Nháy mắt đã đến ngày xuất giá của Minh Tư, Cung Viễn Hòa nghỉ một ngày cùng Minh Phỉ qua bên đó từ sớm. Bởi vì còn sớm nên mọi người Thái gia trừ Tam di nương và Minh Tư ra thì tất cả đều tụ tập trong sãnh đường, Trần thị đang phân phó người: Chuẩn bị một bàn tiệc rượu, đưa đến cho Nhị Di Nương, để cho nàng nếm chút tiệc mừng của Tứ Tiểu Thư, dính chút hỉ khí, sớm ngày khỏe lại.
Thái Quang Nghi nghe vậy chỉ thờ ơ, mí mắt cũng không nâng lên. Hồ Thị ngồi phía dưới tay hắn, tay níu lấy y phục màu đỏ của quả hạnh trên người mình vân vê, nhìn kế mẫu tử trẻ tuổi một vô cùng nhiệt tình, một lạnh lùng thờ ơi, đột nhiên bật cười một tiếng.
Trần thị có chút tức giận, lạnh lùng nhìn Hồ Thị một cái, Tứ di nương nghe thấy, lập tức cười nói: Tam Thiếu phu nhân cười cái gì? Nói ra cho cả nhà cùng vui vẻ nào.
Hồ Thị rút khăn lụa màu xanh biếc như xuân thủy ra che miệng, lại cười nói: Di nương, ta đang nghĩ đến một số chuyện vui, nhà chúng ta thật là không ngừng có chuyện vui nha. Tứ Tiểu Thư gả xong, liền đến Ngũ tiểu thư, cũng không biết Ngũ Tiểu Thư của chúng ta sẽ bằng lòng với dạng người tốt gì, lại nói số tuổi của Ngũ Tiểu Thư cũng không còn nhỏ nữa rồi.
Tứ di nương nghe nàng ta kéo Minh Bội vào, trong lòng mất hứng, muốn phản bác đôi câu, lại cảm thấy không có lời nào để nói, chỉ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Trần thị.
Minh Bội đang lôi kéo Minh Phỉ nới chuyện, nghe vậy đỏ mặt, mắng: Sáng sớm, Tam tẩu nhấc tới ta làm cái gì?
Minh Phỉ cũng hiểu tại sao Hồ Thị lại cười, Minh Tư vừa gả đi nàng sẽ rời khỏi Thái giay tự đi tìm hạnh phúc của mình, sao có thể không cười? Huống chi, nếu lúc này không cười, không nhắc nhở Trần thị đừng quên cho nàng tự do thì chuyện vui vừa qua làm sao tới kịp?
Trần thị cũng hiểu Hồ Thị đang mượn chuyện hôn sự của Minh Bội để cảnh cáo mình, đừng nói mà không làm, nếu không sẽ làm mất mặt Thái gia, khiến hôn sự của những người còn lại sẽ khó tiến hành. Trong lòng hết sức không thích, nhưng vẫn phải nhẹ nhàng nói: Ngũ Tiểu Thư thông minh xinh đẹp, đoan trang hào phóng, dĩ nhiên phải chọn một người trong sạch. Hôm nay là ngày tốt của Minh Tư, đừng nên nói đến những thứ này, đại tẩu ngươi không có ở đây thì ngươi chính là trưởng tẩu, nên đến Hoa Mai viện ở cùng Minh Tư và tam di nương, xem nàng có gì không hiểu thì chỉ bảo cho nàng mới đúng. Ta chờ đám người bá tổ mẫu(bác gái của cha) đến đây rồi đi chải đầu cho nàng.
Ánh mắt Hồ Thị xoay chuyển, nhìn về phía hai tỷ muội Minh Phỉ: Hai vị muội muội cùng đi với ta đi, các ngươi là tỷ muội từ nhỏ, có gì nhẹ nhàng nói với nhau sẽ tốt hơn.
