Quyển I: Khởi nghĩa Hồng Bàng
Chương 7: Bách Việt đệ nhất phú gia (2)
Hoàng Anh Kiệt hì hì gọi thêm vài món nữa, có người đãi thì phải ăn cho bõ chứ. Ngày thường, tuy Kiệt có khá rủng rỉnh tiền, nhưng với cậu việc ăn chùa vẫn có cái thú của nó.
Hoàng Anh Kiệt tuy miệng ăn, song vẫn luôn quan sát mấy người nhà họ Bùi. Từ hành vi, lời nói, cậu cũng có vài phần hiểu biết, con cả Bùi Duy Sơn tuy có chút thông minh, nhưng quá nóng nảy, không biết kiên nhẫn. Bùi Duy Hải thì kiên nhẫn hơn, biết thì nói không biết thì không nói, nhưng tài trí cũng chưa chắc hơn anh mình mấy phần. Bùi Khả Nghi tuy là con gái, nhưng tài trí hơn hẳn các anh, lại biết nghĩ tới điều sâu xa- như khi cô nhận ra thâm ý trong câu chửi của Kiệt thì chỉ khẽ nói cho Duy Sơn biết. Nếu không phải gã ngốc đó bô bô cái mồm, thì không ai biết mà chê gã cả. Riêng người cha, Bùi Duy Linh, người này thâm tàng bất lộ, phần tài trí chắc chắn rất cao, Kiệt thắng trận trước cả ông ta là nhờ kiến thức hậu thế, chứ không hẳn là tài năng.
Ăn uống no nê, Kiệt định phủi đít đứng dậy, nhưng thấy no quá, không tài nào đứng lên nổi, thế là đành ngồi yên. Thế rồi, đột nhiên Duy Sơn đập bàn cái rầm.
- Đầu thêm ván nữa! Lần này bọn này ra đề.
- Tiền cược là gì?
- Bọn này đãi các cậu một bữa nữa!
- Cũng được đấy, nhưng để hôm khác, hôm nay no rồi.
- Làm ơn đi mà!- Duy Sơn vội năn nỉ, câu ta không cam tâm thua thế này.
- Tôi bảo để hôm khác mời ăn, cứ đố đi chứ!
- Thế hả, xin lỗi, hiểu nhầm. Ta làm câu đối, được không.
- OK!
- Hả?
- LÀ đồng ý ấy mà.
- Câu đối tớ ra là: Đẹp vàng son.- Bùi Duy Sơn vừa nói, vừa lấy cái vòng tay vàng ra khoe
- Ngon mật mỡ.- Hoàng Anh Kiệt thì cầm cái bát vừa ăn lên, đối lại.
- Con mẹ nó chứ!- Duy Sơn há hốc mồm, không ngờ vế đối của mình lại bị đáp lại như thế.
- Anh để em. – duy Hải tiến lên, lại cầm cái vòng vàng của Duy Sơn, nói luôn- Dưỡng Thiên Hạ Chi Công ( tiền bạc có công nuôi người trong thiên hạ).
- Nối Tổ Tông Chi Nghiệp!- Kiệt chỉ xuống hạ thể, đáp luôn ( cái đó dùng để khai chi tán diệp, sinh dòng nối dõi).
( Đọc trong Thần Đồng Đất Việt, tập Cứu Tinh Dần Béo, nói trước kẻo anh em bảo nhai nhái ở đâu lại kiện thì khổ)
Hai câu đối, một mặt vừa đối chỉnh, mặt khác lại hạ thấp được đối thủ, khiến hai tên nhóc kia càng ngẫm càng thấy cay. Lúc này Khả Nghi lại phải thay hai anh mình ra trận, cô bé quả thực quá giỏi so với con gái thời này.
- Thân con gái không hiểu biết nhiều, xin ra vế đối: Thập Khẩu Tâm Tư, Tư Quốc, Tư Gia, Tư Phụ Mẫu.
- Thốn Thân Ngôn Tạ, Tạ Thiên, Tạ Địa, Tạ Quân Vương.
( Đọc Thần Đồng Đất Việt, tập 51, Độc Chiến Minh Triểu, trang 65-67 để biết rõ)
Hai bên hòa nhau, vế đối chuẩn nhưng không vế nào hạ đối phương xuống. Là thân con gái, Nghi nói về chữ Tư- là nhớ nhung không có gì là sai. Thân nam nhi như Kiệt biết lễ nghĩa, phải biết đến Tạ- biết ơn, là sự thường.
