Con lại muốn làm ra chuyện gì liều lĩnh để gây sức ép với mẹ nữa chứ? Con cho rằng con còn có thể chọn sao? Ông nội của con thì tính tình nói một không nói hai con cũng không phải không biết, ba của con còm không dám chống đối, huống chi là con?
Bạch phu nhân dừng một chút, thở dài tiếp tục nói: Nếu như đã chuyển vào đây, thì đặt lòng lại ở nơi này cho mẹ, đến lúc đứa nhỏ sinh ra sẽ lập tức cử hành hôn lễ, nhà họ Bạch dầu gì ở Thành phố S này cũng có uy tín danh dự, việc đã đến nước này, dù sao vẫn không đến nổi quá ủy khuất cho con.
Cận Tử Kỳ nhân lúc không khí bên trong yên tĩnh lại, giơ tay lên muốn gõ cửa, lại nghe được giọng nói của Bạch Tang Tang mang theo cảm xúc không cam lòng vang lên: Lúc này còn nói không tủi thân sao? Vì cái gọi là lợi ích của gia tộc sẽ để cho tôi gả đến một gia đình chồng tương lai không lên được mặt bàn! Mẹ, mẹ giúp tôi chuyển lời cho ông nội, ở trong mắt ông đứa cháu gái tôi đây có phải chẳng qua là một lá bài lợi thế để ông dùng mở rộng lãnh thổ sự nghiệp của nhà họ Bạch mà thôi hay không?
Con không thể cho mẹ yên tĩnh chút sao? Bạch phu nhân cắn răng cúi đầu giáo huấn: Chuyện đến bước này, con còn tưởng rằng có đường sống quay về sao? Sau này kềm chế tâm cho mẹ, sống qua ngày thật tốt, chớ từ sáng đến tối đi đâu đó lộn xộn, nơi này không phải Australia, cũng không phải là nhà họ Bạch, sẽ không còn có tình trạng có người dung túng con nữa.
Bạch phu nhân nói đến phần sau hơi có chút bất đắc dĩ: Ban đầu muốn con ở trong nước tìm trường cao đẳng tiếp tục đào tạo, cứ không muốn, ầm ĩ la hét đòi đi nước ngoài du học, hiện tại thì hay rồi, cái tốt không học ngược lại học nếp sống hư hỏng ở nơi đó, chưa kết hôn mà có con, còn phải lén lén lút lút vào cửa như vậy, nhìn thôi thì đã khiến cho người ta nhức đầu!
Xuyên thấu qua khe cửa, Cận Tử Kỳ nhìn thấy Bạch Tang Tang rời khỏi chỗ đứng trước cửa sổ, xoay người ngồi xuống cạnh giường, gương mặt khóc lóc thảm thiết, hiển nhiên vẫn là không cách nào tiếp nhận kết quả như thế, nghe được Bạch phu nhân nói như vậy, lại phản pháo trở lại.
Nếu nhức đầu vậy cũng chớ nhìn, dù sao sự sống chết của tôi các người cũng không quan tâm, cần gì còn phải ở chỗ này làm thánh nhân dạy dỗ tôi, đều đi đi, đi đi, không nhìn không gần không đau!
Con —— Bạch phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà đưa tay chỉ vào Bạch Tang Tang đang hất mặt, cơn tức cũng từ từ bốc lên: Con chính là nói chuyện với người mẹ sinh con ra nuôi con khôn lớn như vậy sao?! Những gì mẹ nói chẳng lẽ là muốn hại con sao? Không phải con muốn làm mẹ tức chết mới vui lòng, cho nên mạnh miệng tranh cãi với mẹ như vậy!
Chẳng lẽ vẫn là vì tốt cho tôi? Bạch Tang Tang lạnh lùng cười một tiếng, Vì tốt cho tôi mà để tôi cùng loại đàn bà quê mùa không có văn hoá này sống chung dưới một mái hiên? Ngay cả Kiều Niệm Chiêu ăn nói khép nép lấy lòng bà ta như vậy cũng có thể bị bà ta đuổi đi, huống chi là tôi chứ?
Bạch phu nhân bị tức không phải nhẹ, hít thở cũng hổn hển nhiều, nhưng vẫn lý trí mà áp chế tâm tình của mình xuống.
Bạch Tang Tang trừng mắt nhìn, cười ra tiếng, hàng lông mi thật dài giống như hai cây bàn chải nhỏ, vừa đen vừa cong lên, ngón tay được sơn màu nhẹ lướt qua ra giường hoa văn rườm rà: Mà tôi sẽ không giống Kiều Niệm Chiêu ngu như vậy, nếu bà ta dám khiến cho tôi không thoải mái, bà ta nghĩ cũng đừng nghĩ, ha ha, mẹ tin không?
Bạch phu nhân bất ngờ ngẩn ra, thở dốc vì kinh ngạc, sự kiên quyết trong lời nói của con gái mình làm sao bà lại nghe không hiểu, nhưng mà chuyện phát triển đến bước này, các cô đã sớm bị người khác quản chế, đâu còn được quyền chủ động?
Bà xoa xoa huyệt thái dương mình đang đau nhói, thở dài: Vậy con nói đi con muốn như thế nào? Để cho đứa nhỏ trong bụng con biến thành đứa con hoang không có cha sao? Hôm nay Tô Hành Phong nguyện ý gánh vác lấy trách nhiệm này, còn do nhà họ Tống ra mặt tới điều đình cùng nhà họ Bạch, sau này cho dù con chẳng qua là vợ của cháu ngoại cũng không thiếu phần được Tống lão che chở.
Hừ, nhà họ Bạch chúng ta còn cần nhà họ Tống bọn họ che chở à? Bạch Tang Tang mỉa mai mà cười: Mẹ, mẹ có phần quá xem thường chính nhà chúng ta, cần gì phải tự mình ở khắp nơi cảm thấy kém người ta một bậc?
Bạch phu nhân nhìn sang đứa con gái hồ đồ ngu xuẩn, ngữ điệu cũng lạnh xuống: Sau này ở đây tốt nhất thu hồi tính khí Đại tiểu thư của cô, ba cô cũng đã nói cho cô biết, gần đây hai nhà Tống Bạch đang cùng nhau khai phát một hạng mục quan trọng, không hy vọng bởi vì một mình cô mà phá hư sự hợp tác không dễ có được của hai nhà!
Nói đến nói đi còn không phải là vì lợi ích của chính các người! Ánh mắt của Bạch Tang Tang lập tức có chút chua xót, cô cắn mạnh môi của mình, trong phút chốc dòng máu đỏ tươi ngấm ra ngoài.
Bạch phu nhân cứng rắn quyết tâm không nhìn tới Bạch Tang Tang, Nếu như con không biết bớt phóng túng như vậy nữa, sau này người chịu khổ chính là bản thân mình! Con thật sự cảm thấy mẹ với ba con là người vì ích lợi công ty mà cũng không nhìn lại con gái mình sao?
Lời mẹ bùi ngùi khiến cho Bạch Tang Tang ngẩn ra, cô ngẩng đầu nhìn sang Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân đi thẳng tới trước cửa sổ, nhìn sang bóng đêm đen như mực ngoài cửa sổ mà sâu kín mở miệng: Phản ứng khi mang thai của con nghiêm trọng như vậy, hiện tại số tháng của đứa bé cũng không nhỏ nữa, nếu như có thể nạo thai, mẹ với ba con đã sớm để cho bác sĩ thầm xoá sạch đứa nhỏ này rồi.
Ngoài cửa Cận Tử Kỳ vừa nghe, lập tức trong lòng xuất hiện nghi ngờ.
Số tháng không nhỏ? Dựa theo đêm ấy ở nhà họ Tống mà phỏng đoán, đứa bé này cũng chỉ hơn hai tháng một chút, phá thai cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng mà mấy chữ phản ứng khi mang thai lại khiến cô nhíu mày.
Trong phòng, giọng nói Bạch phu nhân truyền đến: Thể chất của con vốn là thiên về hàn, bác sĩ nói con lơ mơ lấy đứa bé này ra, rất có thể cả đời cũng mất đi khả năng làm mẹ, nguy hiểm như vậy, mẹ không dám lỗ mãng, ba của con cũng không dám làm bừa, hiện tại con đã hiểu như thế, còn muốn phá thai sao?
Bạch Tang Tang vẫn còn không nguyện ý buông tha, làm như sắp chết mà giãy giụa: Cận Tử Kỳ con gái lớn của nhà họ Cận không phải cũng có con không hợp pháp sao? Cô ta bây giờ còn không phải trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tống, cuộc sống khỏi phải nói vô cùng thoải mái!
Mặc dù Cận Tử Kỳ không thấy được biểu tình trên mặt của Bạch Tang Tang, nhưng từ trong giọng nói chua chát đó, cũng nghe được giờ phút này trong lòng Bạch Tang Tang đối với mình là hâm mộ và đố kị, hận bản thân cô ta không thể trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tống.
Cô ta là cô ta, con cảm thấy mình có thể so với cô ta sao? Việc cô ta sinh con ngoài giá thú hiện tại trong giới đều biết, chính là đứa nhỏ của con trai Tống lão được nhận tổ quy tông trở lại, nói trắng ra là đứng vững vị trí cháu nội đích tôn của nhà họ Tống! Con của con thì sao chứ? Không có Tô Hành Phong ở bên ngoài nhận lấy, đứa nhỏ trong bụng con chính là đứa con hoang không có cha, mặc dù nhà họ Bạch sẵn lòng thay con nuôi dưỡng đứa bé này, khi trưởng thành nó cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng !
Mẹ nói đi nói lại không phải là muốn cho tôi chết tâm mà đợi ở chỗ này sao?
Nếu không phải do bản thân con không chú ý hành vi của mình, làm ra tình trạng hiện tại này, còn cần mẹ với ba con tới giúp con khắc phục hậu quả sao? Mặc dù đứa nhỏ trong bụng con không ——
Sao em đứng ở chỗ này?
Đang lúc Cận Tử Kỳ bị lời nói kế tiếp của Bạch phu nhân dẫn tới tò mò, thời điểm nghe đến mức nhập thần, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam đầy kinh ngạc, cô hết sức ngạc nhiên mà quay đầu, lại nhìn thấy Tô Hành Phong đang nhíu mày đứng ở nơi đó.
Dường như cùng một thời gian, tiếng tranh chấp trong phòng ngủ cũng ngưng lại, sau khi yên tĩnh càng tỏ ra rất quỷ dị.
Tô Hành Phong đi tới, mắt liếc nhìn cửa phòng khép hờ sau lưng Cận Tử Kỳ, anh hiển nhiên biết hiện tại là người nào ở bên trong, đang muốn mở miệng thì cửa phòng lại bị kéo ra.
Bạch phu nhân chính là đang ý cười ràn rụa, thái độ vô cùng đúng mực mà đứng ở cửa, một tay còn nắm tay cầm của cửa, trong lúc nhìn đến Cận Tử Kỳ và Tô Hành Phong đáy mắt thoáng qua một đường u tối thăm thẳm, nhưng ngay sau đó lại nhẹ nhàng mà cười lên.
Làm sao mà đều đứng ở cửa không đi vào, là tới tìm Tang Tang sao? Đứa bé kia mới tới nơi này, có chút không thích ứng, tôi đang ở bên trong khuyên răn nó, cũng tránh khỏi ngày sau thêm phiền toái cho các người.
trên mặt của Tô Hành Phong cũng không biểu lộ cảm xúc quá nhiều, chẳng qua là cực kỳ bình thản mà gật đầu chào, Tôi chỉ là đi ngang qua nơi này, sẽ không đi vào trong quấy rầy Bạch tiểu thư nghỉ ngơi. nói xong cũng không để ý khóe miệng Bạch phu nhân co quắp mà đi thẳng rồi.
Bất quá Bạch phu nhân cũng không phải là kiểu phụ nữ như bình hoa, thu lại vẻ mặt lúng túng của mình, quay qua nhìn Cận Tử Kỳ, hơi mỉm cười: Thiếu phu nhân đến đây lúc nào, sao cũng không nhắc nhở chúng tôi?
Cận Tử Kỳ hơi cong môi một chút: Cũng không bao lâu, trong chốc lát.
Nhưng Bạch phu nhân khóe mắt đột nhiên căng lên, một lát, một lát ở trong mắt Cận Tử Kỳ là thời gian bao lâu, bà không biết nhưng nhìn ánh mắt thản nhiên của Cận Tử Kỳ tựa hồ như cũng không có nghe qua bí mật gì.
Kiềm chế xuống sự dè dặt trong lòng, Bạch phu nhân cười tủm tỉm nghiêng người qua: Vào đi, buổi tối khuya mùa đông rất lạnh, đứng ở bên ngoài dễ bị cảm, hơn nữa cô bây giờ cũng là phụ nữ có man rồi.
Thời gian không còn sớm, tôi cũng không đi vào, đây là ba để cho tôi chuyển giao cho Bạch tiểu thư, coi như là quà ra mắt Bạch tiểu thư trở thành con dâu nhà họ Tô, ba nói, ông rất cao hứng khi có cháu dâu có tri thức hiểu lễ nghĩa như Bạch tiểu thư vậy.
Cận Tử Kỳ nói xong lại đưa tới hộp gấm trong tay, Bạch phu nhân vừa mở ra nhìn, Cận Tử Kỳ không bỏ sót vẻ kinh ngạc vui mừng thoáng hiện trên mặt bà, hiển nhiên quà Tống Chi Nhậm đưa giá trị không rẻ, rất hợp tâm ý Bạch phu nhân.
