“Thăng đường!” Ôn Liễu Niên vẻ mặt uy nghiêm.
Tang Bạch Cốt giả trong lòng tràn đầy nồng đậm khổ bức, phi thường hy vọng nhiệm vụ lần này có thể sớm chấm dứt. Nhưng hiện thực hiển nhiên tương phản với nhân ý, một nén nhang trôi qua, Tang Bạch Cốt như trước không hề xuất hiện chung quanh phủ nha, ngược lại là dân chúng vây xem thấy hắn chết sông không nói lời nào, đã bắt đầu đề nghị Ôn Liễu Niên nghiêm hình bức cung, trong lòng phi thường đầy căm phẫn.
“Làm sao đây?” Phía sau bình phong, Thẩm Thiên Lăng lo lắng nói, “Cứ tiếp tục sẽ bị lộ.”
Tần Thiếu Vũ nhíu mày, hướng sư gia đưa một cái ánh mắt, báo hắn đến nói nhỏ vài câu. Sư gia liên tục gật đầu, sau khi trở về thì lớn tiếng nói, “Ngươi có điều không thể nói trước mặt mọi người?”
Tang Bạch Cốt giả liên tục gật đầu.
Dân chúng vây xem thấy thế phân phân tỏ vẻ cường liệt bất mãn, loại chuyện từ sớm đã đứng ở cửa phủ nha chờ kết quả quả cái gì cũng chưa nghe được quả thực không thể nhẫn, bộ dạng xấu còn chưa tính, tâm linh cũng không đẹp, ngay cả ruột cây củ cải cũng không bằng, thật là xấu xa mà.
“Người tới!” Ôn Liễu Niên nói, “Đưa hắn đến hậu đường, bản quan phải tiếp tục thẩm vấn.”
Sau khi nha dịch kéo Tang Bạch Cốt giả đi, dân chúng biểu tình ai oán, nhưng cũng không có lá gan quấy nhiễu, đành phải chờ sau khi lần thẩm vấn này hoàn tất, quan phủ có thể sớm dán cáo thị thiếp bảng, để bọn họ hảo hảo biết được rốt cục đã phát sinh chuyện gì.
“Mệt chết ta.” Vừa đi đến hậu đường, Tang Bạch Cốt giả liền chân nhuyễn mà ngồi lên ghế .
Ám vệ còn lại phân phân đối với hắn tiến hành an ủi theo chủ nghĩa nhân đạo, hơn nữa còn tỏ vẻ cách trang điểm này thật sự khí phách, chúng ta đều phi thường hâm mộ.
Biểu tình rất chân thành a.
“Bước tiếp theo phải làm thế nào?” Ôn Liễu Niên hỏi Tần Thiếu Vũ.
“Có thể cả hai huynh đệ Tang Bạch Cốt căn bản không có tách ra?” Thẩm Thiên Lăng đoán, nếu đúng như thế, vậy hết thảy công sức đều uổng phí.
“Cược cũng đã cược rồi, không bằng tiếp tục cược lớn thêm một chút.” Tần Thiếu Vũ nói, “Âm thầm phái người tản tin tức, cứ nói quan hệ giữa hai huynh đệ Tang Bạch Cốt kỳ thật cũng không tốt, vì muốn bảo mệnh, đã đem tất cả mọi chuyện khai ra.”
“Xác thực cũng có khả năng này.” Ôn Liễu Niên nói, “Nếu có quan hệ thân thiết, không có khả năng đã biết đối phương bị bắt mà còn không lộ diện.”
“Việc đã đến nước này, cũng chỉ có tiếp tục diễn.” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Ôn đại nhân có đồng ý với kế hoạch của ta?”
“Tất nhiên.” Ôn Liễu Niên gật đầu, “Hết thảy đều do Tần cung chủ an bày.”
Vào ban đêm, trong thành quả nhiên bắt đầu truyền rãi lời đồn, nói huynh đệ Tang Bạch Cốt kỳ thật đã sớm phản bội nhau, căn bản không phải ân ái triền miên như trong sách đã nói! Bạch đầu lục kiểm quái sau khi bị đưa đến hậu đường, là cung khai rất nhiều bí mật lớn kinh thế hãi tục, nghe nói đương trường liền đem Thẩm công tử sợ tới mức anh anh không ngừng, run rẩy nhào vào trong lòng Tấn cung chủ anh anh cầu an ủi.
