Chương 891: Về sau (7)
Hứa Gia Mộc chỉ cảm nhận được như là có thứ gì đó hung hăng nện vào trái tim của mình, co rút đau đớn một phen.
Mấy năm nay, anh không đi tìm cô, cô không tới tìm anh, hai người cứ như vậy kết thúc.
Nhưng là, mỗi khi nghe được tên của cô từ trong miệng người khác, anh vẫn để ý theo vô thức.
Mấy năm nay, anh nghe được quá nhiều về truyền văn của cô, thậm chí trong đó có một điều, là cô đã kết hôn ở Seatle, gả cho một người đàn ông đã có hai đứa con, con lớn nhất tám tuổi, con bé hơn mới vừa tròn ba tuổi.
Không biết là thật hay giả, anh không biết, không đi kiểm chứng, cũng không dám đi kiểm chứng.
Anh biết, là anh sợ hãi, sợ những điều đó là sự thật.
La tổng và Trương tổng bàn về chuyện đại sứ hình tượng, thường có ba chữ kia xuất hiện trong miệng họ, nhưng Hứa Gia Mộc không nghe được tới cùng là họ nói gì, cho đến cuối cùng, La tổng hỏi anh, nếu để Tống Tương Tư làm, anh thấy thế nào, anh mới ngơ ngẩn lấy lại tinh thần, im lặng một lúc, rồi đáp lại một câu “tùy”, sau đó âm thanh cứng ngắc lấy cớ, rời khỏi.
Lúc này là mùa hè, sau giờ ngọ ánh mặt trời rất nhiều, thời tiết nóng bức vô cùng, toàn người anh mặc giày da, đứng ở cửa Kim bích huy hoàng chưa đầy hai phút đã toát đầy mồ hôi.
Anh như là không cảm nhận được cái nóng, liền hút hết điếu này đến điếu khác, cho đến cuối cùng, khi bản thân bị sặc, anh mới lấy lại tinh thần, đi đến bãi đỗ xe.
Hứa gIa Mộc lái xe đi loạn không có mục đích, đến lúc anh hồi phục lại tinh thần, xe của anh đang ở đối diện khu nhà Tô Uyển.
Là lại một lần.
Ba năm nay, anh đã không biết có bao nhiêu lần, một mình lái xe thất thần, liền đi đến đây, sau đó ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa một thời gian dài, giống như một người đần độn.
Ánh mặt trời ngoài cửa xe, thong thả nghiêng chiếu, lúc ánh sáng không còn mãnh liệt lắm, Hứa gIa Mộc khởi động xe, chỉ là anh chưa kịp nhấn ga, ánh sáng trong mắt lại bắt được một bóng dáng quen thuộc, trái tim anh lập tức giống như bị ai đó nắm lấy, toàn thân run rẩy, sau đó giẫm phanh trở lại, quay đầu, thắng gấp nhìn về phía bóng dáng kia.
Cứ việc cô đeo kính và đội mũ, dường như cả khuôn mặt đều bị che đi, nhưng anh vẫn dễ dàng nhận ra đó là cô.
Người cô không thay đổi là mấy so với ba năm trước, thậm chí, còn gầy hơn một chút, xuyên qua váy ngắn màu đỏ trên người, nổi bật làn da cực kỳ trắng, đôi chân thon dài thẳng tắp, phía dưới phối hợp cùng một đôi giày đế bằng.
Cô đang nghe điện thoại, khẽ cúi đầu, môi đỏ mọng cong lên, cực kỳ lười biếng cười nhạt, giống hệt như trong trí nhớ của anh.
Đợi cho đến lúc anh phục hồi lại tinh thần, Tống Tương tư đã lên một chiếc taxi rời đi, anh theo bản năng giẫm chân ga muốn đuổi theo, nhưng nghĩ đến ba năm trước đây, anh và cô chia tay không vui vẻ gì, bỗng dưng sự kích thích kia lại tàn lụi, cả người trở nên vô lực, dựa vào ghế xe.
Bên trong xe yên tĩnh tầm năm phút đồng hồ, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Hứa Gia Mộc chần chừ một lúc, mới quay đầu, nhìn màn hình điện thoại, liền nghe máy: “Anh?”
/983
|