Kim Trâm làm như nghe không hiểu ý tứ của Chu di nương, đứng bất động. Chu di nương nhìn về phía Minh Phỉ, Minh Phỉ cười hòa ái dễ gần: Kim Trâm không phải người ngoài, di nương có lời gì xin nói thẳng.
Chu di nương lấm lét nhìn trái phải một phen, thần thần bí bí nói: Đại phu nhân, ta nghe phu nhân cùng lão gia nói, ngươi đến nay vẫn chưa thấy động tĩnh, rất là lo lắng về cháu đích tôn nối dòng, muốn mời Tôn đạo cô xem một chút cho ngươi đấy.
Minh Phỉ cười nhạt: Làm phiền di nương quan tâm, chuyện của chính mình, ta vẫn tự biết. Ta còn có việc, cáo từ trước.
Chu di nương thấy nàng trong nháy mắt đã đi xa, lại là dáng vẻ một chút cũng không động lòng gấp gáp, không khỏi khẩn trương: Đại phu nhân, ta đơn giản nói thẳng đi, đó không phải là vấn đề của ngươi!
Nàng cũng không tin ném ra tin tức này còn không dọa chết người!
Minh Phỉ quả nhiên dừng chân, quay mặt lại, vẻ mặt nặng nề nhìn nàng, nhỏ giọng: Ngươi lặp lại lời nói vừa rồi thêm lần nữa? Đây là muốn lộ ra những thứ âm u đáng ghê tởm kia rồi sao?
Ta nói đó không phải là vấn đề của ngươi. Chu di nương thấy nàng vào tròng, hả hê nói: Không biết đại phu nhân có thời gian tới chỗ ta dùng một ly trà hay không?
Minh Phỉ ngước mắt nhìn hoàng hôn phía chân trời, nhỏ giọng nói: Uống trà liền miễn, di nương muốn gì? di~end_anl’eq;uyD0n
Chu di nương cũng không gấp, hất cằm lên, dáng vẻ giống như chắc chắn Minh Phỉ nhất định sẽ cho: Ta muốn năm ngàn lượng bạc.
Năm ngàn lượng bạc? Kim Trâm đang muốn mắng nàng không biết trời cao đất rộng, Minh Phỉ khoát tay áo, nhàn nhạt nói: Để cho nàng nói.
Chu di nương nói: Chỉ cần năm ngàn lượng bạc, ta liền nói hết điều ta biết cho ngươi. Dưới sắc chiều, nàng thấy hình dáng Minh Phỉ dần dần mơ hồ, cùng với càng ngày càng không thấy rõ loại vẻ mặt nhàn nhạt, có chút lo lắng. Nhưng nghĩ đến năm ngàn lượng bạc có thể giúp Cung Nghiên Bích cùng Cung Viễn Khoa một tương lai tốt đẹp, nàng lại ưỡn ngực lên, cái này gọi là thỏa mãn nhu cầu, không phải sao?
Minh Phỉ nhếch miệng, cười trào phúng: Ngươi muốn lừa gạt vơ vét, thì tìm sai đối tượng! Coi như điều ngươi nói là thật, cõi đời này cũng không phải là không có lương y, vừa lúc ta liền quen được một lương y nổi danh nhất Đại Phong! Giả sử sinh không được, đó cũng là mệnh, ta nhận!
Chu di nương cắn cắn môi, chưa từ bỏ ý định nói: Cái này gọi là minh thương dễ tránh*, ta có tin tức bán cho đại phu nhân!
* Trích từ câu: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, chỉ những việc xảy ra quang minh chính đại dễ tránh hoặc dễ xử lí hơn những việc làm mập mờ, lén lút.
Minh Phỉ cười như không cười nhìn nàng: Bán? Tin tức gì đáng giá năm ngàn lượng bạc? Ta nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng không có. Trừ phi, di nương chịu nói cho đại lão gia những việc đã nhìn thấy trong năm nay, trút giận giúp ta cùng đại gia, ta còn có thể suy tính cho Nghiên Bích cùng Viễn Khoa một chút bạc. Phất tay áo, rời đi cùng Kim Trâm đã nghe đến ngây người.
