đứng trên đỉnh dốc. Qua ánh mắt anh, cô biết mọi chuyện đã xong. Không nhìn lại phía sau, cô bước khỏi mặt nước, tiến lên bờ cùng đôi giày trong tay. Anh đón cô ở lưng chừng bờ dốc.
“Anh lấy thư của em khi tới chỗ hộp thư,” anh nói. “Có một lá từ luật sư. Nó ở trên bàn ấy.”
Cô không muốn khóc thêm nữa nên kiềm chế tiếngnức nở và bám vào anh.
“Em có khỏe không?”
Glory gật đầu đáp. “Bây giờ, em bình thường, giúp em trèo lên đi.”
Nhưng trước khi họ đi, anh nâng cằm cô, bắt cô nhìn mình.
“Em có muốn đi thăm bà lần nữa không?”
Một nụ cười nở ra trong mắt và trên gương mặtGlory.
“Em có thể không?”
“Em yêu, em quyết định điều đó, nó là quyền của em mà.”
“Cẩn thận với điều anh nói,” cô đe. “Em có thể yêu cầu nhiều hơn những gì anh muốn cho,” rồi bật cười vì vẻ choáng váng trên gương mặt anh.
***
Như thể cụ bà không hề di chuyển từ lần cuối họ gặp bà tại đó. Bà ngồi trong cùng một chiếc ghế cùng một bộ quần áo, cùng một đôi mắt đã đánh mất biểu cảm. Bà nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, vào một thế giới mà mình đã rút lui từ lâu. Bà cụ đu đưa ghế không suy nghĩ và chỉ cử động khi có sự thúc giục vào mình.
“Bà ơi!”
Faith Dixon chớp mắt, quay đầu hướng về cặp đôi nơi ngưỡng cửa.
“Bạn? Ta có bạn ư?”
“Là cháu, bà ơi! Là Glory .”
Sau khi nhận dạng thành công, bà mỉm cười. “Được rồi, vào đây,” bà nói. “Ta đã đợi cháu cả ngày “
Giống lần trước, Glory quỳ gối bên chân bà trong khi Wyatt ngồi lên chiếc ghế còn lại duy nhất.
“Cháu có mang cho ta bánh gừng không?” bà hỏi rồi cười khúc khích hân hoan khi Wyatt nhanh chóng đưa ra một gói trắng nhỏ phồng lên với cùng một mẻ bánh tươi mới có mùi gia vị vừa lấy từ tiệm bánh ởLarner’s Mill.
“Ta sẽ giữ vài cái cho cha cháu,” bà nói. “Rafe của ta cũng yêu bánh quy.”
Nghe thấy tên ông làm Glory đau lòng. Tuy nhiên, cô biết, giữ im lặng về sự thật là cách tốt nhất trước mọi lo lắng.
“Vâng, cha yêu bánh, phải không bà?”
Cụ bà gật đầu, vỗ nhẹ lên đầu Glory. “Trông nó thực khỏe, cháu có nghĩ vậy không?”
Cái cau mày xuất hiện trên trán, cô cố gắng theo kịp chuỗi suy nghĩ của bà và cho rằng người được nhắc đến là Wyatt, mặc dù họ vừa đề cập tới cha vài giây trước.
“Ai hở bà? Ai có vẻ khỏe?”
“Sao vậy, là cha cháu. Còn ai nữa?” Bà mỉm cười một mình rồi nhìn lên bầu trời ngoài kia. “Nó mới ởđây một hay vài ngày trước,” bà nhăn trán, “Ít nhất ta nghĩ vậy. Tuy đã đánh mất khái niệm thời gian, nhưng ta chắc không lâu đâu.”
Ôi, Thánh thần ơi, Wyatt nghĩ. Biết đâu đây không phải là một ý tưởng hay.
“Em yêu? Anh chạm lên vai cô, thăm dò mà không cần nói lời nào.
Glory lắc đầu, thì thầm, “Chuyện ổn cả, Wyatt.Không tệ đâu.”
Không nhận thức được hai người bên mình, Faithvẫn đắm chìm trong suy nghĩ về chuyến thăm của con trai. Bỗng nhiên vẻ tư lự trượt khỏi gương mặt bà.
“Không! Ta đúng mà. Chỉ một ngày hoặc hơn chút thôi bởi ta đã hỏi nó tại sao không đến cùng cháu lần trước.”
Glory thấy ớn lạnh. Đầu óc bà đang chơi trò gì với mình vậy?
Cụ lại lắc lư hạnh phúc bởi mình đã nhớ ra “Nó nói sẽ đi xa.” Bà vỗ vào chân, cười lớn. “Ta thề, thằng con ta chưa ra khỏi Kentucky đến ba lần trong đời, thế mà bây giờ nó sẽ đi xa cơ đấy.”
“Ôi, Chúa ơi,” Glory kêu lên, choáng váng lùi về sau. Khi cảm thấy đôi tay Wyatt trên vai, cô đứng lại nhưng chao đảo.
Faith tư lự một chút, tiếp tục nói với mình, thậm chí quên mất họ vẫn ở đây.
“Con sẽ gặp lại mẹ sớm thôi,” nó đã nói thế đấy.” Bà gật gù tự tin, mái tóc nhỏ màu trắng lắc lư trên đầu. “Đúng vậy. Nó đã nói thế. Con sẽ gặp lại mẹ sớm thôi.”
Glory quay người. Đôi mắt cô mở to, nét mặt thoáng sững sờ.
“Wyatt?”
Anh chẳng nói được gì. Sao có thể giải thích được hàm ý trong lời nói của Faith Dixon. Và rồi anh nghĩ về mối liên hệ giữa mình và Glory. Sự ràng buộc còn mạnh mẽ hơn tình yêu, thậm chí cái chết cũng không thể phá vỡ.
“Anh đã nghe.”
“Anh có nghĩ...?”
Wyatt kéo cô vào lòng. “Băn khoăn không phải việc của chúng ta” anh đáp. “Dù điều gì đã xảy ra giữa bà và con trai. Nếu bà tin đã thấy cha em thì sao chúng ta lại nghi ngờ?”
Glory ủ rũ.
“Em ổn chứ?” anh hỏi.
Cô gật đầu rồi nhìn lại người bà đang đung đưa. Hình ảnh đã thấy hàng ngàn lần trước kia. Nhưng hôm nay, cô bị ấn tượng bởi vẻ thanh bình gần như là vĩnh cửu. Ở một mức độ nhỏ, cô bắt đầu chấp nhận tính tất yếu của bánh xe cuộc đời. Một được sinh ra. Một chết đi. Và cuộc sống vẫn tiếp diễn sau khi bạn mất.
Bất chợt, cô đưa tay nắm lấy bàn tay Wyatt.
Anh cảm thấy sự khẩn trương trong đó. “Chuyện gì vậy, em yêu?”
“Đưa em về nhà, Wyatt. Em muốn về nhà.”
***
Ánh trăng chiếu xuyên qua những tấm rèm cửa, vẽ lên cơ thể của hai người trên giường bằng ánh sáng trắng rực rỡ huyền ảo. Họ chuyển động cùng nhau trong vũ điệu tình yêu, tiếng thở dài hòa vào tiếng gió bên ngoài cửa. Đôi khi chậm rãi - chỉ hơn một hơi thở nhẹ; còn thường là gấp gáp - chuyển động cùng sức mạnh đang cuốn bay họ đi.
Không có ai ngoài màn đêm làm chứng nhân,Wyatt đã phá hủy lớp phòng vệ còn lại của Glory Dixon. Khi đã kết thúc, họ nằm trong vòng tay nhau, run rẩy dưới sức mạnh của nó. Anh biết mình sẽ đi cùng một con đường như trước kia. Đánh cược mạng sống nhiều lần nữa cho điều mà anh đang nắm giữ trong tay.
Wyatt vuốt ve tóc quanh mặt cô, âu yếm trái tim đập liên hồi của cô bằng lời nói và cử chỉ. “Anh yêu em, Glory Dixon.”
Tuy mệt lả do cảm xúc đam mê vừa qua, Gloryvẫn bám vào anh, không muốn để anh rời khỏi mình.
A, Chúa ơi, Wyatt nghĩ. Làm tình với em mỗi đêm trong suốt phần đời còn lại của đôi ta chẳng khác gìđược ở thiên đường.
Glory thở hổn hển. Cô đã nghe thấy! Lần đầu tiên từ khi mối quan hệ giữa họ bắt đầu, cô đọc được suy nghĩ của anh. Anh đã nói rằng việc đó không thể xảy ra. Rằng anh không bao giờ buông lỏng trạng thái cảnh giác.
Cô quay má, giấu nụ cười vào ngực anh. Wyattchưa biết nhưng anh đã làm nhiều hơn là thả lỏng sự cảnh giác của bản thân.
Khi để cô bước vào suy nghĩ của mình, anh cũng đã để cô vào trong trái tim. Giờ đây Glory biết không còn bức tường nào giữa họ.
“Wyatt...”
Tên anh trên đầu môi quả là một thứ giai điệu ngọt ngào.
“Gì vậy, cưng?”
“Anh cứ thử xem nhé... nếu nghĩ mình có khả năng.”
Trong giây lát, Wyatt không thể vượt qua cơn sốc. Cô phù thủy nhỏ! Cô đọc suy nghĩ của anh!
“Ôi, Chúa ơi!” Anh ngồi thẳng trên giường. “Em vừa làm gì vậy?”
Cô chỉ cười, rồi thích thú vươn vai, gập người như một con mèo lười.
“Em đã nghe thấy suy nghĩ của anh... phải không?”
“Vâng... em tin vậy,” cô đáp.
