Tề Hoàn ngồi bên cạnh vội bắt lấy tay phụ thân, nhỏ giọng nói:
- Phụ thân, không được!
Tề Vạn Niên lắc đầu, tránh khỏi tay y, rót đầy ly đứng dậy cảm khái nói với Vô Tấn:
- Tề gia ta có thể trở về Giang Ninh phủ, có thể lấy lại tước vị, bước lên con đường buôn bán, đây đều là nhờ có điện hạ trợ giúp. Ly rượu này là ta đại biểu cả nhà cảm tạ điện hạ. Đây là từ mười năm nay lần đầu tiên ta uống rượu, dù thế nào cũng phải cho điện hạ mặt mũi.
Nói xong lão nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Vô Tấn cũng cầm ly lên, đáp lễ nói:
- Lão gia chủ có thể vì ta phá lệ, Vô Tấn vô cùng cảm kích. Sau này Tề gia có chỗ nào khó khăn, có Hoàng Phủ Vô Tấn ta ở thì nhất định sẽ hết sức hỗ trợ Tề gia.
Hắn cũng uống cạn, dốc ngược ly rỗng cho mọi người xem. Hắn uống ly lớn, một ly ít nhất bằng ba cái, mọi người đều vỗ tay cười. Tề Vạn Niên đang chờ câu nói đó của Vô Tấn, lòng vui mừng, cười ngồi xuống.
Tề Hoàn giật lấy ly rượu của phụ thân, ra lệnh cho thị nữ:
- Đổi thành trà!
Tề Hoàn rất áy náy nói với Vô Tấn:
- Tim phụ thân ta không tốt, đại phu kiên quyết không cho uống rượu, xin điện hạ thứ lỗi cho!
- Vô Tấn không dám để lão gia chủ uống rượu nữa, xin lão gia chủ cứ tùy ý.
Mọi người lại uống vài ly, Vô Tấn nhìn lão tam Tề Châu và lão thất Tề Diêu. Đây là lần đầu tiên hắn thấy hai người này, liền cười hỏi.
- Không biết Tam gia và Thất gia ở trong Tề gia phân công quản lý cái gì?
Tề Châu và Tề Diêu là anh em ruột, do vợ lẽ của Tề Vạn Niên sinh ra. Hai người diện mạo thanh tú, không giống Tề Hoàn cao béo.
Tề Châu chắp tay cung kính đáp:
- Điện hạ gọi ta Tam lang là được rồi. Ta quản lý là mậu dịch Tề phủ, huynh đệ của ta Tề Diêu thì phụ trách in ấn và tạo chỉ. Sản lượng chỉ của Tề gia xếp hạng thứ hai tại Đại Ninh vương triều. Tuy đứng sau Đoàn thị kinh thành, nhưng chỉ của triều đình và thái học đều do chúng ta cung cấp, còn có triều đình cống chỉ cũng là chúng ta đưa lên.
Điều này khiến Vô Tấn hơi cảm khái, hắn nói với Tề Vạn Niên:
- Hiện giờ ta rốt cuộc hơi hiểu về sản nghiệp Tề gia. Chỉ cần Tề gia chạm vào thứ gì là trở thành đỉnh cao trong đồng hành. Ta nghe chuyết kinh nói Yên Phấn Bính của Tề La Lan là tốt nhất Đại Ninh triều, ngay cả cung đình đều chỉ nhận Tề La Lan, không ngờ tạo chỉ in ấn cũng là nổi bật trong đồng nghiệp. Càng đứng nói tới tiền trang, vải vóc tơ trù, hơn nữa nghe nói trà trang Tề Vân Châu lớn nhất thiên hạ cũng là sản nghiệp Tề gia, thật khiến người ta kinh thán!
- Kỳ thật không phải mọi chuyện chúng ta đều chiếm ưu thế như lời điện hạ nói.