Chu di nương vẫn không ngừng đuổi theo, kéo tay áo Minh Phỉ lại, nhỏ giọng nói: Đại phu nhân, là ta không biết phân biệt, ngài chớ so đo với ta. Ngài nên nhớ, nếu Tôn đạo cô này xem bệnh, xem phong thủy, làm phép gì đó cho ngài, các ngài ngàn vạn lần không thể tin tưởng nàng! Nàng sẽ hại ngài! Nếu ngài cũng...... Vậy coi như thật sự không có hy vọng.
Minh Phỉ dừng chân, khẽ mỉm cười: Vậy thì đúng rồi, có gì thì vui vẻ nói nha, rõ ràng là người một nhà, sao nhất định phải uy hiếp gì chứ? Bắt chẹt, mua bán cái gì, rất không có ý tứ. Kim Trâm, ngày mai liền mang năm trăm lượng bạc tới giao cho lão gia.
Vẫn chỉ có năm trăm lượng bạc. Chu di nương vừa thất vọng vừa giận, lớn tiếng nói: Đại phu nhân, ban đầu ngài đã đồng ý tìm một mối hôn sự tốt cho Viễn Khoa nhà chúng ta, tìm một người có tiền đồ tốt. Ngài cũng không thể lật lọng.
Minh Phỉ vừa bực mình vừa buồn cười: Đúng nha, giao tình của chúng ta không tệ. Cho nên ta đồng tình vì di nương đi theo lão gia cùng thẩm thẩm nhiều năm như vậy, sinh con dưỡng cái, tận tâm hầu hạ, nhưng ngay cả tiền cưới gả của con gái cũng phải tìm cách lừa gạt người khác mới có thể góp đủ. Ta thật sự không nhìn nổi, như vậy, trừ năm trăm lượng bạc ra này ra, sau đó ta lại cho người mang cho di nương them hai trăm lượng bạc nữa, ngươi xem thế nào?
Kim Trâm tiến lên cứng rắn đẩy tay Chu di nương ra, nhẹ giọng mắng một câu: Không biết đủ! Đại phu nhân nhà chúng ta thương hại ngươi, không thèm so đo với ngươi, ngươi thật đúng là coi trọng chính mình rồi!
Đợi chủ tớ Minh Phỉ đi xa, Cung Nghiên Bích lắc mình đi ra từ sau núi đá giả, lo lắng nhìn Chu di nương đang giận đến phát run ở phía trước: Di nương? Ngài có ổn không?
Chu di nương gắt gao níu lấy cánh tay Cung Nghiên Bích, sắc mặt dữ tợn nói: Ta không cam lòng!
Cung Nghiên Bích lo lắng nói: Di nương, ngài đừng......
Chu di nương cắn răng, chậm rãi lắc đầu: Ngươi yên tâm, ta sẽ không trì hoãn đại sự. Ngươi đi gọi đệ đệ ngươi tới, ta có lời muốn nói với hắn. Lại cười gằn: Nhiều thêm hai trăm lượng bạc cũng tốt, đủ cho các ngươi thêm chút ruộng đất. Một trận gió lạnh thổi tới, nàng không khống chế được lại ho khan, ho đến mức khom lưng xuống.
Cung Nghiên Bích lo âu nhìn nàng, trong lòng sinh ra một loại dự cảm chẳng lành.
Lý di nương nhìn xa xa, không biến sắc trở về Thương Hàn đường của mình. D0đ+l-q%đ
Vào phòng, Minh Phỉ đang muốn đưa tay cởi áo choàng, Kim Trâm vội nói: Phu nhân, để nô tỳ. Cúi đầu cởi áo choàng ra cho Minh Phỉ, lại cẩn thận cẩn thận hỏi: Phu nhân, đã không dùng cơm tối, vậy ngài muốn dùng chút gì để ăn khuya không?
Minh Phỉ còn chưa mở miệng, nàng liền hấp tấp nói: Không bằng điểm dùng một chút cạnh tổ yến nấu đường phèn đi? Mấy ngày nay ngài vô cùng mệt mỏi, cũng nên bồi bổ chứ.
Minh Phỉ nhìn dáng vẻ hốt hoảng của nàng, khẽ gật đầu: Được. Kim Trâm đi tới cửa lại trở về: Phu nhân, có cần làm cho đại gia một bát hay không?