“Ra là thế,” Wyatt nói rồi nảy lên, ghìm cô xuống bằng sức nặng cơ thể cùng ngọn lửa nóng bỏng, đen huyền trong mắt anh. “Vậy là anh xong rồi.” Lời nóingập tràn tiếng cười và những nụ hôn anh đánh cắp từ nụ cười của cô thật ấm áp, ngọt ngào.
Glory rùng mình bởi niềm khao khát. Mặc dù họ đã làm tình, cô vẫn muốn thêm nữa. Và cô nhớ đến lời khuyên của chị gái anh về việc để Wyatt biết điều gì trong trái tim mình.
“Anh có chắc mình xong rồi không?” cô thì thầm.
“Thưa cô chủ, đúng vậy ạ,” anh cười.
Em chưa xong, Wyatt. Em chỉ mới bắt đầu.
Tiếng cười ngưng bặt. Anh nhìn vào mắt cô, trái tim gần như tuân theo lời cô. Mặc dù đôi môi cô không cử động,Wyatt đã nghe thấy rõ ràng như thể cô đã thì thầm bên tai. Từ lời mời gọi này, lòng thèm muốn dâng trào làm anh run lên khát khao. Điều cô nói... điều cô yêu cầu... điều cô muốn làm!
“Xin thứ lỗi,” Wyatt lẩm bẩm. “Trừ phi em cưới anh.”
Glory chớp mắt chầm chậm, chú ý trở lại. “Đó có phải một lời cầu hôn?”
Anh vươn người, chống khuỷu tay và nhoẻn cười. “Sao anh lại cảm thấy như mình vừa được cầu hôn nhỉ?”
Đôi mắt cô mở to, giả bộ ngây thơ. “Ồ, không,Wyatt, anh ở trên. Em tin mình mới là người vừa được cầu hôn.”
Đôi mắt long lanh, anh ôm cô, lăn tròn tới khi nằm trên tấm chăn và họ đối mặt nhau.
“Giờ thì, chúng ta đến đâu rồi?” anh thì thầm. “A, đúng rồi, anh đang đợi câu trả lời.”
“Em sẽ cưới anh, Wyatt Hatfield. Em sẽ yêu anh mãi mãi. Sẽ có con với anh và chia sẻ cuộc đời anhtới khi trút hơi thở cuối cùng.”
Nước mắt tuôn rơi không báo trước, vẻ đẹp trong lời thề của cô làm anh sửng sốt.
“Và anh sẽ mãi mãi biết ơn,” anh thì thầm.
“Vậy chúng ta còn đợi gì nữa?” Glory hỏi.
Anh đoán là anh đang đợi tiếng gọi của em.
Glory ngừng lại, quan sát chăm chú gương mặt người đàn ông cô yêu và nhẹ nhàng lần theo vết sẹo trên má anh.
Yên tĩnh... giữa đêm đen... trong căn nhà gỗ bé nhỏ giữa rừng sâu Kentucky, cô gọi tên anh, thật lớn.
Một giọt nước mắt lăn trên má, chạy dọc theo vết sẹo. Đó là âm thanh ngọt ngào nhất Wyatt từng nghe trên trái đất này. Ai đó đang gọi anh về nhà.
Kết Thúc :
Mùa xuân mãi mới chịu đến. Kentucky đã trải qua mùa đông nhiều tuyết hơn mọi năm, trì hoãn công việc sửa nhà của Wyatt và Glory Hatfield. Mùa đông trong căn nhà gỗ bé nhỏ nép sâu trong rừng không quá tồi tệ. Tuy nhiên, mặt đất đã lâu chưa tan tuyết vàGlory mới thấy những bông hoa păng-xê bên dưới các gốc cây quanh ngôi nhà của bà.
Mỗi thân cây xanh bóng, thẫm màu đội một bông hoa trắng trên ngọn. Chúng là một trong những loài hoa rừng đầu tiên chia tách tấm thảm lá mùn. Chúng là dấu hiệu tự nhiên báo rằng đã đến lúc làm đất và gieo hạt.
Với Wyatt, mùa xuân là lúc trở về nhà theo nhiều nghĩa. Anh từng là đứa trẻ của đồng ruộng, và bất kể nhiều năm xa cách, đất vẫn gọi anh về nhà, như người vợ yêu quý của anh đã làm. Wyatt nóng lòng mong đến lúc được đặt lưỡi cày lên cánh đồng, và đã nghĩ tới việc mua vài con bê cái Hereford để gây một bầy gia súc.
Sau cùng, ba ngày trước, cái đinh cuối cùng đã được đóng vào ngôi nhà. Hôm qua, hai chiếc xe tải từ một tiệm nội thất ở Hazard đã chuyển tới, rồi sắp đặt kín ngôi nhà nội thất mới toanh, giờ đây chúng yên vị trong những căn phòng lộng lẫy bóng bẩy, đợi cung cấp sự thoải mái và tiện nghi.
Một cổng vòm lớn, rộng rãi dựng lên toàn bộ mặt trước ngôi nhà, và mỗi bên, tấm lưới mắt cáo mới sáng trắng dưới ánh mặt trời buổi trưa, chờ đợi những cành leo từ một cây nho... hoặc cây hoa hồng... vươn lên cao. Treo dưới cổng vòm và đung đưa nhẹ nhàng trong gió là một xích đu trắng bằng gỗ có đủ chỗ cho hai người.
Wyatt kéo vào sân chuyến quần áo cuối cùng từ căn nhà gỗ và bắt đầu chuyển qua cửa sau. Ở bên trong, anh có thể nghe thấy tiếng chân lộp cộp phấn khích của Glory khi cô chạy nháo nhào từ phòng này sang phòng khác, để chắc chắn rằng mọi thứ được đặt ở nơi thích hợp. Lát nữa, những người đầu tiên đến dự bữa tiệc tân gia của họ sẽ đến và Wyatt biết Glorysẽ lột da mình nếu anh không thay đồ để chờ đợi.
Cô nhìn anh đi vào bếp. “Đưa chúng cho em. Em sẽ treo lên trong lúc anh thay đồ.”
Cằm Wyatt nhô ra khi anh nâng những cái móc áo cao hơn tầm với của cô. “Không, cưng ạ. Anh sẽ treo chúng. Anh đã nói trước là em sẽ không mang thứ gì nặng hơn con chúng ta trong vài tháng tới.
Bất chấp lo lắng của vợ, anh biến mất phía sau ngôi nhà trong khi cô tận hưởng tình cảm yêu thương trong ánh mắt chồng cũng như cách quan tâm tế nhị của anh. Cô lơ đãng xoa lên phần bụng hơi nhô ra nhưng khó nhận thấy bên dưới chiếc váy trắng mỏng.
Chiếc váy, giống như ngôi nhà, mới và được mặc nhân dịp đặc biệt này. Đường viền cổ áo khoét sâu để lộ một phần ngực thoai thoải. Phần thân bó một nửa và nới lỏng, thoải mái quanh vùng eo nhô ra củaGlory. Chân váy dài đến giữa bắp chân, chuyển động cùng nhịp điệu của cơ thể như một chiếc chuông trắng nhỏ. Mái tóc được buộc gọn sau gáy bằng một dải dày dài màu trắng.
Ít phút sau, khi Wyatt vừa rời phòng vừa cài khuy chiếc áo sơ mi sạch và nhét nó vào trong quần jean,anh nhìn lên, thấy Glory đứng trên ngưỡng cửa, lo lắng trông xuống con đường dài đầy gió. Cô đứng và rọi bóng dưới ánh sáng ban ngày chói lòa. Trong khoảnh khắc, Wyatt đã nghĩ một thiên thần tới ban phước cho ngôi nhà và mỉm cười. Chuyện gì xảy ra vậy? Đã có sẵn một người rồi đó thôi. Tên cô ấy làGlory.
Cô xoay người, đôi mắt mở to phấn khích, một nụ cười nở rộng trên môi. “Có người đang đến!” cô hét.
Wyatt nhấc vợ lên, hôn trộm thật nhanh, hiểu rằng nó sẽ kéo dài một lúc. “Họ phải đến chứ, cưng ơi.” anh trêu. “Chúng ta mở tiệc mà, nhớ không?”
Anh nắm chặt tay cô và hai người cùng nhau ra ngoài gặp những vị khách đầu tiên.
Một tiếng sau, bữa tiệc đã rất đông đủ, bầu không khí ngập tràn tiếng cười. Trò quăng móng ngựa đang diễn ra gần kho thóc. Chiếc bàn dã ngoại dài được đặt dưới bóng cây cạnh bìa rừng, cùng với lời chúc mừng ồn ào của các vị khách hảo tâm, nhiều thức ăn được bổ sung thêm.
Trẻ con chạy và leo trèo, la hét và khóc lóc,Edward Lee - đứa trẻ duy nhất cao một mét chín cũng vui sướng như đứa bé nhất.
Các món quà cho ngôi nhà mới chồng đầy trên hiên, còn Glory thì tắm trong niềm hân hoan được yêu mến. Khi cô nghĩ sẽ không còn ai tại Larner’s Mill tới nữa thì lại có thêm nhiều xe tiến đến.
Khi các vị khách tràn ra từ mọi cánh cửa, cô mỉm cười. Đó là gia đình Wyatt.
“Vì Chúa, tất cả bọn họ là ai vậy?” một phụ nữ hỏi.
Glory mỉm cười. “Gia đình chồng tôi.”
“Ồ, nghiêm túc mà nói,” quý bà đáp. “Tôi không tưởng tượng nổi.” Bà liếc xuống bụng Glory, rồi nhìn lại đoàn người đang đi như một làn sóng hướng tới đồ ăn và các trò vui khác. “Họ sinh nhiều quá, phải không?”
Glory cười lớn. “Vâng, thưa bà. Tôi tin vậy.”
Các em bé được chợp mắt trên vai mẹ trong khi những đứa lớn hơn yên lặng chơi trong bóng râm.