Tề Vạn Niên lắc đầu cười khổ nói:
- Tề gia cũng có việc không sở trường. Khuyết điểm lớn nhất của Tề gia là vận chuyển. Vốn Tề gia có một đội tàu sông và một đội tàu biển, nó rất quan trọng cho chúng ta lưu thông hàng hóa. Nhưng vì các loại nguyên nhân, quy mô vận chuyển đường thủy rất nhỏ, khiến Tề gia không thể không nhờ vào đội tàu khác, mỗi năm phải mất nhiều phí dụng, đây là vấn đề lớn trực tiếp hạn chế Tề gia.
- Tại sao vậy?
Vô Tấn không quá hiểu được. Vận chuyển không phải thứ công nghệ cao gì, nhờ vào tài lực và năng lực tổ chức của Tề gia, chắc là dễ dàng làm được mới đúng.
- Cái này…một lời khó nói hết!
Tề Vạn Niên khẽ thở dài:
- Thật ra năm đó đội tàu Tề gia rất mạnh, nhưng ba mươi năm trước triều đình tấn công Phượng Hoàng hội, lúc đó Đông Lai thương hành, Bách Phú thương hành và cửa hàng Tề Thụy Phúc trên đầu sóng ngọn gió. Ba nhà bị trưng dụng năm trăm chiếc thuyền nhưng kết quả cuối cùng hai nhà kia không ra một chiếc nào, Tề Thụy Phúc đưa ra một ngàn hai trăm chiếc. Đây là Tề Thụy Phúc vốn có tám trăm chiếc, còn mua bốn trăm chiếc thuyền khác, và cả hai ngàn la ngựa, nhưng cuối cùng…
Tề Vạn Niên thở dài một tiếng, khóe mắt có chút ướt nước.
Tề Hoàn thấy phụ thân hơi buồn, vội tiếp lời nói:
- Cuối cùng chỉ trả lại chưa tới hai mươi chiếc thuyền nhỏ và ba mươi la ngựa. Sau đó chúng ta mới biết, thật ra có thể trở về năm trăm chiếc thuyền, lại bị năm đó thủy sư đô đốc Đại Ninh, Đông Dương quận vương Hoàng Phủ Chí chia cho Bách Phú thương hành, Đông Lai thương hành. La ngựa cũng bị cửa hàng hai nhà phân chia.
Tề Vạn Niên giọng căm hận nói:
- Đây là kết cuộc Tề Thụy Phúc không có quyền có thế. Trải qua chuyện này, Tề gia rút kinh nghiệm xương máu, bắt đầu chuyển hướng quan trường, bồi dưỡng tử đệ của chính mình nhưng lần lượt gặp trắc trở, còn bị sự việc khoa cử gian dối liên lụy, mất cả tước vị. Lần đó khoa cử gian dối thật ra tử đệ Tề gia chỉ là một trong một trăm người mua bài thi, nhưng cuối cùng lại bị phán định là thủ phạm chính, bị công khai chặt tay, tước đoạt tước vị của Tề gia, từ đó không cho Tề gia tham gia khoa cử nữa. Kỳ thật ta biết, đây là thế lực sau lưng Đông Lai thương hành, Bách Phú thương hành xuống tay với Tề gia. Từ xưa đến nay địa vị thương nhân rất thấp, tuy triều đình khoan dung thương nhân nhưng bên trong sĩ đại phu vẫn xem thường thương nhân. Tề gia muốn leo lên trên một bước thì đã khó càng thêm khó.
Điều này thì Vô Tấn có thể hiểu. Mấy ngàn năm nay, địa vị thương dân chỉ là lúc tốt lúc xấu, chưa từng thật sự trở mình. Nói đến thì Đại Ninh vương triều đối xử thương nhân đã không tệ lắm rồi.
Hắn hớp ngụm rượu, lại hỏi:
- Ta chưa từng nghe nói cạnh tranh giữa ba cửa hàng, nhưng ta tin tưởng sẽ không gió êm sóng lặng.
