Hạ Thiên kéo Tôn Hinh Hinh đến đội cảnh sát hình sự số sáu, giờ tan tầm của cảnh sát hình sự là không ổn định, bây giờ tuy đã là bảy giờ tối nhưng cảnh sát ở đây vẫn rất nhiều, phần lớn đang bận rộn. Gần đây thành phố Giang Hải cũng không quá an tĩnh, những vụ án hình sự phát sinh tương đối nhiều, hơn nữa cũng có những vụ án lớn đang tiếp nhận, vì vậy mà cảnh sát hình sự bận rộn đến mức khó chịu.
Khi Hạ Thiên tiến vào trụ sở đội cảnh sát hình sự số sáu thì cũng không ai quan tâm, người này không phải đến đây lần đầu tiên, ai cũng quen mặt hắn. Tất nhiên lần này mọi người có chút kỳ quái, người này không phải đến đây để theo đuổi người đẹp băng giá sao? Sao còn mang theo một người đẹp khêu gợi và trưởng thành đến đây?
Lúc này Hoàng An Bình cũng từ phòng thẩm vấn đi ra, vẻ mặt rất căm tức, rõ ràng phỏng vấn phạm nhân không mấy thuân lợi. Mấy ngày trước Hoàng An Bình còn là kẻ tâm thần, bây giờ hắn đã chính thức đi làm trở lại. Tất nhiên công đầu phải thuộc về cha hắn, là cục trưởng cục công an Hoàng Hải Đào, nếu không thì còn cần một thời gian dài mới được tiếp nhận trở lại.
Hoàng An Bình trước kia là đội phó đại đội cảnh sát hình sự, là thuộc hạ trực thuộc của Lãnh Băng Băng, được cho là rất quen thuộc Lãnh Băng Băng. Bây giờ hắn khôi phục lại công tác, tất nhiên hắn lại quay về đội cảnh sát hình sự số sáu, mà trước đó hắn đã gây ra không ít chuyện, mọi người nhìn hắn có thói quen cảnh giác, sợ tiểu tử này tiếp tục phát bệnh trở lại.
Hoàng An Bình vốn rất mất hứng, tên phạm nhân chết tiệt kia không chịu mở miệng, nhưng khi thấy Hạ Thiên thì tâm tình cũng tốt hẳn lên.
- Hạ Thiên, sao cậu lại đến đây?
Hoàng An Bình ra vẻ rất vui mừng, khi thấy Tôn Hinh Hinh đứng bên cạnh Hạ Thiên thì hắn lại ngây người:
- Tốt, có bạn gái muốn dẫn đến khoe sao?
- Chào anh, tôi là Tôn Hinh Hinh, là bạn gái của Hạ Thiên.
Tôn Hinh Hinh chủ động bắt chuyện với Hoàng An Bình.
- Chào em, anh là Hoàng An Bình, à, là anh em tốt của Hạ Thiên.
Hoàng An Bình cũng tranh thủ thời gian để tự giới thiệu.
Hạ Thiên có chút không vui:
- Này, anh trở thành anh em tốt của tôi từ khi nào?
Hoàng An Bình khẽ đi lên huých Hạ Thiên, hắn khẽ nói:
- Hạ Thiên, cậu không nói thu phục được nữ cảnh sát Tiêu Mai thì sẽ là anh em tốt của nhau sao?
Hạ Thiên có chút sững sờ, hắn cũng nhớ đến điều này, nhưng hắn cũng phải dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hoàng An Bình:
- Vậy nữ cảnh sát đã có chồng đã vào tay anh rồi sao?
- Không sai, Hạ Thiên, tôi thật sự phục cậu sát đất. Tiêu Mai đã chiến tranh lạnh với chồng được nhiều tháng, hơn nữa cảm tình với tôi lại rất tốt, vì vậy tôi vừa tấn công thì lập tức thành công.
Hoàng An Bình rất hưng phấn:
- Tối hôm qua anh đây đã đưa nàng vào khách sạn mướn phòng "tâm sự".
Hạ Thiên nhìn Hoàng An Bình mà có chút ghen tị, tiểu tử này sao mới tán một ngày đã kéo "em nó" lên giường rồi? Chính hắn thì mất nhiều ngày mà cảnh sát tỷ tỷ còn chưa nhận làm vợ, đúng là ông trời không có mắt.
- Hai người đang nói đến ai vậy?
Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh có chút mơ hồ.
- Khụ khụ, em gái, không có gì.
Hoàng An Bình vội vàng ho khan cho qua chuyện.
- Này, không nên gọi là em gái, anh phải gọi là đại tẩu, bây giờ anh đã đủ tư cách làm anh em tốt của tôi, nhưng anh chỉ nên làm tiểu đệ, tôi mới là đại ca.
Hạ Thiên bất mãn nói.
- Được rồi, nếu cậu muốn làm đại ca thì là đại ca!
Hoàng An Bình ra vẻ không có chuyện gì, hắn lập tức đổi giọng nói với Tôn Hinh Hinh:
- Đại tẩu.
