Editor: Prieya
* Vì chương này đang ở thời cổ đại nên mình chuyển từ thành từ cổ đại nhé* hãy tung bông tiếp sức cho preiya ^^
Tất cả mọi chuyện, nhân sinh phù hoa, lòng vòng quẩn quanh, thì ra là do cái này đây.
Lúc Cố Nhất Minh lái xe ô tô đưa Triệu Tiêu đến trước cửa một tòa nhà sang trọng, cô ngửa đầu nhìn bề mặt sặc sỡ của tòa nhà này rồi hỏi Cố Nhất Minh: “Có phải chỉ cần nhảy từ trên xuống đây xuống là về được không?”
Cố Nhất Minh liền gõ đầu cô hai cái: “Đoán lung tung cái gì thế.” Cậu ngừng lại một chút, “Tôi dẫn cậu đi gặp một người, có lẽ ông ấy sẽ giúp được chúng ta.”
Triệu Tiêu: “Ông ấy là ai thế?”
Cố Nhất Minh: “Là người già nhất trong nhà họ Cố, tóm lại là tính tình rất kỳ quái, tới lúc đó không cần nói gì nhiều, đã biết chưa?”
Triệu Tiêu gật đầu: “Được.”
Triệu Tiêu lqd nhớ lại tình cảnh lúc vừa mới xuyên không đến đây, ngày đó vừa đúng là ngày giỗ của mấy vị ca ca, cô đã lén lút sau lưng những người trong cung chạy đến một góc hẻo lánh để đốt giấy tiền vàng bạc và những thứ mà bình thường bọn họ vẫn thích, đang đốt được một nửa, đột nhiên có một cơn gió lớn nổi lên, sau đó cô ngẩng đầu thì thấy có một bóng người hiện ra, ngay sau đó, cô cảm thấy từ trong thân thể mình có cái gì đó xuất ra, liền bị mất đi tri giác, lúc tỉnh lại đã là Triệu Tiêu nằm trong bệnh viện nhân dân ở thời hiện đại rồi.
Sau này nghĩ lại, có lẽ bóng người đó là Tống Cẩn, có lẽ còn có một người nữa, chính là Cố Ấu Dung.
Cố Nhất Minh dẫn Triệu Tiêu đến trước mặt bác Thập Tam của cậu, sau đó kể hết sự tình ra: “Bác Thập Tam, xin bác hãy giúp cô ấy đi.”
Triệu Tiêu vội vàng đến trước mặt của ông và gọi một tiếng: “Bác.”
“Đừng nhận bừa.” Ông già đầu hói này quay mặt sang một bên rồi đi thẳng vào vấn đề, “Không giúp được, con bé này không thể quay về đâu.”
Cố Nhất Minh: “Vậy thì sao Tống Cẩn và Tần Tử Lâm lại trở về được, bác đừng nói dối nữa.”
Ông lão cong miệng cười: “Đó là bởi vì thân thể của họ ở bên kia vẫn còn tồn tại, nhưng cô ta thì không có.” Nói đến đây, ông nhìn Triệu Tiêu: “Nếu như đã không thể trở về được thì hãy sống an phận ở đây đi.”
Tuy rằng Triệu Tiêu không hề ôm hy vọng sẽ được trở về Đại Kỳ, nhưng đường về đã bị cắt đứt hoàn toàn, trong lòng cô vẫn có chút không cam lòng, giống như khi ở giữa một đám rừng chợt bạn phát hiện ra có một lối đi nhỏ, lúc đẩy ra được những dây gai chằng chịt thì không nhìn thấy con đường đã được mở rộng mà lại nhìn thấy một tấm bảng nhỏ, trên đó viết “Đường này không đi được.”
Trong lòng cô không hẳn là tuyệt vọng, mà chỉ là chưa từ bỏ ý định mà thôi, nếu như Cố Nhất Minh không dẫn cô đi tìm bác Thập Tam của cậu ta thì cô sẽ càng dễ dàng hết hy vọng hơn.
Giống như người chết đuối đột nhiên với được một cọng cỏ dại, mỗi ngày Triệu Tiêu đều đến đây để gặp bác Thập Tam này, nếu không giúp ông quét dọn vệ sinh thì cũng là giúp ông chăm sóc chú chó Tiểu Hắc, ngoài ra mỗi lần nấu ăn vào buổi chiều còn làm cho ông vài món bánh ngọt của Đại Kỳ, mặc dù những món ăn đó đã bị Cố Nhất Minh giải quyết sạch sẽ.