Nhưng rất nhanh Bạch phu nhân lại khôi phục thần thái lạnh nhạt, ngược lại nhìn sang Cận Tử Kỳ ánh mắt rất đề phòng, bứt khóe môi lên nói: Làm phiền Thiếu phu nhân thay Tang Tang chúng tôi nói cảm ơn Tống lão.
Cận Tử Kỳ gật đầu: Đây là cần phải như vậy, nếu không có chuyện gì khác, tôi cáo từ trước.
Thiếu phu nhân -- Bạch phu nhân lại đột nhiên gọi cô, há miệng muốn nói cái gì, đầu kia hành lang lại vang lên tiếng thét đầy lo lắng của Tống Nhiễm Cầm: Cầm chắc chút, nếu như vẩy dơ toàn bộ cái thảm lông cừu này cô không đền nổi!
không tới ba giây, bóng dáng của Tống Nhiễm Cầm lại xuất hiện ở khúc quanh hành lang, vội vội vàng vàng, đi giày cao gót, áo choàng quân quanh đong đưa, mặt mày hồng hào mà đi tới.
Nhìn thấy Cận Tử Kỳ đứng ở cửa, chợt nhíu mày, hừ một tiếng rất nhỏ, không thể nghe, quay qua tươi cười rạng rỡ với Bạch phu nhân, nháy mắt với người giúp việc đan bưng một cái khay ở sau lưng, Còn không bưng vào?
Đây là -- Bạch phu nhân tò mò nhìn sang một cái thố đất trên khay của người giúp việc.
Tống Nhiễm Cầm cười đến không còn thấy mắt, che miệng cười khanh khách, Còn có thể là cái gì? Đương nhiên là cho Tang Tang bổ xương cốt gì đó, tôi đã cùng ông chủ nuôi bồ câu nói xong rồi, sau này mỗi ngày hai cái nhũ bồ câu nhỏ!
Khóe miệng của Bạch phu nhân rụt rụt, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì nụ cười: Để cho bà phí tâm, sau này đứa nhỏ kia nếu như có chỗ nào làm không đúng, còn phải xin khoang dung nhiều chút!
Bà thông gia, lời này của bà thì quá khách sáo, nhưng Tang Tang nếu gả cho A Phong chúng tôi, sau này cũng giống như con gái ruột của tôi, tôi đối với A Phong như thế nào hiển nhiên cũng sẽ đối với con bé như thế, tuyệt đối sẽ không bạc đãi con bé.
Vốn là một câu nói hứa hẹn đối xử tử tế với Bạch Tang Tang, Bạch phu nhân nghe xong không những không có cao hứng trở lại, mà ngược lại sinh lòng bất an, Tống Nhiễm Cầm đối với Tô Hành Phong kia tuyệt đối là độc tài, nếu mà dùng bộ dạng này ở trên người Bạch Tang Tang....
Chỉ lo đứng ở chỗ này nói chuyện, cũng không biết Tang Tang uống canh nhu bồ câu chưa, tôi phải đi nói con bé một chút, nếu như mùi vị không tốt, tôi sẽ gọi phòng bếp ngày mai cải thiện lại!
Tống Nhiễm Cầm nói lảm nhảm kéo tay Bạch phu nhân lập tức đi vào trong phòng ngủ, ngược lại Bạch phu nhân, quay đầu nhìn sang Cận Tử Kỳ ở ngoài cửa thêm vài lần, dường như muốn nói cái gì, người cũng đã bị Tống Nhiễm Cầm nhiệt tình kéo đi rồi.
Trong phòng ngủ rất nhanh lại truyền đến tiếng cười nói vang dội của Tống Nhiễm Cầm, mẹ con nhà họ Bạch cũng ít mở miệng.
Thậm chí Cận Tử Kỳ cũng có thể tưởng tượng, Tống Nhiễm Cầm một thân một mình ở nơi này đơn độc, vẫn còn không tự hiểu, mới vừa rồi những câu nói của Bạch Tang Tang đối với Tống Nhiễm Cầm đầy khinh bỉ và ghét bỏ đã quá thật sự rõ ràng.
không muốn ngây ngốc ở đây thêm nữa, Cận Tử Kỳ xoay người xuống lầu trở về, mới vừa đi tới cửa, sau lưng lại vang lên âm thanh giày cao gót nện trên đất dồn dập, còn kèm theo một tiếng Thiếu phu nhân đợi một chút , là giọng nói của Bạch phu nhân.
Không muốn ngây ngốc ở đây thêm nữa, Cận Tử Kỳ xoay người xuống lầu trở về, mới vừa đi tới cửa, sau lưng lại vang lên âm thanh giày cao gót nện trên đất dồn dập, còn kèm theo một tiếng Thiếu phu nhân đợi một chút , là giọng nói của Bạch phu nhân.
Cận Tử Kỳ dừng chân quay đầu lại, thì nhìn thấy Bạch phu nhân vội vã chạy đến, trong tay của bà mang theo một cái túi xách, sau khi đứng lại, nụ cười trên gương mặt vẫn còn phong độ kia cũng càng thêm rực rỡ.
Từ trong ánh mắt của Bạch phu nhân, Cận Tử Kỳ lại đoán được là tại sao bà ta đến.
Bất quá là muốn xác nhận vài thứ, cô cũng không tiện bác bỏ thể diện bậc trên của đối phương, truyền đi ngược lại là cô không tốt.
Cô quay sang Bạch phu nhân lễ phép cười một tiếng: Mới vừa rồi là phu nhân ở gọi tôi sao?
Bà già tôi đây mạo muội rồi, kính xin thiếu phu nhân bỏ qua cho. Bạch phu nhân đi tới trước mặt Cận Tử Kỳ, ý cười không giảm: Người cũng đưa đến, tôi vừa vặn muốn đi ra ngoài, thiếu phu nhân, chúng ta cùng nhau đi.
Được. đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ cong lên, cười đến mức cũng không lộ sơn lộ thủy .
Hai người cùng nhau ra khỏi cửa tòa nhà lầu phía đông, đi rồi một đoạn đường, Cận Tử Kỳ xem như là tản bộ, thích ý mà thưởng thức phong cảnh buổi tối trong vườn Kỳ Lân, cuối cùng vẫn là Bạch phu nhân thiếu kiên nhẫn trước tiên, phá vỡ trầm mặc.
Hi vọng tối nay không để cho Thiếu phu nhân cảm thấy có chỗ không vui.
Làm sao có thể chứ? Độ cong bên khoé miệng Cận Tử Kỳ hoàn hảo đúng chỗ, Bạch tiểu thư có thể trở thành vợ của Hành Phong, thì mọi người đều vui khi việc thành công, ba cũng không chỉ một lần khen ngợi Bạch tiểu thư là người nổi bật trong rất nhiều danh môn thiên kim, hôm nay hai nhà Bạch Tô trở thành thông gia, ba cũng cảm thấy vui mừng thay Hành Phong.
Bạch phu nhân thăm dò ý cười thoáng qua bên khoé miệng của Cận Tử Kỳ, sau đó gật đầu một cái, kéo khóe miệng cười lên: Tang Tang không hiểu chuyện lắm, cho nên rất nhiều việc luôn là để cho mẹ bận tâm lo nghĩ, mới vừa rồi nó ở trong phòng nói vậy cũng bất quá là giận dỗi, tôi chỉ hi vọng Thiếu phu nhân đừng nói cho những người khác.
Phu nhân quá cẩn thận rồi. Cận Tử Kỳ nhàn nhạt nói tiếp: Tôi không nghe thấy những gì không nên nghe, hiển nhiên cũng không có bí mật gì nói với người khác, đến chủ lâu rồi, tôi trước hết đi vào.
Ngôn hành cử chỉ của Cận Tử Kỳ nhìn ở trong mắt Bạch phu nhân đó cũng giống như là ngạo mạn, trong lòng có một trận lửa giận ngột ngạt, cô sầm mặt xuống nói chuyện với bà, bà ngược lại hay rồi, rõ ràng suy đoán hồ đồ, cố ý cho cô thấy biểu tình của mình!
Bạch phu nhân sau khi giận dữ ngược lại cười: Nghe nói, Tống lão mới bắt đầu giới thiệu cho Tang Tang của chúng tôi cũng không phải là Hành Phong.
Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn bà, hàng lông mày đen xinh đẹp nhướng lên, vẻ mặt thật giống như đang nói: vậy thì thế nào?
Nhìn tôi đi, có lẽ tôi không nên nói những lời có hay không đều được này. Bạch phu nhân lập tức ngắt lời mình, quay sang Tử Kỳ cười: Tang Tang của chúng tôi mặc dù có nhiều thứ thiếu sót, nhưng mà cũng xem như là lên được mặt bàn, khó được Tống lão yêu thích, chỉ bất quá không nghĩ tới giữa đường xảy ra khúc ngoặt như vậy, đem mọi chuyện làm thành cục diện hôm nay.
Bạch phu nhân ngấm ngầm khiêu khích, chẳng qua Cận Tử Kỳ chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mắt của bà, sau đó mỉm cười: Bạch phu nhân cũng tự biết lệnh thiên kim có rất nhiều chỗ không hoàn toàn phù hợp ý nguyện, mọi việc đều phải nghĩ kỹ rồi mới làm, lần sau, không thể làm việc thiếu thận trọng như vậy nữa, dù sao cũng là con gái, có một số việc luôn là thua thiệt trước.
Thiếu phu nhân đây là ý gì? Bạch phu nhân tuyệt đối không nghĩ tới Cận Tử Kỳ sẽ cho bà một sào trúc để bò lên trên, một chút mặt mũi cũng chưa chừa lại cho bà, nhất thời thẹn quá thành giận rồi lại không thể không khắc chế.
Cận Tử Kỳ mỉm cười mà nhìn sang bà, trong mắt lại không có chút nào là ý cười, ngược lại một phong thái lạnh lùng.
Vậy Bạch phu nhân đi theo tôi nói những lời này vậy là có ý gì? Đừng quên, Tống Kỳ Diễn đã kết hôn rồi, cho dù ba trước đó có cố ý tác hợp Bạch tiểu thư cùng anh ta hay không, nhưng kết quả Bạch phu nhân cũng nhìn thấy, không phải lương duyên.
Mặt mày Bạch phu nhân lập tức biến sắc, Cận Tử Kỳ ngôn từ sắc bén, thậm chí thẳng tay xé rách tầng giấy mỏng này.
Điểm quan trọng nhất, Ý cười tràn đầy bên khoé môi Cận Tử Kỳ, Hảo cảm của Tống Kỳ Diễn đối với Bạch tiểu thư là con số không. Nói xong, cũng không thèm liếc đến phu nhân, tự mình quay sang cửa chính chủ lâu mà đi tới.
Nói tự mình tìm nhục chính là kiểu người như Bạch phu nhân, trải qua cuộc sống quá thư thản rồi, không tránh được cần được chích lên vài mũi thuốc, chỉ bất quá không nghĩ tới vị thầy châm cứu Cận Tử Kỳ này xuống tay đâm kim vào quá nặng khiến trong lòng bà chảy máu.
Bạch phu nhân vặn chặt túi xách trong tay, căm giận mà nói một câu Cái quái quỷ gì thế rồi xoay người chán nản đi đến lối ra.
--- ------ ------
Thời điểm Cận Tử Kỳ trở lại phòng ngủ, liền phát hiện người bạn nhỏ Mỗ Mỗ đang xem Dương Dương và Hôi Thái Lang.
Tên nhóc kia cởi giầy ngồi ở trên chiếc giường cực lớn, thấy cô trở lại, quay đầu nhếch miệng cười với cô một cái.
Ba ba đâu? Cận Tử Kỳ nhìn quanh khắp nơi một lần, lại không nhìn thấy bóng dáng Tống Kỳ Diễn.
Mỗ Mỗ nghẹo đầu suy nghĩ: Mỗ Mỗ không thấy a, có phải ba ba đi theo ông nội đánh cờ rồi hay không?
Cận Tử Kỳ gật đầu một cái, đóng cửa phòng ngủ đến phòng tắm rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ.
Chẳng qua là đợi đến lúc cô đi ra, tình huống bên ngoài dường như có cái gì không đúng, người đi đánh cờ trong miệng Mỗ Mỗ đang mặc một bộ áo ngủ bắt chước dáng vẻ Mỗ Mỗ khoanh lại bàn chân thon dài, cùng Mỗ Mỗ hai người một lớn một nhỏ xem phim hoạt hình.
Thấy cô ra ngoài, người đàn ông cao gần 1m9, cười hề hề mà ngắm cô: Tắm xong rồi?
Ừ. Cận Tử Kỳ đáp một tiếng, đi tới cạnh giường ngồi xuống, mà Mỗ Mỗ đã nhào tới ôm cô.
Tối nay, Mỗ Mỗ và Kỳ Kỳ cùng ngủ chung được không?
Cận Tử Kỳ xoa mái tóc mềm mại của con trai, ngửi thấy hương sữa nhàn nhạt, khỏi phải nói trong lòng có biết bao nhiêu mềm mại, ôm Mỗ Mỗ vào trong chăn che lấy chân nhỏ của nó: Đương nhiên là được nha. . . . . .
Khóe mắt liếc đến đứa trẻ to đầu nào đó cũng đang lén lén lút lút đến gần sát, liếc ngang một cái: Tối nay ngủ ghế sofa.
Quả nhiên, phụ nữ vẫn là động vật thù dai!
