Minh Phỉ chỉ là để Tôn đạo cô giao quyển sách có kẹp giấy ghi nợ thuốc sáp (*) của Chu di nương cho Cung Nhị phu nhân, cũng ngầm ra hiệu cho Cung Nhị phu nhân, nguyên nhân khiến nàng nhiều lần nổi điên nằm ở trong chén canh bát trân kia.
(*) Thuốc sáp: Viên thuốc bên ngoài bao bọc bằng sáp.
Sở dĩ Tôn Đạo cô không dám tới Cung gia, là bởi vì sợ mình bị liên lụy—— Chu di nương vì có thể lấy được nhiều tiền tài từ đại phòng, đã lộ ra dấu vết chuyện đã làm ngày trước ra ngoài. Tỷ như hai trăm lượng bạc này, cũng là bởi vì nàng nói ra việc ban đầu Cung Viễn Hòa có thể thoát ra khỏi giếng cạn, là công lao của nàng ta, lúc này Minh Phỉ mới cho nàng thêm bạc. Từ thay đổi số lượng đến thay đổi chất lượng, Cung Nhị phu nhân chỉ cần một người cho nàng lí do để dù thế nào cũng có thể đưa Chu di nương vào chỗ chết mà thôi.
Minh Phỉ nói: Lấy tính tình của Chu di nương thì tất nhiên sẽ có giữ lại đường lui, chuyện lúc trước, tất nhiên còn có người khác biết nội tình. Ta nghĩ, hôm nay nàng chết rồi, hẳn rất nhanh sẽ mời người tới nói cho chúng ta biết chuyện lúc trước, sau đó trông cậy chúng ta đi báo thù rửa hận cho nàng. Di%end~anl?e>qu^yd*on
Cung Viễn Hòa thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: Chỉnh lí trước một chút, xem bọn họ nói thế nào. Nói không chừng đã loạn hết lên.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, đợi hai người tới Thương Hàn đường, vừa đúng lúc tới cao trao.
Lý di nương tự mình canh giữ cổng viện, không cho ai đến gần, nhìn thấy Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ tới đây, vội nghênh đón, nhỏ giọng nói: Chu di nương đã mất, bên trong đang làm ầm hết lên. Ý của lão gia là muốn đè chuyện này xuống, ban đêm mang nàng ra từ cửa sau, lặng lẽ chôn là được, không được truyền ra, để tránh ảnh hưởng tới việc xuất giá của Nhị tiểu thư. Nhưng Nhị tiểu thư cùng Tam công tử cũng không chịu, cho nên muốn đại gia cùng phu nhân tới khuyên nhủ.
Minh Phỉ ra vẻ kinh ngạc: Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại mất?
Lý di nương thở dài, nói: Ta cũng không biết, buổi sáng vẫn còn khá tốt, còn thương lượng về đồ cưới của Nhị tiểu thư với ta, Buổi trưa trở về ngủ trưa, liền xảy ra chuyện. Khi được phát hiện, nàng đã nằm bên núi đá giả, trên đầu có một vết thương thật lớn, khắp nơi đều là máu chảy, thân thể đã cứng lại. Trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi mà ôm ngực: Dọa chết người. Nếu nàng chịu mang một nha hoàn ở bên người, cũng sẽ không đến nỗi vấp ngã cũng không có ai biết.
Minh Phỉ giả vờ thở dài theo mấy lần, Lý di nương nghiêng tai lắng nghe, nói: Đại gia, đại phu nhân mau vào đi, bên trong đang ầm ĩ lên rồi.
Hai người vào Thương Hàn đường, chỉ thấy mặt Cung Trung Tố đen lại ngồi trên cao, Cung Nhị phu nhân ngồi ở ghế dưới hắn, khóe miệng chứa nụ cười lạnh, khinh thường nhìn Cung Nghiên Bích cùng Cung Viễn Khoa chảy hai hàng nước mắt quỳ gối trước mặt Cung Trung Tố. Ba tỷ đệ Cung Tịnh Kỳ đều không có ở đây.