Cuối cùng, sau khi Cố Nhất Minh và Triệu Tiêu tới đây liên tục trong vòng 20 ngày thì bác Thập Tam mới dễ chịu hơn: “Hiện giờ ở đây không tốt sao, không về được nơi đó có nghĩa là cô có duyên với nơi này, nếu trở về chẳng phải là đã làm trái ngược với ý trởi rồi sao?”
Triệu Tiêu: “Cháu chỉ muốn về để xem như thế nào thôi..”
Bác Thập Tam thở dài: “Chỉ có một biện pháp duy nhất, nhưng chỉ được trở về trong vòng một tháng thôi, nếu không về thì sẽ xảy ra chuyện xấu.”
Ông ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Trước kia cô có thể tới đây, thật là trùng hợp, bởi vì ở đây vừa khéo có một thân thể người có duyên với cô, Tống Cẩn cũng vậy, cậu ta có thể thành công trong hai lần cũng là nhờ vào cơ duyên..”
“Cố Ấu Dung cũng vậy sao?” Triệu Tiêu hỏi.
“Cô ta không giống với các người, cô ta chỉ là một người.”
Triệu Tiêu thật sự không hiểu, cô còn đang mơ mơ màng màng, sau đó cô lại ngẩng đầu nhìn bác Thập Tam đang bày ra vẻ mặt đừng hỏi nhiều nên lập tức ngậm miệng lại.
“Chuyện đã như vậy, người hiểu rõ nhất chính là Tống Cẩn, đợi sau khi trở về gặp rồi thì cô hãy đi hỏi cậu ta đi.” Bác Thập Tam lấy ra hai viên ngọc, “Khối ngọc này dùng để phòng thân rất tốt, nhưng nó chỉ có thể bảo vệ các người trong 30 ngày, ba mươi ngày sau nhất định phải đập nát nó đi.”
Cố Nhất Minh: “Đập nát ngọc rồi thì làm sao quay về được ạ?”
Bác Thập Tam gật đầu: “Nếu như ba mươi ngày sau không đập nát nó thì vĩnh viễn không thể trở về được nữa đâu.”
Triệu Tiêu và Cố Nhất Minh cùng liếc nhìn nhau một cái, vẻ mặt hai người đều rất nghiêm túc.
Trước khi cô và Cố Nhất Minh trở về Đại Kỳ, Triệu Tiêu đã tới trường xin phép, sau đó cô gọi điện thoại cho ba Triệu và mẹ Triệu và nói hết tất cả mọi chuyện cho họ, cô cũng không muốn chính mình gây thêm phiền phức cho họ nữa, cô đã không thể chịu nổi nỗi đau khi phải rời xa Tống Cẩn nên cô không muốn mình trở thành Tống Cẩn thứ hai, sau khi mẹ Triệu nghe xong hết, bà chỉ khẽ thì thào: “Tiêu Tiêu à, một tháng nữa con sẽ trở về thật sao?”
Triệu Tiêu im lặng thật lâu, sau đó “Dạ” một tiếng.
Về phần Cố Nhất Minh mà nói, cậu đi đến tiệm vàng một chuyến, lúc về cậu đem theo 6 thỏi vàng xuất hiện trước mặt của bác Thập Tam, ông đen mặt mở miệng: “Không được đem theo vàng bạc gì hết.”
Cố Nhất Minh phẫn nộ tháo vàng xuống, oán giận nói một câu: “Đến hải quan còn không nghiêm ngặt như vậy đâu…”
Triệu Tiêu và Cố Nhất Minh đang cùng ngồi ăn mỳ Dương Xuân trong một quán nhỏ ở kinh thành Đại Kỳ, vừa rồi Cố Nhất Minh đã đi làm culy buôn bán vặt và kiếm được 30 xu bạc lẻ, sau cơn mưa trời lại sáng, hiện tại, 30 xu bạc của cậu chỉ có thể mua được hai tô mỳ Dương Xuân mà thôi.
Cố Nhất Minh săm soi sợi mỳ trong tô rồi lại bỏ xuống: “Tiêu Tiêu à, không phải cậu nói sẽ mời tôi đi ăn cơm sao, nhưng mà tiền này là do tôi kiếm được mà.”