Không sai, tuy rằng chuyện này cùng Thẩm Thiên Lăng kỳ thật không có quan hệ gì, nhưng bởi vì Tang Bạch Cốt rất là xấu, cho nên dân chúng vẫn thực kiên định cho Thầm tiểu thụ một vai diễn trong lời đồn, để khi tu bổ não bộ còn có thể nhân tiện thêm vào một chút cảnh đẹp ý vui.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Lăng uyển chuyển tình lại từ trong tiếng chim hót, quay đầu nhìn Tần Thiếu Vũ còn ngủ, vì thế đưa tay nhéo nhéo bụng hắn. Đường cong cơ nhục có chút cứng rắn, Thẩm tiểu thụ yên lặng bĩu môi, loại chuyện này vốn dĩ hoàn toàn không có bất cứ lạc thú gì đáng nói a! Mệt hắn mỗi buổi sáng đều làm không biết mệt.
Tần Thiếu Vũ khóe miệng giơ lên, phiên thân ôm lấy hắn, “Tiểu trư.”
“Rời giường.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Chúng ta đi xem thử có tin tức gì của Tang Bạch Cốt không.”
“Đại buổi sáng không cho nói mấy chuyện phiền lòng này.” Tần Thiếu Vũ nhu nhu đầu y, “Lần sau không được lấy lý do này nữa.”
“Ngươi nghĩ ta muốn nhắc tới.” Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra ngồi dậy, “Một chuyện lớn như vậy chưa được giải quyết, chẳng lẽ ngươi không lo lắng.”
“Lo lắng cũng vô dụng, cần gì phải tự tìm phiền não.” Tần Thiếu Vũ nói, “Huống hồ tà bất thắng chính, mọi chuyện sẽ có một ngày được giải quyết.”
“Nói thì như thế, nhưng ta vẫn muốn sớm đem mọi chuyện giải quyết.” Thẩm Thiên Lăng xuống giường xuyên hài, “Bằng không nói không chừng còn xảy ra thêm nhiễu loạn gì đó.”
Trong tiểu viện, Ôn Liễu Niên đang ăn mì dương xuân thay cho điểm tâm, Mao Cầu ngồi bên cạnh ăn hai miếng bò khô trên bàn, sau đó trường cổ nhìn nhìn bát của Ôn Liễu Niên.
“Muốn ăn?” Ôn Liễu Niên phân phó người đến trù phòng, giúp nó lấy một bát nhỏ.
“Chíp!” Mao Cầu cũng không thèm liếc mắt nhìn sợi mì một cái, xoay người nhảy vào trong lòng ám vệ, dùng móng vuốt nghiêm túc đá đá ngực hắn, sau đó vặn vặn vẹo vẹo chạy về bên người Ôn Liễu Niên, ngưỡng đầu chíp chíp kêu.
Ôn Liễu Niên mặt lộ vẻ khó hiểu, ám vệ thiện giải nhân ý (hiểu lòng người) từ trong lòng lấy ra một bao bò khô, đặt lên bàn nói, “Ôn đại nhân, Thiếu cung chủ nhà ta mời ngươi.”
“Chíp!” Mao Cầu dương dương tự đắc, chạy về bên cạnh cái đĩa tiếp tục ăn thịt bò.
Ôn Liễu Niên: …
Kỳ thật mì sợi cũng không phải rất khó ăn a.
“Ôn đại nhân.” Một lát sau, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng cũng cùng nhau đến tiểu viện.
“Công tử sao lại dậy sớm như vậy.” Ám vệ tập thể chấn kinh.
Thẩm Thiên Lăng: …
Vì sao lại đem ta nói đến lười như vậy, ở Truy Ảnh Cung ta cũng dậy rất sớm mà, chẳng qua thích nằm úp sấp trên giường đọc sách mà thôi.