Dưới ánh nến, dung mạo bình thản không hề đẹp rực rỡ lại khiến cho Minh Phỉ có một loại cảm giác sặc sỡ loá mắt. Minh Phỉ thở dài, đứng dậy kéo nàng ngồi xuống bên người mình, cười nói: Ngươi đây là lo lắng thay ta?
Kim Trâm gật đầu lại lắc đầu, hết sức chắc chắn nói: Chu di nương rắp tâm vơ vét tài sản, nàng nhất định là lừa gạt ngài. Phu nhân, không phải ngày mai ngài muốn đi Thiên Khánh sao? Để đại gia đi cùng ngài được không?
Trái tim Minh Phỉ ấm áp, cười nói: Ngươi đừng sợ, đại gia cùng ta đều không có việc gì. Như vậy, ngày mai chúng ta đi Thiên Khánh xem, ngươi trước hết tới Thanh Phong quán một chuyến, nói với Tôn Quan chủ, mấy ngày nữa xin nàng tới xem bệnh cho Nhị phu nhân nhà chúng ta, còn có Chu di nương cũng bị bệnh, nói là vì uống nước phép của nàng nên mới bị.
Kim Trâm mở to hai mắt: Được.
Đầu giờ hợi* Cung Viễn Hòa mới trở về, nghe nói Kiều Đào sinh được một nhi tử, biết tình cảm của nàng với Minh Phỉ không tệ, cố ý dặn dò Minh Phỉ thường cho đứa bé kia một quả chuông vàng thay hắn.
* Giờ hợi là từ 21-23 giờ đêm. Đầu giờ hợi là vào khoảng 21h.
Minh Phỉ cười nói: Thay vì cho nó quả chuông vàng, không bằng để tới ngày trăng rằm, chàng với ta tới thăm, hai phu thê nhà nàng sẽ càng vui mừng.
Cung Viễn Hòa vén tóc mai lên giúp nàng, lười biếng nói: Có gì không thể?
Minh Phỉ xoay người ôm cổ của hắn: Ngày mai ta phải đi Thiên Khánh, ta nhớ là chàng vừa lúc được nghỉ cuối tuần, không bằng chàng đi cùng ta đi?
Cung Viễn Hòa liếc mắt nhìn nàng: Cũng được, coi như là viên thuốc an thần cho nàng đi. D+Đ_L%Q^Đ
????????????
Kim Trâm mang theo bầu ngực già, nâng một cái rương nhỏ đi vào Thương Hàn đường, cẩn thận từng li từng tí mà hành lễ với Cung Trung Tố, đợi sau khi Cung Trung Tố cho nàng đứng dậy, mới cung kính nói: Lão gia, bởi vì đại phu nhân phải để ý chuyện nhà, không thể tới đây, cho nên ra lệnh cho nô tỳ mang năm trăm lượng bạc tới làm quà cưới cho Nhị tiểu thư.
Cung Trung Tố lạnh nhạt giơ tay lên, lệnh cho Lý di nương: Thu đi. Vài ngày nữa đi mua thêm đồ dùng cho Nhị tiểu thư.
Vâng. Lý di nương đang muốn cho người khiêng bạc xuống, Cung Nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng: Lão gia, ngài đây là muốn ái thiếp diệt thê sao?
Cung Trung Tố vốn không vui, liền nâng mắt lên: Ngươi nói bậy bạ gì đó!
Cung Nhị phu nhân cười lạnh: Ta là thê tử được ngươi cưới hỏi đàng hoàng! Cũng là đương gia chủ mẫu danh chính ngôn thuận! Ngươi cưng chiều nàng tới tận trời, ta hiện tại đã già, nhan sắc đi xuống, cũng sẽ không nói gì. Nhưng lúc nào thì, một tiện tỳ không rõ lai lịch dĩ nhiên cũng có thể chủ trì việc nội trợ thay ta vậy? Đây không phải là ái thiếp diệt thê thì là cái gì? Lão gia đặt mẫu tử chúng ta ở chỗ nào? Nếu lão gia muốn để tiện tỳ thay thế ta, vậy trước tiên phải hưu ta đã! Nhưng hưu ta, ngươi dám không? Ta chính là đã thủ hiếu cho công bà [cha mẹ chồng] đấy!
