Ngừng một lát, Tề Vạn Niên lại hỏi:
- Điện hạ, ngươi biết Nam Sơn phái không?
Vô Tấn gật đầu:
- Chính là hậu đài đông gia đám Hoàng Phủ Dật Biểu, Bách Phú thương hành, làm sao vậy?
- Hiện tại lang trung hộ bộ Ngụy Thừa Vận chủ quản tiền trang các nơi chính là nữ tế của nam Sơn phái, Bành Thành quận vương Hoàng Phủ La Tống. Ngươi nói xem hắn sẽ để Tề Đại Phúc tiền trang sống yên sao?
- Nếu không thông qua hộ bộ thì lão gia chủ có tính toán gì không? Ta có thể giúp Tề Thụy Phúc lại phản ánh việc này với hoàng thượng.
- Cảm ơn điện hạ, nhưng vô dụng.
Tề Vạn Niên lắc đầu, nói:
- Quan trường quá nhiều thủ đoạn biến đổi, chỉ cần Đông Lai và Bách phú không chịu, họ có cách đối phó Tề Thụy Phúc. Ngân phiếu Tề Đại Phúc từ đó giờ không có triều đình bảo hộ, mấy chục năm nay vẫn chống lại đây, hộ bộ không đồng ý thì đành thôi.
Lão lại thở dài nói:
- Thôi, trên bàn rượu không nói những chuyện này. Đến! Ta lấy trà thay rượu, lại kính điện hạ một ly.
Mọi người cùng uống, Tề Vạn Niên chuyển đổi đề tài, hỏi:
- Ta có nghe nói điện hạ cũng mở một tiền trang tại huyện Duy Dương, có chuyện này không?
Đây chính là việc hôm nay Vô Tấn muốn làm. Dùng tiền trang nhập vào Tề Đại Phúc, Tấn An hội cần tài lực của Tề gia ủng hộ.
Hắn cầm ly rượu chỉ hướng Hoàng Phủ Quý, cười nói:
- Năm đó ta và ngũ thúc sáng lập tiệm cầm đồ Tấn Phúc ký, sau đó lại thành lập tiền trang. Ngũ thúc ta giỏi về tiệm cầm đồ, nhưng để lo cả tiền trang thì có lòng mà không đủ sức. Vốn ta định đích thân quản lý tiền trang nhưng bây giờ cũng không làm được nữa. Hôm nay ta đến là muốn nói chuyện với Tề gia một bữa, xem coi chúng ta có khả năng hợp tác không?
Vô Tấn đề nghị khiến Tề Vạn Niên hơi bất ngời.
Lão im lặng chốc lát sau liền hỏi:
- Không biết điện hạ định hợp tác như thế nào?
- Ta muốn đem tiền trang chuyển cho Tề gia ba phần, sau đó ta lấy tên tiền trang là Tề Đại Phúc, giao cho Tề Đại Phúc tiền trang thống nhất kinh doanh, không biết như vậy có được không?
Tề Vạn Niên không nói tiếng nào, lão đang suy nghĩ. Nhưng Tề Hoàn ở bên cạnh thì cực kỳ khó xử. Từ trước tới nay Tề gia chưa có tiền lệ cùng người khác mở cửa hàng, càng đừng nói chiếm ba phần rồi lấy tên Tề Đại Phúc. Dù Vô Tấn đặc biệt có thể cùng hắn hợp tác, nhưng ít ra Tề gia chiếm sáu phần mới được, cứ vậy thì sao họ đồng ý cho được?
- Ta có thể đồng ý!
Tề Vạn Niên rốt cuộc tỏ thái độ. Lão hiểu rõ ý của Hoàng Phủ Vô Tấn, hắn muốn cùng Tề Thụy Phúc thành lập quan hệ sâu hơn. Mấy ngày nay Tề Vạn Niên cũng đang lo lắng chuyện này, tuy Tề gia quyết định rút khỏi vòng quan trường, nhưng nếu không có một chút hậu đài thì họ khó thể đứng vững tại Sở Châu. Chỉ cần họ nắm giữ tốt chừng mực thì chắc vấn đề không lớn.