“Ta phân phó người ra ngoài mua điểm tâm.” Ôn Liễu Niên đứng lên, đem Tiểu Phượng Hoàng trong lòng phóng lên bàn.
“Chíp.” Mao Cầu thân thiết nhào vào trong lòng Tần Thiếu Vũ, phi thường muốn nghịch ném cao cao.
“Không cần.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Trù phòng có sẵn mấy thứ, tùy tiện ăn một chút là được.”
“Chỉ có mì dương xuân.” Ôn Liễu Niên có điểm 囧.
“Không sao.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Mì dương xuân thì mì dương xuân.”
“Vậy công tử ăn thử xem, không hợp khẩu vị ta thì ta lại phái người đi mua.” Ôn Liễu Niên phân phó trù phòng nấu hai bát mì, tuy rằng đã so với chén hắn ăn được lúc trước phong phú hơn rất nhiều, nhưng vẫn là mì dương xuân a!
“Chíp!” Mao Cầu một bên bị Tần Thiếu Vũ cào ngứa, một bên trường cổ lại biểu đạt khinh bỉ một chút.
Ôn Liễu Niên: …
Thẩm Thiên Lăng ngược lại là không kiêng ăn, ngồi xuống bàn vừa an vừa hỏi, “Liệu có tung tích của Tang Bạch Cốt không?”
“Tạm thời còn chưa có.” Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Buổi sáng ta có hỏi qua Tả hộ pháp, Truy Ảnh Cung cũng không có tin tức.”
“Vậy cũng chỉ có thể tiếp tục đợi thêm vài ngày.” Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Cũng không biết biện pháp lần này có hữu dụng hay không.”
“Công tử không cần lo lắng.” Ám vệ nói, “Huynh đệ Tang Bạch Cốt tính nghi ngờ rất nặng, cho dù nghe được tin tức, cũng phải qua vài ngày mới có động tĩnh.”
Giống như lời ám vệ, Tang Cốt sau khi nghe được tiếng gió, quả nhiên liền bắt đầu đứng ngồi không yên. Tuy nói quan hệ của hắn cùng Tang Bạch cũng không tốt là bao nhiêu, nhưng chung quy cũng từng cùng làm qua không ít chuyện, lần này nếu hắn vì bảo mệnh mà lựa chọn cùng Truy Ảnh Cung thỏa hiệp, vậy tất yếu sẽ liên lụy đến mình.
Lại qua mấy ngày, ám vệ cố ý tìm thời điểm náo nhiệt, đem “Tang Bạch Cốt” từ trong phủ nha dẫn đếu Truy Ảnh Cung, thậm chí còn muốn khua chiêng gõ trống, hấp dẫn rất nhiều lực chú ý. Mà buổi chiều ngày đó, Hoa Đường liền mang theo một đội nhân mã tự mình rời khỏi thành, thanh thế vô cùng lớn, dân chúng phân phân truyền lưu nói là bạch đầu lục kiểm quái cung khai một tin tức khó lường, cho nên Tả hộ pháp mới có thể tự mình ra khỏi thành đi tìm hiểu.
Tin tức truyền vào trong tai Tang Cốt, cảm xúc vốn đã nôn nóng nay lại như lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ hận không thể đem Tang Bạch thiên đao vạn quả mới hả hận.
“Hoàn toàn vô căn cứ, cứ như vậy mà diễn sao?” Thẩm Thiên Lăng có chút lo lắng.
“Ai nói vô căn cứ?” Tần Thiếu Vũ ôm y phóng lên bàn, nghiêng người hôn hôn, “Ngọt, ăn đường ?”
“Không cho nháo.” Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, “Nói thật đi, căn cứ là cái gì?” Rõ ràng vẫn chỉ là đoán mò a!
“Huynh đệ Tang Bạch Cốt có quan hệ không tốt, nếu một trong hai người rơi vào tay Truy Ảnh Cung, cung khai điều gì đó cũng không tính là kỳ quái.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y.
“Vậy Tả hộ pháp ra khỏi thành làm gì?” Thẩm Thiên Lăng lại hỏi.
“Ván cược này thật sự là nửa đoán nửa cược.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi có bí mật hay không?”