Cung Nghiên Bích quỳ rạp trên mặt đất, khóc đến thở không ra hơi, Cung Viễn Khoa vẫn tương đối ổn, dù gì thì vẫn có thể nói được ra lời, khàn cả giọng nói: Cầu xin lão gia báo quan, di nương chết không rõ ràng! Nói là giẫm vào rêu nên trượt chân, nhưng nơi đó rõ ràng không có rêu xanh!
Cung Trung Tố nổi giận nói: Cái chết của nàng không rõ ràng? Vậy ngươi nói một chút xem, nàng chết thế nào? Ai làm hại nàng?
Cung Viễn Khoa ngẩng đầu lên oán độc nhìn Cung Nhị phu nhân, đột nhiên giơ một ngón tay chỉ: Chính là nàng! Chính là độc phụ này! Là nàng hại chết di nương!
Cung Nhị phu nhân cười lạnh, khinh thường nhìn Cung Trung Tố: Nàng nuôi được một nhi tử tốt. Cũng có thể ngậm máu phun người, vu hãm đích mẫu (mẹ cả). Ta nghe không nổi nữa, lão gia ngươi xem mà làm đi. Nói xong liền đứng dậy.
Chính là nàng làm hại thì sao? Ai nhìn thấy? Nghĩ tới chuyện tiện nhân kia nhiều lần bỏ thuốc hại mình nổi điên làm mình mất đi sự sủng ái của phu quân, làm hỏng chuyện của mình, mấy lần làm hỏng hôn sự của Cung Tịnh Kỳ còn không nói, hôm nay cư nhiên ăn tim gấu mật hổ, đổ hết những chuyện xấu ngày trước lên người mình, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Nghĩ kĩ lại, nếu như không có tiện nhân kia, sao mình phải rơi xuống hoàn cảnh này?
Cung Tịnh Kỳ sao phải chịu hết uất ức như vậy? Nếu để tiện nhân sống tiếp, tất cả đều sẽ bị hủy diệt! Không bằng khiến nàng chết đi, để tránh gieo họa cho đám Cung Tịnh Kỳ cùng Cung Viễn Trật.
Ta ngậm máu phun người? Cung Viễn Khoa hầm hừ đứng lên, ngăn đường đi của Cung Nhị phu nhân, khóe mắt quét qua Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ đứng ở một bên, bi phẫn nói: Ngươi dám nói ngươi không phải vì sợ nàng nói ra những chuyện thất đức mà ngươi đã làm, nên mới xuống tay làm hại nàng?
Cung Nhị phu nhân nghe được lời này, vẻ mặt trấn định tựa như có một vết nứt, có chút chột dạ len lén nhìn Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ một cái, miệng hùm gan sứa (*) nói: Ta làm chuyện gì thất đức? Ngươi lại dám nói ra trước mặt mọi người! Cây ngay không sợ chết đứng! Thật giả thế nào! Ngươi nói đi! Không đợi Cung Viễn Khoa mở miệng, nàng nhìn về phía Cung Trung Tố: Lão gia! Ngươi để mặc hắn khi nhục ta như vậy? Báo quan! Báo quan! Để quan phủ tới tra! Ta chính là cả ngày lẫn đêm bị nhốt trong An Nhàn đường.
(*) Miệng hùm gan sứa: Bên ngoài thì mạnh miệng nhưng trong lòng thì sợ muốn chết.
Tìm đường sống trong cõi chết. Suy nghĩ của nàng hiện tại chính là như vậy, chỉ là một tiện thiếp mà thôi. Chu di nương không ngừng ép sát, nàng và Cung Viễn Trật, Cung Tịnh Kỳ sớm muộn cũng sẽ không còn đường lui mà gặp xui xẻo lớn; trái phải đều là chết, không bằng để Chu di nương chết đi. Chỉ khi Chu di nương chết rồi, bọn họ mới có đường sống. Chỉ cần nàng không bị người khác nắm được nhược điểm rõ ràng, bất kể thế nào thìCung Trung Tố cũng phải bảo vệ nàng, trừ phi hắn không muốn thể diện, muốn đường ra của nữ nhi bị hủy. Cho nên nàng không có gì phải sợ.
Quả nhiên Cung Trung Tố lạnh lùng nói: Báo quan cái gì? Một chút chuyện nhà, một chút ngoài ý muốn, báo quan cái gì! Là chê Cung gia chúng ta chưa đủ mất mặt sao? Là muốn phá hủy cái nhà này phải không?