Tề Vạn Niên tặng đồ cho Vô Tấn lại mời họ đến nhà ăn cơm, kỳ thật động cơ của lão cũng là muốn đặt quan hệ với hắn. Dù sao quyền thế của Vô Tấn tại Sở Châu rất lớn, con người cũng không tệ.
- Ta hoàn toàn chấp nhận điều kiện điện hạ đưa ra, ta cũng cho rằng thân phận như điện hạ đừng nên kinh doanh. Cửa hàng Tề Thụy Phúc sẽ tiếp nhận tiền trang đó, lấy tên là Tề Đại Phúc tiền trang. Nhưng ta có một điều kiện, không biết điện hạ có đồng ý hay không?
Vô Tấn gật đầu cười nói:
- Xin lão gia chủ cứ nói!
Tề Vạn Niên cười khẽ nói:
- Nếu ta mua phần của ngươi thì cần phải đi huyện nha lập hồ sơ, cứ thế thì triều đình sẽ biết chuyện, Tề Thụy Phúc và Lương vương cùng mở một tiền trang. Nhưng nếu không đi lập hồ sơ, tiền trang của ngươi dùng bảng hiệu Tề Thụy Phúc, nếu bị người có tâm phát hiện thì, điện hạ hiểu ý của ta chứ?
Vô Tấn hiểu ý Tề Vạn Niên. Ý của lão là đồng ý hợp tác với mình, nhưng chỉ có thể âm thầm bắt tay, không thể để triều đình biết. Hắn hiểu được, dù sao là mình ra ý kiến đề nghị Tề gia rời khỏi vòng quan trường quyền quý.
- Ta hiểu ý của lão gia chủ, xin lão gia chủ cứ nói thẳng.
- Vậy ta nói thẳng đi. Ý của ta là ta và điện hạ có thể thêm một khế ước. Tiền trang do ta mua hết, cũng chính là nó hoàn toàn trở thành sản nghiệp của Tề Thụy Phúc, sau đó đi huyện nha chuyển nhượng. Nhưng riêng tư thì chúng làm theo ý điện hạ. Tề Thụy Phúc chỉ chiếm ba phần, còn lại bảy phần do điện hạ sở hữu. Tề Thụy Phúc kinh doanh, dựa theo quy tắc của Tề Thụy Phúc, mỗi ba tháng kết toán một lần. Tề Thụy Phúc sẽ đem tiền lời đưa cho điện hạ. Ngoài ra, vì biểu đạt thành ý của Tề gia, tuy ta chỉ mua ba phần nhưng vẫn sẽ đem số tiền mua được đưa hết cho điện hạ.
Đề nghị của Tề lão gia khiến Hoàng Phủ Quý nghe líu lưỡi. Tiền trang đó vốn liếng là mười vạn lượng bạc, chính là nói Tề gia sẽ tặng không cho Vô Tấn bảy vạn lượng. Không uổng là Tề Thụy Phúc, xem bạc như cục đất.
Vô Tấn thản nhiên nói:
- Như vậy thì xem ra ta chiếm lời nhiều.
- Không! Thật ra điện hạ không hề có lợi chút nào.
Tề Vạn Niên cười nói:
- Tiền trang của điện hạ chắc nguyên bản kiếm được nhiều tiền, nếu như có một người lạ chạy đến nói, đem tiền trang của ngươi ấn giá gốc bán cho ta, điện hạ có đồng ý không? Chắc chắn là không rồi, không ai sẽ bán cửa hàng đang kiếm được tiền theo giá gốc, ít nhất phải tính giá gấp năm, sáu lần. Cho nên Tề gia không chịu thiệt, điện hạ cũng không chiếm lời, đây là mua bán công bình.