“Ân?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Mỗi người đều có bí mật của mình.” Tần Thiếu Vũ nói, “Giả thiết ngươi vẫn luôn có một kẻ thù, một ngày nọ kẻ thù này đột nhiên nói rằng trong tay có bí mật của ngươi, mà quan phủ sau khi cùng hắn nói chuyện, lại là lập tức phái quan binh rời khỏi thành, sau khi ngươi biết được tin tức, phản ứng đầu tiên là gì?”
Thẩm Thiên Lăng nói, “Quan phủ cùng hắn thông đồng, muốn điều tra bí mật của ta.”
“Không sai.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Vô luận là người trong sạch bao nhiêu, trong lòng vẫn sẽ có vài thứ không thể buông xuống được, huống chi là loại tiểu nhân âm tà như Tang Bạch Cốt này. Mặc kệ ở trong thành là Tang Bạch hay Tang Cốt, một khi biết được người kia đã cùng Truy Ảnh Cung liên thủ, tất nhiên sẽ chột dạ. Ta phái Hoa Đường rời khỏi thành, chính là để bức hắn không thể kiềm chế được nữa.”
“Ân.” Thẩm Thiên Lăng sáng tỏ, “Ta đã hiểu.”
“Lại nói, Lăng nhi có bí mật nhỏ nào không?” Tần Thiếu Vũ xoa xoa cằm y.
“Nếu là bí mật, tất nhiên sẽ không nói cho ngươi nghe.” Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống bàn đi ra ngoài.
“Đều đã thành thân, nói cho ta nghe một chút đi.” Tần Thiếu Vũ giống như thuốc dán mà bám chặt y.
“Ta muốn đến phòng thu chi , ngươi đi làm chính sự.” Thẩm Thiên Lăng đuổi người.
“Không!” Tần Thiếu Vũ phi thường cố chấp, “Ta chơi bời lêu lổng quen rồi, giờ thích được phu nhân nuôi.”
“Cách ta xa ra một chút a!” Thẩm Thiên Lăng một đường chạy đi.
Ám vệ ngồi trẹn ngọn cây cảm khái ngàn vạn, trò chơi truy đuổi gì đó, Cung chủ nhà ta cùng phu nhân quả thực có tình thú.
Mà từ khi Hoa Đường rời khỏi thành, thủ vệ bốn phía Vân Lam Thành liền bắt đầu lơi lỏng, Ôn Liễu Niên y theo thương định lúc trước, đem nguyên bản là kiểm tra từng người một biến thành kiểm tra bộ phận. Mà dân gian cũng bắt đầu truyền lưu tiếng gió, nói bởi vì bạch đầu lục kiểm quái cực độ phối hợp, tra ra không ít thứ, cho nên Ôn đại nhân phải thăng quan .
Tin tức truyền đến trong tai Tang Cốt, hắn rốt cục triệt để ngồi không yên.
Ôn Liễu Niên trên quan trường là có tiếng khó chơi, thiết diện vô tư lại khinh thường đạo lý đối nhân xử thế, cho nên quan viên thượng cấp đều không thích hắn. Một người như vậy có thể thăng quan, trừ phi là có được thành tựu không nhỏ, được quan to trong triều đề cử.
Mà thành tựu kia là gi… Liên tưởng mấy ngày trước đây nghe nói Tang Bạch đã bị mua chuộc, Tả hộ pháp Truy Ảnh Cung tự mình dẫn người ra khỏi thành chứng thực, hai tay Tang Cốt gắt gao nắm thành thiết quyền, trong mắt dường như muốn phun hỏa.
Chân trời từng trận kinh lôi, mưa to liên tục rơi xuống. Mưa tràn qua cửa trào vào sài phòng, vừa ẩm vừa lãnh, góc tường ném lại nửa con gà nướng, nhìn qua rất là keo kiệt.
Nếu không phải cái gọi là ca ca, bản thân hắn sao lại phải chật vật như thế.
Tang Cốt hai mắt xích hồng, nhặt lên một cái bao trên đất rối vội vàng dịch dung, sau đó thừa dịp đêm tối mà ẩn vào trong màn mưa dày đặc.