Tống Kỳ Diễn ngồi ở mép giường, ngập ngừng, do dự, cuối cùng vẫn là nhịn không được, liều mạng mà quăng mình lên trên giường, Cận Tử Kỳ thét một tiếng kinh hãi, hắn đã nằm ở chỗ này, hít vào thật mạnh hương thơm của Cận Tử Kỳ.
Nửa giờ sau, Tống Kỳ Diễn nằm trên ghế sô pha, ôm cái gối đầu Cận Tử Kỳ mới vừa rồi đập tới, mùi thơm nhàn nhạt, tựa như mái tóc đen mềm mại của Cận Tử Kỳ, mê người lại thoải mái.
Ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu, lại quay đầu nhìn trên giường một chút, hai mẹ con ôm nhau ngủ say sưa, huyết lệ giàn giụa, đều nói cha con cùng ra trận chiến đấu, tên nhóc này vào lúc mấu chốt thì bắn lén sau lưng hắn!
Nếu là sớm biết tên nhóc này đến chiến trường sẽ phản bội, hắn có chết cũng sẽ không cho phép nó leo lên giường của mình và bà xã!
Quả thực là một cuộc mua bán mất cả chì lẫn chài mà!
Tống Kỳ Diễn yếu ớt mà thở dài, trên ghế sofa chật hẹp trằn trọc trở mình, cuối cùng nằm ở đó mà nháy cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm dung nhan của Cận Tử Kỳ vầng nhuộm ở dưới ánh trăng trong trẻo.
Tiếp sau đó, từ trên ghế sofa bò xuống, rón ra rón rén mà nhón chân đi tới mép giường.
Ở bên giường đứng một lát, sau khi xác định người ở trên giường không có chút ý thức nào, mới phóng tâm lớn mật mà vén chăn lên, cẩn thận từng li từng tí quăng dép bò lên giường chui vào, từ phía sau ôm lấy hai mẹ con đang ngủ say.
Cận Tử Kỳ từ khi hắn từ trên ghế sofa bò xuống thì đã mở mắt ra, nhìn sang bóng dáng xột xoạt trên vách tường, khóe miệng cong lên, cũng không lên tiếng, mặc cho hắn như tên trộm mà bò qua, kéo mình và con trai ôm vào trong ngực.
“Tiểu Kỳ……”
“…...”
“Vợ bé nhỏ……”
“…...”
“Bảo bối…..”
Cận Tử Kỳ nổi dậy chuông báo động, mỗi lần gọi cái kiểu thân mật này tuyệt đối không có chuyện tốt, quả nhiên, bàn tay vốn đang đặt bên eo cô lại bắt đầu không thành thật, cô không nhịn được ưm một tiếng tràn ra miệng, cũng làm cho hắn biết cô giả bộ ngủ.
đang muốn giãy giụa một phen để thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ, nhưng động tác của hắn không có tiến thêm một bước, chẳng qua là dựa gần sát lưng cô hơn, lầm bầm một câu: “Ngủ đi…….”
Khắp người đều quanh quẩn mùi nam tính quen thuộc, Cận Tử Kỳ cảm thấy đặc biệt an lòng, không muốn suy nghĩ nhiều hơn, lần nữa nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ cũng dần dần dày, chẳng qua là trước khi ngủ đi lại không nhịn được than nhẹ một tiếng.
Người đàn ông ở phía sau như là nghe được cô thở dài, chiếc cằm kiên nghị để ở trên vai của cô, “Tiểu Kỳ, anh muốn xem đứa nhỏ trong bụng em, lúc nào thì anh cùng em đi khám thai đi.”
Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, người đàn ông ở phía sau cũng là lòng tràn đầy vui mừng, toét miệng lại gọi một tiếng bà xã.
“Gì thế?” cô lơ mơ mà thuận miệng đáp một tiếng.
“Nếu như anh nói, anh chỉ cần liếc nhìn em một cái là có thể biến thành cầm thú, em có cao hứng hay không?”
“……”
“Bà xã..…. thật sự thì chúng ta không nên có tư tưởng bảo thủ, lâu lâu cần có gan đột phá đi.”
“Tống Kỳ Diễn.”
“Cái gì?” Sau lưng một cái đầu tròn to lớn sát vào đây: “Anh nghe đây!”
“Cách tôi xa một chút.”
“……”
-------------------
Trung tuần tháng giêng thành phố S nghênh đón trận tuyết đầu tiên trong năm, sau cơn tuyết bầu trời quang đãng vạn dặm, khí trời lại rất nhanh mà chuyển lạnh, bụng Cận Tử Kỳ có chút nổi lên rõ ràng, phản ứng khi mang thai cũng từ từ hiển lộ ra.
Bạch Tang Tang cũng là thân phụ nữ có thai, nhưng giai đoạn nôn mửa lúc ban đầu lại vượt quá phạm vi, điều này làm cho Cận Tử Kỳ với thời gian mang thai xấp xỉ với cô có phần kinh ngạc, các loại phản ứng phổ biến khi mang thai của Bạch Tang Tang so với cô sớm hơn một tháng.
Rốt cục trong một buổi tối, Cận Tử Kỳ không nhịn được nói với Tống Kỳ Diễn phát hiện của mình, ánh mắt Tống Kỳ Diễn chợt lóe, lại không phản ứng bao nhiêu, cuối cùng ôm cô nằm ở trong chăn.
“Sáng ngày mai anh có thời gian rãnh, cùng em đi khám thai đi!”
Cận Tử Kỳ gật đầu một cái, tất cả tâm tư cũng dần trở lại trên bụng của mình, đâu nào còn đi quan tâm chuyện nhà khác?
Người bạn nhỏ Mỗ Mỗ bởi vì cả ngày không có việc gì, cho cá La Hán mà Tống Chi Nhậm coi là vật báu ăn đến no chết cùng với mang theo gà con ra vào tòa nhà lầu phía đông làm hại Bạch Tang Tang một cước đạp lên đống phân gà trơn tuột thiếu chút nữa ngã xuống lần nữa bị đưa về vườn trẻ để dạy dỗ nghiêm khắc.
Kiểm tra thai là loại chuyện hết sức phiền phức.
Cả buổi sáng, xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu, đo huyết áp, đo thể trọng, đo vòng bụng, kiểm tra nguyên tố vi lượng, kiểm tra siêu vi B……
Đến lúc tất cả kết quả kiểm tra xuất hiện, đã gần mười hai giờ trưa.
Làm một bà mẹ mẫu mực, các hạng chỉ tiêu Cận Tử Kỳ cũng đạt tới xuất sắc, có lẽ là bởi vì lúc trước đã sanh con một lần, cô cũng không có khẩn trương như trong tưởng tượng.
Tống Kỳ Diễn thì ngược lại, nhìn hắn ngồi ở trong phòng nghỉ nơm nớp lo sợ mà đợi kết quả, cô thậm chí hoài nghi, ở trong đoạn thời gian cô có thai này, Tống Kỳ Diễn so với cô còn có thể mắc chứng tổng hợp thời kì mang thai!
Hai người phối hợp mà nghe bác sĩ nói một đống lớn mục công việc cần chú ý, mới vui rạo rực mà đi ra khỏi bệnh viện, sau đó đến nhà hàng gần đấy ăn bữa trưa, sau Tống Kỳ Diễn phải vội về công ty, không thể làm gì khác hơn là mời tài xế tới đưa cô về nhà.
Tài xế vẫn chưa chạy tới, Cận Tử Kỳ nhìn thấy trung tâm mua sắm bên cạnh, nhất thời cao hứng nên bỏ đi xem giường cho trẻ sơ sinh.
Nhưng trong thang máy trung tâm mua sắm lại gặp được Tôn Hạo, trong tay của anh ta cầm một cái áo lông màu vàng nhạt vạt áo mở ra, lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ, anh ta xấu hổ mà cười cười, mới nói: Thiếu phu nhân cũng tới mua đồ sao?
Cận Tử Kỳ nhận ra được cái áo lông này, là của Kiều Niệm Chiêu, nghe nói là Tô Hành Phong có một lần đến Pháp xem show diễn thời trang, cố ý mua lại đưa cho cô ta, lúc ấy Kiều Niệm Chiêu ba ngày hai bữa đều mặc ở nhà họ Cận, không biết là thật sự yêu thích hay chỉ là khoe khoang.
Tôn Hạo phát hiện ánh mắt của Cận Tử Kỳ, có chút mất tự nhiên mà đem chiếc áo giấu ở sau lưng, Máy điều hòa không khí ở nơi này phát ra nhiệt độ có chút thấp, tiểu Chiêu nói thấy lạnh, cho nên tôi. . . . . .
Anh ta không nói thêm gì nữa, nhưng Cận Tử Kỳ hiểu ý của anh ta, chẳng qua là dễ hiểu mà cười cười, cũng không có bao nhiêu hứng thú, ngược lại Tôn Hạo lại mở miệng: Tại sao không thấy Tống thiếu cùng đi tới đây?
Cửa ải cuối năm công ty tương đối bận rộn, anh ấy mới vừa về công ty rồi.
Cửa thang máy mở ra, Cận Tử Kỳ mới nâng lên một chân bước ra, thì nghe thấy giọng nói hơi có vẻ yếu ớt của Kiều Niệm Chiêu.
Làm gì mà chậm như vậy. . . . . . Tại sao là cô?
Nhìn thấy người đi ra chính là Cận Tử Kỳ, trên mặt Kiều Niệm Chiêu trong phút chốc khó coi lên.
Nửa tháng không gặp mặt, Kiều Niệm Chiêu so với lúc trước gầy hơn chút, mang theo một chiếc túi Prada đeo vai, mặc một chiếc váy dài cổ áo chữ V kiểu cuối thu, gương mặt trái xoan hóa trang khéo léo kết hợp đồ trang sức trang nhã, khoảnh khắc ấy vẻ mặt tràn đầy đề phòng.
Tại sao cô lại ở chỗ này? Hầu như tiếng chất vấn của Kiều Niệm Chiêu vừa rơi xuống, Tôn Hạo đã từ trong thang máy đi ra.
Dường như anh ta cũng không biết Cận Tử Kỳ và Kiều Niệm Chiêu không hợp nhau, còn thiện ý mà giúp các cô giải thích: Tiểu Chiêu, mới vừa rồi ở trong thang máy ngẫu nhiên nhìn thấy Thiếu phu nhân thì cùng đi lên đây.
Nói xong, thì mở rộng áo lông trong tay, săn sóc mà khoác lên vai Kiều Niệm Chiêu, còn tỉ mỉ thay cô lấy đi một sợi lông chim màu trắng trên tóc, từ đầu đến cuối, Kiều Niệm Chiêu đều là một bộ dạng hưởng thụ không hổ thẹn.
Khi Cận Tử Kỳ nhìn thấy đáy mắt Tôn Hạo nhìn sang Kiều Niệm Chiêu là thâm tình, đột nhiên cảm thấy, có lẽ đây chính là chân ái.
Không để ý cô ta đến tột cùng từng trải qua như thế nào, không để ý cô ta là thiện hay là ác, cũng không nhìn lại bối cảnh xuất thân của cô, chỉ là bởi vì cô là cô, cho nên mới làm việc nghĩa không chùn bước mà yêu cô.
Chẳng qua là Cận Tử Kỳ vẫn không nhịn được mà hoài nghi, tình cảm Tôn Hạo đối với Kiều Niệm Chiêu, thật sự có sâu đậm như vậy sao?
Tôn Hạo quay đầu đối diện với ánh mắt quan sát của cô, nhưng chỉ thản nhiên cười một tiếng, lại còn tốt bụng mà đề nghị: Thiếu phu nhân nếu như đi một mình, có thể đi cùng chúng tôu, như vậy sẽ náo nhiệt hơn một chút.
Chẳng qua là anh ta mới vừa nói xong, Kiều Niệm Chiêu lại nhẹ xuy cười một tiếng: Tôn Hạo anh nói đùa sao? Chị gái em đây chính là không ăn khói lửa nhân gian, công chúa cao cao tại thượng, thế nào lại hoà lẫn cùng một chỗ với đám người phàm phu tục tử chúng ta?
Sắc mặt Tôn Hạo cứng đờ, lại thức thời mà thối lui qua một bên không hề chen miệng nữa.
Tôn Hạo, chúng ta đi dạo phố đi, mới vừa rồi em thấy bên trên có một chiếc túi LV, tặng cho em đi!
Kiều Niệm Chiêu tựa hồ là cố ý muốn khoe khoang, giống trống khua chiêng mà khoác lên cánh tay của Tôn Hạo.
Trong phút chốc, trên mặt Tôn Hạo rõ ràng ngẩn ra.
Anh ta sẽ không nghĩ đến Kiều Niệm Chiêu lại đột nhiên đối với mình làm ra hành động thân mật gắn bó như vậy.
Ngược lại Cận Tử Kỳ, trong lúc nhìn đến cái động tác ngây thơ ấu trĩ này của Kiều Niệm Chiêu, nhếch khoé môi cười cười.
Kiều Niệm Chiêu vốn là thời khắc chú ý đến vẻ mặt biến hoá của Cận Tử Kỳ, khoảnh khắc ấy thấy dáng vẻ cười như không cười cura cô, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm thở hồng hộc mà hừ nói: Cười cái gì, có cái gì hay mà cười ?
Không có gì, chẳng qua là cảm thấy khổ tẫn cam lai, muốn chúc cô cùng Tôn Hạo hạnh phúc mỹ mãn nha!
