Hoàng Tộc
[Quyển2]
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm: tunghoanh.vn
Dịch: Nhóm dịch black
Nhưng vụ án La Khải Ngọc cho hắn thấy được một chỗ tốt, cái kia chính là La Khải Ngọc rút lui khỏi Tam gia tranh hôn, Tam gia tranh hôn cuối cùng biến thành hắn và Quan Hiền Câu hai người tranh giành.
Đúng như Tô Hạm nói trong thư với hắn, đối thủ chân chính của hắn không phải La Khải Ngọc, mà là Quan Hiền Câu, người này là danh môn thế gia, có học thức, nhân phẩm cũng ngụy trang không tệ, hoàn toàn phù hợp với điều kiện của Tô gia, lại có Thân Quốc Cữu toàn lực ủng hộ hắn.
Tuy Thái tử sẽ ngăn cản quan hệ thông gia của hai nhà Tô Quan, nhưng thế sự khó lường, nói không chừng Tô gia cũng không muốn đem toàn bộ trứng gà đặt trong một giỏ xách. Cho nên nói, ở cuộc cạnh tranh này, hắn và Quan Hiền Câu có phần thắng là năm năm, chỉ còn chờ người phía sau màn hai bên ai thắng mà thôi.
Vô Tấn không có tinh lực cân nhắc sự tình khác, hắn hiện tại phải toàn lực ứng phó, đánh bại Quan Hiền Câu, hắn biết Quan Hiền Câu sẽ có một chuyện rất vội vàng, cái kia chính là thi đậu Tiến sĩ, hắn có thực lực này sao? Tư cách tham gia thi Tiến sĩ của hắn, vẫn là nhờ người khác cho đi cửa sau, nếu như trúng tuyển là một ngàn người, hắn có lẽ sẽ có hy vọng, nhưng bây giờ trúng tuyển chỉ có sáu mươi người, bằng thực lực của hắn, khẳng định thi không đậu, nếu như thi không đậu, vậy vốn liếng mà hắn dựa để cầu hôn, sẽ suy giảm nghiêm trọng, vì học thức chính là cái mạnh nhất mà hắn có, lão tử hắn là Lễ Bộ thị lang, điều kiện ưu việt này hắn không lợi dụng mới là lạ.
Vô Tấn ở Đông Hải quận đã cùng hắn cạnh tranh qua một lần, hắn tin tưởng Quan Hiền Câu nhất định sẽ có hành động.
- Công tử, bên ngoài có một nữ tử tìm người!
Hoàng hôn, Vô Tấn đang ở trong phòng viết thơ cho Tô Hạm, bỗng nhiên quản gia chạy đến hô một tiếng, liền biến mất rồi, Vô Tấn bút dừng lại cả buổi, hắn suy nghĩ sẽ là ai đến tìm mình, cuối cùng bỗng nhiên hắn nhảy dựng lên, nhất định là nha hoàn của Tô Hạm a Xảo đã đến! Thư của hắn mới viết được ba hàng, hắn không kịp viết tiếp, liền hướng phía ngoài chạy tới, một bên chạy một bên suy nghĩ lời ứng đối, hắn vừa mới được thăng làm Đô úy Mai Hoa vệ, sự tình bề bộn, lần sau sẽ đem số thư thiếu nợ bổ sung cùng một chỗ.
Hắn lại lấy ra một cây trâm hoa, đây là bảo châu hắn định đưa cho Tô Hạm, hắn có thể không nói cái gì, để cho nàng tưởng rằng mình là tiễn đưa.
Vô Tấn nhanh chóng chạy ra cửa phủ, liếc mắt liền trông thấy dưới bậc thang có một nữ tử trẻ tuổi, hắn lập tức ngây ngẩn cả người, không phải a Xảo, mà là Nhạc nữ lúc trưa ở tửu lâu.
Vô Tấn lúc đó uống nhiều rượu, có chút kiềm chế dục niệm chính mình không được, nên trêu đùa đưa cho nàng một danh thiếp. Sau khi hắn tỉnh rượu, hắn lại có chút hối hận, nếu như hắn muốn nữ nhân, có thể ở Vương phủ tìm một cái, vì sao phải ở quán rượu?
Nhạc nữ nhìn thấy hắn, trong mắt hiện ra một tia kinh hỉ, lập tức lại ảm đạm xuống, xoay người sang chỗ khác, hắn là hoàng tộc cao cao tại thượng, sao sẽ đem một nhạc nữ nho nhỏ như mình để ở trong lòng, được rồi, không nên tự rước lấy nhục.
Vô Tấn thấy nàng xoay người sang chỗ khác, biết trong nội tâm nàng rất mâu thuẫn, liền đi xuống bậc thang, đi đến phía sau nàng cười nói:
- Sao vậy, không nhận ra ta rồi hả?