Hết
Tang Bạch Cốt giả trong lòng tràn đầy nồng đậm khổ bức, phi thường hy vọng nhiệm vụ lần này có thể sớm chấm dứt. Nhưng hiện thực hiển nhiên tương phản với nhân ý, một nén nhang trôi qua, Tang Bạch Cốt như trước không hề xuất hiện chung quanh phủ nha, ngược lại là dân chúng vây xem thấy hắn chết sông không nói lời nào, đã bắt đầu đề nghị Ôn Liễu Niên nghiêm hình bức cung, trong lòng phi thường đầy căm phẫn.
“Làm sao đây?” Phía sau bình phong, Thẩm Thiên Lăng lo lắng nói, “Cứ tiếp tục sẽ bị lộ.”
Tần Thiếu Vũ nhíu mày, hướng sư gia đưa một cái ánh mắt, báo hắn đến nói nhỏ vài câu. Sư gia liên tục gật đầu, sau khi trở về thì lớn tiếng nói, “Ngươi có điều không thể nói trước mặt mọi người?”
Tang Bạch Cốt giả liên tục gật đầu.
Dân chúng vây xem thấy thế phân phân tỏ vẻ cường liệt bất mãn, loại chuyện từ sớm đã đứng ở cửa phủ nha chờ kết quả quả cái gì cũng chưa nghe được quả thực không thể nhẫn, bộ dạng xấu còn chưa tính, tâm linh cũng không đẹp, ngay cả ruột cây củ cải cũng không bằng, thật là xấu xa mà.
“Người tới!” Ôn Liễu Niên nói, “Đưa hắn đến hậu đường, bản quan phải tiếp tục thẩm vấn.”
Sau khi nha dịch kéo Tang Bạch Cốt giả đi, dân chúng biểu tình ai oán, nhưng cũng không có lá gan quấy nhiễu, đành phải chờ sau khi lần thẩm vấn này hoàn tất, quan phủ có thể sớm dán cáo thị thiếp bảng, để bọn họ hảo hảo biết được rốt cục đã phát sinh chuyện gì.
“Mệt chết ta.” Vừa đi đến hậu đường, Tang Bạch Cốt giả liền chân nhuyễn mà ngồi lên ghế .
Ám vệ còn lại phân phân đối với hắn tiến hành an ủi theo chủ nghĩa nhân đạo, hơn nữa còn tỏ vẻ cách trang điểm này thật sự khí phách, chúng ta đều phi thường hâm mộ.
Biểu tình rất chân thành a.
“Bước tiếp theo phải làm thế nào?” Ôn Liễu Niên hỏi Tần Thiếu Vũ.
“Có thể cả hai huynh đệ Tang Bạch Cốt căn bản không có tách ra?” Thẩm Thiên Lăng đoán, nếu đúng như thế, vậy hết thảy công sức đều uổng phí.
“Cược cũng đã cược rồi, không bằng tiếp tục cược lớn thêm một chút.” Tần Thiếu Vũ nói, “Âm thầm phái người tản tin tức, cứ nói quan hệ giữa hai huynh đệ Tang Bạch Cốt kỳ thật cũng không tốt, vì muốn bảo mệnh, đã đem tất cả mọi chuyện khai ra.”
“Xác thực cũng có khả năng này.” Ôn Liễu Niên nói, “Nếu có quan hệ thân thiết, không có khả năng đã biết đối phương bị bắt mà còn không lộ diện.”
“Việc đã đến nước này, cũng chỉ có tiếp tục diễn.” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Ôn đại nhân có đồng ý với kế hoạch của ta?”
“Tất nhiên.” Ôn Liễu Niên gật đầu, “Hết thảy đều do Tần cung chủ an bày.”
Vào ban đêm, trong thành quả nhiên bắt đầu truyền rãi lời đồn, nói huynh đệ Tang Bạch Cốt kỳ thật đã sớm phản bội nhau, căn bản không phải ân ái triền miên như trong sách đã nói! Bạch đầu lục kiểm quái sau khi bị đưa đến hậu đường, là cung khai rất nhiều bí mật lớn kinh thế hãi tục, nghe nói đương trường liền đem Thẩm công tử sợ tới mức anh anh không ngừng, run rẩy nhào vào trong lòng Tấn cung chủ anh anh cầu an ủi.