Như một điển hình cho người miền núi, đàn ông ngồi một chỗ, tập hợp cùng nhau bởi các giao kèo đã khiến họ trở thành kẻ đứng đầu gia đình, trong khi phụ nữ tập trung một nơi khác, yên tâm rằng mình được che chở còn nhiều hơn bề rộng bờ vai chồng mình. Họ cùng nhau quan sát Glory và Wyatt ngồi bên nhau trên bậc thềm đằng trước, mở các gói quà được mang đến chúc phúc cho ngôi nhà.
Hiển nhiên, mỗi món quà đều được chọn cẩn thận. Mọi người biết đôi vợ chồng trẻ này “bắt đầu từ hai bàn tay trắng” theo đúng nghĩa đen. Ngọn lửa đã phá hủy gia đình Glory cùng mọi thứ cô từng có.
Lượng lớn đồ vải lanh mới tăng đần từ mỗi gói quà được mở. Những tiếng kêu ngạc nhiên vang lên liên tục trong đám đông mỗi lần Wyatt trịnh trọng cầm lên một món đồ thủy tinh đẹp đẽ. Các lọ mứt và thạch tự làm xếp thành dải trên hàng hiên tựa những bình ngọc đẹp đẽ, màu sắc phong phú, như những viên kẹo, đang đợi một cái bánh quy nóng nhúng vào. Từ những tám khăn trải bàn thêu tay đầy màu sắc đến những tấm khăn phủ giường bằng len đan, tất cả đều đến từ tấm lòng.
Sau đó Justin và David Hatfield, hai người anh củaWyatt, khiêng đến một món quà.
“Nhà mình đã dùng nó trong nhiều năm,” Justinnói, đặt cạnh chân Wyatt và Glory. “Gần như từng người trong gia đình đã đùng nó cho con, em trai ạ. Chúng ta nghĩ giờ đã đến lượt chú rồi.”
Glory xúc động trước ý nghĩa sâu sắc của món quà. Các thớ gỗ sẫm màu, đẹp đẽ, bóng mượt và ấm lên khi chạm vào. Cô đẩy nhẹ, cái nôi gỗ cũ lắc lư không một tiếng động. Họ không chỉ tặng cô một cái nôi. Họ đã cho cô một vị trí trong trái tim mình.
“Ôi, Wyatt, một cái nôi cho đứa bé! Thật tốt! Tốt quá!”
Và em cũng vậy, cưng ơi. Em cũng vậy.
Glory quay lại, trong chốc lát, phần đám đông còn lại tuột khỏi sự chú ý của cô. Chẳng còn ai trên thế giới ngoài gương mặt Wyatt cùng tình yêu tỏa ra từ mắt anh.
“Cảm ơn, Wyatt.”
“Cô ấy lại làm thế nữa,” Justin càu nhàu. “Tất cả điều tôi có thể nói là may phúc Mary không đọc được suy nghĩ của tôi, nếu không tôi sẽ gặp rắc rối từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn.”
Mọi người cười vang và hai vợ chồng mở món quà tiếp theo. Chiếc hộp nhỏ và bức tượng thiên thần bằng pha lê còn nhỏ hơn, nhưng chẳng cần nhìn lên tấm thiệp, Glory đã biết nó tới từ Lane và Toni. Gloryđã được đặt biệt danh là thiên thần của gia đình, và nhận lấy niềm hãnh diện trong cái tên và tình yêu của họ.
“Nó là của Lane và Toni” cô nói, cầm lên để mọi người quan sát. “Em sẽ đặt nó trong phòng con. Cậu nhóc cần một thiên thần bảo vệ.”
“Cậu nhóc?” Wyatt cúi người và thơm lên má cô. “Em lại biết điều gì mà anh không biết hả?”
“Là em cứ nói vậy thôi,” cô đáp và mọi người cười vang.
Nhưng khi cô đặt thiên thần vào hộp, Wyatt băn khoăn về nụ cười đầy bí mật của cô. Anh đã học được rằng nếu biết ít về điều cô đang nghĩ, thì cuộc sống sẽ tốt hơn.
Món quà tiếp theo khá nặng và to. Họ bóc lóp vỏ và nhận ra đây là một bọc lớn thức ăn cho chó từ Liam Fowler cùng vợ. Đôi vợ chồng trẻ cố gắng tìm cách nói lời cảm ơn cho thứ mình không cần.
Liam nhoẻn miệng trước nụ cười gượng gạo trên gương mặt đôi vợ chồng và chỉ về phía xe tải của mình. Edward Lee tiến qua sân cùng một chú chó khoang nhỏ trên tay. Cậu quỳ bên chân họ để đặt nó xuống đất.
“Nó rất xinh xắn, phải không, Hoa Bìm Bìm?” Những ngón tay dài, gầy guộc vuốt ve tai con chó thật dịu dàng. “Tôi cá nó cũng là một chú chó trông nhà thực sự giỏi.”
Glory ngăn hàng nước mắt lại, mặc dù việc đó thật khó khăn. Nó quá giống chú chó con của anh trai cô, và cô gần như nghe thấy tiếng cười lớn của J.C. Wyatt quàng tay lên vai vợ để Glory nghiêng mình tựa vào sức mạnh từ anh, tìm thấy dũng khí để mỉm cười.
“Cảm ơn, Edward Lee. Đây đúng là điều tôi cần để biến ngôi nhà này thành một gia đình.”
Hài lòng vì món quà là một thành công, cậu chạy lại chỗ mọi người và trêu chú chó bằng một sợi ruy băng trên mặt đất. Glory cùng Wyatt tiếp tục mở các hộp khác.
Khi tất cả đã xong, họ gửi lời cảm ơn đến những người bạn cũng như những món quà. Wyatt chợt giơ tay lên cao. Anh muốn tặng cho Glory một thứ, và anh giữ nó đến phút cuối cùng.
“Đợi đã,” anh nói. “Còn một cái chưa mở” và chạy tới chiếc xe.
Glory chỉ có thể ngồi bần thần vì kinh ngạc, tự hỏi anh đang làm gì lúc này. Khi anh quay lại cùng một hộp to đến mức anh phải vòng hai tay ôm lấy nó, cô mỉm cười. Đúng là Wyatt. Không làm gì nửa vời.
Anh đặt nó trước cô như một cái khay đựng vàng, rồi lùi lại, cùng mọi người quan sát Glory tháo dải ruy băng cùng giấy bọc.
Hai lần cô cười và phải nhờ Wyatt giúp đỡ để tháo nút thắt. Cuối cùng, cô mở nắp, nhìn vào.
Đầu tiên, Glory chẳng trông thấy gì ngoài lớp giấy, sau đó xé chúng ra, cô ngó vào trong. Nụ cười mong chờ dần trôi mất.
“Ôi, Wyatt.”
Cô chỉ có thể nói vậy. Dù rất cố gắng kiềm chế, nước mắt vẫn tuôn rơi, đong đầy khóe mi, chảy xuống hai má trong nỗi xúc động đang âm thầm trào dâng.
Choáng váng trước phản ứng của cô, các vị khách cảm thấy bứt rứt, không biết nên theo dõi hay quay đi và rất muốn biết điều gì gây ra chuyện này.
Và khi quan sát, họ phát hiện ra. Nắm đầy hai tay, cô nhấc thứ ở bên trong ra khỏi hộp, thả chúng vào lòng. Mỗi lần cầm lên, cô lại chuyển động hăm hở hơn, tiếng cười vang lên qua hàng nước mắt khi chúng trượt khỏi lòng, rơi xuống các bậc thềm bên dưới. Chưa từng có điều gì tương tự, chúng lấp đầy đôi tay và trái tim cô.
Khi chẳng còn gì để lấy ra, cô bọc cánh tay quanh chúng và Wyatt quỳ xuống bên cạnh, lau những giọtnước mắt trên má vợ.
“Anh không thể mang trở về điều em đã mất,” anhnói nhẹ nhàng. “Nhưng đây là thứ có thể giúp em hình dung lại.”
“Anh sẽ giúp em trông chúng chứ?”
Wyatt cười và đứng dậy. “Tất cả chúng ta sẽ làm. Em nghĩ tại sao anh mua nhiều thế?”
Anh cầm lấy các gói hạt giống đầy tay rồi quăng về phía đám đông.
“Mọi người ơi! Hãy trồng chúng khắp nơi. Trồng ở khắp nơi,” anh hét lên. “Bên kho thóc, dọc theo hàng rào, dưới giếng. Chạy dài tới hòm thư cùng cái cối xay gió cũ. Nhưng không phải ở đây.” Anh chỉ vào hai hàng rào lưới mắt cáo mới tinh và sáng bóng bên hàng hiên. “Glory và tôi sẽ trồng tại đây.”
Bắt kịp thời khắc diệu kỳ đó, mọi người bắt đầu chọn vị trí của mình và không lâu sau, nơi đây đầy ắp những người làm vườn cặm cụi trồng những hạt giống bé xíu vào mặt đất mùa xuân màu mỡ bằng các công cụ tạm thời.
Wyatt cầm lấy tay Glory, dẫn cô tới bên hàng hiên.
“Anh sẽ đào, em thả” anh nói.
Cô quỳ xuống, cẩn thận giữ chiếc váy của mình, và qua hàng nước mắt, trồng những hạt giống mà vài tuần sau, sẽ mọc lên nhiều cây leo. Từ những cây leo đó, hoa sẽ nở vào ban ngày. Xanh như bầu trời mùa hạ, Glory đã có thể thấy các đài hoa mỏng manh hình chiếc kèn treo trên tường như những chùm chuông nhỏ.
Chúng là hoa bìm bìm, loài hoa ưa thích của cha cô và là tên thân mật của Glory.
