Editor: Preiya
<36 Kế để đối phó với đàn ông>, Chương 8: Phụ nữ ngu ngốc đi đối phó với phụ nữ, phụ nữ thông minh đi đối phó với đàn ông.
Triệu Tiêu ngửa đầu nhìn cây ngô đồng mọc trong sân thể dục, ánh sáng rực rỡ chiếu xuyên qua tầng tầng lớp lớp những kẽ lá và rơi xuống đất, tạo thành những vết tích loang lổ trên mặt đường nhựa, lay động chói lọi.
Lúc Triệu Tiêu đang định chạy về phía Tống Cẩn thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra cướp lấy chai nước ngọt trong tay cô, còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì người nọ đã mở nắp chai ra rồi uống cạn một mạch cho đến hết.
Triệu Tiêu nhìn Cố Nhất Minh chằm chằm, tức giận đến nỗi thể không nói thành lời.
Cố Nhất Minh nhún nhún vai, sau đó lấy một tờ mười đồng trong túi quần ra nhét vào tay của Triệu Tiêu rồi nghênh ngang rời đi.
Tờ mười đồng bị Triệu Tiêu vò lại thành một cục, cô hận không thể xét nát nó ra nhưng vẫn cố hít sâu vào một hơi rồi nhét nó vào trong túi tiền của mình.
Mặc dù chai nước ngọt đã bị đoạt lấy nhưng Triệu Tiêu vẫn nhanh chóng chạy đến trước mặt Tống Cẩn.
Khi Tần Tử Lâm nhìn thấy cô, cô ta liền mỉm cười, Triệu Tiêu nhìn hai chai nước khoáng trên tay cô ta, cô thật sự rất muốn lớn tiếng hỏi là Hoàng Thượng sẽ đi uống loại nước đến từ một người như vậy hay sao?
Triệu Tiêu liếc nhìn vẻ mặt có chút lúng túng của Tần Tử Lâm, sau đó cô chậm rãi đưa chai nước ngọt đã uống hết một nửa cho Tống Cẩn.
Tống Cẩn ghét bỏ nhìn chai nước ngọt đã uống một nửa này, nhưng anh vẫn nhận lấy chai nước trong tay cô, mở nắp bình ra rồi uống một ngụm, sau đó lạnh lùng nhìn cô một cái: “Còn chịu chưa về lớp học đi?”
Triệu Tiêu “A…” một tiếng, đột nhiên nghĩ tới việc mình còn chưa kiểm tra xem “Có trúng thêm một lọ nữa không, bèn giơ tay ra với Tống Cẩn: “Đưa nắp chai cho em.”
Tống Cẩn nghi ngờ trả lại nắp chai cho Triệu Tiêu, khi Triệu Tiêu nhìn thấy dòng chữ bên trong chính là “Trúng thêm một chai nữa” thì khóe môi cong lên, sau đó nói với Tống Cẩn: “Nước ngọt của anh, nắp chai của em.” Nói xong, cô thừa dịp còn chưa đến giờ vào lớp liền chạy như bay đến quầy đồ ăn vặt.
Giờ học thể dục, sau khi kết thúc trận thi đấu hữu nghị giữa các học sinh trong lớp, Tống Cẩn lập tức tìm chỗ mát để ngồi còn các nam sinh thì cùng nhau ngồi xuống chỗ bậc thang của sân thi đấu, ngồi cùng bàn với Tống Cẩn là một cậu bạn vừa gầy vừa đen, có biệt danh là “Trùng đen”, Trùng đen nhìn thấy chai nước ngọt không có nắp để trên bậc thềm, vội vàng la lên: “Cái chai nước ngọt không có nắp này là của ai vậy?”
Tống Cẩn với tay cầm lấy chai nước ngọt không có nắp rồi xoay người rời đi.
Triệu Tiêu cảm thấy dạo gần đây vận may của mình khá tốt, cô hưng phấn đưa cái nắp chai cho ông chủ quầy, ông chủ nhìn nó một lát rồi trả lại cho cô: “Qúa hạn rồi.”
Qúa hạn rồi, Triệu Tiêu nắm chặt lấy cái nắp chai quá hạn này, chỉ có thể dùng tờ mười đồng của Cố Nhất Minh đưa cho cô để mua lại một chai nước ngọt khác.