Cung Trung Tố không phản bác được, đành phất tay một cái, vốn là gọi người mang tới phòng của mình, để tự mình xử trí, ai ngờ trên mặt Cung Nhị phu nhân đột nhiên hiện lên sắc mặt vui mừng, lớn tiếng nói: Không thấy sao? Lão gia bảo các ngươi mang tới phòng ta!
Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau, quả thật không biết nên làm thế nào mới tốt. Nghĩ tới nghĩ lui, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Lý di nương, Lý di nương hạ mí mắt bất động, giống như là đứng thiền.
Chu di nương vội vàng dắt tay Cung Nghiên Bích đi từ ngoài vào phòng, vừa hay nhìn thấy cảnh này, nghĩ tới một khi bạc rơi vào tay Cung Nhị phu nhân, đợi đến tay Cung Nghiên Bích còn có thể còn dư lại cái gì? Vẻ mặt không khỏi trở nên bi ai, đôi mắt đo đỏ, run lẩy bẩy hô một tiếng: Lão gia...... Chân mềm nhũn quỳ xuống.
Cung Trung Tố nhìn Cung Nghiên Bích cắn môi đến trắng bệch, đầu vai không ngừng run rẩy của Chu di nương, lạnh lùng quát: Đưa đến phòng ta đi! Ta tự mình bảo quản, hiện tại ngươi không còn lời gì để nói chứ?
Cung Nhị phu nhân nghiến chặt răng, bộ mặt âm trầm. Chỉ chớp mắt nhìn túi đồ nhỏ trong tay Kim Trâm, ý định vừa động, nói: Kia là cái gì?
Kim Trâm không chút hoang mang mà nói: Thưa phu nhân, là một bộ y phục cũ. Die*nd/an;_e~qu+yd=on
Cung Nhị phu nhân thấy bề ngoài của bọc quần áo kia nặng như vậy, có chỗ nào giống với y phục cũ? Nhưng nàng rốt cuộc cũng không thể tới lật bọc quần áo của Kim Trâm, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm không buông.
Chu di nương nhìn rương bạc được chuyển vào phòng Cung Trung Tố, viên gạch trong lòng rơi xuống đất, đi tới thêm trà để lấy lòng Cung Trung Tố, chợt thấy Kim Trâm liếc nàng một cái, trong lòng nàng hiểu ý, đợi đến khi Kim Trâm rời đi, nàng vội vàng đi theo.
Cung Nhị phu nhân thấy Kim Trâm nháy mắt với Chu di nương, trong lòng sinh nghi, vội chon ha hoàn bên cạnh một ánh mắt.
Một lát sau, nha hoàn trở lại, nhẹ giọng nói bên tai Cung Nhị phu nhân: Lại len lén cho hai trăm lượng bạc. Để ngay trong bao chứa y phục.
Cung Nhị phu nhân không khỏi cười lạnh, vốn định mở miệng nói chuyện này với Cung Trung Tố, nghĩ lại, lại đổi chủ ý. Dẫn theo mấy người khí thế hung hăng đi tới phòng Chu di nương, thuần thục, không nói lời nào liền quang minh chính đại tịch thu hai trăm lượng bạc Chu di nương còn chưa cầm nóng tay, nói ra cho oai rằng bảo quản giúp nàng.
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, rõ ràng là ép người quá đáng! Chu di nương giận đến nổi điên, giống như một con thú bị vây hãm đã lâu, đi tới đi lui trong phòng, cắn răng nghiến lợi nửa ngày. Lúc sau chợt cười lạnh, xem ra là điên không đủ, còn chưa đủ để làm cho người ta chán ghét mà vứt bỏ nàng, nếu để cho nàng hoàn toàn phát điên, khiến Cung Trung Tố giam nàng lại, để xem nàng còn có thể ra ngoài làm ác hay không? Hưu thê? Nghĩa tuyệt? Thật sự là cho Cung Trung Tố có cơ hội đổi nữ nhân khác tới cưỡi lên đầu nàng. Nghĩ đến đây, vẻ mặt Chu di nương hiện lên một nụ cười ôn hòa lương thiện, thu thập một chút, đi tới nhà bếp.