Cung Nhị phu nhân hả hê cười. di^end`anl3qu’yd0n
Trong nháy mắt, đôi mắt Cung Viễn Khoa mở thật lớn. Một chút chuyện nhà, một chút ngoài ý muốn?
Mặc dù thân mẫu của hắn chỉ là di nương, nhưng rốt cuộc cũng là người sinh con dưỡng cái cho Cung Trung Tố hắn, khuất phục nịnh hót mấy chục năm, chết không rõ ràng như vậy, chỉ có thể nhận lại một câu nói như vậy?Hắn không dám tin nhìn Cung Trung Tố, Cung Trung Tố lạnh nhạt mà uy nghiêm nhìn hắn: Không cho nói hươu nói vượn nữa! Ai dám ra ngoài nói lung tung, ta không tha cho hắn!
Trong nháy mắt, Cung Viễn Khoa đã hiểu, Cung Trung Tố đây là vì bảo vệ hai trưởng tử có thể tranh thủ công danh, giúp Cung gia trở mình của hắn. Đặc biệt là Cung Viễn Trật sắp vào kinh học! Cho nên, di nương chỉ có thể chết vô ích! Đôi môi hắn run rẩy, cổ quái cười một tiếng: Lão gia, trong mắt ngươi, di nương ta không phải là người, phải không? Hắn chỉ vào Cung Nhị phu nhân: Ngươi cũng đã biết, nữ nhân này đã làm gì?
Cung Trung Tố nhíu mày: Ta niệm tình di nương ngươi chết, đột nhiên bị đả kích, thần trí mơ hồ, không so đo với ngươi, lần sau còn không tôn kính mẫu thân ngươi như vậy, cũng đừng trách ta dùng gia pháp!
Nàng ba phen mấy bận xuống tay hại tính mạng đại ca! Còn có, đại ca đến nay không có con cháu, cũng là nàng làm hại! Chẳng lẽ lão gia cũng không quản sao? Là muốn tương lại tuyệt hậu sao? Cung Viễn Khoa nói một tiếng.
Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở, ánh mắt của mọi người đều rơi lên người của Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ.
Thì ra là người biết nội tình chính là Cung Viễn Khoa. Cung Viễn Hòa hơi nhíu mày, mất hứng nói: Tam đệ nói sai! Lời như thế không thể nói lung tung. Dù ngươi không nghĩ cho đồng bào thủ túc (*), cũng phải nghĩ cho danh tiếng Cung gia. Lời như thế, ta không muốn nghe đến lần thứ hai. Liền kéo tay Minh Phỉ đi ra ngoài: Những chuyện này ta không thích nghe, lão gia cùng thẩm thẩm tự mình xét xử đi.
(*) Đồng bào thủ túc: Anh chị em ruột.
Hai người vừa đi tới ngưỡng cửa, chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục, Cung Viễn Khoa phát ra một tiếng kêu đau đớn đè nén, Cung Nghiên Bích kinh hãi hô lên: Phụ thân, ngài bớt giận, tha cho Tam đệ đi!
Minh Phỉ liếc mắt một cái, chỉ thấy Cung Viễn Khoa té nhào xuống đất, Cung Trung Tố giận tới nỗi không thể kiềm chế, tiện tay ném đồ khắp nơi. Cung Nhị phu nhân cười lạnh, khuôn mặt dữ tợn: Tam công tử, ngươi liền phát rồ mà gây xích mích sao? Ta biết rõ ngươi không giỏi việc học hành, vẫn ghen tỵ với các ca ca, đệ đệ giỏi hơn ngươi, khó khăn lắm mới có cơ hội, muốn kéo tất cả mọi người xuống nước, chịu khổ sở với ngươi, quậy đến nhà cửa không yên. Ta cho ngươi biết, ngươi đừng si tâm vọng tưởng! Tiện nhân sinh tiểu tiện nhân, vốn chính là dáng vẻ này, bùn loãng vĩnh viễn cũng không thể trát tường! D_Đ=L+Q*Đ
Cung Viễn Khoa giùng giằng ngẩng đầu lên, cặp mắt đỏ như máu hung hung dữ dữ mà nhìn nàng, không nói câu nào.