Không giống bất cứ thứ gì họ được tặng ngày hôm nay, điều này sẽ biến ngôi nhà của họ thành tổ ấm của cô.
Đôi tay Glory run rẩy thả nắm hạt cuối cùng vào lòng đất. Ngước nhìn người đàn ông bên cạnh, cô biết rằng mình được yêu.
“Em ước bà vẫn sống để chứng kiến ngày này,” cô nói khẽ.
Tình thương mến tô điểm cho lời nói cũng như hành động của Wyatt khi anh ôm lấy gương mặt vợ.
“Điều gì khiến em nghĩ bà không trông thấy?” Wyatt hỏi. “Hãy nhớ, em yêu, thời gian không thể chia cắt những sợi dây tình cảm.”
Theo luật pháp địa phương, các nhân viên tại sở cảnh sát đều có mặt ở hiện trường, và theo báo cáomới nhất, Bo Marker đang bình phục dần theo thờigian. Càng bình phục, hắn càng khai nhiều hơn vàngoan ngoãn nhận tội hai lần tấn công bằng vũ khí giết người, nhưng không có án mạng. Ít nhất là một lần Marker tỏ vẻ vô tội trước những việc kinh tởm ấy, và hoàn toàn mong chờ mọi người hiểu điều đó.
Wyatt biết, dù lời khai từ Marker ủng hộ sự thật rằng mạng sống của Glory gặp nguy hiểm thì đó vẫnchỉ là lời nói của cô - lời nói của một bà đồng - cùng như lý do Carter Foster muốn cô chết. Carter đang bám chặt vào câu chuyện vợ mình bỏ trốn theo người đàn ông khác. Trừ phi tìm thấy cái xác, hắn biết câu chuyện của cô còn lỏng lẻo.
Hôm qua thật tồi tệ... với cả Wyatt và Glory.Nhưng đó là ngày hôm qua. Giờ là hôm nay. Vẻ tuyệt vọng anh nghĩ sẽ thấy trên gương mặt cô lúc thức giấc đã không còn. Thực tế là, Glory chào đón ngày mới đầy háo hức, sẵn sàng để quá khứ ở phía sau. Giá như mình có thể tự tin như thế về việc bỏ lại những bóng ma của mình, Wyatt nghĩ.
Tiếng người hét lên từ hàng xe sau lưng và anh nhận ra Glory không còn ở trong tầm mắt. Chỉ mấyphút trước, cô vẫn bên cạnh anh, nắm chặt tay anhtrước từng cơn lo lắng khi hết đống rác này tới đống rác khác được chuyển đi dưới kia. Nhưng giờ cô đã bỏ đi. Cảm giác hốt hoảng ập đến và rồi biến mất khi anh nhắc nhở mình cô không còn gặp nguy hiểm nào nữa.
Một cơn gió mạnh thổi qua mặt đất, khuấy đảo bầu không khí nhưng chẳng làm nó mát mẻ hơn. Anh rờikhỏi vị trí, định hướng tới hàng xe thì nghe thấy cô gọi tên mình.
“Wyatt!”
Anh quay sang, chạy vội tới bên Glory đang vẫy gọi từ dưới bóng cây.
Cô quan sát anh đến, nhìn như thể lần đầu tiên trông thấy anh, ngạc nhiên về mối liên hệ giữa hai người cũng như về chính bản thân anh.
Trong mắt Glory, anh mạnh mẽ như ngọn đồi nơi cô sinh ra. Anh có màu nâu như mặt đất cô đang đứng và trung thành với lời hứa như một người đàn ông đích thực. Cô tự hỏi liệu sau tất cả chuyện này, có điều gì còn lại giữa họ, hay anh sẽ cân nhắc nó như việc hoàn thành một lời hứa - rồi bỏ đi.
Cô cầu nguyện cho điều đó không tới, bởi Wyattđã nằm sâu trong máu cô, đến nỗi nếu anh bỏ đi thì một phần trong cô cũng sẽ theo cùng. Và làm thế nào một người có thể sống chỉ với nửa trái tim?
Anh nhấc người phụ nữ bé nhỏ này lên, xoay trònvà cười vang.
“Anh để lạc em,” anh nói, dụi mũi vào dưới vành tai cô, nơi chắc chẳn sẽ làm Glory rùng mình.
“Không, Wyatt Hatfield. Anh chưa bao giờ lạc mất em.”
Cô ấn bàn tay lên giữa ngực anh. “Em ở đây. Tất cả việc anh cần làm là nhìn vào. Em sẽ đợi.”
Mọi suy nghĩ biến mất. Tất cả nhận thức về xung quanh dần phai. Nụ cười trượt dần khỏi gương mặt khi anh đắm chìm vào ánh mắt xanh điềm tĩnh.
“Em sẽ làm vậy, phải không?” anh hỏi khẽ.
Nhưng cô chưa kịp trả lời thì có ai đó gọi to. Wyattquay lại, vẫn ôm Glory trong tay.
“Kìa, đó là Lane!” Glory kêu lên, sau đó chú ý tới người phụ nữ cao lớn, xinh đẹp đi đằng sau anh. Chiếc quần jean, áo sơ mi và cả đôi bốt đang mang không thể che giấu vẻ thanh lịch của cô ấy.
“Và chị gái anh,” Wyatt thêm.
Glory có thể thấy sự tương đồng trên gương mặt và sự kiêu hãnh, gần như là vương giả trong dáng đi của hai người. Cả hai có mái tóc màu nâu tối, hợp với màu mắt. Thêm nữa, có một vết lõm bướng bỉnh giống nhau trên cằm họ làm cô mỉm cười.
Toni Hatfield Monday không thể tin vào mắt mình.Lane đã kể rằng Glory Dixon trông nhỏ bé. Nhưng côchưa chuẩn bị tinh thần cho đứa trẻ bơ vơ yếu ớt, có vẻ ngoài như một nàng tiên đang đứng bên cạnh em trai. Và mái tóc cô bé! Một dòng thác bằng vàng bằng bạc giữ lấy ánh mặt trời như tia sáng phản chiếu trên mặt nước.
Tuy nhiên, khi đến gần, quan điểm cái đẹp là vô dụng của cô biến mất. Mặc dù Toni cao gần bằngWyatt, cô vẫn cảm thấy nhỏ bé, khiêm nhường trước ánh mắt bình thản, trong ngần ấy. Vài giây trôi qua, bị khóa chặt trong ánh mắt đó, cô quên mất lý do mình tới. Sau đó, Glory mỉm cười và khoảnh khắc bỡ ngỡ ban đầu kết thúc.
“Vậy là,” Toni lên tiếng. “Chúng ta đã gặp nhau.” Những giọt nước mắt long lanh trên má khi cô nói. “Em có nhớ chị đã nói về điều mình muốn làm khi việc này xảy ra không?”
“Về chuyện ôm một thiên thần phải không ạ?”Glory hỏi.
Toni gật đầu.
“Tuyệt. Hôm nay em rất cần một cái ôm đấy.” Glory đáp, để bản thân được xoa dịu trong vòng tay chào mừng của Toni Monday.
Toni mỉm cười khi thấy Wyatt nhìn lo lắng và quay sang hôn lên má anh.
“Đừng lo, ông tướng. Chị sẽ không tiết lộ bí mật đâu. Chị chỉ đến gặp quý cô của em thôi, gặp trực tiếp”
Wyatt giả vờ thận trọng và nhận cái thơm từ chịnhư một nghĩa vụ.
“Em chẳng có gì để giấu,” anh lè nhè.
Toni cười lớn trước vẻ tỉnh bơ của em trai. “Chúacứu giúp chúng con khỏi các anh chàng đẹp trai nói dối cũng dễ như làm tình này,” cô kêu lên và nháy mắt với chồng, sau đó cầm lấy tay Glory. “Chúng ta đi dạo thôi,” cô nói. “Chị đi một quãng đường dài để nói cảm ơn em.”
Glory nắm giữ niềm vui trong tim, tận hưởng khoảnh khắc này. Nó cho cô trở lại cảm giác thuộc về ai đó.
“Không cần nói lần nữa đâu,” Glory đáp. “Em mới là người biết ơn Wyatt đã liên kết những việc em thấy lại.”
Toni không thể che giấu sự ngạc nhiên. “Chị sẽ không giả bộ là đã hiểu em,” cô nói. “Tuy nhiên chị sẽ không bao giờ nghi ngờ khả năng của em, em có thể tin chắc điều đó.” Rồi cô nhẹ nhàng nắm tay Glory. “Lane kể với chị việc em phải trải qua. Chị rất tiếc về mất mát này nhưng đồng thời cũng thấy biết ơn em vàWyatt đã tìm thấy nhau.”
Glory tận hưởng từng lời và hy vọng chúng là sự thật. Cô cùng Wyatt thật sự tìm thấy nhau hay giờ đây anh sẽ nói câu tạm biệt bởi cô đã an toàn?
“Vậy, khi những việc tồi tệ nhất đã qua, kế hoạch của em là gì?” Toni hỏi.
Glory nhún vai. “Em không có kế hoạch gì, ngoài việc xây dựng lại cuộc đời mình.”
Hơi ngạc nhiên trước lối nói cá nhân trong cách cô bày tỏ kế hoạch của mình, Toni hỏi, “Nghe như thể em định làm một mình ấy.”
Glory tạm dừng, nghĩ xem kiểu nói nào tốt nhất để thể hiện cảm xúc của mình, không ngại ngần thừanhận chúng.
“Em không biết,” cuối cùng cô đáp. “Việc xảy ra giữa bọn em lúc này không phụ thuộc vào em mà làWyatt. Anh ấy biết em cảm thấy thế nào.” Rồi cô khẽ cười. “Thực sự, phần lớn thời gian anh ấy biết điều em nghĩ. Em là một bà đồng, và Wyatt lại đọc được suy nghĩ của em.”
