Ban đêm Minh Phỉ đi gặp Mai tử, một mình Mai đang ngồi vùi đầu thiêu thùa may vá dưới ánh đèn, trên giường bày mấy mấy túi lớn nhỏ đã dọn dẹp chỉnh tề, xem ra đã làm xong chuẩn bị đưa đi.
Nàng ta thấy đám người Minh Phỉ đi vào, cũng không sợ hãi chút nào, cười đứng dậy mời Minh Phỉ ngồi, tự mình pha trà dâng lên sau khoanh tay đứng ở một bên.
Minh Phỉ cầm áo lót nàng làm lên xem, đường may tỉ mỉ, ống tay áo và cổ áo có hoa văn xinh đẹp cầu kỳ, không khỏi thán phục một tiếng: Ta lại không biết ngươi có tài thêu thùa tốt đến vậy đấy.
Mai tử cười khẽ: Chuyện nãi nãi không biết còn nhiều lắm.
Hoa ma ma trợn mắt nói: To gan!
Minh Phỉ khoát khoát tay: Ma ma ra bên ngoài chờ ta đi.
Hoa ma ma đầu tiên là không chịu, sau đó thấy thái độ kiên quyết của Minh Phỉ, dáng vẻ của Mai tử cũng không tuyệt vọng đến nổi điên như Tử La. Chỉ đành phải nói: Nãi nãi, lão nô chờ đợi ngay ngoài cửa, có chuyện gì người cứ kêu một tiếng.
Mai tử nói: Hoa ma ma à, ngài cứ yên tâm đi, ta không dám làm gì nãi nãi đâu.
Hoa ma ma nhìn nàng ta một cái: Ngươi biết là tốt rồi! Nhanh chân đi ra đóng cửa chặt lại, rồi đứng đợi bên ngoài.
Mai tử cười nhìn Minh Phỉ: Nãi nãi có chuyện gì xin cứ phân phó.
Minh Phỉ bình tĩnh nhìn thiếu nữ dưới ánh đèn: Phu nhân nói với ta, trước đây phụ thân ngươi là Diêm đề cử Ngũ phẩm (*), bởi vì phạm tội tham ô mà bị xử tử tại chỗ? Thân phận của Mai tử chưa từng được công khai, không biết lúc trước Trần gia nhận người như thế nào rồi lại che giấu. Trần thị đưa đến Thái gia vẫn luôn giấu diếm, ngay cả lúc xuất giá, Minh Phỉ nhận lấy khế ước bán thân cũng đều là giả, cho đến hôm đó Minh Phỉ đi hỏi Trần thị, Trần thị mới nói sự thật cho nàng biết.
(*): Một chức quan quản lý sản xuất và tiêu thụ mỏ muối
Nụ cười trên mặt Mai tử cứng đờ, ngay sau đó vô cùng châm chọc nói: Không sai, phụ thân ta chỉ là một Diêm đề cử Ngũ phẩm nho nhỏ đã tham 50 vạn lượng bạc trắng, làm sao hoàng thượng có thể không tức giận? Dĩ nhiên là phải giết ông ấy để răn đe rồi, nương ta thì treo cổ tự vẫn, những người còn lại đều nhập vào Quan Nô, ta chính là một Quan Nô. Ngày trước nàng ta cũng là một tiểu thư cẩm y ngọc thực nhà quan nhỏ, nhưng bây giờ nàng ta chỉ là một Quan Nô không có thân phận, không có tự do, có thể bị người ta tùy tiện bắt nạt, không có bất kỳ uy hiếp gì.
Minh Phỉ thở dài nói: Ngươi làm như vậy là cố ý đúng không? Ngươi không muốn ở lại chỗ này nữa sao? Nàng cũng không tin với trí thông minh của Mai tử sẽ kéo Tử La đồng thồi kéo cả bản thân mình vào, trừ phi là cố ý. Lúc trước Mai tử lạnh lùng vô tình như thế nào, nàng biết rất rõ.
Mai tử cười cười: Làm nô tài, muốn lưu ở nơi nào sao có thể tùy vào bản thân mình? Lúc trước phu nhân muốn nô tỳ đi theo ngài, nô tỳ biết ngài sẽ không tin tưởng nô tỳ, lại sợ khiến ngài hận rồi bảo Đại công tử nghĩ cách lấy mạng của nô tỳ, muốn lấy lòng đến gần ngài thì lại sợ chọc cho phu nhân mất hứng, nhẹ nhàng lấy mạng nhỏ của nô tỳ, không thể làm gì khác hơn là nhìn xa xa. Nhìn Tứ Tiểu Thư và tam công tử ức hiếp Lục Tiểu Thư, không muốn báo tin, là bởi vì lúc ấy phu nhân muốn như vậy, để có chung mối thù với các người, tình nguyện lấy lòng Trần công tử, cũng không nguyện ý nhìn ánh mắt của ngài để làm việc, là bởi vì người Trần gia biết lai lịch của nô tỳ, phu nhân không thể rời bỏ chống đỡ của Trần gia, nếu so sánh hai bên với nhau thì tất nhiên ngài không thể quan trọng hơn được. Nô tỳ cho rằng suy tính mọi thứ cho phu nhân thì bà ấy sẽ để cho nô tỳ một con ngựa.
