Phương Hạo Vân nhìn rượu vang bên trong chai thủy tinh, rồi lại nhìn ly rượu ngũ lương mà Trần Thanh Thanh đưa sang, khẽ nhíu mày, có điều cuối cùng hắn vẫn tiếp ly rượu trắng kia.
" Hạo Vân, cám ơn cậu!" Trần Thanh Thanh biểu hiện giống như một nữ trung hào kiệt, ngẩng đầu lên, một ngụm là hết sạch rượu ngũ lương trong ly.
Phương Hạo Vân đương nhiên cũng không chậm trễ, lùi bước trước mặt phụ nữ hình như không phải là tính cách của đàn ông.
Trần Thanh Thanh không biết là có mục đích gì, cứ chăm chăm rót rượu cho Phương Hạo Vân, mới một lát, một chai rượu ngũ lương cũng đã bị uống sạch.
Sau đó, ánh mắt của Trần Thanh Thanh lại hướng về phía chai rượu vang còn chưa mở của Phương Hạo Vân: "Hạo Vân, chúng ta uống rượu vang đi, uống mãi rượu trắng chả có cái ý nghĩa gì."
Phương Hạo Vân nhún vai, thản nhiên cười cười: "Tôi thì không thành vấn đề, nếu chị muốn uống, thì chúng ta uống thôi. Đúng rồi học tỷ, tôi nghĩ hôm nay chị mời tôi đi ăn cơm, chắc không phải chỉ để nói chuyện cảm tạ đó chứ?"
Phương Hạo Vân cũng đã suy đoán, cô gái này hơn phân nửa chính là đại tiểu thư của Trần Thị, xem cái cách cô vung tiền như rác là không thể sai được rồi. Hắn rất muốn nói chuyện hợp tác giữa tập đoàn Thịnh Hâm với Trần Thị, nhưng mà hắn cảm thấy vẫn nên để cho Trần Thanh Thanh nói trước đi, nếu hắn chủ động, sẽ rất dễ bị lâm vào thế bị động.
Được Phương Hạo Vân đồng ý, Trần Thanh Thanh vội vàng gọi người bồi bàn lại mở chai rượu vang, rót đầy cho hai người, rồi lại cụng ly.
Nhân viên phục vụ nhìn nhìn chai rượu vang, rồi lại nhìn sang chai rượu trắng, không khỏi âm thầm cười trộm. Có điều, đồng thời cô cũng có chút nghi hoặc, rượu vang thêm rượu trắng là dễ khiến cho người ta say nhất, cô từng hoài nghi rằng có thể là người nam muốn làm cho người nữ say, rồi nhân cơ hội phi lễ. Có điều theo tình huống này xem ra, hình như là người nữ muốn cho người nam quá chén.
"Chẳng lẽ trong xã hội bình đẳng đã xuất hiện nữ sắc lang?" Người bồi bàn thấy hơi khó hiểu, nghĩ thầm trong lòng, vội vàng ưỡn thẳng ngực, tập trung tinh thần, chuẩn bị sẵn sàng ứng cứu. Bởi vì cô đột nhiên nghĩ tới mấy ngày trước hình như có một bản tin, nói về hai bà trung niên kết hợp mê hoặc một thiếu niên, cuối cùng khiến cho thiếu niên đó bị mất đi năng lực... Cô gái trong bàn ăn tuy rằng xinh đẹp như một đóa hoa, nhưng mà rõ ràng là lớn tuổi hơn chàng trai kia một chút, có vẻ giống như trong bản tin kia. Có trời mới biết, cô gái này có phải là muốn ăn thịt gà tơ hay không.
Một nửa chai rượu vang đã được rót, Trần Thanh Thanh vốn có tửu lượng khá mà lúc này sắc mặt đã ửng đỏ, có hơi say say, nhưng mà Phương Hạo Vân vẫn như trước giữ một nụ cười trên khóe miệng, giống như là không có việc gì vậy.
" Hạo Vân, nói thật với cậu nhé, hôm nay tôi mời cậu tới đây, kỳ thật là muốn thi triển mỹ nhân kế, muốn cậu gia nhập vào hội võ thuật..." Cái gọi là rượu làm tăng lá gan anh hùng, quả thực là không sai. Dưới sự kích thích của cồn, Trần Thanh Thanh lại nói thẳng mục đích của mình ra cho Phương Hạo Vân nghe.
Phương Hạo Vân nghe vậy thì chỉ mỉm cười, mục đích của Trần Thanh Thanh hắn đã đoán ra từ trước, có điều đối với cái từ 'mỹ nhân kế' phát ra từ miệng cô thì thấy hơi căng thẳng.
Trần Thanh Thanh là một mỹ nữ, siêu cấp đại mỹ nữ. Có lẽ nếu đổi lại là một thằng đàn ông khác thì đều đã động tâm, đều đã lợi dụng tình huống ngày hôm nay mà làm ra một vài chuyện ám muội. Nhưng mà Phương Hạo Vân lại khác, hắn không phải Liễu Hạ Huệ, nhưng mà hắn cũng có nguyên tắc của chính mình.
"Ừm, tôi biết, kỳ thật sở dĩ tôi đồng ý tới, là bởi vì tôi cũng có chuyện muốn nhờ chị hỗ trợ..." Phương Hạo Vân không uống nhiều, nhưng mà hắn cũng nói ra sự thật, bởi vì vào lúc này đây, thời cơ đã chín muồi nhất.