Triệu Tiêu cúi đầu: “Tôi không
* Vì chương này đang ở thời cổ đại nên mình chuyển từ thành từ cổ đại nhé* hãy tung bông tiếp sức cho preiya ^^
Tất cả mọi chuyện, nhân sinh phù hoa, lòng vòng quẩn quanh, thì ra là do cái này đây.
Lúc Cố Nhất Minh lái xe ô tô đưa Triệu Tiêu đến trước cửa một tòa nhà sang trọng, cô ngửa đầu nhìn bề mặt sặc sỡ của tòa nhà này rồi hỏi Cố Nhất Minh: “Có phải chỉ cần nhảy từ trên xuống đây xuống là về được không?”
Cố Nhất Minh liền gõ đầu cô hai cái: “Đoán lung tung cái gì thế.” Cậu ngừng lại một chút, “Tôi dẫn cậu đi gặp một người, có lẽ ông ấy sẽ giúp được chúng ta.”
Triệu Tiêu: “Ông ấy là ai thế?”
Cố Nhất Minh: “Là người già nhất trong nhà họ Cố, tóm lại là tính tình rất kỳ quái, tới lúc đó không cần nói gì nhiều, đã biết chưa?”
Triệu Tiêu gật đầu: “Được.”
Triệu Tiêu lqd nhớ lại tình cảnh lúc vừa mới xuyên không đến đây, ngày đó vừa đúng là ngày giỗ của mấy vị ca ca, cô đã lén lút sau lưng những người trong cung chạy đến một góc hẻo lánh để đốt giấy tiền vàng bạc và những thứ mà bình thường bọn họ vẫn thích, đang đốt được một nửa, đột nhiên có một cơn gió lớn nổi lên, sau đó cô ngẩng đầu thì thấy có một bóng người hiện ra, ngay sau đó, cô cảm thấy từ trong thân thể mình có cái gì đó xuất ra, liền bị mất đi tri giác, lúc tỉnh lại đã là Triệu Tiêu nằm trong bệnh viện nhân dân ở thời hiện đại rồi.
Sau này nghĩ lại, có lẽ bóng người đó là Tống Cẩn, có lẽ còn có một người nữa, chính là Cố Ấu Dung.
Cố Nhất Minh dẫn Triệu Tiêu đến trước mặt bác Thập Tam của cậu, sau đó kể hết sự tình ra: “Bác Thập Tam, xin bác hãy giúp cô ấy đi.”
Triệu Tiêu vội vàng đến trước mặt của ông và gọi một tiếng: “Bác.”
“Đừng nhận bừa.” Ông già đầu hói này quay mặt sang một bên rồi đi thẳng vào vấn đề, “Không giúp được, con bé này không thể quay về đâu.”
Cố Nhất Minh: “Vậy thì sao Tống Cẩn và Tần Tử Lâm lại trở về được, bác đừng nói dối nữa.”
Ông lão cong miệng cười: “Đó là bởi vì thân thể của họ ở bên kia vẫn còn tồn tại, nhưng cô ta thì không có.” Nói đến đây, ông nhìn Triệu Tiêu: “Nếu như đã không thể trở về được thì hãy sống an phận ở đây đi.”
Tuy rằng Triệu Tiêu không hề ôm hy vọng sẽ được trở về Đại Kỳ, nhưng đường về đã bị cắt đứt hoàn toàn, trong lòng cô vẫn có chút không cam lòng, giống như khi ở giữa một đám rừng chợt bạn phát hiện ra có một lối đi nhỏ, lúc đẩy ra được những dây gai chằng chịt thì không nhìn thấy con đường đã được mở rộng mà lại nhìn thấy một tấm bảng nhỏ, trên đó viết “Đường này không đi được.”
Trong lòng cô không hẳn là tuyệt vọng, mà chỉ là chưa từ bỏ ý định mà thôi, nếu như Cố Nhất Minh không dẫn cô đi tìm bác Thập Tam của cậu ta thì cô sẽ càng dễ dàng hết hy vọng hơn.
Giống như người chết đuối đột nhiên với được một cọng cỏ dại, mỗi ngày Triệu Tiêu đều đến đây để gặp bác Thập Tam này, nếu không giúp ông quét dọn vệ sinh thì cũng là giúp ông chăm sóc chú chó Tiểu Hắc, ngoài ra mỗi lần nấu ăn vào buổi chiều còn làm cho ông vài món bánh ngọt của Đại Kỳ, mặc dù những món ăn đó đã bị Cố Nhất Minh giải quyết sạch sẽ.