Lông mày Toni cong lên và siết bàn tay Glory hơn như thể lời nói đùa. “Chắc chắn là em đang trêu chị”
“Không, em không trêu.”
Toni giật mình. “Thật sao? Cậu ấy có thể làm vậy?”
Glory nhún vai. “Do vài nguyên nhân, bọn em giờchia sẻ nhiều hơn là một ít máu.”
“Chúa ơi!”
Toni nhìn về phía Lane đang đứng nói chuyện vớiem trai cô, thử hình dung sẽ thế nào nếu sống với người biết mọi suy nghĩ của mình. Rồi một vài ý nghĩ nảy ra, cô mỉm cười.
“Vậy... cậu em trai to xác của chị biết em nghĩ gì à?”
“Chắc chắn vậy.”
Toni chống tay lên hông và mỉm cười ranh mãnh. “Giờ gửi cho cậu ta vài suy nghĩ đi. Cho nó biết... ừm, những suy nghĩ thầm kín nhất ấy, để xem Wyatt có đủ can đảm chấp nhận không.”
Ý tưởng táo bạo giống như Toni vậy. Cô chỉ có thể cười. “Chị rất giống Wyatt, chị biết không?”
“Như thế nào cơ?” Toni hỏi.
“Hai người không lãng phí thời gian vào tiểu tiết mà lao ngay vào vấn đề chính?”
Toni mở miệng cười lớn. “Được đấy, chị không biết mình quá rành mạch như vậy, nhưng nếu em cần câu trả lời thì chị đoán tất cả điều cần làm là quan sátLane Monday. Chị muốn người đàn ông này từ lần cứu anh ấy khỏi một trận lụt.” Rồi cô ngừng, thậm chí cười lớn hơn. “Chị cần thay đổi một chút. Chị muốnanh ấy nhưng chị buộc phải dàn xếp để có em bé với anh ấy trước.”
Glory không thể giấu cú sốc. “Chúa ơi, Wyatt nói đúng.”
“Thế nào cơ?” Toni hỏi.
“Wyatt kể rằng Lane gặp chị một lần, anh ấy không có cơ hội... hay những lời tương tự.”
“Như chị kể,” Toni nhắc nhở. “Nếu em muốn thứ gì mà không cố gắng, em sẽ chỉ biết đổ lỗi cho bản thân thôi.”
“Này, hai người, hết thời gian rồi,” Wyatt hét lên. “Cả hai đã có đủ thời gian để mưu đồ đạp đổ cánh đàn ông đấy.”
“Gần đủ,” Toni thì thầm và nháy mắt với Glory.
Glory rùng mình trong mong đợi rồi mỉm cười.
“Em rất vui vì chị đến,” cô nói khẽ.
Toni choàng tay ôm. “Chị cũng vậy, Glory. Chị cũng vậy.”
Gần đến tối ngày thứ hai của cuộc đào bới thì cái xác được phát hiện. Những con chim bị náo động, không bới thức ăn thối như bình thường mà bay vòng quanh phía trên cái hố đang được chuyển rác. Từng mét một, đất được đào lên rồi đổ đi trong khi họ tiếp tục cuộc tìm kiếm.
Anders Conway đứng bên miệng hố, tự hỏi liệu mình có mắc sai lầm vì lật bài quá sớm bằng việc mời cảnh sát bang đến và băn khoăn không biết sẽ giải thích sai lầm thế nào, thì vài người la hét, còn những người khác chạy tới vẫy ông xuống.
Wyatt đang đứng một mình, quan sát từ khoảng cách xa khi những người đàn ông đổ về địa điểm mới nhất. Mặc dù ở trên cao so với nơi đó hàng trăm mét,Wyatt vẫn có thể thấy họ đã phát hiện ra thứ cần tìm.
Anh hít thật sâu và chậm rãi, khẽ thì thầm lời cầu nguyện và cảm thấy biết ơn vì Glory không ở đây chứng kiến. Thậm chí từ khoảng cách này, anh có thể quan sát thứ mới tìm ra chẳng đẹp đẽ gì. Tấm ga từng có màu trắng bọc lấy cô ta giờ chuyển nâu bẩn, cứng ngắc và phần còn lại của Betty Jo Foster còn tồi tệ hơn. Anh quay đi, không cần nhìn thêm.
“Ơn Chúa, Hatfield, họ đã tìm thấy cô ta!”Conway nói và trèo lên khỏi hố rất nhanh sau đó.
Wyatt gật đầu. “Tôi có thấy”
Conway nhìn quanh, mong tìm thấy Glory Dixon ởnơi nào gần đó với vẻ mặt hài lòng.
“Cô ấy không đến cùng anh hôm nay?”
“Không,” Wyatt đáp. “Chúng tôi thức khuya đêmqua vì Lane và chị gái tôi tới thăm. Họ mới đi sáng sớm nay. Glory muốn ngủ thêm.”
Conway gật gù. “Tôi đoán đó là điều tốt nhưng tôi đã nghĩ cô ấy sẽ ở đây... đợi để biết cái xác có nằm ởdưới kia không.”
“Ông vẫn chưa tin, phải không?” Wyatt đáp. “Cô ấy không cần đến vì điều này. Việc làm ông đủ tin tưởng để tìm kiếm cái xác mới quan trọng. Khi mọi người bắt đầu đào bới, thì cô ấy cũng hết lo lắng. Việc ông tìm thấy thứ mà Glory đã biết có ở đây, chắc chắn sẽ xảy ra.”
“Anh đến,” Cornvay nói. “Nghĩa là anh không tin cô ấy sao?”
Wyatt mỉm cười nhưng ánh mắt thì không. “Ồ không. Tôi đến để chắc chắn ông không dừng phía trên cái xác”.
Conway đỏ mặt. “Tôi đoán là mình có nghĩ tới chuyện ấy.”
Tôi sẽ đi bây giờ, Wyatt đáp. “Có vẻ ông điều khiển được mọi việc.”
“Cỏ vẻ vậy” cảnh sát trưởng đáp. Nhưng Wyattvừa dợm bước. Ông ta lại gọi anh.
“Này, Wyatt!”
Anh dừng và quay lại.
“Tôi không biết cô ấy làm thế nào,” Conway lẩm bẩm.
Lần này, nụ cười Wyatt bớt chút giận dữ. “Cả cô ấy cũng không biết, cảnh sát trưởng ạ. Cô ấy cũng không biết đâu.”
Khi họ bọc Betty Jo Foster trong túi và đưa ra khỏi hố, Wyatt đã rời khỏi nơi này.
***
Glory đi xuống nhánh sông bên dưới căn nhà gỗ, lội qua dòng nước sâu đến mắt cá chân, với quần jeanxắn tới đầu gối và đôi giày cầm trên tay. Luồng gió dịu nhẹ đến cùng buổi sáng hôm nay không thổi xuống đây. Những chiếc lá im lặng rũ xuống trên các cành cây nặng trĩu. Một con chuồn chuồn hiếm hoi lao tới và trầm mình cách mặt nước vài phân. Cô di chuyển vô định, thỏa mãn với cảm giác dòng nước mát mẻ, liên tục luồn qua các ngón chân và cảm giác thanh thản vì biết mình thuộc về nơi này.
Một con sóc kêu đâu đó trong vòm cây phía trên đầu, cô nhắm mắt, thở chậm và sâu, hòa bản thân vàothế giới nơi mình sinh ra. Một lần nữa, Glory cảm thấy an toàn và thanh thản khi được bao quanh bởi những triền sông đầy đá.
Phải mất nhiều thời gian hơn để cơn giận qua đi, và thậm chí phải lâu hơn nữa trước khi cô học được cách sống cùng nỗi đau mất mát, nhưng cảm giác tội lỗi từng giữ cô làm con tin giờ đã biến mất.
Có thứ gì đó cọ vào mắt cá chân. Glory mở mắt, nhìn xuống rồi mỉm cười ngắm đàn nòng nọc ngọ nguậy bơi qua. Và thứ khác, ngay bên dưới mặt nước, lôi cuốn ánh mắt. Khi cô khom người nhìn, bím tóc rơi qua vai, đuôi tóc chạm xuống dòng chảy mát lành của Kentucky.
Trái tim đập trong hưng phấn khi cô nhặt một đầu mũi tên hoàn hảo từ dưới lòng sông.
“Ôi, kỳ chưa này! J.C. sẽ thích...”
Nhận thức ập tới. Choáng váng bởi nỗi đau, đôi môi run rẩy, cô siết chặt nó trong tầm tay. Thời gian đến rồi đi để thêm vào bộ sưu tập yêu thích của anh trai. Glory giữ vật này giữa các ngón tay, nhìn chăm chú xuống mảnh xám lạnh có hình tam giác hoàn hảo.
Một ngày nào đó, sẽ có cậu bé khác cũng bị quyếnrũ bởi quá khứ như anh trai cô. Đầu mũi tên nên ởđây, chờ đợi cậu tìm thấy. Cô nín thở, thả nó trôi đi rồi quay lại ngồi lên mấy tảng đá.
Glory nghe thấy ai đó gọi tên mình và ngước nhìnWyatt đang đứng trên đỉnh dốc. Qua ánh mắt anh, cô biết mọi chuyện đã xong. Không nhìn lại phía sau, cô bước khỏi mặt nước, tiến lên bờ cùng đôi giày trong tay. Anh đón cô ở lưng chừng bờ dốc.
“Anh lấy thư của em khi tới chỗ hộp thư,” anh nói. “Có một lá từ luật sư. Nó ở trên bàn ấy.”
Cô không muốn khóc thêm nữa nên kiềm chế tiếngnức nở và bám vào anh.
“Em có khỏe không?”
Glory gật đầu đáp. “Bây giờ, em bình thường, giúp em trèo lên đi.”