"Cậu có việc muốn nhờ chị hỗ trợ?" Trần Thanh Thanh nghe vậy, nhất thời liền tỉnh táo tinh thần, cô vội vàng truy hỏi: "Chuyện gì? Chỉ cần là chị có thể giúp được, chị tuyệt đối không từ chối."
" Học tỷ, kỳ thật tôi còn có một thân phận khác, tôi là nhân viên nghiệp vụ trong phòng thị trường tập đoàn Thịnh Hâm, gần đây công ty để cho tôi phụ trách việc liên hệ với tập đoàn Trần Thị của nhà chị, tôi hy vọng có thể được chị trợ giúp." Phương Hạo Vân nhè nhẹ nói.
"Nhân viên nghiệp vụ phòng thị trường tập đoàn Thịnh Hâm? Cậu không phải là con trai của Phương Tử Lân sao? Cậu hẳn phải là người thừa kế của tập đoàn Thịnh Hâm mới phải chứ?" Đối với chi tiết của Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh đã rõ ràng hết.
Phương Hạo Vân hiển nhiên không ngờ rằng Trần Thanh Thanh đã sớm điều tra ra nguồn gốc của mình, hơi hơi kinh ngạc một lúc, hắn cười nói: "Tôi hiện giờ chỉ là một gã nhân viên nghiệp vụ của phòng thị trường tập đoàn Thịnh Hâm, hy vọng học tỷ có thể giữ bí mật cho thân phận thật sự của tôi được không?"
Trần Thanh Thanh hơi ngây người, rồi đột nhiên mỉm cười: "Chị biết rồi, cậu đang muốn rèn luyện. Chẳng bao lâu nữa, chị cũng sẽ giống như cậu, đi làm nghiệp vụ ở một cơ sở của tập đoàn Trần Thị, chị hiểu được. Yên tâm, chị sẽ giữ bí mật cho, hơn nữa chuyện cậu nhờ chị cũng sẽ giúp cậu, chỉ là chuyện chị nhờ cậu, cậu hình như còn chưa đồng ý?"
Nói như thế này, Phương Hạo Vân cũng đã hoàn toàn xác định thân phận đại tiểu thư của Trần Thanh Thanh. Hắn trầm tư một chút, nói: "Học tỷ, chị xem thế này có được không. Tôi đồng ý đảm nhiệm chức vụ phó hội trưởng hội võ thuật, nhưng mà phải không chịu sự cai quản của ai cả. Khi hội võ thuật ở vào tình thế nguy hiểm, tôi có thể lấy danh nghĩa phó hội trưởng của hội để giúp các chị xử lý. Nhưng mà chị nhất định phải giữ bí mật thân phận của tôi, hơn nữa không được tuyên truyền hay tâng bốc gì về tôi..."
Về việc có gia nhập hội võ thuật hay không, Phương Hạo Vân kỳ thật cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Về một mặt, trình độ của cái hội võ thuật này khiến cho hắn cảm thấy buồn tẻ không hứng thú, nhưng mà về mặt khác, sự nhiệt tình của Trần Thanh Thanh đúng là khó có thể chối từ. Hơn nữa, làm một người luyện võ, hắn cũng không hy vọng nhìn thấy bọn Nhật ở hội karate lại mạnh hơn hội võ thuật. Thêm chuyện vừa rồi Trần Thanh Thanh đồng ý hỗ trợ, cho nên hắn cũng biết thời biết thế, đồng ý chuyện này.
" Không thành vấn đề, hết thảy đều theo cậu..." Trần Thanh Thanh không ngờ rằng mình còn chưa khai triển cái vấn đề yêu nước, Phương Hạo Vân cũng đã buông xuôi. Tuy rằng Phương Hạo Vân nói ra rất nhiều yêu cầu, nhưng mà những thứ đó cũng không quan trọng. Quan trọng là ...... lời hứa hẹn kia của Phương Hạo Vân, hắn đồng ý giúp hội võ thuật giải quyết tất cả phiền toái.
" Hạo Vân, lại thêm ly nữa. Chị nghĩ rằng cậu sẽ không đồng ý với chị, không nghĩ tới cuối cùng cậu lại đồng ý, nhân lúc đang vui, cậu lại uống thêm vài ly với chị đi." Dưới sự kích thích của cồn, Trần Thanh Thanh bắt đầu ăn nói lăng nhăng, đồng thời trong lòng cũng từ từ trở nên hưng phấn. Khuôn mặt vốn thanh tú trắng trẻo, giờ phút này đã ửng đỏ, như là có thể bấu ra nước vậy.
Phương Hạo Vân ỷ vào chân khí võ học hộ thân, tuy rằng cũng đã uống nhiều, nhưng mà lại không say chút nào. Hắn vốn định khuyên bảo Trần Thanh Thanh đừng uống nữa, nhưng mà lại không muốn làm giảm hưng phấn của cô, hơi do dự một chút, hắn cũng nâng ly cùng uống.
Tới lúc chai rượu ngũ lương còn lại cũng đã bị uống sạch, Trần Thanh Thanh cũng đã say gục lên bàn, không động đậy nổi nữa. Phương Hạo Vân vội vàng qua đó, vỗ vỗ vào lưng cô, thấp giọng gọi: "Học tỷ, học tỷ, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh..."
Trần Thanh Thanh giật mình, hơi hơi ngẩng đầu, miệng còn lẩm bẩm: "Uống, chúng ta tiếp tục uống, hôm nay thực sự vui vẻ... vui vẻ quá, rốt cuộc cũng đã tóm được tiểu tử kia tới tay..."