Vô Tấn không thể không khâm phục ông lão này, không uổng là thương nhân số một thiên hạ, không ngờ còn hiểu đạo lý được tư bản dật giá.
Hắn vui vẻ nói:
- Vậy thì tốt, cứ làm theo lời lão gia chủ, chúng ta một lời đã định.
Hai người trong lúc vô tình đạt thành hiệp ước mua bán. Lần mua bán này khiến Vô Tấn và Tề gia trở thành người hùn vốn liên kết lợi ích với nhau. Tề gia muốn dựa vào quyền thế của Vô Tấn tại Sở Châu, còn Vô Tấn thì xem trúng tài lực Tề gia.
Hai bên lại uống vài ly rượu, lúc này Tề Vạn Niên kính một ly trà hướng Hoàng Phủ Quý, cười nói.
- Ta nghe nói đám thương nhân Bát Tiên Kiều đều gọi ngươi là lão Quý, xin cho phép ta cũng gọi ngươi một tiếng lão Quý. Ta có một việc muốn thỉnh giáo ngươi.
Tề Vạn Niên ăn nói rất khách sáo, khiến Hoàng Phủ Quý cảm thấy rất vinh hạnh, vội xua tay nói.
- Lão gia chủ cứ hỏi, ta nhất định biết gì nói nấy.
- Chuyện là như vầy!
Tề Vạn Niên nghĩ một lát, nói:
- Đại khái khoảng nửa tháng trước, Bát Tiên Kiều Tề Đại Phúc tiền trang đột nhiên xảy ra sự việc tễ đoái, bị ba mươi hải thương lấy đi trăm vạn lượng bạc. Tuy chuyện này lúc trước cũng từng xảy ra, nhưng trực giác cho ta biết lần này tễ đoái không giống trước kia. Lưu quản sự có điều tra, nói chuyện này rất có thể liên quan đến người tên Chu nhị gia, sự việc sau đó thì không biết gì hết. Chẳng hay lão Quý biết được bao nhiêu trong chuyện này?
- Điện hạ, ngươi biết Nam Sơn phái không?
Vô Tấn gật đầu:
- Chính là hậu đài đông gia đám Hoàng Phủ Dật Biểu, Bách Phú thương hành, làm sao vậy?
- Hiện tại lang trung hộ bộ Ngụy Thừa Vận chủ quản tiền trang các nơi chính là nữ tế của nam Sơn phái, Bành Thành quận vương Hoàng Phủ La Tống. Ngươi nói xem hắn sẽ để Tề Đại Phúc tiền trang sống yên sao?
- Nếu không thông qua hộ bộ thì lão gia chủ có tính toán gì không? Ta có thể giúp Tề Thụy Phúc lại phản ánh việc này với hoàng thượng.
- Cảm ơn điện hạ, nhưng vô dụng.
Tề Vạn Niên lắc đầu, nói:
- Quan trường quá nhiều thủ đoạn biến đổi, chỉ cần Đông Lai và Bách phú không chịu, họ có cách đối phó Tề Thụy Phúc. Ngân phiếu Tề Đại Phúc từ đó giờ không có triều đình bảo hộ, mấy chục năm nay vẫn chống lại đây, hộ bộ không đồng ý thì đành thôi.
Lão lại thở dài nói:
- Thôi, trên bàn rượu không nói những chuyện này. Đến! Ta lấy trà thay rượu, lại kính điện hạ một ly.
Mọi người cùng uống, Tề Vạn Niên chuyển đổi đề tài, hỏi:
- Ta có nghe nói điện hạ cũng mở một tiền trang tại huyện Duy Dương, có chuyện này không?
Đây chính là việc hôm nay Vô Tấn muốn làm. Dùng tiền trang nhập vào Tề Đại Phúc, Tấn An hội cần tài lực của Tề gia ủng hộ.