Cung Nhị phu nhân thấy vẻ mặt đứng sợ kia, cứng rắn nuốt câu nói kế tiếp trở vào.
Cung Trung Tố khó khăn lắm mới tìm được một cây cây chổi lông gà, liều chết mà giơ lên quất vào người Cung Viễn Khoa: Ta cho ngươi nói bậy!
Cung Viễn Hòa kéo kéo tay Minh Phỉ, nhỏ giọng nói: Đừng nhìn, nhìn xong buổi tối sẽ gặp ác mộng.
Lý di nương vẫn chờ đợi ở cửa, thấy chỉ có hai người đi ra, liền nghênh đón, hỏi: Thế nào? Có được không?
Minh Phỉ lắc đầu: Cảm xúc của Nhị tiểu thư cùng Tam công tử rất kích động, không khuyên được. Chúng ta vẫn nên chờ sau khi tất cả mọi người tỉnh táo thì lại tới.
Lý di nương thấy mặt Cung Viễn Hòa đen lại, chỉ coi là vừa rồi bọn họ bị chọc tức, vội nói: Đại gia mới trở lại từ nha môn, mệt nhọc cả ngày, nhanh về nghỉ ngơi đi.
Cung Viễn Hòa nhàn nhạt nói: Di nương, nếu bọn họ còn làm loạn, ngươi lựa lời mà nói, đừng ngại khuyên nhủ Tam công tử cùng Nhị tiểu thư. Hiện tại chuyện nhị tiểu thư xuất giá là quan trọng nhất, chuyện lớn đến đâu cũng nên đợi tới sau khi nàng xuất giá rồi hãy nói.
Lý di nương sững sờ, ngay sau đó cảm kích nói: Đại gia nghĩ thật chu đáo. Khi có cơ hội, ta liền đi khuyên nhị tiểu thư cùng tam công tử.
Cung Viễn Hòa gật đầu một cái: Trong nhà có nhiều chuyện, làm phiền di nương khổ cực chút.
Không dám. Lý di nương vô cùng khiêm tốn.
Hai phu thê về đến nhà, nói cười một chút rồi ăn cơm tối cùng Tiết Diệc Thanh, sau khi ăn xong hì cùng nhau dắt chó đi tản bộ, đợi tới khi trời tối, Lý di nương đích thân tới mời Cung Viễn Hòa đi. d/đ:l~q_đ
Nàng hiển nhiên đã biết Cung Viễn Khoa đã nói những gì, ánh mắt nhìn về phía Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ tràn đầy thương xót cùng đồng tình không thể nói thành lời: Tam công tử bị đánh rất mạnh tay, nhưng dù sao cuối cùng cũng vẫn đồng ý không hề nói tới chuyện này này, lão gia lấy ra một trăm lượng bạc lo hậu sự cho Chu di nương, mua một quan tài tốt, giản lược toàn bộ. Đã cho người làm mộ phần, tranh thủ ngày mai liền mang người đi chôn, chờ mọi chuyện qua đi thì làm một buổi lễ tiễn đưa trong đạo quán là được, hôn kỳ của Nhị tiểu thư không thay đổi, cũng không thông báo cho Quách gia.
Cung Viễn Hòa gật đầu một cái: Cũng chỉ có thể an bài như vậy.
Minh Phỉ đợi đến cuối canh hai, Cung Viễn Hòa mới trở về, vào cửa liền nói: Còn tưởng gọi ta làm gì, thì ra là sợ ta để câu nói kia để trong lòng, ghi hận người chi thứ hai, tập trung tinh thần giải vây cho bọn họ. Ta đã nói ta không tin lời kia của Tam đệ rồi, còn cứ không chịu tin tưởng, cứng rắn lôi kéo ta, muốn ta uống rượu cùng hắn, nhắc rất nhiều đến chuyện khi mẫu thân ta còn sống, còn nói lúc ta còn nhỏ bướng bỉnh như thế nào, hắn hao phí bao nhiêu tâm lực, còn nói nhân khẩu nhà chúng ta ít ỏi thế nào, ta cần huynh đệ giúp đỡ chèo chống.