Phương Hạo Vân toát cả mồ hôi, hắn nghĩ tiểu tử kia trong miệng học tỷ, có phải là mình hay không? Đương nhiên, việc này cũng không quan trọng.
Quan trọng là ...... Trần Thanh Thanh hiện tại đã say, hơn nữa còn say như chết, một cái nan đề mới lại nảy sinh, hắn không biết nhà Trần Thanh Thanh ở đâu, cũng không biết ký túc xá nghiên cứu sinh của cô ở chỗ nào, cho nên hắn cũng không rõ nên đưa Trần Thanh Thanh về đâu.
Nếu cứ thế bỏ đi, hình như không được tốt cho lắm, Trần Thanh Thanh dù sao cũng là một cô gái, nếu cứ mặc kệ ở đây như vậy, có trời mới biết được liệu có kẻ xấu nào nhân thời cơ mà lấn tới không.
Thoáng do dự một chút, Phương Hạo Vân quyết định gọi người bồi bàn tới, tính tiền trước cái đã.
Người phục vụ vốn tưởng rằng kẻ say như chết hẳn phải là Phương Hạo Vân, có điều khi tới mới phát hiện ra, say gục trên bàn lại là cô gái.
Cô không khỏi kỳ quái nhìn Phương Hạo Vân mấy lần, trong lòng âm thầm nghĩ, người không thể xem tướng mạo.
" Tiên sinh, tổng cộng là hai vạn, đây là hóa đơn, mời anh xem..." Nhân viên phục vụ dù hơi có tâm lý bà tám, nhưng mà tố chất nghề nghiệp cũng không tệ lắm, hai tay đưa cho Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nhìn lướt qua, hắn và Trần Thanh Thanh đúng là đã tiêu phí hai vạn, chỉ riêng cái chai rượu vang mà hắn gọi kia, đã trị giá tám ngàn rồi.
Hóa đơn thì không sai, nhưng vấn đề chính là trên người Phương Hạo Vân căn bản là không có nhiều tiền mặt như vậy. Hơn nữa trên người hắn cũng không có thẻ tín dụng, chi phiếu linh tinh gì đó. Lúc trước bà chị Phương Tuyết Di thật ra đã cho hắn mấy cái, nhưng hắn lại không nhận, hiện tại khó khăn rồi đây.
Tiểu thư phục vụ thấy Phương Hạo Vân chậm chạp không chịu thanh toán tiền, sắc mặt nhất thời không được vui, có chút thâm ý nhìn hắn, dùng ngữ khí cung kính nhắc nhở: "Tiên sinh, hóa đơn có gì sai sao?"
"Ừm, không sai, chỉ là..." Phương Hạo Vân vốn muốn nói tôi không có đủ tiền, nhưng mà lại nghĩ, hôm nay là 50-50 cơ mà, sao mình lại phải chịu hết thế này, hóa đơn hai vạn đồng này, Trần Thanh Thanh cô ta cũng phải chịu một phần.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân mỉm cười với người phục vụ, nói: "Cô chờ tôi một chút..." Nói xong, hắn đi sang bên kia, lấy ra cái ví đầm nhỏ của Trần Thanh Thanh, cẩn thận lật lật vài lần, phát hiện ra rằng tiền mặt cũng không đủ, có điều các loại thẻ thì nhiều. Hắn do dự một chút, từ giữa lấy ra một cái thẻ tín dụng, đưa cho nhân viên phục vụ: "Cô đi tính tiền đi..."
Nhân viên phục vụ nhất thời đã hiểu ra, hóa ra là anh chàng này đi ăn bám.
Dường như nhận ra ánh mắt khác thường của cô phục vụ, sắc mặt của Phương Hạo Vân ngượng ngập, nói: "Chúng tôi chia đôi 50-50, chốc nữa tôi sẽ đưa tiền cho cô ấy."
Thần kinh à? Nhân viên phục vụ xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, vẫn mỉm cười một cái với Phương Hạo Vân, lập tức liền dùng hai tay nhận thẻ tín dụng đi thanh toán, trong lòng cảm thấy không thích tính cách của Phương Hạo Vân. Cô đột nhiên lo lắng cho cái vị phú bà quá chén kia, nói không chừng, cô ta sẽ mất cả sắc lẫn tiền. Không thể không nói, nhân viên phục vụ có chút tàn nhang trên chóp mũi này đúng là một bà tám thứ thiệt.
Có câu nói rất hay, ăn không nhiều mà quản rõ lắm, cái này tám phần chính là hình vẽ miêu tả vị bồi bàn này.
Sau khi tính tiền rời khỏi Shangri-La, Phương Hạo Vân dìu Trần Thanh Thanh, do dự một lúc, hắn quyết định đưa cô về nhà trọ Kim Hoa. Hai người chỉ lo uống rượu, lúc này cũng không còn sớm, đưa Trần Thanh Thanh về nhà hay là quay về ký túc xá hiển nhiên là không được rồi.
Sau khi đi xe về nhà trọ Kim Hoa, Phương Hạo Vân dìu Trần Thanh Thanh lên lầu ba, đặt cô ngồi lên một cái ghế dựa ở hành lang, còn hắn thì đi mở cửa.
Không ngờ rằng Tạ Mai Nhi lại đang mặc áo ngủ ngồi trên sô pha mà ngủ, TV ở phía trước vẫn đang mở.