Hắn cầm ly rượu chỉ hướng Hoàng Phủ Quý, cười nói:
- Năm đó ta và ngũ thúc sáng lập tiệm cầm đồ Tấn Phúc ký, sau đó lại thành lập tiền trang. Ngũ thúc ta giỏi về tiệm cầm đồ, nhưng để lo cả tiền trang thì có lòng mà không đủ sức. Vốn ta định đích thân quản lý tiền trang nhưng bây giờ cũng không làm được nữa. Hôm nay ta đến là muốn nói chuyện với Tề gia một bữa, xem coi chúng ta có khả năng hợp tác không?
Vô Tấn đề nghị khiến Tề Vạn Niên hơi bất ngời.
Lão im lặng chốc lát sau liền hỏi:
- Không biết điện hạ định hợp tác như thế nào?
- Ta muốn đem tiền trang chuyển cho Tề gia ba phần, sau đó ta lấy tên tiền trang là Tề Đại Phúc, giao cho Tề Đại Phúc tiền trang thống nhất kinh doanh, không biết như vậy có được không?
Tề Vạn Niên không nói tiếng nào, lão đang suy nghĩ. Nhưng Tề Hoàn ở bên cạnh thì cực kỳ khó xử. Từ trước tới nay Tề gia chưa có tiền lệ cùng người khác mở cửa hàng, càng đừng nói chiếm ba phần rồi lấy tên Tề Đại Phúc. Dù Vô Tấn đặc biệt có thể cùng hắn hợp tác, nhưng ít ra Tề gia chiếm sáu phần mới được, cứ vậy thì sao họ đồng ý cho được?
- Ta có thể đồng ý!
Tề Vạn Niên rốt cuộc tỏ thái độ. Lão hiểu rõ ý của Hoàng Phủ Vô Tấn, hắn muốn cùng Tề Thụy Phúc thành lập quan hệ sâu hơn. Mấy ngày nay Tề Vạn Niên cũng đang lo lắng chuyện này, tuy Tề gia quyết định rút khỏi vòng quan trường, nhưng nếu không có một chút hậu đài thì họ khó thể đứng vững tại Sở Châu. Chỉ cần họ nắm giữ tốt chừng mực thì chắc vấn đề không lớn.
Tề Vạn Niên tặng đồ cho Vô Tấn lại mời họ đến nhà ăn cơm, kỳ thật động cơ của lão cũng là muốn đặt quan hệ với hắn. Dù sao quyền thế của Vô Tấn tại Sở Châu rất lớn, con người cũng không tệ.
- Ta hoàn toàn chấp nhận điều kiện điện hạ đưa ra, ta cũng cho rằng thân phận như điện hạ đừng nên kinh doanh. Cửa hàng Tề Thụy Phúc sẽ tiếp nhận tiền trang đó, lấy tên là Tề Đại Phúc tiền trang. Nhưng ta có một điều kiện, không biết điện hạ có đồng ý hay không?
Vô Tấn gật đầu cười nói:
- Xin lão gia chủ cứ nói!
Tề Vạn Niên cười khẽ nói:
- Nếu ta mua phần của ngươi thì cần phải đi huyện nha lập hồ sơ, cứ thế thì triều đình sẽ biết chuyện, Tề Thụy Phúc và Lương vương cùng mở một tiền trang. Nhưng nếu không đi lập hồ sơ, tiền trang của ngươi dùng bảng hiệu Tề Thụy Phúc, nếu bị người có tâm phát hiện thì, điện hạ hiểu ý của ta chứ?
Vô Tấn hiểu ý Tề Vạn Niên. Ý của lão là đồng ý hợp tác với mình, nhưng chỉ có thể âm thầm bắt tay, không thể để triều đình biết. Hắn hiểu được, dù sao là mình ra ý kiến đề nghị Tề gia rời khỏi vòng quan trường quyền quý.
- Ta hiểu ý của lão gia chủ, xin lão gia chủ cứ nói thẳng.