Hai người nhất thời nhìn nhau chẳng nói gì, Minh Phỉ sờ sờ tay của hắn, đứng dậy giao bức thư của Thái Quốc Đống cho hắn: Để cho vị tỷ phu là chàng đi đón người ra, chàng xem lúc nào thì đi được?
(*) Thuốc sáp: Viên thuốc bên ngoài bao bọc bằng sáp.
Sở dĩ Tôn Đạo cô không dám tới Cung gia, là bởi vì sợ mình bị liên lụy—— Chu di nương vì có thể lấy được nhiều tiền tài từ đại phòng, đã lộ ra dấu vết chuyện đã làm ngày trước ra ngoài. Tỷ như hai trăm lượng bạc này, cũng là bởi vì nàng nói ra việc ban đầu Cung Viễn Hòa có thể thoát ra khỏi giếng cạn, là công lao của nàng ta, lúc này Minh Phỉ mới cho nàng thêm bạc. Từ thay đổi số lượng đến thay đổi chất lượng, Cung Nhị phu nhân chỉ cần một người cho nàng lí do để dù thế nào cũng có thể đưa Chu di nương vào chỗ chết mà thôi.
Minh Phỉ nói: Lấy tính tình của Chu di nương thì tất nhiên sẽ có giữ lại đường lui, chuyện lúc trước, tất nhiên còn có người khác biết nội tình. Ta nghĩ, hôm nay nàng chết rồi, hẳn rất nhanh sẽ mời người tới nói cho chúng ta biết chuyện lúc trước, sau đó trông cậy chúng ta đi báo thù rửa hận cho nàng. Di%end~anl?e>qu^yd*on
Cung Viễn Hòa thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: Chỉnh lí trước một chút, xem bọn họ nói thế nào. Nói không chừng đã loạn hết lên.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, đợi hai người tới Thương Hàn đường, vừa đúng lúc tới cao trao.
Lý di nương tự mình canh giữ cổng viện, không cho ai đến gần, nhìn thấy Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ tới đây, vội nghênh đón, nhỏ giọng nói: Chu di nương đã mất, bên trong đang làm ầm hết lên. Ý của lão gia là muốn đè chuyện này xuống, ban đêm mang nàng ra từ cửa sau, lặng lẽ chôn là được, không được truyền ra, để tránh ảnh hưởng tới việc xuất giá của Nhị tiểu thư. Nhưng Nhị tiểu thư cùng Tam công tử cũng không chịu, cho nên muốn đại gia cùng phu nhân tới khuyên nhủ.
Minh Phỉ ra vẻ kinh ngạc: Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại mất?
Lý di nương thở dài, nói: Ta cũng không biết, buổi sáng vẫn còn khá tốt, còn thương lượng về đồ cưới của Nhị tiểu thư với ta, Buổi trưa trở về ngủ trưa, liền xảy ra chuyện. Khi được phát hiện, nàng đã nằm bên núi đá giả, trên đầu có một vết thương thật lớn, khắp nơi đều là máu chảy, thân thể đã cứng lại. Trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi mà ôm ngực: Dọa chết người. Nếu nàng chịu mang một nha hoàn ở bên người, cũng sẽ không đến nỗi vấp ngã cũng không có ai biết.
Minh Phỉ giả vờ thở dài theo mấy lần, Lý di nương nghiêng tai lắng nghe, nói: Đại gia, đại phu nhân mau vào đi, bên trong đang ầm ĩ lên rồi.
Hai người vào Thương Hàn đường, chỉ thấy mặt Cung Trung Tố đen lại ngồi trên cao, Cung Nhị phu nhân ngồi ở ghế dưới hắn, khóe miệng chứa nụ cười lạnh, khinh thường nhìn Cung Nghiên Bích cùng Cung Viễn Khoa chảy hai hàng nước mắt quỳ gối trước mặt Cung Trung Tố. Ba tỷ đệ Cung Tịnh Kỳ đều không có ở đây.
Cung Nghiên Bích quỳ rạp trên mặt đất, khóc đến thở không ra hơi, Cung Viễn Khoa vẫn tương đối ổn, dù gì thì vẫn có thể nói được ra lời, khàn cả giọng nói: Cầu xin lão gia báo quan, di nương chết không rõ ràng! Nói là giẫm vào rêu nên trượt chân, nhưng nơi đó rõ ràng không có rêu xanh!