Mai tử tự giễu cười một tiếng: Ai ngờ phu nhân đối với ngài quá tốt, bày ấy suy nghĩ cho ngài rất chu đáo, ngay cả chuyện lúc ngài mang thai không thể thông phòng cũng đã chuân bị xong, dĩ nhiên bà ấy cũng vì Ngũ công tử, nhưng suy cho cùng thì ngài cũng được lợi rồi. Ngài không thích nô tỳ đi theo, nô tỳ cũng không vui vẻ gì khi theo tới đây. Ít nhất ở Thái gia, mấy di nương xinh đẹp hơn ta. Lão gia gai mắt, các công tử dĩ nhiên cũng không nhìn trúng, chịu đựng thêm vài năm, có lẽ còn có thể trôi qua những ngày thật tốt. Nô tỳ muốn chủ động cầu xin rời đi, không đi được, không bằng thuận tay làm giúp ngài một chuyện cũng thuận tiện đưa bản thân ra ngoài.
Nàng ta gửa đầu nhìn Minh Phỉ ngây thơ cười: Như vậy, Nãi nãi, nô tỳ làm chuyện này, lại thẳng thắng với ngài rất nhiều chuyện, có phải ngài không tin tưởng nô tỳ không có hứng thú gì với đống vải vóc này hay không?
Chẳng qua là không cam lòng làm một con cờ mặc cho người ta định đoạt, trong nháy mắt Minh Phỉ hiểu tâm ý của nàng ta, liền nghiêm mặt nói: Ngươi rất dám nói, cũng đủ thẳng thắn lại còn rất thấu đáo. Ngươi là một nữ tử thông minh, ta thật sự không nỡ bỏ ngươi. Nếu thật sự có một ngày như vậy, ta không thể không tìm một người thông phòng thì đi đâu tìm được người thích hợp như ngươi đây?
Mai tử không dự đoán được
Nàng ta thấy đám người Minh Phỉ đi vào, cũng không sợ hãi chút nào, cười đứng dậy mời Minh Phỉ ngồi, tự mình pha trà dâng lên sau khoanh tay đứng ở một bên.
Minh Phỉ cầm áo lót nàng làm lên xem, đường may tỉ mỉ, ống tay áo và cổ áo có hoa văn xinh đẹp cầu kỳ, không khỏi thán phục một tiếng: Ta lại không biết ngươi có tài thêu thùa tốt đến vậy đấy.
Mai tử cười khẽ: Chuyện nãi nãi không biết còn nhiều lắm.
Hoa ma ma trợn mắt nói: To gan!
Minh Phỉ khoát khoát tay: Ma ma ra bên ngoài chờ ta đi.
Hoa ma ma đầu tiên là không chịu, sau đó thấy thái độ kiên quyết của Minh Phỉ, dáng vẻ của Mai tử cũng không tuyệt vọng đến nổi điên như Tử La. Chỉ đành phải nói: Nãi nãi, lão nô chờ đợi ngay ngoài cửa, có chuyện gì người cứ kêu một tiếng.
Mai tử nói: Hoa ma ma à, ngài cứ yên tâm đi, ta không dám làm gì nãi nãi đâu.
Hoa ma ma nhìn nàng ta một cái: Ngươi biết là tốt rồi! Nhanh chân đi ra đóng cửa chặt lại, rồi đứng đợi bên ngoài.
Mai tử cười nhìn Minh Phỉ: Nãi nãi có chuyện gì xin cứ phân phó.
Minh Phỉ bình tĩnh nhìn thiếu nữ dưới ánh đèn: Phu nhân nói với ta, trước đây phụ thân ngươi là Diêm đề cử Ngũ phẩm (*), bởi vì phạm tội tham ô mà bị xử tử tại chỗ? Thân phận của Mai tử chưa từng được công khai, không biết lúc trước Trần gia nhận người như thế nào rồi lại che giấu. Trần thị đưa đến Thái gia vẫn luôn giấu diếm, ngay cả lúc xuất giá, Minh Phỉ nhận lấy khế ước bán thân cũng đều là giả, cho đến hôm đó Minh Phỉ đi hỏi Trần thị, Trần thị mới nói sự thật cho nàng biết.