Phương Hạo Vân nhíu nhíu mày, quyết định không làm kinh động Tạ Mai Nhi, còn hắn ra ngoài dìu Trần Thanh Thanh say rượu vào, đưa vào phòng hắn.
Sau đó, hắn quay về phòng khách, cân nhắc xem có nên đánh thức Tạ Mai Nhi hay không, để cho cô trở về phòng ngủ, còn hắn ngủ ở sô pha. Giường trong phòng hắn tuy rằng rất lớn, lớn tới mức có thể chứa được ba người trưởng thành, nhưng mà lại không thể ngủ cùng giường với Trần Thanh Thanh, cô nam quả nữ quả thực là không ai có thể cam đoan rằng sẽ không xảy ra chuyện gì, huống chi Trần Thanh Thanh còn uống rượu, đều nói cồn là thứ có khả năng kích thích tình dục nhất, Phương Hạo Vân không hề nghi ngờ chút nào, hắn lo nhất là Trần Thanh Thanh sẽ phi lễ với hắn.
Sô pha dù sao cũng không rộng cho lắm, Tạ Mai Nhi trong giấc ngủ say không tự giác trở mình một cái, một bên đùi nhất thời liền rớt xuống, rủ xuống mặt đất, cô cũng không tỉnh dậy, hiển nhiên đã ngủ say lắm rồi.
Phương Hạo Vân trầm tư một hồi, đi qua đó cúi mình xuống, một tay nâng đùi thon dài khêu gợi của Tạ Mai Nhi lên, thả lại lên sô pha.
Sau đó, hắn ngồi ở đối diện, do dự xem có nên đánh thức Tạ Mai Nhi hay không, mà ngay lúc đó, Tạ Mai Nhi lại chuyển thân mình, đùi của cô lại rủ xuống mặt đất. Cùng lúc đó, bởi vì duyên cớ là hai chân bị mở ra, khiến cho khoảng giữa hai chân của cô gái bị hở ra, cái quần lót tơ tằm trang trí hình bông hoa nhất thời hiện lên trước tầm nhìn của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân tim đập thình thịch, hít sâu một cái, cúi gằm mặt, điều chỉnh tâm tình của chính mình, đi qua đó hô: "Chị Mai, chị Mai, tỉnh tỉnh..." Đứng ở góc độ này của hắn, có thể nhìn thấy bộ ngực sung mãn của thiếu nữ không ngừng phập phồng theo hơi thở, tuy rằng còn cách một tầng áo ngủ, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy dấu vết của hai điểm nụ hoa.
"Ưm..." Bị Phương Hạo Vân kêu la, Tạ Mai Nhi rốt cục ưỡn lưng một cái, chậm rãi mở mắt.
Cô thấy ánh mắt của Phương Hạo Vân đang chăm chú nhìn vào bộ ngực của mình, nhất thời liền hô lên một tiếng, áo ngủ vẫn nguyên vẹn, cô mạnh mẽ ngồi dậy, dùng chân đạp vào hắn một cái, nói: "Đại sắc lang, mắt cậu đang nhìn cái gì đấy hả, cậu sao lại toàn mùi rượu thế này, thối hoắc, mau tránh xa chị ra đi..."
Phương Hạo Vân vội vàng giải thích: "Chị Mai, kỳ thật em là muốn... muốn gọi chị đứng lên về phòng nghỉ ngơi. Đúng rồi, sao chị lại ngủ trên sô pha, về sau đừng xem TV muộn quá, thiếu nữ nếu nghỉ ngơi không đầy đủ, sẽ dễ dàng có nếp nhăn đấy."
"Hừ!" Không nói chuyện này Tạ Mai Nhi còn không tức, cô vì sao phải ngủ ở sô pha, còn không phải là vì chờ hắn về hay sao? Kết quả thật nực cười, toàn thân đầy mùi rượu không nói, lại còn xem như là cô không đúng nữa chứ.
Mang theo vẻ mặt tủi thân, Tạ Mai Nhi trừng mắt hạnh, không vui nói: "Sao em muộn thế này mới về, em không biết người ta lo cho em à... làm đồng nghiệp lại cùng thuê phòng, chị không hy vọng em sẽ gặp chuyện không may, em có biết không?" Để tránh cho cùng Phương Hạo Vân hiểu lầm hiểu lầm, Tạ Mai Nhi vội vàng giải thích thêm.
Phương Hạo Vân hơi hơi cảm động, hóa ra Tạ Mai Nhi là vì chờ mình, trách không được trước kia không thấy cô có thói quen xem TV muộn.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân cảm thấy trong lòng ấm áp dạt dào, mặc kệ là Tạ Mai Nhi xuất phát từ mục đích gì, có điều sự quan tâm đó là thật.
Thế gian này vẫn còn có chân tình đó.
Phương Hạo Vân lại một lần nữa ngộ ra thêm một loại tình cảm không tầm thường trong cái thế giới bình thường này, đồng thời, hắn cũng lại một lần nữa càng kiên định hơn với quyết định trở về thế giới bình thường của mình.
" Chị Mai, em mang về một người bạn học, là con gái, cô ấy uống rượu, hiện tại đang ngủ ở phòng em, em nghĩ sẽ ngủ ở sô pha qua đêm." Phương Hạo Vân cẩn thận nói, chỉ sợ Tạ Mai Nhi sẽ nghĩ lăng nhăng.
Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, ánh mắt của Tạ Mai Nhi trừng lớn thêm vài phần, có điều cô cũng không nói gì, yên tĩnh được một chút, Tạ Mai Nhi rốt cục nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
" Hạo Vân, cám ơn cậu!" Trần Thanh Thanh biểu hiện giống như một nữ trung hào kiệt, ngẩng đầu lên, một ngụm là hết sạch rượu ngũ lương trong ly.
Phương Hạo Vân đương nhiên cũng không chậm trễ, lùi bước trước mặt phụ nữ hình như không phải là tính cách của đàn ông.
Trần Thanh Thanh không biết là có mục đích gì, cứ chăm chăm rót rượu cho Phương Hạo Vân, mới một lát, một chai rượu ngũ lương cũng đã bị uống sạch.
Sau đó, ánh mắt của Trần Thanh Thanh lại hướng về phía chai rượu vang còn chưa mở của Phương Hạo Vân: "Hạo Vân, chúng ta uống rượu vang đi, uống mãi rượu trắng chả có cái ý nghĩa gì."
Phương Hạo Vân nhún vai, thản nhiên cười cười: "Tôi thì không thành vấn đề, nếu chị muốn uống, thì chúng ta uống thôi. Đúng rồi học tỷ, tôi nghĩ hôm nay chị mời tôi đi ăn cơm, chắc không phải chỉ để nói chuyện cảm tạ đó chứ?"
Phương Hạo Vân cũng đã suy đoán, cô gái này hơn phân nửa chính là đại tiểu thư của Trần Thị, xem cái cách cô vung tiền như rác là không thể sai được rồi. Hắn rất muốn nói chuyện hợp tác giữa tập đoàn Thịnh Hâm với Trần Thị, nhưng mà hắn cảm thấy vẫn nên để cho Trần Thanh Thanh nói trước đi, nếu hắn chủ động, sẽ rất dễ bị lâm vào thế bị động.
Được Phương Hạo Vân đồng ý, Trần Thanh Thanh vội vàng gọi người bồi bàn lại mở chai rượu vang, rót đầy cho hai người, rồi lại cụng ly.
Nhân viên phục vụ nhìn nhìn chai rượu vang, rồi lại nhìn sang chai rượu trắng, không khỏi âm thầm cười trộm. Có điều, đồng thời cô cũng có chút nghi hoặc, rượu vang thêm rượu trắng là dễ khiến cho người ta say nhất, cô từng hoài nghi rằng có thể là người nam muốn làm cho người nữ say, rồi nhân cơ hội phi lễ. Có điều theo tình huống này xem ra, hình như là người nữ muốn cho người nam quá chén.
"Chẳng lẽ trong xã hội bình đẳng đã xuất hiện nữ sắc lang?" Người bồi bàn thấy hơi khó hiểu, nghĩ thầm trong lòng, vội vàng ưỡn thẳng ngực, tập trung tinh thần, chuẩn bị sẵn sàng ứng cứu. Bởi vì cô đột nhiên nghĩ tới mấy ngày trước hình như có một bản tin, nói về hai bà trung niên kết hợp mê hoặc một thiếu niên, cuối cùng khiến cho thiếu niên đó bị mất đi năng lực... Cô gái trong bàn ăn tuy rằng xinh đẹp như một đóa hoa, nhưng mà rõ ràng là lớn tuổi hơn chàng trai kia một chút, có vẻ giống như trong bản tin kia. Có trời mới biết, cô gái này có phải là muốn ăn thịt gà tơ hay không.
Một nửa chai rượu vang đã được rót, Trần Thanh Thanh vốn có tửu lượng khá mà lúc này sắc mặt đã ửng đỏ, có hơi say say, nhưng mà Phương Hạo Vân vẫn như trước giữ một nụ cười trên khóe miệng, giống như là không có việc gì vậy.
" Hạo Vân, nói thật với cậu nhé, hôm nay tôi mời cậu tới đây, kỳ thật là muốn thi triển mỹ nhân kế, muốn cậu gia nhập vào hội võ thuật..." Cái gọi là rượu làm tăng lá gan anh hùng, quả thực là không sai. Dưới sự kích thích của cồn, Trần Thanh Thanh lại nói thẳng mục đích của mình ra cho Phương Hạo Vân nghe.
Phương Hạo Vân nghe vậy thì chỉ mỉm cười, mục đích của Trần Thanh Thanh hắn đã đoán ra từ trước, có điều đối với cái từ 'mỹ nhân kế' phát ra từ miệng cô thì thấy hơi căng thẳng.
Trần Thanh Thanh là một mỹ nữ, siêu cấp đại mỹ nữ. Có lẽ nếu đổi lại là một thằng đàn ông khác thì đều đã động tâm, đều đã lợi dụng tình huống ngày hôm nay mà làm ra một vài chuyện ám muội. Nhưng mà Phương Hạo Vân lại khác, hắn không phải Liễu Hạ Huệ, nhưng mà hắn cũng có nguyên tắc của chính mình.
"Ừm, tôi biết, kỳ thật sở dĩ tôi đồng ý tới, là bởi vì tôi cũng có chuyện muốn nhờ chị hỗ trợ..." Phương Hạo Vân không uống nhiều, nhưng mà hắn cũng nói ra sự thật, bởi vì vào lúc này đây, thời cơ đã chín muồi nhất.
"Cậu có việc muốn nhờ chị hỗ trợ?" Trần Thanh Thanh nghe vậy, nhất thời liền tỉnh táo tinh thần, cô vội vàng truy hỏi: "Chuyện gì? Chỉ cần là chị có thể giúp được, chị tuyệt đối không từ chối."