Nhưng trước khi họ đi, anh nâng cằm cô, bắt cô nhìn mình.
“Em có muốn đi thăm bà lần nữa không?”
Một nụ cười nở ra trong mắt và trên gương mặtGlory.
“Em có thể không?”
“Em yêu, em quyết định điều đó, nó là quyền của em mà.”
“Cẩn thận với điều anh nói,” cô đe. “Em có thể yêu cầu nhiều hơn những gì anh muốn cho,” rồi bật cười vì vẻ choáng váng trên gương mặt anh.
***
Như thể cụ bà không hề di chuyển từ lần cuối họ gặp bà tại đó. Bà ngồi trong cùng một chiếc ghế cùng một bộ quần áo, cùng một đôi mắt đã đánh mất biểu cảm. Bà nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, vào một thế giới mà mình đã rút lui từ lâu. Bà cụ đu đưa ghế không suy nghĩ và chỉ cử động khi có sự thúc giục vào mình.
“Bà ơi!”
Faith Dixon chớp mắt, quay đầu hướng về cặp đôi nơi ngưỡng cửa.
“Bạn? Ta có bạn ư?”
“Là cháu, bà ơi! Là Glory .”
Sau khi nhận dạng thành công, bà mỉm cười. “Được rồi, vào đây,” bà nói. “Ta đã đợi cháu cả ngày “
Giống lần trước, Glory quỳ gối bên chân bà trong khi Wyatt ngồi lên chiếc ghế còn lại duy nhất.
“Cháu có mang cho ta bánh gừng không?” bà hỏi rồi cười khúc khích hân hoan khi Wyatt nhanh chóng đưa ra một gói trắng nhỏ phồng lên với cùng một mẻ bánh tươi mới có mùi gia vị vừa lấy từ tiệm bánh ởLarner’s Mill.
“Ta sẽ giữ vài cái cho cha cháu,” bà nói. “Rafe của ta cũng yêu bánh quy.”
Nghe thấy tên ông làm Glory đau lòng. Tuy nhiên, cô biết, giữ im lặng về sự thật là cách tốt nhất trước mọi lo lắng.
“Vâng, cha yêu bánh, phải không bà?”
Cụ bà gật đầu, vỗ nhẹ lên đầu Glory. “Trông nó thực khỏe, cháu có nghĩ vậy không?”
Cái cau mày xuất hiện trên trán, cô cố gắng theo kịp chuỗi suy nghĩ của bà và cho rằng người được nhắc đến là Wyatt, mặc dù họ vừa đề cập tới cha vài giây trước.
“Ai hở bà? Ai có vẻ khỏe?”
“Sao vậy, là cha cháu. Còn ai nữa?” Bà mỉm cười một mình rồi nhìn lên bầu trời ngoài kia. “Nó mới ởđây một hay vài ngày trước,” bà nhăn trán, “Ít nhất ta nghĩ vậy. Tuy đã đánh mất khái niệm thời gian, nhưng ta chắc không lâu đâu.”
Ôi, Thánh thần ơi, Wyatt nghĩ. Biết đâu đây không phải là một ý tưởng hay.
“Em yêu? Anh chạm lên vai cô, thăm dò mà không cần nói lời nào.
Glory lắc đầu, thì thầm, “Chuyện ổn cả, Wyatt.Không tệ đâu.”
Không nhận thức được hai người bên mình, Faithvẫn đắm chìm trong suy nghĩ về chuyến thăm của con trai. Bỗng nhiên vẻ tư lự trượt khỏi gương mặt bà.
“Không! Ta đúng mà. Chỉ một ngày hoặc hơn chút thôi bởi ta đã hỏi nó tại sao không đến cùng cháu lần trước.”
Glory thấy ớn lạnh. Đầu óc bà đang chơi trò gì với mình vậy?
Cụ lại lắc lư hạnh phúc bởi mình đã nhớ ra “Nó nói sẽ đi xa.” Bà vỗ vào chân, cười lớn. “Ta thề, thằng con ta chưa ra khỏi Kentucky đến ba lần trong đời, thế mà bây giờ nó sẽ đi xa cơ đấy.”
“Ôi, Chúa ơi,” Glory kêu lên, choáng váng lùi về sau. Khi cảm thấy đôi tay Wyatt trên vai, cô đứng lại nhưng chao đảo.
Faith tư lự một chút, tiếp tục nói với mình, thậm chí quên mất họ vẫn ở đây.
“Con sẽ gặp lại mẹ sớm thôi,” nó đã nói thế đấy.” Bà gật gù tự tin, mái tóc nhỏ màu trắng lắc lư trên đầu. “Đúng vậy. Nó đã nói thế. Con sẽ gặp lại mẹ sớm thôi.”
Glory quay người. Đôi mắt cô mở to, nét mặt thoáng sững sờ.
“Wyatt?”
Anh chẳng nói được gì. Sao có thể giải thích được hàm ý trong lời nói của Faith Dixon. Và rồi anh nghĩ về mối liên hệ giữa mình và Glory. Sự ràng buộc còn mạnh mẽ hơn tình yêu, thậm chí cái chết cũng không thể phá vỡ.
“Anh đã nghe.”
“Anh có nghĩ...?”
Wyatt kéo cô vào lòng. “Băn khoăn không phải việc của chúng ta” anh đáp. “Dù điều gì đã xảy ra giữa bà và con trai. Nếu bà tin đã thấy cha em thì sao chúng ta lại nghi ngờ?”
Glory ủ rũ.
“Em ổn chứ?” anh hỏi.
Cô gật đầu rồi nhìn lại người bà đang đung đưa. Hình ảnh đã thấy hàng ngàn lần trước kia. Nhưng hôm nay, cô bị ấn tượng bởi vẻ thanh bình gần như là vĩnh cửu. Ở một mức độ nhỏ, cô bắt đầu chấp nhận tính tất yếu của bánh xe cuộc đời. Một được sinh ra. Một chết đi. Và cuộc sống vẫn tiếp diễn sau khi bạn mất.
Bất chợt, cô đưa tay nắm lấy bàn tay Wyatt.
Anh cảm thấy sự khẩn trương trong đó. “Chuyện gì vậy, em yêu?”
“Đưa em về nhà, Wyatt. Em muốn về nhà.”
***
Ánh trăng chiếu xuyên qua những tấm rèm cửa, vẽ lên cơ thể của hai người trên giường bằng ánh sáng trắng rực rỡ huyền ảo. Họ chuyển động cùng nhau trong vũ điệu tình yêu, tiếng thở dài hòa vào tiếng gió bên ngoài cửa. Đôi khi chậm rãi - chỉ hơn một hơi thở nhẹ; còn thường là gấp gáp - chuyển động cùng sức mạnh đang cuốn bay họ đi.
Không có ai ngoài màn đêm làm chứng nhân,Wyatt đã phá hủy lớp phòng vệ còn lại của Glory Dixon. Khi đã kết thúc, họ nằm trong vòng tay nhau, run rẩy dưới sức mạnh của nó. Anh biết mình sẽ đi cùng một con đường như trước kia. Đánh cược mạng sống nhiều lần nữa cho điều mà anh đang nắm giữ trong tay.
Wyatt vuốt ve tóc quanh mặt cô, âu yếm trái tim đập liên hồi của cô bằng lời nói và cử chỉ. “Anh yêu em, Glory Dixon.”
Tuy mệt lả do cảm xúc đam mê vừa qua, Gloryvẫn bám vào anh, không muốn để anh rời khỏi mình.
A, Chúa ơi, Wyatt nghĩ. Làm tình với em mỗi đêm trong suốt phần đời còn lại của đôi ta chẳng khác gìđược ở thiên đường.
Glory thở hổn hển. Cô đã nghe thấy! Lần đầu tiên từ khi mối quan hệ giữa họ bắt đầu, cô đọc được suy nghĩ của anh. Anh đã nói rằng việc đó không thể xảy ra. Rằng anh không bao giờ buông lỏng trạng thái cảnh giác.
Cô quay má, giấu nụ cười vào ngực anh. Wyattchưa biết nhưng anh đã làm nhiều hơn là thả lỏng sự cảnh giác của bản thân.
Khi để cô bước vào suy nghĩ của mình, anh cũng đã để cô vào trong trái tim. Giờ đây Glory biết không còn bức tường nào giữa họ.
“Wyatt...”
Tên anh trên đầu môi quả là một thứ giai điệu ngọt ngào.
“Gì vậy, cưng?”
“Anh cứ thử xem nhé... nếu nghĩ mình có khả năng.”
Trong giây lát, Wyatt không thể vượt qua cơn sốc. Cô phù thủy nhỏ! Cô đọc suy nghĩ của anh!
“Ôi, Chúa ơi!” Anh ngồi thẳng trên giường. “Em vừa làm gì vậy?”
Cô chỉ cười, rồi thích thú vươn vai, gập người như một con mèo lười.
“Em đã nghe thấy suy nghĩ của anh... phải không?”
“Vâng... em tin vậy,” cô đáp.
“Ra là thế,” Wyatt nói rồi nảy lên, ghìm cô xuống bằng sức nặng cơ thể cùng ngọn lửa nóng bỏng, đen huyền trong mắt anh. “Vậy là anh xong rồi.” Lời nóingập tràn tiếng cười và những nụ hôn anh đánh cắp từ nụ cười của cô thật ấm áp, ngọt ngào.
Glory rùng mình bởi niềm khao khát. Mặc dù họ đã làm tình, cô vẫn muốn thêm nữa. Và cô nhớ đến lời khuyên của chị gái anh về việc để Wyatt biết điều gì trong trái tim mình.
“Anh có chắc mình xong rồi không?” cô thì thầm.
“Thưa cô chủ, đúng vậy ạ,” anh cười.
Em chưa xong, Wyatt. Em chỉ mới bắt đầu.