(*): Một chức quan quản lý sản xuất và tiêu thụ mỏ muối
Nụ cười trên mặt Mai tử cứng đờ, ngay sau đó vô cùng châm chọc nói: Không sai, phụ thân ta chỉ là một Diêm đề cử Ngũ phẩm nho nhỏ đã tham 50 vạn lượng bạc trắng, làm sao hoàng thượng có thể không tức giận? Dĩ nhiên là phải giết ông ấy để răn đe rồi, nương ta thì treo cổ tự vẫn, những người còn lại đều nhập vào Quan Nô, ta chính là một Quan Nô. Ngày trước nàng ta cũng là một tiểu thư cẩm y ngọc thực nhà quan nhỏ, nhưng bây giờ nàng ta chỉ là một Quan Nô không có thân phận, không có tự do, có thể bị người ta tùy tiện bắt nạt, không có bất kỳ uy hiếp gì.
Minh Phỉ thở dài nói: Ngươi làm như vậy là cố ý đúng không? Ngươi không muốn ở lại chỗ này nữa sao? Nàng cũng không tin với trí thông minh của Mai tử sẽ kéo Tử La đồng thồi kéo cả bản thân mình vào, trừ phi là cố ý. Lúc trước Mai tử lạnh lùng vô tình như thế nào, nàng biết rất rõ.
Mai tử cười cười: Làm nô tài, muốn lưu ở nơi nào sao có thể tùy vào bản thân mình? Lúc trước phu nhân muốn nô tỳ đi theo ngài, nô tỳ biết ngài sẽ không tin tưởng nô tỳ, lại sợ khiến ngài hận rồi bảo Đại công tử nghĩ cách lấy mạng của nô tỳ, muốn lấy lòng đến gần ngài thì lại sợ chọc cho phu nhân mất hứng, nhẹ nhàng lấy mạng nhỏ của nô tỳ, không thể làm gì khác hơn là nhìn xa xa. Nhìn Tứ Tiểu Thư và tam công tử ức hiếp Lục Tiểu Thư, không muốn báo tin, là bởi vì lúc ấy phu nhân muốn như vậy, để có chung mối thù với các người, tình nguyện lấy lòng Trần công tử, cũng không nguyện ý nhìn ánh mắt của ngài để làm việc, là bởi vì người Trần gia biết lai lịch của nô tỳ, phu nhân không thể rời bỏ chống đỡ của Trần gia, nếu so sánh hai bên với nhau thì tất nhiên ngài không thể quan trọng hơn được. Nô tỳ cho rằng suy tính mọi thứ cho phu nhân thì bà ấy sẽ để cho nô tỳ một con ngựa.
Mai tử tự giễu cười một tiếng: Ai ngờ phu nhân đối với ngài quá tốt, bày ấy suy nghĩ cho ngài rất chu đáo, ngay cả chuyện lúc ngài mang thai không thể thông phòng cũng đã chuân bị xong, dĩ nhiên bà ấy cũng vì Ngũ công tử, nhưng suy cho cùng thì ngài cũng được lợi rồi. Ngài không thích nô tỳ đi theo, nô tỳ cũng không vui vẻ gì khi theo tới đây. Ít nhất ở Thái gia, mấy di nương xinh đẹp hơn ta. Lão gia gai mắt, các công tử dĩ nhiên cũng không nhìn trúng, chịu đựng thêm vài năm, có lẽ còn có thể trôi qua những ngày thật tốt. Nô tỳ muốn chủ động cầu xin rời đi, không đi được, không bằng thuận tay làm giúp ngài một chuyện cũng thuận tiện đưa bản thân ra ngoài.
Nàng ta gửa đầu nhìn Minh Phỉ ngây thơ cười: Như vậy, Nãi nãi, nô tỳ làm chuyện này, lại thẳng thắng với ngài rất nhiều chuyện, có phải ngài không tin tưởng nô tỳ không có hứng thú gì với đống vải vóc này hay không?
Chẳng qua là không cam lòng làm một con cờ mặc cho người ta định đoạt, trong nháy mắt Minh Phỉ hiểu tâm ý của nàng ta, liền nghiêm mặt nói: Ngươi rất dám nói, cũng đủ thẳng thắn lại còn rất thấu đáo. Ngươi là một nữ tử thông minh, ta thật sự không nỡ bỏ ngươi. Nếu thật sự có một ngày như vậy, ta không thể không tìm một người thông phòng thì đi đâu tìm được người thích hợp như ngươi đây?
Mai tử không dự đoán được
/607
|