- Ván này hai thua, một hòa. Bọn này bại!- Duy Sơn và Duy Hải uể oải nhận thua.
Bùi Duy Linh cũng hết sức khoái cậu nhóc này, rõ ràng sinh ra ở một nơi không phải phồn hoa đô hội, nhưng nền giáo dục của cậu nhóc này rõ ràng hết sức vững và có căn bản. Bản thân là một đại thương gia phú khả địch quốc, ông hết sức khoái nhân tài. Tất nhiên, thơ phú thì cũng có cái hay, nhưng với ông thứ tài làm thơ chỉ là phụ. Sở dĩ đến đời Duy Sơn, Duy Hải, Khả Nghi lại được cho học chữ nghĩa nhiều, là vì Bùi Duy Linh biết rằng muốn duy trì sức mạnh gia tộc thì phải chen chân vào được giới sĩ phu, phải đi con đường quan lại. Còn thương nhân, có giàu hơn cũng chỉ là lợn béo cho thịt, trâu khỏe để kéo cày.
- Này nhóc, người ta thường nói quá tam ba bận, thêm ván nữa nhé?
- Vậy ông định thân chinh ra trận hả, cũng được ạ?
- Ta có một phép tính, nếu cháu làm được, ta tặng một lượng vàng!
- Một lượng vàng!- Suýt nữa thì Nhung và Linh đã hét lên vì sợ, trong mắt bọn nhỏ, vàng là thứ xa xỉ chừng nào.
- Có lợi mà không biết chiếm, tất trời tru đất diệt.
- Được, bài toán như sau. Xưa có người phú ông giàu có, ông chết lúc vợ đang có mang. Trước khi ra đi, ông để lại 3 hồm vàng và trăn trối rằng, hễ sinh con trai thì con 2 hòm mẹ 1 hòm, sinh con gái thì con 1 hòm mẹ 2 hòm. Nhưng người mẹ lại sinh đôi một trai một gái. Vậy chia ra làm sao?
- Rất đơn giản, con trai gấp đôi mẹ, mẹ gấp đôi con gái, thế thì cứ tình như sau, con gái một phần thì mẹ được hai, mẹ được hai thì con trai được bốn, vậy cứ chia số vàng ra làm 7 phần là được.
- Nhóc thật khá lắm đó. Đây là một lạng vàng.
- Cám ơn ông bác nhiều.- Kiệt cười, đồng thời cầm luôn lạng vàng. Rất rõ ràng, với một người như Bùi Duy Linh, 1 lạng vàng cũng như một đồng xu.
Kiệt vui vẻ ra về, cảm thấy vui khi gặp được một tay nhà giáu mà hơi ngu ngơ. Nhưng trong mắt Bùi Duy Linh, Kiệt là một viên ngọc chưa mài giũa. Rõ ràng, cậu ta rất có tiềm chất, rất có học thức, nhưng tính cách thì quá hiếu thắng. Với một người có chức có quyền, điều này chưa chắc đã tốt huống hồ một tên dân đen. Hơn nữa, Bùi Duy Linh cũng thấy rằng, Kiệt không nên phí hoài tài năng ở cái nơi nghèo nàn này, họ Bùi mới là chỗ để cậu bé này giương cao cánh.
- Tìm hiểu về đứa nhóc đó!
- Vâng thưa ông chủ!
- Cha định làm gì cậu ta thế ạ!- Duy Sơn vội hỏi cha, thua thì thua, Duy Sơn vẫn chấp nhận được. Hơn nữa tên kia còn làm được toán, thứ mà y chưa tài nào nghiền ngẫm ra được nữa cơ mà. Thua cũng được.
- Ta định tìm một người có thể giúp con mang cơ nghiệp họ Bùi này đi lên.
- Hắn ta quá cao ngạo!
- NGựa hoang phải thuần mới có thể cưỡi, nhưng đã cưỡi được con ngựa ấy, thì đó sẽ là con ngựa vĩnh viễn trung thành với con.
- Chỉ sợ nó không phải là ngựa thôi. - Khả Nghi là con gái nhà họ Bùi, cô cũng biết muốn biến người khác thành người nhà mình, cha cô có thể dùng biện pháp gì. Cầu mong cậu nhóc đó không quá thảm.
P/S: Anh em tha thứ, hôm nay có bài thi, không thể viết kịp rồi. Xin hẹn trả nợ lúc khác. Chương ngắn ý chưa dài, xin tạm ngưng bút.