Không sai, tuy rằng chuyện này cùng Thẩm Thiên Lăng kỳ thật không có quan hệ gì, nhưng bởi vì Tang Bạch Cốt rất là xấu, cho nên dân chúng vẫn thực kiên định cho Thầm tiểu thụ một vai diễn trong lời đồn, để khi tu bổ não bộ còn có thể nhân tiện thêm vào một chút cảnh đẹp ý vui.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Lăng uyển chuyển tình lại từ trong tiếng chim hót, quay đầu nhìn Tần Thiếu Vũ còn ngủ, vì thế đưa tay nhéo nhéo bụng hắn. Đường cong cơ nhục có chút cứng rắn, Thẩm tiểu thụ yên lặng bĩu môi, loại chuyện này vốn dĩ hoàn toàn không có bất cứ lạc thú gì đáng nói a! Mệt hắn mỗi buổi sáng đều làm không biết mệt.
Tần Thiếu Vũ khóe miệng giơ lên, phiên thân ôm lấy hắn, “Tiểu trư.”
“Rời giường.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Chúng ta đi xem thử có tin tức gì của Tang Bạch Cốt không.”
“Đại buổi sáng không cho nói mấy chuyện phiền lòng này.” Tần Thiếu Vũ nhu nhu đầu y, “Lần sau không được lấy lý do này nữa.”
“Ngươi nghĩ ta muốn nhắc tới.” Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra ngồi dậy, “Một chuyện lớn như vậy chưa được giải quyết, chẳng lẽ ngươi không lo lắng.”
“Lo lắng cũng vô dụng, cần gì phải tự tìm phiền não.” Tần Thiếu Vũ nói, “Huống hồ tà bất thắng chính, mọi chuyện sẽ có một ngày được giải quyết.”
“Nói thì như thế, nhưng ta vẫn muốn sớm đem mọi chuyện giải quyết.” Thẩm Thiên Lăng xuống giường xuyên hài, “Bằng không nói không chừng còn xảy ra thêm nhiễu loạn gì đó.”
Trong tiểu viện, Ôn Liễu Niên đang ăn mì dương xuân thay cho điểm tâm, Mao Cầu ngồi bên cạnh ăn hai miếng bò khô trên bàn, sau đó trường cổ nhìn nhìn bát của Ôn Liễu Niên.
“Muốn ăn?” Ôn Liễu Niên phân phó người đến trù phòng, giúp nó lấy một bát nhỏ.
“Chíp!” Mao Cầu cũng không thèm liếc mắt nhìn sợi mì một cái, xoay người nhảy vào trong lòng ám vệ, dùng móng vuốt nghiêm túc đá đá ngực hắn, sau đó vặn vặn vẹo vẹo chạy về bên người Ôn Liễu Niên, ngưỡng đầu chíp chíp kêu.
Ôn Liễu Niên mặt lộ vẻ khó hiểu, ám vệ thiện giải nhân ý (hiểu lòng người) từ trong lòng lấy ra một bao bò khô, đặt lên bàn nói, “Ôn đại nhân, Thiếu cung chủ nhà ta mời ngươi.”
“Chíp!” Mao Cầu dương dương tự đắc, chạy về bên cạnh cái đĩa tiếp tục ăn thịt bò.
Ôn Liễu Niên: …
Kỳ thật mì sợi cũng không phải rất khó ăn a.
“Ôn đại nhân.” Một lát sau, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng cũng cùng nhau đến tiểu viện.
“Công tử sao lại dậy sớm như vậy.” Ám vệ tập thể chấn kinh.
Thẩm Thiên Lăng: …
Vì sao lại đem ta nói đến lười như vậy, ở Truy Ảnh Cung ta cũng dậy rất sớm mà, chẳng qua thích nằm úp sấp trên giường đọc sách mà thôi.
“Ta phân phó người ra ngoài mua điểm tâm.” Ôn Liễu Niên đứng lên, đem Tiểu Phượng Hoàng trong lòng phóng lên bàn.