Đương nhiên là không có chuyện gió êm sóng lặng rồi. Cứ lấy chuyện ngân phiếu nói đi, luật pháp triều đình chỉ bảo hộ ngân phiếu hai nhà Đông Lai và Bách Phú. Giả mạo một ngân phiếu liền bị tịch thu tài sản chém đầu kẻ phạm tội, nhưng không bảo vệ ngân phiếu Tề Đại Phúc, buộc Tề gia không thể không nghiên cứu cách phòng ngừa ngân phiếu giả. Đây chẳng phải chính là do hai nhà Bách Phú, Đông Lai giở trò ư?
Nói đến ngân phiếu, Vô Tấn được đến một tin tức. Hắn cười nói:
- Ta nghe nói hoàng thượng đã phê chuẩn cho ngân phiếu Tề Đại Phúc cũng được bảo hộ, có đúng không?
Tề Vạn Niên buồn bã lắc đầu:
- Hoàng thượng đã phê chuẩn nhưng bây giờ kẹt trong tay hộ bộ. Họ nói chỉ màu phòng giả trên ngân phiếu Tề gia không phù hợp yêu cầu của hộ bộ, muốn trừ đi chỉ màu. Nhưng chúng ta biết, loại bỏ chỉ màu phòng giả thì chắc chắn sẽ lập tức xuất hiện ngân phiếu giả. Nếu quan phủ áp dụng trừng phạt không giống với hai nhà khác, chỉ nhốt mấy ngày rồi thả ra vậy không bằng không cần quan phủ bảo hộ. Chúng ta nhất quyết không đồng ý. Sau đó trải qua can thiệp, hộ bộ lại sửa miệng, nói có thể không bắt buộc tiêu trừ chỉ màu phòng giả trên ngân phiếu Tề Đại Phúc, nhưng ngân phiếu Đông Lai và Bách Phú cũng phải có chỉ màu như vậêu cầu Tề gia đem kỹ thuật chuyển cho hai nhà. Đây chẳng phải là kêu hổ lột da? Phương án này chúng ta không thể nhận, bây giờ trưởng tử của ta đang ở kinh thành can thiệp với hộ bộ vì chuyện này. Không cần nghĩ ta cũng biết, kỳ thật hộ bộ chính là thanh đao trong tay hai nhà kia.
- Phụ thân, không được!
Tề Vạn Niên lắc đầu, tránh khỏi tay y, rót đầy ly đứng dậy cảm khái nói với Vô Tấn:
- Tề gia ta có thể trở về Giang Ninh phủ, có thể lấy lại tước vị, bước lên con đường buôn bán, đây đều là nhờ có điện hạ trợ giúp. Ly rượu này là ta đại biểu cả nhà cảm tạ điện hạ. Đây là từ mười năm nay lần đầu tiên ta uống rượu, dù thế nào cũng phải cho điện hạ mặt mũi.
Nói xong lão nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Vô Tấn cũng cầm ly lên, đáp lễ nói:
- Lão gia chủ có thể vì ta phá lệ, Vô Tấn vô cùng cảm kích. Sau này Tề gia có chỗ nào khó khăn, có Hoàng Phủ Vô Tấn ta ở thì nhất định sẽ hết sức hỗ trợ Tề gia.
Hắn cũng uống cạn, dốc ngược ly rỗng cho mọi người xem. Hắn uống ly lớn, một ly ít nhất bằng ba cái, mọi người đều vỗ tay cười. Tề Vạn Niên đang chờ câu nói đó của Vô Tấn, lòng vui mừng, cười ngồi xuống.
Tề Hoàn giật lấy ly rượu của phụ thân, ra lệnh cho thị nữ:
- Đổi thành trà!
Tề Hoàn rất áy náy nói với Vô Tấn:
- Tim phụ thân ta không tốt, đại phu kiên quyết không cho uống rượu, xin điện hạ thứ lỗi cho!
- Vô Tấn không dám để lão gia chủ uống rượu nữa, xin lão gia chủ cứ tùy ý.
Mọi người lại uống vài ly, Vô Tấn nhìn lão tam Tề Châu và lão thất Tề Diêu. Đây là lần đầu tiên hắn thấy hai người này, liền cười hỏi.