" Học tỷ, kỳ thật tôi còn có một thân phận khác, tôi là nhân viên nghiệp vụ trong phòng thị trường tập đoàn Thịnh Hâm, gần đây công ty để cho tôi phụ trách việc liên hệ với tập đoàn Trần Thị của nhà chị, tôi hy vọng có thể được chị trợ giúp." Phương Hạo Vân nhè nhẹ nói.
"Nhân viên nghiệp vụ phòng thị trường tập đoàn Thịnh Hâm? Cậu không phải là con trai của Phương Tử Lân sao? Cậu hẳn phải là người thừa kế của tập đoàn Thịnh Hâm mới phải chứ?" Đối với chi tiết của Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh đã rõ ràng hết.
Phương Hạo Vân hiển nhiên không ngờ rằng Trần Thanh Thanh đã sớm điều tra ra nguồn gốc của mình, hơi hơi kinh ngạc một lúc, hắn cười nói: "Tôi hiện giờ chỉ là một gã nhân viên nghiệp vụ của phòng thị trường tập đoàn Thịnh Hâm, hy vọng học tỷ có thể giữ bí mật cho thân phận thật sự của tôi được không?"
Trần Thanh Thanh hơi ngây người, rồi đột nhiên mỉm cười: "Chị biết rồi, cậu đang muốn rèn luyện. Chẳng bao lâu nữa, chị cũng sẽ giống như cậu, đi làm nghiệp vụ ở một cơ sở của tập đoàn Trần Thị, chị hiểu được. Yên tâm, chị sẽ giữ bí mật cho, hơn nữa chuyện cậu nhờ chị cũng sẽ giúp cậu, chỉ là chuyện chị nhờ cậu, cậu hình như còn chưa đồng ý?"
Nói như thế này, Phương Hạo Vân cũng đã hoàn toàn xác định thân phận đại tiểu thư của Trần Thanh Thanh. Hắn trầm tư một chút, nói: "Học tỷ, chị xem thế này có được không. Tôi đồng ý đảm nhiệm chức vụ phó hội trưởng hội võ thuật, nhưng mà phải không chịu sự cai quản của ai cả. Khi hội võ thuật ở vào tình thế nguy hiểm, tôi có thể lấy danh nghĩa phó hội trưởng của hội để giúp các chị xử lý. Nhưng mà chị nhất định phải giữ bí mật thân phận của tôi, hơn nữa không được tuyên truyền hay tâng bốc gì về tôi..."
Về việc có gia nhập hội võ thuật hay không, Phương Hạo Vân kỳ thật cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Về một mặt, trình độ của cái hội võ thuật này khiến cho hắn cảm thấy buồn tẻ không hứng thú, nhưng mà về mặt khác, sự nhiệt tình của Trần Thanh Thanh đúng là khó có thể chối từ. Hơn nữa, làm một người luyện võ, hắn cũng không hy vọng nhìn thấy bọn Nhật ở hội karate lại mạnh hơn hội võ thuật. Thêm chuyện vừa rồi Trần Thanh Thanh đồng ý hỗ trợ, cho nên hắn cũng biết thời biết thế, đồng ý chuyện này.
" Không thành vấn đề, hết thảy đều theo cậu..." Trần Thanh Thanh không ngờ rằng mình còn chưa khai triển cái vấn đề yêu nước, Phương Hạo Vân cũng đã buông xuôi. Tuy rằng Phương Hạo Vân nói ra rất nhiều yêu cầu, nhưng mà những thứ đó cũng không quan trọng. Quan trọng là ...... lời hứa hẹn kia của Phương Hạo Vân, hắn đồng ý giúp hội võ thuật giải quyết tất cả phiền toái.
" Hạo Vân, lại thêm ly nữa. Chị nghĩ rằng cậu sẽ không đồng ý với chị, không nghĩ tới cuối cùng cậu lại đồng ý, nhân lúc đang vui, cậu lại uống thêm vài ly với chị đi." Dưới sự kích thích của cồn, Trần Thanh Thanh bắt đầu ăn nói lăng nhăng, đồng thời trong lòng cũng từ từ trở nên hưng phấn. Khuôn mặt vốn thanh tú trắng trẻo, giờ phút này đã ửng đỏ, như là có thể bấu ra nước vậy.
Phương Hạo Vân ỷ vào chân khí võ học hộ thân, tuy rằng cũng đã uống nhiều, nhưng mà lại không say chút nào. Hắn vốn định khuyên bảo Trần Thanh Thanh đừng uống nữa, nhưng mà lại không muốn làm giảm hưng phấn của cô, hơi do dự một chút, hắn cũng nâng ly cùng uống.
Tới lúc chai rượu ngũ lương còn lại cũng đã bị uống sạch, Trần Thanh Thanh cũng đã say gục lên bàn, không động đậy nổi nữa. Phương Hạo Vân vội vàng qua đó, vỗ vỗ vào lưng cô, thấp giọng gọi: "Học tỷ, học tỷ, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh..."
Trần Thanh Thanh giật mình, hơi hơi ngẩng đầu, miệng còn lẩm bẩm: "Uống, chúng ta tiếp tục uống, hôm nay thực sự vui vẻ... vui vẻ quá, rốt cuộc cũng đã tóm được tiểu tử kia tới tay..."