Đi vào lớp học trước khi vào tiết, Triệu Tiêu ném số tiền lẻ còn dư lại cho Cố Nhất Minh. Cố Nhất Minh tràn đầy từ bi mở miệng: “Không cần phải đưa lại cho tôi đâu, tiền này xem như tính công đi mua.”
Triệu Tiêu: “Cái giá của việc thuê tôi làm chân sai vặt cậu trả không nổi đâu.”
“Hả…” Cố Nhất Minh quay đầu lại: “Bao nhiêu? Cậu ra giá đi.”
Triệu Tiêu bình thản liếc nhìn khuôn mặt vô cùng đánh đánh đòn của Cố Nhất Minh, suy nghĩ một chút: “Nói cỡ nào thì cũng phải đủ…100 đồng.” Vừa dứt lời, cô vươn 1 ngón tay ra: “Không được mặc cả đâu..”
Khi Cố Nhất Minh nhìn thấy ngón tay trắng nõn của Triệu Tiêu thì cảm thấy miệng lưỡi của mình khô đắng lại, cậu xoa xoa mặt rồi thật sự lấy tờ 100 đồng trong túi ra ném cho Triệu Tiêu: “Cho cậu kiếm tiền chết luôn!”
Triệu Tiêu vô cùng hớn hở nhận lấy tờ tiền 100 đồng mà Cố Nhất Minh đưa cho, đột nhiên nghĩ đến việc tiền trong túi lại tăng thêm 100 đồng nữa, bèn bày ra vẻ mặt ôn hòa với Cố Nhất Minh: “Lần sau nhớ ủng hộ việc buôn bán của tôi nữa nhé.”
Lần sau ủng hộ? Cố Nhất Minh xoay người lại, cầm lấy chai nước ngọt rồi uống hết, sau tự nhiên lại càng uống càng khát rồi nhỉ?
Buổi tối, Triệu Tiêu và Tống Cẩn cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong Triệu liền giành lấy phần trả tiền, Tống Cẩn đút lại ví tiền của mình vào túi quần, nhìn cô đưa cho người phục vụ tờ 100 đồng thì nhíu mày: “Lần này không nhặt bong bóng nữa mà chuyển sang nhặt tiền rồi à?”
Triệu Tiêu nghĩ ngợi một chút: “Cũng gần giống như vậy đấy.”
Triệu Tiêu vẫn còn chưa tự kiếm ra tiền ở nơi này được, cho dù đã đến đây được ba năm nhưng cô vẫn không hiểu giá trị thực sự của các loại tiền cho lắm, ở Đại Kỳ không có tỷ giá giống như nơi này, cho dù có tỷ giá thật đi nữa thì cô cũng không hiểu.
Tuy còn chưa hiểu rõ các loại tiền ở nơi này nhưng cô vẫn hiểu được một điều là, giá tiền của các món ăn vặt trong tiệm ngày càng đắt.
Đối với sự khó hiểu của cô, Tống Cẩn tốt đã bụng giải thích cho, anh dùng từ lạm phát để nói về vấn đề kinh tế ở nơi này, sau đó lại nói về các nguy cơ có thể xảy ra, Triệu Tiêu nghe một hồi lâu, đầu óc vẫn chưa kịp “nở ra” để hiểu những thứ mà anh nói, Tống Cẩn nhìn thấy vẻ mặt sững sốt của cô thì bày ra bộ dáng: Trẫm biết ngay là em không hiểu mà.
Triệu Tiêu cảm thấy vô cùng ủy khuất, nếu như Người biết em nghe không hiểu thì nói làm gì chứ, Người biết rất tõ là em nghe không hiểu thì tại sao lại nói với em cả đống lớn này để làm chi vậy?
Điều này khiến cô không thể không nghi ngờ là anh đang có dã tâm, không đợi Tống Cẩn khoe ra, bác học thì giỏi lắm sao, anh có biết để nấu một ký gạo thì phải đổ bao nhiêu nước không? Anh có biết là khi giặt quần áo thì phải đổ xà phòng vào không?
Phải biết là người đàn ông đều có lúc sẽ đắc ý tới nỗi trứng bị kéo dài luôn đấy!