Âm cuối trong giọng nói củaCận Tử Kỳ giương nhẹ khiến cho sắc mặt Kiều Niệm Chiêu trầm xuống, hiển nhiên những lời này chọc đến chỗ đau của cô ta rồi, cô ta cau mày nói: Chuyện của tôi không cần cô tới quan tâm, có giỏi vẫn là quan tâm bản thân mình đi!
Khoé miệng Cận Tử Kỳ giương lên, Kiều Niệm Chiêu vẫn không thay đổi, trước sau luôn thiếu kiên nhẫn.
Đầu kia chợt vang lên giọng nói của Kiều Hân Hủy: Tiểu Hạo, Chiêu nhi, làm thế nào đứng ở nơi đó không đi?
Kiều Hân Hủy đến gần, lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ cũng là cả kinh, nhưng ngay sau đó lại xoay người phân phó Kiều Niệm Chiêu: Bà nội của con ở nơi đó chờ sốt ruột rồi, con cùng tiểu Hạo nhanh lên một chút đi thôi.
Kiều Niệm Chiêu trợn mắt nhìn Cận Tử Kỳ đang mỉm cười liếc một cái, mới coi như là trút được cơn tức, sau đó mới dắt Tôn Hạo đi, ở trước mặt Cận Tử Kỳ, cô ta thủy chung muốn biểu hiện tự cho là kiêu ngạo.
Xoay người muốn đi, lại phát hiện Kiều Hân Hủy lúc này vẫn không rời đi, mà là đi tới phía của cô.
Cửa thang máy nhất thời yên tĩnh lại, mặc cho ánh đèn sáng ngời lắp đầy sự trầm tĩnh ở chỗ này.
Kiều Hân Hủy trầm ngâm trong chốc lát, mới hơi ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳ so với bà cao hơn không sai biệt lắm nửa cái đầu, mở miệng: Tử Kỳ, con từ nhỏ chính là cô gái tốt, Chiêu nhi không thể so được, tới chỗ nào cũng có thể làm cho người ta thích, ba con lựa chọn con là người thừa kế Cận thị rất đúng.
Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp, huống chi là Kiều Hân Hủy loại hồ ly ngàn năm này.
Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ mỉm cười: Dì Hân quá khen, tôi ngược lại là tò mò kế tiếp dì Hân sẽ nói cái gì với tôi.
Kiều Hân Hủy sửng sốt, sắc mặt lại ngưng trọng, nhìn sang Cận Tử Kỳ ánh mắt rất nghiêm túc, cũng mang theo khẩn cầu: Chiêu nhi từ nhỏ bị dì làm hư rồi, không hiểu chuyện, làm việc cũng không dùng đến đầu óc, cho nên mới phải làm nhiều chuyện sai lầm như vậy. Phật gia cũng nói, cho dù là người có nghiệp chướng nặng nề nhất, cũng nên cho cô ấy một lần cơ hội hối cải để làm người mới.
Ý của dì Hân là, cùng Tôn Hạo ở chung một chỗ, coi như là Kiều Niệm Chiêu hối cải để làm người mới sao?
Kiều Hân Hủy dường như không nghĩ tới Cận Tử Kỳ sẽ nói như vậy, lập tức sững sờ ở nơi đó.
Cận Tử Kỳ lại cười bổ sung: Nếu như một câu không hiểu chuyện là có thể tóm lược những sai lầm mà cô ta phạm phải, như vậy, chỉ biết những lời này trở thành cái cớ cho cô ta không biết sợ, Hân Hủy, cô ta đâu còn nhỏ nữa, cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, là một người trưởng thành có thẻ chứng minh, nếu là người trưởng thành, làm sao sẽ ngay cả khả năng cơ bản nhất là phân biệt những thứ không phải của mình cũng không có? Coi như dì nên vì cô ta giải vây, cũng nên tìm một lý do có thể để cho tôi tin tưởng.
Kiều Hân Hủy mím môi, giữa lông mày cũng có chút mỏi mệt, Dì biết Chiêu nhi thật có lỗi với con, dì đây kẻ làm mẹ thay nó nhận lỗi với con, chỉ hy vọng con niệm tình máu mủ một chút, có thể tha thứ cho nó lần này.
Kiều Hân Hủy thế nhưng sẽ hạ giọng như vậy mà cầu xin cô, so với lần trước cầu xin cô chớ nói ra chuyện lúc còn trẻ của bà ta thái độ còn khúm núm hơn, lý do là cái gì ——
Cận Tử Kỳ không khỏi nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu và Tôn Hạo mới vừa rồi rời đi.
Kiều Hân Hủy thấy cô không nói lời nào, cho là cô có điều lơi lỏng, đáy lòng thoáng qua mừng rỡ, nói: Tiểu Hạo là một đứa nhỏ thật tốt, người có lòng cầu tiến, cũng không có tính tình con em nhà giàu, Chiêu nhi cùng nó ở chung một chỗ, dì tin tưởng con bé sẽ thay đổi, cho nên. . . . . . Tử Kỳ, dì cầu xin con giữ bí mật Chiêu nhi đã từng kết hôn được không?
Trong lòng Cận Tử Kỳ hơi chấn động một cái, ý Kiều Hân Hủy là, lúc Tôn Hạo theo đuổi Kiều Niệm Chiêu cũng không biết cô ta từng kết hôn, thậm chí hiện tại, Kiều Hân Hủy tính toán lừa gạt giấu giếm Tôn Hạo cả đời? Vẫn là có ý định đến lúc ván đã đóng thuyền rồi mới nói ra chân tướng này, đến lúc đó sợ là không cho phép Tôn Hạo đổi ý nữa.
Kiều Hân Hủy nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Cận Tử Kỳ thấy thế mặt mũi cứng ngắc, e rằng bà ta cũng nhớ lại chuyện tình của mình cùng Cận Chiêu Đông lúc còn trẻ, và hôm nay tình huống của Kiều Niệm Chiêu cùng Tôn Hạo cũng dữ dội tương tự!
Bất quá vẫn là có một chút không giống, tối thiểu Tôn Hạo là độc thân, không có dắt díu con cái.
Nhưng mà, bắt đầu nảy sinh tình cảm đã lừa gạt như vậy, đối với Tôn Hạo lại có gì công bằng đáng nói?
Kiều Hân Hủy nhìn ra nghi ngờ của Cận Tử Kỳ, vội vàng nói rõ: Tử Kỳ, con đừng hiểu lầm, dì không có ý định muốn giấu giếm tiểu Hạo việc Chiêu nhi đã kết hôn, chẳng qua là hiện tại, vẫn không phải lúc.
Vậy đến mức độ nào mới 'là lúc' ở trong miệng dì?
Cận Tử Kỳ cười lạnh một tiếng, cô rốt cuộc biết Kiều Niệm Chiêu tại sao như vậy, bởi vì bản thân Kiều Hân Hủy chính là sách giáo khoa sai lầm đến mức tận cùng, dạy dỗ con gái như thế làm sao sẽ tốt ?
Về quá khứ của dì không phải con cũng không có nói cho ba con biết sao? Lần này, coi như con nhìn đến mặt mũi của ba con, chớ cùng Chiêu nhi so đo, được không?
Tiếng nói của Kiều Hân Hủy thật thấp, cũng là tràn đầy tình thương yêu của một người mẹ đối với con mình.
Cận Tử Kỳ không nhìn bà, lập tức xoay người vào thang máy, sau khi cửa thang máy khép lại thì nhấn thẳng xuống lầu một.
Bị Kiều Hân Hủy vây lấy như vậy, đâu nào còn có tâm tình mà mua đồ?
Bất quá Kiều Hân Hủy đã đoán sai một chút, không đem chuyện của bà ta nói cho Cận Chiêu Đông, cũng không phải là Cận Tử Kỳ có nhiều thiện lương, mà là cô đã sớm đặt bản thân mình ra ngoài câu chuyện, có một số việc thay vì là người bên cạnh đi vạch trần, chính mình từ từ phát hiện ra cái sự thật không thể chịu nổi như thế mới là phương thức tàn nhẫn nhất, chính là ngày sau chỉ cần chờ bọn họ hối hận.
---------------
Từ trung tâm mua sắm trở lại, tâm tình Cận Tử Kỳ có chút âm trầm, sau khi thấy hoa sơn trà trong vườn hoa nở bung ra rất đẹp, lập tức hăng hái lên, cầm kéo đi sửa lại cành, sau một lát, quản sự Minh đột nhiên tới đây.
“Thiếu phu nhân, ở cửa có một bà cụ nói là tới tìm cô.”
Cận Tử Kỳ để cây kéo xuống, mắt nhìn cánh cửa sắt phòng chống trộm thật cao, cô không nhớ rõ mình có quen biết bà cụ nào.
Quản sự Minh nhìn ra cô hoang mang, giải thích: “Là người gác cổng vừa rồi gọi điện thoại vào, nói có một bà lão đứng ở cửa thật lâu rồi, vẫn quay mặt nhìn quanh bên trong, họ nhìn bà ấy không có ý gì xấu nên hỏi thăm, mới biết bà ấy cố ý tìm đến thiếu phu nhân.”
Quản sự Minh nói chuyện dáng vẻ không giống như là nói đùa, bất quá coi như cô ấy nói đùa, Cận Tử Kỳ cũng không phân biệt ra được, ai bảo quản sự Minh một ngày hai mươi bốn giờ gương mặt cũng căng cứng bảo thủ như vậy.
Cận Tử Kỳ xoa xoa bàn tay của mình, đem hoa sơn trà trong giỏ trúc giao cho quản sự Minh, tự mình trước tiên quay sang hướng tòa nhà lầu chính đi tới.
“Nhớ giúp tôi cắm những đóa hoa sơn trà này, rồi đưa đến phòng của tôi nhé, cảm ơn.”
Đến lúc Tử Kỳ vừa đi vào cửa tòa nhà lầu chính, liếc mắt một cái thì nhìn thấy vài bóng người đứng ở cửa, trong đó có một thân ảnh gầy nhỏ thoáng hiện ra thu hút sự chú ý của cô, trên mặt trong chốc giật mình kinh ngạc.
Bên cạnh cửa chính, Tần lão phu nhân lẳng lặng đứng ở nơi đó, một tay nắm chặt quần của mình, một tay vịn lên trên cánh cửa hợp kim nhôm thép lạnh như băng, đôi mắt vẫn hỗn độn như cũ, dường như có chút lo sợ bất an.
Người giúp việc vốn đang ở trước mặt Tần lão phu nhân nói gì đó, nhìn lên thấy Cận Tử Kỳ trở lại, giống như là thấy được cứu tinh, đã chạy tới: “Thiếu phu nhân, cô đã tới, vị lão phu nhân này nói tìm cô, nhưng mà chúng tôi mời bà ấy đi vào ngồi, bà lại chết sống không chịu, nói là đứng ở chỗ này có thể liếc mắt liền thấy cô đi vào.”
Cận Tử Kỳ nghe thấy tròng mắt chợt lóe, đến gần chỗ Tần lão phu nhân, phát hiện trên người của bà bẩn đến không ra hình dáng, mái tóc hoa râm cũng lộn xộn, bộ quần áo đắt tiền trên người cũng rách rồi, không biết bị cái gì khiến cho rách vài cái lổ lớn, lộ ra chiếc áo màu trắng rộng nách bên trong bị dơ.
Bộ dáng bà cụ đến thăm thế này, chỉ sợ là từ trong nhà len lén chạy đến, ngay cả cô mới đầu nhìn cũng không nhận ra, ngược lại cô rất kinh ngạc, một cụ bà thần trí không rõ làm thế nào tìm tới chỗ này?
“Thiếu phu nhân!”
Người giúp việc chung quanh nán lại bên cạnh Tần lão phu nhân cung kính quay sang hành lễ với Cận Tử Kỳ, vốn hoảng hoảng hốt hốt Tần lão phu nhân giống như là bị gõ một gậy, chợt ngẩng đầu nhìn sang đây, không đợi mọi người phản ứng, thì thân hình đã chao đảo mà chạy chậm tới đây.
“Cẩn thận!” Cận Tử Kỳ bị tư thế của bà cụ dọa cho sợ hết hồn, phản ứng theo bản năng đưa tay đi đỡ.
Bà cụ mới vừa được Cận Tử Kỳ đỡ lấy, thì run lẩy bẩy mà vuốt bàn tay của Cận Tử Kỳ, trong đôi mắt đen ánh sáng rời rạc toát ra mừng rỡ, chẳng qua là một lần lại một lần mà tái diễn: “Tử Kỳ à, mẹ tìm được con rồi!”
Nhiệt độ trong lòng bàn tay Tần lão phu nhân khiến cho trái tim Cận Tử Kỳ run lên, quá lạnh rồi, gần như vậy, cô mới phát hiện sắc mặt bà cụ trắng bệch, còn không ngừng lúng túng ừ à, không chỉ là kích động mà còn rét run.
Cận Tử Kỳ vỗ vỗ lên bàn tay của bà để cho bà yên tâm, mình quay đầu vào nói với quản sự Minh: “Quản sự Minh, phiền cô đến phòng của khách chuẩn bị một chậu nước nóng và một bộ quần áo người già.”
Quản sự Minh gật đầu, không hỏi thêm nhiều thì đã đi ra ngoài rồi, làm việc ở loại địa phương như nhà họ Tống này, chỉ cần gật đầu và “Vâng”, về phần hỏi “Tại sao”, cũng không ở trong phạm vi chức trách của các cô.
“Tử Kỳ à, những ngày qua con đã đi nơi nào? Mẹ hỏi A Viễn, A Viễn không nói cho mẹ, mẹ hỏi một người khác trong nhà, cô ta nói con lập gia đình rồi, gả tới nơi này, Tử Kỳ, không phải con thật sự gả cho người khác chứ?”