Hoàng An Bình rất bội phục Hạ Thiên, hắn cảm thấy đối phương là phúc tinh của mình. Hạ Thiên vừa xuất hiện thì bệnh của hắn được chữa khỏi, mà Tiêu Mai thầm thương trộm nhớ cũng đã bị "làm thịt", vì vậy hắn thấy làm anh em với một người như Hạ Thiên sẽ tuyệt đối có nhiều lợi ích.
Trên thực tế thì Hoàng An Bình không biết vấn đề "cưa" Tiêu Mai cũng không liên quan gì đến Hạ Thiên. Với ngoại hình cao to đẹp trai, là đội phó đại đội cảnh sát hình sự, hơn nữa còn có cha là cục trưởng cục công an, nếu Hoàng An Bình muốn tán gái thì rất dễ dàng. Nhưng trước nay hắn quá nhát gái, gan không đủ lớn, nếu không Tiêu Mai đã sớm vào tay từ lâu.
Tôn Hinh Hinh cũng rất vui, thật ra nàng cũng không biết Hoàng An Bình có thân phận gì, nhưng nàng biết đối phương là cảnh sát. Nàng thấy Hạ Thiên hay chọc ra phiền toái, bây giờ có cảnh sát làm tiểu đệ thì sẽ rất tốt, nếu nàng biết Hoàng An Bình là con trai của Hoàng Hải Đào thì sợ rằng sẽ càng vui sướng hơn.
- Đúng rồi, Hạ Thiên, muộn thế này cậu còn kéo đại tẩu đến đây làm gì?
Hoàng An Bình hỏi, nếu Hạ Thiên đến một mình thì hắn còn cho rằng đến để cưa người đẹp băng giá, nhưng hôm nay Hạ Thiên mang theo cả bạn gái, điều này làm hắn khó thể hiểu tình huống.
- Có mấy tên khốn kiếp dám bắt vợ tôi vào đồn, vì vậy tôi chạy đến kéo ra, khi thấy còn sớm thi đến đây thăm cảnh sát tỷ tỷ, hỏi xem cô ấy đã tình nguyện làm vợ tôi hay chưa.
Hạ Thiên hời hợt nói, điều này làm tất cả cảnh sát trong đây phải ngây người.
Hoàng An Bình chợt há hốc mồm, hắn cũng phải giơ ngón tay cái với Hạ Thiên mà nói không nên lời. Đúng là trâu bò, đây tuyệt đối là trâu, mang theo người đẹp đến hỏi người đẹp băng giá có muốn làm vợ mình không, trên đời này ngoài Hạ Thiên thì sợ rằng cũng không còn ai dám làm như vậy.
Bên ngoài trụ sở chợt vang lên những tiếng bước chân dồn dập, bảy tám người đột nhiên phóng đến, có vài người mặc thường phục, có vài người mặc đồng phục cảnh sát. Nhưng ngoài dự đoán chính là mỗi người đều cầm súng, bộ dạng rất căng thẳng.
Trong nhóm người có một tên đàn ông mặc thường phục trông rất tinh anh, tuổi không lớn, có lẽ chưa đến ba mươi nhưng hai mắt làm người ta sinh ra cảm giác nhìn thấu tất cả. Người này vừa vào cửa đã nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên.
- Đúng là bọn họ.
Một giọng nói the thé vang lên, chính là Dương Nhạc đội cảnh sát an ninh mạng, nàng đi theo phía sau đám người rồi chỉ tay vào Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh:
- Chính là bọn họ đánh cảnh sát bị thương và đoạt súng, đồng thời còn chống lệnh và bỏ trốn.
Dương Nhạc nói ra những lời này thì tám họng súng chợt chỉa vào người Hạ Thiên, mà Hạ Thiên lại đứng bên cạnh Hoàng An Bình, vì vậy mà hai người đều nằm trong phạm vi của họng súng. Hầu như là một phản xạ có điều kiện, Hoàng An Bình cũng lập tức rút súng ra, hắn chỉa súng vào người đàn ông mặc thường phục.
- Khâu Minh, anh làm gì vậy? Mau hạ súng.
Hoàng An Bình nghiêm nghị quát.
- Đội trưởng Hoàng, tôi nhận được tin cầu viện của đội cảnh sát an ninh mạn, tôi đến đây bắt phạm nhân, việc này không liên quan gì đến anh.
Người đàn ông được gọi là Khâu Minh trầm giọng nói.
Không đợi Hoàng An Bình mở lời, Khâu Minh lập tức quát lên với Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh:
- Hai người hai tay ôm đầu, ngồi xuống ngay.
- Khâu Minh, Hạ Thiên là bạn của tôi, cậu ta là phạm nhân khi nào?
Hoàng An Bình quát lên tức tối:
- Đại đội các anh có phải cố ý đến đây gây chuyện không?
- Đội trưởng Hoàng, thì ra vị này là bạn anh, hèn gì to gan lớn mật, dám cưỡng chế xông vào đội cảnh sát an ninh mạng cướp người bị tình nghi, hơn nữa còn cướp cả súng của Hứa Trung Kiện.