Chương 7: Bách Việt đệ nhất phú gia (2)
Hoàng Anh Kiệt hì hì gọi thêm vài món nữa, có người đãi thì phải ăn cho bõ chứ. Ngày thường, tuy Kiệt có khá rủng rỉnh tiền, nhưng với cậu việc ăn chùa vẫn có cái thú của nó.
Hoàng Anh Kiệt tuy miệng ăn, song vẫn luôn quan sát mấy người nhà họ Bùi. Từ hành vi, lời nói, cậu cũng có vài phần hiểu biết, con cả Bùi Duy Sơn tuy có chút thông minh, nhưng quá nóng nảy, không biết kiên nhẫn. Bùi Duy Hải thì kiên nhẫn hơn, biết thì nói không biết thì không nói, nhưng tài trí cũng chưa chắc hơn anh mình mấy phần. Bùi Khả Nghi tuy là con gái, nhưng tài trí hơn hẳn các anh, lại biết nghĩ tới điều sâu xa- như khi cô nhận ra thâm ý trong câu chửi của Kiệt thì chỉ khẽ nói cho Duy Sơn biết. Nếu không phải gã ngốc đó bô bô cái mồm, thì không ai biết mà chê gã cả. Riêng người cha, Bùi Duy Linh, người này thâm tàng bất lộ, phần tài trí chắc chắn rất cao, Kiệt thắng trận trước cả ông ta là nhờ kiến thức hậu thế, chứ không hẳn là tài năng.
Ăn uống no nê, Kiệt định phủi đít đứng dậy, nhưng thấy no quá, không tài nào đứng lên nổi, thế là đành ngồi yên. Thế rồi, đột nhiên Duy Sơn đập bàn cái rầm.
- Đầu thêm ván nữa! Lần này bọn này ra đề.
- Tiền cược là gì?
- Bọn này đãi các cậu một bữa nữa!
- Cũng được đấy, nhưng để hôm khác, hôm nay no rồi.
- Làm ơn đi mà!- Duy Sơn vội năn nỉ, câu ta không cam tâm thua thế này.
- Tôi bảo để hôm khác mời ăn, cứ đố đi chứ!
- Thế hả, xin lỗi, hiểu nhầm. Ta làm câu đối, được không.
- OK!
- Hả?
- LÀ đồng ý ấy mà.
- Câu đối tớ ra là: Đẹp vàng son.- Bùi Duy Sơn vừa nói, vừa lấy cái vòng tay vàng ra khoe
- Ngon mật mỡ.- Hoàng Anh Kiệt thì cầm cái bát vừa ăn lên, đối lại.
- Con mẹ nó chứ!- Duy Sơn há hốc mồm, không ngờ vế đối của mình lại bị đáp lại như thế.
- Anh để em. – duy Hải tiến lên, lại cầm cái vòng vàng của Duy Sơn, nói luôn- Dưỡng Thiên Hạ Chi Công ( tiền bạc có công nuôi người trong thiên hạ).
- Nối Tổ Tông Chi Nghiệp!- Kiệt chỉ xuống hạ thể, đáp luôn ( cái đó dùng để khai chi tán diệp, sinh dòng nối dõi).
( Đọc trong Thần Đồng Đất Việt, tập Cứu Tinh Dần Béo, nói trước kẻo anh em bảo nhai nhái ở đâu lại kiện thì khổ)
Hai câu đối, một mặt vừa đối chỉnh, mặt khác lại hạ thấp được đối thủ, khiến hai tên nhóc kia càng ngẫm càng thấy cay. Lúc này Khả Nghi lại phải thay hai anh mình ra trận, cô bé quả thực quá giỏi so với con gái thời này.
- Thân con gái không hiểu biết nhiều, xin ra vế đối: Thập Khẩu Tâm Tư, Tư Quốc, Tư Gia, Tư Phụ Mẫu.
- Thốn Thân Ngôn Tạ, Tạ Thiên, Tạ Địa, Tạ Quân Vương.
( Đọc Thần Đồng Đất Việt, tập 51, Độc Chiến Minh Triểu, trang 65-67 để biết rõ)
Hai bên hòa nhau, vế đối chuẩn nhưng không vế nào hạ đối phương xuống. Là thân con gái, Nghi nói về chữ Tư- là nhớ nhung không có gì là sai. Thân nam nhi như Kiệt biết lễ nghĩa, phải biết đến Tạ- biết ơn, là sự thường.