Cuối cùng, sau khi Cố Nhất Minh và Triệu Tiêu tới đây liên tục trong vòng 20 ngày thì bác Thập Tam mới dễ chịu hơn: “Hiện giờ ở đây không tốt sao, không về được nơi đó có nghĩa là cô có duyên với nơi này, nếu trở về chẳng phải là đã làm trái ngược với ý trởi rồi sao?”
Triệu Tiêu: “Cháu chỉ muốn về để xem như thế nào thôi..”
Bác Thập Tam thở dài: “Chỉ có một biện pháp duy nhất, nhưng chỉ được trở về trong vòng một tháng thôi, nếu không về thì sẽ xảy ra chuyện xấu.”
Ông ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Trước kia cô có thể tới đây, thật là trùng hợp, bởi vì ở đây vừa khéo có một thân thể người có duyên với cô, Tống Cẩn cũng vậy, cậu ta có thể thành công trong hai lần cũng là nhờ vào cơ duyên..”
“Cố Ấu Dung cũng vậy sao?” Triệu Tiêu hỏi.
“Cô ta không giống với các người, cô ta chỉ là một người.”
Triệu Tiêu thật sự không hiểu, cô còn đang mơ mơ màng màng, sau đó cô lại ngẩng đầu nhìn bác Thập Tam đang bày ra vẻ mặt đừng hỏi nhiều nên lập tức ngậm miệng lại.
“Chuyện đã như vậy, người hiểu rõ nhất chính là Tống Cẩn, đợi sau khi trở về gặp rồi thì cô hãy đi hỏi cậu ta đi.” Bác Thập Tam lấy ra hai viên ngọc, “Khối ngọc này dùng để phòng thân rất tốt, nhưng nó chỉ có thể bảo vệ các người trong 30 ngày, ba mươi ngày sau nhất định phải đập nát nó đi.”
Cố Nhất Minh: “Đập nát ngọc rồi thì làm sao quay về được ạ?”
Bác Thập Tam gật đầu: “Nếu như ba mươi ngày sau không đập nát nó thì vĩnh viễn không thể trở về được nữa đâu.”
Triệu Tiêu và Cố Nhất Minh cùng liếc nhìn nhau một cái, vẻ mặt hai người đều rất nghiêm túc.
Trước khi cô và Cố Nhất Minh trở về Đại Kỳ, Triệu Tiêu đã tới trường xin phép, sau đó cô gọi điện thoại cho ba Triệu và mẹ Triệu và nói hết tất cả mọi chuyện cho họ, cô cũng không muốn chính mình gây thêm phiền phức cho họ nữa, cô đã không thể chịu nổi nỗi đau khi phải rời xa Tống Cẩn nên cô không muốn mình trở thành Tống Cẩn thứ hai, sau khi mẹ Triệu nghe xong hết, bà chỉ khẽ thì thào: “Tiêu Tiêu à, một tháng nữa con sẽ trở về thật sao?”
Triệu Tiêu im lặng thật lâu, sau đó “Dạ” một tiếng.
Về phần Cố Nhất Minh mà nói, cậu đi đến tiệm vàng một chuyến, lúc về cậu đem theo 6 thỏi vàng xuất hiện trước mặt của bác Thập Tam, ông đen mặt mở miệng: “Không được đem theo vàng bạc gì hết.”
Cố Nhất Minh phẫn nộ tháo vàng xuống, oán giận nói một câu: “Đến hải quan còn không nghiêm ngặt như vậy đâu…”
Triệu Tiêu và Cố Nhất Minh đang cùng ngồi ăn mỳ Dương Xuân trong một quán nhỏ ở kinh thành Đại Kỳ, vừa rồi Cố Nhất Minh đã đi làm culy buôn bán vặt và kiếm được 30 xu bạc lẻ, sau cơn mưa trời lại sáng, hiện tại, 30 xu bạc của cậu chỉ có thể mua được hai tô mỳ Dương Xuân mà thôi.
Cố Nhất Minh săm soi sợi mỳ trong tô rồi lại bỏ xuống: “Tiêu Tiêu à, không phải cậu nói sẽ mời tôi đi ăn cơm sao, nhưng mà tiền này là do tôi kiếm được mà.”
Triệu Tiêu cúi đầu: “Tôi không
/109
|