Bạch phu nhân dừng một chút, thở dài tiếp tục nói: Nếu như đã chuyển vào đây, thì đặt lòng lại ở nơi này cho mẹ, đến lúc đứa nhỏ sinh ra sẽ lập tức cử hành hôn lễ, nhà họ Bạch dầu gì ở Thành phố S này cũng có uy tín danh dự, việc đã đến nước này, dù sao vẫn không đến nổi quá ủy khuất cho con.
Cận Tử Kỳ nhân lúc không khí bên trong yên tĩnh lại, giơ tay lên muốn gõ cửa, lại nghe được giọng nói của Bạch Tang Tang mang theo cảm xúc không cam lòng vang lên: Lúc này còn nói không tủi thân sao? Vì cái gọi là lợi ích của gia tộc sẽ để cho tôi gả đến một gia đình chồng tương lai không lên được mặt bàn! Mẹ, mẹ giúp tôi chuyển lời cho ông nội, ở trong mắt ông đứa cháu gái tôi đây có phải chẳng qua là một lá bài lợi thế để ông dùng mở rộng lãnh thổ sự nghiệp của nhà họ Bạch mà thôi hay không?
Con không thể cho mẹ yên tĩnh chút sao? Bạch phu nhân cắn răng cúi đầu giáo huấn: Chuyện đến bước này, con còn tưởng rằng có đường sống quay về sao? Sau này kềm chế tâm cho mẹ, sống qua ngày thật tốt, chớ từ sáng đến tối đi đâu đó lộn xộn, nơi này không phải Australia, cũng không phải là nhà họ Bạch, sẽ không còn có tình trạng có người dung túng con nữa.
Bạch phu nhân nói đến phần sau hơi có chút bất đắc dĩ: Ban đầu muốn con ở trong nước tìm trường cao đẳng tiếp tục đào tạo, cứ không muốn, ầm ĩ la hét đòi đi nước ngoài du học, hiện tại thì hay rồi, cái tốt không học ngược lại học nếp sống hư hỏng ở nơi đó, chưa kết hôn mà có con, còn phải lén lén lút lút vào cửa như vậy, nhìn thôi thì đã khiến cho người ta nhức đầu!
Xuyên thấu qua khe cửa, Cận Tử Kỳ nhìn thấy Bạch Tang Tang rời khỏi chỗ đứng trước cửa sổ, xoay người ngồi xuống cạnh giường, gương mặt khóc lóc thảm thiết, hiển nhiên vẫn là không cách nào tiếp nhận kết quả như thế, nghe được Bạch phu nhân nói như vậy, lại phản pháo trở lại.
Nếu nhức đầu vậy cũng chớ nhìn, dù sao sự sống chết của tôi các người cũng không quan tâm, cần gì còn phải ở chỗ này làm thánh nhân dạy dỗ tôi, đều đi đi, đi đi, không nhìn không gần không đau!
Con —— Bạch phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà đưa tay chỉ vào Bạch Tang Tang đang hất mặt, cơn tức cũng từ từ bốc lên: Con chính là nói chuyện với người mẹ sinh con ra nuôi con khôn lớn như vậy sao?! Những gì mẹ nói chẳng lẽ là muốn hại con sao? Không phải con muốn làm mẹ tức chết mới vui lòng, cho nên mạnh miệng tranh cãi với mẹ như vậy!
Chẳng lẽ vẫn là vì tốt cho tôi? Bạch Tang Tang lạnh lùng cười một tiếng, Vì tốt cho tôi mà để tôi cùng loại đàn bà quê mùa không có văn hoá này sống chung dưới một mái hiên? Ngay cả Kiều Niệm Chiêu ăn nói khép nép lấy lòng bà ta như vậy cũng có thể bị bà ta đuổi đi, huống chi là tôi chứ?
Bạch phu nhân bị tức không phải nhẹ, hít thở cũng hổn hển nhiều, nhưng vẫn lý trí mà áp chế tâm tình của mình xuống.
Bạch Tang Tang trừng mắt nhìn, cười ra tiếng, hàng lông mi thật dài giống như hai cây bàn chải nhỏ, vừa đen vừa cong lên, ngón tay được sơn màu nhẹ lướt qua ra giường hoa văn rườm rà: Mà tôi sẽ không giống Kiều Niệm Chiêu ngu như vậy, nếu bà ta dám khiến cho tôi không thoải mái, bà ta nghĩ cũng đừng nghĩ, ha ha, mẹ tin không?
Bạch phu nhân bất ngờ ngẩn ra, thở dốc vì kinh ngạc, sự kiên quyết trong lời nói của con gái mình làm sao bà lại nghe không hiểu, nhưng mà chuyện phát triển đến bước này, các cô đã sớm bị người khác quản chế, đâu còn được quyền chủ động?
Bà xoa xoa huyệt thái dương mình đang đau nhói, thở dài: Vậy con nói đi con muốn như thế nào? Để cho đứa nhỏ trong bụng con biến thành đứa con hoang không có cha sao? Hôm nay Tô Hành Phong nguyện ý gánh vác lấy trách nhiệm này, còn do nhà họ Tống ra mặt tới điều đình cùng nhà họ Bạch, sau này cho dù con chẳng qua là vợ của cháu ngoại cũng không thiếu phần được Tống lão che chở.
Hừ, nhà họ Bạch chúng ta còn cần nhà họ Tống bọn họ che chở à? Bạch Tang Tang mỉa mai mà cười: Mẹ, mẹ có phần quá xem thường chính nhà chúng ta, cần gì phải tự mình ở khắp nơi cảm thấy kém người ta một bậc?
Bạch phu nhân nhìn sang đứa con gái hồ đồ ngu xuẩn, ngữ điệu cũng lạnh xuống: Sau này ở đây tốt nhất thu hồi tính khí Đại tiểu thư của cô, ba cô cũng đã nói cho cô biết, gần đây hai nhà Tống Bạch đang cùng nhau khai phát một hạng mục quan trọng, không hy vọng bởi vì một mình cô mà phá hư sự hợp tác không dễ có được của hai nhà!
Nói đến nói đi còn không phải là vì lợi ích của chính các người! Ánh mắt của Bạch Tang Tang lập tức có chút chua xót, cô cắn mạnh môi của mình, trong phút chốc dòng máu đỏ tươi ngấm ra ngoài.
Bạch phu nhân cứng rắn quyết tâm không nhìn tới Bạch Tang Tang, Nếu như con không biết bớt phóng túng như vậy nữa, sau này người chịu khổ chính là bản thân mình! Con thật sự cảm thấy mẹ với ba con là người vì ích lợi công ty mà cũng không nhìn lại con gái mình sao?
Lời mẹ bùi ngùi khiến cho Bạch Tang Tang ngẩn ra, cô ngẩng đầu nhìn sang Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân đi thẳng tới trước cửa sổ, nhìn sang bóng đêm đen như mực ngoài cửa sổ mà sâu kín mở miệng: Phản ứng khi mang thai của con nghiêm trọng như vậy, hiện tại số tháng của đứa bé cũng không nhỏ nữa, nếu như có thể nạo thai, mẹ với ba con đã sớm để cho bác sĩ thầm xoá sạch đứa nhỏ này rồi.
Ngoài cửa Cận Tử Kỳ vừa nghe, lập tức trong lòng xuất hiện nghi ngờ.
Số tháng không nhỏ? Dựa theo đêm ấy ở nhà họ Tống mà phỏng đoán, đứa bé này cũng chỉ hơn hai tháng một chút, phá thai cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng mà mấy chữ phản ứng khi mang thai lại khiến cô nhíu mày.
Trong phòng, giọng nói Bạch phu nhân truyền đến: Thể chất của con vốn là thiên về hàn, bác sĩ nói con lơ mơ lấy đứa bé này ra, rất có thể cả đời cũng mất đi khả năng làm mẹ, nguy hiểm như vậy, mẹ không dám lỗ mãng, ba của con cũng không dám làm bừa, hiện tại con đã hiểu như thế, còn muốn phá thai sao?
Bạch Tang Tang vẫn còn không nguyện ý buông tha, làm như sắp chết mà giãy giụa: Cận Tử Kỳ con gái lớn của nhà họ Cận không phải cũng có con không hợp pháp sao? Cô ta bây giờ còn không phải trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tống, cuộc sống khỏi phải nói vô cùng thoải mái!
Mặc dù Cận Tử Kỳ không thấy được biểu tình trên mặt của Bạch Tang Tang, nhưng từ trong giọng nói chua chát đó, cũng nghe được giờ phút này trong lòng Bạch Tang Tang đối với mình là hâm mộ và đố kị, hận bản thân cô ta không thể trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tống.
Cô ta là cô ta, con cảm thấy mình có thể so với cô ta sao? Việc cô ta sinh con ngoài giá thú hiện tại trong giới đều biết, chính là đứa nhỏ của con trai Tống lão được nhận tổ quy tông trở lại, nói trắng ra là đứng vững vị trí cháu nội đích tôn của nhà họ Tống! Con của con thì sao chứ? Không có Tô Hành Phong ở bên ngoài nhận lấy, đứa nhỏ trong bụng con chính là đứa con hoang không có cha, mặc dù nhà họ Bạch sẵn lòng thay con nuôi dưỡng đứa bé này, khi trưởng thành nó cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng !
Mẹ nói đi nói lại không phải là muốn cho tôi chết tâm mà đợi ở chỗ này sao?
Nếu không phải do bản thân con không chú ý hành vi của mình, làm ra tình trạng hiện tại này, còn cần mẹ với ba con tới giúp con khắc phục hậu quả sao? Mặc dù đứa nhỏ trong bụng con không ——
Sao em đứng ở chỗ này?
Đang lúc Cận Tử Kỳ bị lời nói kế tiếp của Bạch phu nhân dẫn tới tò mò, thời điểm nghe đến mức nhập thần, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam đầy kinh ngạc, cô hết sức ngạc nhiên mà quay đầu, lại nhìn thấy Tô Hành Phong đang nhíu mày đứng ở nơi đó.
Dường như cùng một thời gian, tiếng tranh chấp trong phòng ngủ cũng ngưng lại, sau khi yên tĩnh càng tỏ ra rất quỷ dị.
Tô Hành Phong đi tới, mắt liếc nhìn cửa phòng khép hờ sau lưng Cận Tử Kỳ, anh hiển nhiên biết hiện tại là người nào ở bên trong, đang muốn mở miệng thì cửa phòng lại bị kéo ra.
Bạch phu nhân chính là đang ý cười ràn rụa, thái độ vô cùng đúng mực mà đứng ở cửa, một tay còn nắm tay cầm của cửa, trong lúc nhìn đến Cận Tử Kỳ và Tô Hành Phong đáy mắt thoáng qua một đường u tối thăm thẳm, nhưng ngay sau đó lại nhẹ nhàng mà cười lên.
Làm sao mà đều đứng ở cửa không đi vào, là tới tìm Tang Tang sao? Đứa bé kia mới tới nơi này, có chút không thích ứng, tôi đang ở bên trong khuyên răn nó, cũng tránh khỏi ngày sau thêm phiền toái cho các người.
trên mặt của Tô Hành Phong cũng không biểu lộ cảm xúc quá nhiều, chẳng qua là cực kỳ bình thản mà gật đầu chào, Tôi chỉ là đi ngang qua nơi này, sẽ không đi vào trong quấy rầy Bạch tiểu thư nghỉ ngơi. nói xong cũng không để ý khóe miệng Bạch phu nhân co quắp mà đi thẳng rồi.
Bất quá Bạch phu nhân cũng không phải là kiểu phụ nữ như bình hoa, thu lại vẻ mặt lúng túng của mình, quay qua nhìn Cận Tử Kỳ, hơi mỉm cười: Thiếu phu nhân đến đây lúc nào, sao cũng không nhắc nhở chúng tôi?
Cận Tử Kỳ hơi cong môi một chút: Cũng không bao lâu, trong chốc lát.
Nhưng Bạch phu nhân khóe mắt đột nhiên căng lên, một lát, một lát ở trong mắt Cận Tử Kỳ là thời gian bao lâu, bà không biết nhưng nhìn ánh mắt thản nhiên của Cận Tử Kỳ tựa hồ như cũng không có nghe qua bí mật gì.
Kiềm chế xuống sự dè dặt trong lòng, Bạch phu nhân cười tủm tỉm nghiêng người qua: Vào đi, buổi tối khuya mùa đông rất lạnh, đứng ở bên ngoài dễ bị cảm, hơn nữa cô bây giờ cũng là phụ nữ có man rồi.
Thời gian không còn sớm, tôi cũng không đi vào, đây là ba để cho tôi chuyển giao cho Bạch tiểu thư, coi như là quà ra mắt Bạch tiểu thư trở thành con dâu nhà họ Tô, ba nói, ông rất cao hứng khi có cháu dâu có tri thức hiểu lễ nghĩa như Bạch tiểu thư vậy.
Cận Tử Kỳ nói xong lại đưa tới hộp gấm trong tay, Bạch phu nhân vừa mở ra nhìn, Cận Tử Kỳ không bỏ sót vẻ kinh ngạc vui mừng thoáng hiện trên mặt bà, hiển nhiên quà Tống Chi Nhậm đưa giá trị không rẻ, rất hợp tâm ý Bạch phu nhân.