Được. Minh Phỉ cười đứng dậy dắt tay Minh Bội theo sau lưng Hồ Thị ra khỏi sãnh đường, đi đến Hoa Mai viện, trên mặt Hồ Thị vẫn duy trì nụ cười: Hai vị muội muội à, không phải ta muốn đắc tội với hai người, muốn khiến các người ghi hận ta... Ta thật sự không có cách nào, mong hai người thứ lỗi cho ta.
Minh Phỉ chỉ cười không nói, Minh Bội nói: Tam tẩu thiệt là, tẩu muốn làm gì, chúng ta làm muội muội làm sao trông nom đến được? Trước không oán sau không thù, sao nhắc đến ta làm cái gì?
Hồ Thị cười cười: Ngũ muội đừng tức giận, hôm khác ta sẽ bồi tội với muội.
Minh Bội quệt mồm: Đây cũng không phải là lần đầu tiên. Ta chính là một tượng đất, nhưng đất cũng có tính năng của đất. Tẩu muốn ta không ghi hận tẩu... thì tẩu đừng kéo ta vào mới đúng.
Hồ Thị cũng không giận, ngăn đề tài lại: Ta đã xem trang sức mà Tam Cô Nãi nãi tặng cho Tứ Tiểu Thư rồi, làm rất tinh tế, kiểu dáng cũng tốt. Là tay nghề của sư phụ ở Hoa Mãn lâu đúng không?
Minh Phỉ cười nói: Tẩu tẩu nhìn thấy lúc nào? Nàng vẫn còn nhớ, lúc nàng lấy bộ trang sức này ra thì Minh Tư chẳng thèm ngó tới, sau đó lại chịu chìa ra cho người khác nhìn, đây cũng là ngoài dự liệu của nàng.
Minh Bội kéo Hồ Thị một cái, Hồ Thị cũng không động đậy: Hình như chính chỗ này mấy ngày trước, nhìn thấy trên người nha đầu bên cạnh nàng, cảm thấy một tiểu nha hoàn không nên dùng kiểu dáng này, nên tiện miệng hỏi thăm, kết quả lại là trang sức do muội tặng, theo ta thấy nàng ta đã quá không biết điều, không biết nặng nhẹ rồi. Muội tặng trang sức cho nàng ta, nàng ta lại thưởng cho nha đầu, chẳng phải là coi bản thân mình thấp như nha hoàn sao?
Biết họ bất hòa nên cố ý nói để nàng thấy ấm
Thái Quang Nghi nghe vậy chỉ thờ ơ, mí mắt cũng không nâng lên. Hồ Thị ngồi phía dưới tay hắn, tay níu lấy y phục màu đỏ của quả hạnh trên người mình vân vê, nhìn kế mẫu tử trẻ tuổi một vô cùng nhiệt tình, một lạnh lùng thờ ơi, đột nhiên bật cười một tiếng.
Trần thị có chút tức giận, lạnh lùng nhìn Hồ Thị một cái, Tứ di nương nghe thấy, lập tức cười nói: Tam Thiếu phu nhân cười cái gì? Nói ra cho cả nhà cùng vui vẻ nào.
Hồ Thị rút khăn lụa màu xanh biếc như xuân thủy ra che miệng, lại cười nói: Di nương, ta đang nghĩ đến một số chuyện vui, nhà chúng ta thật là không ngừng có chuyện vui nha. Tứ Tiểu Thư gả xong, liền đến Ngũ tiểu thư, cũng không biết Ngũ Tiểu Thư của chúng ta sẽ bằng lòng với dạng người tốt gì, lại nói số tuổi của Ngũ Tiểu Thư cũng không còn nhỏ nữa rồi.
Tứ di nương nghe nàng ta kéo Minh Bội vào, trong lòng mất hứng, muốn phản bác đôi câu, lại cảm thấy không có lời nào để nói, chỉ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Trần thị.
Minh Bội đang lôi kéo Minh Phỉ nới chuyện, nghe vậy đỏ mặt, mắng: Sáng sớm, Tam tẩu nhấc tới ta làm cái gì?