Nhạc nữ trầm thấp thở dài:
- Thực xin lỗi công tử, ta không nên tới tìm người.
Kỳ thật Vô Tấn giữa trưa có chút mập mờ bảo nàng có việc thì đến tìm mình, đoán chừng nàng hiện tại đến là có hai ý tứ.
- Ân! Ngươi gọi là Biện Kinh Nương, đúng không!
Vô Tấn cười nói.
Công tử trẻ tuổi này còn nhớ tên của mình, cái này làm cho nội tâm nhạc nữ lại dấy lên hy vọng, nàng xoay người, thấp giọng nói:
- Công tử, người có thể giúp ta hay không?
Vô Tấn gật gật đầu:
- Đi theo ta!
Hắn quay người mang theo nhạc nữ hướng trong phủ đi đến, trong nội tâm nhạc nữ hơi sợ, một đường đi theo Vô Tấn vào sân nhỏ, trong sân vắng lặng, không có một người, Vô Tấn không có nha hoàn phục thị, tuy Lan Lăng Vương phi an bài hai tiểu nha hoàn phục thị hắn, nhưng hắn không thích hai tiểu nha hoàn kia, nên nói mình không thích có thị nữ phục thị mà thoái thác.
- Vào đi! Không cần sợ hãi.
Vô Tấn nhìn ra trong lòng nhạc nữ lo sợ, liền hướng nàng cười cười, an ủi nàng một câu.
Nhạc nữ cắn môi một cái, cùng hắn đi vào gian phòng, cùng lắm thì mình hiến thân cho hắn, nàng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Lúc này trời sắc đã gần tối, trong phòng trở nên rất lờ mờ, hắn đốt nến lên, lại đem cửa sổ đóng lại, lúc này mới ngồi xuống:
- Ngươi muốn ta giúp ngươi cái gì?
Vô Tấn ôn nhu hỏi.
Nhạc nữ bỗng nhiên quỳ xuống, hướng Vô Tấn dập đầu một cái, nức nở nói:
- Công tử, cầu ngươi cứu cậu cùng mợ của ta!
- Đừng nóng vội! Từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì?
Vô Tấn kéo một cái ghế cho nàng, nói:
- Không nên quỳ, ngồi xuống rồi hãy nói!
Nhạc nữ lo sợ mà ngồi xuống, cúi đầu nói ra những lo lắng trong lòng mình.
- Ta từng nói với công tử, ta là ngươi Âm quận, phụ mẫu ta chết sớm, là cậu và mợ nuôi ta khôn lớn, cậu và mợ đều là nhạc công, có mở một nhạc phường, chuyên môn dạy đệ tử đánh đàn, dùng cách này nuôi sống gia đình, năm nay Hoài Bắc đại hạn, quê quán thật sự sống không nổi nữa, cậu và mợ mang theo ta cùng biểu muội đến Kinh thành mưu sinh, một người bạn của cậu giới thiệu chúng ta tới Bách Phú tửu lâu đánh đàn cho khách uống rượu, miễn cưỡng có thể sống qua ngày. Mười ngày trước, có đại gia tộc muốn làm lễ mừng thọ, dán ra thông báo tuyển dụng nhạc công, cậu ta đi tới đó xem sao, cũng nhận được lời mời, nửa tháng có thể kiếm được năm lượng bạc, một nhà chúng ta rất cao hứng. Nhưng ba ngày trước lại nảy sinh một chuyện, đại gia tộc kia bị mất một nhạc khí rất đắt đỏ, có người nói là cậu ta ăn trộm, kết quả chủ nhà báo quan, cậu bị quan phủ bắt đi rồi, nghe nói sẽ phán tội rất nặng, mợ chạy tới năn nỉ chủ nhà, bọn hắn nói bảo lãnh cậu đi ra cũng có thể, nhưng phải bồi thường nhạc khí bị mất kia, trị giá một ngàn lượng bạc, chúng ta lấy đâu ra tiền mà bồi thường, mợ vào đêm đó đã ngã bệnh, càng ngày càng nghiêm trọng, đêm qua lang trung đến xem bệnh, nói mợ ta có bệnh cũ, nếu không chữa trị, mợ chỉ có thể sống ba ngày nữa, có thể chữa bệnh ít nhất phải tốn hai mươi lượng bạc. Nhưng chúng ta tổng cộng chỉ có ba lượng bạc, ta cùng biểu muội đều muốn phát điên, buổi trưa hôm nay, vừa vặn gặp được công tử, ta cũng cảm giác, công tử nhất định là Thượng Thiên phái tới cứu ta.