Cung Trung Tố nổi giận nói: Cái chết của nàng không rõ ràng? Vậy ngươi nói một chút xem, nàng chết thế nào? Ai làm hại nàng?
Cung Viễn Khoa ngẩng đầu lên oán độc nhìn Cung Nhị phu nhân, đột nhiên giơ một ngón tay chỉ: Chính là nàng! Chính là độc phụ này! Là nàng hại chết di nương!
Cung Nhị phu nhân cười lạnh, khinh thường nhìn Cung Trung Tố: Nàng nuôi được một nhi tử tốt. Cũng có thể ngậm máu phun người, vu hãm đích mẫu (mẹ cả). Ta nghe không nổi nữa, lão gia ngươi xem mà làm đi. Nói xong liền đứng dậy.
Chính là nàng làm hại thì sao? Ai nhìn thấy? Nghĩ tới chuyện tiện nhân kia nhiều lần bỏ thuốc hại mình nổi điên làm mình mất đi sự sủng ái của phu quân, làm hỏng chuyện của mình, mấy lần làm hỏng hôn sự của Cung Tịnh Kỳ còn không nói, hôm nay cư nhiên ăn tim gấu mật hổ, đổ hết những chuyện xấu ngày trước lên người mình, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Nghĩ kĩ lại, nếu như không có tiện nhân kia, sao mình phải rơi xuống hoàn cảnh này?
Cung Tịnh Kỳ sao phải chịu hết uất ức như vậy? Nếu để tiện nhân sống tiếp, tất cả đều sẽ bị hủy diệt! Không bằng khiến nàng chết đi, để tránh gieo họa cho đám Cung Tịnh Kỳ cùng Cung Viễn Trật.
Ta ngậm máu phun người? Cung Viễn Khoa hầm hừ đứng lên, ngăn đường đi của Cung Nhị phu nhân, khóe mắt quét qua Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ đứng ở một bên, bi phẫn nói: Ngươi dám nói ngươi không phải vì sợ nàng nói ra những chuyện thất đức mà ngươi đã làm, nên mới xuống tay làm hại nàng?
Cung Nhị phu nhân nghe được lời này, vẻ mặt trấn định tựa như có một vết nứt, có chút chột dạ len lén nhìn Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ một cái, miệng hùm gan sứa (*) nói: Ta làm chuyện gì thất đức? Ngươi lại dám nói ra trước mặt mọi người! Cây ngay không sợ chết đứng! Thật giả thế nào! Ngươi nói đi! Không đợi Cung Viễn Khoa mở miệng, nàng nhìn về phía Cung Trung Tố: Lão gia! Ngươi để mặc hắn khi nhục ta như vậy? Báo quan! Báo quan! Để quan phủ tới tra! Ta chính là cả ngày lẫn đêm bị nhốt trong An Nhàn đường.
(*) Miệng hùm gan sứa: Bên ngoài thì mạnh miệng nhưng trong lòng thì sợ muốn chết.
Tìm đường sống trong cõi chết. Suy nghĩ của nàng hiện tại chính là như vậy, chỉ là một tiện thiếp mà thôi. Chu di nương không ngừng ép sát, nàng và Cung Viễn Trật, Cung Tịnh Kỳ sớm muộn cũng sẽ không còn đường lui mà gặp xui xẻo lớn; trái phải đều là chết, không bằng để Chu di nương chết đi. Chỉ khi Chu di nương chết rồi, bọn họ mới có đường sống. Chỉ cần nàng không bị người khác nắm được nhược điểm rõ ràng, bất kể thế nào thìCung Trung Tố cũng phải bảo vệ nàng, trừ phi hắn không muốn thể diện, muốn đường ra của nữ nhi bị hủy. Cho nên nàng không có gì phải sợ.
Quả nhiên Cung Trung Tố lạnh lùng nói: Báo quan cái gì? Một chút chuyện nhà, một chút ngoài ý muốn, báo quan cái gì! Là chê Cung gia chúng ta chưa đủ mất mặt sao? Là muốn phá hủy cái nhà này phải không?
Cung Nhị phu nhân hả hê cười. di^end`anl3qu’yd0n
Trong nháy mắt, đôi mắt Cung Viễn Khoa mở thật lớn. Một chút chuyện nhà, một chút ngoài ý muốn?