Chu di nương lấm lét nhìn trái phải một phen, thần thần bí bí nói: Đại phu nhân, ta nghe phu nhân cùng lão gia nói, ngươi đến nay vẫn chưa thấy động tĩnh, rất là lo lắng về cháu đích tôn nối dòng, muốn mời Tôn đạo cô xem một chút cho ngươi đấy.
Minh Phỉ cười nhạt: Làm phiền di nương quan tâm, chuyện của chính mình, ta vẫn tự biết. Ta còn có việc, cáo từ trước.
Chu di nương thấy nàng trong nháy mắt đã đi xa, lại là dáng vẻ một chút cũng không động lòng gấp gáp, không khỏi khẩn trương: Đại phu nhân, ta đơn giản nói thẳng đi, đó không phải là vấn đề của ngươi!
Nàng cũng không tin ném ra tin tức này còn không dọa chết người!
Minh Phỉ quả nhiên dừng chân, quay mặt lại, vẻ mặt nặng nề nhìn nàng, nhỏ giọng: Ngươi lặp lại lời nói vừa rồi thêm lần nữa? Đây là muốn lộ ra những thứ âm u đáng ghê tởm kia rồi sao?
Ta nói đó không phải là vấn đề của ngươi. Chu di nương thấy nàng vào tròng, hả hê nói: Không biết đại phu nhân có thời gian tới chỗ ta dùng một ly trà hay không?
Minh Phỉ ngước mắt nhìn hoàng hôn phía chân trời, nhỏ giọng nói: Uống trà liền miễn, di nương muốn gì? di~end_anl’eq;uyD0n
Chu di nương cũng không gấp, hất cằm lên, dáng vẻ giống như chắc chắn Minh Phỉ nhất định sẽ cho: Ta muốn năm ngàn lượng bạc.
Năm ngàn lượng bạc? Kim Trâm đang muốn mắng nàng không biết trời cao đất rộng, Minh Phỉ khoát tay áo, nhàn nhạt nói: Để cho nàng nói.
Chu di nương nói: Chỉ cần năm ngàn lượng bạc, ta liền nói hết điều ta biết cho ngươi. Dưới sắc chiều, nàng thấy hình dáng Minh Phỉ dần dần mơ hồ, cùng với càng ngày càng không thấy rõ loại vẻ mặt nhàn nhạt, có chút lo lắng. Nhưng nghĩ đến năm ngàn lượng bạc có thể giúp Cung Nghiên Bích cùng Cung Viễn Khoa một tương lai tốt đẹp, nàng lại ưỡn ngực lên, cái này gọi là thỏa mãn nhu cầu, không phải sao?
Minh Phỉ nhếch miệng, cười trào phúng: Ngươi muốn lừa gạt vơ vét, thì tìm sai đối tượng! Coi như điều ngươi nói là thật, cõi đời này cũng không phải là không có lương y, vừa lúc ta liền quen được một lương y nổi danh nhất Đại Phong! Giả sử sinh không được, đó cũng là mệnh, ta nhận!
Chu di nương cắn cắn môi, chưa từ bỏ ý định nói: Cái này gọi là minh thương dễ tránh*, ta có tin tức bán cho đại phu nhân!
* Trích từ câu: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, chỉ những việc xảy ra quang minh chính đại dễ tránh hoặc dễ xử lí hơn những việc làm mập mờ, lén lút.
Minh Phỉ cười như không cười nhìn nàng: Bán? Tin tức gì đáng giá năm ngàn lượng bạc? Ta nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng không có. Trừ phi, di nương chịu nói cho đại lão gia những việc đã nhìn thấy trong năm nay, trút giận giúp ta cùng đại gia, ta còn có thể suy tính cho Nghiên Bích cùng Viễn Khoa một chút bạc. Phất tay áo, rời đi cùng Kim Trâm đã nghe đến ngây người.