[Quyển2]
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm: tunghoanh.vn
Dịch: Nhóm dịch black
Nhưng vụ án La Khải Ngọc cho hắn thấy được một chỗ tốt, cái kia chính là La Khải Ngọc rút lui khỏi Tam gia tranh hôn, Tam gia tranh hôn cuối cùng biến thành hắn và Quan Hiền Câu hai người tranh giành.
Đúng như Tô Hạm nói trong thư với hắn, đối thủ chân chính của hắn không phải La Khải Ngọc, mà là Quan Hiền Câu, người này là danh môn thế gia, có học thức, nhân phẩm cũng ngụy trang không tệ, hoàn toàn phù hợp với điều kiện của Tô gia, lại có Thân Quốc Cữu toàn lực ủng hộ hắn.
Tuy Thái tử sẽ ngăn cản quan hệ thông gia của hai nhà Tô Quan, nhưng thế sự khó lường, nói không chừng Tô gia cũng không muốn đem toàn bộ trứng gà đặt trong một giỏ xách. Cho nên nói, ở cuộc cạnh tranh này, hắn và Quan Hiền Câu có phần thắng là năm năm, chỉ còn chờ người phía sau màn hai bên ai thắng mà thôi.
Vô Tấn không có tinh lực cân nhắc sự tình khác, hắn hiện tại phải toàn lực ứng phó, đánh bại Quan Hiền Câu, hắn biết Quan Hiền Câu sẽ có một chuyện rất vội vàng, cái kia chính là thi đậu Tiến sĩ, hắn có thực lực này sao? Tư cách tham gia thi Tiến sĩ của hắn, vẫn là nhờ người khác cho đi cửa sau, nếu như trúng tuyển là một ngàn người, hắn có lẽ sẽ có hy vọng, nhưng bây giờ trúng tuyển chỉ có sáu mươi người, bằng thực lực của hắn, khẳng định thi không đậu, nếu như thi không đậu, vậy vốn liếng mà hắn dựa để cầu hôn, sẽ suy giảm nghiêm trọng, vì học thức chính là cái mạnh nhất mà hắn có, lão tử hắn là Lễ Bộ thị lang, điều kiện ưu việt này hắn không lợi dụng mới là lạ.
Vô Tấn ở Đông Hải quận đã cùng hắn cạnh tranh qua một lần, hắn tin tưởng Quan Hiền Câu nhất định sẽ có hành động.
- Công tử, bên ngoài có một nữ tử tìm người!
Hoàng hôn, Vô Tấn đang ở trong phòng viết thơ cho Tô Hạm, bỗng nhiên quản gia chạy đến hô một tiếng, liền biến mất rồi, Vô Tấn bút dừng lại cả buổi, hắn suy nghĩ sẽ là ai đến tìm mình, cuối cùng bỗng nhiên hắn nhảy dựng lên, nhất định là nha hoàn của Tô Hạm a Xảo đã đến! Thư của hắn mới viết được ba hàng, hắn không kịp viết tiếp, liền hướng phía ngoài chạy tới, một bên chạy một bên suy nghĩ lời ứng đối, hắn vừa mới được thăng làm Đô úy Mai Hoa vệ, sự tình bề bộn, lần sau sẽ đem số thư thiếu nợ bổ sung cùng một chỗ.
Hắn lại lấy ra một cây trâm hoa, đây là bảo châu hắn định đưa cho Tô Hạm, hắn có thể không nói cái gì, để cho nàng tưởng rằng mình là tiễn đưa.
Vô Tấn nhanh chóng chạy ra cửa phủ, liếc mắt liền trông thấy dưới bậc thang có một nữ tử trẻ tuổi, hắn lập tức ngây ngẩn cả người, không phải a Xảo, mà là Nhạc nữ lúc trưa ở tửu lâu.
Vô Tấn lúc đó uống nhiều rượu, có chút kiềm chế dục niệm chính mình không được, nên trêu đùa đưa cho nàng một danh thiếp. Sau khi hắn tỉnh rượu, hắn lại có chút hối hận, nếu như hắn muốn nữ nhân, có thể ở Vương phủ tìm một cái, vì sao phải ở quán rượu?
Nhạc nữ nhìn thấy hắn, trong mắt hiện ra một tia kinh hỉ, lập tức lại ảm đạm xuống, xoay người sang chỗ khác, hắn là hoàng tộc cao cao tại thượng, sao sẽ đem một nhạc nữ nho nhỏ như mình để ở trong lòng, được rồi, không nên tự rước lấy nhục.
Vô Tấn thấy nàng xoay người sang chỗ khác, biết trong nội tâm nàng rất mâu thuẫn, liền đi xuống bậc thang, đi đến phía sau nàng cười nói:
- Sao vậy, không nhận ra ta rồi hả?