- Không biết Tam gia và Thất gia ở trong Tề gia phân công quản lý cái gì?
Tề Châu và Tề Diêu là anh em ruột, do vợ lẽ của Tề Vạn Niên sinh ra. Hai người diện mạo thanh tú, không giống Tề Hoàn cao béo.
Tề Châu chắp tay cung kính đáp:
- Điện hạ gọi ta Tam lang là được rồi. Ta quản lý là mậu dịch Tề phủ, huynh đệ của ta Tề Diêu thì phụ trách in ấn và tạo chỉ. Sản lượng chỉ của Tề gia xếp hạng thứ hai tại Đại Ninh vương triều. Tuy đứng sau Đoàn thị kinh thành, nhưng chỉ của triều đình và thái học đều do chúng ta cung cấp, còn có triều đình cống chỉ cũng là chúng ta đưa lên.
Điều này khiến Vô Tấn hơi cảm khái, hắn nói với Tề Vạn Niên:
- Hiện giờ ta rốt cuộc hơi hiểu về sản nghiệp Tề gia. Chỉ cần Tề gia chạm vào thứ gì là trở thành đỉnh cao trong đồng hành. Ta nghe chuyết kinh nói Yên Phấn Bính của Tề La Lan là tốt nhất Đại Ninh triều, ngay cả cung đình đều chỉ nhận Tề La Lan, không ngờ tạo chỉ in ấn cũng là nổi bật trong đồng nghiệp. Càng đứng nói tới tiền trang, vải vóc tơ trù, hơn nữa nghe nói trà trang Tề Vân Châu lớn nhất thiên hạ cũng là sản nghiệp Tề gia, thật khiến người ta kinh thán!
- Kỳ thật không phải mọi chuyện chúng ta đều chiếm ưu thế như lời điện hạ nói.
Tề Vạn Niên lắc đầu cười khổ nói:
- Tề gia cũng có việc không sở trường. Khuyết điểm lớn nhất của Tề gia là vận chuyển. Vốn Tề gia có một đội tàu sông và một đội tàu biển, nó rất quan trọng cho chúng ta lưu thông hàng hóa. Nhưng vì các loại nguyên nhân, quy mô vận chuyển đường thủy rất nhỏ, khiến Tề gia không thể không nhờ vào đội tàu khác, mỗi năm phải mất nhiều phí dụng, đây là vấn đề lớn trực tiếp hạn chế Tề gia.
- Tại sao vậy?
Vô Tấn không quá hiểu được. Vận chuyển không phải thứ công nghệ cao gì, nhờ vào tài lực và năng lực tổ chức của Tề gia, chắc là dễ dàng làm được mới đúng.
- Cái này…một lời khó nói hết!
Tề Vạn Niên khẽ thở dài:
- Thật ra năm đó đội tàu Tề gia rất mạnh, nhưng ba mươi năm trước triều đình tấn công Phượng Hoàng hội, lúc đó Đông Lai thương hành, Bách Phú thương hành và cửa hàng Tề Thụy Phúc trên đầu sóng ngọn gió. Ba nhà bị trưng dụng năm trăm chiếc thuyền nhưng kết quả cuối cùng hai nhà kia không ra một chiếc nào, Tề Thụy Phúc đưa ra một ngàn hai trăm chiếc. Đây là Tề Thụy Phúc vốn có tám trăm chiếc, còn mua bốn trăm chiếc thuyền khác, và cả hai ngàn la ngựa, nhưng cuối cùng…
Tề Vạn Niên thở dài một tiếng, khóe mắt có chút ướt nước.
Tề Hoàn thấy phụ thân hơi buồn, vội tiếp lời nói:
- Cuối cùng chỉ trả lại chưa tới hai mươi chiếc thuyền nhỏ và ba mươi la ngựa. Sau đó chúng ta mới biết, thật ra có thể trở về năm trăm chiếc thuyền, lại bị năm đó thủy sư đô đốc Đại Ninh, Đông Dương quận vương Hoàng Phủ Chí chia cho Bách Phú thương hành, Đông Lai thương hành. La ngựa cũng bị cửa hàng hai nhà phân chia.