“Chíp.” Mao Cầu thân thiết nhào vào trong lòng Tần Thiếu Vũ, phi thường muốn nghịch ném cao cao.
“Không cần.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Trù phòng có sẵn mấy thứ, tùy tiện ăn một chút là được.”
“Chỉ có mì dương xuân.” Ôn Liễu Niên có điểm 囧.
“Không sao.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Mì dương xuân thì mì dương xuân.”
“Vậy công tử ăn thử xem, không hợp khẩu vị ta thì ta lại phái người đi mua.” Ôn Liễu Niên phân phó trù phòng nấu hai bát mì, tuy rằng đã so với chén hắn ăn được lúc trước phong phú hơn rất nhiều, nhưng vẫn là mì dương xuân a!
“Chíp!” Mao Cầu một bên bị Tần Thiếu Vũ cào ngứa, một bên trường cổ lại biểu đạt khinh bỉ một chút.
Ôn Liễu Niên: …
Thẩm Thiên Lăng ngược lại là không kiêng ăn, ngồi xuống bàn vừa an vừa hỏi, “Liệu có tung tích của Tang Bạch Cốt không?”
“Tạm thời còn chưa có.” Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Buổi sáng ta có hỏi qua Tả hộ pháp, Truy Ảnh Cung cũng không có tin tức.”
“Vậy cũng chỉ có thể tiếp tục đợi thêm vài ngày.” Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Cũng không biết biện pháp lần này có hữu dụng hay không.”
“Công tử không cần lo lắng.” Ám vệ nói, “Huynh đệ Tang Bạch Cốt tính nghi ngờ rất nặng, cho dù nghe được tin tức, cũng phải qua vài ngày mới có động tĩnh.”
Giống như lời ám vệ, Tang Cốt sau khi nghe được tiếng gió, quả nhiên liền bắt đầu đứng ngồi không yên. Tuy nói quan hệ của hắn cùng Tang Bạch cũng không tốt là bao nhiêu, nhưng chung quy cũng từng cùng làm qua không ít chuyện, lần này nếu hắn vì bảo mệnh mà lựa chọn cùng Truy Ảnh Cung thỏa hiệp, vậy tất yếu sẽ liên lụy đến mình.
Lại qua mấy ngày, ám vệ cố ý tìm thời điểm náo nhiệt, đem “Tang Bạch Cốt” từ trong phủ nha dẫn đếu Truy Ảnh Cung, thậm chí còn muốn khua chiêng gõ trống, hấp dẫn rất nhiều lực chú ý. Mà buổi chiều ngày đó, Hoa Đường liền mang theo một đội nhân mã tự mình rời khỏi thành, thanh thế vô cùng lớn, dân chúng phân phân truyền lưu nói là bạch đầu lục kiểm quái cung khai một tin tức khó lường, cho nên Tả hộ pháp mới có thể tự mình ra khỏi thành đi tìm hiểu.
Tin tức truyền vào trong tai Tang Cốt, cảm xúc vốn đã nôn nóng nay lại như lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ hận không thể đem Tang Bạch thiên đao vạn quả mới hả hận.
“Hoàn toàn vô căn cứ, cứ như vậy mà diễn sao?” Thẩm Thiên Lăng có chút lo lắng.
“Ai nói vô căn cứ?” Tần Thiếu Vũ ôm y phóng lên bàn, nghiêng người hôn hôn, “Ngọt, ăn đường ?”
“Không cho nháo.” Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, “Nói thật đi, căn cứ là cái gì?” Rõ ràng vẫn chỉ là đoán mò a!
“Huynh đệ Tang Bạch Cốt có quan hệ không tốt, nếu một trong hai người rơi vào tay Truy Ảnh Cung, cung khai điều gì đó cũng không tính là kỳ quái.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y.
“Vậy Tả hộ pháp ra khỏi thành làm gì?” Thẩm Thiên Lăng lại hỏi.
“Ván cược này thật sự là nửa đoán nửa cược.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi có bí mật hay không?”