Phương Hạo Vân toát cả mồ hôi, hắn nghĩ tiểu tử kia trong miệng học tỷ, có phải là mình hay không? Đương nhiên, việc này cũng không quan trọng.
Quan trọng là ...... Trần Thanh Thanh hiện tại đã say, hơn nữa còn say như chết, một cái nan đề mới lại nảy sinh, hắn không biết nhà Trần Thanh Thanh ở đâu, cũng không biết ký túc xá nghiên cứu sinh của cô ở chỗ nào, cho nên hắn cũng không rõ nên đưa Trần Thanh Thanh về đâu.
Nếu cứ thế bỏ đi, hình như không được tốt cho lắm, Trần Thanh Thanh dù sao cũng là một cô gái, nếu cứ mặc kệ ở đây như vậy, có trời mới biết được liệu có kẻ xấu nào nhân thời cơ mà lấn tới không.
Thoáng do dự một chút, Phương Hạo Vân quyết định gọi người bồi bàn tới, tính tiền trước cái đã.
Người phục vụ vốn tưởng rằng kẻ say như chết hẳn phải là Phương Hạo Vân, có điều khi tới mới phát hiện ra, say gục trên bàn lại là cô gái.
Cô không khỏi kỳ quái nhìn Phương Hạo Vân mấy lần, trong lòng âm thầm nghĩ, người không thể xem tướng mạo.
" Tiên sinh, tổng cộng là hai vạn, đây là hóa đơn, mời anh xem..." Nhân viên phục vụ dù hơi có tâm lý bà tám, nhưng mà tố chất nghề nghiệp cũng không tệ lắm, hai tay đưa cho Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nhìn lướt qua, hắn và Trần Thanh Thanh đúng là đã tiêu phí hai vạn, chỉ riêng cái chai rượu vang mà hắn gọi kia, đã trị giá tám ngàn rồi.
Hóa đơn thì không sai, nhưng vấn đề chính là trên người Phương Hạo Vân căn bản là không có nhiều tiền mặt như vậy. Hơn nữa trên người hắn cũng không có thẻ tín dụng, chi phiếu linh tinh gì đó. Lúc trước bà chị Phương Tuyết Di thật ra đã cho hắn mấy cái, nhưng hắn lại không nhận, hiện tại khó khăn rồi đây.
Tiểu thư phục vụ thấy Phương Hạo Vân chậm chạp không chịu thanh toán tiền, sắc mặt nhất thời không được vui, có chút thâm ý nhìn hắn, dùng ngữ khí cung kính nhắc nhở: "Tiên sinh, hóa đơn có gì sai sao?"
"Ừm, không sai, chỉ là..." Phương Hạo Vân vốn muốn nói tôi không có đủ tiền, nhưng mà lại nghĩ, hôm nay là 50-50 cơ mà, sao mình lại phải chịu hết thế này, hóa đơn hai vạn đồng này, Trần Thanh Thanh cô ta cũng phải chịu một phần.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân mỉm cười với người phục vụ, nói: "Cô chờ tôi một chút..." Nói xong, hắn đi sang bên kia, lấy ra cái ví đầm nhỏ của Trần Thanh Thanh, cẩn thận lật lật vài lần, phát hiện ra rằng tiền mặt cũng không đủ, có điều các loại thẻ thì nhiều. Hắn do dự một chút, từ giữa lấy ra một cái thẻ tín dụng, đưa cho nhân viên phục vụ: "Cô đi tính tiền đi..."
Nhân viên phục vụ nhất thời đã hiểu ra, hóa ra là anh chàng này đi ăn bám.
Dường như nhận ra ánh mắt khác thường của cô phục vụ, sắc mặt của Phương Hạo Vân ngượng ngập, nói: "Chúng tôi chia đôi 50-50, chốc nữa tôi sẽ đưa tiền cho cô ấy."
Thần kinh à? Nhân viên phục vụ xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, vẫn mỉm cười một cái với Phương Hạo Vân, lập tức liền dùng hai tay nhận thẻ tín dụng đi thanh toán, trong lòng cảm thấy không thích tính cách của Phương Hạo Vân. Cô đột nhiên lo lắng cho cái vị phú bà quá chén kia, nói không chừng, cô ta sẽ mất cả sắc lẫn tiền. Không thể không nói, nhân viên phục vụ có chút tàn nhang trên chóp mũi này đúng là một bà tám thứ thiệt.
Có câu nói rất hay, ăn không nhiều mà quản rõ lắm, cái này tám phần chính là hình vẽ miêu tả vị bồi bàn này.
Sau khi tính tiền rời khỏi Shangri-La, Phương Hạo Vân dìu Trần Thanh Thanh, do dự một lúc, hắn quyết định đưa cô về nhà trọ Kim Hoa. Hai người chỉ lo uống rượu, lúc này cũng không còn sớm, đưa Trần Thanh Thanh về nhà hay là quay về ký túc xá hiển nhiên là không được rồi.
Sau khi đi xe về nhà trọ Kim Hoa, Phương Hạo Vân dìu Trần Thanh Thanh lên lầu ba, đặt cô ngồi lên một cái ghế dựa ở hành lang, còn hắn thì đi mở cửa.
Không ngờ rằng Tạ Mai Nhi lại đang mặc áo ngủ ngồi trên sô pha mà ngủ, TV ở phía trước vẫn đang mở.
Phương Hạo Vân nhíu nhíu mày, quyết định không làm kinh động Tạ Mai Nhi, còn hắn ra ngoài dìu Trần Thanh Thanh say rượu vào, đưa vào phòng hắn.