Sau khi Cố Nhất Minh ra giá để biến Triệu Tieu trở thành chân chạy vặt cho
<36 Kế để đối phó với đàn ông>, Chương 8: Phụ nữ ngu ngốc đi đối phó với phụ nữ, phụ nữ thông minh đi đối phó với đàn ông.
Triệu Tiêu ngửa đầu nhìn cây ngô đồng mọc trong sân thể dục, ánh sáng rực rỡ chiếu xuyên qua tầng tầng lớp lớp những kẽ lá và rơi xuống đất, tạo thành những vết tích loang lổ trên mặt đường nhựa, lay động chói lọi.
Lúc Triệu Tiêu đang định chạy về phía Tống Cẩn thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra cướp lấy chai nước ngọt trong tay cô, còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì người nọ đã mở nắp chai ra rồi uống cạn một mạch cho đến hết.
Triệu Tiêu nhìn Cố Nhất Minh chằm chằm, tức giận đến nỗi thể không nói thành lời.
Cố Nhất Minh nhún nhún vai, sau đó lấy một tờ mười đồng trong túi quần ra nhét vào tay của Triệu Tiêu rồi nghênh ngang rời đi.
Tờ mười đồng bị Triệu Tiêu vò lại thành một cục, cô hận không thể xét nát nó ra nhưng vẫn cố hít sâu vào một hơi rồi nhét nó vào trong túi tiền của mình.
Mặc dù chai nước ngọt đã bị đoạt lấy nhưng Triệu Tiêu vẫn nhanh chóng chạy đến trước mặt Tống Cẩn.
Khi Tần Tử Lâm nhìn thấy cô, cô ta liền mỉm cười, Triệu Tiêu nhìn hai chai nước khoáng trên tay cô ta, cô thật sự rất muốn lớn tiếng hỏi là Hoàng Thượng sẽ đi uống loại nước đến từ một người như vậy hay sao?
Triệu Tiêu liếc nhìn vẻ mặt có chút lúng túng của Tần Tử Lâm, sau đó cô chậm rãi đưa chai nước ngọt đã uống hết một nửa cho Tống Cẩn.
Tống Cẩn ghét bỏ nhìn chai nước ngọt đã uống một nửa này, nhưng anh vẫn nhận lấy chai nước trong tay cô, mở nắp bình ra rồi uống một ngụm, sau đó lạnh lùng nhìn cô một cái: “Còn chịu chưa về lớp học đi?”
Triệu Tiêu “A…” một tiếng, đột nhiên nghĩ tới việc mình còn chưa kiểm tra xem “Có trúng thêm một lọ nữa không, bèn giơ tay ra với Tống Cẩn: “Đưa nắp chai cho em.”
Tống Cẩn nghi ngờ trả lại nắp chai cho Triệu Tiêu, khi Triệu Tiêu nhìn thấy dòng chữ bên trong chính là “Trúng thêm một chai nữa” thì khóe môi cong lên, sau đó nói với Tống Cẩn: “Nước ngọt của anh, nắp chai của em.” Nói xong, cô thừa dịp còn chưa đến giờ vào lớp liền chạy như bay đến quầy đồ ăn vặt.
Giờ học thể dục, sau khi kết thúc trận thi đấu hữu nghị giữa các học sinh trong lớp, Tống Cẩn lập tức tìm chỗ mát để ngồi còn các nam sinh thì cùng nhau ngồi xuống chỗ bậc thang của sân thi đấu, ngồi cùng bàn với Tống Cẩn là một cậu bạn vừa gầy vừa đen, có biệt danh là “Trùng đen”, Trùng đen nhìn thấy chai nước ngọt không có nắp để trên bậc thềm, vội vàng la lên: “Cái chai nước ngọt không có nắp này là của ai vậy?”
Tống Cẩn với tay cầm lấy chai nước ngọt không có nắp rồi xoay người rời đi.
Triệu Tiêu cảm thấy dạo gần đây vận may của mình khá tốt, cô hưng phấn đưa cái nắp chai cho ông chủ quầy, ông chủ nhìn nó một lát rồi trả lại cho cô: “Qúa hạn rồi.”
Qúa hạn rồi, Triệu Tiêu nắm chặt lấy cái nắp chai quá hạn này, chỉ có thể dùng tờ mười đồng của Cố Nhất Minh đưa cho cô để mua lại một chai nước ngọt khác.