Chu di nương vẫn không ngừng đuổi theo, kéo tay áo Minh Phỉ lại, nhỏ giọng nói: Đại phu nhân, là ta không biết phân biệt, ngài chớ so đo với ta. Ngài nên nhớ, nếu Tôn đạo cô này xem bệnh, xem phong thủy, làm phép gì đó cho ngài, các ngài ngàn vạn lần không thể tin tưởng nàng! Nàng sẽ hại ngài! Nếu ngài cũng...... Vậy coi như thật sự không có hy vọng.
Minh Phỉ dừng chân, khẽ mỉm cười: Vậy thì đúng rồi, có gì thì vui vẻ nói nha, rõ ràng là người một nhà, sao nhất định phải uy hiếp gì chứ? Bắt chẹt, mua bán cái gì, rất không có ý tứ. Kim Trâm, ngày mai liền mang năm trăm lượng bạc tới giao cho lão gia.
Vẫn chỉ có năm trăm lượng bạc. Chu di nương vừa thất vọng vừa giận, lớn tiếng nói: Đại phu nhân, ban đầu ngài đã đồng ý tìm một mối hôn sự tốt cho Viễn Khoa nhà chúng ta, tìm một người có tiền đồ tốt. Ngài cũng không thể lật lọng.
Minh Phỉ vừa bực mình vừa buồn cười: Đúng nha, giao tình của chúng ta không tệ. Cho nên ta đồng tình vì di nương đi theo lão gia cùng thẩm thẩm nhiều năm như vậy, sinh con dưỡng cái, tận tâm hầu hạ, nhưng ngay cả tiền cưới gả của con gái cũng phải tìm cách lừa gạt người khác mới có thể góp đủ. Ta thật sự không nhìn nổi, như vậy, trừ năm trăm lượng bạc ra này ra, sau đó ta lại cho người mang cho di nương them hai trăm lượng bạc nữa, ngươi xem thế nào?
Kim Trâm tiến lên cứng rắn đẩy tay Chu di nương ra, nhẹ giọng mắng một câu: Không biết đủ! Đại phu nhân nhà chúng ta thương hại ngươi, không thèm so đo với ngươi, ngươi thật đúng là coi trọng chính mình rồi!
Đợi chủ tớ Minh Phỉ đi xa, Cung Nghiên Bích lắc mình đi ra từ sau núi đá giả, lo lắng nhìn Chu di nương đang giận đến phát run ở phía trước: Di nương? Ngài có ổn không?
Chu di nương gắt gao níu lấy cánh tay Cung Nghiên Bích, sắc mặt dữ tợn nói: Ta không cam lòng!
Cung Nghiên Bích lo lắng nói: Di nương, ngài đừng......
Chu di nương cắn răng, chậm rãi lắc đầu: Ngươi yên tâm, ta sẽ không trì hoãn đại sự. Ngươi đi gọi đệ đệ ngươi tới, ta có lời muốn nói với hắn. Lại cười gằn: Nhiều thêm hai trăm lượng bạc cũng tốt, đủ cho các ngươi thêm chút ruộng đất. Một trận gió lạnh thổi tới, nàng không khống chế được lại ho khan, ho đến mức khom lưng xuống.
Cung Nghiên Bích lo âu nhìn nàng, trong lòng sinh ra một loại dự cảm chẳng lành.
Lý di nương nhìn xa xa, không biến sắc trở về Thương Hàn đường của mình. D0đ+l-q%đ
Vào phòng, Minh Phỉ đang muốn đưa tay cởi áo choàng, Kim Trâm vội nói: Phu nhân, để nô tỳ. Cúi đầu cởi áo choàng ra cho Minh Phỉ, lại cẩn thận cẩn thận hỏi: Phu nhân, đã không dùng cơm tối, vậy ngài muốn dùng chút gì để ăn khuya không?
Minh Phỉ còn chưa mở miệng, nàng liền hấp tấp nói: Không bằng điểm dùng một chút cạnh tổ yến nấu đường phèn đi? Mấy ngày nay ngài vô cùng mệt mỏi, cũng nên bồi bổ chứ.
Minh Phỉ nhìn dáng vẻ hốt hoảng của nàng, khẽ gật đầu: Được. Kim Trâm đi tới cửa lại trở về: Phu nhân, có cần làm cho đại gia một bát hay không?