Tiếng cười ngưng bặt. Anh nhìn vào mắt cô, trái tim gần như tuân theo lời cô. Mặc dù đôi môi cô không cử động,Wyatt đã nghe thấy rõ ràng như thể cô đã thì thầm bên tai. Từ lời mời gọi này, lòng thèm muốn dâng trào làm anh run lên khát khao. Điều cô nói... điều cô yêu cầu... điều cô muốn làm!
“Xin thứ lỗi,” Wyatt lẩm bẩm. “Trừ phi em cưới anh.”
Glory chớp mắt chầm chậm, chú ý trở lại. “Đó có phải một lời cầu hôn?”
Anh vươn người, chống khuỷu tay và nhoẻn cười. “Sao anh lại cảm thấy như mình vừa được cầu hôn nhỉ?”
Đôi mắt cô mở to, giả bộ ngây thơ. “Ồ, không,Wyatt, anh ở trên. Em tin mình mới là người vừa được cầu hôn.”
Đôi mắt long lanh, anh ôm cô, lăn tròn tới khi nằm trên tấm chăn và họ đối mặt nhau.
“Giờ thì, chúng ta đến đâu rồi?” anh thì thầm. “A, đúng rồi, anh đang đợi câu trả lời.”
“Em sẽ cưới anh, Wyatt Hatfield. Em sẽ yêu anh mãi mãi. Sẽ có con với anh và chia sẻ cuộc đời anhtới khi trút hơi thở cuối cùng.”
Nước mắt tuôn rơi không báo trước, vẻ đẹp trong lời thề của cô làm anh sửng sốt.
“Và anh sẽ mãi mãi biết ơn,” anh thì thầm.
“Vậy chúng ta còn đợi gì nữa?” Glory hỏi.
Anh đoán là anh đang đợi tiếng gọi của em.
Glory ngừng lại, quan sát chăm chú gương mặt người đàn ông cô yêu và nhẹ nhàng lần theo vết sẹo trên má anh.
Yên tĩnh... giữa đêm đen... trong căn nhà gỗ bé nhỏ giữa rừng sâu Kentucky, cô gọi tên anh, thật lớn.
Một giọt nước mắt lăn trên má, chạy dọc theo vết sẹo. Đó là âm thanh ngọt ngào nhất Wyatt từng nghe trên trái đất này. Ai đó đang gọi anh về nhà.
Kết Thúc :
Mùa xuân mãi mới chịu đến. Kentucky đã trải qua mùa đông nhiều tuyết hơn mọi năm, trì hoãn công việc sửa nhà của Wyatt và Glory Hatfield. Mùa đông trong căn nhà gỗ bé nhỏ nép sâu trong rừng không quá tồi tệ. Tuy nhiên, mặt đất đã lâu chưa tan tuyết vàGlory mới thấy những bông hoa păng-xê bên dưới các gốc cây quanh ngôi nhà của bà.
Mỗi thân cây xanh bóng, thẫm màu đội một bông hoa trắng trên ngọn. Chúng là một trong những loài hoa rừng đầu tiên chia tách tấm thảm lá mùn. Chúng là dấu hiệu tự nhiên báo rằng đã đến lúc làm đất và gieo hạt.
Với Wyatt, mùa xuân là lúc trở về nhà theo nhiều nghĩa. Anh từng là đứa trẻ của đồng ruộng, và bất kể nhiều năm xa cách, đất vẫn gọi anh về nhà, như người vợ yêu quý của anh đã làm. Wyatt nóng lòng mong đến lúc được đặt lưỡi cày lên cánh đồng, và đã nghĩ tới việc mua vài con bê cái Hereford để gây một bầy gia súc.
Sau cùng, ba ngày trước, cái đinh cuối cùng đã được đóng vào ngôi nhà. Hôm qua, hai chiếc xe tải từ một tiệm nội thất ở Hazard đã chuyển tới, rồi sắp đặt kín ngôi nhà nội thất mới toanh, giờ đây chúng yên vị trong những căn phòng lộng lẫy bóng bẩy, đợi cung cấp sự thoải mái và tiện nghi.
Một cổng vòm lớn, rộng rãi dựng lên toàn bộ mặt trước ngôi nhà, và mỗi bên, tấm lưới mắt cáo mới sáng trắng dưới ánh mặt trời buổi trưa, chờ đợi những cành leo từ một cây nho... hoặc cây hoa hồng... vươn lên cao. Treo dưới cổng vòm và đung đưa nhẹ nhàng trong gió là một xích đu trắng bằng gỗ có đủ chỗ cho hai người.
Wyatt kéo vào sân chuyến quần áo cuối cùng từ căn nhà gỗ và bắt đầu chuyển qua cửa sau. Ở bên trong, anh có thể nghe thấy tiếng chân lộp cộp phấn khích của Glory khi cô chạy nháo nhào từ phòng này sang phòng khác, để chắc chắn rằng mọi thứ được đặt ở nơi thích hợp. Lát nữa, những người đầu tiên đến dự bữa tiệc tân gia của họ sẽ đến và Wyatt biết Glorysẽ lột da mình nếu anh không thay đồ để chờ đợi.
Cô nhìn anh đi vào bếp. “Đưa chúng cho em. Em sẽ treo lên trong lúc anh thay đồ.”
Cằm Wyatt nhô ra khi anh nâng những cái móc áo cao hơn tầm với của cô. “Không, cưng ạ. Anh sẽ treo chúng. Anh đã nói trước là em sẽ không mang thứ gì nặng hơn con chúng ta trong vài tháng tới.
Bất chấp lo lắng của vợ, anh biến mất phía sau ngôi nhà trong khi cô tận hưởng tình cảm yêu thương trong ánh mắt chồng cũng như cách quan tâm tế nhị của anh. Cô lơ đãng xoa lên phần bụng hơi nhô ra nhưng khó nhận thấy bên dưới chiếc váy trắng mỏng.
Chiếc váy, giống như ngôi nhà, mới và được mặc nhân dịp đặc biệt này. Đường viền cổ áo khoét sâu để lộ một phần ngực thoai thoải. Phần thân bó một nửa và nới lỏng, thoải mái quanh vùng eo nhô ra củaGlory. Chân váy dài đến giữa bắp chân, chuyển động cùng nhịp điệu của cơ thể như một chiếc chuông trắng nhỏ. Mái tóc được buộc gọn sau gáy bằng một dải dày dài màu trắng.
Ít phút sau, khi Wyatt vừa rời phòng vừa cài khuy chiếc áo sơ mi sạch và nhét nó vào trong quần jean,anh nhìn lên, thấy Glory đứng trên ngưỡng cửa, lo lắng trông xuống con đường dài đầy gió. Cô đứng và rọi bóng dưới ánh sáng ban ngày chói lòa. Trong khoảnh khắc, Wyatt đã nghĩ một thiên thần tới ban phước cho ngôi nhà và mỉm cười. Chuyện gì xảy ra vậy? Đã có sẵn một người rồi đó thôi. Tên cô ấy làGlory.
Cô xoay người, đôi mắt mở to phấn khích, một nụ cười nở rộng trên môi. “Có người đang đến!” cô hét.
Wyatt nhấc vợ lên, hôn trộm thật nhanh, hiểu rằng nó sẽ kéo dài một lúc. “Họ phải đến chứ, cưng ơi.” anh trêu. “Chúng ta mở tiệc mà, nhớ không?”
Anh nắm chặt tay cô và hai người cùng nhau ra ngoài gặp những vị khách đầu tiên.
Một tiếng sau, bữa tiệc đã rất đông đủ, bầu không khí ngập tràn tiếng cười. Trò quăng móng ngựa đang diễn ra gần kho thóc. Chiếc bàn dã ngoại dài được đặt dưới bóng cây cạnh bìa rừng, cùng với lời chúc mừng ồn ào của các vị khách hảo tâm, nhiều thức ăn được bổ sung thêm.
Trẻ con chạy và leo trèo, la hét và khóc lóc,Edward Lee - đứa trẻ duy nhất cao một mét chín cũng vui sướng như đứa bé nhất.
Các món quà cho ngôi nhà mới chồng đầy trên hiên, còn Glory thì tắm trong niềm hân hoan được yêu mến. Khi cô nghĩ sẽ không còn ai tại Larner’s Mill tới nữa thì lại có thêm nhiều xe tiến đến.
Khi các vị khách tràn ra từ mọi cánh cửa, cô mỉm cười. Đó là gia đình Wyatt.
“Vì Chúa, tất cả bọn họ là ai vậy?” một phụ nữ hỏi.
Glory mỉm cười. “Gia đình chồng tôi.”
“Ồ, nghiêm túc mà nói,” quý bà đáp. “Tôi không tưởng tượng nổi.” Bà liếc xuống bụng Glory, rồi nhìn lại đoàn người đang đi như một làn sóng hướng tới đồ ăn và các trò vui khác. “Họ sinh nhiều quá, phải không?”
Glory cười lớn. “Vâng, thưa bà. Tôi tin vậy.”
Các em bé được chợp mắt trên vai mẹ trong khi những đứa lớn hơn yên lặng chơi trong bóng râm.
Như một điển hình cho người miền núi, đàn ông ngồi một chỗ, tập hợp cùng nhau bởi các giao kèo đã khiến họ trở thành kẻ đứng đầu gia đình, trong khi phụ nữ tập trung một nơi khác, yên tâm rằng mình được che chở còn nhiều hơn bề rộng bờ vai chồng mình. Họ cùng nhau quan sát Glory và Wyatt ngồi bên nhau trên bậc thềm đằng trước, mở các gói quà được mang đến chúc phúc cho ngôi nhà.