“Ân?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Mỗi người đều có bí mật của mình.” Tần Thiếu Vũ nói, “Giả thiết ngươi vẫn luôn có một kẻ thù, một ngày nọ kẻ thù này đột nhiên nói rằng trong tay có bí mật của ngươi, mà quan phủ sau khi cùng hắn nói chuyện, lại là lập tức phái quan binh rời khỏi thành, sau khi ngươi biết được tin tức, phản ứng đầu tiên là gì?”
Thẩm Thiên Lăng nói, “Quan phủ cùng hắn thông đồng, muốn điều tra bí mật của ta.”
“Không sai.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Vô luận là người trong sạch bao nhiêu, trong lòng vẫn sẽ có vài thứ không thể buông xuống được, huống chi là loại tiểu nhân âm tà như Tang Bạch Cốt này. Mặc kệ ở trong thành là Tang Bạch hay Tang Cốt, một khi biết được người kia đã cùng Truy Ảnh Cung liên thủ, tất nhiên sẽ chột dạ. Ta phái Hoa Đường rời khỏi thành, chính là để bức hắn không thể kiềm chế được nữa.”
“Ân.” Thẩm Thiên Lăng sáng tỏ, “Ta đã hiểu.”
“Lại nói, Lăng nhi có bí mật nhỏ nào không?” Tần Thiếu Vũ xoa xoa cằm y.
“Nếu là bí mật, tất nhiên sẽ không nói cho ngươi nghe.” Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống bàn đi ra ngoài.
“Đều đã thành thân, nói cho ta nghe một chút đi.” Tần Thiếu Vũ giống như thuốc dán mà bám chặt y.
“Ta muốn đến phòng thu chi , ngươi đi làm chính sự.” Thẩm Thiên Lăng đuổi người.
“Không!” Tần Thiếu Vũ phi thường cố chấp, “Ta chơi bời lêu lổng quen rồi, giờ thích được phu nhân nuôi.”
“Cách ta xa ra một chút a!” Thẩm Thiên Lăng một đường chạy đi.
Ám vệ ngồi trẹn ngọn cây cảm khái ngàn vạn, trò chơi truy đuổi gì đó, Cung chủ nhà ta cùng phu nhân quả thực có tình thú.
Mà từ khi Hoa Đường rời khỏi thành, thủ vệ bốn phía Vân Lam Thành liền bắt đầu lơi lỏng, Ôn Liễu Niên y theo thương định lúc trước, đem nguyên bản là kiểm tra từng người một biến thành kiểm tra bộ phận. Mà dân gian cũng bắt đầu truyền lưu tiếng gió, nói bởi vì bạch đầu lục kiểm quái cực độ phối hợp, tra ra không ít thứ, cho nên Ôn đại nhân phải thăng quan .
Tin tức truyền đến trong tai Tang Cốt, hắn rốt cục triệt để ngồi không yên.
Ôn Liễu Niên trên quan trường là có tiếng khó chơi, thiết diện vô tư lại khinh thường đạo lý đối nhân xử thế, cho nên quan viên thượng cấp đều không thích hắn. Một người như vậy có thể thăng quan, trừ phi là có được thành tựu không nhỏ, được quan to trong triều đề cử.
Mà thành tựu kia là gi… Liên tưởng mấy ngày trước đây nghe nói Tang Bạch đã bị mua chuộc, Tả hộ pháp Truy Ảnh Cung tự mình dẫn người ra khỏi thành chứng thực, hai tay Tang Cốt gắt gao nắm thành thiết quyền, trong mắt dường như muốn phun hỏa.
Chân trời từng trận kinh lôi, mưa to liên tục rơi xuống. Mưa tràn qua cửa trào vào sài phòng, vừa ẩm vừa lãnh, góc tường ném lại nửa con gà nướng, nhìn qua rất là keo kiệt.
Nếu không phải cái gọi là ca ca, bản thân hắn sao lại phải chật vật như thế.
Tang Cốt hai mắt xích hồng, nhặt lên một cái bao trên đất rối vội vàng dịch dung, sau đó thừa dịp đêm tối mà ẩn vào trong màn mưa dày đặc.
Hết
/212
|