Tề Vạn Niên giọng căm hận nói:
- Đây là kết cuộc Tề Thụy Phúc không có quyền có thế. Trải qua chuyện này, Tề gia rút kinh nghiệm xương máu, bắt đầu chuyển hướng quan trường, bồi dưỡng tử đệ của chính mình nhưng lần lượt gặp trắc trở, còn bị sự việc khoa cử gian dối liên lụy, mất cả tước vị. Lần đó khoa cử gian dối thật ra tử đệ Tề gia chỉ là một trong một trăm người mua bài thi, nhưng cuối cùng lại bị phán định là thủ phạm chính, bị công khai chặt tay, tước đoạt tước vị của Tề gia, từ đó không cho Tề gia tham gia khoa cử nữa. Kỳ thật ta biết, đây là thế lực sau lưng Đông Lai thương hành, Bách Phú thương hành xuống tay với Tề gia. Từ xưa đến nay địa vị thương nhân rất thấp, tuy triều đình khoan dung thương nhân nhưng bên trong sĩ đại phu vẫn xem thường thương nhân. Tề gia muốn leo lên trên một bước thì đã khó càng thêm khó.
Điều này thì Vô Tấn có thể hiểu. Mấy ngàn năm nay, địa vị thương dân chỉ là lúc tốt lúc xấu, chưa từng thật sự trở mình. Nói đến thì Đại Ninh vương triều đối xử thương nhân đã không tệ lắm rồi.
Hắn hớp ngụm rượu, lại hỏi:
- Ta chưa từng nghe nói cạnh tranh giữa ba cửa hàng, nhưng ta tin tưởng sẽ không gió êm sóng lặng.
Đương nhiên là không có chuyện gió êm sóng lặng rồi. Cứ lấy chuyện ngân phiếu nói đi, luật pháp triều đình chỉ bảo hộ ngân phiếu hai nhà Đông Lai và Bách Phú. Giả mạo một ngân phiếu liền bị tịch thu tài sản chém đầu kẻ phạm tội, nhưng không bảo vệ ngân phiếu Tề Đại Phúc, buộc Tề gia không thể không nghiên cứu cách phòng ngừa ngân phiếu giả. Đây chẳng phải chính là do hai nhà Bách Phú, Đông Lai giở trò ư?
Nói đến ngân phiếu, Vô Tấn được đến một tin tức. Hắn cười nói:
- Ta nghe nói hoàng thượng đã phê chuẩn cho ngân phiếu Tề Đại Phúc cũng được bảo hộ, có đúng không?
Tề Vạn Niên buồn bã lắc đầu:
- Hoàng thượng đã phê chuẩn nhưng bây giờ kẹt trong tay hộ bộ. Họ nói chỉ màu phòng giả trên ngân phiếu Tề gia không phù hợp yêu cầu của hộ bộ, muốn trừ đi chỉ màu. Nhưng chúng ta biết, loại bỏ chỉ màu phòng giả thì chắc chắn sẽ lập tức xuất hiện ngân phiếu giả. Nếu quan phủ áp dụng trừng phạt không giống với hai nhà khác, chỉ nhốt mấy ngày rồi thả ra vậy không bằng không cần quan phủ bảo hộ. Chúng ta nhất quyết không đồng ý. Sau đó trải qua can thiệp, hộ bộ lại sửa miệng, nói có thể không bắt buộc tiêu trừ chỉ màu phòng giả trên ngân phiếu Tề Đại Phúc, nhưng ngân phiếu Đông Lai và Bách Phú cũng phải có chỉ màu như vậêu cầu Tề gia đem kỹ thuật chuyển cho hai nhà. Đây chẳng phải là kêu hổ lột da? Phương án này chúng ta không thể nhận, bây giờ trưởng tử của ta đang ở kinh thành can thiệp với hộ bộ vì chuyện này. Không cần nghĩ ta cũng biết, kỳ thật hộ bộ chính là thanh đao trong tay hai nhà kia.
/493
|