Hiển nhiên, mỗi món quà đều được chọn cẩn thận. Mọi người biết đôi vợ chồng trẻ này “bắt đầu từ hai bàn tay trắng” theo đúng nghĩa đen. Ngọn lửa đã phá hủy gia đình Glory cùng mọi thứ cô từng có.
Lượng lớn đồ vải lanh mới tăng đần từ mỗi gói quà được mở. Những tiếng kêu ngạc nhiên vang lên liên tục trong đám đông mỗi lần Wyatt trịnh trọng cầm lên một món đồ thủy tinh đẹp đẽ. Các lọ mứt và thạch tự làm xếp thành dải trên hàng hiên tựa những bình ngọc đẹp đẽ, màu sắc phong phú, như những viên kẹo, đang đợi một cái bánh quy nóng nhúng vào. Từ những tám khăn trải bàn thêu tay đầy màu sắc đến những tấm khăn phủ giường bằng len đan, tất cả đều đến từ tấm lòng.
Sau đó Justin và David Hatfield, hai người anh củaWyatt, khiêng đến một món quà.
“Nhà mình đã dùng nó trong nhiều năm,” Justinnói, đặt cạnh chân Wyatt và Glory. “Gần như từng người trong gia đình đã đùng nó cho con, em trai ạ. Chúng ta nghĩ giờ đã đến lượt chú rồi.”
Glory xúc động trước ý nghĩa sâu sắc của món quà. Các thớ gỗ sẫm màu, đẹp đẽ, bóng mượt và ấm lên khi chạm vào. Cô đẩy nhẹ, cái nôi gỗ cũ lắc lư không một tiếng động. Họ không chỉ tặng cô một cái nôi. Họ đã cho cô một vị trí trong trái tim mình.
“Ôi, Wyatt, một cái nôi cho đứa bé! Thật tốt! Tốt quá!”
Và em cũng vậy, cưng ơi. Em cũng vậy.
Glory quay lại, trong chốc lát, phần đám đông còn lại tuột khỏi sự chú ý của cô. Chẳng còn ai trên thế giới ngoài gương mặt Wyatt cùng tình yêu tỏa ra từ mắt anh.
“Cảm ơn, Wyatt.”
“Cô ấy lại làm thế nữa,” Justin càu nhàu. “Tất cả điều tôi có thể nói là may phúc Mary không đọc được suy nghĩ của tôi, nếu không tôi sẽ gặp rắc rối từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn.”
Mọi người cười vang và hai vợ chồng mở món quà tiếp theo. Chiếc hộp nhỏ và bức tượng thiên thần bằng pha lê còn nhỏ hơn, nhưng chẳng cần nhìn lên tấm thiệp, Glory đã biết nó tới từ Lane và Toni. Gloryđã được đặt biệt danh là thiên thần của gia đình, và nhận lấy niềm hãnh diện trong cái tên và tình yêu của họ.
“Nó là của Lane và Toni” cô nói, cầm lên để mọi người quan sát. “Em sẽ đặt nó trong phòng con. Cậu nhóc cần một thiên thần bảo vệ.”
“Cậu nhóc?” Wyatt cúi người và thơm lên má cô. “Em lại biết điều gì mà anh không biết hả?”
“Là em cứ nói vậy thôi,” cô đáp và mọi người cười vang.
Nhưng khi cô đặt thiên thần vào hộp, Wyatt băn khoăn về nụ cười đầy bí mật của cô. Anh đã học được rằng nếu biết ít về điều cô đang nghĩ, thì cuộc sống sẽ tốt hơn.
Món quà tiếp theo khá nặng và to. Họ bóc lóp vỏ và nhận ra đây là một bọc lớn thức ăn cho chó từ Liam Fowler cùng vợ. Đôi vợ chồng trẻ cố gắng tìm cách nói lời cảm ơn cho thứ mình không cần.
Liam nhoẻn miệng trước nụ cười gượng gạo trên gương mặt đôi vợ chồng và chỉ về phía xe tải của mình. Edward Lee tiến qua sân cùng một chú chó khoang nhỏ trên tay. Cậu quỳ bên chân họ để đặt nó xuống đất.
“Nó rất xinh xắn, phải không, Hoa Bìm Bìm?” Những ngón tay dài, gầy guộc vuốt ve tai con chó thật dịu dàng. “Tôi cá nó cũng là một chú chó trông nhà thực sự giỏi.”
Glory ngăn hàng nước mắt lại, mặc dù việc đó thật khó khăn. Nó quá giống chú chó con của anh trai cô, và cô gần như nghe thấy tiếng cười lớn của J.C. Wyatt quàng tay lên vai vợ để Glory nghiêng mình tựa vào sức mạnh từ anh, tìm thấy dũng khí để mỉm cười.
“Cảm ơn, Edward Lee. Đây đúng là điều tôi cần để biến ngôi nhà này thành một gia đình.”
Hài lòng vì món quà là một thành công, cậu chạy lại chỗ mọi người và trêu chú chó bằng một sợi ruy băng trên mặt đất. Glory cùng Wyatt tiếp tục mở các hộp khác.
Khi tất cả đã xong, họ gửi lời cảm ơn đến những người bạn cũng như những món quà. Wyatt chợt giơ tay lên cao. Anh muốn tặng cho Glory một thứ, và anh giữ nó đến phút cuối cùng.
“Đợi đã,” anh nói. “Còn một cái chưa mở” và chạy tới chiếc xe.
Glory chỉ có thể ngồi bần thần vì kinh ngạc, tự hỏi anh đang làm gì lúc này. Khi anh quay lại cùng một hộp to đến mức anh phải vòng hai tay ôm lấy nó, cô mỉm cười. Đúng là Wyatt. Không làm gì nửa vời.
Anh đặt nó trước cô như một cái khay đựng vàng, rồi lùi lại, cùng mọi người quan sát Glory tháo dải ruy băng cùng giấy bọc.
Hai lần cô cười và phải nhờ Wyatt giúp đỡ để tháo nút thắt. Cuối cùng, cô mở nắp, nhìn vào.
Đầu tiên, Glory chẳng trông thấy gì ngoài lớp giấy, sau đó xé chúng ra, cô ngó vào trong. Nụ cười mong chờ dần trôi mất.
“Ôi, Wyatt.”
Cô chỉ có thể nói vậy. Dù rất cố gắng kiềm chế, nước mắt vẫn tuôn rơi, đong đầy khóe mi, chảy xuống hai má trong nỗi xúc động đang âm thầm trào dâng.
Choáng váng trước phản ứng của cô, các vị khách cảm thấy bứt rứt, không biết nên theo dõi hay quay đi và rất muốn biết điều gì gây ra chuyện này.
Và khi quan sát, họ phát hiện ra. Nắm đầy hai tay, cô nhấc thứ ở bên trong ra khỏi hộp, thả chúng vào lòng. Mỗi lần cầm lên, cô lại chuyển động hăm hở hơn, tiếng cười vang lên qua hàng nước mắt khi chúng trượt khỏi lòng, rơi xuống các bậc thềm bên dưới. Chưa từng có điều gì tương tự, chúng lấp đầy đôi tay và trái tim cô.
Khi chẳng còn gì để lấy ra, cô bọc cánh tay quanh chúng và Wyatt quỳ xuống bên cạnh, lau những giọtnước mắt trên má vợ.
“Anh không thể mang trở về điều em đã mất,” anhnói nhẹ nhàng. “Nhưng đây là thứ có thể giúp em hình dung lại.”
“Anh sẽ giúp em trông chúng chứ?”
Wyatt cười và đứng dậy. “Tất cả chúng ta sẽ làm. Em nghĩ tại sao anh mua nhiều thế?”
Anh cầm lấy các gói hạt giống đầy tay rồi quăng về phía đám đông.
“Mọi người ơi! Hãy trồng chúng khắp nơi. Trồng ở khắp nơi,” anh hét lên. “Bên kho thóc, dọc theo hàng rào, dưới giếng. Chạy dài tới hòm thư cùng cái cối xay gió cũ. Nhưng không phải ở đây.” Anh chỉ vào hai hàng rào lưới mắt cáo mới tinh và sáng bóng bên hàng hiên. “Glory và tôi sẽ trồng tại đây.”
Bắt kịp thời khắc diệu kỳ đó, mọi người bắt đầu chọn vị trí của mình và không lâu sau, nơi đây đầy ắp những người làm vườn cặm cụi trồng những hạt giống bé xíu vào mặt đất mùa xuân màu mỡ bằng các công cụ tạm thời.
Wyatt cầm lấy tay Glory, dẫn cô tới bên hàng hiên.
“Anh sẽ đào, em thả” anh nói.
Cô quỳ xuống, cẩn thận giữ chiếc váy của mình, và qua hàng nước mắt, trồng những hạt giống mà vài tuần sau, sẽ mọc lên nhiều cây leo. Từ những cây leo đó, hoa sẽ nở vào ban ngày. Xanh như bầu trời mùa hạ, Glory đã có thể thấy các đài hoa mỏng manh hình chiếc kèn treo trên tường như những chùm chuông nhỏ.
Chúng là hoa bìm bìm, loài hoa ưa thích của cha cô và là tên thân mật của Glory.
Không giống bất cứ thứ gì họ được tặng ngày hôm nay, điều này sẽ biến ngôi nhà của họ thành tổ ấm của cô.
Đôi tay Glory run rẩy thả nắm hạt cuối cùng vào lòng đất. Ngước nhìn người đàn ông bên cạnh, cô biết rằng mình được yêu.
“Em ước bà vẫn sống để chứng kiến ngày này,” cô nói khẽ.
Tình thương mến tô điểm cho lời nói cũng như hành động của Wyatt khi anh ôm lấy gương mặt vợ.
“Điều gì khiến em nghĩ bà không trông thấy?” Wyatt hỏi. “Hãy nhớ, em yêu, thời gian không thể chia cắt những sợi dây tình cảm.”
/16
|