Mặc dù thân mẫu của hắn chỉ là di nương, nhưng rốt cuộc cũng là người sinh con dưỡng cái cho Cung Trung Tố hắn, khuất phục nịnh hót mấy chục năm, chết không rõ ràng như vậy, chỉ có thể nhận lại một câu nói như vậy?Hắn không dám tin nhìn Cung Trung Tố, Cung Trung Tố lạnh nhạt mà uy nghiêm nhìn hắn: Không cho nói hươu nói vượn nữa! Ai dám ra ngoài nói lung tung, ta không tha cho hắn!
Trong nháy mắt, Cung Viễn Khoa đã hiểu, Cung Trung Tố đây là vì bảo vệ hai trưởng tử có thể tranh thủ công danh, giúp Cung gia trở mình của hắn. Đặc biệt là Cung Viễn Trật sắp vào kinh học! Cho nên, di nương chỉ có thể chết vô ích! Đôi môi hắn run rẩy, cổ quái cười một tiếng: Lão gia, trong mắt ngươi, di nương ta không phải là người, phải không? Hắn chỉ vào Cung Nhị phu nhân: Ngươi cũng đã biết, nữ nhân này đã làm gì?
Cung Trung Tố nhíu mày: Ta niệm tình di nương ngươi chết, đột nhiên bị đả kích, thần trí mơ hồ, không so đo với ngươi, lần sau còn không tôn kính mẫu thân ngươi như vậy, cũng đừng trách ta dùng gia pháp!
Nàng ba phen mấy bận xuống tay hại tính mạng đại ca! Còn có, đại ca đến nay không có con cháu, cũng là nàng làm hại! Chẳng lẽ lão gia cũng không quản sao? Là muốn tương lại tuyệt hậu sao? Cung Viễn Khoa nói một tiếng.
Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở, ánh mắt của mọi người đều rơi lên người của Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ.
Thì ra là người biết nội tình chính là Cung Viễn Khoa. Cung Viễn Hòa hơi nhíu mày, mất hứng nói: Tam đệ nói sai! Lời như thế không thể nói lung tung. Dù ngươi không nghĩ cho đồng bào thủ túc (*), cũng phải nghĩ cho danh tiếng Cung gia. Lời như thế, ta không muốn nghe đến lần thứ hai. Liền kéo tay Minh Phỉ đi ra ngoài: Những chuyện này ta không thích nghe, lão gia cùng thẩm thẩm tự mình xét xử đi.
(*) Đồng bào thủ túc: Anh chị em ruột.
Hai người vừa đi tới ngưỡng cửa, chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục, Cung Viễn Khoa phát ra một tiếng kêu đau đớn đè nén, Cung Nghiên Bích kinh hãi hô lên: Phụ thân, ngài bớt giận, tha cho Tam đệ đi!
Minh Phỉ liếc mắt một cái, chỉ thấy Cung Viễn Khoa té nhào xuống đất, Cung Trung Tố giận tới nỗi không thể kiềm chế, tiện tay ném đồ khắp nơi. Cung Nhị phu nhân cười lạnh, khuôn mặt dữ tợn: Tam công tử, ngươi liền phát rồ mà gây xích mích sao? Ta biết rõ ngươi không giỏi việc học hành, vẫn ghen tỵ với các ca ca, đệ đệ giỏi hơn ngươi, khó khăn lắm mới có cơ hội, muốn kéo tất cả mọi người xuống nước, chịu khổ sở với ngươi, quậy đến nhà cửa không yên. Ta cho ngươi biết, ngươi đừng si tâm vọng tưởng! Tiện nhân sinh tiểu tiện nhân, vốn chính là dáng vẻ này, bùn loãng vĩnh viễn cũng không thể trát tường! D_Đ=L+Q*Đ
Cung Viễn Khoa giùng giằng ngẩng đầu lên, cặp mắt đỏ như máu hung hung dữ dữ mà nhìn nàng, không nói câu nào.
Cung Nhị phu nhân thấy vẻ mặt đứng sợ kia, cứng rắn nuốt câu nói kế tiếp trở vào.