- Ván này hai thua, một hòa. Bọn này bại!- Duy Sơn và Duy Hải uể oải nhận thua.
Bùi Duy Linh cũng hết sức khoái cậu nhóc này, rõ ràng sinh ra ở một nơi không phải phồn hoa đô hội, nhưng nền giáo dục của cậu nhóc này rõ ràng hết sức vững và có căn bản. Bản thân là một đại thương gia phú khả địch quốc, ông hết sức khoái nhân tài. Tất nhiên, thơ phú thì cũng có cái hay, nhưng với ông thứ tài làm thơ chỉ là phụ. Sở dĩ đến đời Duy Sơn, Duy Hải, Khả Nghi lại được cho học chữ nghĩa nhiều, là vì Bùi Duy Linh biết rằng muốn duy trì sức mạnh gia tộc thì phải chen chân vào được giới sĩ phu, phải đi con đường quan lại. Còn thương nhân, có giàu hơn cũng chỉ là lợn béo cho thịt, trâu khỏe để kéo cày.
- Này nhóc, người ta thường nói quá tam ba bận, thêm ván nữa nhé?
- Vậy ông định thân chinh ra trận hả, cũng được ạ?
- Ta có một phép tính, nếu cháu làm được, ta tặng một lượng vàng!
- Một lượng vàng!- Suýt nữa thì Nhung và Linh đã hét lên vì sợ, trong mắt bọn nhỏ, vàng là thứ xa xỉ chừng nào.
- Có lợi mà không biết chiếm, tất trời tru đất diệt.
- Được, bài toán như sau. Xưa có người phú ông giàu có, ông chết lúc vợ đang có mang. Trước khi ra đi, ông để lại 3 hồm vàng và trăn trối rằng, hễ sinh con trai thì con 2 hòm mẹ 1 hòm, sinh con gái thì con 1 hòm mẹ 2 hòm. Nhưng người mẹ lại sinh đôi một trai một gái. Vậy chia ra làm sao?
- Rất đơn giản, con trai gấp đôi mẹ, mẹ gấp đôi con gái, thế thì cứ tình như sau, con gái một phần thì mẹ được hai, mẹ được hai thì con trai được bốn, vậy cứ chia số vàng ra làm 7 phần là được.
- Nhóc thật khá lắm đó. Đây là một lạng vàng.
- Cám ơn ông bác nhiều.- Kiệt cười, đồng thời cầm luôn lạng vàng. Rất rõ ràng, với một người như Bùi Duy Linh, 1 lạng vàng cũng như một đồng xu.
Kiệt vui vẻ ra về, cảm thấy vui khi gặp được một tay nhà giáu mà hơi ngu ngơ. Nhưng trong mắt Bùi Duy Linh, Kiệt là một viên ngọc chưa mài giũa. Rõ ràng, cậu ta rất có tiềm chất, rất có học thức, nhưng tính cách thì quá hiếu thắng. Với một người có chức có quyền, điều này chưa chắc đã tốt huống hồ một tên dân đen. Hơn nữa, Bùi Duy Linh cũng thấy rằng, Kiệt không nên phí hoài tài năng ở cái nơi nghèo nàn này, họ Bùi mới là chỗ để cậu bé này giương cao cánh.
- Tìm hiểu về đứa nhóc đó!
- Vâng thưa ông chủ!
- Cha định làm gì cậu ta thế ạ!- Duy Sơn vội hỏi cha, thua thì thua, Duy Sơn vẫn chấp nhận được. Hơn nữa tên kia còn làm được toán, thứ mà y chưa tài nào nghiền ngẫm ra được nữa cơ mà. Thua cũng được.
- Ta định tìm một người có thể giúp con mang cơ nghiệp họ Bùi này đi lên.
- Hắn ta quá cao ngạo!
- NGựa hoang phải thuần mới có thể cưỡi, nhưng đã cưỡi được con ngựa ấy, thì đó sẽ là con ngựa vĩnh viễn trung thành với con.
- Chỉ sợ nó không phải là ngựa thôi. - Khả Nghi là con gái nhà họ Bùi, cô cũng biết muốn biến người khác thành người nhà mình, cha cô có thể dùng biện pháp gì. Cầu mong cậu nhóc đó không quá thảm.
P/S: Anh em tha thứ, hôm nay có bài thi, không thể viết kịp rồi. Xin hẹn trả nợ lúc khác. Chương ngắn ý chưa dài, xin tạm ngưng bút.
/385
|