Nhưng rất nhanh Bạch phu nhân lại khôi phục thần thái lạnh nhạt, ngược lại nhìn sang Cận Tử Kỳ ánh mắt rất đề phòng, bứt khóe môi lên nói: Làm phiền Thiếu phu nhân thay Tang Tang chúng tôi nói cảm ơn Tống lão.
Cận Tử Kỳ gật đầu: Đây là cần phải như vậy, nếu không có chuyện gì khác, tôi cáo từ trước.
Thiếu phu nhân -- Bạch phu nhân lại đột nhiên gọi cô, há miệng muốn nói cái gì, đầu kia hành lang lại vang lên tiếng thét đầy lo lắng của Tống Nhiễm Cầm: Cầm chắc chút, nếu như vẩy dơ toàn bộ cái thảm lông cừu này cô không đền nổi!
không tới ba giây, bóng dáng của Tống Nhiễm Cầm lại xuất hiện ở khúc quanh hành lang, vội vội vàng vàng, đi giày cao gót, áo choàng quân quanh đong đưa, mặt mày hồng hào mà đi tới.
Nhìn thấy Cận Tử Kỳ đứng ở cửa, chợt nhíu mày, hừ một tiếng rất nhỏ, không thể nghe, quay qua tươi cười rạng rỡ với Bạch phu nhân, nháy mắt với người giúp việc đan bưng một cái khay ở sau lưng, Còn không bưng vào?
Đây là -- Bạch phu nhân tò mò nhìn sang một cái thố đất trên khay của người giúp việc.
Tống Nhiễm Cầm cười đến không còn thấy mắt, che miệng cười khanh khách, Còn có thể là cái gì? Đương nhiên là cho Tang Tang bổ xương cốt gì đó, tôi đã cùng ông chủ nuôi bồ câu nói xong rồi, sau này mỗi ngày hai cái nhũ bồ câu nhỏ!
Khóe miệng của Bạch phu nhân rụt rụt, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì nụ cười: Để cho bà phí tâm, sau này đứa nhỏ kia nếu như có chỗ nào làm không đúng, còn phải xin khoang dung nhiều chút!
Bà thông gia, lời này của bà thì quá khách sáo, nhưng Tang Tang nếu gả cho A Phong chúng tôi, sau này cũng giống như con gái ruột của tôi, tôi đối với A Phong như thế nào hiển nhiên cũng sẽ đối với con bé như thế, tuyệt đối sẽ không bạc đãi con bé.
Vốn là một câu nói hứa hẹn đối xử tử tế với Bạch Tang Tang, Bạch phu nhân nghe xong không những không có cao hứng trở lại, mà ngược lại sinh lòng bất an, Tống Nhiễm Cầm đối với Tô Hành Phong kia tuyệt đối là độc tài, nếu mà dùng bộ dạng này ở trên người Bạch Tang Tang....
Chỉ lo đứng ở chỗ này nói chuyện, cũng không biết Tang Tang uống canh nhu bồ câu chưa, tôi phải đi nói con bé một chút, nếu như mùi vị không tốt, tôi sẽ gọi phòng bếp ngày mai cải thiện lại!
Tống Nhiễm Cầm nói lảm nhảm kéo tay Bạch phu nhân lập tức đi vào trong phòng ngủ, ngược lại Bạch phu nhân, quay đầu nhìn sang Cận Tử Kỳ ở ngoài cửa thêm vài lần, dường như muốn nói cái gì, người cũng đã bị Tống Nhiễm Cầm nhiệt tình kéo đi rồi.
Trong phòng ngủ rất nhanh lại truyền đến tiếng cười nói vang dội của Tống Nhiễm Cầm, mẹ con nhà họ Bạch cũng ít mở miệng.
Thậm chí Cận Tử Kỳ cũng có thể tưởng tượng, Tống Nhiễm Cầm một thân một mình ở nơi này đơn độc, vẫn còn không tự hiểu, mới vừa rồi những câu nói của Bạch Tang Tang đối với Tống Nhiễm Cầm đầy khinh bỉ và ghét bỏ đã quá thật sự rõ ràng.
không muốn ngây ngốc ở đây thêm nữa, Cận Tử Kỳ xoay người xuống lầu trở về, mới vừa đi tới cửa, sau lưng lại vang lên âm thanh giày cao gót nện trên đất dồn dập, còn kèm theo một tiếng Thiếu phu nhân đợi một chút , là giọng nói của Bạch phu nhân.
Không muốn ngây ngốc ở đây thêm nữa, Cận Tử Kỳ xoay người xuống lầu trở về, mới vừa đi tới cửa, sau lưng lại vang lên âm thanh giày cao gót nện trên đất dồn dập, còn kèm theo một tiếng Thiếu phu nhân đợi một chút , là giọng nói của Bạch phu nhân.
Cận Tử Kỳ dừng chân quay đầu lại, thì nhìn thấy Bạch phu nhân vội vã chạy đến, trong tay của bà mang theo một cái túi xách, sau khi đứng lại, nụ cười trên gương mặt vẫn còn phong độ kia cũng càng thêm rực rỡ.
Từ trong ánh mắt của Bạch phu nhân, Cận Tử Kỳ lại đoán được là tại sao bà ta đến.
Bất quá là muốn xác nhận vài thứ, cô cũng không tiện bác bỏ thể diện bậc trên của đối phương, truyền đi ngược lại là cô không tốt.
Cô quay sang Bạch phu nhân lễ phép cười một tiếng: Mới vừa rồi là phu nhân ở gọi tôi sao?
Bà già tôi đây mạo muội rồi, kính xin thiếu phu nhân bỏ qua cho. Bạch phu nhân đi tới trước mặt Cận Tử Kỳ, ý cười không giảm: Người cũng đưa đến, tôi vừa vặn muốn đi ra ngoài, thiếu phu nhân, chúng ta cùng nhau đi.
Được. đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ cong lên, cười đến mức cũng không lộ sơn lộ thủy .
Hai người cùng nhau ra khỏi cửa tòa nhà lầu phía đông, đi rồi một đoạn đường, Cận Tử Kỳ xem như là tản bộ, thích ý mà thưởng thức phong cảnh buổi tối trong vườn Kỳ Lân, cuối cùng vẫn là Bạch phu nhân thiếu kiên nhẫn trước tiên, phá vỡ trầm mặc.
Hi vọng tối nay không để cho Thiếu phu nhân cảm thấy có chỗ không vui.
Làm sao có thể chứ? Độ cong bên khoé miệng Cận Tử Kỳ hoàn hảo đúng chỗ, Bạch tiểu thư có thể trở thành vợ của Hành Phong, thì mọi người đều vui khi việc thành công, ba cũng không chỉ một lần khen ngợi Bạch tiểu thư là người nổi bật trong rất nhiều danh môn thiên kim, hôm nay hai nhà Bạch Tô trở thành thông gia, ba cũng cảm thấy vui mừng thay Hành Phong.
Bạch phu nhân thăm dò ý cười thoáng qua bên khoé miệng của Cận Tử Kỳ, sau đó gật đầu một cái, kéo khóe miệng cười lên: Tang Tang không hiểu chuyện lắm, cho nên rất nhiều việc luôn là để cho mẹ bận tâm lo nghĩ, mới vừa rồi nó ở trong phòng nói vậy cũng bất quá là giận dỗi, tôi chỉ hi vọng Thiếu phu nhân đừng nói cho những người khác.
Phu nhân quá cẩn thận rồi. Cận Tử Kỳ nhàn nhạt nói tiếp: Tôi không nghe thấy những gì không nên nghe, hiển nhiên cũng không có bí mật gì nói với người khác, đến chủ lâu rồi, tôi trước hết đi vào.
Ngôn hành cử chỉ của Cận Tử Kỳ nhìn ở trong mắt Bạch phu nhân đó cũng giống như là ngạo mạn, trong lòng có một trận lửa giận ngột ngạt, cô sầm mặt xuống nói chuyện với bà, bà ngược lại hay rồi, rõ ràng suy đoán hồ đồ, cố ý cho cô thấy biểu tình của mình!
Bạch phu nhân sau khi giận dữ ngược lại cười: Nghe nói, Tống lão mới bắt đầu giới thiệu cho Tang Tang của chúng tôi cũng không phải là Hành Phong.
Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn bà, hàng lông mày đen xinh đẹp nhướng lên, vẻ mặt thật giống như đang nói: vậy thì thế nào?
Nhìn tôi đi, có lẽ tôi không nên nói những lời có hay không đều được này. Bạch phu nhân lập tức ngắt lời mình, quay sang Tử Kỳ cười: Tang Tang của chúng tôi mặc dù có nhiều thứ thiếu sót, nhưng mà cũng xem như là lên được mặt bàn, khó được Tống lão yêu thích, chỉ bất quá không nghĩ tới giữa đường xảy ra khúc ngoặt như vậy, đem mọi chuyện làm thành cục diện hôm nay.
Bạch phu nhân ngấm ngầm khiêu khích, chẳng qua Cận Tử Kỳ chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mắt của bà, sau đó mỉm cười: Bạch phu nhân cũng tự biết lệnh thiên kim có rất nhiều chỗ không hoàn toàn phù hợp ý nguyện, mọi việc đều phải nghĩ kỹ rồi mới làm, lần sau, không thể làm việc thiếu thận trọng như vậy nữa, dù sao cũng là con gái, có một số việc luôn là thua thiệt trước.
Thiếu phu nhân đây là ý gì? Bạch phu nhân tuyệt đối không nghĩ tới Cận Tử Kỳ sẽ cho bà một sào trúc để bò lên trên, một chút mặt mũi cũng chưa chừa lại cho bà, nhất thời thẹn quá thành giận rồi lại không thể không khắc chế.
Cận Tử Kỳ mỉm cười mà nhìn sang bà, trong mắt lại không có chút nào là ý cười, ngược lại một phong thái lạnh lùng.
Vậy Bạch phu nhân đi theo tôi nói những lời này vậy là có ý gì? Đừng quên, Tống Kỳ Diễn đã kết hôn rồi, cho dù ba trước đó có cố ý tác hợp Bạch tiểu thư cùng anh ta hay không, nhưng kết quả Bạch phu nhân cũng nhìn thấy, không phải lương duyên.
Mặt mày Bạch phu nhân lập tức biến sắc, Cận Tử Kỳ ngôn từ sắc bén, thậm chí thẳng tay xé rách tầng giấy mỏng này.
Điểm quan trọng nhất, Ý cười tràn đầy bên khoé môi Cận Tử Kỳ, Hảo cảm của Tống Kỳ Diễn đối với Bạch tiểu thư là con số không. Nói xong, cũng không thèm liếc đến phu nhân, tự mình quay sang cửa chính chủ lâu mà đi tới.
Nói tự mình tìm nhục chính là kiểu người như Bạch phu nhân, trải qua cuộc sống quá thư thản rồi, không tránh được cần được chích lên vài mũi thuốc, chỉ bất quá không nghĩ tới vị thầy châm cứu Cận Tử Kỳ này xuống tay đâm kim vào quá nặng khiến trong lòng bà chảy máu.
Bạch phu nhân vặn chặt túi xách trong tay, căm giận mà nói một câu Cái quái quỷ gì thế rồi xoay người chán nản đi đến lối ra.
--- ------ ------
Thời điểm Cận Tử Kỳ trở lại phòng ngủ, liền phát hiện người bạn nhỏ Mỗ Mỗ đang xem Dương Dương và Hôi Thái Lang.
Tên nhóc kia cởi giầy ngồi ở trên chiếc giường cực lớn, thấy cô trở lại, quay đầu nhếch miệng cười với cô một cái.
Ba ba đâu? Cận Tử Kỳ nhìn quanh khắp nơi một lần, lại không nhìn thấy bóng dáng Tống Kỳ Diễn.
Mỗ Mỗ nghẹo đầu suy nghĩ: Mỗ Mỗ không thấy a, có phải ba ba đi theo ông nội đánh cờ rồi hay không?
Cận Tử Kỳ gật đầu một cái, đóng cửa phòng ngủ đến phòng tắm rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ.
Chẳng qua là đợi đến lúc cô đi ra, tình huống bên ngoài dường như có cái gì không đúng, người đi đánh cờ trong miệng Mỗ Mỗ đang mặc một bộ áo ngủ bắt chước dáng vẻ Mỗ Mỗ khoanh lại bàn chân thon dài, cùng Mỗ Mỗ hai người một lớn một nhỏ xem phim hoạt hình.
Thấy cô ra ngoài, người đàn ông cao gần 1m9, cười hề hề mà ngắm cô: Tắm xong rồi?
Ừ. Cận Tử Kỳ đáp một tiếng, đi tới cạnh giường ngồi xuống, mà Mỗ Mỗ đã nhào tới ôm cô.
Tối nay, Mỗ Mỗ và Kỳ Kỳ cùng ngủ chung được không?
Cận Tử Kỳ xoa mái tóc mềm mại của con trai, ngửi thấy hương sữa nhàn nhạt, khỏi phải nói trong lòng có biết bao nhiêu mềm mại, ôm Mỗ Mỗ vào trong chăn che lấy chân nhỏ của nó: Đương nhiên là được nha. . . . . .
Khóe mắt liếc đến đứa trẻ to đầu nào đó cũng đang lén lén lút lút đến gần sát, liếc ngang một cái: Tối nay ngủ ghế sofa.
Quả nhiên, phụ nữ vẫn là động vật thù dai!
Tống Kỳ Diễn ngồi ở mép giường, ngập ngừng, do dự, cuối cùng vẫn là nhịn không được, liều mạng mà quăng mình lên trên giường, Cận Tử Kỳ thét một tiếng kinh hãi, hắn đã nằm ở chỗ này, hít vào thật mạnh hương thơm của Cận Tử Kỳ.