Sau đó, hắn quay về phòng khách, cân nhắc xem có nên đánh thức Tạ Mai Nhi hay không, để cho cô trở về phòng ngủ, còn hắn ngủ ở sô pha. Giường trong phòng hắn tuy rằng rất lớn, lớn tới mức có thể chứa được ba người trưởng thành, nhưng mà lại không thể ngủ cùng giường với Trần Thanh Thanh, cô nam quả nữ quả thực là không ai có thể cam đoan rằng sẽ không xảy ra chuyện gì, huống chi Trần Thanh Thanh còn uống rượu, đều nói cồn là thứ có khả năng kích thích tình dục nhất, Phương Hạo Vân không hề nghi ngờ chút nào, hắn lo nhất là Trần Thanh Thanh sẽ phi lễ với hắn.
Sô pha dù sao cũng không rộng cho lắm, Tạ Mai Nhi trong giấc ngủ say không tự giác trở mình một cái, một bên đùi nhất thời liền rớt xuống, rủ xuống mặt đất, cô cũng không tỉnh dậy, hiển nhiên đã ngủ say lắm rồi.
Phương Hạo Vân trầm tư một hồi, đi qua đó cúi mình xuống, một tay nâng đùi thon dài khêu gợi của Tạ Mai Nhi lên, thả lại lên sô pha.
Sau đó, hắn ngồi ở đối diện, do dự xem có nên đánh thức Tạ Mai Nhi hay không, mà ngay lúc đó, Tạ Mai Nhi lại chuyển thân mình, đùi của cô lại rủ xuống mặt đất. Cùng lúc đó, bởi vì duyên cớ là hai chân bị mở ra, khiến cho khoảng giữa hai chân của cô gái bị hở ra, cái quần lót tơ tằm trang trí hình bông hoa nhất thời hiện lên trước tầm nhìn của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân tim đập thình thịch, hít sâu một cái, cúi gằm mặt, điều chỉnh tâm tình của chính mình, đi qua đó hô: "Chị Mai, chị Mai, tỉnh tỉnh..." Đứng ở góc độ này của hắn, có thể nhìn thấy bộ ngực sung mãn của thiếu nữ không ngừng phập phồng theo hơi thở, tuy rằng còn cách một tầng áo ngủ, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy dấu vết của hai điểm nụ hoa.
"Ưm..." Bị Phương Hạo Vân kêu la, Tạ Mai Nhi rốt cục ưỡn lưng một cái, chậm rãi mở mắt.
Cô thấy ánh mắt của Phương Hạo Vân đang chăm chú nhìn vào bộ ngực của mình, nhất thời liền hô lên một tiếng, áo ngủ vẫn nguyên vẹn, cô mạnh mẽ ngồi dậy, dùng chân đạp vào hắn một cái, nói: "Đại sắc lang, mắt cậu đang nhìn cái gì đấy hả, cậu sao lại toàn mùi rượu thế này, thối hoắc, mau tránh xa chị ra đi..."
Phương Hạo Vân vội vàng giải thích: "Chị Mai, kỳ thật em là muốn... muốn gọi chị đứng lên về phòng nghỉ ngơi. Đúng rồi, sao chị lại ngủ trên sô pha, về sau đừng xem TV muộn quá, thiếu nữ nếu nghỉ ngơi không đầy đủ, sẽ dễ dàng có nếp nhăn đấy."
"Hừ!" Không nói chuyện này Tạ Mai Nhi còn không tức, cô vì sao phải ngủ ở sô pha, còn không phải là vì chờ hắn về hay sao? Kết quả thật nực cười, toàn thân đầy mùi rượu không nói, lại còn xem như là cô không đúng nữa chứ.
Mang theo vẻ mặt tủi thân, Tạ Mai Nhi trừng mắt hạnh, không vui nói: "Sao em muộn thế này mới về, em không biết người ta lo cho em à... làm đồng nghiệp lại cùng thuê phòng, chị không hy vọng em sẽ gặp chuyện không may, em có biết không?" Để tránh cho cùng Phương Hạo Vân hiểu lầm hiểu lầm, Tạ Mai Nhi vội vàng giải thích thêm.
Phương Hạo Vân hơi hơi cảm động, hóa ra Tạ Mai Nhi là vì chờ mình, trách không được trước kia không thấy cô có thói quen xem TV muộn.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân cảm thấy trong lòng ấm áp dạt dào, mặc kệ là Tạ Mai Nhi xuất phát từ mục đích gì, có điều sự quan tâm đó là thật.
Thế gian này vẫn còn có chân tình đó.
Phương Hạo Vân lại một lần nữa ngộ ra thêm một loại tình cảm không tầm thường trong cái thế giới bình thường này, đồng thời, hắn cũng lại một lần nữa càng kiên định hơn với quyết định trở về thế giới bình thường của mình.
" Chị Mai, em mang về một người bạn học, là con gái, cô ấy uống rượu, hiện tại đang ngủ ở phòng em, em nghĩ sẽ ngủ ở sô pha qua đêm." Phương Hạo Vân cẩn thận nói, chỉ sợ Tạ Mai Nhi sẽ nghĩ lăng nhăng.
Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, ánh mắt của Tạ Mai Nhi trừng lớn thêm vài phần, có điều cô cũng không nói gì, yên tĩnh được một chút, Tạ Mai Nhi rốt cục nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
/731
|