Cung Trung Tố khó khăn lắm mới tìm được một cây cây chổi lông gà, liều chết mà giơ lên quất vào người Cung Viễn Khoa: Ta cho ngươi nói bậy!
Cung Viễn Hòa kéo kéo tay Minh Phỉ, nhỏ giọng nói: Đừng nhìn, nhìn xong buổi tối sẽ gặp ác mộng.
Lý di nương vẫn chờ đợi ở cửa, thấy chỉ có hai người đi ra, liền nghênh đón, hỏi: Thế nào? Có được không?
Minh Phỉ lắc đầu: Cảm xúc của Nhị tiểu thư cùng Tam công tử rất kích động, không khuyên được. Chúng ta vẫn nên chờ sau khi tất cả mọi người tỉnh táo thì lại tới.
Lý di nương thấy mặt Cung Viễn Hòa đen lại, chỉ coi là vừa rồi bọn họ bị chọc tức, vội nói: Đại gia mới trở lại từ nha môn, mệt nhọc cả ngày, nhanh về nghỉ ngơi đi.
Cung Viễn Hòa nhàn nhạt nói: Di nương, nếu bọn họ còn làm loạn, ngươi lựa lời mà nói, đừng ngại khuyên nhủ Tam công tử cùng Nhị tiểu thư. Hiện tại chuyện nhị tiểu thư xuất giá là quan trọng nhất, chuyện lớn đến đâu cũng nên đợi tới sau khi nàng xuất giá rồi hãy nói.
Lý di nương sững sờ, ngay sau đó cảm kích nói: Đại gia nghĩ thật chu đáo. Khi có cơ hội, ta liền đi khuyên nhị tiểu thư cùng tam công tử.
Cung Viễn Hòa gật đầu một cái: Trong nhà có nhiều chuyện, làm phiền di nương khổ cực chút.
Không dám. Lý di nương vô cùng khiêm tốn.
Hai phu thê về đến nhà, nói cười một chút rồi ăn cơm tối cùng Tiết Diệc Thanh, sau khi ăn xong hì cùng nhau dắt chó đi tản bộ, đợi tới khi trời tối, Lý di nương đích thân tới mời Cung Viễn Hòa đi. d/đ:l~q_đ
Nàng hiển nhiên đã biết Cung Viễn Khoa đã nói những gì, ánh mắt nhìn về phía Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ tràn đầy thương xót cùng đồng tình không thể nói thành lời: Tam công tử bị đánh rất mạnh tay, nhưng dù sao cuối cùng cũng vẫn đồng ý không hề nói tới chuyện này này, lão gia lấy ra một trăm lượng bạc lo hậu sự cho Chu di nương, mua một quan tài tốt, giản lược toàn bộ. Đã cho người làm mộ phần, tranh thủ ngày mai liền mang người đi chôn, chờ mọi chuyện qua đi thì làm một buổi lễ tiễn đưa trong đạo quán là được, hôn kỳ của Nhị tiểu thư không thay đổi, cũng không thông báo cho Quách gia.
Cung Viễn Hòa gật đầu một cái: Cũng chỉ có thể an bài như vậy.
Minh Phỉ đợi đến cuối canh hai, Cung Viễn Hòa mới trở về, vào cửa liền nói: Còn tưởng gọi ta làm gì, thì ra là sợ ta để câu nói kia để trong lòng, ghi hận người chi thứ hai, tập trung tinh thần giải vây cho bọn họ. Ta đã nói ta không tin lời kia của Tam đệ rồi, còn cứ không chịu tin tưởng, cứng rắn lôi kéo ta, muốn ta uống rượu cùng hắn, nhắc rất nhiều đến chuyện khi mẫu thân ta còn sống, còn nói lúc ta còn nhỏ bướng bỉnh như thế nào, hắn hao phí bao nhiêu tâm lực, còn nói nhân khẩu nhà chúng ta ít ỏi thế nào, ta cần huynh đệ giúp đỡ chèo chống.
Hai người nhất thời nhìn nhau chẳng nói gì, Minh Phỉ sờ sờ tay của hắn, đứng dậy giao bức thư của Thái Quốc Đống cho hắn: Để cho vị tỷ phu là chàng đi đón người ra, chàng xem lúc nào thì đi được?
/607
|