Nửa giờ sau, Tống Kỳ Diễn nằm trên ghế sô pha, ôm cái gối đầu Cận Tử Kỳ mới vừa rồi đập tới, mùi thơm nhàn nhạt, tựa như mái tóc đen mềm mại của Cận Tử Kỳ, mê người lại thoải mái.
Ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu, lại quay đầu nhìn trên giường một chút, hai mẹ con ôm nhau ngủ say sưa, huyết lệ giàn giụa, đều nói cha con cùng ra trận chiến đấu, tên nhóc này vào lúc mấu chốt thì bắn lén sau lưng hắn!
Nếu là sớm biết tên nhóc này đến chiến trường sẽ phản bội, hắn có chết cũng sẽ không cho phép nó leo lên giường của mình và bà xã!
Quả thực là một cuộc mua bán mất cả chì lẫn chài mà!
Tống Kỳ Diễn yếu ớt mà thở dài, trên ghế sofa chật hẹp trằn trọc trở mình, cuối cùng nằm ở đó mà nháy cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm dung nhan của Cận Tử Kỳ vầng nhuộm ở dưới ánh trăng trong trẻo.
Tiếp sau đó, từ trên ghế sofa bò xuống, rón ra rón rén mà nhón chân đi tới mép giường.
Ở bên giường đứng một lát, sau khi xác định người ở trên giường không có chút ý thức nào, mới phóng tâm lớn mật mà vén chăn lên, cẩn thận từng li từng tí quăng dép bò lên giường chui vào, từ phía sau ôm lấy hai mẹ con đang ngủ say.
Cận Tử Kỳ từ khi hắn từ trên ghế sofa bò xuống thì đã mở mắt ra, nhìn sang bóng dáng xột xoạt trên vách tường, khóe miệng cong lên, cũng không lên tiếng, mặc cho hắn như tên trộm mà bò qua, kéo mình và con trai ôm vào trong ngực.
“Tiểu Kỳ……”
“…...”
“Vợ bé nhỏ……”
“…...”
“Bảo bối…..”
Cận Tử Kỳ nổi dậy chuông báo động, mỗi lần gọi cái kiểu thân mật này tuyệt đối không có chuyện tốt, quả nhiên, bàn tay vốn đang đặt bên eo cô lại bắt đầu không thành thật, cô không nhịn được ưm một tiếng tràn ra miệng, cũng làm cho hắn biết cô giả bộ ngủ.
đang muốn giãy giụa một phen để thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ, nhưng động tác của hắn không có tiến thêm một bước, chẳng qua là dựa gần sát lưng cô hơn, lầm bầm một câu: “Ngủ đi…….”
Khắp người đều quanh quẩn mùi nam tính quen thuộc, Cận Tử Kỳ cảm thấy đặc biệt an lòng, không muốn suy nghĩ nhiều hơn, lần nữa nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ cũng dần dần dày, chẳng qua là trước khi ngủ đi lại không nhịn được than nhẹ một tiếng.
Người đàn ông ở phía sau như là nghe được cô thở dài, chiếc cằm kiên nghị để ở trên vai của cô, “Tiểu Kỳ, anh muốn xem đứa nhỏ trong bụng em, lúc nào thì anh cùng em đi khám thai đi.”
Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, người đàn ông ở phía sau cũng là lòng tràn đầy vui mừng, toét miệng lại gọi một tiếng bà xã.
“Gì thế?” cô lơ mơ mà thuận miệng đáp một tiếng.
“Nếu như anh nói, anh chỉ cần liếc nhìn em một cái là có thể biến thành cầm thú, em có cao hứng hay không?”
“……”
“Bà xã..…. thật sự thì chúng ta không nên có tư tưởng bảo thủ, lâu lâu cần có gan đột phá đi.”
“Tống Kỳ Diễn.”
“Cái gì?” Sau lưng một cái đầu tròn to lớn sát vào đây: “Anh nghe đây!”
“Cách tôi xa một chút.”
“……”
-------------------
Trung tuần tháng giêng thành phố S nghênh đón trận tuyết đầu tiên trong năm, sau cơn tuyết bầu trời quang đãng vạn dặm, khí trời lại rất nhanh mà chuyển lạnh, bụng Cận Tử Kỳ có chút nổi lên rõ ràng, phản ứng khi mang thai cũng từ từ hiển lộ ra.
Bạch Tang Tang cũng là thân phụ nữ có thai, nhưng giai đoạn nôn mửa lúc ban đầu lại vượt quá phạm vi, điều này làm cho Cận Tử Kỳ với thời gian mang thai xấp xỉ với cô có phần kinh ngạc, các loại phản ứng phổ biến khi mang thai của Bạch Tang Tang so với cô sớm hơn một tháng.
Rốt cục trong một buổi tối, Cận Tử Kỳ không nhịn được nói với Tống Kỳ Diễn phát hiện của mình, ánh mắt Tống Kỳ Diễn chợt lóe, lại không phản ứng bao nhiêu, cuối cùng ôm cô nằm ở trong chăn.
“Sáng ngày mai anh có thời gian rãnh, cùng em đi khám thai đi!”
Cận Tử Kỳ gật đầu một cái, tất cả tâm tư cũng dần trở lại trên bụng của mình, đâu nào còn đi quan tâm chuyện nhà khác?
Người bạn nhỏ Mỗ Mỗ bởi vì cả ngày không có việc gì, cho cá La Hán mà Tống Chi Nhậm coi là vật báu ăn đến no chết cùng với mang theo gà con ra vào tòa nhà lầu phía đông làm hại Bạch Tang Tang một cước đạp lên đống phân gà trơn tuột thiếu chút nữa ngã xuống lần nữa bị đưa về vườn trẻ để dạy dỗ nghiêm khắc.
Kiểm tra thai là loại chuyện hết sức phiền phức.
Cả buổi sáng, xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu, đo huyết áp, đo thể trọng, đo vòng bụng, kiểm tra nguyên tố vi lượng, kiểm tra siêu vi B……
Đến lúc tất cả kết quả kiểm tra xuất hiện, đã gần mười hai giờ trưa.
Làm một bà mẹ mẫu mực, các hạng chỉ tiêu Cận Tử Kỳ cũng đạt tới xuất sắc, có lẽ là bởi vì lúc trước đã sanh con một lần, cô cũng không có khẩn trương như trong tưởng tượng.
Tống Kỳ Diễn thì ngược lại, nhìn hắn ngồi ở trong phòng nghỉ nơm nớp lo sợ mà đợi kết quả, cô thậm chí hoài nghi, ở trong đoạn thời gian cô có thai này, Tống Kỳ Diễn so với cô còn có thể mắc chứng tổng hợp thời kì mang thai!
Hai người phối hợp mà nghe bác sĩ nói một đống lớn mục công việc cần chú ý, mới vui rạo rực mà đi ra khỏi bệnh viện, sau đó đến nhà hàng gần đấy ăn bữa trưa, sau Tống Kỳ Diễn phải vội về công ty, không thể làm gì khác hơn là mời tài xế tới đưa cô về nhà.
Tài xế vẫn chưa chạy tới, Cận Tử Kỳ nhìn thấy trung tâm mua sắm bên cạnh, nhất thời cao hứng nên bỏ đi xem giường cho trẻ sơ sinh.
Nhưng trong thang máy trung tâm mua sắm lại gặp được Tôn Hạo, trong tay của anh ta cầm một cái áo lông màu vàng nhạt vạt áo mở ra, lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ, anh ta xấu hổ mà cười cười, mới nói: Thiếu phu nhân cũng tới mua đồ sao?
Cận Tử Kỳ nhận ra được cái áo lông này, là của Kiều Niệm Chiêu, nghe nói là Tô Hành Phong có một lần đến Pháp xem show diễn thời trang, cố ý mua lại đưa cho cô ta, lúc ấy Kiều Niệm Chiêu ba ngày hai bữa đều mặc ở nhà họ Cận, không biết là thật sự yêu thích hay chỉ là khoe khoang.
Tôn Hạo phát hiện ánh mắt của Cận Tử Kỳ, có chút mất tự nhiên mà đem chiếc áo giấu ở sau lưng, Máy điều hòa không khí ở nơi này phát ra nhiệt độ có chút thấp, tiểu Chiêu nói thấy lạnh, cho nên tôi. . . . . .
Anh ta không nói thêm gì nữa, nhưng Cận Tử Kỳ hiểu ý của anh ta, chẳng qua là dễ hiểu mà cười cười, cũng không có bao nhiêu hứng thú, ngược lại Tôn Hạo lại mở miệng: Tại sao không thấy Tống thiếu cùng đi tới đây?
Cửa ải cuối năm công ty tương đối bận rộn, anh ấy mới vừa về công ty rồi.
Cửa thang máy mở ra, Cận Tử Kỳ mới nâng lên một chân bước ra, thì nghe thấy giọng nói hơi có vẻ yếu ớt của Kiều Niệm Chiêu.
Làm gì mà chậm như vậy. . . . . . Tại sao là cô?
Nhìn thấy người đi ra chính là Cận Tử Kỳ, trên mặt Kiều Niệm Chiêu trong phút chốc khó coi lên.
Nửa tháng không gặp mặt, Kiều Niệm Chiêu so với lúc trước gầy hơn chút, mang theo một chiếc túi Prada đeo vai, mặc một chiếc váy dài cổ áo chữ V kiểu cuối thu, gương mặt trái xoan hóa trang khéo léo kết hợp đồ trang sức trang nhã, khoảnh khắc ấy vẻ mặt tràn đầy đề phòng.
Tại sao cô lại ở chỗ này? Hầu như tiếng chất vấn của Kiều Niệm Chiêu vừa rơi xuống, Tôn Hạo đã từ trong thang máy đi ra.
Dường như anh ta cũng không biết Cận Tử Kỳ và Kiều Niệm Chiêu không hợp nhau, còn thiện ý mà giúp các cô giải thích: Tiểu Chiêu, mới vừa rồi ở trong thang máy ngẫu nhiên nhìn thấy Thiếu phu nhân thì cùng đi lên đây.
Nói xong, thì mở rộng áo lông trong tay, săn sóc mà khoác lên vai Kiều Niệm Chiêu, còn tỉ mỉ thay cô lấy đi một sợi lông chim màu trắng trên tóc, từ đầu đến cuối, Kiều Niệm Chiêu đều là một bộ dạng hưởng thụ không hổ thẹn.
Khi Cận Tử Kỳ nhìn thấy đáy mắt Tôn Hạo nhìn sang Kiều Niệm Chiêu là thâm tình, đột nhiên cảm thấy, có lẽ đây chính là chân ái.
Không để ý cô ta đến tột cùng từng trải qua như thế nào, không để ý cô ta là thiện hay là ác, cũng không nhìn lại bối cảnh xuất thân của cô, chỉ là bởi vì cô là cô, cho nên mới làm việc nghĩa không chùn bước mà yêu cô.
Chẳng qua là Cận Tử Kỳ vẫn không nhịn được mà hoài nghi, tình cảm Tôn Hạo đối với Kiều Niệm Chiêu, thật sự có sâu đậm như vậy sao?
Tôn Hạo quay đầu đối diện với ánh mắt quan sát của cô, nhưng chỉ thản nhiên cười một tiếng, lại còn tốt bụng mà đề nghị: Thiếu phu nhân nếu như đi một mình, có thể đi cùng chúng tôu, như vậy sẽ náo nhiệt hơn một chút.
Chẳng qua là anh ta mới vừa nói xong, Kiều Niệm Chiêu lại nhẹ xuy cười một tiếng: Tôn Hạo anh nói đùa sao? Chị gái em đây chính là không ăn khói lửa nhân gian, công chúa cao cao tại thượng, thế nào lại hoà lẫn cùng một chỗ với đám người phàm phu tục tử chúng ta?
Sắc mặt Tôn Hạo cứng đờ, lại thức thời mà thối lui qua một bên không hề chen miệng nữa.
Tôn Hạo, chúng ta đi dạo phố đi, mới vừa rồi em thấy bên trên có một chiếc túi LV, tặng cho em đi!
Kiều Niệm Chiêu tựa hồ là cố ý muốn khoe khoang, giống trống khua chiêng mà khoác lên cánh tay của Tôn Hạo.
Trong phút chốc, trên mặt Tôn Hạo rõ ràng ngẩn ra.
Anh ta sẽ không nghĩ đến Kiều Niệm Chiêu lại đột nhiên đối với mình làm ra hành động thân mật gắn bó như vậy.
Ngược lại Cận Tử Kỳ, trong lúc nhìn đến cái động tác ngây thơ ấu trĩ này của Kiều Niệm Chiêu, nhếch khoé môi cười cười.
Kiều Niệm Chiêu vốn là thời khắc chú ý đến vẻ mặt biến hoá của Cận Tử Kỳ, khoảnh khắc ấy thấy dáng vẻ cười như không cười cura cô, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm thở hồng hộc mà hừ nói: Cười cái gì, có cái gì hay mà cười ?
Không có gì, chẳng qua là cảm thấy khổ tẫn cam lai, muốn chúc cô cùng Tôn Hạo hạnh phúc mỹ mãn nha!
Âm cuối trong giọng nói củaCận Tử Kỳ giương nhẹ khiến cho sắc mặt Kiều Niệm Chiêu trầm xuống, hiển nhiên những lời này chọc đến chỗ đau của cô ta rồi, cô ta cau mày nói: Chuyện của tôi không cần cô tới quan tâm, có giỏi vẫn là quan tâm bản thân mình đi!