Dưới ánh nến, dung mạo bình thản không hề đẹp rực rỡ lại khiến cho Minh Phỉ có một loại cảm giác sặc sỡ loá mắt. Minh Phỉ thở dài, đứng dậy kéo nàng ngồi xuống bên người mình, cười nói: Ngươi đây là lo lắng thay ta?
Kim Trâm gật đầu lại lắc đầu, hết sức chắc chắn nói: Chu di nương rắp tâm vơ vét tài sản, nàng nhất định là lừa gạt ngài. Phu nhân, không phải ngày mai ngài muốn đi Thiên Khánh sao? Để đại gia đi cùng ngài được không?
Trái tim Minh Phỉ ấm áp, cười nói: Ngươi đừng sợ, đại gia cùng ta đều không có việc gì. Như vậy, ngày mai chúng ta đi Thiên Khánh xem, ngươi trước hết tới Thanh Phong quán một chuyến, nói với Tôn Quan chủ, mấy ngày nữa xin nàng tới xem bệnh cho Nhị phu nhân nhà chúng ta, còn có Chu di nương cũng bị bệnh, nói là vì uống nước phép của nàng nên mới bị.
Kim Trâm mở to hai mắt: Được.
Đầu giờ hợi* Cung Viễn Hòa mới trở về, nghe nói Kiều Đào sinh được một nhi tử, biết tình cảm của nàng với Minh Phỉ không tệ, cố ý dặn dò Minh Phỉ thường cho đứa bé kia một quả chuông vàng thay hắn.
* Giờ hợi là từ 21-23 giờ đêm. Đầu giờ hợi là vào khoảng 21h.
Minh Phỉ cười nói: Thay vì cho nó quả chuông vàng, không bằng để tới ngày trăng rằm, chàng với ta tới thăm, hai phu thê nhà nàng sẽ càng vui mừng.
Cung Viễn Hòa vén tóc mai lên giúp nàng, lười biếng nói: Có gì không thể?
Minh Phỉ xoay người ôm cổ của hắn: Ngày mai ta phải đi Thiên Khánh, ta nhớ là chàng vừa lúc được nghỉ cuối tuần, không bằng chàng đi cùng ta đi?
Cung Viễn Hòa liếc mắt nhìn nàng: Cũng được, coi như là viên thuốc an thần cho nàng đi. D+Đ_L%Q^Đ
????????????
Kim Trâm mang theo bầu ngực già, nâng một cái rương nhỏ đi vào Thương Hàn đường, cẩn thận từng li từng tí mà hành lễ với Cung Trung Tố, đợi sau khi Cung Trung Tố cho nàng đứng dậy, mới cung kính nói: Lão gia, bởi vì đại phu nhân phải để ý chuyện nhà, không thể tới đây, cho nên ra lệnh cho nô tỳ mang năm trăm lượng bạc tới làm quà cưới cho Nhị tiểu thư.
Cung Trung Tố lạnh nhạt giơ tay lên, lệnh cho Lý di nương: Thu đi. Vài ngày nữa đi mua thêm đồ dùng cho Nhị tiểu thư.
Vâng. Lý di nương đang muốn cho người khiêng bạc xuống, Cung Nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng: Lão gia, ngài đây là muốn ái thiếp diệt thê sao?
Cung Trung Tố vốn không vui, liền nâng mắt lên: Ngươi nói bậy bạ gì đó!
Cung Nhị phu nhân cười lạnh: Ta là thê tử được ngươi cưới hỏi đàng hoàng! Cũng là đương gia chủ mẫu danh chính ngôn thuận! Ngươi cưng chiều nàng tới tận trời, ta hiện tại đã già, nhan sắc đi xuống, cũng sẽ không nói gì. Nhưng lúc nào thì, một tiện tỳ không rõ lai lịch dĩ nhiên cũng có thể chủ trì việc nội trợ thay ta vậy? Đây không phải là ái thiếp diệt thê thì là cái gì? Lão gia đặt mẫu tử chúng ta ở chỗ nào? Nếu lão gia muốn để tiện tỳ thay thế ta, vậy trước tiên phải hưu ta đã! Nhưng hưu ta, ngươi dám không? Ta chính là đã thủ hiếu cho công bà [cha mẹ chồng] đấy!