- Vậy ta nói thẳng đi. Ý của ta là ta và điện hạ có thể thêm một khế ước. Tiền trang do ta mua hết, cũng chính là nó hoàn toàn trở thành sản nghiệp của Tề Thụy Phúc, sau đó đi huyện nha chuyển nhượng. Nhưng riêng tư thì chúng làm theo ý điện hạ. Tề Thụy Phúc chỉ chiếm ba phần, còn lại bảy phần do điện hạ sở hữu. Tề Thụy Phúc kinh doanh, dựa theo quy tắc của Tề Thụy Phúc, mỗi ba tháng kết toán một lần. Tề Thụy Phúc sẽ đem tiền lời đưa cho điện hạ. Ngoài ra, vì biểu đạt thành ý của Tề gia, tuy ta chỉ mua ba phần nhưng vẫn sẽ đem số tiền mua được đưa hết cho điện hạ.
Đề nghị của Tề lão gia khiến Hoàng Phủ Quý nghe líu lưỡi. Tiền trang đó vốn liếng là mười vạn lượng bạc, chính là nói Tề gia sẽ tặng không cho Vô Tấn bảy vạn lượng. Không uổng là Tề Thụy Phúc, xem bạc như cục đất.
Vô Tấn thản nhiên nói:
- Như vậy thì xem ra ta chiếm lời nhiều.
- Không! Thật ra điện hạ không hề có lợi chút nào.
Tề Vạn Niên cười nói:
- Tiền trang của điện hạ chắc nguyên bản kiếm được nhiều tiền, nếu như có một người lạ chạy đến nói, đem tiền trang của ngươi ấn giá gốc bán cho ta, điện hạ có đồng ý không? Chắc chắn là không rồi, không ai sẽ bán cửa hàng đang kiếm được tiền theo giá gốc, ít nhất phải tính giá gấp năm, sáu lần. Cho nên Tề gia không chịu thiệt, điện hạ cũng không chiếm lời, đây là mua bán công bình.
Vô Tấn không thể không khâm phục ông lão này, không uổng là thương nhân số một thiên hạ, không ngờ còn hiểu đạo lý được tư bản dật giá.
Hắn vui vẻ nói:
- Vậy thì tốt, cứ làm theo lời lão gia chủ, chúng ta một lời đã định.
Hai người trong lúc vô tình đạt thành hiệp ước mua bán. Lần mua bán này khiến Vô Tấn và Tề gia trở thành người hùn vốn liên kết lợi ích với nhau. Tề gia muốn dựa vào quyền thế của Vô Tấn tại Sở Châu, còn Vô Tấn thì xem trúng tài lực Tề gia.
Hai bên lại uống vài ly rượu, lúc này Tề Vạn Niên kính một ly trà hướng Hoàng Phủ Quý, cười nói.
- Ta nghe nói đám thương nhân Bát Tiên Kiều đều gọi ngươi là lão Quý, xin cho phép ta cũng gọi ngươi một tiếng lão Quý. Ta có một việc muốn thỉnh giáo ngươi.
Tề Vạn Niên ăn nói rất khách sáo, khiến Hoàng Phủ Quý cảm thấy rất vinh hạnh, vội xua tay nói.
- Lão gia chủ cứ hỏi, ta nhất định biết gì nói nấy.
- Chuyện là như vầy!
Tề Vạn Niên nghĩ một lát, nói:
- Đại khái khoảng nửa tháng trước, Bát Tiên Kiều Tề Đại Phúc tiền trang đột nhiên xảy ra sự việc tễ đoái, bị ba mươi hải thương lấy đi trăm vạn lượng bạc. Tuy chuyện này lúc trước cũng từng xảy ra, nhưng trực giác cho ta biết lần này tễ đoái không giống trước kia. Lưu quản sự có điều tra, nói chuyện này rất có thể liên quan đến người tên Chu nhị gia, sự việc sau đó thì không biết gì hết. Chẳng hay lão Quý biết được bao nhiêu trong chuyện này?
/493
|