Khoé miệng Cận Tử Kỳ giương lên, Kiều Niệm Chiêu vẫn không thay đổi, trước sau luôn thiếu kiên nhẫn.
Đầu kia chợt vang lên giọng nói của Kiều Hân Hủy: Tiểu Hạo, Chiêu nhi, làm thế nào đứng ở nơi đó không đi?
Kiều Hân Hủy đến gần, lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ cũng là cả kinh, nhưng ngay sau đó lại xoay người phân phó Kiều Niệm Chiêu: Bà nội của con ở nơi đó chờ sốt ruột rồi, con cùng tiểu Hạo nhanh lên một chút đi thôi.
Kiều Niệm Chiêu trợn mắt nhìn Cận Tử Kỳ đang mỉm cười liếc một cái, mới coi như là trút được cơn tức, sau đó mới dắt Tôn Hạo đi, ở trước mặt Cận Tử Kỳ, cô ta thủy chung muốn biểu hiện tự cho là kiêu ngạo.
Xoay người muốn đi, lại phát hiện Kiều Hân Hủy lúc này vẫn không rời đi, mà là đi tới phía của cô.
Cửa thang máy nhất thời yên tĩnh lại, mặc cho ánh đèn sáng ngời lắp đầy sự trầm tĩnh ở chỗ này.
Kiều Hân Hủy trầm ngâm trong chốc lát, mới hơi ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳ so với bà cao hơn không sai biệt lắm nửa cái đầu, mở miệng: Tử Kỳ, con từ nhỏ chính là cô gái tốt, Chiêu nhi không thể so được, tới chỗ nào cũng có thể làm cho người ta thích, ba con lựa chọn con là người thừa kế Cận thị rất đúng.
Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp, huống chi là Kiều Hân Hủy loại hồ ly ngàn năm này.
Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ mỉm cười: Dì Hân quá khen, tôi ngược lại là tò mò kế tiếp dì Hân sẽ nói cái gì với tôi.
Kiều Hân Hủy sửng sốt, sắc mặt lại ngưng trọng, nhìn sang Cận Tử Kỳ ánh mắt rất nghiêm túc, cũng mang theo khẩn cầu: Chiêu nhi từ nhỏ bị dì làm hư rồi, không hiểu chuyện, làm việc cũng không dùng đến đầu óc, cho nên mới phải làm nhiều chuyện sai lầm như vậy. Phật gia cũng nói, cho dù là người có nghiệp chướng nặng nề nhất, cũng nên cho cô ấy một lần cơ hội hối cải để làm người mới.
Ý của dì Hân là, cùng Tôn Hạo ở chung một chỗ, coi như là Kiều Niệm Chiêu hối cải để làm người mới sao?
Kiều Hân Hủy dường như không nghĩ tới Cận Tử Kỳ sẽ nói như vậy, lập tức sững sờ ở nơi đó.
Cận Tử Kỳ lại cười bổ sung: Nếu như một câu không hiểu chuyện là có thể tóm lược những sai lầm mà cô ta phạm phải, như vậy, chỉ biết những lời này trở thành cái cớ cho cô ta không biết sợ, Hân Hủy, cô ta đâu còn nhỏ nữa, cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, là một người trưởng thành có thẻ chứng minh, nếu là người trưởng thành, làm sao sẽ ngay cả khả năng cơ bản nhất là phân biệt những thứ không phải của mình cũng không có? Coi như dì nên vì cô ta giải vây, cũng nên tìm một lý do có thể để cho tôi tin tưởng.
Kiều Hân Hủy mím môi, giữa lông mày cũng có chút mỏi mệt, Dì biết Chiêu nhi thật có lỗi với con, dì đây kẻ làm mẹ thay nó nhận lỗi với con, chỉ hy vọng con niệm tình máu mủ một chút, có thể tha thứ cho nó lần này.
Kiều Hân Hủy thế nhưng sẽ hạ giọng như vậy mà cầu xin cô, so với lần trước cầu xin cô chớ nói ra chuyện lúc còn trẻ của bà ta thái độ còn khúm núm hơn, lý do là cái gì ——
Cận Tử Kỳ không khỏi nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu và Tôn Hạo mới vừa rồi rời đi.
Kiều Hân Hủy thấy cô không nói lời nào, cho là cô có điều lơi lỏng, đáy lòng thoáng qua mừng rỡ, nói: Tiểu Hạo là một đứa nhỏ thật tốt, người có lòng cầu tiến, cũng không có tính tình con em nhà giàu, Chiêu nhi cùng nó ở chung một chỗ, dì tin tưởng con bé sẽ thay đổi, cho nên. . . . . . Tử Kỳ, dì cầu xin con giữ bí mật Chiêu nhi đã từng kết hôn được không?
Trong lòng Cận Tử Kỳ hơi chấn động một cái, ý Kiều Hân Hủy là, lúc Tôn Hạo theo đuổi Kiều Niệm Chiêu cũng không biết cô ta từng kết hôn, thậm chí hiện tại, Kiều Hân Hủy tính toán lừa gạt giấu giếm Tôn Hạo cả đời? Vẫn là có ý định đến lúc ván đã đóng thuyền rồi mới nói ra chân tướng này, đến lúc đó sợ là không cho phép Tôn Hạo đổi ý nữa.
Kiều Hân Hủy nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Cận Tử Kỳ thấy thế mặt mũi cứng ngắc, e rằng bà ta cũng nhớ lại chuyện tình của mình cùng Cận Chiêu Đông lúc còn trẻ, và hôm nay tình huống của Kiều Niệm Chiêu cùng Tôn Hạo cũng dữ dội tương tự!
Bất quá vẫn là có một chút không giống, tối thiểu Tôn Hạo là độc thân, không có dắt díu con cái.
Nhưng mà, bắt đầu nảy sinh tình cảm đã lừa gạt như vậy, đối với Tôn Hạo lại có gì công bằng đáng nói?
Kiều Hân Hủy nhìn ra nghi ngờ của Cận Tử Kỳ, vội vàng nói rõ: Tử Kỳ, con đừng hiểu lầm, dì không có ý định muốn giấu giếm tiểu Hạo việc Chiêu nhi đã kết hôn, chẳng qua là hiện tại, vẫn không phải lúc.
Vậy đến mức độ nào mới 'là lúc' ở trong miệng dì?
Cận Tử Kỳ cười lạnh một tiếng, cô rốt cuộc biết Kiều Niệm Chiêu tại sao như vậy, bởi vì bản thân Kiều Hân Hủy chính là sách giáo khoa sai lầm đến mức tận cùng, dạy dỗ con gái như thế làm sao sẽ tốt ?
Về quá khứ của dì không phải con cũng không có nói cho ba con biết sao? Lần này, coi như con nhìn đến mặt mũi của ba con, chớ cùng Chiêu nhi so đo, được không?
Tiếng nói của Kiều Hân Hủy thật thấp, cũng là tràn đầy tình thương yêu của một người mẹ đối với con mình.
Cận Tử Kỳ không nhìn bà, lập tức xoay người vào thang máy, sau khi cửa thang máy khép lại thì nhấn thẳng xuống lầu một.
Bị Kiều Hân Hủy vây lấy như vậy, đâu nào còn có tâm tình mà mua đồ?
Bất quá Kiều Hân Hủy đã đoán sai một chút, không đem chuyện của bà ta nói cho Cận Chiêu Đông, cũng không phải là Cận Tử Kỳ có nhiều thiện lương, mà là cô đã sớm đặt bản thân mình ra ngoài câu chuyện, có một số việc thay vì là người bên cạnh đi vạch trần, chính mình từ từ phát hiện ra cái sự thật không thể chịu nổi như thế mới là phương thức tàn nhẫn nhất, chính là ngày sau chỉ cần chờ bọn họ hối hận.
---------------
Từ trung tâm mua sắm trở lại, tâm tình Cận Tử Kỳ có chút âm trầm, sau khi thấy hoa sơn trà trong vườn hoa nở bung ra rất đẹp, lập tức hăng hái lên, cầm kéo đi sửa lại cành, sau một lát, quản sự Minh đột nhiên tới đây.
“Thiếu phu nhân, ở cửa có một bà cụ nói là tới tìm cô.”
Cận Tử Kỳ để cây kéo xuống, mắt nhìn cánh cửa sắt phòng chống trộm thật cao, cô không nhớ rõ mình có quen biết bà cụ nào.
Quản sự Minh nhìn ra cô hoang mang, giải thích: “Là người gác cổng vừa rồi gọi điện thoại vào, nói có một bà lão đứng ở cửa thật lâu rồi, vẫn quay mặt nhìn quanh bên trong, họ nhìn bà ấy không có ý gì xấu nên hỏi thăm, mới biết bà ấy cố ý tìm đến thiếu phu nhân.”
Quản sự Minh nói chuyện dáng vẻ không giống như là nói đùa, bất quá coi như cô ấy nói đùa, Cận Tử Kỳ cũng không phân biệt ra được, ai bảo quản sự Minh một ngày hai mươi bốn giờ gương mặt cũng căng cứng bảo thủ như vậy.
Cận Tử Kỳ xoa xoa bàn tay của mình, đem hoa sơn trà trong giỏ trúc giao cho quản sự Minh, tự mình trước tiên quay sang hướng tòa nhà lầu chính đi tới.
“Nhớ giúp tôi cắm những đóa hoa sơn trà này, rồi đưa đến phòng của tôi nhé, cảm ơn.”
Đến lúc Tử Kỳ vừa đi vào cửa tòa nhà lầu chính, liếc mắt một cái thì nhìn thấy vài bóng người đứng ở cửa, trong đó có một thân ảnh gầy nhỏ thoáng hiện ra thu hút sự chú ý của cô, trên mặt trong chốc giật mình kinh ngạc.
Bên cạnh cửa chính, Tần lão phu nhân lẳng lặng đứng ở nơi đó, một tay nắm chặt quần của mình, một tay vịn lên trên cánh cửa hợp kim nhôm thép lạnh như băng, đôi mắt vẫn hỗn độn như cũ, dường như có chút lo sợ bất an.
Người giúp việc vốn đang ở trước mặt Tần lão phu nhân nói gì đó, nhìn lên thấy Cận Tử Kỳ trở lại, giống như là thấy được cứu tinh, đã chạy tới: “Thiếu phu nhân, cô đã tới, vị lão phu nhân này nói tìm cô, nhưng mà chúng tôi mời bà ấy đi vào ngồi, bà lại chết sống không chịu, nói là đứng ở chỗ này có thể liếc mắt liền thấy cô đi vào.”
Cận Tử Kỳ nghe thấy tròng mắt chợt lóe, đến gần chỗ Tần lão phu nhân, phát hiện trên người của bà bẩn đến không ra hình dáng, mái tóc hoa râm cũng lộn xộn, bộ quần áo đắt tiền trên người cũng rách rồi, không biết bị cái gì khiến cho rách vài cái lổ lớn, lộ ra chiếc áo màu trắng rộng nách bên trong bị dơ.
Bộ dáng bà cụ đến thăm thế này, chỉ sợ là từ trong nhà len lén chạy đến, ngay cả cô mới đầu nhìn cũng không nhận ra, ngược lại cô rất kinh ngạc, một cụ bà thần trí không rõ làm thế nào tìm tới chỗ này?
“Thiếu phu nhân!”
Người giúp việc chung quanh nán lại bên cạnh Tần lão phu nhân cung kính quay sang hành lễ với Cận Tử Kỳ, vốn hoảng hoảng hốt hốt Tần lão phu nhân giống như là bị gõ một gậy, chợt ngẩng đầu nhìn sang đây, không đợi mọi người phản ứng, thì thân hình đã chao đảo mà chạy chậm tới đây.
“Cẩn thận!” Cận Tử Kỳ bị tư thế của bà cụ dọa cho sợ hết hồn, phản ứng theo bản năng đưa tay đi đỡ.
Bà cụ mới vừa được Cận Tử Kỳ đỡ lấy, thì run lẩy bẩy mà vuốt bàn tay của Cận Tử Kỳ, trong đôi mắt đen ánh sáng rời rạc toát ra mừng rỡ, chẳng qua là một lần lại một lần mà tái diễn: “Tử Kỳ à, mẹ tìm được con rồi!”
Nhiệt độ trong lòng bàn tay Tần lão phu nhân khiến cho trái tim Cận Tử Kỳ run lên, quá lạnh rồi, gần như vậy, cô mới phát hiện sắc mặt bà cụ trắng bệch, còn không ngừng lúng túng ừ à, không chỉ là kích động mà còn rét run.
Cận Tử Kỳ vỗ vỗ lên bàn tay của bà để cho bà yên tâm, mình quay đầu vào nói với quản sự Minh: “Quản sự Minh, phiền cô đến phòng của khách chuẩn bị một chậu nước nóng và một bộ quần áo người già.”
Quản sự Minh gật đầu, không hỏi thêm nhiều thì đã đi ra ngoài rồi, làm việc ở loại địa phương như nhà họ Tống này, chỉ cần gật đầu và “Vâng”, về phần hỏi “Tại sao”, cũng không ở trong phạm vi chức trách của các cô.
“Tử Kỳ à, những ngày qua con đã đi nơi nào? Mẹ hỏi A Viễn, A Viễn không nói cho mẹ, mẹ hỏi một người khác trong nhà, cô ta nói con lập gia đình rồi, gả tới nơi này, Tử Kỳ, không phải con thật sự gả cho người khác chứ?”
/392
|