Cung Trung Tố không phản bác được, đành phất tay một cái, vốn là gọi người mang tới phòng của mình, để tự mình xử trí, ai ngờ trên mặt Cung Nhị phu nhân đột nhiên hiện lên sắc mặt vui mừng, lớn tiếng nói: Không thấy sao? Lão gia bảo các ngươi mang tới phòng ta!
Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau, quả thật không biết nên làm thế nào mới tốt. Nghĩ tới nghĩ lui, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Lý di nương, Lý di nương hạ mí mắt bất động, giống như là đứng thiền.
Chu di nương vội vàng dắt tay Cung Nghiên Bích đi từ ngoài vào phòng, vừa hay nhìn thấy cảnh này, nghĩ tới một khi bạc rơi vào tay Cung Nhị phu nhân, đợi đến tay Cung Nghiên Bích còn có thể còn dư lại cái gì? Vẻ mặt không khỏi trở nên bi ai, đôi mắt đo đỏ, run lẩy bẩy hô một tiếng: Lão gia...... Chân mềm nhũn quỳ xuống.
Cung Trung Tố nhìn Cung Nghiên Bích cắn môi đến trắng bệch, đầu vai không ngừng run rẩy của Chu di nương, lạnh lùng quát: Đưa đến phòng ta đi! Ta tự mình bảo quản, hiện tại ngươi không còn lời gì để nói chứ?
Cung Nhị phu nhân nghiến chặt răng, bộ mặt âm trầm. Chỉ chớp mắt nhìn túi đồ nhỏ trong tay Kim Trâm, ý định vừa động, nói: Kia là cái gì?
Kim Trâm không chút hoang mang mà nói: Thưa phu nhân, là một bộ y phục cũ. Die*nd/an;_e~qu+yd=on
Cung Nhị phu nhân thấy bề ngoài của bọc quần áo kia nặng như vậy, có chỗ nào giống với y phục cũ? Nhưng nàng rốt cuộc cũng không thể tới lật bọc quần áo của Kim Trâm, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm không buông.
Chu di nương nhìn rương bạc được chuyển vào phòng Cung Trung Tố, viên gạch trong lòng rơi xuống đất, đi tới thêm trà để lấy lòng Cung Trung Tố, chợt thấy Kim Trâm liếc nàng một cái, trong lòng nàng hiểu ý, đợi đến khi Kim Trâm rời đi, nàng vội vàng đi theo.
Cung Nhị phu nhân thấy Kim Trâm nháy mắt với Chu di nương, trong lòng sinh nghi, vội chon ha hoàn bên cạnh một ánh mắt.
Một lát sau, nha hoàn trở lại, nhẹ giọng nói bên tai Cung Nhị phu nhân: Lại len lén cho hai trăm lượng bạc. Để ngay trong bao chứa y phục.
Cung Nhị phu nhân không khỏi cười lạnh, vốn định mở miệng nói chuyện này với Cung Trung Tố, nghĩ lại, lại đổi chủ ý. Dẫn theo mấy người khí thế hung hăng đi tới phòng Chu di nương, thuần thục, không nói lời nào liền quang minh chính đại tịch thu hai trăm lượng bạc Chu di nương còn chưa cầm nóng tay, nói ra cho oai rằng bảo quản giúp nàng.
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, rõ ràng là ép người quá đáng! Chu di nương giận đến nổi điên, giống như một con thú bị vây hãm đã lâu, đi tới đi lui trong phòng, cắn răng nghiến lợi nửa ngày. Lúc sau chợt cười lạnh, xem ra là điên không đủ, còn chưa đủ để làm cho người ta chán ghét mà vứt bỏ nàng, nếu để cho nàng hoàn toàn phát điên, khiến Cung Trung Tố giam nàng lại, để xem nàng còn có thể ra ngoài làm ác hay không? Hưu thê? Nghĩa tuyệt? Thật sự là cho Cung Trung Tố có cơ hội đổi nữ nhân khác tới cưỡi lên đầu nàng. Nghĩ đến đây, vẻ mặt Chu di nương hiện lên một nụ cười ôn hòa lương thiện, thu thập một chút, đi tới nhà bếp.
/607
|