Đi vào lớp học trước khi vào tiết, Triệu Tiêu ném số tiền lẻ còn dư lại cho Cố Nhất Minh. Cố Nhất Minh tràn đầy từ bi mở miệng: “Không cần phải đưa lại cho tôi đâu, tiền này xem như tính công đi mua.”
Triệu Tiêu: “Cái giá của việc thuê tôi làm chân sai vặt cậu trả không nổi đâu.”
“Hả…” Cố Nhất Minh quay đầu lại: “Bao nhiêu? Cậu ra giá đi.”
Triệu Tiêu bình thản liếc nhìn khuôn mặt vô cùng đánh đánh đòn của Cố Nhất Minh, suy nghĩ một chút: “Nói cỡ nào thì cũng phải đủ…100 đồng.” Vừa dứt lời, cô vươn 1 ngón tay ra: “Không được mặc cả đâu..”
Khi Cố Nhất Minh nhìn thấy ngón tay trắng nõn của Triệu Tiêu thì cảm thấy miệng lưỡi của mình khô đắng lại, cậu xoa xoa mặt rồi thật sự lấy tờ 100 đồng trong túi ra ném cho Triệu Tiêu: “Cho cậu kiếm tiền chết luôn!”
Triệu Tiêu vô cùng hớn hở nhận lấy tờ tiền 100 đồng mà Cố Nhất Minh đưa cho, đột nhiên nghĩ đến việc tiền trong túi lại tăng thêm 100 đồng nữa, bèn bày ra vẻ mặt ôn hòa với Cố Nhất Minh: “Lần sau nhớ ủng hộ việc buôn bán của tôi nữa nhé.”
Lần sau ủng hộ? Cố Nhất Minh xoay người lại, cầm lấy chai nước ngọt rồi uống hết, sau tự nhiên lại càng uống càng khát rồi nhỉ?
Buổi tối, Triệu Tiêu và Tống Cẩn cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong Triệu liền giành lấy phần trả tiền, Tống Cẩn đút lại ví tiền của mình vào túi quần, nhìn cô đưa cho người phục vụ tờ 100 đồng thì nhíu mày: “Lần này không nhặt bong bóng nữa mà chuyển sang nhặt tiền rồi à?”
Triệu Tiêu nghĩ ngợi một chút: “Cũng gần giống như vậy đấy.”
Triệu Tiêu vẫn còn chưa tự kiếm ra tiền ở nơi này được, cho dù đã đến đây được ba năm nhưng cô vẫn không hiểu giá trị thực sự của các loại tiền cho lắm, ở Đại Kỳ không có tỷ giá giống như nơi này, cho dù có tỷ giá thật đi nữa thì cô cũng không hiểu.
Tuy còn chưa hiểu rõ các loại tiền ở nơi này nhưng cô vẫn hiểu được một điều là, giá tiền của các món ăn vặt trong tiệm ngày càng đắt.
Đối với sự khó hiểu của cô, Tống Cẩn tốt đã bụng giải thích cho, anh dùng từ lạm phát để nói về vấn đề kinh tế ở nơi này, sau đó lại nói về các nguy cơ có thể xảy ra, Triệu Tiêu nghe một hồi lâu, đầu óc vẫn chưa kịp “nở ra” để hiểu những thứ mà anh nói, Tống Cẩn nhìn thấy vẻ mặt sững sốt của cô thì bày ra bộ dáng: Trẫm biết ngay là em không hiểu mà.
Triệu Tiêu cảm thấy vô cùng ủy khuất, nếu như Người biết em nghe không hiểu thì nói làm gì chứ, Người biết rất tõ là em nghe không hiểu thì tại sao lại nói với em cả đống lớn này để làm chi vậy?
Điều này khiến cô không thể không nghi ngờ là anh đang có dã tâm, không đợi Tống Cẩn khoe ra, bác học thì giỏi lắm sao, anh có biết để nấu một ký gạo thì phải đổ bao nhiêu nước không? Anh có biết là khi giặt quần áo thì phải đổ xà phòng vào không?
Phải biết là người đàn ông đều có lúc sẽ đắc ý tới nỗi trứng bị kéo dài luôn đấy!
Sau khi Cố Nhất Minh ra giá để biến Triệu Tieu trở thành chân chạy vặt cho
/109
|