Khâu Minh rõ ràng không sợ Hoàng An Bình, hắn tỏ ra không chút yếu thế.
- Tất cả hạ súng ngay.
Một giọng nói lạnh như băng chợt vang lên, Lãnh Băng Băng xinh đẹp gợi cảm chợt xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Trong lúc giằng co, hai bên không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Lãnh Băng Băng, cũng không bên nào buông súng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
- Hoàng An Bình, thu súng lại.
Trong giọng nói của Lãnh Băng Băng mang theo lực lượng khó thể chống đỡ.
- Đội trưởng.
Hoàng An Bình vẫn rất do dự, nhưng cuối cùng hắn cũng hạ súng.
Mọi người thở phào một hơi, tình thế giằng co làm hai bên rất căng thẳng, cũng may Lãnh Băng Băng xuất hiện kịp thời.
Lãnh Băng Băng lúc này nhìn về phía Khâu Minh, giọng nói càng thêm lạnh lùng:
- Khâu Minh, tôi cho anh ba giây đồng hồ, nếu anh không thu lại súng thì đừng trách tôi không khách khí.
- Đội trưởng Lãnh, tôi chỉ chấp hành nhiệm vụ mà thôi.
Khâu Minh vẫn không có ý hạ súng.
- Bộp!
Lãnh Băng Băng rút khẩu súng giắt bên hông.
- Đội trưởng Lãnh, cô không biết nói lý lẽ sao?
Khâu Minh có chút căm tức.
- Kẹt!
Lãnh Băng Băng mở chốt an toàn.
Bầu không khí hiện trường chợt trở nên cực kỳ căng thẳng, khi thấy động tác của Lãnh Băng Băng, cũng không ai nghi ngờ một giây sau Lãnh Băng Băng sẽ nổ súng.
Trong mắt Khâu Minh lóe lên cái nhìn tức tối, người phụ nữ này quá kiêu ngạo.
- Một... ....
Lãnh Băng Băng bắt đầu đếm, mà lúc này đã rút súng.
- Hạ súng, hạ súng.
Khâu Minh quát lên nghiêm nghị, hắn biết rõ tác phong của người đẹp băng giá, biết nàng có gan nổ súng. Dù hắn biết tốc độ nổ súng của mình cũng không kém Lãnh Băng Băng, nhưng vấn đề là hắn không dám nổ súng mà Lãnh Băng Băng lại dám, đây là chênh lệch.
- Vẫn là đội trưởng lợi hại.
- Đúng vậy, cũng không biết mở mắt xem đội trưởng của chúng ta là ai sao?
- Đại đội của bọn họ muốn tranh chấp với chúng ta, đúng là không có mắt... ....
Đám cảnh sát hình sự đại đội số sáu trở nên hưng phấn, rõ ràng hành động của Lãnh Băng Băng làm bọn họ thấy mìn có mặt mũi. Trước đó Hoàng An Bình vẫn rất bất mãn khi Lãnh Băng Băng bắt mình hạ súng, nhưng lúc này hắn không khỏi bội phục nàng, hành động quá đẹp, chỉ dùng một chữ để nói, tàn khốc.
- Vẫn là vợ anh lợi hại.
Hạ Thiên có chút cảm khái.
Âm thanh của Lãnh Băng Băng lại vang lên:
- Khâu Minh, đây là đội cảnh sát hình sự số sáu, là khu vực của Lãnh Băng Băng tôi, không có người nào được dùng súng ở đây.
- Đội trưởng Lãnh, tôi chỉ đến đây bắt hai tên phạm nhân cực kỳ nguy hiểm mà thôi.
Khâu Minh nói với vẻ mặt tức giận:
- Cô vì phạm nhân mà động đến súng, tôi sẽ báo cáo chuyện này lên trên.
- Nếu anh không có tâm tư đâm thọc vào những vụ án của người khác tỉ lệ phá án sẽ không thấp hơn tôi.
Trong lời nói của Lãnh Băng Băng mang theo chút trào phúng:
- Đừng nói ở chỗ tôi không có phạm nhân thật sự nguy hiểm, dù có thì cũng không phiền anh phải ra tay, thủ hạ của tôi tự ra tay.
- Cô!
Khâu Minh giận quá hóa cười, sau đó hắn chỉ vào Hạ Thiên:
- Tốt, nếu đội trưởng Lãnh đã nói như vậy thì mời bắt hai người kia lại.
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng nhìn về phía Hạ Thiên:
- Cậu lại gây ra chuyện gì nữa rồi?
Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn Lãnh Băng Băng:
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi nào có trêu chọc ai, ngược lại có một đám cảnh sát khốn kiếp dám trêu chọc tôi, mà tôi cũng cảm thấy chị nên dạy bảo bọn họ. Vì tôi là chồng tương lai của chị, đám người này chọc giận tôi thì chẳng khác nào chọc vào chị... ....
- Cậu câm miệng cho tôi.
Lãnh Băng Băng tất nhiên không để Hạ Thiên có cơ hội nói hươu nói vượn.
/1475
|