Nhạc nữ trầm thấp thở dài:
- Thực xin lỗi công tử, ta không nên tới tìm người.
Kỳ thật Vô Tấn giữa trưa có chút mập mờ bảo nàng có việc thì đến tìm mình, đoán chừng nàng hiện tại đến là có hai ý tứ.
- Ân! Ngươi gọi là Biện Kinh Nương, đúng không!
Vô Tấn cười nói.
Công tử trẻ tuổi này còn nhớ tên của mình, cái này làm cho nội tâm nhạc nữ lại dấy lên hy vọng, nàng xoay người, thấp giọng nói:
- Công tử, người có thể giúp ta hay không?
Vô Tấn gật gật đầu:
- Đi theo ta!
Hắn quay người mang theo nhạc nữ hướng trong phủ đi đến, trong nội tâm nhạc nữ hơi sợ, một đường đi theo Vô Tấn vào sân nhỏ, trong sân vắng lặng, không có một người, Vô Tấn không có nha hoàn phục thị, tuy Lan Lăng Vương phi an bài hai tiểu nha hoàn phục thị hắn, nhưng hắn không thích hai tiểu nha hoàn kia, nên nói mình không thích có thị nữ phục thị mà thoái thác.
- Vào đi! Không cần sợ hãi.
Vô Tấn nhìn ra trong lòng nhạc nữ lo sợ, liền hướng nàng cười cười, an ủi nàng một câu.
Nhạc nữ cắn môi một cái, cùng hắn đi vào gian phòng, cùng lắm thì mình hiến thân cho hắn, nàng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Lúc này trời sắc đã gần tối, trong phòng trở nên rất lờ mờ, hắn đốt nến lên, lại đem cửa sổ đóng lại, lúc này mới ngồi xuống:
- Ngươi muốn ta giúp ngươi cái gì?
Vô Tấn ôn nhu hỏi.
Nhạc nữ bỗng nhiên quỳ xuống, hướng Vô Tấn dập đầu một cái, nức nở nói:
- Công tử, cầu ngươi cứu cậu cùng mợ của ta!
- Đừng nóng vội! Từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì?
Vô Tấn kéo một cái ghế cho nàng, nói:
- Không nên quỳ, ngồi xuống rồi hãy nói!
Nhạc nữ lo sợ mà ngồi xuống, cúi đầu nói ra những lo lắng trong lòng mình.
- Ta từng nói với công tử, ta là ngươi Âm quận, phụ mẫu ta chết sớm, là cậu và mợ nuôi ta khôn lớn, cậu và mợ đều là nhạc công, có mở một nhạc phường, chuyên môn dạy đệ tử đánh đàn, dùng cách này nuôi sống gia đình, năm nay Hoài Bắc đại hạn, quê quán thật sự sống không nổi nữa, cậu và mợ mang theo ta cùng biểu muội đến Kinh thành mưu sinh, một người bạn của cậu giới thiệu chúng ta tới Bách Phú tửu lâu đánh đàn cho khách uống rượu, miễn cưỡng có thể sống qua ngày. Mười ngày trước, có đại gia tộc muốn làm lễ mừng thọ, dán ra thông báo tuyển dụng nhạc công, cậu ta đi tới đó xem sao, cũng nhận được lời mời, nửa tháng có thể kiếm được năm lượng bạc, một nhà chúng ta rất cao hứng. Nhưng ba ngày trước lại nảy sinh một chuyện, đại gia tộc kia bị mất một nhạc khí rất đắt đỏ, có người nói là cậu ta ăn trộm, kết quả chủ nhà báo quan, cậu bị quan phủ bắt đi rồi, nghe nói sẽ phán tội rất nặng, mợ chạy tới năn nỉ chủ nhà, bọn hắn nói bảo lãnh cậu đi ra cũng có thể, nhưng phải bồi thường nhạc khí bị mất kia, trị giá một ngàn lượng bạc, chúng ta lấy đâu ra tiền mà bồi thường, mợ vào đêm đó đã ngã bệnh, càng ngày càng nghiêm trọng, đêm qua lang trung đến xem bệnh, nói mợ ta có bệnh cũ, nếu không chữa trị, mợ chỉ có thể sống ba ngày nữa, có thể chữa bệnh ít nhất phải tốn hai mươi lượng bạc. Nhưng chúng ta tổng cộng chỉ có ba lượng bạc, ta cùng biểu muội đều muốn phát điên, buổi trưa hôm nay, vừa vặn gặp được công tử, ta cũng cảm giác, công tử nhất định là Thượng Thiên phái tới cứu ta.
/493
|