Minh Phỉ cũng hiểu tại sao Hồ Thị lại cười, Minh Tư vừa gả đi nàng sẽ rời khỏi Thái giay tự đi tìm hạnh phúc của mình, sao có thể không cười? Huống chi, nếu lúc này không cười, không nhắc nhở Trần thị đừng quên cho nàng tự do thì chuyện vui vừa qua làm sao tới kịp?
Trần thị cũng hiểu Hồ Thị đang mượn chuyện hôn sự của Minh Bội để cảnh cáo mình, đừng nói mà không làm, nếu không sẽ làm mất mặt Thái gia, khiến hôn sự của những người còn lại sẽ khó tiến hành. Trong lòng hết sức không thích, nhưng vẫn phải nhẹ nhàng nói: Ngũ Tiểu Thư thông minh xinh đẹp, đoan trang hào phóng, dĩ nhiên phải chọn một người trong sạch. Hôm nay là ngày tốt của Minh Tư, đừng nên nói đến những thứ này, đại tẩu ngươi không có ở đây thì ngươi chính là trưởng tẩu, nên đến Hoa Mai viện ở cùng Minh Tư và tam di nương, xem nàng có gì không hiểu thì chỉ bảo cho nàng mới đúng. Ta chờ đám người bá tổ mẫu(bác gái của cha) đến đây rồi đi chải đầu cho nàng.
Ánh mắt Hồ Thị xoay chuyển, nhìn về phía hai tỷ muội Minh Phỉ: Hai vị muội muội cùng đi với ta đi, các ngươi là tỷ muội từ nhỏ, có gì nhẹ nhàng nói với nhau sẽ tốt hơn.
Được. Minh Phỉ cười đứng dậy dắt tay Minh Bội theo sau lưng Hồ Thị ra khỏi sãnh đường, đi đến Hoa Mai viện, trên mặt Hồ Thị vẫn duy trì nụ cười: Hai vị muội muội à, không phải ta muốn đắc tội với hai người, muốn khiến các người ghi hận ta... Ta thật sự không có cách nào, mong hai người thứ lỗi cho ta.
Minh Phỉ chỉ cười không nói, Minh Bội nói: Tam tẩu thiệt là, tẩu muốn làm gì, chúng ta làm muội muội làm sao trông nom đến được? Trước không oán sau không thù, sao nhắc đến ta làm cái gì?
Hồ Thị cười cười: Ngũ muội đừng tức giận, hôm khác ta sẽ bồi tội với muội.
Minh Bội quệt mồm: Đây cũng không phải là lần đầu tiên. Ta chính là một tượng đất, nhưng đất cũng có tính năng của đất. Tẩu muốn ta không ghi hận tẩu... thì tẩu đừng kéo ta vào mới đúng.
Hồ Thị cũng không giận, ngăn đề tài lại: Ta đã xem trang sức mà Tam Cô Nãi nãi tặng cho Tứ Tiểu Thư rồi, làm rất tinh tế, kiểu dáng cũng tốt. Là tay nghề của sư phụ ở Hoa Mãn lâu đúng không?
Minh Phỉ cười nói: Tẩu tẩu nhìn thấy lúc nào? Nàng vẫn còn nhớ, lúc nàng lấy bộ trang sức này ra thì Minh Tư chẳng thèm ngó tới, sau đó lại chịu chìa ra cho người khác nhìn, đây cũng là ngoài dự liệu của nàng.
Minh Bội kéo Hồ Thị một cái, Hồ Thị cũng không động đậy: Hình như chính chỗ này mấy ngày trước, nhìn thấy trên người nha đầu bên cạnh nàng, cảm thấy một tiểu nha hoàn không nên dùng kiểu dáng này, nên tiện miệng hỏi thăm, kết quả lại là trang sức do muội tặng, theo ta thấy nàng ta đã quá không biết điều, không biết nặng nhẹ rồi. Muội tặng trang sức cho nàng ta, nàng ta lại thưởng cho nha đầu, chẳng phải là coi bản thân mình thấp như nha hoàn sao?
Biết họ bất hòa nên cố ý nói để nàng thấy ấm
/607
|